Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 173: Thân cận
Ninh Tu Viễn tiến lên, nhìn Ninh Mặc nói, "Lúc daddy bế con, sao không thấy con tự giác như vậy nhỉ?"
Ninh Mặc vùi mặt vào hõm cổ Kiều Nguyên, miệng nhỏ giọng hừ hừ.
Nhóc ngẩng đầu lên, hôn Kiều Nguyên một cái, nước miếng dính lên mặt Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn tức khắc không vui, mặt đen lại, ôm lấy Ninh Mặc từ tay Kiều Nguyên, nói, "Sao con có thể tùy tiện hôn chú ấy như vậy hả?"
"Ô hu hu.." Ninh Mặc dẩu mỏ, một bộ dạng rất ủy khuất.
"Con còn dám khóc."
Ninh Tu Viễn sắp biến thành chanh tinh luôn rồi, hắn cũng không dám quá mức thân cận với Kiều Nguyên, có thể nói chuyện với nhau vài câu, đã là xa xỉ, càng đừng nói còn có thể quang minh chính đại được Kiều Nguyên ôm như vậy, không kiêng nể gì hôn môi. Hắn chủ yếu là không muốn Ninh Mặc biểu hiện quá tự nhiên, dọa đến Kiều Nguyên, nếu không sẽ không có lần sau nữa.
Ninh Mặc khoanh tay trước ngực, Ninh Tu Viễn sờ sờ trán Ninh Mặc, hơi nóng, ngay cả bị bệnh cũng đã hơn trước.
Ninh Mặc chân ngắn trừng mắt nhìn hắn, nhóc không muốn để daddy bế, daddy lại cằn nhằn nhóc, nhóc giận rồi.
Ninh Tu Viễn đặt Ninh Mặc ngồi xuống giường, rồi sau đó rút đưa cho Kiều Nguyên mộ tờ khăn giấy," Em lau mặt đi."
"Tiểu Mặc, phải nghe lời dì, biết không? Daddy đưa chú ấy về rồi sẽ quay lại." Ninh Tu Viễn cong eo xuống, vươn tay vỗ vỗ bả vai Ninh Mặc.
Ninh Mặc trong tay cầm một quả dâu tây rất to, không thèm để ý tới Ninh Tu Viễn, cánh tay nhỏ ngắn ngủn, muốn đưa cho Kiều Nguyên đứng cách đó không xa, "Ăn quả quả..."
Nhóc đưa thứ tốt nhất nhóc có, nói cho Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên sắp sửa bước ra khỏi phòng bệnh, thấy động tác của Ninh Mặc, bước chân dừng lại.
Ninh Mặc từ trên giường đứng lên, tựa hồ là muốn chạy đến trước mặt cậu, miệng nhỏ mơ hồ không rõ nói," ăn quả quả.... Không cho daddy."
Ninh Tu Viễn nghe thấy câu "Không cho daddy" này, mặt đen lại, "Thằng nhóc không có lương tâm này, cũng không nhìn xem là ai mua cho con."
Ninh Mặc làm như không nghe thấy hắn nói, cầm quả dâu tây trong tay, muốn đưa tới tay Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên cong khóe môi mỉm cười, nhận lấy quả dâu tây Ninh Mặc đưa.
Ninh Tu Viễn theo bản năng quay đầu lại, thấy ý cười trên mặt Kiều Nguyên, có chút ngơ ngẩn.
Đã bao lâu rồi, không được thấy đối phương nở nụ cười chân thật như vậy.
Đã không còn vẻ châm chọc và xa cách lúc trước, Kiều Nguyên nhẹ giọng nói, "Côn không ăn sao?"
Ninh Mặc lắc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe, nhìn cậu chăm chú.
Ninh Tu Viễn ở bên cạnh, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hài hòa này.
Ngày thường đồ vật của Ninh Mặc, hắn đều không được chạm vào, càng đừng nói tới đồ ăn của thằng nhóc kia, nếu không cả ngày hôm đó hắn đừng mong được yên ổn.
Lần trước không biết là bạn nhỏ nào, cho Ninh Mặc một viên kẹo dẻo, hắn thấy, từ trong túi Ninh Mặc, tịch thu kẹo của nhóc, Ninh Mặc còn chưa đến hai tuổi, tất nhiên là rất thích ăn đồ ngọt, Ninh Mặc muốn giành lại, không giành được, lập tức ngồi bệt xuống sàn, khóc đến rối tinh rối mù.
Ninh Tu Viễn cảm động chua xót một phen.
Ninh Mặc thấy Kiều Nguyên còn không ăn, có chút sốt ruột, "Không ăn, daddy sẽ giành đó.. hu hu."
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, vội vàng biện giải nói, "Daddy giành của con bao giờ, đừng có nói bậy."
"Giành lấy..." Ninh Mặc năng lực biểu đạt không tốt lắm, chỉ có thể ủy khuất nhìn nhìn Kiều Nguyên.
"Không bế."
Chuyện người lớn, sao có thể gọi là đoạt đi? Kia rõ ràng gọi là lấy đi.
Kiều Nguyên ăn một miếng dây tây Ninh Mặc đưa, rất ngọt, Ninh Mặc chọn quả to nhất đưa cho cậu.
Ninh Tu Viễn đứng một bên nhìn hầu kết chuyển động lên xuống, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới buổi sáng hôm nay.
Trước kia hắn đều sẽ để lại dấu vết trên người đối phương, cảm thụ lửa nóng của người kia, phảng phất như muốn chiếm lấy từ sâu thẳm trong linh hồn.
Hắn khát khao, muốn ôm đối phương.
Nhưng hắn chỉ có thể nhìn.
Ninh Mặc vươn cánh tay, còn muốn ôm Kiều Nguyên một cái, Ninh Tu Viễn chặn ngang nói," Daddy bế con."
Ninh Tu Viễn ôm lấy Ninh Mặc, nhóc con cả người đều rất mờ mịt.
Có lẽ là bởi vì ban ngày bị bỏ thuốc, sắc mặt Kiều Nguyên có vài phần bệnh trạng, cậu khẽ ho một tiếng, Ninh Tu Viễn khẩn trương hỏi, "Sao vậy?"
Kiều Nguyên lắc lắc đầu, nói, "Bây giờ có thể đi chưa?"
Ninh Tu Viễn đưa Ninh Mặc cho bảo mẫu, chính là vì phòng ngừa Ninh Mặc sẽ đuổi theo.
Ninh Tu Viễn đi tới cửa, quay đầu lại nói, "Đợi lát nữa daddy tới đây."
Ấn số 4 sẽ có hộ sĩ tới kiểm tra tình trạng của Ninh Mặc, tiếng ầm ĩ của nhóc con kia giảm đi không ít.
Ngoài hành lanh bệnh viện, Ninh Tu Viễn nói, "Tiểu Mặc nó rất thích em, nó chưa bao giờ cho tôi đồ ăn, nhìn đến tôi không phải khóc thì cũng chính là khóc."
"Bé con rất đáng yêu." Kiều Nguyên nói.
"Thật vậy chăng?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Ừ."
"Còn anh thì sao?" Ninh Tu Viễn mãn nghiệm chờ mong nhìn Kiều Nguyên, tâm tình khẩn trương.
"Anh sao?" Kiều Nguyên nhìn sang hắn.
"..." Ninh Tu Viễn gật đầu.
Tựa hồ không muốn tổn thương lòng tự trọng của hắn, Kiều Nguyên nói, "Sau này rồi nói."
Say này? Nghe thấy hai chữ này, Ninh Tu Viễn có hơi xúc động, Kiều Nguyên khẳng định là đang ám chỉ gì đó với hắn.
Ninh Mặc vùi mặt vào hõm cổ Kiều Nguyên, miệng nhỏ giọng hừ hừ.
Nhóc ngẩng đầu lên, hôn Kiều Nguyên một cái, nước miếng dính lên mặt Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn tức khắc không vui, mặt đen lại, ôm lấy Ninh Mặc từ tay Kiều Nguyên, nói, "Sao con có thể tùy tiện hôn chú ấy như vậy hả?"
"Ô hu hu.." Ninh Mặc dẩu mỏ, một bộ dạng rất ủy khuất.
"Con còn dám khóc."
Ninh Tu Viễn sắp biến thành chanh tinh luôn rồi, hắn cũng không dám quá mức thân cận với Kiều Nguyên, có thể nói chuyện với nhau vài câu, đã là xa xỉ, càng đừng nói còn có thể quang minh chính đại được Kiều Nguyên ôm như vậy, không kiêng nể gì hôn môi. Hắn chủ yếu là không muốn Ninh Mặc biểu hiện quá tự nhiên, dọa đến Kiều Nguyên, nếu không sẽ không có lần sau nữa.
Ninh Mặc khoanh tay trước ngực, Ninh Tu Viễn sờ sờ trán Ninh Mặc, hơi nóng, ngay cả bị bệnh cũng đã hơn trước.
Ninh Mặc chân ngắn trừng mắt nhìn hắn, nhóc không muốn để daddy bế, daddy lại cằn nhằn nhóc, nhóc giận rồi.
Ninh Tu Viễn đặt Ninh Mặc ngồi xuống giường, rồi sau đó rút đưa cho Kiều Nguyên mộ tờ khăn giấy," Em lau mặt đi."
"Tiểu Mặc, phải nghe lời dì, biết không? Daddy đưa chú ấy về rồi sẽ quay lại." Ninh Tu Viễn cong eo xuống, vươn tay vỗ vỗ bả vai Ninh Mặc.
Ninh Mặc trong tay cầm một quả dâu tây rất to, không thèm để ý tới Ninh Tu Viễn, cánh tay nhỏ ngắn ngủn, muốn đưa cho Kiều Nguyên đứng cách đó không xa, "Ăn quả quả..."
Nhóc đưa thứ tốt nhất nhóc có, nói cho Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên sắp sửa bước ra khỏi phòng bệnh, thấy động tác của Ninh Mặc, bước chân dừng lại.
Ninh Mặc từ trên giường đứng lên, tựa hồ là muốn chạy đến trước mặt cậu, miệng nhỏ mơ hồ không rõ nói," ăn quả quả.... Không cho daddy."
Ninh Tu Viễn nghe thấy câu "Không cho daddy" này, mặt đen lại, "Thằng nhóc không có lương tâm này, cũng không nhìn xem là ai mua cho con."
Ninh Mặc làm như không nghe thấy hắn nói, cầm quả dâu tây trong tay, muốn đưa tới tay Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên cong khóe môi mỉm cười, nhận lấy quả dâu tây Ninh Mặc đưa.
Ninh Tu Viễn theo bản năng quay đầu lại, thấy ý cười trên mặt Kiều Nguyên, có chút ngơ ngẩn.
Đã bao lâu rồi, không được thấy đối phương nở nụ cười chân thật như vậy.
Đã không còn vẻ châm chọc và xa cách lúc trước, Kiều Nguyên nhẹ giọng nói, "Côn không ăn sao?"
Ninh Mặc lắc lắc đầu, đôi mắt tròn xoe, nhìn cậu chăm chú.
Ninh Tu Viễn ở bên cạnh, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng hài hòa này.
Ngày thường đồ vật của Ninh Mặc, hắn đều không được chạm vào, càng đừng nói tới đồ ăn của thằng nhóc kia, nếu không cả ngày hôm đó hắn đừng mong được yên ổn.
Lần trước không biết là bạn nhỏ nào, cho Ninh Mặc một viên kẹo dẻo, hắn thấy, từ trong túi Ninh Mặc, tịch thu kẹo của nhóc, Ninh Mặc còn chưa đến hai tuổi, tất nhiên là rất thích ăn đồ ngọt, Ninh Mặc muốn giành lại, không giành được, lập tức ngồi bệt xuống sàn, khóc đến rối tinh rối mù.
Ninh Tu Viễn cảm động chua xót một phen.
Ninh Mặc thấy Kiều Nguyên còn không ăn, có chút sốt ruột, "Không ăn, daddy sẽ giành đó.. hu hu."
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, vội vàng biện giải nói, "Daddy giành của con bao giờ, đừng có nói bậy."
"Giành lấy..." Ninh Mặc năng lực biểu đạt không tốt lắm, chỉ có thể ủy khuất nhìn nhìn Kiều Nguyên.
"Không bế."
Chuyện người lớn, sao có thể gọi là đoạt đi? Kia rõ ràng gọi là lấy đi.
Kiều Nguyên ăn một miếng dây tây Ninh Mặc đưa, rất ngọt, Ninh Mặc chọn quả to nhất đưa cho cậu.
Ninh Tu Viễn đứng một bên nhìn hầu kết chuyển động lên xuống, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới buổi sáng hôm nay.
Trước kia hắn đều sẽ để lại dấu vết trên người đối phương, cảm thụ lửa nóng của người kia, phảng phất như muốn chiếm lấy từ sâu thẳm trong linh hồn.
Hắn khát khao, muốn ôm đối phương.
Nhưng hắn chỉ có thể nhìn.
Ninh Mặc vươn cánh tay, còn muốn ôm Kiều Nguyên một cái, Ninh Tu Viễn chặn ngang nói," Daddy bế con."
Ninh Tu Viễn ôm lấy Ninh Mặc, nhóc con cả người đều rất mờ mịt.
Có lẽ là bởi vì ban ngày bị bỏ thuốc, sắc mặt Kiều Nguyên có vài phần bệnh trạng, cậu khẽ ho một tiếng, Ninh Tu Viễn khẩn trương hỏi, "Sao vậy?"
Kiều Nguyên lắc lắc đầu, nói, "Bây giờ có thể đi chưa?"
Ninh Tu Viễn đưa Ninh Mặc cho bảo mẫu, chính là vì phòng ngừa Ninh Mặc sẽ đuổi theo.
Ninh Tu Viễn đi tới cửa, quay đầu lại nói, "Đợi lát nữa daddy tới đây."
Ấn số 4 sẽ có hộ sĩ tới kiểm tra tình trạng của Ninh Mặc, tiếng ầm ĩ của nhóc con kia giảm đi không ít.
Ngoài hành lanh bệnh viện, Ninh Tu Viễn nói, "Tiểu Mặc nó rất thích em, nó chưa bao giờ cho tôi đồ ăn, nhìn đến tôi không phải khóc thì cũng chính là khóc."
"Bé con rất đáng yêu." Kiều Nguyên nói.
"Thật vậy chăng?" Ninh Tu Viễn hỏi.
"Ừ."
"Còn anh thì sao?" Ninh Tu Viễn mãn nghiệm chờ mong nhìn Kiều Nguyên, tâm tình khẩn trương.
"Anh sao?" Kiều Nguyên nhìn sang hắn.
"..." Ninh Tu Viễn gật đầu.
Tựa hồ không muốn tổn thương lòng tự trọng của hắn, Kiều Nguyên nói, "Sau này rồi nói."
Say này? Nghe thấy hai chữ này, Ninh Tu Viễn có hơi xúc động, Kiều Nguyên khẳng định là đang ám chỉ gì đó với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất