Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 254: Không Phải Em Muốn Có Con Sao

Trước Sau
Edit & Beta : Đòe

Trương Chân che mặt, vẻ mặt đầy ủy khuất cùng không cam lòng," Anh ta thì có gì tốt? Một người qua đường như em so với anh ta tốt hơn rất nhiều, cứ như một thằng đần vậy, cái gì cũng không biết."

"Nghe không hiểu lời tôi nói sao?" Kiều Ngạn hỏi.

"...Chỉ là em cảm thấy, anh ta không xứng được ở bên cạnh anh, huống hồ trong bộ dạng còn rất xấu xí, ai biết được anh ta sẽ sống được bao nhiêu ngày, nếu anh ta chết đi, không chừng còn ảnh hưởng tới anh nữa."

Kiều Ngạn không phải người có tính cách quá cực đoan, nếu như không phải vì hắn nghĩ cho Bạch Thành Úc còn đang ở cạnh, mới không thật sự ra tay đánh Trương Chân, lúc này hai mắt hắn gằn đầy tơ máu, một tiếng "rầm" rất lớn vang lên. Trương Chân kinh sợ nhìn cánh cửa sau lưng mình hõm xuống, tay Kiều Ngạn nắm chặt thành nắm đấm, cơn thịnh nộ như thú dữ toát ra khiến người ta lạnh sống lưng.

Trương Chân nuốt nuốt nước miếng, nhất thời không dám mở miệng.

Trương Chân cố gắng tìm kiếm chút ôn nhu còn sót lại từ Kiều Ngạn, nhưng trong mắt hắn lại không có một tia ấm áp nào, chỉ còn sự tàn bạo điên cuồng. Trương Chân ỷ mạnh hiếp yếu, biết không có thể cùng Kiều Ngạn cứng đối cứng, chỉ dám bỏ chạy lúc Kiều Ngạn không để ý tới cậu ta, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thành Úc, ánh mắt ghen ghét cùn vẻ không cam lòng, cho thấy sớm hay muộn gì cũng sẽ có lần tiếp theo.

Ánh mắt Bạch Thành Úc rất lãnh đạm, từ trên mặt đất chậm rãi bò lên, trong lúc đó quần áo của anh có chút lỏng lẻo, vạt áo trượt xuống đến bả vai, trên làn da trắng nõn như ngọc phủ đầy vết hoan ái, như là bị người ta mạnh bạo cưỡng bức.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Kiều Ngạn dường như lên cơn hứng tình, hắn ôm chặt lấy Bạch Thành Úc trong vòng tay và nhẹ nhàng nói: "Không sao nữa rồi."

Nếu không phải vừa lúc hắn check camera lắp trong nhà, chỉ sợ sẽ không còn nhìn thấy người trước mắt mà mình quan tâm nhất nữa. Sát khí nồng đậm vừa rồi tỏa ra khắp người.

Ánh mắt Kiều Ngạn thâm tình phảng phất như muốn in sâu bóng người vào đó, nhưng đống mầm tai hoạ lớn này, là do ai gây ra đây ??

Bạch Thành Úc rũ mí mắt. Kiều Ngạn lại nói," Em không nên mở cửa cho cậu ta."

"Sau này nếu còn gặp phải loại người như vậy, cứ trực tiếp đuổi đi là được, tôi chỉ thích mình em."

Cho nên nếu ở bên ngoài thì được đúng không?

Bạch Thành Úc vẫn không nói, tình trạng tinh thần của anh lên xuống thất thường, vài tháng anh sống chung với Kiều Ngạn như đã trôi qua vài năm. Nếu chọc Kiều Ngạn tức giận, anh sẽ không thể sống một cuộc sống bình thường như bao người.

Chỉ cần còn sống, sẽ không có cách nào chạy thoát khỏi.

Kiều Ngạn khép hờ cánh cửa, bên tai truyền đến xiềng xích va chạm phát ra tiếng, Kiều Ngạn bế anh lên, rồi nhẹ nhàng đặt anh xuống chiếc sô pha cách đó không xa.

Biết anh không còn ngốc nghếch như trước, tâm trạng Kiều Ngạn rất không tồi.

Kiều Ngạn thậm chí còn nghĩ rằng, Bạch Thành Úc người đã từng đối xử tốt với mình, đã trở lại. Kiều Ngạn khẽ cúi đầu hôn lên đôi môi nhợt nhạt của anh, nhưng Bạch Thành Úc không phản ứng nhiều, không từ chối cũng không tỏ ra không vui. Hơn hai tháng là đủ để phá hủy tâm trí của một người.

Huống chi, đã quá muộn để mấy đồng nghiệp từng làm việc chung với anh biết được chuyện gì đã xảy ra. Kiều Ngạn chả mấy quan tâm đến thể diện của anh, nếu không cũng chẳng phải dùng thuốc, ý đồ muốn biến anh trở thành một kẻ ngốc, đến mặc quần áo cũng không biết, chỉ lắc lư qua lại quanh phòng.



Bạch Thành Úc đã cố gắng hết sức để sống một cuộc sống tử tế, nhưng những nỗ lực anh gắng sức để đạt được trong nhiều năm đã bị người khác hủy hoại đến mức không còn lại gì.

Anh dường như rơi vào một vòng lẩn quẩn, sẽ không bao giờ có được cuộc sống mà anh hằng mong muốn.

Từ đó cho đến nay.

Trước đây, anh sống khiêm tốn để làm hài lòng người khác, muốn được người khác công nhận một chút, rõ ràng là bị bắt nạt, nhưng vẫn gắng gượng nở một nụ cười để thể hiện sự rộng lượng. hiện tại cũng vậy, ngay từ đầu anh đã muốn lý giải để Kiều Ngạn hiểu rõ vấn đề, kết quả nhận được là bị hắn biến anh trở thành một con thú nhồi bông.

Nhưng linh hồn anh vẫn luôn độc lập, biết cái gì là tốt cái gì là xấu, có suy nghĩ và cảm xúc của riêng mình, anh không muốn mình bị người khác ép buộc. Ngày hôm qua bị lăn lộn tới khuya, sáng nay lập tức theo Kiều Ngạn trở về Lâm Thành, ngay cả Thành Đô cũ cũng không cần, có thể cảm nhận rõ ràng sự chiếm hữu của đối phương.

Trong đầu mơ hồ hiện lên một số hình ảnh, anh nhìn thấy Kiều Ngạn đang tiến tới gần, chủ động tách hai chân ra quấn lấy hắn, cũng chủ động tự bò lên giường nằm, bởi vì đã mấy ngày rồi Kiều Ngạn không chạm vào anh, nên tự mình bày ra tư thế người kia muốn cầu hoan, vùi đầu vào chiếc giường lớn mềm mại, hai cái gối dưới eo, thân dưới bị nâng lên từ phía sau không biết mệt mỏi, hai thân thể đang giao triền quấn lấy nhau.

Kiều Ngạn cắn yết hầu anh, dịu dàng nói, "Học trưởng, tôi biết anh đã trở lại."

Bạch Thành Úc cảm thấy hoảng hốt.

So với anh, vẻ mặt Kiều Ngạn mang theo ý cười, ôm lấy cổ anh, cọ cọ đến mức ngứa ngáy da thịt, nhưng Bạch Thành Úc dường như chết lặng không cảm nhận được gì.

"Mang thai con của tôi đi, không phải em vẫn luôn muốn có con sao? Em có thể yên tâm ở nhà nuôi con, chỉ cần em không đi ra ngoài, sẽ không ai biết đứa trẻ là do em sinh ra."

"Chuyện này tôi sẽ giữ kín, em không nghĩ để người khác biết, tôi sẽ không nói ra." Giọng điệu Kiều Ngạn có chút nũng nịu.

Kiều Ngạn biết nguyên nhân khiến Bạch Thành Úc không thể thụ thai trong giai đoạn trước là do cơ thể anh quá yếu, ăn gì cũng nôn ra, chỉ có thể lấy dinh dưỡng cơ bản bằng cách tiêm hoặc truyền dịch mỗi ngày, cằm trở nên nhọn hơn, sờ lên có hơi cộm tay, lông mày rất xinh đẹp không chỉnh sửa, con ngươi đen láy nhìn mọi người có chút lãnh đạm, hiện tại thì chỉ có né tránh cùng sợ hãi.

Bàn tay to lớn của Kiểu Ngạn, dường như ôm trọn cả bắp đùi anh.

Bạch Thành Úc chống tay lên thành ghế sô pha, muốn nhổm người lên chút, lại nghe thấy Kiều Ngạn thì thầm nói: “Tháng này chúng ta kết hôn, được không em?"

Kiều Ngạn muốn dùng giấy chứng nhận để trói buộc anh, tất nhiên vẫn chưa thấy đủ, bọn họ cần phải có một đứa con.

Có lẽ bởi vì hoàn cảnh sống lúc nhỏ không tốt đẹp, Bạch Thành Úc vẫn luôn tưởng tượng, sau này anh sẽ có con, sẽ cho đứa nhỏ một cuộc sống như thế nào, như muốn bù đắp tất cả thiếu hụt của mình cho đứa nhỏ.

Kiều Ngạn biết rất rõ.

Có một cặp sinh đôi đáng yêu đi ngang qua bên đường, mặc váy công chúa màu nhạt giống hệt nhau, tóc ngắn ngang vai xõa ra, trên tay cầm cây kem vị dưa hấu, vô tình đụng phải Bạch Thành Úc, giọng sữa ngọt ngào xin lỗi anh,"...xin lỗi chú ạ...."

Bạch Thành Úc sợ dọa tới rồi các bé, nhỏ giọng nói, "Không sao."



Hai cô nhóc rời đi, anh vẫn còn nhìn chằm chằm một lúc lâu, khi ấy Kiều Ngạn đang đứng bên cạnh anh.

Kiều Ngạn cười hỏi,"Anh rất thích trẻ con sao ?"

Anh hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói của Kiều Ngạn, "Bọn trẻ rất đáng yêu."

"Đúng vậy."

"Chỉ là không quen biết nhau, cũng không biết có còn cơ hội gặp lại hay không..." Bạch Thành Úc thấy hơi tiếc nuối, lại nói, "Nếu sau này có con, anh sẽ nhất định sẽ đối xử với con thật tốt."

"Vậy anh thích con trai hay con gái ?" Kiều Ngạn hỏi.

"..." Bạch Thành Úc do dự vài giây. Hiện tại anh vẫn chưa có đối tượng, còn quá sớm để bàn luận tới vấn đề này, ánh mắt Kiều Ngạn chăm chú nhìn anh, như đang chờ đợi cậu trả lời của anh vậy.

"Anh không biết, đến lúc đó tính sau...dẫu sao thì cũng là con của mình cả."

"Đúng vậy." Kiều Ngạn cười cười.

Nghĩ đến quá khứ mình bị bỏ rơi khi vừa mới sinh ra, Bạch Thành Úc mặt mày ủ rũ, rồi lại vui vẻ nói, "Cho dù có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ nuôi dạy nó khôn lớn, dù sao thì đó cũng là một sinh mệnh, và nó sẽ có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác."

Muốn giống như mọi người. Những gì người khác có thể dễ dàng có được, thì với anh lại là ước mơ xa vời.

Lúc đi chơi nhìn thấy các bạn cùng trang lứa có cha mẹ dắt theo, họ còn được mua cho rất nhiều đồ chơi, nhưng anh chỉ có thể đứng nhìn mong ngóng theo, sau mỗi học kỳ nhà trường sẽ tổ chức họp phụ huynh, duy chỉ có chỗ ngồi của anh để trống, cả kể có là phê bình nêu tên, anh cũng khát khao muốn một lần được như vậy.

Kiều Ngạn nói, hắn muốn anh mang thai con của hai người họ.

Trái tim Bạch Thành Úc không đủ cứng rắn, hóa ra anh chờ đợi hai năm để dành dụm đủ tiền muốn đổi sang một ngôi nhà lớn hơn, vì anh muốn nhận nuôi con. Anh sống một mình, căn nhà cũng rộng rãi, nhưng với một đứa trẻ, điều đó là không đủ. Sau đó thì Kiều Ngạn đã tìm được anh, vây nhốt anh trong một căn phòng. Có thể trong tương lai, đối phương không cần nhốt anh nhốt trong nhà  khóa chân bằng dây xích nữa, anh cũng không thể tự bỏ trốn nữa.

Anh đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, cho nên anh không muốn con mình cũng phải chịu khổ như vậy.

Anh kiếm được chút ít tiền, còn không bằng số lẻ của Kiều Ngạn, nhưng thẻ ngân hàng của anh đã bị Kiều Ngạn đóng băng vì lý do nào đó, không biết từ khi nào hắn đã làm giả giấy tờ anh mắc nợ, hiện tại anh đang nợ hắn một khoản tiền rất lớn, cho nên đối phương có quyền định đoạt tài sản của anh.

Đương nhiên, Kiều Ngạn sẽ không cho anh có cơ hội chạy trốn nữa, anh cũng đến cùng đường rồi, bán xe, nhà anh cũng bán cho người ta nốt, giá nhà ở thành phố L những năm gần đây đã tăng gấp ba lần, Bạch Thành Úc nghĩ đến chuyển đổi sang một căn nhà mới, nên anh đã bán nó đi để lấy tiền đặt cọc trước.

Những gì Kiều Ngạn làm sau khi tỉnh lại, là xử lý một loạt chuyện, biến anh thành một con nợ với số tiền vay khổng lồ.

*****

Vậy là Úc Úc đã trở nên tỉnh táo hơn !!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau