Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 261: Bởi Vì Tôi Muốn Trở Thành Người Đàn Ông Của Chú
Edit & Beta : Đòe
Hai thân bóng người đang triền miên quấn lấy nhau, tiếng thở dốc trầm thấp thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng nghẹn ngào đau đớn của người đàn ông.
Nếu là trước kia, Hạ Sơ Ngạn cũng muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, ngày mai bảy giờ sáng như thường lệ, sau khi dùng bữa xong anh ta sẽ lái xe đến công ty.
Ly sữa đặt trên bàn đã nguội lạnh, đồng hồ điểm 0 giờ rồi, hai tay bị dây thắt lưng trói lại đã được nới lỏng hơn chút, dù cho móng tay thường xuyên được cắt tỉa, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng những vết cào xước trên tấm lưng rộng lớn của Hạ Xuyên.
Cảm giác xấu hổ mạnh mẽ dâng trào làm cho một giọt lệ trên khóe mi anh rơi xuống, rồi lại bị người kia hôn lên giọt nước mắt ấy.
Mỗi khi thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt ít khi bộc lộ cảm xúc, một bộ dạng hờ hững phong thái cao cao tại thượng, hắn thật sự rất muốn biết, khi người này khóc sẽ trông thế nào. Hai mắt Hạ Sơ Ngạn đỏ bừng, lông mi dính tầng hơi nước, khẽ hé cánh môi mỏng bị người ta cắи ʍút̼ đến đỏ tươi, vẻ mặt mông lung mê ly, tăng thêm vẻ mê người hút lấy hồn Hạ Xuyên, khiến hắn càng không thể khắc chế được, muốn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người này vào bụng.
"..." Hạ Sơ Ngạn khẽ gọi một tiếng, giọng điệu như cầu xin.
"Gọi tôi sao?" Hạ Xuyên hỏi.
Càng nói càng thấy thẹn, Hạ Sơ nGạn không thể nói ra thành lời, chuyện đã tới nước này không thể nào coi như không có gì mà chung sống hòa hợp như trước nữa.
Lúc trước còn có thể tự an ủi chính mình, rằng đây chỉ là ác mộng, nhưng hôm nay, Hạ Sơ Ngạn không còn lý do nào để biện giải thêm được nữa, thân thể bị người kia tàn nhẫn xâm chiếm lấy, mỏi mệt cùng xấu hổ và giận dữ. Nhưng anh không còn sức lực để đẩy đối phương ra. Hạ Sơ Ngạn không tính là còn trẻ tuổi nữa, so về các phương diện thể lực thì nào bằng thanh niên tuổi đôi mươi, anh ta vẫn luôn coi Hạ Xuyên là hậu bối của mình, nhưng bọn họ lại làm ra chuyện chỉ có những người yêu nhau mới làm, thân là một người đàn ông, lại bị đứa nhỏ kém mình 9 tuổi đè áp đối xử như một người phụ nữ. Cứ lặp đi lặp lại, Hạ Sơ Ngạn cũng không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần rồi.
Sau lưng truyến đến một cơn đau rát nóng bỏng, có lẽ là bị bức tường cứng màu rách da thịt, ý thức của Hạ Sơ Ngạn dần dần trở nên mê mang, có lẽ là phát hiện thấy anh khác thường, động tác người kia trở nên dịu dàng hơn, bế anh ta lên, cả người treo lửng giữa không trung, không muốn bị ngã, chỉ có thể vòng tay ôm cổ đối phương. Người kia có vẻ rất hưởng thụ động tác nhỏ này của anh ta.
Thân thể ngã nằm xuống chiếc giường lớn mềm mãi, Hạ Sơ Ngạn khó có được một lúc thở dốc. Vắt vẻo trên tay anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng, quần tây đã bị lột vứt phăng xuống đất, vốn bộ quần áo ban đầu được ủi phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm.
Một người đàn ông nắm trong tay quyền lực điều hành cả một công ty, giờ đây lý trí lu mờ mộng ảo, hai mắt mông lung ngấn tầng hơi nước, anh hơi rũ mí mắt, nhìn người thanh niên tới gần mình, theo bản năng gập hai chân lại, muốn mượn sức mình tránh né.
"..." giọng nói Hạ Sơ Ngạn mang theo ý sợ hãi.
Giây tiếp theo người kia trực tiếp bắt lấy cổ chân anh kéo lại, tay Hạ Xuyên chống xuống giường, hai người mặt đối mặt sát gần nhau.
Hạ Sơ Ngạn cứng đờ người, anh đã vạch sẵn con đường tương lai của mình, cũng không còn trẻ tuổi nữa, anh sẽ không làm ra chuyện trời đất không dung, sau khi Hạ Xuyên xé bỏ lớp ngụy trang xuốnh, anh chỉ muốn vạch rõ giới hạn giữa hai người cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến nhau nữa.
Cho dù ý thức không được tỉnh táo, nhưng anh vẫn biết mình không cần thiết phải nói chi tiết với Hạ Xuyên.
Những năm gần đây, anh ta chưa từng đối xử tệ bạc với đối phương, nhưng đổi lấy lại bị chính con sói vô ơn này cắn trả.
Hạ Xuyên rất tự nhiên mở miệng nói, "Hạ Sơ Ngạn, có phải chú đang rất căm hận tôi không?" Hạ Sơ Ngạn không trả lời. Dường như đã đoán trước được phản ứng của anh, Hạ Xuyên ôm lấy eo Hạ Sơ Ngạn. Nhìn anh ta kinh hoảng thất thố nói, "Không quan trọng,... Muốn hay không cũng không phải chú nói là được."
"Bởi vì, tôi muốn trở thành người đàn ông của chú."
Hạ Sơ Ngạn nhất thời có vẻ không hiểu đối phương nói gì, anh sững sờ, lợi dụng lúc anh ta đang thừ người, Hạ Xuyên hé môi đưa lưỡi vào miệng anh, trong không khí lại phát ra tiếng nước dính nhớp.
Đêm còn dài.
Sống hơn 30 năm nay, đời này của Hạ Sơ Ngạn lớn lớn bé bé sóng gió đều đã trải qua nhưng anh ta không ngờ rằng có ngày mình lại bị người này đè áp trên giường lăn qua lộn lại.
Suy nghĩ của anh ta vẫn rất bảo thủ, thậm chí có thể bị coi là phong kiến, anh vẫn luôn không hiểu nổi thú vui thích chơi trẻ vị thành niên nam của đám người có tiền, nhưng tất cả đều là tự nguyện, anh ta vẫn luôn thấy chướng mắt đám người đó, rõ ràng có tay có chân, lại chỉ muốn ăn không ngồi rồi hưởng thụ, thà bán rẻ lòng tự trọng của mình còn hơn tìm một công việc nghiêm túc.
Nhưng hiện tại, anh ta có tư cách gì để phán xét người khác.
Sau khi tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, anh ta vẫn luôn duy trì giờ giấc theo đồng hồ sinh học, bất ngờ là Hạ Xuyên không còn ở bên cạnh nữa, Hạ Sơ Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Eo lưng đau dường như sắp gãy rời, Hạ Sơ Ngạn khó khăn đứng dậy khỏi giường, sắc mặt trắng bệch, quần áo vứt trên đất đêm qua đã được Hạ Xuyên mang đi giặt. Đầu giường đã đặt sẵn một bộ quần áo, hẳn là do Hạ Xuyên đặc biệt chuẩn bị cho anh ta.
Hạ Sơ Ngạn tính tình hiền lành, biết đối nhân xử thế, nhưng lúc này trong lòng như có lửa đốt, anh đi tới tủ tìm một bộ quần áo vừa vặn mặc vào, lúc cài cúc áo không nhịn được nhìn thấy chi chít dấu hôn trên vùng ngực.
Dù có ra sao đi nữa, loại chuyện này không thể có tiếp lần thứ hai.
Hạ Sơ Ngạn cũng không thích cảm giác nhớp nháp bẩn thỉu, mấy lời đêm qua Hạ Xuyên nói, cứ mãi quanh quẩn trong đầu khiến anh cảm thấy hoang mang.
Anh đã hơn ba mươi tuổi, Hạ Xuyên còn trẻ, nam thanh nữ tú cùng tuổi có rất nhiều, chỉ sợ vì hứng thú nhất thời, mới có thể làm ra chuyện như vậy với anh ta.
Lúc đang tắm rửa thì Hạ Sơ Ngạn nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ không che đậy được, trước kia anh không biết đây là gì, ngược lại còn hồn nhiên đi hỏi, thảo nào lúc anh nói mình bị dị ứng, người trong công ty còn đùa rằng anh tìm được tình yêu mới.
Hạ Sơ Ngạn tìm hai miếng băng dán trong hộp thuốc, che đi dấu hôn, vẫn thấy không yên tâm, ngó thêm vài lần trong gương nữa.
Mặc dù Hạ Xuyên đã giúp anh rửa sạch, nhưng trong người vẫn cảm thấy khó chịu, tư thế bước đi cũng trở nên có chút kỳ quái, lần đầu tiên Hạ Sơ Ngạn cảm thấy khoảng cách bước xuống cầu thang dài như vậy.
Hạ Xuyên đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy anh ta, thản nhiên nói: “Tôi nấu cháo gạo kê, rất tốt cho dạ dày."
Hạ Sơ Ngạn không muốn để ý tới người trước mặt.
Ở dưới công ty cũng có rất nhiều người bán đồ ăn sáng, sau đêm qua, mấy ngày gần đây anh ta cũng không ăn uống được gì nhiều, hôm nay sẽ nhờ trợ lý thu dọn hết đồ đạc chuyển đi, đến cả mấy bộ quần áo, nhớ lại đó là món quà tặng từ phần tiền lương đầu tiên của Hạ Xuyên mua, lúc ấy anh ta vui sướng biết bao, hiện tại lại cảm thấy có chút ghê tởm.
Thấy anh ta không trả lời, Hạ Xuyên lại nói, "Đã thế này rồi chú vẫn có thể tự lái xe tới công ty sao ?"
"Không liên quan tới cậu." giọng điệu Hạ Sơ Ngạn chuyển sang thế bùng nổ.
Hạ Xuyên bước đến gần, nhưng thay vì khó chịu vì lời nói của anh ta, hắn lại mỉm cười, "Đoán xem, công ty của chú hiện tại có thể tồn tại được bao nhiêu ngày nữa? Theo như tôi biết thì không có công ty nào sẵn sàng ra tay giúp chú cả. Nếu có nguồn vốn, công ty cũng sẽ không bị phá sản, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, đột nhiên lụi bại thì thật đáng tiếc."
Cả người Hạ Sơ Ngạn run lên.
Ban đầu anh ta cho rằng Hạ Xuyên chỉ là một thiếu niên đơn thuần không rõ sự đời, bây giờ lớp ngụy trang đã được xé bỏ, đối phương hoàn toàn trở thành bộ dạng mà anh ta không quen biết.
Lời này, ẩn chứa quá nhiều tin tức.
Hạ Sơ Ngạn hỏi, "Cậu muốn thế nào ?"
"Không muốn thế nào cả, trước ăn xong bữa sáng rồi hãy tới công ty, tránh để người trong công ty biết, người mà họ luôn kính trọng đêm qua đã làm những gì."
Vẻ tức giận trên mặt Hạ Sơ Ngạn đã lộ rõ, nhưng Hạ Xuyên lại làm ra vẻ bình tĩnh, bưng bát cháo lên múc một muỗng, sau đó đưa tới trước mặt anh, ân cần nhắc nhở, "Cẩn thận nóng."
Tối hôm qua vì Hạ Sơ Ngạn đã hôn mê bất tỉnh, cho nên anh ta không biết người kia đã làm gì sau đó."
Ở thành phố L, anh cũng coi như là người có tiếng, thế nhưng hiện tại anh lại đang bị người mình bảo bọc bấy lâu này làm cho rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Mặc dù ghế đã được lót sẵn đệm, Hạ Sơ Ngạn vẫn không dám ngồi xuống, hơi nhúc nhích một chút, sẽ cảm thấy đau đớn cùng hổ thẹn, khiến anh không thể mở miệng nói. Hạ Xuyên lại còn hỏi, "Vì sao không ngồi xuống?"
Hạ Sơ Ngạn không muốn người khác nhìn thấy sự bối rối của mình nên chỉ có thể hơi nhổm lên, không muốn nói chuyện với người trước mặt nữa. Nhìn cháo gạo kê sền sệt trong thìa, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy nôn nao trong bụng. Tối hôm qua thân thể liên tục bị người kia đòi hỏi, lục phủ ngũ tạng như đặt sai chỗ, sờ bụng dưới thì có vẻ hơi phồng lên. Hạ Sơ Ngạn nhíu chặt mày, trước khi xuống lầu anh đã tắm rửa lại lần nữa, nhưng khi tới gần vẫn có thể thấy rõ, nét phong trần mệt mỏi trên gương mặt, đôi môi hơi khô ráp, làn da có nhiều dấu vết sau khi hoan ái.
"Không thích sao?" Hạ Xuyên hỏi anh.
Hạ Sơ Ngạn không muốn để ý tới người kia, đưa cháo đã thổi nguội vào miệng, ăn xong sớm chút nào thì có thể tới công ty sớm chút nấy.
Hạ Sơ Ngạn ăn được nửa bát, thì không nuốt nổi nữa, thả muỗng vào bát.
Anh nâng cổ tay trái lên liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, đi đường mất hơn nửa tiếng, anh nói, "Tôi muốn tới công ty."
Hạ Xuyên nói, "Quả nhiên tối hôm qua nếm được trái ngọt, bây giờ thì càng kén cá chọn canh."
Hai thân bóng người đang triền miên quấn lấy nhau, tiếng thở dốc trầm thấp thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng nghẹn ngào đau đớn của người đàn ông.
Nếu là trước kia, Hạ Sơ Ngạn cũng muốn nằm trên giường nghỉ ngơi, ngày mai bảy giờ sáng như thường lệ, sau khi dùng bữa xong anh ta sẽ lái xe đến công ty.
Ly sữa đặt trên bàn đã nguội lạnh, đồng hồ điểm 0 giờ rồi, hai tay bị dây thắt lưng trói lại đã được nới lỏng hơn chút, dù cho móng tay thường xuyên được cắt tỉa, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng những vết cào xước trên tấm lưng rộng lớn của Hạ Xuyên.
Cảm giác xấu hổ mạnh mẽ dâng trào làm cho một giọt lệ trên khóe mi anh rơi xuống, rồi lại bị người kia hôn lên giọt nước mắt ấy.
Mỗi khi thấy người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt ít khi bộc lộ cảm xúc, một bộ dạng hờ hững phong thái cao cao tại thượng, hắn thật sự rất muốn biết, khi người này khóc sẽ trông thế nào. Hai mắt Hạ Sơ Ngạn đỏ bừng, lông mi dính tầng hơi nước, khẽ hé cánh môi mỏng bị người ta cắи ʍút̼ đến đỏ tươi, vẻ mặt mông lung mê ly, tăng thêm vẻ mê người hút lấy hồn Hạ Xuyên, khiến hắn càng không thể khắc chế được, muốn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người này vào bụng.
"..." Hạ Sơ Ngạn khẽ gọi một tiếng, giọng điệu như cầu xin.
"Gọi tôi sao?" Hạ Xuyên hỏi.
Càng nói càng thấy thẹn, Hạ Sơ nGạn không thể nói ra thành lời, chuyện đã tới nước này không thể nào coi như không có gì mà chung sống hòa hợp như trước nữa.
Lúc trước còn có thể tự an ủi chính mình, rằng đây chỉ là ác mộng, nhưng hôm nay, Hạ Sơ Ngạn không còn lý do nào để biện giải thêm được nữa, thân thể bị người kia tàn nhẫn xâm chiếm lấy, mỏi mệt cùng xấu hổ và giận dữ. Nhưng anh không còn sức lực để đẩy đối phương ra. Hạ Sơ Ngạn không tính là còn trẻ tuổi nữa, so về các phương diện thể lực thì nào bằng thanh niên tuổi đôi mươi, anh ta vẫn luôn coi Hạ Xuyên là hậu bối của mình, nhưng bọn họ lại làm ra chuyện chỉ có những người yêu nhau mới làm, thân là một người đàn ông, lại bị đứa nhỏ kém mình 9 tuổi đè áp đối xử như một người phụ nữ. Cứ lặp đi lặp lại, Hạ Sơ Ngạn cũng không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần rồi.
Sau lưng truyến đến một cơn đau rát nóng bỏng, có lẽ là bị bức tường cứng màu rách da thịt, ý thức của Hạ Sơ Ngạn dần dần trở nên mê mang, có lẽ là phát hiện thấy anh khác thường, động tác người kia trở nên dịu dàng hơn, bế anh ta lên, cả người treo lửng giữa không trung, không muốn bị ngã, chỉ có thể vòng tay ôm cổ đối phương. Người kia có vẻ rất hưởng thụ động tác nhỏ này của anh ta.
Thân thể ngã nằm xuống chiếc giường lớn mềm mãi, Hạ Sơ Ngạn khó có được một lúc thở dốc. Vắt vẻo trên tay anh chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng, quần tây đã bị lột vứt phăng xuống đất, vốn bộ quần áo ban đầu được ủi phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm.
Một người đàn ông nắm trong tay quyền lực điều hành cả một công ty, giờ đây lý trí lu mờ mộng ảo, hai mắt mông lung ngấn tầng hơi nước, anh hơi rũ mí mắt, nhìn người thanh niên tới gần mình, theo bản năng gập hai chân lại, muốn mượn sức mình tránh né.
"..." giọng nói Hạ Sơ Ngạn mang theo ý sợ hãi.
Giây tiếp theo người kia trực tiếp bắt lấy cổ chân anh kéo lại, tay Hạ Xuyên chống xuống giường, hai người mặt đối mặt sát gần nhau.
Hạ Sơ Ngạn cứng đờ người, anh đã vạch sẵn con đường tương lai của mình, cũng không còn trẻ tuổi nữa, anh sẽ không làm ra chuyện trời đất không dung, sau khi Hạ Xuyên xé bỏ lớp ngụy trang xuốnh, anh chỉ muốn vạch rõ giới hạn giữa hai người cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào đến nhau nữa.
Cho dù ý thức không được tỉnh táo, nhưng anh vẫn biết mình không cần thiết phải nói chi tiết với Hạ Xuyên.
Những năm gần đây, anh ta chưa từng đối xử tệ bạc với đối phương, nhưng đổi lấy lại bị chính con sói vô ơn này cắn trả.
Hạ Xuyên rất tự nhiên mở miệng nói, "Hạ Sơ Ngạn, có phải chú đang rất căm hận tôi không?" Hạ Sơ Ngạn không trả lời. Dường như đã đoán trước được phản ứng của anh, Hạ Xuyên ôm lấy eo Hạ Sơ Ngạn. Nhìn anh ta kinh hoảng thất thố nói, "Không quan trọng,... Muốn hay không cũng không phải chú nói là được."
"Bởi vì, tôi muốn trở thành người đàn ông của chú."
Hạ Sơ Ngạn nhất thời có vẻ không hiểu đối phương nói gì, anh sững sờ, lợi dụng lúc anh ta đang thừ người, Hạ Xuyên hé môi đưa lưỡi vào miệng anh, trong không khí lại phát ra tiếng nước dính nhớp.
Đêm còn dài.
Sống hơn 30 năm nay, đời này của Hạ Sơ Ngạn lớn lớn bé bé sóng gió đều đã trải qua nhưng anh ta không ngờ rằng có ngày mình lại bị người này đè áp trên giường lăn qua lộn lại.
Suy nghĩ của anh ta vẫn rất bảo thủ, thậm chí có thể bị coi là phong kiến, anh vẫn luôn không hiểu nổi thú vui thích chơi trẻ vị thành niên nam của đám người có tiền, nhưng tất cả đều là tự nguyện, anh ta vẫn luôn thấy chướng mắt đám người đó, rõ ràng có tay có chân, lại chỉ muốn ăn không ngồi rồi hưởng thụ, thà bán rẻ lòng tự trọng của mình còn hơn tìm một công việc nghiêm túc.
Nhưng hiện tại, anh ta có tư cách gì để phán xét người khác.
Sau khi tỉnh lại đã là bảy giờ sáng, anh ta vẫn luôn duy trì giờ giấc theo đồng hồ sinh học, bất ngờ là Hạ Xuyên không còn ở bên cạnh nữa, Hạ Sơ Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Eo lưng đau dường như sắp gãy rời, Hạ Sơ Ngạn khó khăn đứng dậy khỏi giường, sắc mặt trắng bệch, quần áo vứt trên đất đêm qua đã được Hạ Xuyên mang đi giặt. Đầu giường đã đặt sẵn một bộ quần áo, hẳn là do Hạ Xuyên đặc biệt chuẩn bị cho anh ta.
Hạ Sơ Ngạn tính tình hiền lành, biết đối nhân xử thế, nhưng lúc này trong lòng như có lửa đốt, anh đi tới tủ tìm một bộ quần áo vừa vặn mặc vào, lúc cài cúc áo không nhịn được nhìn thấy chi chít dấu hôn trên vùng ngực.
Dù có ra sao đi nữa, loại chuyện này không thể có tiếp lần thứ hai.
Hạ Sơ Ngạn cũng không thích cảm giác nhớp nháp bẩn thỉu, mấy lời đêm qua Hạ Xuyên nói, cứ mãi quanh quẩn trong đầu khiến anh cảm thấy hoang mang.
Anh đã hơn ba mươi tuổi, Hạ Xuyên còn trẻ, nam thanh nữ tú cùng tuổi có rất nhiều, chỉ sợ vì hứng thú nhất thời, mới có thể làm ra chuyện như vậy với anh ta.
Lúc đang tắm rửa thì Hạ Sơ Ngạn nhìn thấy mấy dấu hôn trên cổ không che đậy được, trước kia anh không biết đây là gì, ngược lại còn hồn nhiên đi hỏi, thảo nào lúc anh nói mình bị dị ứng, người trong công ty còn đùa rằng anh tìm được tình yêu mới.
Hạ Sơ Ngạn tìm hai miếng băng dán trong hộp thuốc, che đi dấu hôn, vẫn thấy không yên tâm, ngó thêm vài lần trong gương nữa.
Mặc dù Hạ Xuyên đã giúp anh rửa sạch, nhưng trong người vẫn cảm thấy khó chịu, tư thế bước đi cũng trở nên có chút kỳ quái, lần đầu tiên Hạ Sơ Ngạn cảm thấy khoảng cách bước xuống cầu thang dài như vậy.
Hạ Xuyên đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy anh ta, thản nhiên nói: “Tôi nấu cháo gạo kê, rất tốt cho dạ dày."
Hạ Sơ Ngạn không muốn để ý tới người trước mặt.
Ở dưới công ty cũng có rất nhiều người bán đồ ăn sáng, sau đêm qua, mấy ngày gần đây anh ta cũng không ăn uống được gì nhiều, hôm nay sẽ nhờ trợ lý thu dọn hết đồ đạc chuyển đi, đến cả mấy bộ quần áo, nhớ lại đó là món quà tặng từ phần tiền lương đầu tiên của Hạ Xuyên mua, lúc ấy anh ta vui sướng biết bao, hiện tại lại cảm thấy có chút ghê tởm.
Thấy anh ta không trả lời, Hạ Xuyên lại nói, "Đã thế này rồi chú vẫn có thể tự lái xe tới công ty sao ?"
"Không liên quan tới cậu." giọng điệu Hạ Sơ Ngạn chuyển sang thế bùng nổ.
Hạ Xuyên bước đến gần, nhưng thay vì khó chịu vì lời nói của anh ta, hắn lại mỉm cười, "Đoán xem, công ty của chú hiện tại có thể tồn tại được bao nhiêu ngày nữa? Theo như tôi biết thì không có công ty nào sẵn sàng ra tay giúp chú cả. Nếu có nguồn vốn, công ty cũng sẽ không bị phá sản, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy, đột nhiên lụi bại thì thật đáng tiếc."
Cả người Hạ Sơ Ngạn run lên.
Ban đầu anh ta cho rằng Hạ Xuyên chỉ là một thiếu niên đơn thuần không rõ sự đời, bây giờ lớp ngụy trang đã được xé bỏ, đối phương hoàn toàn trở thành bộ dạng mà anh ta không quen biết.
Lời này, ẩn chứa quá nhiều tin tức.
Hạ Sơ Ngạn hỏi, "Cậu muốn thế nào ?"
"Không muốn thế nào cả, trước ăn xong bữa sáng rồi hãy tới công ty, tránh để người trong công ty biết, người mà họ luôn kính trọng đêm qua đã làm những gì."
Vẻ tức giận trên mặt Hạ Sơ Ngạn đã lộ rõ, nhưng Hạ Xuyên lại làm ra vẻ bình tĩnh, bưng bát cháo lên múc một muỗng, sau đó đưa tới trước mặt anh, ân cần nhắc nhở, "Cẩn thận nóng."
Tối hôm qua vì Hạ Sơ Ngạn đã hôn mê bất tỉnh, cho nên anh ta không biết người kia đã làm gì sau đó."
Ở thành phố L, anh cũng coi như là người có tiếng, thế nhưng hiện tại anh lại đang bị người mình bảo bọc bấy lâu này làm cho rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Mặc dù ghế đã được lót sẵn đệm, Hạ Sơ Ngạn vẫn không dám ngồi xuống, hơi nhúc nhích một chút, sẽ cảm thấy đau đớn cùng hổ thẹn, khiến anh không thể mở miệng nói. Hạ Xuyên lại còn hỏi, "Vì sao không ngồi xuống?"
Hạ Sơ Ngạn không muốn người khác nhìn thấy sự bối rối của mình nên chỉ có thể hơi nhổm lên, không muốn nói chuyện với người trước mặt nữa. Nhìn cháo gạo kê sền sệt trong thìa, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy nôn nao trong bụng. Tối hôm qua thân thể liên tục bị người kia đòi hỏi, lục phủ ngũ tạng như đặt sai chỗ, sờ bụng dưới thì có vẻ hơi phồng lên. Hạ Sơ Ngạn nhíu chặt mày, trước khi xuống lầu anh đã tắm rửa lại lần nữa, nhưng khi tới gần vẫn có thể thấy rõ, nét phong trần mệt mỏi trên gương mặt, đôi môi hơi khô ráp, làn da có nhiều dấu vết sau khi hoan ái.
"Không thích sao?" Hạ Xuyên hỏi anh.
Hạ Sơ Ngạn không muốn để ý tới người kia, đưa cháo đã thổi nguội vào miệng, ăn xong sớm chút nào thì có thể tới công ty sớm chút nấy.
Hạ Sơ Ngạn ăn được nửa bát, thì không nuốt nổi nữa, thả muỗng vào bát.
Anh nâng cổ tay trái lên liếc nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, đi đường mất hơn nửa tiếng, anh nói, "Tôi muốn tới công ty."
Hạ Xuyên nói, "Quả nhiên tối hôm qua nếm được trái ngọt, bây giờ thì càng kén cá chọn canh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất