Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 100: Cút Ra Ngoài
Edit & Beta: Đòe
Muốn người này thuộc về mình, lại không muốn nhìn thấy ánh mắt thù hận của đối phương.
Mẹ Sầm Lễ vừa mới qua đời, hắn cũng không muốn chèn ép cậu quá, liền phái người đi theo dõi cậu. Nhìn chằm chằm mấy ngày cũng thấy không ổn, người nọ nói với hắn, trong nhà Sầm Lễ có thêm một người khác.
Ninh Tu Viễn biết Sầm Lễ không có nhiều bạn bè, một người khác kia còn có thể là ai?
Mặt hắn đen lại, trực tiếp lái xe tới nhà Sầm Lễ.
Con hẻm quá mức chặt hẹp, xe không tiến vào hẻm được, Ninh Tu Viễn chỉ có thể đậu xe đầu ngõ, sau đó bước xuống xe.
Hai bên tường của con hẻm loang loang lổ lổ, biểu hiện rõ đã lâu rồi chúng không được tu sửa lại, cột điện cũng nghiêng ngả, thậm chí còn có một đoạn dây điện rơi trên mặt đất, mặt đường nền xi-măng, bởi vì đã qua nhiều năm, bị nước mưa bào mòn hình thành nhiều ổ voi ổ gà.
Hắn từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, diện tích phòng ở rất rộng, đám người hầu tha hồ mà quét dọn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cuộc sống như này, thậm chí cho rằng mình đi nhần đường.
Hắn đi sâu vào trong, thấy một ngôi nhà cũ nát, cửa sổ rộng mở, trong phòng thoáng lờ mờ thân ảnh hắn quen thuộc. Ninh Tu Viễn tới trước cửa, liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.
"Hôm nay có chút tia nắng âm từ mặt trời, em có muốn ra ngoài phơi nắng chút không? Còn ở trong phòng mãi, có khi mốc cả người lên."
"Hình như bên ngoài có người?" Sầm Lễ hỏi, với dáng vẻ hiện tại, cậu không dám gặp người ngoài.
Người đàn ông kia ôn như nói, "Để tôi ra ngoài xem thử có người tới không."
"Vậy thầy đi xem thử đi."
Ngữ khí nói chuyện như vậy, Ninh Tu Viễn chưa bao giờ được nghe, rất giống như đang ỷ lại vào người kia.
Hai cánh cửa gỗ bị người từ trong đẩy ra, phát ra một tiếng "Kẽo kẹt", Hàn Kham thấy hắn đứng trước cửa, sắc mặt đang vui vẻ liền đen lại.
Thấy Hàn Kham đi mở cửa, mà không thấy động tĩnh gì, Sầm Lễ đi tới hỏi, "Làm sao vậy?"
" Không có gì." Dứt lời, Hàn Kham đóng cửa lại.
Ninh Tu Viễn bước nhanh tới, một lần nữa đẩy cửa ra, Sầm Lễ thấy hắn, sắc lại rất bình tĩnh, không có vẻ sợ hãi gì như hắn nghĩ.
"Các người thế mà sống rất tốt." Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng," Một giáo sư của Đại học L lại đi thích đàn ông, nếu loại tin tức này được truyền ra, nhất định sẽ khiến mọi rất người kinh ngạc."
"Yêu đương bình đẳng, thích ai cũng không liên quan gì đến sang hèn giàu nghèo." Hàn Kham nói.
Những lời này nghe chẳng lọt tai, còn rất khó hiểu, Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, nới với Sầm Lễ, "Về nhà với tôi."
"Ninh Tu Viễn, dựa vào cái gì mà em ấy phải về với cậu? Cậu cũng không nghĩ lại những gì mình đã làm đi, cổ tay em ấy bị thương, tôi còn chưa tính sổ đến cậu đâu." Hàn Kham đứng chắn trước mặt Sầm Lễ.
"Chỉ bằng việc cậu ấy mang thai con tôi." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.
Hắn đang muốn đẩy Hàn Kham ra, liền nghe thấy Sầm Lễ nói"Tôi đã nói rồi, nếu anh dám tới đây, tôi sẽ phá bỏ đứa bé trong bụng." Sầm Lễ trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, nhắm về phía bụng mình.
"Sầm Lễ! Đừng có xằng bậy!" Hàn Kham quay đầu lại thấy cảnh tượng này, vội vàng mở miệng nói.
Ninh Tu Viễn sắc mặt đen đến lợi hại, hắn tiến lên phía trước một bước, lại thấy Sầm Lễ hướng mũi đao đâm thủng lớp áo, Sầm Lễ hôm nay mặc áo khoác lông màu trắng, trên áo đã thấm một vệt máu nhỏ, Ninh Tu Viễn luống cuống.
Sầm Lễ lại nói, "Cút xa tôi chút." Ninh Tu Viễn dừng bước chân lại, qua vài giây, mới lui về phía sau một bước, "Cậu cứ buông con dao xuống trước đã."
"Anh cút ra ngoài, đừng để tôi phải thấy mặt anh."
"..."
"Có nghe thấy không?" Sầm Lễ nói, rất nhiều lúc, chỉ cần cậu trầm mặc không nói, Ninh Tu Viễn sẽ bắt ép cậu mở miệng nói cho bằng được.
"..."Ninh Tu Viễn liếc nhìn Hàn Kham, ý bảo Hàn Kham thu dao lại, đừng để cho Sầm Lễ tự tổn thương bản thân cậu.
"Sầm Lễ, đều là lỗi của hắn, phải chịu trừng phạt cũng là hắn, em đừng khiến bản thân phải khổ sở." Hàn Kham khẩn trương khuyên nhủ.
Mắt thấy máu trên áo càng ngày càng nhiều, Ninh Tu Viễn sắc mặt khó coi nói, "Được, tôi đi ra ngoài."
Ninh Tu Viễn mới bước ra khỏi nhà, đã nghe thấy "Phanh" một tiếng cửa đã đóng lại.
Hắn tức khắc giận tím người. ( :))) tình huống căng quá khiến người đọc xì trét nên đổi cách biểu đạt câu xí heng)
***************
Muốn người này thuộc về mình, lại không muốn nhìn thấy ánh mắt thù hận của đối phương.
Mẹ Sầm Lễ vừa mới qua đời, hắn cũng không muốn chèn ép cậu quá, liền phái người đi theo dõi cậu. Nhìn chằm chằm mấy ngày cũng thấy không ổn, người nọ nói với hắn, trong nhà Sầm Lễ có thêm một người khác.
Ninh Tu Viễn biết Sầm Lễ không có nhiều bạn bè, một người khác kia còn có thể là ai?
Mặt hắn đen lại, trực tiếp lái xe tới nhà Sầm Lễ.
Con hẻm quá mức chặt hẹp, xe không tiến vào hẻm được, Ninh Tu Viễn chỉ có thể đậu xe đầu ngõ, sau đó bước xuống xe.
Hai bên tường của con hẻm loang loang lổ lổ, biểu hiện rõ đã lâu rồi chúng không được tu sửa lại, cột điện cũng nghiêng ngả, thậm chí còn có một đoạn dây điện rơi trên mặt đất, mặt đường nền xi-măng, bởi vì đã qua nhiều năm, bị nước mưa bào mòn hình thành nhiều ổ voi ổ gà.
Hắn từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, diện tích phòng ở rất rộng, đám người hầu tha hồ mà quét dọn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cuộc sống như này, thậm chí cho rằng mình đi nhần đường.
Hắn đi sâu vào trong, thấy một ngôi nhà cũ nát, cửa sổ rộng mở, trong phòng thoáng lờ mờ thân ảnh hắn quen thuộc. Ninh Tu Viễn tới trước cửa, liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.
"Hôm nay có chút tia nắng âm từ mặt trời, em có muốn ra ngoài phơi nắng chút không? Còn ở trong phòng mãi, có khi mốc cả người lên."
"Hình như bên ngoài có người?" Sầm Lễ hỏi, với dáng vẻ hiện tại, cậu không dám gặp người ngoài.
Người đàn ông kia ôn như nói, "Để tôi ra ngoài xem thử có người tới không."
"Vậy thầy đi xem thử đi."
Ngữ khí nói chuyện như vậy, Ninh Tu Viễn chưa bao giờ được nghe, rất giống như đang ỷ lại vào người kia.
Hai cánh cửa gỗ bị người từ trong đẩy ra, phát ra một tiếng "Kẽo kẹt", Hàn Kham thấy hắn đứng trước cửa, sắc mặt đang vui vẻ liền đen lại.
Thấy Hàn Kham đi mở cửa, mà không thấy động tĩnh gì, Sầm Lễ đi tới hỏi, "Làm sao vậy?"
" Không có gì." Dứt lời, Hàn Kham đóng cửa lại.
Ninh Tu Viễn bước nhanh tới, một lần nữa đẩy cửa ra, Sầm Lễ thấy hắn, sắc lại rất bình tĩnh, không có vẻ sợ hãi gì như hắn nghĩ.
"Các người thế mà sống rất tốt." Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng," Một giáo sư của Đại học L lại đi thích đàn ông, nếu loại tin tức này được truyền ra, nhất định sẽ khiến mọi rất người kinh ngạc."
"Yêu đương bình đẳng, thích ai cũng không liên quan gì đến sang hèn giàu nghèo." Hàn Kham nói.
Những lời này nghe chẳng lọt tai, còn rất khó hiểu, Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, nới với Sầm Lễ, "Về nhà với tôi."
"Ninh Tu Viễn, dựa vào cái gì mà em ấy phải về với cậu? Cậu cũng không nghĩ lại những gì mình đã làm đi, cổ tay em ấy bị thương, tôi còn chưa tính sổ đến cậu đâu." Hàn Kham đứng chắn trước mặt Sầm Lễ.
"Chỉ bằng việc cậu ấy mang thai con tôi." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.
Hắn đang muốn đẩy Hàn Kham ra, liền nghe thấy Sầm Lễ nói"Tôi đã nói rồi, nếu anh dám tới đây, tôi sẽ phá bỏ đứa bé trong bụng." Sầm Lễ trong tay cầm một con dao nhỏ sắc bén, nhắm về phía bụng mình.
"Sầm Lễ! Đừng có xằng bậy!" Hàn Kham quay đầu lại thấy cảnh tượng này, vội vàng mở miệng nói.
Ninh Tu Viễn sắc mặt đen đến lợi hại, hắn tiến lên phía trước một bước, lại thấy Sầm Lễ hướng mũi đao đâm thủng lớp áo, Sầm Lễ hôm nay mặc áo khoác lông màu trắng, trên áo đã thấm một vệt máu nhỏ, Ninh Tu Viễn luống cuống.
Sầm Lễ lại nói, "Cút xa tôi chút." Ninh Tu Viễn dừng bước chân lại, qua vài giây, mới lui về phía sau một bước, "Cậu cứ buông con dao xuống trước đã."
"Anh cút ra ngoài, đừng để tôi phải thấy mặt anh."
"..."
"Có nghe thấy không?" Sầm Lễ nói, rất nhiều lúc, chỉ cần cậu trầm mặc không nói, Ninh Tu Viễn sẽ bắt ép cậu mở miệng nói cho bằng được.
"..."Ninh Tu Viễn liếc nhìn Hàn Kham, ý bảo Hàn Kham thu dao lại, đừng để cho Sầm Lễ tự tổn thương bản thân cậu.
"Sầm Lễ, đều là lỗi của hắn, phải chịu trừng phạt cũng là hắn, em đừng khiến bản thân phải khổ sở." Hàn Kham khẩn trương khuyên nhủ.
Mắt thấy máu trên áo càng ngày càng nhiều, Ninh Tu Viễn sắc mặt khó coi nói, "Được, tôi đi ra ngoài."
Ninh Tu Viễn mới bước ra khỏi nhà, đã nghe thấy "Phanh" một tiếng cửa đã đóng lại.
Hắn tức khắc giận tím người. ( :))) tình huống căng quá khiến người đọc xì trét nên đổi cách biểu đạt câu xí heng)
***************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất