Chương 66: Sao có một căn phòng trống
Trong Đan phủ không có nhiều tôi tớ, phần lớn đều đi theo mấy chục năm, đương nhiên biết rõ Đan Tuyền là ai.
Trước khi Đan Tuyền gả đi, ở trong phủ luôn luôn được cưng chiều, mặc dù về sau gia thế sa sút, Đan Đống và Lâm Thước cũng vẫn yêu thương nàng, nữ nhi thân thể yếu đuối như vậy, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, không yêu thương nàng còn có thể yêu thương ai.
Sắc mặt Đan Đống nặng nề, "Năm đó công tử Dung gia kia nói rõ muốn nàng, ta không ngờ về sau lại thành ra thế này."
Hai tỳ nữ lớn tuổi đứng ở một bên nhìn nhau.
"Nói là có thể giải nguy cho Đan gia, ta và Lâm Thước đã đồng ý, Đan Tuyền vừa đi, liền dường như bốc hơi khỏi thế gian, mấy năm nay chưa từng thiếu gửi thư đến Kỳ An, nhưng đều không có ngoại lệ, không có một lá thư hồi đáp." Đan Đống lại nói.
Bọn hạ nhân rũ mắt, không biết nên nói cái gì.
Cách mười mấy năm, tôi tớ trong phủ còn tưởng rằng Đan Tuyền về nhà mẹ đẻ thăm người thân, vừa nghe mới biết, người trở về không phải là Đan Tuyền, mà là nữ nhi của nàng với Dung Trường Đình, nha đầu này lớn lên trổ mã, đẹp hơn Đan Tuyền rất nhiều, nhưng thân thể yếu đuối giống nhau, thoạt nhìn...... Chính là không được hưởng phúc.
Thân thể đơn bạc, trông...... Mạng cũng mỏng.
Đan Lưu Sương dẫn người đi về hướng Thiên viện, kéo cánh tay Dung Ly, một bên lặng lẽ giương mắt quan sát biểu tỷ tỷ chưa từng gặp mặt của mình, nàng ấy trẻ tuổi, từ trước đến nay đều nói chuyện không lựa lời, nhỏ giọng hỏi: "Biểu tỷ tỷ, sao tỷ mang theo tỳ nữ tới Hoàng Thành, Dung gia không còn là ý gì, người làm chủ ở Dung gia ngoại trừ cô phụ* ra thì không còn người khác sao."
(*Dượng, chồng cô.)
Dung Ly nghe tiếng cúi đầu xuống, thấy nha đầu này cao ngang tầm quỷ lột da kia, đều ăn mặc hoa hòe lộng lẫy giống hệt chim khổng tước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lập tức có thiện cảm.
"Tỷ tỷ?" Đan Lưu Sương thấy nàng không nói lời nào, lại gọi một tiếng.
Hoa Túc đi theo quan sát khắp nơi, nàng ấy vốn không thích quen thân với người phàm, nhưng tóm lại sẽ không đến mức cả thể xác và tinh thần đều khó chịu ngay lần đầu gặp mặt, bây giờ chẳng biết sao, hết sức không thích nha đầu này, không kiên nhẫn nhíu mày nói: "Gọi hồn đâu."
Sau đó, Đan Lưu Sương thật sự mong chờ gọi một tiếng nữa.
Lúc này Dung Ly mới nói: "Người làm chủ ở Dung gia đều không còn nữa."
Đan Lưu Sương không dám thở mạnh, ánh mắt cũng thật cẩn thận, lo lắng nói to tiếng sẽ làm biểu tỷ tỷ có thân hình mong manh này sợ, nhỏ giọng nói: "Ta nghe người khác nói, Dung phủ ở Kỳ An mà cô cô đến là lớn nhất tốt nhất, người làm chủ sao nói không còn liền không còn nữa."
Dung Ly nhẹ nhàng đáp: "Xảy ra một số việc."
Đan Lưu Sương cực kỳ nghi hoặc, "Rốt cuộc là chuyện gì."
Nàng ấy chợt dừng lại, vội giơ tay che kín miệng, "Biểu tỷ tỷ chớ chê ta ồn ào, nếu không thể nói được, ta sẽ không hỏi chuyện này nữa."
Dung Ly cười một cái, "Không sao."
Đan Lưu Sương bĩu môi, "Nếu Dung gia không còn, biểu tỷ tỷ đừng ngại ở lại Đan gia, lúc trước nghe người khác nói một ít việc về cô cô, nhưng chưa từng nghe nói còn có biểu tỷ tỷ."
"Lần này làm phiền cho ở lại, ta hứa chỉ ở tạm một thời gian, không tiện quấy rầy nhiều." Dung Ly thở hổn hển một hơi, lặn lội đường xa, nàng đã mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Đan Lưu Sương vội vàng nói: "Sao có thể nói là quấy rầy, có lẽ ông ngoại cũng muốn biểu tỷ tỷ ở đây lâu chút."
Hoa Túc đi một lúc, nhàn nhạt nói: "Đan phủ sạch sẽ hơn Dung phủ, ít nhất không có quỷ chết thảm."
Dung Ly quay đầu lại thăm hỏi: "Nghe nói sau khi mẹ ta đi Kỳ An thì chưa từng trở về Hoàng Thành, kỳ thật ta không nghĩ tới Hoàng Thành quấy rầy ông ngoại bà ngoại, nhưng Dung gia không còn, ta lại không có chỗ để đi." Hơi thở nàng yếu, nói chuyện thì thào, nghe thật là đáng thương.
Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, không biết lời nói của hồ ly này có mấy phần thật mấy phần giả.
Đan Lưu Sương là một nha đầu, nào có tâm tư loanh quanh lòng vòng, chỉ cảm thấy tỷ tỷ của mình không nơi nương tựa, liền nói ngay: "Dù ta chưa đi qua Kỳ An, nhưng nghe nói đường đi Kỳ An không tốt, phải mất mấy ngày ngày đêm đêm mới có thể đến, chuyến này tỷ tỷ đã chịu khổ rồi, lúc trước ở trong phủ nghe nói khi cô cô chưa gả, bà ngoại ông ngoại yêu thương cô cô nhất, bây giờ tỷ tỷ đến, có lẽ bà ngoại ông ngoại cũng sẽ yêu thương tỷ tỷ."
Dung Ly khẽ lắc đầu, "Nếu Đan gia không tiện, ta sẽ tìm cách lo liệu."
Đan Lưu Sương vội kéo chặt tay nàng, "phòng của cô cô phải dọn dẹp cho tỷ tỷ ở, sao lại không tiện, hơn nữa người trong phủ đều dễ nói chuyện, chẳng qua có hai người tính tình kiêu ngạo, vừa thấy liền phiền lòng, nhưng hai người này chỉ là râu ria, nếu bọn họ dám đến cửa la hét ầm ĩ, ta liền xách cái chổi đuổi bọn họ ra ngoài."
Dung Ly xoay đôi mắt, thầm nghĩ nha đầu này thật đanh đá, không biết học cách xách cái chổi đuổi người từ đầu. Nàng cân nhắc ý tứ trong lời nói, hỏi: "Hai người mà ngươi nói là ai?"
"Đại tỷ và nhị ca của ta, hai người này hư thật sự." Đan Lưu Sương hừ một tiếng.
Dung Ly nghe hiểu đại khái, nha đầu này không hợp với tỷ tỷ và ca ca ruột của mình.
Phòng Đan Tuyền ở trước kia nằm trong Thiên viện, sân không lớn nhưng rất thanh tịnh, ngoài sân còn đào ao nuôi cá, vài con cá koi lớn bằng nửa cánh tay nàng, vảy cá toàn thân rực rỡ lấp lánh.
Căn phòng kia quả thật lâu rồi chưa được dọn dẹp, cửa mở ra bụi đất liền rào rạt rơi xuống, làm cho Dung Ly ho sặc sụa, bên trong nơi nơi đều bám bụi, ngay cả màn che treo trên giường cũng trở nên xám xịt, không biết màu sắc ban đầu là gì.
Đan Lưu Sương trừng mắt, lúng ta lúng túng nói: "Đây là lần đầu tiên ta vào phòng này, lúc trước đại tỷ định chuyển đến đây ở, ông ngoại không cho, nói là phải giữ lại cho cô cô, tuy người đã gả ra ngoài, nhưng không thể khi trở về lại không có nơi để ở."
Dung Ly nghe hiểu được, Đan Đống và Lâm Thước thật sự rất yêu thương Đan Tuyền, mười mấy năm không hề lui tới, nhưng vẫn giữ lại căn phòng.
Nàng nắm khăn che trước miệng mũi, tuy nín thở đến mức khó chịu, nhưng vẫn muốn nhìn xem, xem nơi Đan Tuyền ở lúc trước như thế nào.
Bỗng có một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai nàng, kéo nàng về phía sau, hành động vẫn còn tính nhẹ nhàng.
Hoa Túc lạnh lùng nói bên tai nàng: "Trong phòng dơ như vậy cũng dám bước vào."
Dung Ly bị kéo không thể không lui nhanh, nàng hơi trừng mắt, dùng khóe mắt liếc qua quỷ này, im lặng giằng co.
Hoa Túc cười nhạt, "Thế nào, ta kéo ngươi một chút đã nóng giận? Lúc trước còn muốn ta kéo dài sinh mạng cho, hiện tại mạng chưa kéo, nhưng ta thấy ngươi là muốn bị bụi đất làm sặc đến mất đi nửa cái mạng."
Dung Ly không lên tiếng, sau khi lui khỏi cửa, chầm chậm cúi đầu xuống, lấy khăn che trên miệng mũi ra.
Đan Lưu Sương chỉ biết nàng lui về sau, không biết nàng bị quỷ kéo, quay đầu lại quạt quạt trước mặt, "Sao còn chưa thấy có người tới quét tước, thường ngày quen an nhàn, làm việc thì biếng nhác."
Ba nha đầu đi theo phía sau, thấy phòng ở chưa được thu dọn, liền đặt đồ đeo trên vai lẫn cầm trong tay xuống đất.
Không Thanh vẫn luôn nhìn cô nương nhà mình, hiển nhiên nhìn thấy rõ cảnh Dung Ly lui một bước vừa rồi, đột ngột lui lại, bờ vai còn nghiêng về một bên, rõ ràng là bị thứ gì kéo nhẹ. Nàng ấy biết có quỷ đi theo bên cạnh cô nương, lập tức sáng tỏ, quỷ kia lại tới nữa.
Chỉ là khuôn mặt của cô nương quá mức tự nhiên, trông có vẻ không hề sợ hãi, nàng ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần cô nương không sợ, nàng ấy cũng không sợ.
Qua một hồi, có tôi tớ vội vàng tới thu dọn, nhìn tuổi tác không nhỏ, hẳn đã ở trong phủ rất lâu rồi.
Mấy người kia hơi cúi người một cách lễ độ, dùng khóe mắt đánh giá Dung Ly, sau đó mới im lặng vào phòng dọn dẹp.
Mấy người ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện, "Có vài phần giống cô nương Đan Tuyền, đáng tiếc, nhìn cũng bệnh tật ốm yếu."
"Vừa rồi ta thấy sắc mặt của lão gia không được tốt, cũng không biết Dung gia đã xảy ra chuyện gì, khiến cho một thiên kim tiểu thư từ thật xa tới Hoàng Thành."
"Nếu nói hoàng đế là rồng lớn, Dung gia ở Kỳ An cũng được cọi là địa đầu xà*, ta lặng lẽ hỏi nha đầu hầu hạ ở tiền sảnh, nha đầu ấy nói...... Nghe cô nương Dung gia nói, Dung phủ không còn nữa, ngươi thấy lời này có thể tin được sao, rồng lớn cũng không áp được rắn, Dung gia sao có thể nói không còn liền không còn."
(*Chỉ những bọn cường hào ác bá, có quyền lực ở địa phương.)
"Nhưng cô nương Dung gia ngàn dặm xa xôi tới Hoàng Thành là thật, có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó."
"Vậy vì sao cô nương Đan Tuyền không trở về?"
"Nha đầu hầu hạ ở tiền sảnh nói, cô nương...... Hình như đã mất rồi."
Dung Ly không thay đổi sắc mặt mà đứng ở ngoài phòng, lại nghe được tất cả, thính lực của nàng đã lợi hại hơn rất nhiều, ngay cả tiếng động sột sột soạt soạt trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng. Biết tới Đan gia một chuyến này, không tránh khỏi sẽ bị đàm luận một phen, nàng đã sớm chuẩn bị.
Hoa Túc đứng phía sau nàng, không biết áo choàng bị kéo ra một chút từ khi nào, để lộ áo đen vạt trắng phía dưới, sợi tóc trắng đen giao nhau bay bay trong gió, nàng ấy thấy Dung Ly rũ mắt, giơ tay lên nhẹ nhàng che lỗ tai của Dung Ly lại, nhàn nhạt nói: "Không muốn nghe thì đừng nghe, cũng đâu cần bắt buộc phải nghe."
Rõ ràng đôi tay kia rất lạnh, nhưng khi khẽ chạm vào vành tai, lại dường như chườm nóng tai nàng.
Dung Ly không tiện giơ tay đẩy tay nàng ấy ra, đành phải chịu đựng, vành tai ngứa vô cùng.
Hoa Túc thấy tai nàng hơi hồng lên, lập tức cười khẽ một tiếng, giọng điệu chậm rì rì, mang theo một chút ngạo mạn của người ngồi ở địa vị cao, "Kết ước với Họa Túy, thính lực sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không nhất thiết phải nghe, còn làm thế nào, sau này ta sẽ chậm rãi dạy cho ngươi."
Cửa phòng rộng mở, Đan Lưu Sương thường thường liếc nhìn vào bên trong một cái, người đứng ở ngoài phòng lại muốn chỉ vào trong phòng nói: "Cái bàn chưa lau khô, còn có rương tủ cũng nhớ lau chùi, bằng không làm sao đặt đồ vật được nha, màn che kia dơ quá rồi, nên thay đổi thôi, sợ rửa cũng không sạch sẽ."
Ba nha đầu đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, Không Thanh nhìn một lúc, đi lên trước hỏi: "Cô nương, chúng ta cần giúp dọn dẹp không?"
Đan Lưu Sương quay đầu lại: "Trong phòng sao có thể chen chúc nhiều người, các ngươi nghỉ ngơi đi, trên đường đi là ba nha đầu các ngươi thay nhau lái xe?"
Không Thanh gật đầu, đang ở trong phủ của người khác, không khỏi có chút dè dặt.
Đan Lưu Sương trừng mắt, "Lợi hại như vậy, các ngươi lại biết đường đi, còn ta thì phương hướng Kỳ An ở đâu cũng không biết. Nếu không phải vì đường quá xa, ta cũng muốn đến Kỳ An nhìn xem."
Dung Ly khụ hai tiếng, "Kỳ An không có gì thú vị."
"Đó là vì tỷ tỷ nhìn Kỳ An đến chán rồi, giống như ta cũng cảm thấy Hoàng Thành không có gì thú vị." Đan Lưu Sương nói tiếp: "Sau này nếu tỷ tỷ trở về Kỳ An, chi bằng đưa ta theo, ta cũng muốn đến nơi khác mở rộng tầm mắt."
Nàng ấy mới vừa nói xong, hai lỗ tai Dung Ly lại bị che kín mít.
Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Nha đầu này nói chuyện như cái ná bắn cục đá, bùm bùm, ồn ào."
Dung Ly cử động không được, bất động cũng không phải, cảm thấy một nửa bàn tay kia đều dán trên mặt nàng, tuy lạnh nhưng lại mềm mại như mỡ, lòng bàn tay mịn mịn màng màng, vừa nhìn là biết đôi tay sống trong nhung lụa.
Lúc trước khi quỷ này ở Thương Minh Thành, có lẽ mọi việc đều không cần tự mình ra tay, chỉ cần sai khiến quỷ khác là được, nếu không thì sử dụng một chút quỷ lực, vật đó có thể tự động di chuyển, bớt việc như vậy, tay có thể không mềm sao.
Dung Ly khẽ mím môi, vành tai hơi nóng, trời đông giá lạnh, nói tai mình bị lạnh đỏ lên chắc cũng sẽ có người tin.
Hoa Túc thấy người trong phòng thu dọn quá chậm, không tình nguyện thở ra một ngụm quỷ khí.
Quỷ khí cuốn tới, bụi đất trong phòng lập tức giảm bớt rất nhiều, dường như trong chớp mắt liền bị gió cuốn đi.
"Ngươi có tính toán gì không?" Hoa Túc hỏi.
Dung Ly quay đầu lại hỏi Đan Lưu Sương, "Trong Hoàng Thành có khá nhiều người mang họ Chu, không biết muội muội có nghe nói tới Chu Thanh Lâm?"
Đan Lưu Sương nhìn qua, không ngờ Dung Ly lại hỏi về người này, nghi hoặc hỏi: "Tỷ tỷ hỏi hắn làm chi."
Hai người này tỷ tỷ tới muội muội đi, Hoa Túc nghe thấy có chút phiền lòng, cũng không biết có phải người phàm đều khách sáo như vậy hay không, mới gặp mặt mà có thể xưng tỷ gọi muội, "Hay ngươi định đi tìm người họ Chu này thay Đan Tuyền?"
Dung Ly nói: "Lúc trước nghe nói đến người này, không biết hắn làm cái gì."
Đan Lưu Sương bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu: "Đây chính là vị quan lớn, rất nhiều người hỏi thăm về hắn, nghe nói hiện tại là đại hồng nhân* ở trước mặt hoàng đế, lúc trước ông ngoại còn sai người tặng ít vải cho hắn."
(* Người được tin tưởng.)
Dung Ly ngước mắt lên, "Ông ngoại quen biết vị này?"
Đan Lưu Sương lắc đầu, "Không hẳn là quen biết, nhưng vị lão gia này thường tặng đồ cho phủ chúng ta, tuy giá trị không lớn gì, nhiều lắm chỉ là chút lá trà cùng gạo muối, coi như cũng có tấm lòng."
Dung Ly sửng sốt, chẳng lẽ Chu Thanh Lâm cũng còn nhớ Đan Tuyền?
Đáng tiếc.
Ngay sau đó nàng lại hỏi: "Chu lão gia ở trong Hoàng Thành sao?"
Đan Lưu Sương gật đầu, "Đúng vậy, ở bên kia cầu Hồng Dương, căn nhà rất lớn."
Sau khi dọn phòng xong, tôi tớ lui ra ngoài, trong phòng sáng sủa lên, màn che bám đầy bụi đã được thay đổi.
Đan Lưu Sương vào trong nhìn một vòng, "Ta phải tới chỗ tiên sinh học thơ, muộn chút lại đến tìm tỷ tỷ."
Một vị lão phụ nói với Tiểu Phù, Bạch Liễu cùng Không Thanh: "Nếu là nha đầu hầu hạ cô nương thì ở tại phòng cách vách, nhìn thân thể cô nương yếu ớt, nên ở gần tốt hơn, trước kia khi Đan Tuyền cô nương còn ở đây, nha đầu hầu hạ nàng ấy cũng ở đó."
Ba nha đầu liên tục gật đầu, hơi hơi cúi người.
Dung Ly cũng gật đầu, vẫy tay với ba nha đầu đứng bên ngoài, "Đem đồ vật vào đi."
Lúc này ba nha đầu mới cầm rương trúc và tay nải vào phòng, nhìn nhìn khắp nơi, kỳ thật căn phòng này so với căn phòng của cô nương ở Lan viện rộng hơn khá nhiều, tuy rương tủ đều cổ xưa, nhưng vẫn có thể sử dụng.
Dung Ly đi đến mép giường, sờ sờ đệm giường, thật dày thật chắc còn sạch sẽ. Sau khi ngồi xuống, gân cốt căng thẳng của nàng được buông lỏng, lúc này mới cảm thấy tay chân mỏi nhừ, không muốn đứng dậy nữa.
Tiểu Phù lấy từng món đồ trong rương trúc ra, quay đầu hỏi: "Cô nương, người hỏi đại nhân họ Chu làm cái gì."
"Tình cờ nghe nói, có chút tò mò." Dung Ly đáp.
Tiểu Phù sửa sang hết đồ vật, xoay lại nhìn thấy lão phụ còn ở ngoài cửa, vội vàng đi qua, hỏi: "Vị ma ma này còn có chuyện gì muốn phân phó?"
Lão phụ chầm chậm nói: "Ba nha đầu các ngươi thu dọn xong thì đi theo ta, ta đưa các ngươi đi xem Đan phủ."
Tiểu Phù đáp lời, quay lại thấy Bạch Liễu và Không Thanh cũng đã dọn đồ xong, vội vàng nháy mắt với hai nàng ấy.
Ba nha đầu đi ra đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn một người một quỷ.
Dung Ly nhìn thẳng về phía Hoa Túc, mắt sáng như đôi mắt chim con, "Khi nào ngươi mới có thể khôi phục trở về Thương Minh Thành."
Sắc mặt Hoa Túc không được tốt, "Thương Minh Thành đã không phải là nơi ta muốn về thì có thể về, còn cần thêm chút thời gian."
Dung Ly gật đầu, rốt cuộc là ăn nhờ ở đậu, tuy căn phòng này của Đan Tuyền, nhưng nàng ở thế nào cũng không quen, ngẫm lại càng nóng lòng, "Người sống thật sự không thể vào Thương Minh Thành được sao?"
Hoa Túc đi đến gần nàng, dừng bước trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nha đầu đang ngồi trên giường, "Người sống không thể vào, chỉ cần là vật còn sống, vào Thương Minh Thành chính là đường chết, ngay từ khi tiến vào, dương khí trên người nhất định sẽ bị hút cạn."
Dung Ly sửng sốt, ban đầu nàng cho rằng người sống không vào được là bởi vì ma quỷ trong thành hung hăng ngang ngược, đi vào tất sẽ bị ăn đến xương cốt đều không dư thừa, nào ngờ, ăn người không đơn giản chỉ là quỷ trong thành, mà ngay cả tòa thành cũng sẽ ăn người.
Nàng hơi há miệng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cảm giác hoang mang chợt tràn ra trong lòng, như thác nước cao vạn trượng dội lên đầu, làm nàng hoa mắt chóng mặt, suy nghĩ rối loạn thành hồ dán.
Hoa Túc nâng tay lên, chạm vào giữa mày nàng một chút, "Ngươi đang hoảng sợ cái gì."
Dung Ly khẽ lắc đầu, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng nâng cằm lên, ánh mắt ướŧ áŧ như bị nước mưa rửa sạch, "Họa Túy còn ở trong tay ta, ngươi không muốn ta đi theo ngươi sao."
"Ta nói không muốn khi nào." Tay của Hoa Túc để ở giữa mày nàng trượt xuống, dừng lại bên môi nàng, đẩy khóe miệng cong xuống của nàng hướng lên trên, "Sao thật ủ rũ."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Nếu người sống không vào Thương Minh Thành được, vậy sau khi ngươi trở về thành, ta theo ngươi thế nào?"
Hoa Túc cười, "Tu vi của ta chưa khôi phục, còn quá sớm để trở về, sao ngươi không nghĩ, ngươi có giữ được mạng sống cho đến khi ta trở về thành?"
Dung Ly rũ mắt, "Sao nghe như là ngươi mong ta chết sớm."
Nàng tạm dừng, nhỏ giọng cả giận: "Cũng phải, ta vốn sắp chết rồi, nếu ta không còn, ngươi có thể danh chính ngôn thuận lấy Họa Túy đi, cũng chẳng cần mang theo một người vô dụng thường xuyên bị bệnh đến mấy ngày."
Nghe như là tự sa ngã, không còn thú vui trên đời.
Hoa Túc nhíu mày, thật sự bị dính dáng vẻ chịu thua yếu thế của hồ ly này, "Không phải đã nói dạy ngươi cách kéo dài sinh mạng sao, ta đâu có nhàn rỗi mong ngươi bỏ mạng."
Nàng ấy lại nói: "Tuy ta chưa thể trở về Thương Minh Thành, nhưng vẫn còn cách khác có thể dạy ngươi, chỉ xem ngươi có nguyện ý học hay không."
Dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Dung Ly lập tức biến mất, mí mắt cong cong, đôi mắt sáng thật sự.
Hoa Túc sớm đoán được như thế, không mặn không nhạt hừ một tiếng, cực giống bị chiếm tiện nghi lại chỉ có thể nén giận.
Dung Ly giơ tay nắm lấy áo đen của nàng ấy, chầm chậm lắc một chút, "Kéo dài thế nào?"
Hoa Túc nói: "Nếu người phàm muốn sống tốt hơn thì nên tích đức, đợi duyên phúc dày, dương thọ sẽ dài hơn."
Dung Ly ngẩn ra, nắm chặt áo đen trong tay, khớp xương trở nên trắng bệch, "Ta hại Dung phủ, tích đức e rằng không còn kịp rồi."
Hoa Túc nhướn mày, sắc mặt lạnh lùng, thu lại ngón tay để trên khóe môi Dung Ly, "Như thế tính hại cái gì, chẳng qua đó là lấy oán báo oán."
Dung Ly không nói chuyện, ánh mắt sáng trong như nước.
"Ngươi tính toán khi nào đi tìm Chu Thanh Lâm kia?" Hoa Túc ngược lại hỏi.
Dung Ly nghĩ nghĩ, "Ta không thể lỗ mãng hấp tấp đi tìm hắn, nếu hắn còn nhớ mẹ ta, vậy tìm cách để hắn biết ta đến đây."
Khóe miệng Hoa Túc nhếch lên, cười như không cười.
Dung Ly hơi cong đôi mắt, ôn hòa nói: "Ta không đi tìm hắn, nhưng đều có biện pháp làm hắn tới tìm ta."
Hoa Túc gật đầu, "Vừa lúc có một chuyện, ta phải tìm được lời giải ở trong Đan phủ."
"Cái gì?" Dung Ly khó hiểu.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Ngươi còn nhớ bộ dáng của Đan Tuyền lúc đi không."
Dung Ly lắc đầu, lúng ta lúng túng nói: "Khi nàng đi, ta vừa mới ra đời."
Hoa Túc im lặng nhìn nàng, trầm mặc một lúc mới nói: "Là khi ở khách điếm."
Mặt của Dung Ly lập tức nóng lên, "Thế nào?"
Hoa Túc suy tư thật lâu, không nhanh không chậm mở miệng: "Hồn của nàng không đầy đủ hết, theo lý mà nói, trở thành quỷ cũng không thể để lại khúc mắc như vậy."
Nàng ấy cúi người đến gần một chút, nhìn Dung Ly nói: "Ta vẫn luôn khó hiểu, vì sao Họa Túy có thể lập khế ước với ngươi, có lẽ phải từ Đan Đan Tuyền tìm ra một lời giải thích."
Trước khi Đan Tuyền gả đi, ở trong phủ luôn luôn được cưng chiều, mặc dù về sau gia thế sa sút, Đan Đống và Lâm Thước cũng vẫn yêu thương nàng, nữ nhi thân thể yếu đuối như vậy, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, không yêu thương nàng còn có thể yêu thương ai.
Sắc mặt Đan Đống nặng nề, "Năm đó công tử Dung gia kia nói rõ muốn nàng, ta không ngờ về sau lại thành ra thế này."
Hai tỳ nữ lớn tuổi đứng ở một bên nhìn nhau.
"Nói là có thể giải nguy cho Đan gia, ta và Lâm Thước đã đồng ý, Đan Tuyền vừa đi, liền dường như bốc hơi khỏi thế gian, mấy năm nay chưa từng thiếu gửi thư đến Kỳ An, nhưng đều không có ngoại lệ, không có một lá thư hồi đáp." Đan Đống lại nói.
Bọn hạ nhân rũ mắt, không biết nên nói cái gì.
Cách mười mấy năm, tôi tớ trong phủ còn tưởng rằng Đan Tuyền về nhà mẹ đẻ thăm người thân, vừa nghe mới biết, người trở về không phải là Đan Tuyền, mà là nữ nhi của nàng với Dung Trường Đình, nha đầu này lớn lên trổ mã, đẹp hơn Đan Tuyền rất nhiều, nhưng thân thể yếu đuối giống nhau, thoạt nhìn...... Chính là không được hưởng phúc.
Thân thể đơn bạc, trông...... Mạng cũng mỏng.
Đan Lưu Sương dẫn người đi về hướng Thiên viện, kéo cánh tay Dung Ly, một bên lặng lẽ giương mắt quan sát biểu tỷ tỷ chưa từng gặp mặt của mình, nàng ấy trẻ tuổi, từ trước đến nay đều nói chuyện không lựa lời, nhỏ giọng hỏi: "Biểu tỷ tỷ, sao tỷ mang theo tỳ nữ tới Hoàng Thành, Dung gia không còn là ý gì, người làm chủ ở Dung gia ngoại trừ cô phụ* ra thì không còn người khác sao."
(*Dượng, chồng cô.)
Dung Ly nghe tiếng cúi đầu xuống, thấy nha đầu này cao ngang tầm quỷ lột da kia, đều ăn mặc hoa hòe lộng lẫy giống hệt chim khổng tước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, lập tức có thiện cảm.
"Tỷ tỷ?" Đan Lưu Sương thấy nàng không nói lời nào, lại gọi một tiếng.
Hoa Túc đi theo quan sát khắp nơi, nàng ấy vốn không thích quen thân với người phàm, nhưng tóm lại sẽ không đến mức cả thể xác và tinh thần đều khó chịu ngay lần đầu gặp mặt, bây giờ chẳng biết sao, hết sức không thích nha đầu này, không kiên nhẫn nhíu mày nói: "Gọi hồn đâu."
Sau đó, Đan Lưu Sương thật sự mong chờ gọi một tiếng nữa.
Lúc này Dung Ly mới nói: "Người làm chủ ở Dung gia đều không còn nữa."
Đan Lưu Sương không dám thở mạnh, ánh mắt cũng thật cẩn thận, lo lắng nói to tiếng sẽ làm biểu tỷ tỷ có thân hình mong manh này sợ, nhỏ giọng nói: "Ta nghe người khác nói, Dung phủ ở Kỳ An mà cô cô đến là lớn nhất tốt nhất, người làm chủ sao nói không còn liền không còn nữa."
Dung Ly nhẹ nhàng đáp: "Xảy ra một số việc."
Đan Lưu Sương cực kỳ nghi hoặc, "Rốt cuộc là chuyện gì."
Nàng ấy chợt dừng lại, vội giơ tay che kín miệng, "Biểu tỷ tỷ chớ chê ta ồn ào, nếu không thể nói được, ta sẽ không hỏi chuyện này nữa."
Dung Ly cười một cái, "Không sao."
Đan Lưu Sương bĩu môi, "Nếu Dung gia không còn, biểu tỷ tỷ đừng ngại ở lại Đan gia, lúc trước nghe người khác nói một ít việc về cô cô, nhưng chưa từng nghe nói còn có biểu tỷ tỷ."
"Lần này làm phiền cho ở lại, ta hứa chỉ ở tạm một thời gian, không tiện quấy rầy nhiều." Dung Ly thở hổn hển một hơi, lặn lội đường xa, nàng đã mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Đan Lưu Sương vội vàng nói: "Sao có thể nói là quấy rầy, có lẽ ông ngoại cũng muốn biểu tỷ tỷ ở đây lâu chút."
Hoa Túc đi một lúc, nhàn nhạt nói: "Đan phủ sạch sẽ hơn Dung phủ, ít nhất không có quỷ chết thảm."
Dung Ly quay đầu lại thăm hỏi: "Nghe nói sau khi mẹ ta đi Kỳ An thì chưa từng trở về Hoàng Thành, kỳ thật ta không nghĩ tới Hoàng Thành quấy rầy ông ngoại bà ngoại, nhưng Dung gia không còn, ta lại không có chỗ để đi." Hơi thở nàng yếu, nói chuyện thì thào, nghe thật là đáng thương.
Hoa Túc lạnh lùng cười nhạt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, không biết lời nói của hồ ly này có mấy phần thật mấy phần giả.
Đan Lưu Sương là một nha đầu, nào có tâm tư loanh quanh lòng vòng, chỉ cảm thấy tỷ tỷ của mình không nơi nương tựa, liền nói ngay: "Dù ta chưa đi qua Kỳ An, nhưng nghe nói đường đi Kỳ An không tốt, phải mất mấy ngày ngày đêm đêm mới có thể đến, chuyến này tỷ tỷ đã chịu khổ rồi, lúc trước ở trong phủ nghe nói khi cô cô chưa gả, bà ngoại ông ngoại yêu thương cô cô nhất, bây giờ tỷ tỷ đến, có lẽ bà ngoại ông ngoại cũng sẽ yêu thương tỷ tỷ."
Dung Ly khẽ lắc đầu, "Nếu Đan gia không tiện, ta sẽ tìm cách lo liệu."
Đan Lưu Sương vội kéo chặt tay nàng, "phòng của cô cô phải dọn dẹp cho tỷ tỷ ở, sao lại không tiện, hơn nữa người trong phủ đều dễ nói chuyện, chẳng qua có hai người tính tình kiêu ngạo, vừa thấy liền phiền lòng, nhưng hai người này chỉ là râu ria, nếu bọn họ dám đến cửa la hét ầm ĩ, ta liền xách cái chổi đuổi bọn họ ra ngoài."
Dung Ly xoay đôi mắt, thầm nghĩ nha đầu này thật đanh đá, không biết học cách xách cái chổi đuổi người từ đầu. Nàng cân nhắc ý tứ trong lời nói, hỏi: "Hai người mà ngươi nói là ai?"
"Đại tỷ và nhị ca của ta, hai người này hư thật sự." Đan Lưu Sương hừ một tiếng.
Dung Ly nghe hiểu đại khái, nha đầu này không hợp với tỷ tỷ và ca ca ruột của mình.
Phòng Đan Tuyền ở trước kia nằm trong Thiên viện, sân không lớn nhưng rất thanh tịnh, ngoài sân còn đào ao nuôi cá, vài con cá koi lớn bằng nửa cánh tay nàng, vảy cá toàn thân rực rỡ lấp lánh.
Căn phòng kia quả thật lâu rồi chưa được dọn dẹp, cửa mở ra bụi đất liền rào rạt rơi xuống, làm cho Dung Ly ho sặc sụa, bên trong nơi nơi đều bám bụi, ngay cả màn che treo trên giường cũng trở nên xám xịt, không biết màu sắc ban đầu là gì.
Đan Lưu Sương trừng mắt, lúng ta lúng túng nói: "Đây là lần đầu tiên ta vào phòng này, lúc trước đại tỷ định chuyển đến đây ở, ông ngoại không cho, nói là phải giữ lại cho cô cô, tuy người đã gả ra ngoài, nhưng không thể khi trở về lại không có nơi để ở."
Dung Ly nghe hiểu được, Đan Đống và Lâm Thước thật sự rất yêu thương Đan Tuyền, mười mấy năm không hề lui tới, nhưng vẫn giữ lại căn phòng.
Nàng nắm khăn che trước miệng mũi, tuy nín thở đến mức khó chịu, nhưng vẫn muốn nhìn xem, xem nơi Đan Tuyền ở lúc trước như thế nào.
Bỗng có một bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai nàng, kéo nàng về phía sau, hành động vẫn còn tính nhẹ nhàng.
Hoa Túc lạnh lùng nói bên tai nàng: "Trong phòng dơ như vậy cũng dám bước vào."
Dung Ly bị kéo không thể không lui nhanh, nàng hơi trừng mắt, dùng khóe mắt liếc qua quỷ này, im lặng giằng co.
Hoa Túc cười nhạt, "Thế nào, ta kéo ngươi một chút đã nóng giận? Lúc trước còn muốn ta kéo dài sinh mạng cho, hiện tại mạng chưa kéo, nhưng ta thấy ngươi là muốn bị bụi đất làm sặc đến mất đi nửa cái mạng."
Dung Ly không lên tiếng, sau khi lui khỏi cửa, chầm chậm cúi đầu xuống, lấy khăn che trên miệng mũi ra.
Đan Lưu Sương chỉ biết nàng lui về sau, không biết nàng bị quỷ kéo, quay đầu lại quạt quạt trước mặt, "Sao còn chưa thấy có người tới quét tước, thường ngày quen an nhàn, làm việc thì biếng nhác."
Ba nha đầu đi theo phía sau, thấy phòng ở chưa được thu dọn, liền đặt đồ đeo trên vai lẫn cầm trong tay xuống đất.
Không Thanh vẫn luôn nhìn cô nương nhà mình, hiển nhiên nhìn thấy rõ cảnh Dung Ly lui một bước vừa rồi, đột ngột lui lại, bờ vai còn nghiêng về một bên, rõ ràng là bị thứ gì kéo nhẹ. Nàng ấy biết có quỷ đi theo bên cạnh cô nương, lập tức sáng tỏ, quỷ kia lại tới nữa.
Chỉ là khuôn mặt của cô nương quá mức tự nhiên, trông có vẻ không hề sợ hãi, nàng ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần cô nương không sợ, nàng ấy cũng không sợ.
Qua một hồi, có tôi tớ vội vàng tới thu dọn, nhìn tuổi tác không nhỏ, hẳn đã ở trong phủ rất lâu rồi.
Mấy người kia hơi cúi người một cách lễ độ, dùng khóe mắt đánh giá Dung Ly, sau đó mới im lặng vào phòng dọn dẹp.
Mấy người ở trong phòng nhỏ giọng nói chuyện, "Có vài phần giống cô nương Đan Tuyền, đáng tiếc, nhìn cũng bệnh tật ốm yếu."
"Vừa rồi ta thấy sắc mặt của lão gia không được tốt, cũng không biết Dung gia đã xảy ra chuyện gì, khiến cho một thiên kim tiểu thư từ thật xa tới Hoàng Thành."
"Nếu nói hoàng đế là rồng lớn, Dung gia ở Kỳ An cũng được cọi là địa đầu xà*, ta lặng lẽ hỏi nha đầu hầu hạ ở tiền sảnh, nha đầu ấy nói...... Nghe cô nương Dung gia nói, Dung phủ không còn nữa, ngươi thấy lời này có thể tin được sao, rồng lớn cũng không áp được rắn, Dung gia sao có thể nói không còn liền không còn."
(*Chỉ những bọn cường hào ác bá, có quyền lực ở địa phương.)
"Nhưng cô nương Dung gia ngàn dặm xa xôi tới Hoàng Thành là thật, có lẽ đã thật sự xảy ra chuyện gì đó."
"Vậy vì sao cô nương Đan Tuyền không trở về?"
"Nha đầu hầu hạ ở tiền sảnh nói, cô nương...... Hình như đã mất rồi."
Dung Ly không thay đổi sắc mặt mà đứng ở ngoài phòng, lại nghe được tất cả, thính lực của nàng đã lợi hại hơn rất nhiều, ngay cả tiếng động sột sột soạt soạt trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng. Biết tới Đan gia một chuyến này, không tránh khỏi sẽ bị đàm luận một phen, nàng đã sớm chuẩn bị.
Hoa Túc đứng phía sau nàng, không biết áo choàng bị kéo ra một chút từ khi nào, để lộ áo đen vạt trắng phía dưới, sợi tóc trắng đen giao nhau bay bay trong gió, nàng ấy thấy Dung Ly rũ mắt, giơ tay lên nhẹ nhàng che lỗ tai của Dung Ly lại, nhàn nhạt nói: "Không muốn nghe thì đừng nghe, cũng đâu cần bắt buộc phải nghe."
Rõ ràng đôi tay kia rất lạnh, nhưng khi khẽ chạm vào vành tai, lại dường như chườm nóng tai nàng.
Dung Ly không tiện giơ tay đẩy tay nàng ấy ra, đành phải chịu đựng, vành tai ngứa vô cùng.
Hoa Túc thấy tai nàng hơi hồng lên, lập tức cười khẽ một tiếng, giọng điệu chậm rì rì, mang theo một chút ngạo mạn của người ngồi ở địa vị cao, "Kết ước với Họa Túy, thính lực sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không nhất thiết phải nghe, còn làm thế nào, sau này ta sẽ chậm rãi dạy cho ngươi."
Cửa phòng rộng mở, Đan Lưu Sương thường thường liếc nhìn vào bên trong một cái, người đứng ở ngoài phòng lại muốn chỉ vào trong phòng nói: "Cái bàn chưa lau khô, còn có rương tủ cũng nhớ lau chùi, bằng không làm sao đặt đồ vật được nha, màn che kia dơ quá rồi, nên thay đổi thôi, sợ rửa cũng không sạch sẽ."
Ba nha đầu đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, Không Thanh nhìn một lúc, đi lên trước hỏi: "Cô nương, chúng ta cần giúp dọn dẹp không?"
Đan Lưu Sương quay đầu lại: "Trong phòng sao có thể chen chúc nhiều người, các ngươi nghỉ ngơi đi, trên đường đi là ba nha đầu các ngươi thay nhau lái xe?"
Không Thanh gật đầu, đang ở trong phủ của người khác, không khỏi có chút dè dặt.
Đan Lưu Sương trừng mắt, "Lợi hại như vậy, các ngươi lại biết đường đi, còn ta thì phương hướng Kỳ An ở đâu cũng không biết. Nếu không phải vì đường quá xa, ta cũng muốn đến Kỳ An nhìn xem."
Dung Ly khụ hai tiếng, "Kỳ An không có gì thú vị."
"Đó là vì tỷ tỷ nhìn Kỳ An đến chán rồi, giống như ta cũng cảm thấy Hoàng Thành không có gì thú vị." Đan Lưu Sương nói tiếp: "Sau này nếu tỷ tỷ trở về Kỳ An, chi bằng đưa ta theo, ta cũng muốn đến nơi khác mở rộng tầm mắt."
Nàng ấy mới vừa nói xong, hai lỗ tai Dung Ly lại bị che kín mít.
Hoa Túc không mặn không nhạt nói: "Nha đầu này nói chuyện như cái ná bắn cục đá, bùm bùm, ồn ào."
Dung Ly cử động không được, bất động cũng không phải, cảm thấy một nửa bàn tay kia đều dán trên mặt nàng, tuy lạnh nhưng lại mềm mại như mỡ, lòng bàn tay mịn mịn màng màng, vừa nhìn là biết đôi tay sống trong nhung lụa.
Lúc trước khi quỷ này ở Thương Minh Thành, có lẽ mọi việc đều không cần tự mình ra tay, chỉ cần sai khiến quỷ khác là được, nếu không thì sử dụng một chút quỷ lực, vật đó có thể tự động di chuyển, bớt việc như vậy, tay có thể không mềm sao.
Dung Ly khẽ mím môi, vành tai hơi nóng, trời đông giá lạnh, nói tai mình bị lạnh đỏ lên chắc cũng sẽ có người tin.
Hoa Túc thấy người trong phòng thu dọn quá chậm, không tình nguyện thở ra một ngụm quỷ khí.
Quỷ khí cuốn tới, bụi đất trong phòng lập tức giảm bớt rất nhiều, dường như trong chớp mắt liền bị gió cuốn đi.
"Ngươi có tính toán gì không?" Hoa Túc hỏi.
Dung Ly quay đầu lại hỏi Đan Lưu Sương, "Trong Hoàng Thành có khá nhiều người mang họ Chu, không biết muội muội có nghe nói tới Chu Thanh Lâm?"
Đan Lưu Sương nhìn qua, không ngờ Dung Ly lại hỏi về người này, nghi hoặc hỏi: "Tỷ tỷ hỏi hắn làm chi."
Hai người này tỷ tỷ tới muội muội đi, Hoa Túc nghe thấy có chút phiền lòng, cũng không biết có phải người phàm đều khách sáo như vậy hay không, mới gặp mặt mà có thể xưng tỷ gọi muội, "Hay ngươi định đi tìm người họ Chu này thay Đan Tuyền?"
Dung Ly nói: "Lúc trước nghe nói đến người này, không biết hắn làm cái gì."
Đan Lưu Sương bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu: "Đây chính là vị quan lớn, rất nhiều người hỏi thăm về hắn, nghe nói hiện tại là đại hồng nhân* ở trước mặt hoàng đế, lúc trước ông ngoại còn sai người tặng ít vải cho hắn."
(* Người được tin tưởng.)
Dung Ly ngước mắt lên, "Ông ngoại quen biết vị này?"
Đan Lưu Sương lắc đầu, "Không hẳn là quen biết, nhưng vị lão gia này thường tặng đồ cho phủ chúng ta, tuy giá trị không lớn gì, nhiều lắm chỉ là chút lá trà cùng gạo muối, coi như cũng có tấm lòng."
Dung Ly sửng sốt, chẳng lẽ Chu Thanh Lâm cũng còn nhớ Đan Tuyền?
Đáng tiếc.
Ngay sau đó nàng lại hỏi: "Chu lão gia ở trong Hoàng Thành sao?"
Đan Lưu Sương gật đầu, "Đúng vậy, ở bên kia cầu Hồng Dương, căn nhà rất lớn."
Sau khi dọn phòng xong, tôi tớ lui ra ngoài, trong phòng sáng sủa lên, màn che bám đầy bụi đã được thay đổi.
Đan Lưu Sương vào trong nhìn một vòng, "Ta phải tới chỗ tiên sinh học thơ, muộn chút lại đến tìm tỷ tỷ."
Một vị lão phụ nói với Tiểu Phù, Bạch Liễu cùng Không Thanh: "Nếu là nha đầu hầu hạ cô nương thì ở tại phòng cách vách, nhìn thân thể cô nương yếu ớt, nên ở gần tốt hơn, trước kia khi Đan Tuyền cô nương còn ở đây, nha đầu hầu hạ nàng ấy cũng ở đó."
Ba nha đầu liên tục gật đầu, hơi hơi cúi người.
Dung Ly cũng gật đầu, vẫy tay với ba nha đầu đứng bên ngoài, "Đem đồ vật vào đi."
Lúc này ba nha đầu mới cầm rương trúc và tay nải vào phòng, nhìn nhìn khắp nơi, kỳ thật căn phòng này so với căn phòng của cô nương ở Lan viện rộng hơn khá nhiều, tuy rương tủ đều cổ xưa, nhưng vẫn có thể sử dụng.
Dung Ly đi đến mép giường, sờ sờ đệm giường, thật dày thật chắc còn sạch sẽ. Sau khi ngồi xuống, gân cốt căng thẳng của nàng được buông lỏng, lúc này mới cảm thấy tay chân mỏi nhừ, không muốn đứng dậy nữa.
Tiểu Phù lấy từng món đồ trong rương trúc ra, quay đầu hỏi: "Cô nương, người hỏi đại nhân họ Chu làm cái gì."
"Tình cờ nghe nói, có chút tò mò." Dung Ly đáp.
Tiểu Phù sửa sang hết đồ vật, xoay lại nhìn thấy lão phụ còn ở ngoài cửa, vội vàng đi qua, hỏi: "Vị ma ma này còn có chuyện gì muốn phân phó?"
Lão phụ chầm chậm nói: "Ba nha đầu các ngươi thu dọn xong thì đi theo ta, ta đưa các ngươi đi xem Đan phủ."
Tiểu Phù đáp lời, quay lại thấy Bạch Liễu và Không Thanh cũng đã dọn đồ xong, vội vàng nháy mắt với hai nàng ấy.
Ba nha đầu đi ra đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn một người một quỷ.
Dung Ly nhìn thẳng về phía Hoa Túc, mắt sáng như đôi mắt chim con, "Khi nào ngươi mới có thể khôi phục trở về Thương Minh Thành."
Sắc mặt Hoa Túc không được tốt, "Thương Minh Thành đã không phải là nơi ta muốn về thì có thể về, còn cần thêm chút thời gian."
Dung Ly gật đầu, rốt cuộc là ăn nhờ ở đậu, tuy căn phòng này của Đan Tuyền, nhưng nàng ở thế nào cũng không quen, ngẫm lại càng nóng lòng, "Người sống thật sự không thể vào Thương Minh Thành được sao?"
Hoa Túc đi đến gần nàng, dừng bước trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nha đầu đang ngồi trên giường, "Người sống không thể vào, chỉ cần là vật còn sống, vào Thương Minh Thành chính là đường chết, ngay từ khi tiến vào, dương khí trên người nhất định sẽ bị hút cạn."
Dung Ly sửng sốt, ban đầu nàng cho rằng người sống không vào được là bởi vì ma quỷ trong thành hung hăng ngang ngược, đi vào tất sẽ bị ăn đến xương cốt đều không dư thừa, nào ngờ, ăn người không đơn giản chỉ là quỷ trong thành, mà ngay cả tòa thành cũng sẽ ăn người.
Nàng hơi há miệng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cảm giác hoang mang chợt tràn ra trong lòng, như thác nước cao vạn trượng dội lên đầu, làm nàng hoa mắt chóng mặt, suy nghĩ rối loạn thành hồ dán.
Hoa Túc nâng tay lên, chạm vào giữa mày nàng một chút, "Ngươi đang hoảng sợ cái gì."
Dung Ly khẽ lắc đầu, đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng nâng cằm lên, ánh mắt ướŧ áŧ như bị nước mưa rửa sạch, "Họa Túy còn ở trong tay ta, ngươi không muốn ta đi theo ngươi sao."
"Ta nói không muốn khi nào." Tay của Hoa Túc để ở giữa mày nàng trượt xuống, dừng lại bên môi nàng, đẩy khóe miệng cong xuống của nàng hướng lên trên, "Sao thật ủ rũ."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Nếu người sống không vào Thương Minh Thành được, vậy sau khi ngươi trở về thành, ta theo ngươi thế nào?"
Hoa Túc cười, "Tu vi của ta chưa khôi phục, còn quá sớm để trở về, sao ngươi không nghĩ, ngươi có giữ được mạng sống cho đến khi ta trở về thành?"
Dung Ly rũ mắt, "Sao nghe như là ngươi mong ta chết sớm."
Nàng tạm dừng, nhỏ giọng cả giận: "Cũng phải, ta vốn sắp chết rồi, nếu ta không còn, ngươi có thể danh chính ngôn thuận lấy Họa Túy đi, cũng chẳng cần mang theo một người vô dụng thường xuyên bị bệnh đến mấy ngày."
Nghe như là tự sa ngã, không còn thú vui trên đời.
Hoa Túc nhíu mày, thật sự bị dính dáng vẻ chịu thua yếu thế của hồ ly này, "Không phải đã nói dạy ngươi cách kéo dài sinh mạng sao, ta đâu có nhàn rỗi mong ngươi bỏ mạng."
Nàng ấy lại nói: "Tuy ta chưa thể trở về Thương Minh Thành, nhưng vẫn còn cách khác có thể dạy ngươi, chỉ xem ngươi có nguyện ý học hay không."
Dáng vẻ nhu nhược đáng thương của Dung Ly lập tức biến mất, mí mắt cong cong, đôi mắt sáng thật sự.
Hoa Túc sớm đoán được như thế, không mặn không nhạt hừ một tiếng, cực giống bị chiếm tiện nghi lại chỉ có thể nén giận.
Dung Ly giơ tay nắm lấy áo đen của nàng ấy, chầm chậm lắc một chút, "Kéo dài thế nào?"
Hoa Túc nói: "Nếu người phàm muốn sống tốt hơn thì nên tích đức, đợi duyên phúc dày, dương thọ sẽ dài hơn."
Dung Ly ngẩn ra, nắm chặt áo đen trong tay, khớp xương trở nên trắng bệch, "Ta hại Dung phủ, tích đức e rằng không còn kịp rồi."
Hoa Túc nhướn mày, sắc mặt lạnh lùng, thu lại ngón tay để trên khóe môi Dung Ly, "Như thế tính hại cái gì, chẳng qua đó là lấy oán báo oán."
Dung Ly không nói chuyện, ánh mắt sáng trong như nước.
"Ngươi tính toán khi nào đi tìm Chu Thanh Lâm kia?" Hoa Túc ngược lại hỏi.
Dung Ly nghĩ nghĩ, "Ta không thể lỗ mãng hấp tấp đi tìm hắn, nếu hắn còn nhớ mẹ ta, vậy tìm cách để hắn biết ta đến đây."
Khóe miệng Hoa Túc nhếch lên, cười như không cười.
Dung Ly hơi cong đôi mắt, ôn hòa nói: "Ta không đi tìm hắn, nhưng đều có biện pháp làm hắn tới tìm ta."
Hoa Túc gật đầu, "Vừa lúc có một chuyện, ta phải tìm được lời giải ở trong Đan phủ."
"Cái gì?" Dung Ly khó hiểu.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Ngươi còn nhớ bộ dáng của Đan Tuyền lúc đi không."
Dung Ly lắc đầu, lúng ta lúng túng nói: "Khi nàng đi, ta vừa mới ra đời."
Hoa Túc im lặng nhìn nàng, trầm mặc một lúc mới nói: "Là khi ở khách điếm."
Mặt của Dung Ly lập tức nóng lên, "Thế nào?"
Hoa Túc suy tư thật lâu, không nhanh không chậm mở miệng: "Hồn của nàng không đầy đủ hết, theo lý mà nói, trở thành quỷ cũng không thể để lại khúc mắc như vậy."
Nàng ấy cúi người đến gần một chút, nhìn Dung Ly nói: "Ta vẫn luôn khó hiểu, vì sao Họa Túy có thể lập khế ước với ngươi, có lẽ phải từ Đan Đan Tuyền tìm ra một lời giải thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất