Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 180: Quả Báo
Nhìn văn kiện một lúc, mí mắt liền cảm thấy nhức mỏi, cậu ngồi trước bàn làm việc, xoa xoa huyệt Thái Dương, bây giờ so với trước đây đã tốt hơn lắm rồi
Trợ lý lúc trước xin nghỉ đã trở lại, Kiều Nguyên nhờ trợ lý đi mua hộ chút hoa quả làm điểm tâm.
Cậu đã từng hỏi bên nhân sự về chuyện của Đinh Hạo một lần, Đinh Hạo đã mấy ngày nay, không tới công ty, cũng không thấy gửi đơn xin nghỉ việc, người bên nhân sự đã mấy lần gọi điện thoại tới, bên kia đầu dây vẫn luôn báo đã tắt máy, Đinh Hạo thuộc loại nhân viên tự ý bỏ bê công việc, đã bị công ty khai trừ rồi.
Hiện tại, Kiều Nguyên vẫn còn chưa hiểu rõ lắm về chuyện Đinh Hạo đã làm.
Mấy ngày sau khi rời khỏi khu nghĩ dưỡng, Đinh Hạo luôn sợ bị người tìm tới, lập tức rút hết tiền có trong tài khoản ngân hàng, rồi sau đó trở về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi thành phố L.
Sự việc đã bại lộ, gã kỳ thật rất hoảng, loại người như gã, lá gan cũng không lớn, nhưng ý xấu đặc biệt nhiều, nghĩ đến những lúc Sầm Lễ đè bẹp mình, hiện tại còn mỗi lần đều phải bám theo sau người này, trong lòng cảm thấy đời không công bằng.
Gã lên kế hoạch rất hoàn hảo, chờ chuyện lần này thành công, gã sẽ đổi đời, nhận được khoản kếch xù kia, đến lúc đó gã có thể hô mưa gọi gió ở thành phố L, đám bạn học trước kia, tự nhiên sẽ phải ngửa mặt lên mà nhìn gã. Nhưng gã đã thất bại.
Trước không nói tới Kiều gia, thời đại học, gã rất sợ Ninh Tu Viễn.
Chỉ là gã không nghĩ tới, lão tổng tập đoàn Tường Vân, cư nhiên dám trả đũa nói lừa tiền gã, nói sẽ gửi 50 vạn, đã có 25 vạn trong tài khoản ngân hàng, gã nhất thời tin tưởng.
Chứng cứ vô cùng xác thực, gã không thừa nhận cũng chẳng còn cách nào.
Đinh Hạo lạc quan nghĩ, này hết thảy đều do Kiều Nguyên sai, nếu không phải đối phương cả ngày sai sử gã, còn bới lông tìm vết, gã cũng sẽ không tìm cách trả thù cực đoan như vậy.
25 vạn không phải khoản tiền nhỏ, Đinh Hạo ở trong ngục giam, đã hai không thấy ánh mặt trời, cùng một phòng giam với gã còn cá mấy gã đàn ông bề ngoài thô tục, thấy gã mới tới, thường xuyên tay đấm chân đá với gã, phát tiết trên người gã.
Mấy người kia, là bởi vì mẫu thuẫn ẩu đả mới bị bắt vào, một gã đàn ông đối diện gã còn đánh chết người, trên mặt còn có một vết sẹo rạch rất sâu.
Đinh Hạo lúc này mới ý thức được, ở trong ngục giam đáng sợ tới mức nào.
Sau đó cảnh ngục báo cho gã biết, có người tới tìm gã.
"Viễn... Cậu đại nhân có đại lượng, xin hãy tha cho tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không dám làm thế nữa!" Đinh Hạo chạy tới, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Gã hiện tại đã biết, mình ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Lão tổng tập đoàn Tường Vân chỉ nói gã lừa bịp, không nói gã hạ thuốc hại Kiều Nguyên, Đinh Hạo cũng không dám nhắc tới, rõ ràng đã thương lượng với nhau rồi, lại đem tất cả trách nhiệm, đều đẩy đến trên đầu gã.
Đinh Hạo rất sợ hại cuộc sống trong ngục giam, gã giập đầu, sám hối nói, "Anh Viễn...nể mặt chúng ta từng là bạn học... Lần này xin cậu hãy tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng không dám nữa."
Ninh Tu Viễn đen mặt, hỏi gã, "Lúc trước vì sao mày lại nói cho tao biết, Sầm Lễ cất giấu thuốc tránh thai?"
"..." trán Đinh Hạo bị đập đến chảy đầu máu, mấy người trong ngục giam kia, không đánh vào mặt gã, nhưng trên người gã không có chỗ nào lành lặn cả, xương cốt thiếu chút nữa bị đập gãy.
"Nói thật, có khả năng tao sẽ thả cho mày một đường lui."
"..." Đinh Hạo ngẩng đầu, sắc mặt Ninh Tu Viễn lạnh lẽo đến đáng sợ, nhưng gã hiện tại, cũng không còn biện pháp nào khác.
"Lúc ấy ngành đang tìm sinh viên để ghi tên vào danh sách làm sinh viên trao đổi, cơ hội Sầm Lễ được chọn là rất cao. Đám giảng viên trong trường đều là mấy lão già tâm tư hẹp hòi, hơn nữa tôi cảm thấy... Cậu hẳn là cũng không muốn để cậu ta rời khỏi L đại." Đinh Hạo nói.
"Cậu thế mà rất có lòng nghĩ cho tôi đấy."
Đinh Hạo nịnh nọt nói, "Vâng, hẳn là vậy."
Chính là lúc ấy, hắn cưỡng bách Sầm Lễ mang thai.
Đinh Hạo thổi gió thoảng bên tai, ngược lại cũng có chút tác dụng, gã đã đẩy Sầm Lễ vào hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Đinh Hạo nói, "Viễn ca, cậu xem..." Ninh Tu Viễn cười khẽ một chút, "Đạo lý tuân thủ luật pháp này, mày có không hiểu? Nếu không hiểu, vậy ở chỗ này chậm rãi mà tiếp thu đi, cùng lắm cũng chỉ chịu tám năm tù mà thôi, thời gian trôi rất nhanh."
Nhất thời Đinh Hạo không kịp phản ứng lại.
Sắc mặt Ninh Tu Viễn, âm u mây mù rất đáng sợ, người của tao, mà mày dàm để người khác động vào sao?
"Một khi đã như vậy, cứ ở lại mà hưởng thụ đi, đám người kia mà ở cùng với cậu, hẳn là không tồi."
Cảnh ngục đi tới báo cho hắn biết, thời gian thăm tù đã hết, Đinh Hạo khủng hoảng nghiêm trọng, tránh khỏi cảnh ngục, không dám chạy tới phía phòng giam, gã không ngừng cầu xin, "Viễn ca tôi cầu xin cậu, tôi thật sự biết sai rồi!" Nhưng hai người đã bị ngăn cách bởi một tấn lưới.
Không quá vài giây, Đinh Hạo đã bị cảnh ngục chích kìm điện gây hôn mê. Ninh Tu Viễn mắt lạnh chứng kiến toàn bộ, hắn từ trước đến nay không phải người tốt gì, càng không thể tha thứ cho loại người ngu xuẩn tự tìm đường chết này.
Còn đủ mạng sống để bước ra hay không, cũng là tạo hóa.
Hắn cũng không dám nghĩ, nếu ngày hôm đó hắn không tới khu nghỉ dưỡng bàn chuyện làm ăn, không phải vừa lúc liếc mắt nhìn quanh một cái, vậy Kiều Nguyên, sẽ phải chịu đựng những gì đây.
Những việc này, đều tự hắn tới xử lý, hắn không muốn cuộc sống của Kiều Nguyên, bị vấy bẩn một chút nào.
Hắn thường xuyên sẽ nhớ tới, Sầm Lễ đã từng nói với hắn.
Cậu không dám đứng dưới ánh nắng mặt trời, cũng không dám gio tiếp với người khác, sợ hãi nhìn thấy bản thân ở trong mắt người khác mình dơ bẩn tới mức nào, rõ ràng cậu chưa từng làm gì sai, đã bị người kia vấy bẩn từ trong ra ngoài, không muốn toàn bộ trân tướng bị phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng sau đó, hắn đã oan cho Sầm Lễ trộm đồ của hắn, người trong trường đổ xô cào chỉ trích lên án cậu. Hắn không muốn Kiều Nguyên, lại phải trải qua những chuyện tương tự.
Cuộc sống của đối phương sạch sẽ mà thuần túy, cho nên Kiều Nguyên có thể bình thường giao lưu với người khác, sẽ không còn giấu chuyện buồn phiền trong lòng nữa.
Sau lần từ biệt ngày ấy, Ninh Tu Viễn chỉ có thể nghe ngón từ người khác tin tức liên quan đến Kiều Nguyên.
Hắn cảm thấy mình như một tên biến thái cuồng theo dõi, nhưng hắn không còn biện pháp nào khác để đảm bảo sự an toàn cho Kiều Nguyên.
Người được cử đi theo dõi cậu báo," Gần đây Kiều tổng tương đối thích ngủ, nhưng từ cuộc sống sinh hoạt của cậu ấy, Kiều Nguyên hẳn là một người rất quy củ giờ giấc, hai ngày nay đi làm cũng muộn hơn bình thường, không biết có phải sinh bệnh hay không."
Sinh bệnh sao?
Ninh Tu Viễn khẩn trương hỏi, "Em ấy có tới bệnh viện không?"
"Không có, mỗi ngày cậu ấy đều nhờ trợ lý đi mua về một đống hoa quả, sức ăn so với trước kia cũng tốt hơn, cảm giác...Không giống như bị bệnh." Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, không phải bị bệnh, còn có thể là cái gì?
Trợ lý lúc trước xin nghỉ đã trở lại, Kiều Nguyên nhờ trợ lý đi mua hộ chút hoa quả làm điểm tâm.
Cậu đã từng hỏi bên nhân sự về chuyện của Đinh Hạo một lần, Đinh Hạo đã mấy ngày nay, không tới công ty, cũng không thấy gửi đơn xin nghỉ việc, người bên nhân sự đã mấy lần gọi điện thoại tới, bên kia đầu dây vẫn luôn báo đã tắt máy, Đinh Hạo thuộc loại nhân viên tự ý bỏ bê công việc, đã bị công ty khai trừ rồi.
Hiện tại, Kiều Nguyên vẫn còn chưa hiểu rõ lắm về chuyện Đinh Hạo đã làm.
Mấy ngày sau khi rời khỏi khu nghĩ dưỡng, Đinh Hạo luôn sợ bị người tìm tới, lập tức rút hết tiền có trong tài khoản ngân hàng, rồi sau đó trở về nhà thu dọn hành lý, chuẩn bị rời khỏi thành phố L.
Sự việc đã bại lộ, gã kỳ thật rất hoảng, loại người như gã, lá gan cũng không lớn, nhưng ý xấu đặc biệt nhiều, nghĩ đến những lúc Sầm Lễ đè bẹp mình, hiện tại còn mỗi lần đều phải bám theo sau người này, trong lòng cảm thấy đời không công bằng.
Gã lên kế hoạch rất hoàn hảo, chờ chuyện lần này thành công, gã sẽ đổi đời, nhận được khoản kếch xù kia, đến lúc đó gã có thể hô mưa gọi gió ở thành phố L, đám bạn học trước kia, tự nhiên sẽ phải ngửa mặt lên mà nhìn gã. Nhưng gã đã thất bại.
Trước không nói tới Kiều gia, thời đại học, gã rất sợ Ninh Tu Viễn.
Chỉ là gã không nghĩ tới, lão tổng tập đoàn Tường Vân, cư nhiên dám trả đũa nói lừa tiền gã, nói sẽ gửi 50 vạn, đã có 25 vạn trong tài khoản ngân hàng, gã nhất thời tin tưởng.
Chứng cứ vô cùng xác thực, gã không thừa nhận cũng chẳng còn cách nào.
Đinh Hạo lạc quan nghĩ, này hết thảy đều do Kiều Nguyên sai, nếu không phải đối phương cả ngày sai sử gã, còn bới lông tìm vết, gã cũng sẽ không tìm cách trả thù cực đoan như vậy.
25 vạn không phải khoản tiền nhỏ, Đinh Hạo ở trong ngục giam, đã hai không thấy ánh mặt trời, cùng một phòng giam với gã còn cá mấy gã đàn ông bề ngoài thô tục, thấy gã mới tới, thường xuyên tay đấm chân đá với gã, phát tiết trên người gã.
Mấy người kia, là bởi vì mẫu thuẫn ẩu đả mới bị bắt vào, một gã đàn ông đối diện gã còn đánh chết người, trên mặt còn có một vết sẹo rạch rất sâu.
Đinh Hạo lúc này mới ý thức được, ở trong ngục giam đáng sợ tới mức nào.
Sau đó cảnh ngục báo cho gã biết, có người tới tìm gã.
"Viễn... Cậu đại nhân có đại lượng, xin hãy tha cho tôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không dám làm thế nữa!" Đinh Hạo chạy tới, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất. Gã hiện tại đã biết, mình ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Lão tổng tập đoàn Tường Vân chỉ nói gã lừa bịp, không nói gã hạ thuốc hại Kiều Nguyên, Đinh Hạo cũng không dám nhắc tới, rõ ràng đã thương lượng với nhau rồi, lại đem tất cả trách nhiệm, đều đẩy đến trên đầu gã.
Đinh Hạo rất sợ hại cuộc sống trong ngục giam, gã giập đầu, sám hối nói, "Anh Viễn...nể mặt chúng ta từng là bạn học... Lần này xin cậu hãy tha cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi cũng không dám nữa."
Ninh Tu Viễn đen mặt, hỏi gã, "Lúc trước vì sao mày lại nói cho tao biết, Sầm Lễ cất giấu thuốc tránh thai?"
"..." trán Đinh Hạo bị đập đến chảy đầu máu, mấy người trong ngục giam kia, không đánh vào mặt gã, nhưng trên người gã không có chỗ nào lành lặn cả, xương cốt thiếu chút nữa bị đập gãy.
"Nói thật, có khả năng tao sẽ thả cho mày một đường lui."
"..." Đinh Hạo ngẩng đầu, sắc mặt Ninh Tu Viễn lạnh lẽo đến đáng sợ, nhưng gã hiện tại, cũng không còn biện pháp nào khác.
"Lúc ấy ngành đang tìm sinh viên để ghi tên vào danh sách làm sinh viên trao đổi, cơ hội Sầm Lễ được chọn là rất cao. Đám giảng viên trong trường đều là mấy lão già tâm tư hẹp hòi, hơn nữa tôi cảm thấy... Cậu hẳn là cũng không muốn để cậu ta rời khỏi L đại." Đinh Hạo nói.
"Cậu thế mà rất có lòng nghĩ cho tôi đấy."
Đinh Hạo nịnh nọt nói, "Vâng, hẳn là vậy."
Chính là lúc ấy, hắn cưỡng bách Sầm Lễ mang thai.
Đinh Hạo thổi gió thoảng bên tai, ngược lại cũng có chút tác dụng, gã đã đẩy Sầm Lễ vào hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Đinh Hạo nói, "Viễn ca, cậu xem..." Ninh Tu Viễn cười khẽ một chút, "Đạo lý tuân thủ luật pháp này, mày có không hiểu? Nếu không hiểu, vậy ở chỗ này chậm rãi mà tiếp thu đi, cùng lắm cũng chỉ chịu tám năm tù mà thôi, thời gian trôi rất nhanh."
Nhất thời Đinh Hạo không kịp phản ứng lại.
Sắc mặt Ninh Tu Viễn, âm u mây mù rất đáng sợ, người của tao, mà mày dàm để người khác động vào sao?
"Một khi đã như vậy, cứ ở lại mà hưởng thụ đi, đám người kia mà ở cùng với cậu, hẳn là không tồi."
Cảnh ngục đi tới báo cho hắn biết, thời gian thăm tù đã hết, Đinh Hạo khủng hoảng nghiêm trọng, tránh khỏi cảnh ngục, không dám chạy tới phía phòng giam, gã không ngừng cầu xin, "Viễn ca tôi cầu xin cậu, tôi thật sự biết sai rồi!" Nhưng hai người đã bị ngăn cách bởi một tấn lưới.
Không quá vài giây, Đinh Hạo đã bị cảnh ngục chích kìm điện gây hôn mê. Ninh Tu Viễn mắt lạnh chứng kiến toàn bộ, hắn từ trước đến nay không phải người tốt gì, càng không thể tha thứ cho loại người ngu xuẩn tự tìm đường chết này.
Còn đủ mạng sống để bước ra hay không, cũng là tạo hóa.
Hắn cũng không dám nghĩ, nếu ngày hôm đó hắn không tới khu nghỉ dưỡng bàn chuyện làm ăn, không phải vừa lúc liếc mắt nhìn quanh một cái, vậy Kiều Nguyên, sẽ phải chịu đựng những gì đây.
Những việc này, đều tự hắn tới xử lý, hắn không muốn cuộc sống của Kiều Nguyên, bị vấy bẩn một chút nào.
Hắn thường xuyên sẽ nhớ tới, Sầm Lễ đã từng nói với hắn.
Cậu không dám đứng dưới ánh nắng mặt trời, cũng không dám gio tiếp với người khác, sợ hãi nhìn thấy bản thân ở trong mắt người khác mình dơ bẩn tới mức nào, rõ ràng cậu chưa từng làm gì sai, đã bị người kia vấy bẩn từ trong ra ngoài, không muốn toàn bộ trân tướng bị phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng sau đó, hắn đã oan cho Sầm Lễ trộm đồ của hắn, người trong trường đổ xô cào chỉ trích lên án cậu. Hắn không muốn Kiều Nguyên, lại phải trải qua những chuyện tương tự.
Cuộc sống của đối phương sạch sẽ mà thuần túy, cho nên Kiều Nguyên có thể bình thường giao lưu với người khác, sẽ không còn giấu chuyện buồn phiền trong lòng nữa.
Sau lần từ biệt ngày ấy, Ninh Tu Viễn chỉ có thể nghe ngón từ người khác tin tức liên quan đến Kiều Nguyên.
Hắn cảm thấy mình như một tên biến thái cuồng theo dõi, nhưng hắn không còn biện pháp nào khác để đảm bảo sự an toàn cho Kiều Nguyên.
Người được cử đi theo dõi cậu báo," Gần đây Kiều tổng tương đối thích ngủ, nhưng từ cuộc sống sinh hoạt của cậu ấy, Kiều Nguyên hẳn là một người rất quy củ giờ giấc, hai ngày nay đi làm cũng muộn hơn bình thường, không biết có phải sinh bệnh hay không."
Sinh bệnh sao?
Ninh Tu Viễn khẩn trương hỏi, "Em ấy có tới bệnh viện không?"
"Không có, mỗi ngày cậu ấy đều nhờ trợ lý đi mua về một đống hoa quả, sức ăn so với trước kia cũng tốt hơn, cảm giác...Không giống như bị bệnh." Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, không phải bị bệnh, còn có thể là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất