Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 125: Sai Ở Đâu

Trước Sau
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, Sầm Lễ lại không nghĩ sẽ đứng dậy rời đi.

Không bao lâu sau, trên đầu cậu có một chiếc ô che chắn, người kia nói, “Tiên sinh, cậu bây giờ vẫn nên quay về sớm chút, bên ngoài gió lạnh, nếu là cậu đổ bệnh, chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm.”

Qua vài giây, Sầm Lễ mới chậm rãi đứng lên rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Sau này cậu sẽ không còn cơ hội tới đây nữa.

“Tiên sinh.” Người bên cạnh gọi cậu một tiếng.

“Chúng ta về thôi.” Sầm Lễ nói.

Sầm Lễ bước tới cổng nghĩa trang, bước chân đột nhiên dừng lại, cách cậu không xa xuất hiện hình bóng của một người đàn ông anh tuấn trần ổn, chỉ là bộ dạng rất tiều tụy.

Sầm Lễ biết, mình trốn không thoát.

Hàn Kham vừa nhìn cậu vừa đi tới, sự trầm ổn trên nét mặt dừng như không còn nữa, như sợ cậu một lần nữa không từ mà biệt, vội vàng ôm cậu vào lòng……

Lúc nghe tin Sầm Lễ đã đi tìm họ hàng thân thích để kiếm công việc, anh liền mơ hồ ý thức được có gì đó không thích hợp, liên lạc cũng bị cắt đứt, ngày hôm sau gọi lại, bên kia không còn ai tiếp máy, anh khẳng định mình đã bị Sầm Lễ lừa.

Sầm Lễ sắp kết hôn với Ninh Tu Viễn, lại còn thân cận với người đàn ông khác như thế, vệ sĩ đứng bên cạnh đang muốn tách Hàn Kham khỏi người Sầm Lễ, lại nghe thấy Sầm Lễ nói, “Không mất nhiều thời gian đâu.”

“Ninh thiếu 5 giờ chiều sẽ về nhà, hiện tại cũng chỉ dư lại hơn nửa giờ."

”Không có việc gì.”



”...”Bọn họ cũng không biết nên nói gì nữa, tuy rằng không thể đắc tội Ninh Tu Viễn, nhưng sau này Sầm Lễ cũng sẽ gả vào Ninh gia, tất nhiên là có quyền lên tiếng.

Sầm Lễ lại nói, “Lúc trở về, tôi giải thích rõ ràng với hắn.”

“Vậy được rồi.” Sầm Lễ rất hòa ái, có những lúc ở trong nhà làm điểm tâm, còn chia phần cho bọn họ nữa.

Nghe thấy lời Sầm Lễ nói, Hàn Kham tựa hồ đã hiểu ra gì đó, trong khoảng thời gian này truyền thông đưa tin con trai độc nhất của Ninh gia sắp kết hôn, anh vốn không nghĩ người đó là Sầm Lễ.

Trước kia là bởi vì mẹ cần nằm viện, phải nhờ vào Ninh gia giúp đỡ, Sầm Lễ mới phải chịu uy hiếp của Ninh Tu Viễn, nhưng mẹ cậu đã qua đời, Sầm Lễ cũng không cần tiếp tục dây dưa cùng Ninh Tu Viễn.

“Em sẽ cùng Ninh Tu Viễn...” câu nói kế tiếp, Hàn Kham dừng khoảng chừng là hai giây mới dám nói ra,” Kết hôn sao?”

“Vâng.” Sầm Lễ nói, “Hắn ta hiện tại đối xử với em cũng khá tốt, còn tặng em nhẫn kim cương, kỳ thật ngẫm lại, như vậy cũng không có gì không tốt, con cũng đã có, hắn sẽ cho em một cuộc sống sung túc, em cũng không cần phải vất vả ngược xuôi đi kiếm việc làm giống như những sinh viên khác.”

“En nói dối.” Hàn Kham trầm giọng nói.

Sầm Lễ cười khẽ một chút, “Lần này không lừa anh, sở dĩ sẽ không từ mà biệt, cũng vì không muốn dây dưa mập mờ, tiền mua đất xây mộ, em sẽ trả lại cho anh.”

”Không cần.” Hàn Kham bắt lấy cánh tay Sầm Lễ, sau đó nói,” Em về nhà với tôi.”

Sầm Lễ tránh né, nhưng không tránh được, người đứng bên cạnh thấy thế, tự nhiên sẽ đi tới tách Hàn Kham ra, cổng nghĩa địa có bảo vệ, thấy bên này có động tĩnh, cũng chạy tới.

Sầm Lễ giải thích với bảo vệ, “Chỉ là xảy ra chút ân oán cá nhân, chúng tôi sẽ giải quyết nhanh chóng.”



Hàn Kham biết Sầm Lễ không thích làm lớn chuyện, cũng thả lỏng tay, giọng nói trầm thấp hỏi, “Sầm Lễ, em có biết mình đang làm gì không?”

Nếu Ninh Tu Viễn kết hôn với Sầm Lễ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều truyền thông đưa tin, mọi người đều sẽ biết quan hệ giữa họ, nhưng đây là điều ngày trước Sầm Lễ tránh còn không kịp

“Em đương nhiên biết, cũng rất rõ ràng.”

“...” Hàn Kham sắc mặt lạnh lẽo.

“Cảm ơn anh ngày trước đã quan tâm chăm sóc em, anh thật sự không cần phải lo lắng vì loại người như em, Hàn giáo sư, anh còn có tương lai sau này, có rất nhiều người yêu mến anh, em cũng chỉ là một loại tồn tại không đáng kể đến, qua một khoảng thời gian nữa, tất cả mọi người sẽ quên đi em là ai.”

“...”

Sầm Lễ hơi rũ mi mắt, “Xin anh đừng khiến em khó xử, cầu xin anh.”

“Tôi không muốn làm khó em.”

Sầm Lễ khóe miệng nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ, nói mỗi một chữ lại như con dao bén nhọn, đâm vào trong tim,” hiện tại còn không phải rất khó xử sao? Em đã lựa chọn cuộc sống sau này, tại sao còn muốn tới quấy rầy.”

Sự quan tâm của anh, chỉ là đang quấy rầy thôi sao?

Hàn Kham đột nhiên phát hiện, mình chẳng hiểu gì về Sầm Lễ cả, rõ ràng có thể thoát khỏi Ninh Tu Viễn, vì sao còn muốn lao đầu vào lồng giam.

Sầm Lễ rời đi với hai vệ sĩ kia, mưa rơi tí tách xối thẳng vào người, gió lạnh thổi quét qua gò má, ý thức Hàn Kham lúc này mới hoàn hồn, anh quay đầu lại muốn đuổi theo, Sầm Lễ đã ngồi vào xe, trực tiếp rời đi.

Anh nghĩ lại mỗi câu Sầm Lễ nói vừa rồi, rốt cuộc là sai ở chỗ nào……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau