Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 164: Rùng Mình

Trước Sau
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh nồng, khăn trải giường nhăn thành một đoàn, Bạch Thành Úc nắm chặt chăn dưới thân.

Kiều Ngạn nhíu mày, sau đó đứng dậy, mở cửa sổ ra để thông khí.

Bạch Thành Úc hé môi, thở hổn hển mấy hơi, anh hơi mở mắt, trông ánh đèn điện bên ngoài, mùa hạ tới, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ve râm ran, có gió nhẹ từ ngoài cửa sổ tiến vào, thổi tan mãn hơi thở tình dục mãnh liệt trong phòng.

Phòng không bật đèn, ý thức Bạch Thành Úc khôi phục vài phần, lùi thân thể về một hoac giường

Mấy ngày nay, anh đều trần như nhọng, giống như tùy thời đợi người ta xâm nhập.

Tầm mắt tối tăm, anh thấy bóng người đang nhìn anh tiến tới.

Bạch Thành Úc gập chân lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, cả người run lẩy bẩy.

Thấy đối phương càng ngày càng tới gần anh, sợ hãi chôn mặt vào cánh tay, giống như bịt tai trộm chuông, cho rằng không nhìn thấy, người này sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình.

Bịt tai trộm chuông: 捂住耳朵偷钟。比喻自己欺骗自己 hay Yểm nhĩ đạo chung: Lừa mὶnh dối người.

Kiều Ngạn sẽ không làm anh ngất đi, như muốn treo anh lên, khiến cho anh thanh tỉnh mà cảm nhận, bị đàn ông xâm phạm đau đớn tới nhường nào.

Không gian mơ hồ, anh nghe thấy tiếng cửa phòng đóng.

Bạch Thành Úc chậm rãi ngẩng đầu, tên đàn ông đứng ở mép giường, đã đi ra ngoài.

Thần kinh căng chặt, lúc này mới hơi thả lỏng chút.

Anh không thích trạng thái trần như nhộng này, nó làm anh cảm thấy bản thân không giống một con người nữa, đến nỗi xấu hổ thẹn nhục cũng không còn.



Lâu lắm rồi không được xuống giường, gót chân mới chạm đất, hai chân như nhũn thành thành nước.

Khuỷu tay bị trầy da, máu từ miệng vết thương chảy xuống, nhưng so với những gì mấy ngày nay phải trải qua, Bạch Thành Úc ngược lại cảm thấy chút đau này anh còn có thể chịu đựng.

Trong phòng tối mờ mờ, nhưng anh cũng không dám bật đèn, trên mặt đất sờ soạng, tìm được quần áo mình mặc từ hôm Kiều Ngạn kéo anh tới đây.

Anh gắng một hơi cuối cùng, đi tới bên cửa sổ, cảm nhận như có thứ gì đó chảy dọc theo hai chân xuống, thân thể cứng đờ.

Nhưng hiện tại, anh cũng không có nhiều thời gian để cảm khái, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, độ cao ba tầng, thời gian Kiều Ngạn kéo anh tới đây, anh đã đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trên mặt đất trải một tầng mặt cỏ mềm mại, nếu không vì vấn đề thân thể, anh có lẽ có thể leo xuống từ bệ cửa sổ.

Anh không thể ở lại đây.

Nhưng Kiều Ngạn đã cầm đi điện thoại cùng ví tiền của anh, hiện tại anh không một xu dính túi.

Bạch Thành Úc đang nghĩ ngợi lúc nào có thể rời đi, phòng sáng đèn.

Anh nghĩ quá mức nhập tâm, thế cho nên không để ý tới, cửa phòng mở ra từ khi nào.

Anh quay đầu lại, thấy Kiều Ngạn bưng một bát cháo hoa trong tay, có lẽ là bởi vì chột dạ, anh không dám nhìn thẳng Kiều Ngạn.

"Đứng đây làm gì?" Kiều Ngạn hỏi anh.

"Hít thở không khí." Bạch Thành Úc nói.

Kiều Ngạn đặt bát cháo lên bàn, rồi sau đó tiến lên phía trước, cởi áo ngoài ra, khoác lên vai anh.

"Ban đêm không khí lạnh lẽo, đừng để bị cảm lạnh." Kiều Ngạn quan tâm nói.

Nhưng mấy ngày này, đến cả quần áo cũng không cho anh mặc, là ai đây?



Áo khoác Kiều Ngạn sạch sẽ như ban đầu, bộ quần áo kia của anh, lúc ở trong nhà tắm đã bị ướt, tiếp đó bị cởi vứt trên sàn nhà, quần áo nhăn nhúm, càng làm cho khuôn mặt trắng bệch kia, có vẻ phá lệ chật vật, cúc áo sơmi còn đứt mất vài nút, thế cho nên cổ áo bành rộng hai bên, lộ ra mảnh da phủ kín dấu hôn.

Bạch Thành Úc hiện tại, cũng chỉ có thể thuận theo ý Kiều Ngạn.

"Ăn chút gì đi, đừng để bị đói." Kiều Ngạn nâng tay chạm vào cổ anh, Bạch Thành Úc hơi lùi trốn ra phía sau.

Tay Kiều Ngạn lơ lửng giữa không trung, nhất thời cũng không thu tay lại, Bạch Thành Úc lùi sau hai bước, môi mỏng mím chặt, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

"Học trưởng so với trước kia gầy hơn rất nhiều."

Kiều Ngạn hiện tại đối với anh, như về lại đoạn thời gian còn ở trong trường, tựa như những chuyện từng xảy ra, đều không tồn tại.

Nhưng người có vẻ bề ngoài ôn hòa như vậy, lại có thể dễ dàng xé nát anh.

Kiều Ngạn đẩy ghế ra sau anh, Bạch Thành Úc không dám ngồi.

"Làm sao vậy?" Kiều Ngạn hỏi hắn.

"..." Bạch Thành Úc chỉ có thể cố nén thân thể không ổn, ngồi ở trên ghế, cũng không quan tâm, mặt sau quần bị ướt.

Kiều Ngạn cầm thìa sứ muốn đút anh ăn, coi anh như một con búp bê vải mặc người đùa nghịch.

Kiều Ngạn nếm thử độ nóng, lại đút thìa cháo tới miệng anh.

Bạch Thành Úc phối hợp mở miệng, ăn cháo Kiều Ngan đút cho, nuốt thẳng vào họng.

Hiện tại anh không dám ở trước mặt Kiều Ngạn, phản bác lại lời hắn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau