[Bhtt] Tục Mệnh

Chương 73: Sao nàng cũng có đôi mắt Âm Dương.

Trước Sau
Quỷ khí này không phải lần đầu tiên xuất hiện, hôm kia trên đường trở về cùng Lâm Thước cũng đã nhìn thấy một lần.

Không biết quỷ này có ý đồ gì, dường như muốn cho nàng cùng Hoa Túc chú ý, không xuất hiện, cũng chẳng làm ra việc quá mức, tựa hồ gặp ánh sáng thì sẽ chết.

Dung Ly ngẩng đầu, hai mắt hơi híp lại, cánh mũi khẽ động, ý đồ ngửi ra hơi thở mà quỷ đó để lại, nhưng cuối cùng vẫn không ngửi được.

Tiểu Phù thấy nàng dừng bước, hỏi: "Cô nương, làm sao vậy?"

Dung Ly lắc đầu, "Không có việc gì."

Sau đó làm bộ chưa nhìn thấy gì, dời ánh mắt, trở về phòng, xoay người lại nói: "Ta nghỉ ngơi một lát."

Tiểu Phù cùng Bạch Liễu nhìn nhau, cảm thấy cô nương nhà mình có việc không nói.

Hoa Túc chưa theo vào phòng mà đứng ở trong sân, áo đen dài phết đất nhẹ bay trong gió như sương như khói.

Dung Ly mở cửa sổ, đỡ tường thoáng nhìn ra bên ngoài.

Trong phòng của tỳ nữ bên cạnh, đột nhiên phát ra tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi, ngay sau đó có thứ gì rơi xuống mặt đất giống pháo hoa nổ, rầm vang loảng xoảng.

Là Bạch Liễu.

Bạch Liễu kêu to một tiếng, rất là thê thảm, dường như linh hồn cũng phải kêu lên.

Dung Ly vội vã đi ra ngoài, bởi vì quýnh lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt, suýt nữa dẫm trúng góc váy của mình.

Cửa phòng bên cạnh bỗng dưng bị đẩy ra, một bóng dáng hoảng hốt từ bên trong lảo đảo ngã ra ngoài.

Bạch Liễu bị té ngã, vừa lúc ngã xuống bên chân Dung Ly, hai đầu gối chạm đất, thật sự rất thảm.

Dung Ly khựng bước chân, trên đầu gối bị đè nặng, là do Bạch Liễu ôm lấy.

Bạch Liễu nức nở, lại bất chấp thể diện, bình thường còn có thể làm bộ bình tĩnh, hiện tại kinh hãi đến mức không thể giả vờ.

Dung Ly liếc nhìn vào trong phòng đang rộng mở, không nhìn ra được cái gì.

Tiểu Phù tràn đầy ngạc nhiên, dường như cũng bị dọa, nhưng là bị Bạch Liễu dọa, nàng ấy nơm nớp nói: "Tại sao lại hoảng sợ, còn...... Ngã thảm như vậy."

Khuôn mặt Bạch Liễu đau khổ, hốc mắt ướt dầm dề, quỳ trên mặt đất ôm chặt chân cô nương nhà mình.

Tiểu Phù với Bạch Liễu vốn không vừa mắt nhau, nên cũng không muốn đi tới đỡ, nhưng nhìn nàng ấy có vẻ không chịu buông tay, mới do do dự dự đi đến, khom lưng nói: "Bị ngã què chân rồi?"

Lúc này Bạch Liễu mới buông tay ra, từ trên mặt đất bò dậy, "Chẳng qua là thi lễ lớn cho cô nương thôi."

Tiểu Phù biết người này không chịu để mất mặt, cười nói: "Thi lễ thật là lớn."

Dung Ly còn nhìn vào trong phòng, nhưng trong phòng sạch sẽ, không giống có yêu quỷ tà ám gì.

Bạch Liễu đứng thẳng người, lo sợ liếc nhìn qua, tay run run rẩy rẩy sờ lên vai mình, nghẹn ngào nói: "Cô nương, vừa rồi có thứ gì vỗ vai ta."

Dung Ly vỗ hai cái lên vai nàng ấy, đột nhiên nhíu mày, hai ngón tay lặng lẽ vân vê, nắm lấy một sợi quỷ khí đen nhánh.

Quỷ khí nhẹ như sợi tơ còn lạnh căm căm, chỉ đụng vào một chút dường như xương cốt đều bị đông cứng.

Nàng giãn mày ra, tránh cho hai nha đầu nhìn thấy, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải Tiểu Phù vỗ không?"

Tiểu Phù trừng mắt, "Ta không có."

Bạch Liễu nước mắt lưng tròng, giọng nói cũng run không ngừng, "Thật sự có người vỗ vai ta, ta mới vừa rót ly nước, không biết thứ gì đó dính lên trên vai, làm ta ném cả cái ly ra ngoài."

Nàng ấy nói rồi chỉ xuống đất, chỉ vào những mảnh sứ văng khắp nơi: "Cô nương người xem, cái ly bị rơi này!"

Dung Ly giơ tay lên, lòng bàn tay chạm vào tóc nàng ấy, vuốt nhẹ hai cái để trấn an, "Chắc là ngươi hiểu lầm rồi, bằng không ngươi ở phòng ta đi, khỏi phải ở đây bị dọa sợ nữa."

Bạch Liễu đâu chịu, nha hoàn ở phòng của tiểu thư, rốt cuộc không thích hợp. Nàng ấy lắc đầu do dự: "Vậy...... Có lẽ do ta hiểu lầm rồi."

Dung Ly xoay lưng đi ra khỏi mái hiên, hơi nâng cầm lên, liếc mắt hướng về phía đèn lồng mới vừa lay động, nhưng trên đèn lồng đã không còn thấy quỷ khí, tua rua phía dưới thỉnh thoảng lắc lư trong gió, cũng không có gì kỳ quái.

Hoa Túc đứng giữa sân, dường như đã nhận ra điều gì, ngoắc tay một cái, một thứ gì đó rơi xuống từ chao đèn của đèn lồng.

Gió cuốn đồ vật kia đến trong tầm tay Hoa Túc, Hoa Túc nắm chặt trong tay, bóng dáng đột nhiên hóa thành một đoàn quỷ khí đen nhánh như đàn quạ bay tán loạn, bỗng dưng đâm vào tường nhà chính.

Dung Ly chưa từng thấy dáng vẻ vội vàng của nàng ấy như vậy, lập tức thở hổn hển đi theo phía sau.

Quỷ có thể xuyên tường, nhưng nàng không thể, vì thế dưới cái nhìn chăm chú của hai nha đầu, nàng thở gấp gáp đẩy cửa vào phòng.

Trong phòng, Hoa Túc đi đến bên cạnh bàn, vươn tay ra khỏi áo đen ném một thứ lên trên bàn.

Lạch cạch một tiếng, nghe có vẻ nặng.

"Làm sao vậy?" Dung Ly để tay sau lưng đóng cửa lại, lui một bước dựa lưng vào tường, trong lòng hơi lo sợ.

Hoa Túc dùng hai ngón tay kẹp lấy đồ vật ở trên bàn, bàn tay lật lên lật xuống, im lặng nhìn một hồi.

Đó...... Là một mảnh trúc.

Mặt trúc bóng loáng phản chiếu ánh sáng ảm đạm, như được bôi một lớp dầu trơn, thoáng nhìn trông giống hắc ngọc.

Đây không phải là vật liệu làm Họa Túy sao, có lẽ được chặt từ cùng một cây trúc đen.

Hoa Túc nới lỏng áo choàng, lấy ra một mảnh trúc khác gần giống ở dưới vạt áo, đây là lần trước Bạch Cốt Diều từ Thương Minh Thành tới đưa cho nàng ấy.

Dung Ly thoáng sửng sốt, quan sát khắp nơi trong căn phòng, nhưng không thấy bóng quỷ nào, "Con quỷ kia giấu trong đèn lồng sao?"

Hoa Túc gật đầu, hai ngón tay kẹp một đầu của mảnh trúc, chậm rãi hủy diệt đầu bên kia. Lòng bàn tay lau qua mỗi một tấc, trúc đen như mực liền hóa thành bột mịn, từ từ bay đến giữa không trung.

Nàng ấy không cảm xúc vê nát hai mảnh trúc, lãnh đạm nói: "Cô Sầm."

Tên Cô Sầm này......

Lúc ở trong khúc mắc, Dung Ly từng nghe Hoa Túc và Bạch Cốt Diều nói chuyện với nhau, hình như là tướng quân mang theo thuộc hạ cũ của Hoa Túc rời khỏi Thương Minh Thành. "Vì sao nàng ấy không lộ mặt?" Dung Ly kinh ngạc.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Có lẽ Thận Độ cũng phái quỷ đi ra ngoài tìm nàng ấy."

Dung Ly nhíu mày, "Chúng quỷ Thương Minh Thành chỉ nghe lời Thận Độ sao?"



Hoa Túc nói: "Kể ra thì, ban đầu vạn quỷ là vô chủ, bọn họ thoát khỏi số mệnh, không dễ bị khống chế, sau này có Thương Minh Thành, Thương Minh Thành bảo hộ bọn họ, tránh cho bọn họ bị Thập Điện Diêm La bắt đi. Mà chủ thành, hiển nhiên phải có khả năng phi thường, nếu không thì vạn không thể chống lại Diêm La Điện."

Nàng ấy tạm dừng, sắc mặt ảm đạm, "Vạn quỷ chỉ nghe theo người có tài năng, quỷ lực của ai thâm hậu, liền có thể trở thành chủ thành."

Dung Ly hé môi, nói như thế, chẳng phải tu vi của quỷ này không bằng Thận Độ sao.

Nàng nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng, "Nhưng Thận Độ có thể sai khiến chúng quỷ, còn muốn tìm ngươi để lấy Quỷ Vương ấn làm cái gì, chúng quỷ đâu phải nghe lời Quỷ Vương ấn."

Hoa Túc vê ngón tay, không còn một chút vụn trúc nào sót lại trên tay, "Có Quỷ Vương ấn mới có thể ngồi lên Lũy Cốt tòa, trong Lũy Cốt tòa có huyền cơ."

Dung Ly còn khá tò mò huyền cơ trong đó là gì, nhưng tự biết không nên hỏi.

Hoa Túc lại nói: "Tuy Cô Sầm có thể lên trời xuống đất, nhưng chưa chắc có thể trốn khỏi mắt Thận Độ, nàng ấy phản bội rời khỏi Thương Minh Thành, Thận Độ muốn rút gân lột cốt nàng ấy."

Dung Ly nghe như lọt vào trong sương mù, "Hay tung tích của nàng ấy đã bị Thận Độ truy tìm, cho nên mới không xuất hiện, đỡ phải liên lụy đến chúng ta?"

"Cũng không phải." Hoa Túc lãnh đạm cười nhạt, "Bị truy tìm tung tích chính là chúng ta, nàng ấy không xuất hiện là sợ bị ngươi và ta liên lụy."

Dung Ly ngơ ngác, "Vậy vì sao nàng ấy còn tới?"

Vẻ mặt Hoa Túc thản nhiên, duỗi tay bắn một cái vào giữa mày Dung Ly.

Dung Ly đột nhiên ngẩng mặt, đôi mắt phượng trừng to, giơ tay che trán, "Làm gì."

Hoa Túc cười như không cười, "Ngươi lại sợ có phải hay không."

Dung Ly có thể không sợ sao, từ khi gặp quỷ này, nàng không thiếu lo lắng hãi hùng, thật vất vả tới Hoàng Thành, còn tưởng có thể yên yên ổn ổn một đoạn thời gian, nào ngờ chưa bình an được mấy ngày, lại sắp nổi lên sóng gió.

Hoa Túc thu tay, "Sợ rằng nàng ấy muốn nói, nếu nàng ấy có thể tìm được chúng ta, thì Thận Độ cũng có thể."

Dung Ly tựa như một dây cung, lập tức căng thẳng cả người, "Chúng ta...... Chẳng lẽ phải đi nữa?"

Hoa Túc lắc đầu, "Không vội, bầu trời Hoàng Thành có mây tím hừng hực, rất là yên bình, ở lại nghỉ ngơi mấy ngày."

Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Ngộ nhỡ Thận Độ không sợ mây tím này thì sao, ngươi cũng không sợ, làm sao hắn sợ được."

Hoa Túc cười nhạt, "Ngươi quá coi trọng hắn, cho dù hắn có gan tày trời, cũng không dám tự mình đến đây làm bậy."

Dung Ly nửa biết nửa không, đành phải nhẹ nhàng gật đầu, "Nhưng lúc trước Cô Sầm để lại mảnh trúc đã đành, sao bây giờ cũng để lại mảnh trúc cho ngươi nữa?"

Hoa Túc nhướng mày, không nói lời nào, tựa giấu giếm chuyện gì.

Trái tim Dung Ly đập thình thịch, luôn cảm thấy việc này không đơn giản.

Nàng do dự một lúc, "Sở dĩ Thận Độ tìm ngươi, rốt cuộc là vì Quỷ Vương ấn, hay là vì Họa Túy?"

Hoa Túc cong khóe miệng cười đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói, "Không phải ngươi đang sống tốt ư, sao lại quản chuyện của âm phủ."

Dung Ly ngậm miệng, dứt khoát không hỏi nữa, việc của âm phủ vẫn nên hỏi ít hơn cho thỏa đáng, đỡ phải hỏi đến bạc mệnh, lúc trước nàng chỉ nghĩ trả thù mấy người trong Dung phủ, hiện tại lại muốn sống.

Cửa chợt bị gõ vang, trên cửa phản chiếu bóng dáng.

"Cô nương, đã nếm thử đồ chơi làm bằng kẹo ở Hoàng Thành rồi." Không Thanh ở ngoài cửa nói, "Tìm cả buổi, cho nên mới về trễ."

Dung Ly đang ở trong phòng trừng mắt với Hoa Túc, nghe thấy lời này lập tức đứng lên, đi đến mở cửa, "Ngọt không."

Không Thanh gật gù, trên môi dính một ít nước đường, "Ngọt, mùi hoa quế."

Dung Ly khẽ gật đầu: "Nếm được là tốt rồi, canh giờ không còn sớm, mau về nghỉ ngơi đi."

Không Thanh cầm que gỗ đang ăn thừa, trên que gỗ còn dính đường chưa liếm hết, gật đầu rồi rời đi.

Khép cửa lại, Dung Ly vừa ngước mắt đã thấy Hoa Túc đang nhìn nàng. Hoa Túc quay mặt đi, hừ một tiếng.

Dung Ly nói thầm trong lòng, suốt ngày hừ hừ, không biết rốt cuộc là quỷ hay heo.

Nàng nằm lên trên giường, trong lòng có chút bất an, tim đập thật nhanh, hơi thở dồn dập, sắc mặt cũng trắng bệch.

Ngủ không được, nhắm mắt là phiền muộn, sau một lúc lâu Dung Ly chống người muốn ngồi dậy.

Hoa Túc không nhìn được nữa, lập tức đi qua, giơ tay ấn lên vai nàng, đè nàng nằm xuống đệm giường, cúi người nói: "Chỉ cần ta không nói một chữ ' sợ ' thì ngươi không cần phải sợ hãi."

Dung Ly nằm ngửa, thân thể áp lên đệm giường mềm mại, mái tóc bị đè sau lưng, đôi mắt hạnh hơi mở to, "Nhưng ta chỉ là người phàm, hơn nữa ngươi còn có chuyện giấu ta."

Khi Hoa Túc cúi xuống, bím tóc thả phía sau trượt đến trước người, sợi tóc rời rạc xõa bên má Dung Ly, gần quét lên đôi mắt nàng.

Dung Ly hơi nheo một con mắt, "Chẳng may Thận Độ tìm tới, ngươi thoát được, ta lại không trốn được."

Hoa Túc cười, thong thả ung dung nói: "Ngươi có Họa Túy trong tay, lo gì trốn không thoát, còn nữa, thân thế của Đan Tuyền không bình thường, ta xem ngươi tuy giống người phàm, nhưng......"

Nàng ấy tạm dừng, Dung Ly sốt ruột không yên.

Hoa Túc nói: "Chưa chắc là người phàm."

Giờ Tỵ qua đi, Dung Ly sắp ngủ rồi, không ngờ lại có người tới gõ cửa. Nàng mở mắt ra, trước mắt như phủ sương mù, đầu óc còn mê mê man man, qua hồi lâu vẫn chưa thể ngồi dậy.

Hoa Túc nhìn về phía cửa, "Một lão phụ."

Dung Ly nhỏ giọng hỏi: "Vị ma ma kia?"

Một lát sau, rốt cuộc nàng mới đứng dậy đi đến mở cửa, quả thực thấy một vị ma ma mặc áo vải thô đứng bên ngoài, mái tóc lão phụ hoa râm, trên mặt toàn là nếp nhăn, trông tuổi tác đã cao.

Dung Ly hỏi: "Là Lưu Sương nói ma ma đến đây sao?"

"Gặp qua Dung Ly cô nương, vì phải làm cho xong việc nên đến đây hơi muộn, đáng lẽ ngày khác lại đến, nhưng, nhưng lão nô nóng vội, muốn sớm nhìn thấy cô nương." Ma ma thi lễ, ánh mắt trông mong dừng trên mặt Dung Ly, nhăn trán nhăn mày, hai mắt hồng hồng, có lẽ cũng giống những người khác, vừa thấy nàng liền nhớ đến Đan Tuyền.

Dung Ly không phản cảm, chỉ càng cảm thấy quái lạ, vì sao Đan Tuyền giống nàng như vậy. Nàng tin Hoa Túc, Hoa Túc nói nàng và Đan Tuyền không phải cùng một người, vậy chính là không phải, nếu như phải, có lẽ nàng...... không chấp nhận được chính mình.

Không chấp nhận mình từng có cuộc sống thê thảm đến thế.

Hai mắt ma ma rưng rưng nhìn nàng, nói giọng khàn khàn: "Lúc cô nương vừa tới Đan phủ, lão nô liền nghe nha hoàn trong phủ nói, tiểu thư Dung gia tới."

Dung Ly rũ mắt lắc đầu: "Không phải tiểu thư Dung gia, chỉ là một nữ nhi mồ côi cha."

Ma ma đi tới trước một bước, nâng tay lên như muốn xoa mặt nàng, nhưng bàn tay đưa đến giữa không trung rồi miễn cưỡng dừng lại.



Dung Ly nắm lấy tay bà kéo lên trên mặt mình, hơi cúi mặt xuống, bộ dáng ngoan ngoãn.

Hoa Túc từ trong phòng đi ra, không nói lời nào.

Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Ta nghe Lưu Sương nói, ma ma chăm sóc mẫu thân khi còn bé."

"Bà vú của Đan Tuyền cô nương, đúng là lão nô." Ma ma vừa nói xong, trên mặt chảy ra một hàng nước mắt, "Đáng tiếc, Đan Tuyền không thể trở về, khi nàng đi Kỳ An, lão nô vốn định cho nàng một đôi vòng tay, đáng tiếc đi chậm, nàng đã ngồi trên xe ngựa ra khỏi thành."

Nói xong, bà lấy ra một đôi vòng tay bạc từ trong tay áo, đôi vòng rất sáng, có lẽ được lau chùi không ít.

Ma ma nhét vòng vào tay Dung Ly, vỗ nhẹ hai cái lên mu bàn tay nàng, "Đôi vòng này không thể cho Đan Tuyền, bây giờ tặng cho cô nương, mong rằng cô nương đừng ghét bỏ, vòng tay này tuy không tinh xảo bằng những cái khác, nhưng là cả một tấm lòng."

Dung Ly vốn định trả lại, nhưng thấy ma ma quyết tâm muốn đưa, đành phải nói: "Đa tạ ma ma."

Ma ma lắc đầu: "Lưu Sương nói cô nương muốn nghe chuyện của Đan Tuyền, nhưng thời gian đã lâu, ta nhớ không rõ lắm."

Dung Ly đỡ bà vào phòng, "Ma ma nhớ rõ cái gì thì nói cái đó, ta...... Chẳng qua là quá muốn gặp mẹ."

Hoa Túc cong ngón tay, cánh cửa rộng mở liền khép lại như bị gió thổi.

Ngoài phòng sột sột soạt soạt, là Bạch Liễu từ phòng bên cạnh đi ra, đắn đo suy tính vẫn không muốn ngẩn người ở trong phòng, nên nghĩ đến đứng trước cửa phòng cô nương.

Nàng ấy vừa dừng lại, nghe thấy trong phòng có người nói chuyện, nghi hoặc tới gần sát lắng nghe, nhưng không dám nghe quá nhiều, dứt khoát trở về.

Tiểu Phù thấy nàng ấy trở về, hừ một tiếng, "Bị dọa quay về?"

Bạch Liễu trừng nàng, "Nói cái gì đó, ta vừa định đi giữ cửa cho cô nương, nghe thấy cô nương nói chuyện với người khác ở trong phòng nên mới về."

Bên cạnh, Không Thanh đang cầm khăn lau miệng, nghe vậy sửng sốt, "Cô nương...... Đang nói chuyện với ai?"

Bạch Liễu nghĩ nghĩ: "Ta nghe cô nương gọi người nọ là ' ma ma ', hình như là người từng hầu hạ Đại phu nhân."

Tiểu Phù nghĩ trăm lần cũng không ra, "Ta cảm thấy thật kỳ quái, những người này vừa thấy cô nương liền nước mắt lưng tròng, cô nương giống Đại phu nhân đến vậy sao."

Không Thanh nhỏ giọng đáp: "Có lẽ rất giống, nếu không......Vì sao lão gia lại coi cô nương là phu nhân."

Trong phòng chính, ma ma ngồi xuống, vẫn còn bất động nhìn Dung Ly.

"Người khác đều nói ta giống mẫu thân, đáng tiếc ta chưa bao giờ thấy bộ dáng của mẹ lúc sinh thời." Dung Ly nhẹ nhàng nói.

Ma ma không hề nghi ngờ, than một tiếng, "Bộ dáng giống nhau vài phần, Đan Tuyền khi còn bé yếu yếu ớt ớt như vậy, khiến ai cũng không đành lòng nặng lời với nàng, có đôi khi giống như mất hồn, ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích."

Dung Ly mím môi rót một ly trà, đặt trong tầm tay ma ma.

Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Chỉ có nửa hồn, có thể không giống mất hồn sao."

Ánh mắt ma ma tan rã, tựa như đang nhớ về thời xưa cũ, "Lão nô ở Đan gia học mười năm, khi Đan Tuyền mới vừa được ôm về, lão nô đã hầu hạ trong Đan phủ nhiều năm rồi, khi đó Đan phủ được coi là gia tài bạc triệu, quan to hiển quý. Quỷ phủ khách khứa đông đúc, mọi người đều tới tâng bốc nịnh hót."

"Đan Tuyền là do phu nhân ôm về từ trên núi Khuyển Nhi, không biết bị ai bỏ lại trên núi, thật sự đáng thương, lão gia nhờ người trong thành hỏi thăm thật lâu nhưng cũng không biết nhà ai vứt bỏ. Tuy còn nằm trong tã lót, nhưng Đan Tuyền không la không khóc, ngoan không giống một hài nhi, phu nhân nhìn thấy đau lòng, cho nên đã giữ nàng lại."

"Còn điều gì khác hay không." Hoa Túc nhíu mày.

Dung Ly nói khẽ: "Mẫu thân còn nhỏ đã ngoan ngoãn như vậy, có lẽ vì lúc nằm trong tã đã không khóc la, nên sau này cũng không thích nói chuyện."

Ma ma cười một chút, "Đâu phải vậy, có đứa trẻ tuy lúc nhỏ nghịch ngợm, nhưng sau khi trưởng thành tính tình lại trầm ổn, việc này không thể nói chuẩn được. Đan Tuyền xuất hiện kỳ lạ, cho nên lão gia cùng phu nhân chưa nói lai lịch của nàng ra ngoài, e sợ người khác ở sau lưng khua môi múa mép, nhưng mặc dù đã giấu kỹ vô cùng, một vài nha đầu không hiểu chuyện vẫn nói thân thế của Đan Tuyền ra ngoài."

Dung Ly chần chừ hỏi, "Nói thế nào?"

Sắc mặt ma ma buồn bã, "Đan Tuyền khi còn bé không khóc ầm ĩ, trước ba tuổi luôn nhìn vào một chỗ mà cười, cũng thường xuyên lẩm bẩm một mình, chắc hẳn bởi vì như thế nên trong phủ thường có tỳ nữ nói Đan Tuyền cô nương là yêu ma tinh quái trong núi, lúc thì lại nói là thai quỷ, nói nàng tới Đan gia sẽ làm hỏng vận may, lão gia nghe được không vui, liền đuổi hết mấy tỳ nữ khua môi múa mép đó ra khỏi Đan phủ."

Dung Ly nghĩ thầm, ý tứ này chẳng phải là...... Có đôi mắt Âm Dương? Nàng cũng có đôi mắt này, nên biết rõ vì sao Đan Tuyền lẩm bẩm một mình, khi nàng nói chuyện với Hoa Túc, nếu lọt vào trong mắt người khác, chẳng phải cũng lẩm bẩm sao.

Ban đầu Hoa Túc còn không thèm nghe những chuyện vụn vặt thế gian, nhưng lúc nghe được câu này, bỗng nhiên hứng thú lên, "Đôi mắt Âm Dương."

Ma ma suy tư một hồi, "Khi đó lão nô hầu hạ Đan Tuyền, bình thường ở trong phòng Đan Tuyền ngoan vô cùng, nhưng nếu ôm nàng ra khỏi phòng, nàng liền giãy giụa không thôi, chính là không chịu cho lão nô bước ra ngưỡng cửa nửa bước, còn nhìn vào một chỗ a a kêu to."

Dung Ly ngập ngừng hỏi: "Ma ma không sợ sao."

Ma ma lắc đầu cười khẽ, "Sợ cái gì, hài nhi sinh ra đời, đối với mọi thứ đều ngạc nhiên, nhìn thấy tơ liễu bay trong không khí cũng có thể kêu to nửa ngày." Dung Ly lặng lẽ liếc nhìn Hoa Túc một cái, nàng cho rằng thứ mà Đan Tuyền thấy không phải là tơ liễu.

"Thấy tơ liễu có gì vui." Hoa Túc nói.

Ma ma nói tiếp: "Khi đó Đan Tuyền thật sự không thích ra cửa, không biết vì sao, giống như cũng sợ ánh nắng, cho nên trong phủ mới loan truyền cô nương là thai quỷ, theo lý thường sẽ sợ ánh nắng. Phu nhân không vui, không màng cô nương oa oa khóc nức nở, đưa nàng lên phố đi dạo một vòng, khi trở về tuy cô nương khóc đến khàn cả giọng, nhưng thân thể tốt hơn, ngăn chặn những lời đồn đãi đó."

Dung Ly nhếch khóe môi, "Bà ngoại đối với mẹ thật tốt."

Hoa Túc lại thình lình mở miệng, "Bên cạnh Đan Tuyền hẳn là có thứ gì không thể gặp ánh nắng."

Ma ma cũng cười, "Còn không phải sao, phu nhân và lão gia đều thích Đan Tuyền cô nương, không muốn nghe người khác nói nửa câu không hay về cô nương. Ước chừng qua ba tuổi, Đan Tuyền cô nương mới hết lẩm bẩm một mình, cũng không còn bất động nhìn vào một chỗ."

"Sợ không phải sinh ra liền có đôi mắt Âm Dương, có lẽ do người khác cho nàng ấy tinh lực, nàng ấy mới nhìn thấy được." Hoa Túc không mặn không nhạt nói.

Ma ma mỉm cười, thỉnh thoảng lại thở dài, "Từ đó về sau, cô nương sẽ tự mình ngồi ở trong sân, tuy vẫn không thích ra ngoài, nhưng đã khác với lúc trước, ở trong phòng nằm không chịu ra, ngay cả lời nói cũng nhiều hơn, người ta nói câu gì mà ba tuổi xem lão*, ta thấy không phải vậy."

(*Ba tuổi xem lão: tục ngữ, ý tứ là chỉ xuyên thấu qua hành vi cử chỉ của một đứa bé 3 tuổi, có thể cảm nhận được đứa bé này sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai.)

Hoa Túc ngồi xuống, hai chân bắt chéo, đôi giày thêu chỉ bạc dưới áo đen lộ ra, "Một số người phàm còn có thể nhớ rõ vài việc kiếp trước sau khi chuyển thế, nhưng đến lúc qua tuổi thì sẽ quên đi, có lẽ khi đầu thai uống ít canh Mạnh bà, tác dụng của thuốc tới chậm."

Đôi môi đỏ mấp máy, lãnh đạm mở miệng: "Mất ký ức của kiếp trước cũng đành thôi, còn không có đôi mắt Âm Dương, từ nay về sau thật sự không khác người thường."

Dung Ly khẽ nói: "May mà mẫu thân được ông ngoại bà ngoại mang về, nếu là người khác mang về, không chừng sẽ bị...... Coi như yêu quái."

Ma ma lắc đầu, "Đan Tuyền cô nương lớn lên xinh đẹp như vậy, lại thông minh ngoan ngoãn, sao là yêu quái được."

Dung Ly nghe bà ấy nói thêm một hồi, đa phần là một ít việc râu ria sau này, chờ ma ma nói đến mệt mỏi, nàng mới tiễn bà ra khỏi viện.

Trở vào phòng, Dung Ly cầm một vòng tay đưa cho Hoa Túc, "Ngươi và ta hiện tại là phúc họa cùng gánh, ta tặng cho ngươi một chiếc vòng này."

Hoa Túc rũ mắt lạnh lùng nhìn chiếc vòng trong tay nàng, qua một lúc lâu vẫn chưa duỗi tay tiếp nhận.

Dung Ly lúng ta lúng túng nói: "Không cần thì thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Hoa Túc miễn cưỡng cầm lấy, "Từ đâu ra phúc họa cùng gánh, sau này sẽ không còn tai họa nữa."

Dung Ly bỏ chiếc vòng bạc còn lại vào hộp trang điểm, "Ngươi nói xem, quỷ ở bên cạnh mẹ ta là ai, nó...... Sau này đã đi nơi nào, đôi mắt Âm Dương của mẹ ta, có phải do nó giao cho hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau