Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 25: Thân Thể Không Khỏe
Giang Ngôn muốn sai người đi bệnh viện tìm hiểu qua, nhưng không có được thông tin gì hữu dụng, Bạch Thành Úc làm việc cẩn thận, đem chuyện này bảo mật cực tốt, nhưng càng tra, càng thấy có gì đó mờ ám.
Trên đường trở về, Giang Ngôn nhìn như tùy ý nói, sau đó hỏi Ninh Tu Viễn, có phải Sầm Lễ sinh bệnh nặng, mới muốn đi làm phẫu thuật.
Ninh Tu Viễn ngay từ đầu tưởng Sầm Lễ mẫu thân, nhưng Sầm Lễ mẫu thân không ở trung y viện.
Theo hiểu biết của hắn, Sầm Lễ bất quá chính là thể chất yếu kém, ngày thường hắn xuống tay cũng biết nặng nhẹ, không thật đem người này chơi phế quá, mỗi lần đều dùng thuốc bổ, còn không làm đến nỗi người này phải đi bệnh viện.
Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, thân thể Sầm Lễ run nhẹ, nội tâm sinh ra cảm giác khủng khoảng mãnh liệt, hắn biết Bạch Thành Úc sẽ không nói cho Ninh Tu Viễn, nhưng giấy không thể gói được lửa, khó tránh khỏi đối phương sẽ không từ chỗ khác biết đc.
Sự bất an bị hắn áp chế xuống dưới, hắn nghĩ, nếu Ninh Tu Viễn biết sự tình, thì cũng sẽ không hỏi hắn.
"Bệnh đau dạ dày" Sầm Lễ nhẹ giọng nói, "Cho nên gần nhất vẫn luôn không ổn định."
Cậu rũ mí mắt xuống, cứ như thế, cũng biết đối phương vẫn luôn quan sát cậu.
Sầm Lễ bị bệnh đau dạ dày có một thời gian dài rồi, ở chung lâu như vậy Ninh Tu Viễn tất nhiên là biết.
"Tại sao không nói cho tôi biết?" Ninh Tu Viễn nhăn mày.
"..."Sầm Lễ hơi nhấp môi, nếu cậu thật sinh bệnh, nói cho Ninh Tu Viễn cũng không có tác dụng gì, mấy ngày trước cậu bị cảm, đối phương còn chả biết gì hết.
"Ngày thường cho cậu ăn nhiều đồ bổ như vậy, cậu không chịu ăn, chịu tội cũng là cậu."
Cái lý do đó, cũng lừa gạt cho qua.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Cuối tuần tôi cùng cậu đi bệnh viện, vừa đúng lúc Tiểu Ngôn cũng muốn kiểm tra sức khoẻ."
"Cũng không phải là bệnh gì nặng,tôi còn chưa quyết định có nên làm giải phẫu hay không." Sầm Lễ nói, nếu thật sự đi bệnh viện làm giải phẫu, vậy giấu không được.
Ninh Tu Viễn nhíu mày, bình thường hắn không để ý đến tình trạng cơ thể của Sầm Lễ, từ trước đến nay là đem người lăn lộn đến nỗi phải vào viện, mới biết được tình trạng cơ thể của đối phương.
"Tùy cậu." Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn, khó được quan tâm nhiều đến Sầm Lễ một lần, đối phương còn không biết điều.
Hai ngày này Sầm Lễ bị nhốt ở trong phòng, 1 mảnh vải để che thân cũng không có, Ninh Tu Viễn nhìn sườn mặt anh tuấn của cậu, cần cổ trắng nõn, còn lưu lại mấy dấu hôn của hắn ở trên đó, có thể tưởng tượng được cơ thể bị che lấp ở dưới chăn có bộ dáng như thế nào.
Đôi mắt hắn đen lại, ngón tay men theo gương mặt đi xuống, rồi luồn vào chăn.
Sầm Lễ rụt thân thể vào trong một góc, có lẽ là sợ hãi Ninh Tu Viễn lại dùng vài thứ kia tới tra tấn cậu, mới ngừng động tác lại.
Trong lòng sinh ra một tia bi thương, kỳ thật lần trước Giang Ngôn nói chưa chắc đều là nói bậy, Ninh Tu Viễn đối đãi cậu như thế nào, cậu biết rõ, đối phương chỉ coi cậu là công cụ để phát tiết, muốn đùa bỡn như nào thì đùa bỡn. Sầm Lễ thấp giọng nói, "Có thể đưa tôi một bộ quần áo không?"
"Còn tưởng cậu muốn cái gì, đến lúc đó tôi sẽ sai người đưa lại đây." Ninh Tu Viễn càng thêm cảm thấy Sầm Lễ thật sự rẻ mạt, người khác ít nhất sẽ đòi hỏi quần áo hàng hiệu hay là trang sức đắt đỏ, Sầm Lễ thật đúng là chưa hiểu sự đời.
Sầm Lễ dùng ánh mắt ảm đạm nhìn nam nhân kia, Ninh Tu Viễn không thích cậu dùng tay che mặt, luôn muốn đem sự khuất nhục cùng bất lực của cậu thu hết vào tầm mắt.
Nhưng mà ngày đó, hắn đều muốn bắt ép cậu, không nhẫn nại nghe cậu gào khóc, liền bị ép lăn lộn.
Để lại vài vết cào phát tiết trên lưng hắn, Sầm Lễ hơi ngẩng cổ, thấy trước mắt quang cảnh ko ngừng thay đổi, cánh mũi cay đến lợi hại, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
"Sầm Lễ." Ninh Tu Viễn ở bên tai cậu gọi, loại này thời điểm, hắn cảm thấy hổ thẹn.
Ninh Tu Viễn hôn hôn gương mặt cậu, nói, "Về sau đừng ở bên ngoài tiếp xúc với những người ko đâu, có nghe thấy không? Bằng không tôi có rất nhiều biện pháp trừng phạt cậu."
"..."Sầm Lễ không nói một lời, ngơ ngẩn nhìn Ninh Tu Viễn.
Bên ngoài sắc trời dần tối, như vậy cũng tốt, không cần thấy bộ dáng chật vật của bản thân.
Thoả mãn qua đi, Ninh Tu Viễn khó có được tâm tình tốt, phân phó đám người ngoài kia, giúp hắn cầm quần áo mang vào.
Những người đó chắc chắn là đã nghe thấy âm thanh trong phòng, Sầm Lễ rúc ở trong chăn, thân thể lạnh lẽo.
Nhưng nghĩ nghĩ, Ninh Tu Viễn đều đem cậu nhốt ở nơi này, người khác sao có thể không cảm thấy khác thường, chắc là đã sớm coi cậu là đồ chơi được con nhà giàu bao nuôi.
Đèn trong phòng được mở lên, Sầm Lễ thấy quần áo được đặt ở trên bàn, không phải là bộ đồ ban đầu của cậu, tất cả đều là đồ mới.
Ninh Tu Viễn cầm quần áo mặc chỉnh tề, quay đầu lại phát hiện Sầm Lễ đang nhìn mình, hỏi, "Không hài lòng?"
"Không có." thanh âm của Sầm Lễ rất thấp, có lẽ là sợ Ninh Tu Viễn lại đem quần áo trên người cậu lấy đi, cậu dùng tay vịn mép giường, mới khó khăn ổn định được thân thể.
Cố tình xem nhẹ thân thể không khoẻ, cậu bước hai bước, đem quần áo đặt trên bàn cầm lấy.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, "A Viễn."
Ninh Tu Viễn đi đến cửa.
"Lý thẩm khi nào trở về? Cảm giác bà làm đồ ăn tương đối hợp khẩu vị em." thanh âm của Giang Ngôn mang theo vài phần làm nũng, "Đúng rồi, đợi lát nữa Sầm Lễ có cùng với chúng ta ăn cơm không?"
Ninh Tu Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Cậu ấy sẽ không, đợi lát nữa nhờ người đem cho cậu ấy."
"Vì sao? Có thể là trước kia có chút hiểu lầm, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy, nói không chừng cậu ấy liền sẽ có chút ấn tượng tốt với em."
Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng cười cười, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, "Cùng loại người như cậu ta, có gì để nói?"
Ninh Tu Viễn từ trước đến nay không phải là người thích nghe giảng đạo lí, mặc kệ ở đâu, đều là có thân phận có địa vị người ta nói thế nào thì nói, cái gọi là đạo lý, ở trước mặt hắn liền phảng phất là trò đùa.
"Em không phải ở trên xe nói đói bụng sao?" Ninh Tu Viễn săn sóc hỏi.
"Đúng." Giang Ngôn gật gật đầu, "Nhưng không có anh, em một mình ăn cũng không vô."
Cửa phòng bị khép lại, âm thanh nói chuyện cũng càng lúc càng xa.
Sầm Lễ chỉ cảm thấy trên người dính nhớp bẩn thỉu, Ninh Tu Viễn luôn phát tiết lên người cậu, liền đem cậu vứt sang một bên.
Lết thân thể nặng nề, nhưng vẫn là miễn cưỡng chống đỡ tới được trong phòng tắm, Sầm Lễ mở vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước bao trùm cậu, mỗi lần tắm rửa, với cậu mà nói đều là dày vò, vừa mới bắt đầu cậu còn sẽ khẩn cầu đối phương đừng ra ở trong, sau lại biết có cầu xin cũng vô ích, vậy nên cũng không phí công làm gì.
Trên đường trở về, Giang Ngôn nhìn như tùy ý nói, sau đó hỏi Ninh Tu Viễn, có phải Sầm Lễ sinh bệnh nặng, mới muốn đi làm phẫu thuật.
Ninh Tu Viễn ngay từ đầu tưởng Sầm Lễ mẫu thân, nhưng Sầm Lễ mẫu thân không ở trung y viện.
Theo hiểu biết của hắn, Sầm Lễ bất quá chính là thể chất yếu kém, ngày thường hắn xuống tay cũng biết nặng nhẹ, không thật đem người này chơi phế quá, mỗi lần đều dùng thuốc bổ, còn không làm đến nỗi người này phải đi bệnh viện.
Nghe thấy Ninh Tu Viễn nói, thân thể Sầm Lễ run nhẹ, nội tâm sinh ra cảm giác khủng khoảng mãnh liệt, hắn biết Bạch Thành Úc sẽ không nói cho Ninh Tu Viễn, nhưng giấy không thể gói được lửa, khó tránh khỏi đối phương sẽ không từ chỗ khác biết đc.
Sự bất an bị hắn áp chế xuống dưới, hắn nghĩ, nếu Ninh Tu Viễn biết sự tình, thì cũng sẽ không hỏi hắn.
"Bệnh đau dạ dày" Sầm Lễ nhẹ giọng nói, "Cho nên gần nhất vẫn luôn không ổn định."
Cậu rũ mí mắt xuống, cứ như thế, cũng biết đối phương vẫn luôn quan sát cậu.
Sầm Lễ bị bệnh đau dạ dày có một thời gian dài rồi, ở chung lâu như vậy Ninh Tu Viễn tất nhiên là biết.
"Tại sao không nói cho tôi biết?" Ninh Tu Viễn nhăn mày.
"..."Sầm Lễ hơi nhấp môi, nếu cậu thật sinh bệnh, nói cho Ninh Tu Viễn cũng không có tác dụng gì, mấy ngày trước cậu bị cảm, đối phương còn chả biết gì hết.
"Ngày thường cho cậu ăn nhiều đồ bổ như vậy, cậu không chịu ăn, chịu tội cũng là cậu."
Cái lý do đó, cũng lừa gạt cho qua.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Cuối tuần tôi cùng cậu đi bệnh viện, vừa đúng lúc Tiểu Ngôn cũng muốn kiểm tra sức khoẻ."
"Cũng không phải là bệnh gì nặng,tôi còn chưa quyết định có nên làm giải phẫu hay không." Sầm Lễ nói, nếu thật sự đi bệnh viện làm giải phẫu, vậy giấu không được.
Ninh Tu Viễn nhíu mày, bình thường hắn không để ý đến tình trạng cơ thể của Sầm Lễ, từ trước đến nay là đem người lăn lộn đến nỗi phải vào viện, mới biết được tình trạng cơ thể của đối phương.
"Tùy cậu." Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn, khó được quan tâm nhiều đến Sầm Lễ một lần, đối phương còn không biết điều.
Hai ngày này Sầm Lễ bị nhốt ở trong phòng, 1 mảnh vải để che thân cũng không có, Ninh Tu Viễn nhìn sườn mặt anh tuấn của cậu, cần cổ trắng nõn, còn lưu lại mấy dấu hôn của hắn ở trên đó, có thể tưởng tượng được cơ thể bị che lấp ở dưới chăn có bộ dáng như thế nào.
Đôi mắt hắn đen lại, ngón tay men theo gương mặt đi xuống, rồi luồn vào chăn.
Sầm Lễ rụt thân thể vào trong một góc, có lẽ là sợ hãi Ninh Tu Viễn lại dùng vài thứ kia tới tra tấn cậu, mới ngừng động tác lại.
Trong lòng sinh ra một tia bi thương, kỳ thật lần trước Giang Ngôn nói chưa chắc đều là nói bậy, Ninh Tu Viễn đối đãi cậu như thế nào, cậu biết rõ, đối phương chỉ coi cậu là công cụ để phát tiết, muốn đùa bỡn như nào thì đùa bỡn. Sầm Lễ thấp giọng nói, "Có thể đưa tôi một bộ quần áo không?"
"Còn tưởng cậu muốn cái gì, đến lúc đó tôi sẽ sai người đưa lại đây." Ninh Tu Viễn càng thêm cảm thấy Sầm Lễ thật sự rẻ mạt, người khác ít nhất sẽ đòi hỏi quần áo hàng hiệu hay là trang sức đắt đỏ, Sầm Lễ thật đúng là chưa hiểu sự đời.
Sầm Lễ dùng ánh mắt ảm đạm nhìn nam nhân kia, Ninh Tu Viễn không thích cậu dùng tay che mặt, luôn muốn đem sự khuất nhục cùng bất lực của cậu thu hết vào tầm mắt.
Nhưng mà ngày đó, hắn đều muốn bắt ép cậu, không nhẫn nại nghe cậu gào khóc, liền bị ép lăn lộn.
Để lại vài vết cào phát tiết trên lưng hắn, Sầm Lễ hơi ngẩng cổ, thấy trước mắt quang cảnh ko ngừng thay đổi, cánh mũi cay đến lợi hại, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
"Sầm Lễ." Ninh Tu Viễn ở bên tai cậu gọi, loại này thời điểm, hắn cảm thấy hổ thẹn.
Ninh Tu Viễn hôn hôn gương mặt cậu, nói, "Về sau đừng ở bên ngoài tiếp xúc với những người ko đâu, có nghe thấy không? Bằng không tôi có rất nhiều biện pháp trừng phạt cậu."
"..."Sầm Lễ không nói một lời, ngơ ngẩn nhìn Ninh Tu Viễn.
Bên ngoài sắc trời dần tối, như vậy cũng tốt, không cần thấy bộ dáng chật vật của bản thân.
Thoả mãn qua đi, Ninh Tu Viễn khó có được tâm tình tốt, phân phó đám người ngoài kia, giúp hắn cầm quần áo mang vào.
Những người đó chắc chắn là đã nghe thấy âm thanh trong phòng, Sầm Lễ rúc ở trong chăn, thân thể lạnh lẽo.
Nhưng nghĩ nghĩ, Ninh Tu Viễn đều đem cậu nhốt ở nơi này, người khác sao có thể không cảm thấy khác thường, chắc là đã sớm coi cậu là đồ chơi được con nhà giàu bao nuôi.
Đèn trong phòng được mở lên, Sầm Lễ thấy quần áo được đặt ở trên bàn, không phải là bộ đồ ban đầu của cậu, tất cả đều là đồ mới.
Ninh Tu Viễn cầm quần áo mặc chỉnh tề, quay đầu lại phát hiện Sầm Lễ đang nhìn mình, hỏi, "Không hài lòng?"
"Không có." thanh âm của Sầm Lễ rất thấp, có lẽ là sợ Ninh Tu Viễn lại đem quần áo trên người cậu lấy đi, cậu dùng tay vịn mép giường, mới khó khăn ổn định được thân thể.
Cố tình xem nhẹ thân thể không khoẻ, cậu bước hai bước, đem quần áo đặt trên bàn cầm lấy.
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, "A Viễn."
Ninh Tu Viễn đi đến cửa.
"Lý thẩm khi nào trở về? Cảm giác bà làm đồ ăn tương đối hợp khẩu vị em." thanh âm của Giang Ngôn mang theo vài phần làm nũng, "Đúng rồi, đợi lát nữa Sầm Lễ có cùng với chúng ta ăn cơm không?"
Ninh Tu Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Cậu ấy sẽ không, đợi lát nữa nhờ người đem cho cậu ấy."
"Vì sao? Có thể là trước kia có chút hiểu lầm, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy, nói không chừng cậu ấy liền sẽ có chút ấn tượng tốt với em."
Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng cười cười, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt, "Cùng loại người như cậu ta, có gì để nói?"
Ninh Tu Viễn từ trước đến nay không phải là người thích nghe giảng đạo lí, mặc kệ ở đâu, đều là có thân phận có địa vị người ta nói thế nào thì nói, cái gọi là đạo lý, ở trước mặt hắn liền phảng phất là trò đùa.
"Em không phải ở trên xe nói đói bụng sao?" Ninh Tu Viễn săn sóc hỏi.
"Đúng." Giang Ngôn gật gật đầu, "Nhưng không có anh, em một mình ăn cũng không vô."
Cửa phòng bị khép lại, âm thanh nói chuyện cũng càng lúc càng xa.
Sầm Lễ chỉ cảm thấy trên người dính nhớp bẩn thỉu, Ninh Tu Viễn luôn phát tiết lên người cậu, liền đem cậu vứt sang một bên.
Lết thân thể nặng nề, nhưng vẫn là miễn cưỡng chống đỡ tới được trong phòng tắm, Sầm Lễ mở vòi hoa sen, tùy ý để dòng nước bao trùm cậu, mỗi lần tắm rửa, với cậu mà nói đều là dày vò, vừa mới bắt đầu cậu còn sẽ khẩn cầu đối phương đừng ra ở trong, sau lại biết có cầu xin cũng vô ích, vậy nên cũng không phí công làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất