Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 224: Hiến Tế
Edit & Beta : Đòe
Kiều Ngạn lái xe rời khỏi biệt thự, mở cửa sổ xe, luồng không khí lạnh lẽo của ban đêm tràn vào trong xe, nhưng hắn không thể dập tắt ngọn lửa mà mình thắp lên.
Trong mắt người ngoài, hắn trông nổi bật và rất có khí chất, trước đây hắn gần như là nổi nhất trường, xung quanh có rất nhiều người thích hắn, cũng có những cô gái dám bày tỏ tình cảm với Kiều Ngạn, nhưng thứ tình yêu đó quá hời hợt, hắn thường thấy những cô gái đó thể hiện tình cảm với một chàng trai khác trông rất ngu ngốc và phô trương, nhìn bề ngoài thì hắn chẳng khác gì những người bình thường, thậm chí còn ưu tú hơn họ.
Bạch Thành Úc đã bỏ trốn khỏi hắn rất nhiều lần.
Lần đầu tiên anh rời đi là khi hắn nghĩ rằng đối phương đã hoàn toàn chấp nhận hắn.
Dưới sự ép buộc của hắn, Bạch Thành Úc đã chia tay bạn gái, tinh thần sa sút mất mấy ngày, sau đó dường như anh đã hiểu ra và không còn bài xích với những tiếp xúc thân mật của hắn nữa.
Tối hôm đó, hắn đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến tại nhà.
Bạch Thành Úc đang mặc quần áo của hắn, kích thước hơi lớn, nhưng hắn chỉ thích nhìn Bạch Thành Úc được vây quanh bởi mùi hương của mình.
Hắn nói, "Học trưởng, chúng ta như bây giờ, hẳn là xem như đang hẹn hò phải không ?"
Bạch Thành Úc cũng không phủ nhận, sắc mặt hơi co rúm, dường như nhận ra ánh mắt của hắn đang đặt trên người mình, liền cười tủm tỉm "Ừ".
"Anh đã từng đi hẹn hò với cô ta chưa?" Kiều Ngạn cố ý hỏi.
"..." Bạch Thành Úc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, sau hai giây, anh nói, "Mọi chuyện đã kết thúc, tôi với cô ấy đã chia tay từ lâu rồi.
Câu trả lời này làm Kiều Ngạn rất hài lòng.
Tâm trạng Bạch Thành Úc có vẻ khá tốt, không có vết xe đổ lúc trước, hai người trở nên hưng phấn sau khi uống vài ly rượu đỏ, không biết ai đã chủ động trước, thân thể Bạch Thành Úc áp vào cánh hoa hồng rải rác trên bàn ăn. Hai có nến đỏ rực lửa, những giọt sáng từ ánh đèn nền đáp xuống làn da trắng nõn, như hiến tế thần Phật Bạch Thành Úc chủ động tách hai chân ra với Kiều Ngạn.
Mấy ngày nay, Kiều Ngạn không bắt anh nhốt lại trong phòng nữa, như thể thời gian quay về quá khứ, bọn họ dường như không thể tách rời.
Khi anh ngoan ngoãn phục tùng hơn, Kiều Ngạn sẽ buông lỏng phòng bị.
Cánh hoa hồng rải rác bên cạnh khiến nước da của anh càng thêm xinh đẹp, có lẽ vì anh ngoan ngoãn nghe theo nên Kiều Ngạn không trực tiếp xé xác anh như trước, mà rất kiên nhẫn làm bước dạo đầu.
Bạch Thành Úc cũng lộ ra vài phần vui thích.
Lúc động tình, Kiều Ngạn sẽ ôm anh vào lòng và thì thầm vào tai anh rằng: "Chờ tôi tốt nghiệp rồi, chúng ta sẽ kết hôn, được không?
Nghe thấy lời Kiều Ngạn nói như vậy, Bạch Thành Úc trong lòng đánh cái rùng mình, anh quả thật muốn lập gia đình với người khác, nhưng người kia tuyệt đối không phải Kiều Ngạn.
Bạch Thành Úc lại trả lời.
Kiều Ngạn nâng cằm anh lên, đôi môi ướŧ áŧ hôn lên môi anh, Bạch Thành Úc khẽ nhắm mắt lại, phối hợp với động tác của đối phương, cuối cùng hai tay Kiều Ngạn ôm chặt eo anh, khuôn mặt vùi vào cổ Bạch Thành Úc, nói với anh rằng, 'Tôi yêu em."
Bạch Thành Úc không cảm thấy một chút vui mừng nào, trong đêm tối Kiều Ngạn không nhìn thấy, vẻ mặt chỉ có nỗi buồn.
Kiều Ngạn nói gì, anh cũng sẽ trả lời theo ý hắn.
Bởi vì anh chủ động, Kiều An không ngừng phát tiết lên anh, sau đó bế anh đi tắm rửa, trước khi đi ngủ, Bạch Thành Úc nhìn Kiều Ngạn uống một ngụm nước.
Bạch Thành Úc nhắm mắt lại, Kiều Ngạn đưa tay ôm eo anh, hơi nhổm dậy hôn lên trán anh, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Kiều Ngạn thấy yên tâm hơn, sau khi xác định tình cảm và mối quan hệ của mình với Bạch Thành Úc, cảm xúc của hắn bình tĩnh lại rất nhiều, không lâu sau Bạch Thành Úc đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Kiều Ngạn bên tai mình.
Anh khẽ gọi.
Người kia ngủ rất say.
Trước đây Kiều Ngạn sẽ khóa cổ chân anh lại bằng những sợi dây xích mỏng manh, nhưng hôm nay thì không.
Bạch Thành Úc nhẹ nhàng gạt chăn bông ra, dè dặt nói: "... Ngạn, em ngủ chưa? Anh có chuyện muốn nói với em."
Kiều Ngạn không có động tĩnh gì, tìm thấy điện thoại của Kiều Ngạn ở cạnh giường, anh tắt máy, sau đó bước xuống giường với đôi chân trần, quần áo đã bị Kiều Ngạn vứt đi từ lâu, anh chạy ra khỏi nhà. Mặc quần áo mỏng manh, khi chạy ra ngoài chỉ có một đôi dép lê trên chân, thấy trong ví có chứng minh thư và thẻ ngân hàng, anh một chút cũng không dám nán lại lâu.
Anh đã bỏ thuốc ngủ vào nước mà Kiều Ngạn uống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai khi Kiều Ngạn tỉnh lại, anh đã bỏ đi rồi.
Sau đó Bạch Thành Úc mới chuyển đến thành phố L, anh cho rằng cuộc sống của mình sẽ ổn định.
Khi Kiều Ngạn mở mắt ra, trời đã sáng, hắn vô thức vươn tay muốn ôm người bên cạnh, nhưng bên cạnh trống không, người bên cạnh đã biến mất từ lâu.
Kiều Ngạn cầm lấy điện thoại trên đầu giường, sau khi bật lên thì thấy thời gian là 11 giờ 20, có mấy cuộc gọi nhỡ, điện thoại Bạch Thành Vũ đã tắt máy, hắn gọi điện hỏi mấy người Bạch Thành Úc quen biết. Mọi người, không ai biết Bạch Thành Úc đã đi đâu.
Bạch Thành Úc thật sự đã rời đi.
Rõ ràng đêm qua, cả hai đã bày tỏ nỗi lòng với nhau.
Hắn nhìn bên gối trống rỗng với đôi mắt lạnh thấu xương.
Từ đó, hắn đã suy nghĩ kỹ làm sao để đối phương mãi bên mình.
Nhưng khi đã thực hiện được, hắn thậm chí vẫn không biết mình muốn gì.
*****
Kiều Ngạn lái xe rời khỏi biệt thự, mở cửa sổ xe, luồng không khí lạnh lẽo của ban đêm tràn vào trong xe, nhưng hắn không thể dập tắt ngọn lửa mà mình thắp lên.
Trong mắt người ngoài, hắn trông nổi bật và rất có khí chất, trước đây hắn gần như là nổi nhất trường, xung quanh có rất nhiều người thích hắn, cũng có những cô gái dám bày tỏ tình cảm với Kiều Ngạn, nhưng thứ tình yêu đó quá hời hợt, hắn thường thấy những cô gái đó thể hiện tình cảm với một chàng trai khác trông rất ngu ngốc và phô trương, nhìn bề ngoài thì hắn chẳng khác gì những người bình thường, thậm chí còn ưu tú hơn họ.
Bạch Thành Úc đã bỏ trốn khỏi hắn rất nhiều lần.
Lần đầu tiên anh rời đi là khi hắn nghĩ rằng đối phương đã hoàn toàn chấp nhận hắn.
Dưới sự ép buộc của hắn, Bạch Thành Úc đã chia tay bạn gái, tinh thần sa sút mất mấy ngày, sau đó dường như anh đã hiểu ra và không còn bài xích với những tiếp xúc thân mật của hắn nữa.
Tối hôm đó, hắn đã chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến tại nhà.
Bạch Thành Úc đang mặc quần áo của hắn, kích thước hơi lớn, nhưng hắn chỉ thích nhìn Bạch Thành Úc được vây quanh bởi mùi hương của mình.
Hắn nói, "Học trưởng, chúng ta như bây giờ, hẳn là xem như đang hẹn hò phải không ?"
Bạch Thành Úc cũng không phủ nhận, sắc mặt hơi co rúm, dường như nhận ra ánh mắt của hắn đang đặt trên người mình, liền cười tủm tỉm "Ừ".
"Anh đã từng đi hẹn hò với cô ta chưa?" Kiều Ngạn cố ý hỏi.
"..." Bạch Thành Úc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, sau hai giây, anh nói, "Mọi chuyện đã kết thúc, tôi với cô ấy đã chia tay từ lâu rồi.
Câu trả lời này làm Kiều Ngạn rất hài lòng.
Tâm trạng Bạch Thành Úc có vẻ khá tốt, không có vết xe đổ lúc trước, hai người trở nên hưng phấn sau khi uống vài ly rượu đỏ, không biết ai đã chủ động trước, thân thể Bạch Thành Úc áp vào cánh hoa hồng rải rác trên bàn ăn. Hai có nến đỏ rực lửa, những giọt sáng từ ánh đèn nền đáp xuống làn da trắng nõn, như hiến tế thần Phật Bạch Thành Úc chủ động tách hai chân ra với Kiều Ngạn.
Mấy ngày nay, Kiều Ngạn không bắt anh nhốt lại trong phòng nữa, như thể thời gian quay về quá khứ, bọn họ dường như không thể tách rời.
Khi anh ngoan ngoãn phục tùng hơn, Kiều Ngạn sẽ buông lỏng phòng bị.
Cánh hoa hồng rải rác bên cạnh khiến nước da của anh càng thêm xinh đẹp, có lẽ vì anh ngoan ngoãn nghe theo nên Kiều Ngạn không trực tiếp xé xác anh như trước, mà rất kiên nhẫn làm bước dạo đầu.
Bạch Thành Úc cũng lộ ra vài phần vui thích.
Lúc động tình, Kiều Ngạn sẽ ôm anh vào lòng và thì thầm vào tai anh rằng: "Chờ tôi tốt nghiệp rồi, chúng ta sẽ kết hôn, được không?
Nghe thấy lời Kiều Ngạn nói như vậy, Bạch Thành Úc trong lòng đánh cái rùng mình, anh quả thật muốn lập gia đình với người khác, nhưng người kia tuyệt đối không phải Kiều Ngạn.
Bạch Thành Úc lại trả lời.
Kiều Ngạn nâng cằm anh lên, đôi môi ướŧ áŧ hôn lên môi anh, Bạch Thành Úc khẽ nhắm mắt lại, phối hợp với động tác của đối phương, cuối cùng hai tay Kiều Ngạn ôm chặt eo anh, khuôn mặt vùi vào cổ Bạch Thành Úc, nói với anh rằng, 'Tôi yêu em."
Bạch Thành Úc không cảm thấy một chút vui mừng nào, trong đêm tối Kiều Ngạn không nhìn thấy, vẻ mặt chỉ có nỗi buồn.
Kiều Ngạn nói gì, anh cũng sẽ trả lời theo ý hắn.
Bởi vì anh chủ động, Kiều An không ngừng phát tiết lên anh, sau đó bế anh đi tắm rửa, trước khi đi ngủ, Bạch Thành Úc nhìn Kiều Ngạn uống một ngụm nước.
Bạch Thành Úc nhắm mắt lại, Kiều Ngạn đưa tay ôm eo anh, hơi nhổm dậy hôn lên trán anh, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."
Kiều Ngạn thấy yên tâm hơn, sau khi xác định tình cảm và mối quan hệ của mình với Bạch Thành Úc, cảm xúc của hắn bình tĩnh lại rất nhiều, không lâu sau Bạch Thành Úc đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Kiều Ngạn bên tai mình.
Anh khẽ gọi.
Người kia ngủ rất say.
Trước đây Kiều Ngạn sẽ khóa cổ chân anh lại bằng những sợi dây xích mỏng manh, nhưng hôm nay thì không.
Bạch Thành Úc nhẹ nhàng gạt chăn bông ra, dè dặt nói: "... Ngạn, em ngủ chưa? Anh có chuyện muốn nói với em."
Kiều Ngạn không có động tĩnh gì, tìm thấy điện thoại của Kiều Ngạn ở cạnh giường, anh tắt máy, sau đó bước xuống giường với đôi chân trần, quần áo đã bị Kiều Ngạn vứt đi từ lâu, anh chạy ra khỏi nhà. Mặc quần áo mỏng manh, khi chạy ra ngoài chỉ có một đôi dép lê trên chân, thấy trong ví có chứng minh thư và thẻ ngân hàng, anh một chút cũng không dám nán lại lâu.
Anh đã bỏ thuốc ngủ vào nước mà Kiều Ngạn uống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai khi Kiều Ngạn tỉnh lại, anh đã bỏ đi rồi.
Sau đó Bạch Thành Úc mới chuyển đến thành phố L, anh cho rằng cuộc sống của mình sẽ ổn định.
Khi Kiều Ngạn mở mắt ra, trời đã sáng, hắn vô thức vươn tay muốn ôm người bên cạnh, nhưng bên cạnh trống không, người bên cạnh đã biến mất từ lâu.
Kiều Ngạn cầm lấy điện thoại trên đầu giường, sau khi bật lên thì thấy thời gian là 11 giờ 20, có mấy cuộc gọi nhỡ, điện thoại Bạch Thành Vũ đã tắt máy, hắn gọi điện hỏi mấy người Bạch Thành Úc quen biết. Mọi người, không ai biết Bạch Thành Úc đã đi đâu.
Bạch Thành Úc thật sự đã rời đi.
Rõ ràng đêm qua, cả hai đã bày tỏ nỗi lòng với nhau.
Hắn nhìn bên gối trống rỗng với đôi mắt lạnh thấu xương.
Từ đó, hắn đã suy nghĩ kỹ làm sao để đối phương mãi bên mình.
Nhưng khi đã thực hiện được, hắn thậm chí vẫn không biết mình muốn gì.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất