Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 241: Không Rét Mà Run
Edit & Beta : Đòe
Nhốt người ta lại, rồi lại ở bên ngoài dây dưa không rõ ràng với kẻ khác, xét đến cùng, Kiều Ngạn ngày từ ban đầu đã không hề đứng trên lập trường của Bạch Thành Úc mà suy nghĩ kỹ càng, chỉ muốn đạt được thứ hắn cần.
Sắc mặt Kiều Ngạn tối sầm lại, hai tay đan chặt vào nhau, lửa giận thù địch toát ra khiến người đứng đối diện lạnh cả sống lưng, Bạch Thành Úc rụt rè co người lại phía trong cùng góc giường, dùng chăn bông quấn chặt lấy mình, chỉ lộ ra hai con mắt, sợ hãi nhìn bọn họ.
Kiều Ngạn lạnh lùng nói," Anh đã nói rồi, cho dù em ấy trở thành như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em ấy."
Trong tiềm thức, điều này có lẽ đủ để cho thấy hắn quan tâm đến người này.
"Sau đó thì sao? Để anh ấy phải duy trì sự sống bằng việc tiêm dịch dinh dưỡng hàng ngày, hay để anh ấy phải tiếp tục sống trong ốm yếu bệnh tật và ngu ngốc như hiện tại, cái gì cũng không hiểu không biết, đến thú cưng cũng không bằng. Người khác nuôi thú cưng, nhưng chí ít nó cũng không phải tỏ ra sợ hãi khi bước đến cửa. Khi em đưa anh ấy đến bệnh viện, anh ấy vẫn luôn né tránh em còn không dám rời khỏi căn phòng đó, anh có biết bộ dáng anh ấy trước đây trông như thế nào không hả ?" Kiều Nguyên hỏi.
Kiều Ngạn không muốn nghe Kiều Nguyên nhắc đến chuyện này, hắn đổ hết lỗi cho người khác, nếu không phải Bạch Thành Úc luôn muốn rời xa hắn, hắn sẽ không tàn nhẫn khiến đối phương trở thành như vậy.
Bây giờ Bạch Thành Úc dường như không thể sống thiếu hắn, thỉnh thoảng về nhà muộn một chút, trong phòng cũng tối om, không ai bật đèn, vắng như chùa Bà Đanh, lúc trước Bạch Thành Úc còn ngồi chờ hắn ở phòng khách, nhưng giờ anh cũng chỉ ngồi chờ trong phòng ngủ, vừa đẩy cửa bật đèn đã thấy anh cuộn tròn ngời, hai chân vẫn luôn buông thõng dưới giường, không cử động, không nhúc nhích.
Bàn tay đang nắm chặt của Kiều Ngạn hơi buông lỏng ra, hắn quay đầu nhìn Bạch Thành Úc, sau khi bắt gặp ánh mắt, anh lại co rụt người lại.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Kiều Ngạn nhu hòa hơn chút, hắn nói với Kiều Nguyên, “Anh biết."
Đương nhiên hắn nhớ rất rõ trước đây Bạch Thành Úc đối xử với hắn như thế nào.
Đến lúc đó không ai có thể xen vào mối quan hệ của bọn họ, trong mắt Bạch Thành Úc chỉ có hắn, khi hai người cùng nhau ăn cơm, Bạch Thành Úc sẽ gắp thịt cho hắn, tự mình ăn rau, còn mua quà cho hắn nữa.
Sau đó mọi chuyện lại đổi sang hướng khác.
Mặc dù ở trước mặt người ngoài biểu hiện của Kiều Ngạn luôn rất ổn trọng, nhưng ở một phương diện nào đó hắn vẫn còn khá non nớt, có lẽ là do từ nhỏ hắn chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp của tình thân bởi vì Kiều Thành Minh quá bận rộn, chỉ có người hầu ở bên cạnh chăm sóc hắn, cũng chỉ được gặp mặt Kiều Thanh Minh một lần một tuần, chưa kể ông cũng sẽ không dẫn hắn đi chơi giống các bậc phụ huynh khác.
Kiều Ngạn cực đoan nghĩ rằng cứ làm như vậy sẽ giữ được Bạch Thành Úc, anh sẽ không giống mẹ mình, hẹn hò với kẻ khác, lúc rời đi cũng rất bình tĩnh, chỉ mang theo một số vật dụng cần thiết, không bao giờ quay lại nữa.
Kiều Ngạn không tiếp tục tranh cãi với Kiều Nguyên nữa, hắn xoay người đi đến giường bệnh của Bạch Thành Úc, đưa tay ra vuốt ve lưng anh, nói: “Đừng sợ."
"Đừng sợ tôi."
Giọng nói Kiều Ngạn rất nhẹ nhàng, rõ ràng hắn là người làm chuyện xấu, nhưng trong tình huống thế này, cứ như thể người bị tổn thương nhiều nhất lại là hắn vậy.
Trên thế giới này, dường như chỉ có hai người bọn họ, còn lại đều không tồn tại.
Khóe mắt hắn có hơi đỏ lên, giọng nói đặc biệt trầm thấp, "Tôi sẽ không rời bỏ em, nhưng tại sao em luôn muốn bỏ rơi tôi?"
"Đừng bỏ rơi tôi được không ?"
Kiều Nguyên, người vẫn luôn đứng trong phòng nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút hoảng hốt.
Kiều Ngạn điên cuồng mà quên mất rằng dù cho hắn rất thích Bạch Thành Úc thì cũng không ai có thể chịu nổi kiểu thích này, thích là đôi bên tình nguyện, chứ không phải anh có ấn tượng tốt với tôi thì tôi phải theo ý anh.
Bạch Thành Úc không từ chối Kiều Ngạn, chắc hẳn anh đã thật sự ỷ lại hắn.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác nhất thời, Kiều Nguyên thấy trong mắt Bạch Thành Úc đã bớt vẻ u ám, khi nhìn kỹ lại cũng không khác gì bình thường.
*****
Kiều Ngạn là tên điên khao khát tình yêu !!!!!
Nhốt người ta lại, rồi lại ở bên ngoài dây dưa không rõ ràng với kẻ khác, xét đến cùng, Kiều Ngạn ngày từ ban đầu đã không hề đứng trên lập trường của Bạch Thành Úc mà suy nghĩ kỹ càng, chỉ muốn đạt được thứ hắn cần.
Sắc mặt Kiều Ngạn tối sầm lại, hai tay đan chặt vào nhau, lửa giận thù địch toát ra khiến người đứng đối diện lạnh cả sống lưng, Bạch Thành Úc rụt rè co người lại phía trong cùng góc giường, dùng chăn bông quấn chặt lấy mình, chỉ lộ ra hai con mắt, sợ hãi nhìn bọn họ.
Kiều Ngạn lạnh lùng nói," Anh đã nói rồi, cho dù em ấy trở thành như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ rời bỏ em ấy."
Trong tiềm thức, điều này có lẽ đủ để cho thấy hắn quan tâm đến người này.
"Sau đó thì sao? Để anh ấy phải duy trì sự sống bằng việc tiêm dịch dinh dưỡng hàng ngày, hay để anh ấy phải tiếp tục sống trong ốm yếu bệnh tật và ngu ngốc như hiện tại, cái gì cũng không hiểu không biết, đến thú cưng cũng không bằng. Người khác nuôi thú cưng, nhưng chí ít nó cũng không phải tỏ ra sợ hãi khi bước đến cửa. Khi em đưa anh ấy đến bệnh viện, anh ấy vẫn luôn né tránh em còn không dám rời khỏi căn phòng đó, anh có biết bộ dáng anh ấy trước đây trông như thế nào không hả ?" Kiều Nguyên hỏi.
Kiều Ngạn không muốn nghe Kiều Nguyên nhắc đến chuyện này, hắn đổ hết lỗi cho người khác, nếu không phải Bạch Thành Úc luôn muốn rời xa hắn, hắn sẽ không tàn nhẫn khiến đối phương trở thành như vậy.
Bây giờ Bạch Thành Úc dường như không thể sống thiếu hắn, thỉnh thoảng về nhà muộn một chút, trong phòng cũng tối om, không ai bật đèn, vắng như chùa Bà Đanh, lúc trước Bạch Thành Úc còn ngồi chờ hắn ở phòng khách, nhưng giờ anh cũng chỉ ngồi chờ trong phòng ngủ, vừa đẩy cửa bật đèn đã thấy anh cuộn tròn ngời, hai chân vẫn luôn buông thõng dưới giường, không cử động, không nhúc nhích.
Bàn tay đang nắm chặt của Kiều Ngạn hơi buông lỏng ra, hắn quay đầu nhìn Bạch Thành Úc, sau khi bắt gặp ánh mắt, anh lại co rụt người lại.
Vẻ lạnh lùng trong mắt Kiều Ngạn nhu hòa hơn chút, hắn nói với Kiều Nguyên, “Anh biết."
Đương nhiên hắn nhớ rất rõ trước đây Bạch Thành Úc đối xử với hắn như thế nào.
Đến lúc đó không ai có thể xen vào mối quan hệ của bọn họ, trong mắt Bạch Thành Úc chỉ có hắn, khi hai người cùng nhau ăn cơm, Bạch Thành Úc sẽ gắp thịt cho hắn, tự mình ăn rau, còn mua quà cho hắn nữa.
Sau đó mọi chuyện lại đổi sang hướng khác.
Mặc dù ở trước mặt người ngoài biểu hiện của Kiều Ngạn luôn rất ổn trọng, nhưng ở một phương diện nào đó hắn vẫn còn khá non nớt, có lẽ là do từ nhỏ hắn chưa từng được hưởng thụ sự ấm áp của tình thân bởi vì Kiều Thành Minh quá bận rộn, chỉ có người hầu ở bên cạnh chăm sóc hắn, cũng chỉ được gặp mặt Kiều Thanh Minh một lần một tuần, chưa kể ông cũng sẽ không dẫn hắn đi chơi giống các bậc phụ huynh khác.
Kiều Ngạn cực đoan nghĩ rằng cứ làm như vậy sẽ giữ được Bạch Thành Úc, anh sẽ không giống mẹ mình, hẹn hò với kẻ khác, lúc rời đi cũng rất bình tĩnh, chỉ mang theo một số vật dụng cần thiết, không bao giờ quay lại nữa.
Kiều Ngạn không tiếp tục tranh cãi với Kiều Nguyên nữa, hắn xoay người đi đến giường bệnh của Bạch Thành Úc, đưa tay ra vuốt ve lưng anh, nói: “Đừng sợ."
"Đừng sợ tôi."
Giọng nói Kiều Ngạn rất nhẹ nhàng, rõ ràng hắn là người làm chuyện xấu, nhưng trong tình huống thế này, cứ như thể người bị tổn thương nhiều nhất lại là hắn vậy.
Trên thế giới này, dường như chỉ có hai người bọn họ, còn lại đều không tồn tại.
Khóe mắt hắn có hơi đỏ lên, giọng nói đặc biệt trầm thấp, "Tôi sẽ không rời bỏ em, nhưng tại sao em luôn muốn bỏ rơi tôi?"
"Đừng bỏ rơi tôi được không ?"
Kiều Nguyên, người vẫn luôn đứng trong phòng nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút hoảng hốt.
Kiều Ngạn điên cuồng mà quên mất rằng dù cho hắn rất thích Bạch Thành Úc thì cũng không ai có thể chịu nổi kiểu thích này, thích là đôi bên tình nguyện, chứ không phải anh có ấn tượng tốt với tôi thì tôi phải theo ý anh.
Bạch Thành Úc không từ chối Kiều Ngạn, chắc hẳn anh đã thật sự ỷ lại hắn.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác nhất thời, Kiều Nguyên thấy trong mắt Bạch Thành Úc đã bớt vẻ u ám, khi nhìn kỹ lại cũng không khác gì bình thường.
*****
Kiều Ngạn là tên điên khao khát tình yêu !!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất