Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 10: Không có cách nào bình tĩnh nổi

Trước Sau
Cổ họng khô đến phát nghẹn, ngón tay nắm chặt dưới chăn, vết thương bị mảnh thủy tinh cứa rách đã kết vảy, lại một lần nữa nứt ra rồi.

Sầm Lễ sắc mặt xám trắng nhìn ra ngoài cửa sổ có những tia sáng chiếu vào, hôm nay trời nắng, ánh mặt trời phúc rọi xuống người một mảnh ấm áp, nhưng với cậu mà nói, giống như vào rét đến tận xương tủy.

Cậu nghe thấy bên tai truyền đến tiếng đóng cửa, lực đạo cũng không hề nhẹ mang theo chấn động lớn.

Ninh Tu Viễn rời đi.

Sầm Lễ thoáng đứng dậy, cúi thấp đầu xuống, bụng nhỏ hiện tại nhìn không ra bất cứ điểm khác nào, nhưng ai mà biết, bên trong lại có một sinh mệnh.

Nỗi lòng trước sau không cách nào bình tĩnh, nhân sinh của cậu, vốn là một trang giấy trắng, lại bị người nhuộm thành màu dơ bẩn, cả đời đều rửa không sạch.

Cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Sầm Lễ động tác dừng một chút, thấy tiến vào chính là vị bác sĩ vừa nãy.

"Hiện tại còn chưa nhìn ra, tới khi đủ bốn tháng thì sẽ rất rõ ràng." Bác sĩ trong tay cầm một cái hộp giữ ấm, đặt ở trên ngăn tủ cạnh giường bệnh.

"Ừ."

Bác sĩ sắc mặt có chút ngưng trọng, "Chuyện này tôi sẽ theo ý của cậu"

"Không cần cho hắn biết." Sầm Lễ thanh âm thực nhẹ, "Tôi cùng với hắn không có nửa điểm quan hệ."



"..."Bạch Thành Úc thở dài một tiếng, tình huống vừa rồi, anh cũng thấy, hơn nữa Sầm Lễ có rất nhiều lần phải nhập bệnh viện đều là bởi vì Ninh Tu Viễn.

Sầm Lễ hiện tại vẫn là sinh viên năm 3, nếu như bị Ninh Tu Viễn phát giác ra chuyện này, sợ là ảnh hưởng đến việc học.

Sầm Lễ trên mặt mang theo vài phần bệnh trạng, ngón tay vô lực buông ra, cậu ngẩng đầu nhìn bác sĩ, hỏi, "Sau thứ bảy có thể làm phẫu thuật không?"

"Thân thể của cậu cần phải bồi dưỡng thêm một khoảng thời gian."

Chỉ cần là ở cạnh Ninh Tu Viễn, cậu không có khả năng đem thân thể dưỡng tốt.

Sầm Lễ môi mỏng khẽ mở nói, "Không được."

Chậm trễ một ngày, liền nhiều hơn một ngày bất an, cậu là cái nam, như thế nào có thể giống phụ nữ mang thai sinh con huống chi trong bụng có em bé, là con của Ninh Tu Viễn.

"...... Tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu an bài."

Sầm Lễ gật gật đầu, tựa hồ là có chút mệt mỏi.

Bạch Thành Úc nhìn trạng thái cậu không tốt, đem hộp giữ ấm mở ra, đẩy đến trước mặt cậu, nói, "Ăn trước chút gì đó đi rồi lại nghỉ ngơi."

Hiện tại tới giờ ăn cơm chiều, Sầm Lễ hôm nay còn chưa có ăn cơm, từ khách sạn trực tiếp kêu taxi đi trường học tham gia làm bài thi, sau lại bị Ninh Tu Viễn tra tấn, thân thể như thế nào còn tốt cho được, chung quy là sức lực có hạn, huống hồ sức khỏe cậu vốn có chút suy yếu.

Tuy là không cảm giác đói, nhưng cậu cũng không thể để bản thân gục ngã, mỗi cuối tuần cậu đều sẽ đi thăm mẹ, cậu không thể đẻe mẹ nhìn ra điểm khác thường.



Cậu lễ phép mở miệng nói, "Phiền toái cho anh rồi."

Bên trong đựng đầy cháo thịt thanh đạm, Sầm Lễ miễn cưỡng ăn một ít, liền ăn không vô.

Bác sĩ đem hộp giữ ấm thu dọn xong liền đi ra ngoài, Sầm Lễ an tĩnh nằm ở trên giường bệnh, nhắm mắt, lại một hòi giày vò, trước sau đều không cách nào ngủ được.

Một chút nhẫn nại vừa rồi kia, hoàn toàn bị đánh nát, cậu không muốn trước mặt người khác bày ra dáng vẻ yếu ớt, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt thương cảm của họ.

Chóp mũi cay đến lợi hại, cậu mở mắt ra mắt, vành mắt ửng hồng, chất lỏng trong suốt theo khóe mắt đi rơi xuống, áp lực chèn đến cảm giác phảng phất như hít thở không thông, cậu thở dốc hai tiếng, hơi nước mỏng ở trong không khí trở nên trong suốt, dường như cảm thấy được sinh mệnh của cậu cũng đồng dạng mà trở nên trong suốt.

Điện thoại đặt ở đầu tủ chợt rung lên, qua thật lâu, Sầm Lễ mới cầm điện thoại lên.

Là Hàn Kham nhắn tin tới, hỏi cậu vì cái gì muốn từ chối việc trao đổi sinh.

Hàn Kham là giảng viên của trường, nhưng lại bất đồng với hình tượng những giảng viên khác, Hàn Kham năm nay bất quá chỉ mới hai mươi tám tuổi, ở trường học bị đông đảo nữ sinh vậy quanh gọi nam thần, phòng dạy môn tự chọn tự nhiên là chặt kín người, chưa từng có hiện tượng tới trễ, chỉ có tới không kịp, bằng không sẽ không tìm được chỗ ngồi tốt.

Sầm Lễ nhìn thoáng qua tin nhắn, liền bỏ điện thoại qua một bên.

Có một số việc, không phải cậu muốn là có thể thực hiện, cuộc sống như gông xiềng xích trói buộc cậu, đem cậu nhốt lại.

**********************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau