Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 124: Con Mệt Mỏi Quá
Ninh Tu Viễn rất ít khi trải nghiệm loại cảm xúc này, thời gian lặng im hồi lâu, hắn ôm chặt Sầm Lễ trong ngực, một lúc sau cũng không dám buông ra.
Hai người dù ở bên nhau nhưng vẫn có một chút xa cách vô hình nào đó, rõ ràng ngày qua ngày, đều rất nồng thắm ấm áp.
So với chiếm hữu thể xác, hắn hiện tại càng muốn nắm bắt tâm hồn hơn.
Hắn cảm thấy, Sầm Lễ có tình cảm với hắn, nhưng hắn không dám hỏi, hắn sợ sẽ nhận được câu trả lười phủ nhận của cậu, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi một câu nói của Sầm Lễ, đều có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Nhưng hắn vốn không phải người quá để ý đến cái nhìn của người khác, cũng rất tự đại.
Hắn dường như không thể xua đi cái lạnh trên người Sầm Lễ, người trong lòng vẫn lạnh toát, lúc vuốt ve thân thể gầy gò có chút cộm tay, cảm giác phần bụng nhô lên ngày trước, nhưng bây giờ không còn nữa, thoạt nhìn rất gầy, hắn mua không ít đồ bổ về, còn giám sát Sầm Lễ mỗi ngày ăn bao nhiêu bát cơm, nhưng vẫn không béo thêm chút thịt nào, không biết còn tưởng rằng Sầm Lễ là người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối.
Nhưng theo báo cáo khám sức khỏe thì Sầm Lễ vẫn khỏe mạnh bình thường.
Dục niệm hoàn toàn tan biến, Ninh Tu Viễn chỉ hôn nhẹ môi Sầm Lễ, hành động nhỏ này khiến hắn cảm giác như bọn họ là một đôi tình nhân.
Khi trước Ninh Tu Viễn ngủ sẽ không bật đèn, hiện tại mỗi đêm đều sẽ có anh đèn mờ ở đầu giường, hắn phát hiện, lúc xung quanh bị màn đen bao phủ, cả người Sầm Lễ cứng đờ lại, rồi sau đó chậm rãi cuộn tròn người lại.
Người nằm trong lòng đã say giấc nồng, trong đầu Ninh Tu Viễn rối như tơ vò.
Hắn mở mắt ra, nhìn ánh đèn mờ rọi xuống người thanh niên gầy gò kia, không biết là mơ thấy gì, Sầm Lễ nhăn mày lại, Ninh Tu Viễn vươn tay, còn chưa chạm tới mặt Sầm Lễ, đối phương liền tỉnh.
Thanh âm Sầm Lễ mang theo chút giọng mũi, "Ngày mai không phải đi làm sao, sao còn chưa ngủ?"
"Lâu dần sẽ không còn việc gì nữa." Ninh Tu Viễn nói.
Sầm Lễ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lên tiếng, "Ừ..."
Hắn muốn ngắm Sầm Lễ nhiều hơn chút, giống như nếu lần này bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội......
Ninh Tu Viễn làm việc và nghỉ ngơi thời gian rất có tính kỉ luật, sáng sớm hôm sau đã tỉnh.
Phát hiện động tác của hắn, Sầm Lễ cũng tỉnh lại, như bao ngày khác, giúp hắn chọn caravat, ủi phẳng áo sơmi, Sầm Lễ rất chu đáo trong sinh hoạt hằng ngày.
Sầm Lễ mặc một chiếc áo lông đã sờn màu, khuỷu tay áo cũng xuất hiện vài nhúm bông vải, Ninh Tu Viễn nhìn, nhíu mày nói," không phải đã mua rất nhiều quần áo mới cho cậu sao? Sao còn mặc lại cái này?"
"Mặc thêm mấy ngày nữa rồi sẽ bỏ đi." Sầm Lễ nói.
Ninh Tu Viễn tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn đã sớm quên mất cái áo lông này là lúc trước mang về từ kí túc xá của Sầm Lễ, còn bị Giang Ngôn nói rằng để làm giẻ lau, chỉ là ngay sau đó Sầm Lễ đã lấy về.
Ninh Tu Viễn nhìn nhìn, lại nói, "Vậy thì bỏ đống quần áo cũ kia đi, dọn bớt đi cho đỡ chặt tủ, ném cho đám ăn mày có khi còn không thèm nhặt."
"Ừ."
Thấy Ninh Tu Viễn vẫn chưa đi, Sầm Lễ hỏi, "Còn chuyện gì sao?"
"Không có gì, nhớ về sớm một chút, thời tiết hôm nay bất ổn."
"Ừ."
Ninh Tu Viễn theo thói quen ngày thường hôn nhẹ lên trán cậu, mới rời đi làm.
Sầm Lễ ra tới cửa, mặc một bộ quần áo ngày trước thường mặc, nhìn qua thì rất rẻ tiền, vệ sĩ nhìn thấy cậu như vậy không khỏi kinh ngạc, cũng sắp kết hôn với đại thiếu gia nhà họ Ninh, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết, như này không khỏi quá mức mộc mạc.
Bất quá bọn họ cũng không nhiều lời, nói với Sầm Lễ, "Ninh thiếu đã dặn dò, muốn phải chúng tôi bảo vệ cậu cẩn thận." Sầm Lễ gật đầu. . Đam Mỹ Hài
Sau cùng thì đám vệ sĩ vẫn coi cậu như tù nhân mà trông chừng?
Trước đó Sầm Lễ cũng không tìm hiểu kĩ.
Quanh nghĩa địa có bán đồ vàng mã, hoa, với đồ cúng, Sầm Lễ mua bảy nhành hoa bách hợp, ông chủ nói với cậu bảy nhành hoa bày tỏ sự tưởng nhớ đối với người đã khuất, Sầm Lễ hoảng hốt nghĩ tới lúc trước cậu đến bệnh viện thăm mệ, cũng mua một bó như vậy tới.
Trong khoảng thời gian mang bầu cậu cũng không thể đến thăm bà, đã qua hơn nửa năm, chỉ là hắn còn nhớ rõ, mộ của mẹ đặt ở đâu.
Cậu nói với mấy người đi đằng sau, "Phiền các anh tới chỗ khác để tôi một mình ở với mẹ là được rồi."
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian này Sầm Lễ ở trước mặt Ninh Tu Viễn bày ra điệu bộ ngoan ngoãn hiền huệ, bọn họ cũng cho rằng Sầm Lễ đã suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cũng có ngày yên ổn, làm gì phải đi chịu khổ, Ninh Tu Viễn khẳng định cũng đã độ lòng với Sầm Lễ, không hề giống như trước, thường xuyên đánh chửi, dù sao trên đời này, sẽ có rất ít người bị tiền tài làm mờ mắt.
"Có chuyện gì cậu cứ gọi chúng tôi." một gã đàn ông trong đó nói.
Bọn họ đứng không xa lắm, cũng chỉ cách Sầm Lễ khoảng 10 mét, hôm nay tiết trời âm u, người đi viếng mộ cũng không nhiều.
Sầm Lễ đi tới trước bia mộ, thấy trên đất còn bày một giỏ đựng trái cây vẫn tươi mới.
Đôi mắt cậu nhập nhòe, không cần nghĩ, cũng biết là ai tới đây thăm mẹ thay cậu.
Ân tình cậu nợ Hàn Kham, đời này không có khả năng trả nổi.
Sầm Lễ chậm rãi ngồi xuống, đặt bó hoa bạch hợp trước mộ, thấp giọng nói, "Mẹ, con tới thăm người."
Trước kia lúc tới viện, mỗi khi cậu tới thăm trò chuyện vài ba câu mẹ sẽ đáp lại, nhưng ngày hôm nay trước mặt cậu, chỉ còn bia mộ lạnh băng.
"Nếu mẹ thấy, nhất định sẽ rất thất vọng về con, con đã sớm không còn là niềm kiểu hãnh của mẹ nữa rồi, ta thường xuyên nghĩ tới, nếu để mẹ biết, mẹ có oán giận con không, đôi khi con rất hận bản thân mình vì quá yếu đuối, nhưng con không có cách nào để trả thù họ bắt họ phải nếm trải, mùi vị bị người ta nắm trong lòng bàn tay mà đùa bỡn."
"Trên thế giới này, liệu có còn tồn tại hai chữ công bằng, vì sao lại có những người cứ thích chà đạp lên sự nỗ lực của người khác, làm nhiều việc ác như vậy, giẫm đạp lên người khác như vậy, nhưng cuộc sống của họ toàn điều tốt đẹp chứ."
"Vì sao con đã cố gắng rất nhiều nhưng đều phải chịu thiệt thòi hơn người ta."
"Con muốn được sống một cuộc sống như bao người, không muốn phải chịu sự không chế của người khác."
"Con cũng không biết, mình làm như vậy là đúng hay là sai, nhưng con không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa."
Có lẽ bởi nhiệt độ xuống thấp, chóp Sầm Lễ ửng hồng, đã nhiều năm như vậy, bao nhiêu cực khổ cậu đều tự gánh, chưa bao giờ nói một câu oán giận trước mặt mọi người.
Nhưng cậu cũng chỉ là một con người bình thường, cũng không phải trái tim sắt đá.
Nước mưa lạnh lẽo, xối vào mặt cậu, tầng mây xám xịt hạt mưa nặng dần, sắc trời cũng càng ngày càng tối.
Sầm Lễ dựa vào mộ bia, thấp giọng nói, "Mẹ, con mệt mỏi quá."
Hai người dù ở bên nhau nhưng vẫn có một chút xa cách vô hình nào đó, rõ ràng ngày qua ngày, đều rất nồng thắm ấm áp.
So với chiếm hữu thể xác, hắn hiện tại càng muốn nắm bắt tâm hồn hơn.
Hắn cảm thấy, Sầm Lễ có tình cảm với hắn, nhưng hắn không dám hỏi, hắn sợ sẽ nhận được câu trả lười phủ nhận của cậu, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi một câu nói của Sầm Lễ, đều có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của hắn.
Nhưng hắn vốn không phải người quá để ý đến cái nhìn của người khác, cũng rất tự đại.
Hắn dường như không thể xua đi cái lạnh trên người Sầm Lễ, người trong lòng vẫn lạnh toát, lúc vuốt ve thân thể gầy gò có chút cộm tay, cảm giác phần bụng nhô lên ngày trước, nhưng bây giờ không còn nữa, thoạt nhìn rất gầy, hắn mua không ít đồ bổ về, còn giám sát Sầm Lễ mỗi ngày ăn bao nhiêu bát cơm, nhưng vẫn không béo thêm chút thịt nào, không biết còn tưởng rằng Sầm Lễ là người mắc bệnh nan y giai đoạn cuối.
Nhưng theo báo cáo khám sức khỏe thì Sầm Lễ vẫn khỏe mạnh bình thường.
Dục niệm hoàn toàn tan biến, Ninh Tu Viễn chỉ hôn nhẹ môi Sầm Lễ, hành động nhỏ này khiến hắn cảm giác như bọn họ là một đôi tình nhân.
Khi trước Ninh Tu Viễn ngủ sẽ không bật đèn, hiện tại mỗi đêm đều sẽ có anh đèn mờ ở đầu giường, hắn phát hiện, lúc xung quanh bị màn đen bao phủ, cả người Sầm Lễ cứng đờ lại, rồi sau đó chậm rãi cuộn tròn người lại.
Người nằm trong lòng đã say giấc nồng, trong đầu Ninh Tu Viễn rối như tơ vò.
Hắn mở mắt ra, nhìn ánh đèn mờ rọi xuống người thanh niên gầy gò kia, không biết là mơ thấy gì, Sầm Lễ nhăn mày lại, Ninh Tu Viễn vươn tay, còn chưa chạm tới mặt Sầm Lễ, đối phương liền tỉnh.
Thanh âm Sầm Lễ mang theo chút giọng mũi, "Ngày mai không phải đi làm sao, sao còn chưa ngủ?"
"Lâu dần sẽ không còn việc gì nữa." Ninh Tu Viễn nói.
Sầm Lễ nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng lên tiếng, "Ừ..."
Hắn muốn ngắm Sầm Lễ nhiều hơn chút, giống như nếu lần này bỏ lỡ, sau này sẽ không còn cơ hội......
Ninh Tu Viễn làm việc và nghỉ ngơi thời gian rất có tính kỉ luật, sáng sớm hôm sau đã tỉnh.
Phát hiện động tác của hắn, Sầm Lễ cũng tỉnh lại, như bao ngày khác, giúp hắn chọn caravat, ủi phẳng áo sơmi, Sầm Lễ rất chu đáo trong sinh hoạt hằng ngày.
Sầm Lễ mặc một chiếc áo lông đã sờn màu, khuỷu tay áo cũng xuất hiện vài nhúm bông vải, Ninh Tu Viễn nhìn, nhíu mày nói," không phải đã mua rất nhiều quần áo mới cho cậu sao? Sao còn mặc lại cái này?"
"Mặc thêm mấy ngày nữa rồi sẽ bỏ đi." Sầm Lễ nói.
Ninh Tu Viễn tuy rằng không hài lòng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn đã sớm quên mất cái áo lông này là lúc trước mang về từ kí túc xá của Sầm Lễ, còn bị Giang Ngôn nói rằng để làm giẻ lau, chỉ là ngay sau đó Sầm Lễ đã lấy về.
Ninh Tu Viễn nhìn nhìn, lại nói, "Vậy thì bỏ đống quần áo cũ kia đi, dọn bớt đi cho đỡ chặt tủ, ném cho đám ăn mày có khi còn không thèm nhặt."
"Ừ."
Thấy Ninh Tu Viễn vẫn chưa đi, Sầm Lễ hỏi, "Còn chuyện gì sao?"
"Không có gì, nhớ về sớm một chút, thời tiết hôm nay bất ổn."
"Ừ."
Ninh Tu Viễn theo thói quen ngày thường hôn nhẹ lên trán cậu, mới rời đi làm.
Sầm Lễ ra tới cửa, mặc một bộ quần áo ngày trước thường mặc, nhìn qua thì rất rẻ tiền, vệ sĩ nhìn thấy cậu như vậy không khỏi kinh ngạc, cũng sắp kết hôn với đại thiếu gia nhà họ Ninh, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết, như này không khỏi quá mức mộc mạc.
Bất quá bọn họ cũng không nhiều lời, nói với Sầm Lễ, "Ninh thiếu đã dặn dò, muốn phải chúng tôi bảo vệ cậu cẩn thận." Sầm Lễ gật đầu. . Đam Mỹ Hài
Sau cùng thì đám vệ sĩ vẫn coi cậu như tù nhân mà trông chừng?
Trước đó Sầm Lễ cũng không tìm hiểu kĩ.
Quanh nghĩa địa có bán đồ vàng mã, hoa, với đồ cúng, Sầm Lễ mua bảy nhành hoa bách hợp, ông chủ nói với cậu bảy nhành hoa bày tỏ sự tưởng nhớ đối với người đã khuất, Sầm Lễ hoảng hốt nghĩ tới lúc trước cậu đến bệnh viện thăm mệ, cũng mua một bó như vậy tới.
Trong khoảng thời gian mang bầu cậu cũng không thể đến thăm bà, đã qua hơn nửa năm, chỉ là hắn còn nhớ rõ, mộ của mẹ đặt ở đâu.
Cậu nói với mấy người đi đằng sau, "Phiền các anh tới chỗ khác để tôi một mình ở với mẹ là được rồi."
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian này Sầm Lễ ở trước mặt Ninh Tu Viễn bày ra điệu bộ ngoan ngoãn hiền huệ, bọn họ cũng cho rằng Sầm Lễ đã suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc cũng có ngày yên ổn, làm gì phải đi chịu khổ, Ninh Tu Viễn khẳng định cũng đã độ lòng với Sầm Lễ, không hề giống như trước, thường xuyên đánh chửi, dù sao trên đời này, sẽ có rất ít người bị tiền tài làm mờ mắt.
"Có chuyện gì cậu cứ gọi chúng tôi." một gã đàn ông trong đó nói.
Bọn họ đứng không xa lắm, cũng chỉ cách Sầm Lễ khoảng 10 mét, hôm nay tiết trời âm u, người đi viếng mộ cũng không nhiều.
Sầm Lễ đi tới trước bia mộ, thấy trên đất còn bày một giỏ đựng trái cây vẫn tươi mới.
Đôi mắt cậu nhập nhòe, không cần nghĩ, cũng biết là ai tới đây thăm mẹ thay cậu.
Ân tình cậu nợ Hàn Kham, đời này không có khả năng trả nổi.
Sầm Lễ chậm rãi ngồi xuống, đặt bó hoa bạch hợp trước mộ, thấp giọng nói, "Mẹ, con tới thăm người."
Trước kia lúc tới viện, mỗi khi cậu tới thăm trò chuyện vài ba câu mẹ sẽ đáp lại, nhưng ngày hôm nay trước mặt cậu, chỉ còn bia mộ lạnh băng.
"Nếu mẹ thấy, nhất định sẽ rất thất vọng về con, con đã sớm không còn là niềm kiểu hãnh của mẹ nữa rồi, ta thường xuyên nghĩ tới, nếu để mẹ biết, mẹ có oán giận con không, đôi khi con rất hận bản thân mình vì quá yếu đuối, nhưng con không có cách nào để trả thù họ bắt họ phải nếm trải, mùi vị bị người ta nắm trong lòng bàn tay mà đùa bỡn."
"Trên thế giới này, liệu có còn tồn tại hai chữ công bằng, vì sao lại có những người cứ thích chà đạp lên sự nỗ lực của người khác, làm nhiều việc ác như vậy, giẫm đạp lên người khác như vậy, nhưng cuộc sống của họ toàn điều tốt đẹp chứ."
"Vì sao con đã cố gắng rất nhiều nhưng đều phải chịu thiệt thòi hơn người ta."
"Con muốn được sống một cuộc sống như bao người, không muốn phải chịu sự không chế của người khác."
"Con cũng không biết, mình làm như vậy là đúng hay là sai, nhưng con không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa."
Có lẽ bởi nhiệt độ xuống thấp, chóp Sầm Lễ ửng hồng, đã nhiều năm như vậy, bao nhiêu cực khổ cậu đều tự gánh, chưa bao giờ nói một câu oán giận trước mặt mọi người.
Nhưng cậu cũng chỉ là một con người bình thường, cũng không phải trái tim sắt đá.
Nước mưa lạnh lẽo, xối vào mặt cậu, tầng mây xám xịt hạt mưa nặng dần, sắc trời cũng càng ngày càng tối.
Sầm Lễ dựa vào mộ bia, thấp giọng nói, "Mẹ, con mệt mỏi quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất