Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 137: Lưỡi Dao Sắc Bén
Edit & Beta: Đòe
Đây là con của hắn và Sầm Lễ, cho nên hắn muốn đón đứa nhỏ về nhà.
Chỉ là trạng thái hiện tại của hắn, thật sự khiến người ta không yên tâm, cuối cùng vẫn là Ninh Kỳ lui một bước, muốn hắn đưa theo cả bảo mẫu để có thể thường xuyên chăm sóc bảo bảo.
Ninh Tu Viễn đồng ý.
Ninh Kỳ trầm mặt nói,”Bắt đầu từ ngày mai phải quay trở lại công ty, nếu không thì đi khám đi.”
“Tôi không có bệnh.”
“Ta thấy bệnh của con cũng không nhẹ, có khi ngay cả mình họ gì cũng quên mất, cả ngày cũng không biết ở những đâu, hôm nay thế nà còn biết trở về, cũng rất hiếm lạ.”
“...”
Ninh Tu Viễn mím môi, không trả lời.
Hắn biết mình không có bệnh, nhưng trong tương lại, hắn không đảm bảo được.
Ninh Kỳ có chút ghét bỏ nói, “Tự đi soi gương xem, bộ dạng hiện tại của con trong ra sao.”
“...” Có như vậy thì cũng không sao? Hắn đã cố gắng tự thu mình lại.
Ninh Tu Viễn không muốn tranh cãi với Ninh Kì, hắn nói, “Ngày mai tôi sẽ đến công ty.”
Thân hắn là một người làm bố, cũng là trụ cột trong nhà, hắn không muốn tương lai sau này bảo bảo trưởng thành, cảm thấy hắn là người vô dụng.”
Ninh Tu Viễn nhìn bảo bảo đang ngủ trong lòng bảo mẫu, không biết vì sao hai mắt cay cay, đây là liên kết duy nhất giữa hắn và Sầm Lễ. Hắn tựa hồ đã hiểu rõ, Sầm Lễ vì sao lại sinh con cho hắn.
Chỉ là vì muốn hắn phải sống trong đau khổ, muốn tránh cũng không tránh được, mỗi khi nhìn đến bảo bảo, sẽ phải nhớ lại những chuyện trong dĩ vãng.
Ninh Tu Viễn không ở lại để ăn bữa tối, nơi này không được tính là nhà hắn.
Ninh Kỳ thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, bảo bảo đã ở trong xe, kêu tài xế lái xe đưa hắn trở về.
Căn nhà này, tràn ngập những ký ức không tốt đẹp gì, nhưng Ninh Tu Viễn không muốn đi nơi khác, chỉ có nơi này, hắn còn có thể tìm lại được chút dư âm đời sống của Sầm Lễ.
Ban đêm, Ninh Tu Viễn nhìn bảo bảo chìm vào giấc ngủ.
Trong nhà bày không ít rượu, lúc đầu Ninh Tu Viễn chỉ đặt ở đó vì cảm thấy đẹp, hắn một mình ngồi trong phòng khách, một ly rồi lại một ly khác, tới cuối cùng, hốc mắt hắn trở nên đỏ bừng.
Hai tuần qua hắn vẫn không thu được tin tức gì về Sầm Lễ.
Trường học trước kia, cơ hồ hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Sầm Lễ, mặc kệ việc có tiếp xúc gần kề hay không, nhiều nhất cuối tuần nghỉ mấy ngày, hắn không tìm thấy Sầm Lễ.
Nghỉ đông nghỉ hè, hắn cũng có thể biết được hoạt động của Sầm Lễ qua các diễn đàn trường, Sầm Lễ sẽ đi làm kiếm tiền, hắn thường xuyên thấy có người đăng bài trên diễn đàn, ở trong tiệm bánh kem gặp Sầm Lễ đang làm phục vụ.
Sau này Sầm Lễ cơ hồ đều sống dưới mí mắt hắn, một chút gió thổi cỏ lay, hắn đều biết.
Hắn không bật đèn trong phòng khách, hắn biết Sầm Lễ rất sợ ánh sáng quá chói lóa.
Ninh Tu Viễn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau bị đánh thức bởi tiếng khóc của bảo bảo.
Say rượu thức dậy sẽ đau đầu, hắn đi đến phòng, thấy bảo mẫu đang bế nhóc con kia, nhẹ nhàng dỗ dành.
Hắn thân là một ông bố, nhưng lại không xứng với cái chức danh đấy.
Ninh Tu Viễn đứng ở cửa, bảo bảo được dỗ dành mìn khóc ngay.
Bảo mẫu thấy hắn, hỏi, “Thiếu gia cậu tới ôm tiểu thiếu gia một chút đi?”
Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu.
Ninh Kỳ đại khái cũng biết, một mình hắn không thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ được.
Ninh Tu Viễn về phòng rửa mặt, máy móc lặp lại hoạt động vệ sinh cá nhân ngày thường.
Hắn rửa mặt xong thì đi ra, không tìm ấy bộ quần áo vẫn hay mặc trong tủ, hỏi, Cái áo sơmi xám đậm em để đâu rồi?” Giọng nói vang lên, nhưng không ai trả lời hắn, càng không có người đi tới, tìm trong tủ giúp hắn.
Ninh Tu Viễn dừng lại.
Đã sớm hình thành thói quen, chỉ có 21 ngày thôi, nhưng để bỏ đi một thói quen, phải cần tới một năm hai năm, thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
Hắn có chút suy sụp ngồi trên ghế, tay đặt trên trán.
Hôm nay có ánh mặt trời nên rất ấm áp, rõ ràng đang là đầu mùa đông, nhưng đã nửa tháng, vẫn trong sáng ấm áp như vậy.
Hắn từ trong tủ, tùy tiện tìm một bộ quần áo, mặc chỉn chu xong lái xe đến công y.
Sẽ không còn ai ở nhà đợi hắn về, Ninh Tu Viễn mở cửa phòng ra, quay đầu lại nhìn, phảng phất giống như đang có người ngồi cạnh giường.
Hắn tận lực điều chỉnh lại sinh hoạt ngày thường, mỗi ngày đi làm, về nhà thì chăm sóc bảo bảo, có lẽ là bởi vì thường xuyên nhìn thấy hắn, nhóc con kia cũng không còn sợ hắn nữa.
Hôm nay, hắn như thường lái xe tới công ty, lúc đi qua ngã tư đường, thấy có bóng người quen thuộc đang đi qua vạch kẻ đường.
Trong lồng ngực dường như đang ngùn ngụt ngọn lửa cháy, hắn vội vàng tìm một nơi đỗ xe gần nhất, sau đó xuống xe đuổi theo bóng người kia.
Hắn bắt được cánh tay đối phương, khẩn trương đến trán toát mồ hôi.
Hắn nên biết Sầm Lễ là một người rất lý trí, sẽ không quyết tuyệt như vậy đâu.
Người nọ quay đầu lại, thấy hắn, trên mặt kinh ngạc biến thành kinh hỉ.
“Ninh thiếu, ngài tìm em có chuyện gì sao?”
“...”Ninh Tu Viễn thân thể cứng đờ.
“Ít nhiều gì lần trước ngài dã giúp đỡ em, em trai em mắc bệnh bạch cầu nay đã tìm được tủy thích hợp, Ninh thiếu, ngài là đại ân nhân nhà chúng em!” Người thanh niên kia là Trần Ngộ, ngày trước trong hộp đêm từng gặp qua, vì muốn bán mình kiếm tiền, hắn cho một chiếc thẻ ngân hàng, nói với đối phương đừng quay lại đó nữa. Ninh Tu Viễn thành thành thật thật buông lỏng tay ra, đứng bên cạnh Trần Ngộ là một cô gái, hỏi, “Anh ấy là ai vậy?” chuyện lần trước, Trần Ngộ tất nhiên sẽ không có nói cho cô bé biết, cậu ta nói, “Nếu không có Ninh thiếu giúp đỡ, anh sẽ không có khả năng chạy chữa được cho em trai mình.”
“Cảm ơn anh.” cô gái ấy mỉm cười dịu dàng với Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn lúc này mới chú ý tới, đứa bé bên cạnh Trần Ngộ, hai người nắm tay nhau, hẳn là một đôi, thoạt nhìn trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Trần Ngộ có chút thẹn thùng giới thiệu nói, “Cô ấy là An An, học cùng trường với em.”
”Phải đối xử tốt với cô ấy đấy.” Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.
Tương tự tình huống, kết quả bất đồng.
Nếu lúc trước hắn không bức Sầm Lễ đến đường cùng, liệu Sầm Lễ có giống như thanh niên ấy không, nhìn thấy hắn lòng tràn đầy vui mừng.
“Ninh thiếu” Trần Ngộ có chút không biết làm sao.
”Không có việc gì, chỉ là cát bay vào mắt, cậu bận việc thì đi đi, tôi cũng quay về công ty đây.”
Trần Ngộ cũng đã nghe nói qua một số chuyện về Ninh Tu Viễn, hắn buông tay bạn nữ ra, muốn tiến tới an ủi Ninh Tu Viễn, đối phương lại trực tiếp rời đi.
Bạn nữ kia nói, “Tại sao tớ lại thấy người kia có chút đáng sợ."
Trần Ngộ thở dài một tiếng, nói,” hẳn là gặp một phải chuyện gì đó, tâm tình không tốt lắm, kỳ thật người khác cũng khá tốt.”
“Tốt thế nào đây?” Cô gái hỏi.
Trần Ngộ cười cười, “Cậu là tốt nhất, được chưa?”
Hai chữ Sầm Lễ này, đã cắm rễ sâu vào đáy lòng hắn, mỗi khi chạm tới một chút, ngực giống như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào. Ninh Tu Viễn nhìn nơi xa xăm xanh thẳm, ánh mắt một mảng mênh mông.
Đây là con của hắn và Sầm Lễ, cho nên hắn muốn đón đứa nhỏ về nhà.
Chỉ là trạng thái hiện tại của hắn, thật sự khiến người ta không yên tâm, cuối cùng vẫn là Ninh Kỳ lui một bước, muốn hắn đưa theo cả bảo mẫu để có thể thường xuyên chăm sóc bảo bảo.
Ninh Tu Viễn đồng ý.
Ninh Kỳ trầm mặt nói,”Bắt đầu từ ngày mai phải quay trở lại công ty, nếu không thì đi khám đi.”
“Tôi không có bệnh.”
“Ta thấy bệnh của con cũng không nhẹ, có khi ngay cả mình họ gì cũng quên mất, cả ngày cũng không biết ở những đâu, hôm nay thế nà còn biết trở về, cũng rất hiếm lạ.”
“...”
Ninh Tu Viễn mím môi, không trả lời.
Hắn biết mình không có bệnh, nhưng trong tương lại, hắn không đảm bảo được.
Ninh Kỳ có chút ghét bỏ nói, “Tự đi soi gương xem, bộ dạng hiện tại của con trong ra sao.”
“...” Có như vậy thì cũng không sao? Hắn đã cố gắng tự thu mình lại.
Ninh Tu Viễn không muốn tranh cãi với Ninh Kì, hắn nói, “Ngày mai tôi sẽ đến công ty.”
Thân hắn là một người làm bố, cũng là trụ cột trong nhà, hắn không muốn tương lai sau này bảo bảo trưởng thành, cảm thấy hắn là người vô dụng.”
Ninh Tu Viễn nhìn bảo bảo đang ngủ trong lòng bảo mẫu, không biết vì sao hai mắt cay cay, đây là liên kết duy nhất giữa hắn và Sầm Lễ. Hắn tựa hồ đã hiểu rõ, Sầm Lễ vì sao lại sinh con cho hắn.
Chỉ là vì muốn hắn phải sống trong đau khổ, muốn tránh cũng không tránh được, mỗi khi nhìn đến bảo bảo, sẽ phải nhớ lại những chuyện trong dĩ vãng.
Ninh Tu Viễn không ở lại để ăn bữa tối, nơi này không được tính là nhà hắn.
Ninh Kỳ thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, bảo bảo đã ở trong xe, kêu tài xế lái xe đưa hắn trở về.
Căn nhà này, tràn ngập những ký ức không tốt đẹp gì, nhưng Ninh Tu Viễn không muốn đi nơi khác, chỉ có nơi này, hắn còn có thể tìm lại được chút dư âm đời sống của Sầm Lễ.
Ban đêm, Ninh Tu Viễn nhìn bảo bảo chìm vào giấc ngủ.
Trong nhà bày không ít rượu, lúc đầu Ninh Tu Viễn chỉ đặt ở đó vì cảm thấy đẹp, hắn một mình ngồi trong phòng khách, một ly rồi lại một ly khác, tới cuối cùng, hốc mắt hắn trở nên đỏ bừng.
Hai tuần qua hắn vẫn không thu được tin tức gì về Sầm Lễ.
Trường học trước kia, cơ hồ hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Sầm Lễ, mặc kệ việc có tiếp xúc gần kề hay không, nhiều nhất cuối tuần nghỉ mấy ngày, hắn không tìm thấy Sầm Lễ.
Nghỉ đông nghỉ hè, hắn cũng có thể biết được hoạt động của Sầm Lễ qua các diễn đàn trường, Sầm Lễ sẽ đi làm kiếm tiền, hắn thường xuyên thấy có người đăng bài trên diễn đàn, ở trong tiệm bánh kem gặp Sầm Lễ đang làm phục vụ.
Sau này Sầm Lễ cơ hồ đều sống dưới mí mắt hắn, một chút gió thổi cỏ lay, hắn đều biết.
Hắn không bật đèn trong phòng khách, hắn biết Sầm Lễ rất sợ ánh sáng quá chói lóa.
Ninh Tu Viễn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau bị đánh thức bởi tiếng khóc của bảo bảo.
Say rượu thức dậy sẽ đau đầu, hắn đi đến phòng, thấy bảo mẫu đang bế nhóc con kia, nhẹ nhàng dỗ dành.
Hắn thân là một ông bố, nhưng lại không xứng với cái chức danh đấy.
Ninh Tu Viễn đứng ở cửa, bảo bảo được dỗ dành mìn khóc ngay.
Bảo mẫu thấy hắn, hỏi, “Thiếu gia cậu tới ôm tiểu thiếu gia một chút đi?”
Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu.
Ninh Kỳ đại khái cũng biết, một mình hắn không thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ được.
Ninh Tu Viễn về phòng rửa mặt, máy móc lặp lại hoạt động vệ sinh cá nhân ngày thường.
Hắn rửa mặt xong thì đi ra, không tìm ấy bộ quần áo vẫn hay mặc trong tủ, hỏi, Cái áo sơmi xám đậm em để đâu rồi?” Giọng nói vang lên, nhưng không ai trả lời hắn, càng không có người đi tới, tìm trong tủ giúp hắn.
Ninh Tu Viễn dừng lại.
Đã sớm hình thành thói quen, chỉ có 21 ngày thôi, nhưng để bỏ đi một thói quen, phải cần tới một năm hai năm, thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
Hắn có chút suy sụp ngồi trên ghế, tay đặt trên trán.
Hôm nay có ánh mặt trời nên rất ấm áp, rõ ràng đang là đầu mùa đông, nhưng đã nửa tháng, vẫn trong sáng ấm áp như vậy.
Hắn từ trong tủ, tùy tiện tìm một bộ quần áo, mặc chỉn chu xong lái xe đến công y.
Sẽ không còn ai ở nhà đợi hắn về, Ninh Tu Viễn mở cửa phòng ra, quay đầu lại nhìn, phảng phất giống như đang có người ngồi cạnh giường.
Hắn tận lực điều chỉnh lại sinh hoạt ngày thường, mỗi ngày đi làm, về nhà thì chăm sóc bảo bảo, có lẽ là bởi vì thường xuyên nhìn thấy hắn, nhóc con kia cũng không còn sợ hắn nữa.
Hôm nay, hắn như thường lái xe tới công ty, lúc đi qua ngã tư đường, thấy có bóng người quen thuộc đang đi qua vạch kẻ đường.
Trong lồng ngực dường như đang ngùn ngụt ngọn lửa cháy, hắn vội vàng tìm một nơi đỗ xe gần nhất, sau đó xuống xe đuổi theo bóng người kia.
Hắn bắt được cánh tay đối phương, khẩn trương đến trán toát mồ hôi.
Hắn nên biết Sầm Lễ là một người rất lý trí, sẽ không quyết tuyệt như vậy đâu.
Người nọ quay đầu lại, thấy hắn, trên mặt kinh ngạc biến thành kinh hỉ.
“Ninh thiếu, ngài tìm em có chuyện gì sao?”
“...”Ninh Tu Viễn thân thể cứng đờ.
“Ít nhiều gì lần trước ngài dã giúp đỡ em, em trai em mắc bệnh bạch cầu nay đã tìm được tủy thích hợp, Ninh thiếu, ngài là đại ân nhân nhà chúng em!” Người thanh niên kia là Trần Ngộ, ngày trước trong hộp đêm từng gặp qua, vì muốn bán mình kiếm tiền, hắn cho một chiếc thẻ ngân hàng, nói với đối phương đừng quay lại đó nữa. Ninh Tu Viễn thành thành thật thật buông lỏng tay ra, đứng bên cạnh Trần Ngộ là một cô gái, hỏi, “Anh ấy là ai vậy?” chuyện lần trước, Trần Ngộ tất nhiên sẽ không có nói cho cô bé biết, cậu ta nói, “Nếu không có Ninh thiếu giúp đỡ, anh sẽ không có khả năng chạy chữa được cho em trai mình.”
“Cảm ơn anh.” cô gái ấy mỉm cười dịu dàng với Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn lúc này mới chú ý tới, đứa bé bên cạnh Trần Ngộ, hai người nắm tay nhau, hẳn là một đôi, thoạt nhìn trai tài gái sắc, rất xứng đôi.
Trần Ngộ có chút thẹn thùng giới thiệu nói, “Cô ấy là An An, học cùng trường với em.”
”Phải đối xử tốt với cô ấy đấy.” Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.
Tương tự tình huống, kết quả bất đồng.
Nếu lúc trước hắn không bức Sầm Lễ đến đường cùng, liệu Sầm Lễ có giống như thanh niên ấy không, nhìn thấy hắn lòng tràn đầy vui mừng.
“Ninh thiếu” Trần Ngộ có chút không biết làm sao.
”Không có việc gì, chỉ là cát bay vào mắt, cậu bận việc thì đi đi, tôi cũng quay về công ty đây.”
Trần Ngộ cũng đã nghe nói qua một số chuyện về Ninh Tu Viễn, hắn buông tay bạn nữ ra, muốn tiến tới an ủi Ninh Tu Viễn, đối phương lại trực tiếp rời đi.
Bạn nữ kia nói, “Tại sao tớ lại thấy người kia có chút đáng sợ."
Trần Ngộ thở dài một tiếng, nói,” hẳn là gặp một phải chuyện gì đó, tâm tình không tốt lắm, kỳ thật người khác cũng khá tốt.”
“Tốt thế nào đây?” Cô gái hỏi.
Trần Ngộ cười cười, “Cậu là tốt nhất, được chưa?”
Hai chữ Sầm Lễ này, đã cắm rễ sâu vào đáy lòng hắn, mỗi khi chạm tới một chút, ngực giống như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào. Ninh Tu Viễn nhìn nơi xa xăm xanh thẳm, ánh mắt một mảng mênh mông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất