Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 179: Thế Nào, Ngươi Mới Có Thể Trở Về
Sau khi Sầm Lễ rời đi, hắn không tài nào chìm sâu vào giấc đựic, hôm nay lại đến nửa đêm thì bừng tỉnh, rồi sau đó tay chân nhẹ nhàng đi đến Ninh Mặc phòng, nhìn nhóc con đang nằm ngủ say trên giường nhỏ, lại còn thở dài một tiếng.
Một lần nữa quay về phòng của mình, hắn bất điện thoại lên, đã 3 giờ sáng.
Ninh Tu Viễn lật xem ảnh chụp lén trong điện thoại, Kiều Nguyên ôm Ninh Mặc trong lòng, khóe miệng hơi cong lên, hắn càng nhìn càng thích, rồi sau đó cài tấm này làm hình nền, và màn hình khóa.
Nước da Kiều Nguyên tuy rất trắng, nhưng không còn vẻ bệnh tật như trước nữa, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Trên mặt Ninh Tu Viễn không giấu nổi ý cười, nhìn đi nhìn lại tấm ảnh chụp lén, lưu trữ trong album.
Nhưng...hắn cũng chỉ có thể dựa vào tấm ảnh chụp lên, mới có thể tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt đối phương.
Đã trễ thế này rồi, Kiều Nguyên hẳn đã sớm chìm vào mộng đẹp.
Kiều Nguyên đã có bạn gái, hiện giờ chắc là ngủ một mình, cũng không nên...ngủ cùng một giường với người kia chứ?
Trước khi ngủ, sẽ làm những gì đây?
Ninh Tu Viễn càng nghĩ nhiều, ý cười trên mặt, cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn mở cửa sổ ra, gió lạnh ban đêm thổi vào phòng, còn chưa tới Tết Trung Thu, ánh trăng đã tròn như vậy, hắn hiện tại lại chỉ có một mình, không có ai cùng trò chuyện tâm tình thủ thỉ.
Cách tháng 10, còn hơn ba tháng nữa.
Hắn cũng muốn cho Ninh Mặc một gia đình hoàn chỉnh, nhưng trừ bỏ Ninh Mặc ra, hắn không tìm thấy những người khác.
Cuối tháng 9 Ninh Mặc sinh nhật hai tuổi, có một số chuyện, Ninh Mặc còn chưa thể hiểu, ánh mắt trông mong nhìn hắn, ngày thường quậy phá ầm ĩ, vừa hỏi đến Sầm Lễ, là lập tức thay đổi.
Ngày trước sau cái lần Kiều Nguyên bế Ninh Mặc, ngày hôm sau nhóc con tỉnh lại, thấy trong phòng chỉ có mình hắn, cứ nhìn ra phía sau hắn, miệng thì nhắc mãi,"...Ba nhỏ, đâu rồi?"
Trong nháy mắt, hắn thế mà không thốt nên lời.
Ninh Mặc từ trên giường đứng lên, tay nhỏ múp thịt gạt chăn ra, chân quá ngắn không thể bước xuống giường, nhóc con gấp tới nỗi, không nhịn nổi nước mắt, "Bảo bảo muốn..."
Ninh Tu Viễn tiến lên trước, ôm lấy Ninh Mặc vào lòng, nói, "Daddy ở chỗ đây, không phải giống nhau sao?"
Ninh Mặc chép chép miệng nhỏ, tựa hồ là không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của Ninh Tu Viễn, chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt trợn tròn, không nói lời nào.
Ninh Mặc chỉ vào túi dâu tay trong ngăn tủ, nói, "Quả quả không ăn..."
"Daddy không được ăn sao?" Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày.
"..."
Ninh Tu Viễn cảm thấy, hắn cứ như kẻ thứ ba, bị bài xích.
Vì thế Ninh Tu Viễn cầm nửa túi dâu tây đến, làm trò trước mặt Ninh Mặc định ăn một quả, như đang tự tẩy não Ninh Mặc, "Daddy mua, daddy cũng có thể ăn."
"..." dòng nước mắt, từ từ lăn xuống, Ninh Tu Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, Ninh Mặc đã tự nhéo lấy tay mình, đẩy đẩy vai của hắn.
Ninh Mặc sẽ không chỉ khíc, mà còn rất tức giận, nhóc tức vì bị người khác chiếm lấy đồ ăn của nhóc, nhóc không cho phép, nhóc thích nhất là hoa quả, bị người khác ăn mất, ngày hôm qua nhóc còn chưa ăn đủ đâu.
"Không muốn daddy đâu...con muốn ba nhỏ cơ..." Ninh Mặc chủ yếu là tức giận, đó là nhóc để dành cho ba nhỏ.
"..." Ninh Tu Viễn cũng không dự đoán được Ninh Mặc sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhíu mày nói, "Đừng khóc, khi nào về nhà, daddy lại mua thêm cho con nhé."
"...Hừ." Ninh Mặc ngừng khóc, nhưng vẫn không muốn nhìn mặt Ninh Tu Viễn.
Nhóc nghẹo đầu sang một bên, vươn tay ra với với bảo mẫu, đáng thương hề hề nói, "Daddy...bắt nạt bảo bảo...phải cho daddy..."
Ninh Tu Viễn không thể hiểu nổi, hắn bắt nạt Ninh Mặc bao giờ.
Bảo mẫu đứng bên cạnh khuyên, "Cậu đừng bắt nạt tiểu thiếu gia, bé con vẫn chưa thể hiểu chuyện được."
Ninh Tu Viễn "..."
Ninh Tu Viễn bực bội vỗ vỗ mông Ninh Mặc, "Còn biết đổ oan cho daddy sao?"
Ninh Mặc càng ủy khuất, đây là chứng thực daddy bắt nạt nhóc.
Bảo mẫu vừa nhìn thấy Ninh Mặc khóc, tim cũng xoay xa theo, ôm lấy Ninh Mặc từ tay Ninh Tu Viễn, an ủi xoa lưng cho Ninh Mặc, "Tối hôm qua sau khi hai người rời đi, tiểu thiếu gia một mình ngồi nhìn cửa rất lâu, luôn cho rằng người kia sẽ đến, miệng vẫn luôn nhắc mãi."
"..." Ninh Tu Viễn cũng không biết nên đáp lại ra sao.
Bảo mẫu lại nói, "Nửa túi dâu tay kia, tiểu thiếu gia là giữ lại cho người đó."
Hay lắm, thân làm cha như hắn còn không được hưởng cái đặc quyền đó.
Còn có thể làm sao bây giờ, vì thương con, hắn cũng chỉ có thể cố gắng hêt sức.
Tâm tình Ninh Tu Viễn phức tạp.
Bây giờ hắn chính là kẻ con không thương, người không yêu.
Giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát.
Ở chỗ Kiều Nguyên bị tổn thương trái tim sâu sắc, đến chỗ Ninh Mặc thì tan nát tâm hồn.
Thế cho nên mấy ngày nay, cảm xúc hắn thấp đến âm độ, đến công ty nếu chỉ cần người khác phạm phải một sai lầm nhỉ xíu, đều có thể bị hắn giáo huấn cả nửa ngày, trong công ty người người phải cẩn thận, sợ làm cho hắn tức giận.
Nhưng ban ngày thì thô bạo, đến đêm, cũng chỉ có thể một mình ngồi thương cảm.
Giọng Ninh Tu Viễn khàn khàn,"...Rốt cuộc phải làm sao, em mới chịu quay trở về?"
Lời vừa nói ra, mới biết được cổ họng nghẹn ngào đến lợi hại.
Một lần nữa quay về phòng của mình, hắn bất điện thoại lên, đã 3 giờ sáng.
Ninh Tu Viễn lật xem ảnh chụp lén trong điện thoại, Kiều Nguyên ôm Ninh Mặc trong lòng, khóe miệng hơi cong lên, hắn càng nhìn càng thích, rồi sau đó cài tấm này làm hình nền, và màn hình khóa.
Nước da Kiều Nguyên tuy rất trắng, nhưng không còn vẻ bệnh tật như trước nữa, thoạt nhìn rất khỏe mạnh.
Trên mặt Ninh Tu Viễn không giấu nổi ý cười, nhìn đi nhìn lại tấm ảnh chụp lén, lưu trữ trong album.
Nhưng...hắn cũng chỉ có thể dựa vào tấm ảnh chụp lên, mới có thể tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt đối phương.
Đã trễ thế này rồi, Kiều Nguyên hẳn đã sớm chìm vào mộng đẹp.
Kiều Nguyên đã có bạn gái, hiện giờ chắc là ngủ một mình, cũng không nên...ngủ cùng một giường với người kia chứ?
Trước khi ngủ, sẽ làm những gì đây?
Ninh Tu Viễn càng nghĩ nhiều, ý cười trên mặt, cũng hoàn toàn biến mất.
Hắn mở cửa sổ ra, gió lạnh ban đêm thổi vào phòng, còn chưa tới Tết Trung Thu, ánh trăng đã tròn như vậy, hắn hiện tại lại chỉ có một mình, không có ai cùng trò chuyện tâm tình thủ thỉ.
Cách tháng 10, còn hơn ba tháng nữa.
Hắn cũng muốn cho Ninh Mặc một gia đình hoàn chỉnh, nhưng trừ bỏ Ninh Mặc ra, hắn không tìm thấy những người khác.
Cuối tháng 9 Ninh Mặc sinh nhật hai tuổi, có một số chuyện, Ninh Mặc còn chưa thể hiểu, ánh mắt trông mong nhìn hắn, ngày thường quậy phá ầm ĩ, vừa hỏi đến Sầm Lễ, là lập tức thay đổi.
Ngày trước sau cái lần Kiều Nguyên bế Ninh Mặc, ngày hôm sau nhóc con tỉnh lại, thấy trong phòng chỉ có mình hắn, cứ nhìn ra phía sau hắn, miệng thì nhắc mãi,"...Ba nhỏ, đâu rồi?"
Trong nháy mắt, hắn thế mà không thốt nên lời.
Ninh Mặc từ trên giường đứng lên, tay nhỏ múp thịt gạt chăn ra, chân quá ngắn không thể bước xuống giường, nhóc con gấp tới nỗi, không nhịn nổi nước mắt, "Bảo bảo muốn..."
Ninh Tu Viễn tiến lên trước, ôm lấy Ninh Mặc vào lòng, nói, "Daddy ở chỗ đây, không phải giống nhau sao?"
Ninh Mặc chép chép miệng nhỏ, tựa hồ là không muốn tổn thương đến lòng tự trọng của Ninh Tu Viễn, chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt trợn tròn, không nói lời nào.
Ninh Mặc chỉ vào túi dâu tay trong ngăn tủ, nói, "Quả quả không ăn..."
"Daddy không được ăn sao?" Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày.
"..."
Ninh Tu Viễn cảm thấy, hắn cứ như kẻ thứ ba, bị bài xích.
Vì thế Ninh Tu Viễn cầm nửa túi dâu tây đến, làm trò trước mặt Ninh Mặc định ăn một quả, như đang tự tẩy não Ninh Mặc, "Daddy mua, daddy cũng có thể ăn."
"..." dòng nước mắt, từ từ lăn xuống, Ninh Tu Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, Ninh Mặc đã tự nhéo lấy tay mình, đẩy đẩy vai của hắn.
Ninh Mặc sẽ không chỉ khíc, mà còn rất tức giận, nhóc tức vì bị người khác chiếm lấy đồ ăn của nhóc, nhóc không cho phép, nhóc thích nhất là hoa quả, bị người khác ăn mất, ngày hôm qua nhóc còn chưa ăn đủ đâu.
"Không muốn daddy đâu...con muốn ba nhỏ cơ..." Ninh Mặc chủ yếu là tức giận, đó là nhóc để dành cho ba nhỏ.
"..." Ninh Tu Viễn cũng không dự đoán được Ninh Mặc sẽ có phản ứng lớn như vậy, nhíu mày nói, "Đừng khóc, khi nào về nhà, daddy lại mua thêm cho con nhé."
"...Hừ." Ninh Mặc ngừng khóc, nhưng vẫn không muốn nhìn mặt Ninh Tu Viễn.
Nhóc nghẹo đầu sang một bên, vươn tay ra với với bảo mẫu, đáng thương hề hề nói, "Daddy...bắt nạt bảo bảo...phải cho daddy..."
Ninh Tu Viễn không thể hiểu nổi, hắn bắt nạt Ninh Mặc bao giờ.
Bảo mẫu đứng bên cạnh khuyên, "Cậu đừng bắt nạt tiểu thiếu gia, bé con vẫn chưa thể hiểu chuyện được."
Ninh Tu Viễn "..."
Ninh Tu Viễn bực bội vỗ vỗ mông Ninh Mặc, "Còn biết đổ oan cho daddy sao?"
Ninh Mặc càng ủy khuất, đây là chứng thực daddy bắt nạt nhóc.
Bảo mẫu vừa nhìn thấy Ninh Mặc khóc, tim cũng xoay xa theo, ôm lấy Ninh Mặc từ tay Ninh Tu Viễn, an ủi xoa lưng cho Ninh Mặc, "Tối hôm qua sau khi hai người rời đi, tiểu thiếu gia một mình ngồi nhìn cửa rất lâu, luôn cho rằng người kia sẽ đến, miệng vẫn luôn nhắc mãi."
"..." Ninh Tu Viễn cũng không biết nên đáp lại ra sao.
Bảo mẫu lại nói, "Nửa túi dâu tay kia, tiểu thiếu gia là giữ lại cho người đó."
Hay lắm, thân làm cha như hắn còn không được hưởng cái đặc quyền đó.
Còn có thể làm sao bây giờ, vì thương con, hắn cũng chỉ có thể cố gắng hêt sức.
Tâm tình Ninh Tu Viễn phức tạp.
Bây giờ hắn chính là kẻ con không thương, người không yêu.
Giỏ trúc múc nước, dã tràng xe cát.
Ở chỗ Kiều Nguyên bị tổn thương trái tim sâu sắc, đến chỗ Ninh Mặc thì tan nát tâm hồn.
Thế cho nên mấy ngày nay, cảm xúc hắn thấp đến âm độ, đến công ty nếu chỉ cần người khác phạm phải một sai lầm nhỉ xíu, đều có thể bị hắn giáo huấn cả nửa ngày, trong công ty người người phải cẩn thận, sợ làm cho hắn tức giận.
Nhưng ban ngày thì thô bạo, đến đêm, cũng chỉ có thể một mình ngồi thương cảm.
Giọng Ninh Tu Viễn khàn khàn,"...Rốt cuộc phải làm sao, em mới chịu quay trở về?"
Lời vừa nói ra, mới biết được cổ họng nghẹn ngào đến lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất