Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 239: Thỏa Mãn
Edit & Beta : Đòe
Thân thể gầy gò nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, Bạch Thành Úc dường như cảm thấy buồn ngủ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đối với người ngoài coi như đã ngủ say.
Quen biết Kiều Ngạn, chính là mở đầu cho màn địa ngục trầm luân trong cuộc đời anh.
Điện thoại của Kiều Ngạn lại vang lên, thấy anh đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng giúp anh đắp chăn, mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ cách nhau một bức tường, cho dù Kiều Ngạn cố ý hạ giọng, một giọng nói phảng phất vẫn truyền đến.
Người gọi tới là Trương Chân.
Trời đã khuya, có lẽ là do trước đó cậu ta đột nhiên bị cúp máy, vì thấy không cam lòng cho nên cậu ta một lần nữa gọi lại cho Kiều Ngạn.
Nếu Kiều Ngạn thực sự muốn từ chối cậu ta, tại sao còn chuyển cậu ta lên làm trợ lý riêng?
Trương Chân rất nhiều lần từng ám chỉ nhưng Kiều Ngạn lại không từ chối thẳng thừng, hắn không nói tốt hay xấu, cứ mặc kệ cậu ta, nếu là đàn ông trưởng thành, thậm chí chỉ cần nhìn qua thôi là hiểu rõ rất cả.
Giọng điệu của Trương Chân mang theo chút nũng nịu, ám chỉ nói," Kiều tổng, khi nào thì anh rảnh ?? Cũng không nên để mãi như vậy."
Trương Chân luôn thích đi đường tắt, ngay từ khi vào công ty này cũng đã có vài mối quan hệ, cậu ta cũng không nghĩ tới hậu quả về sau, Kiều Ngạn ngoại hình quả thực rất đẹp trai, rất có khí chất, thà lấy lòng hắn còn hơn lấy lòng đám lão già xấu xí ngoài kia.
Kiều Ngạn nói, "Tầm vài ngày nữa."
"Vậy thì en sẽ đợi ... Nhân tiện, gần đây em có học tự nấu vài món. Nếu có thời gian anh đến nhà em đi, em nấu cho anh nếm thử."
Trương Chân rất giỏi trong việc lấy lòng người khác, mấy ngày trước cậu ta đã nghe thấy Kiều Ngạn nhắc đến chuyện như vậy trong công ty, biết được tan làm xong hắn sẽ lập tức về nhà ăn cơm.
Cơm nhà, trọng điểm là ở chữ "nhà" này.
Trước khi tốt nghiệp một học kỳ, Bạch Thành Úc tìm một bệnh viện để thực tập, để thuận tiện cho công việc, anh không ở ký túc xá của trường mà thuê một phòng đơn nhỏ bên ngoài, vị trí hơi hẻo lánh, môi trường xung quanh cũng không tốt lắm. Kiều Ngạn muốn giúp anh tìm một chỗ ở tốt hơn. Nhưng đều bị Bạch Thành Úc khéo léo từ chối.
Không giống với cơm nấu ở canteen trường học, Bạch Thành Úc thường đến khu chợ gần đó mua rau và thịt tươi, để tiết kiệm tiền, anh thường tự nấu cơm rồi mang đến bệnh viện.
Khi Kiều Ngạn tới, Bạch Thành Úc sẽ nấu thêm vài món, bận rộn trong phòng bếp nhỏ, mấy món ăn không được tinh xảo nhưng luôn khiến khẩu vị của mọi người tăng lên rất nhiều.
Kiều Ngạn hầu như chưa bao giờ ăn loại thức ăn này, nó khác với mấy món ăn tinh tế do đầu bếp chuẩn bị ở nhà, hoặc yến tiệc trong khách sạn, hoặc cơm cháo đơn giản trong trường, hắn không thể phân biệt được mùi vị là như thế nào, nhưng sẽ mang lại cho hắn một loại thỏa mãn đặc biệt.
Bạch Thành Úc mặc một chiếc tạp dề đơn giản, nhưng lại khiến hắn nghĩ người đối diện còn đẹp hơn một tiểu thư đài các ăn mặc đẹp đẽ xuất thân từ gia đình giàu có.
Kiều Ngạn đã lâu không ăn đồ Bạch Thành Úc nấu, kể từ khi bị hắn cưỡng ép, Bạch Thành Úc không còn đối xử trân thành với hắn nữa, còn luôn nói dối lừa gạt hắn.
Có lẽ vì muốn lấp đầy khoảng trống mà Bạch Thành Úc không thể mang đến cho mình, Kiều Ngạn đồng ý.
Mặc dù hắn biết rằng mình đối đãi với kẻ khác không giống như lúc đối đãi với Bạch Thành Úc.
*****
Thân thể gầy gò nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, Bạch Thành Úc dường như cảm thấy buồn ngủ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đối với người ngoài coi như đã ngủ say.
Quen biết Kiều Ngạn, chính là mở đầu cho màn địa ngục trầm luân trong cuộc đời anh.
Điện thoại của Kiều Ngạn lại vang lên, thấy anh đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng giúp anh đắp chăn, mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Chỉ cách nhau một bức tường, cho dù Kiều Ngạn cố ý hạ giọng, một giọng nói phảng phất vẫn truyền đến.
Người gọi tới là Trương Chân.
Trời đã khuya, có lẽ là do trước đó cậu ta đột nhiên bị cúp máy, vì thấy không cam lòng cho nên cậu ta một lần nữa gọi lại cho Kiều Ngạn.
Nếu Kiều Ngạn thực sự muốn từ chối cậu ta, tại sao còn chuyển cậu ta lên làm trợ lý riêng?
Trương Chân rất nhiều lần từng ám chỉ nhưng Kiều Ngạn lại không từ chối thẳng thừng, hắn không nói tốt hay xấu, cứ mặc kệ cậu ta, nếu là đàn ông trưởng thành, thậm chí chỉ cần nhìn qua thôi là hiểu rõ rất cả.
Giọng điệu của Trương Chân mang theo chút nũng nịu, ám chỉ nói," Kiều tổng, khi nào thì anh rảnh ?? Cũng không nên để mãi như vậy."
Trương Chân luôn thích đi đường tắt, ngay từ khi vào công ty này cũng đã có vài mối quan hệ, cậu ta cũng không nghĩ tới hậu quả về sau, Kiều Ngạn ngoại hình quả thực rất đẹp trai, rất có khí chất, thà lấy lòng hắn còn hơn lấy lòng đám lão già xấu xí ngoài kia.
Kiều Ngạn nói, "Tầm vài ngày nữa."
"Vậy thì en sẽ đợi ... Nhân tiện, gần đây em có học tự nấu vài món. Nếu có thời gian anh đến nhà em đi, em nấu cho anh nếm thử."
Trương Chân rất giỏi trong việc lấy lòng người khác, mấy ngày trước cậu ta đã nghe thấy Kiều Ngạn nhắc đến chuyện như vậy trong công ty, biết được tan làm xong hắn sẽ lập tức về nhà ăn cơm.
Cơm nhà, trọng điểm là ở chữ "nhà" này.
Trước khi tốt nghiệp một học kỳ, Bạch Thành Úc tìm một bệnh viện để thực tập, để thuận tiện cho công việc, anh không ở ký túc xá của trường mà thuê một phòng đơn nhỏ bên ngoài, vị trí hơi hẻo lánh, môi trường xung quanh cũng không tốt lắm. Kiều Ngạn muốn giúp anh tìm một chỗ ở tốt hơn. Nhưng đều bị Bạch Thành Úc khéo léo từ chối.
Không giống với cơm nấu ở canteen trường học, Bạch Thành Úc thường đến khu chợ gần đó mua rau và thịt tươi, để tiết kiệm tiền, anh thường tự nấu cơm rồi mang đến bệnh viện.
Khi Kiều Ngạn tới, Bạch Thành Úc sẽ nấu thêm vài món, bận rộn trong phòng bếp nhỏ, mấy món ăn không được tinh xảo nhưng luôn khiến khẩu vị của mọi người tăng lên rất nhiều.
Kiều Ngạn hầu như chưa bao giờ ăn loại thức ăn này, nó khác với mấy món ăn tinh tế do đầu bếp chuẩn bị ở nhà, hoặc yến tiệc trong khách sạn, hoặc cơm cháo đơn giản trong trường, hắn không thể phân biệt được mùi vị là như thế nào, nhưng sẽ mang lại cho hắn một loại thỏa mãn đặc biệt.
Bạch Thành Úc mặc một chiếc tạp dề đơn giản, nhưng lại khiến hắn nghĩ người đối diện còn đẹp hơn một tiểu thư đài các ăn mặc đẹp đẽ xuất thân từ gia đình giàu có.
Kiều Ngạn đã lâu không ăn đồ Bạch Thành Úc nấu, kể từ khi bị hắn cưỡng ép, Bạch Thành Úc không còn đối xử trân thành với hắn nữa, còn luôn nói dối lừa gạt hắn.
Có lẽ vì muốn lấp đầy khoảng trống mà Bạch Thành Úc không thể mang đến cho mình, Kiều Ngạn đồng ý.
Mặc dù hắn biết rằng mình đối đãi với kẻ khác không giống như lúc đối đãi với Bạch Thành Úc.
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất