Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 265: Anh Giả Tạo Đủ Chưa
Edit & Beta : Đòe
Ninh Tu Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay Kiều Nguyên sẽ tới. Trước kia Kiều Nguyên hai ngày liền sẽ không đến thăm, huống chi là sớm như vậy, chưa kể hôm qua phải gần sáng cậu mới trở về, hiện tại mới tám giờ sáng, Kiều Nguyên thường đến bệnh viện lúc hơn mười giờ.
Sắc mặt Kiều Nguyên hơi tái nhợt, sau khi nhận ra, cậu đóng cửa phòng bệnh, xoay người bỏ đi, trong lòng Ninh Tu Viễn bỗng sinh ra một nỗi hoảng sợ chưa từng trải qua, liều mạng đi chân trần chạy ra ngoài.
"Kiều Nguyên!" Ninh Tu Viễn hét lên.
Kiều Nguyên phớt lờ hắn.
Ninh Tu Viễn đuổi theo, nắm lấy tay Kiều Nguyên, nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Kiều Nguyên, trái tim hứa không khỏi run lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc giả bệnh để lừa gạt Kiều Nguyên, sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết mình lấy nhầm tờ xét nghiệm, hơi do dự, hắn đã không còn cách nào để tiếp cận với Kiều Nguyên nữa.
Từ khi Kiều Nguyên rời khỏi thành phố L, thể chất của hắn không được tốt lắm, lần này có thể là hiểu lầm, nhưng lần sau? Ninh Tu Viễn còn nghĩ rằng nếu Kiều Nguyên thật sự không chịu tha thứ cho hắn, vậy chờ đợi hắn cũng chính là cái chết.
"Kiều Nguyên, lần này tôi sai rồi, lúc đầu khi vừa nhận được kết quả xét nghiệm, tôi cũng cho rằng mình sắp chết rồi, tôi không muốn tới làm phiền em. Nhưng sau đí, em lại chủ động tới tìm tôi, sau khi đến bệnh viện kiểm tra lại tôi mới biết mình lấy nhầm giấy xét nghiệm."
Hốc mắt Ninh Tu Viễn ửng đỏ,"... Nếu không phải vì trận bệnh này, em cũng sẽ không đến đây... Tôi đã nghĩ, nếu em thật sự bỏ mặc tôi...vậy thì từ giả tôi sẽ biến thành thật. "
"Anh đóng kịch đu chưa?" Kiều Nguyên hỏi.
"Lần này tôi thật sự không lừa em."
Kiều Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, "Ninh Tu Viễn, chuyện anh lừa gạt tôi còn ít sao?"
"Người như anh, từ đầu cho tới cuối chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, anh hứa hẹn đủ điều vậy anh có nghĩ cho người khác không? Anh có nghĩ tới Ninh Mặc nó còn nhỏ, người lớn phải có trách nhiệm dẫn con đi theo đúng hướng không."
"Tôi không quan tâm anh đã lừa gạt tôi ra sao."
"Buông tôi ra." Hắn nắm chặt lấy tay Kiều Nguyên, lo sợ cậu sẽ hoàn toàn chán ghét hắn, càng lo sợ cậu sẽ vĩnh viễn rời bỏ hắn mà đi.
Biết phiếu xét nghiệm là giả, hắn đã hỏi bác sĩ tại sao lại ho ra máu và tức ngực, bác sĩ kiểm tra lại nói tình hình không mấy khả quan, suy nhược lâu ngày và suy sụp tinh thần nghiêm trọng khiến hắn luôn trong tình trạng bất ổn. Tình huống cực kỳ nguy cấp, sức khỏe và tình cảm của một người không thể tách rời, bác sĩ nói rằng hắn còn trẻ, rất đẹp trai và rất thành công trong sự nghiệp, hắn còn có thể nghĩ đến điều gì nữa.
Mấy năm nay, Ninh Tịch Viễn đã uống rất nhiều thuốc điều trị chứng mất ngủ, suy nhược cơ thể, nhưng không có loại nào có tác dụng nhiều, ở chỗ ngã tư, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng bên kia đường, hắn bất chấp mọi thứ chạy đuổi theo, trước dòng đường ngựa xe nư nước, thật may mắn là có trợ lý bên cạnh kéo hắn lại, người trợ lý toát mồ hôi lạnh ròng ròng hỏi hắn có chuyện gì sao.
Nếu là lúc ấy hắn lao ra, chỉ sợ hiện tại cũng không thể bình yên đứng trước mặt Kiều Nguyên rồi.
Chuyện như thế này đã tiếp diễn không phải chỉ một hai lần, hắn cũng đã đi gặp bác sĩ tâm lý, người kia nói triệu chứng của hắn không thể chữa được bằng thuốc, hàng ngàn người trên thế giới này, sau khi nghe mấy lời như vậy sẽ từ bỏ việc trị liệu. Bệnh viện kia đã nằm trong danh sách đen của anh ấy kể từ đó.
Chỉ có hắn biết rằng Kiều Nguyên là liều thuốc duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho mình. Cho nên mấy ngày nay Kiều Nguyên đến thăm hắn, cho dù hắn thức trắng mấy ngày không ngủ, không ăn uống gì, cũng không phải là vấn đề lớn.
Ninh Tu Viễn không muốn buông tay, nhưng ánh mắt Kiều Nguyên lạnh lẽo đến thấu vào trong xương hắn.
"Nếu thật sự tôi chết ... Vậy cũng không phải là lừa dối em." Vẻ mặt Ninh Tu Viễn tràn đầy nỗi tuyệt vọng, hắn không phải cố ý lừa gạt, nhưng tất cả chỉ là chuyện lại xảy ra ngay vào thời điểm đó, hắn không có sự lựa chọn nào khác, từ nay hắn và Kiều Nguyên là hai người xa lạ.
Hắn nằm ở phòng số VI tầng 7, cuối hành lang có cửa sổ, bên dưới là bồn hoa và thảm cỏ, độ cao gần 30m sẽ khiến người ta nhũn chân khi nhìn xuống. Hắn bước tới và không nói gì định nhảy xuống.
Người phía sau túm lấy hắn, giọng nói có chút tức giận, "Cho dù có muốn chết vậy cũng đừng để ảnh hưởng tới người khác."
Ở khoảng cách cao như vậy, một người ngã xuống gần giống với quả cà chua chín rơi xuống đất, Ninh Tu Viễn vô cùng bối rối.
Tay người kia nắm chặt góc áo hắn, Ninh Tu Viễn trở tay nắm lấy, "Em thật sự vẫn còn chút quan tâm tới tôi có phải không."
"Không." Kiều Nguyên muốn rút tay về.
"Nếu không có, vậy vừa rồi em cũng sẽ không thèm quan tâm tới tôi sống chết ra sao."
"Anh đùa tôi sao?" Kiều Nguyên cau mày.
Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu, "Đây thật sự là lần đánh cược cuối cùng của tôi với chính mình, nếu em không ngăn cản tôi lại, tôi thật sự sẽ nhảy xuống."
"Anh có bệnh à." Kiều Nguyên không hiểu nổi đầu óc của hắn đang nghĩ cái gì nữa, cậu muốn rút tay về, nhưng lại bị Ninh Tu Viễn mười ngón đan vào nhau.
Ninh Tu Viễn vẫn ôm chặt lấy cậu, giọng nói trở nên nghẹn ngào," ... Đừng bỏ rơi tôi, nếu em hận tôi, có thể dùng dao đâm tôi cũng được, tôi đã lập sẵn di chúc rồi."
"Sau này nếu thấy em ở bên cạnh người khác, tôi thật sự sẽ phát điên, đến lúc đó cũng sống không được bao lâu nữa, nghĩ đến cảnh em ân ái cũng người khác, giống như ngàn con dao ngày ngày găm sâu vào tim hắn, mỗi ngày đều là dày vò.
Ninh Tu Viễn ôm thật sự rất chặt, hắn sợ một khi buông lỏng tay ra, Kiều Nguyên sẽ lập tức bỏ đi mất.
Kiều Nguyên là của hắn.
Khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông cao gần 1m9, đầy mặt dàn dụa nước mắt, cái gì mà hình tượng với thể diện, không quan tâm.
Đau ốm nhiều ngày như vậy, hiện tại lại còn khóc lóc đau khổ, dáng vẻ hết sức chật vật còn đâu vẻ anh tuấn ngày trước, một chút phong độ cũng không có, càng nhìn không ra dáng vẻ lưu manh cái thời còn học cao trung.
Đây là bệnh viện, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên ý tế đi qua, Kiều Nguyên nhíu chặt mày nói, "Anh buông ra, đang ở bệnh viện đấy."
Ninh Tu Viễn nghe lời buông lỏng tay.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy trợ lý đi ra khỏi phòng bệnh, đối phương dường như cảm giác được có gì đó không đúng, đang định quay về thì đã bị Ninh Tu Viễn ghi hận trong lòng.
Làm trò trước mặt Kiều Nguyên, khí thế của Ninh Tu Viễn trong nháy mắt mềm xuống, "Không ở bệnh viện thì có thể sao ?"
Kiều Nguyên lười phản ứng với hắn. Sau khi quay lại phòng bệnh, trợ lý cả người nơm nớp lo sợ, anh ta vừa nhìn thấy gì rồi? Thế mà anh ta lại có thể nhìn thấy Ninh tổng đang đặt cằm trên vai Kiều tổng.
Ngày thường ở trong công ty, người này cứ như diêm vương sống, cả người trợ lý nổi đầy da gà da vịt.
Kiều Nguyên sắc mặt vẫn cứ lãnh đạm, làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc hiện tại.
Ninh Tu Viễn gọi một tiếng, "Nguyên Nguyên."
Kiều Nguyên nói, "Đừng có bắt chuyện với tôi."
Hức.
Kiều Nguyên vẫn còn tức giận, nhưng Ninh Tu Viễn đã nói dối cậu một cách vụng về như vậy, để tạo ra bầu không khí mắc bệnh nan y mấy ngày nay, nhìn người đàn ông nay quả thực rất hốc hác, áo bệnh viện còn hơi rộng, hai má hõm sâu vào xạm đen, hắn thực sự ... vì ... nói chuyện với cậu, mới tự hành hạ mình hai ngày nay.
Sau khi biết được Ninh Tu Viễn không mắc bệnh ung thư, trong lòng cậu thở phào một hơi.
Mấy ngày này, Ninh Mặc cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa, ở trước mặt Ninh Tu Viễn rất ngoan ngoãn, cứ luôn gọi một tiếng "Daddy" rồi lại hai tiếng "Daddy" , cứ như thể giây tiếp theo sẽ không còn cơ hội để gọi nữa, trực giác của trẻ còn rất nhạy bén, Ninh Mặc cũng không phải lúc nào cũng hừ hừ làm nũng, vành mắt ngấn lệ long lanh, tự vươn tay lau đi nước mắt trên mặt.
Lúc bảo mẫu dẫn Ninh Mặc đi, nhóc con sẽ tìm cách né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị bảo mẫu bế đi.
Một màn này Kiều Nguyên đều nhìn thấy hết. Dù muốn thế nào cũng không nhận ra đứa nhỏ này, nhưng không ai có thể nhẫn tâm chối bỏ một đứa nhỏ vừa thông minh lanh lợi lại vừa đáng yêu như vậy, ba lần đã là giới hạn của Kiều Nguyên.
Chuyện này truyền tới tai Ninh Kỳ, ông ta cầm lấy rôi muốn quất cho Ninh Tu Viễn mấy phát, nói hắn là thằng con mất nết, mấy ngày này Ninh Kỳ tiều tụy đi rất nhiều, mẹ của Ninh Tu Viễn bà Trương Lan Chi đi du lịch nước ngoài đã trở về, bà trở về bởi vì Ninh Kỳ báo là quay lại có thể gặp mặt lần cuối, vội vàng mua vé máy bay chuyến gần nhất có thể, Trương Lan Chi không biết Ninh Tu Viễn bị bệnh, vừa trở về đã khóc đến thảm thương.
Ninh Tu Viễn bị quất cho hai cái, Trương Lan Chi lại bênh cho hắn.
Ninh Kỳ hận rèn sắt không thành thép nói, "Nó là bị bà chiều hư, nếu không thì sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy."
"Chẳng lẽ đến khi Tu Viễn xảy ra chuyện, ông mới vui vẻ sao ?"
"Nếu không phải tại bà, lúc trước tôi đã sớm dục nó kết hôn, làm sao có thể để cho nó trở thành cái loại lưu manh chuyện đi gây hại cho người khác." Ninh Kỳ nói.
Ninh Tu Viễn nghe không nổi nữa, liền rời khỏi nhà, theo bản năng tự tát mình một phát, vì Kiều Nguyên mà từ bỏ hút thuốc.
Hóa ra Kiều Nguyên đã có không ít lần liên lạc với Hàn Kham sau khi đến thành phố L, chỉ gần đây hắn mới biết rằng Hàn Kham thực sự là người thừa kế của Thượng Đằng.
Hắn chuyển đến sống cách vách nhà Kiều Nguyên, Kiều Nguyên hiện giờ rất cần người chăm sóc, nhưng cậu lại da mặt mỏng, bụng lớn nên không muốn ra ngoài để người khác thấy, muốn ra cửa thì cũng mặc nhiều áo để che phần bụng, hiện tại miễn cưỡng còn có thể che được, nhưng qua một thời gian nữa, có mặc bao nhiêu áo cũng không có tác dụng.
Đêm nay Kiều Nguyên không về nhà.
Ninh Tu Viễn cũng không dám gọi điện thoại hỏi, tự giác lái xe đứng chờ ngoài công ty, thái độ Kiều Nguyên đối với hắn vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là không còn quá xa cách nữa, cũng không đẩy hắn ra như trước. Bảy giờ tối, hắn mới nhìn thấy bóng người quen thuộc đi ra từ cửa lớn công ty.
Hắn vội vàng xuống xe đón cậu, giúp Kiều Nguyên cầm lấy cặp đựng công văn, sau đó đưa máy sưởi cho cậu ủ ấm.
Ninh Tiểu Thuần chưa kịp bày tỏ tình thương mến thương thì đã nghe thấy một giọng nói ấm áp ở cách đó không xa.
"Ninh thiếu, sao anh lại ở đây? Mấy năm rồi không gặp." người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt đầy nịnh hót tiến lên, dường như không chú ý tới Kiều Nguyên đang mặc áo lông vũ, sau cùng thì mấy bộ quần áo may sẵn, vào thời tiết lạnh giá cũng không ngoại lệ ấm áp hơn. Kiều Nguyên trả lại chiếc máy sưởi tay cho hắn, cầm lấy cặp chuẩn bị rời đi.
*****
Tôi cứ tưởng sau khi phát hiện bị Viễn cẩu lừa dối, Kiều Nguyên sẽ có một màn combat nảy lửa với hắn, nhưng khum Kiều Nguyên lại rất bình tĩnh tha thứ cho hắn bởi vì Kiều Nguyên động lòng mất gòyyyyy. Đáng lí bác Kỳ phải đánh cho lên bờ xuống ruộng tội con cái mất nết (´ . .̫ . ') nhưng lại có kịch hay để xem rồi, há há nợ đào hoa của Viễn cẩu ~~~
Ninh Tu Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng hôm nay Kiều Nguyên sẽ tới. Trước kia Kiều Nguyên hai ngày liền sẽ không đến thăm, huống chi là sớm như vậy, chưa kể hôm qua phải gần sáng cậu mới trở về, hiện tại mới tám giờ sáng, Kiều Nguyên thường đến bệnh viện lúc hơn mười giờ.
Sắc mặt Kiều Nguyên hơi tái nhợt, sau khi nhận ra, cậu đóng cửa phòng bệnh, xoay người bỏ đi, trong lòng Ninh Tu Viễn bỗng sinh ra một nỗi hoảng sợ chưa từng trải qua, liều mạng đi chân trần chạy ra ngoài.
"Kiều Nguyên!" Ninh Tu Viễn hét lên.
Kiều Nguyên phớt lờ hắn.
Ninh Tu Viễn đuổi theo, nắm lấy tay Kiều Nguyên, nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt Kiều Nguyên, trái tim hứa không khỏi run lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc giả bệnh để lừa gạt Kiều Nguyên, sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết mình lấy nhầm tờ xét nghiệm, hơi do dự, hắn đã không còn cách nào để tiếp cận với Kiều Nguyên nữa.
Từ khi Kiều Nguyên rời khỏi thành phố L, thể chất của hắn không được tốt lắm, lần này có thể là hiểu lầm, nhưng lần sau? Ninh Tu Viễn còn nghĩ rằng nếu Kiều Nguyên thật sự không chịu tha thứ cho hắn, vậy chờ đợi hắn cũng chính là cái chết.
"Kiều Nguyên, lần này tôi sai rồi, lúc đầu khi vừa nhận được kết quả xét nghiệm, tôi cũng cho rằng mình sắp chết rồi, tôi không muốn tới làm phiền em. Nhưng sau đí, em lại chủ động tới tìm tôi, sau khi đến bệnh viện kiểm tra lại tôi mới biết mình lấy nhầm giấy xét nghiệm."
Hốc mắt Ninh Tu Viễn ửng đỏ,"... Nếu không phải vì trận bệnh này, em cũng sẽ không đến đây... Tôi đã nghĩ, nếu em thật sự bỏ mặc tôi...vậy thì từ giả tôi sẽ biến thành thật. "
"Anh đóng kịch đu chưa?" Kiều Nguyên hỏi.
"Lần này tôi thật sự không lừa em."
Kiều Nguyên lạnh lùng cười một tiếng, "Ninh Tu Viễn, chuyện anh lừa gạt tôi còn ít sao?"
"Người như anh, từ đầu cho tới cuối chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, anh hứa hẹn đủ điều vậy anh có nghĩ cho người khác không? Anh có nghĩ tới Ninh Mặc nó còn nhỏ, người lớn phải có trách nhiệm dẫn con đi theo đúng hướng không."
"Tôi không quan tâm anh đã lừa gạt tôi ra sao."
"Buông tôi ra." Hắn nắm chặt lấy tay Kiều Nguyên, lo sợ cậu sẽ hoàn toàn chán ghét hắn, càng lo sợ cậu sẽ vĩnh viễn rời bỏ hắn mà đi.
Biết phiếu xét nghiệm là giả, hắn đã hỏi bác sĩ tại sao lại ho ra máu và tức ngực, bác sĩ kiểm tra lại nói tình hình không mấy khả quan, suy nhược lâu ngày và suy sụp tinh thần nghiêm trọng khiến hắn luôn trong tình trạng bất ổn. Tình huống cực kỳ nguy cấp, sức khỏe và tình cảm của một người không thể tách rời, bác sĩ nói rằng hắn còn trẻ, rất đẹp trai và rất thành công trong sự nghiệp, hắn còn có thể nghĩ đến điều gì nữa.
Mấy năm nay, Ninh Tịch Viễn đã uống rất nhiều thuốc điều trị chứng mất ngủ, suy nhược cơ thể, nhưng không có loại nào có tác dụng nhiều, ở chỗ ngã tư, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng bên kia đường, hắn bất chấp mọi thứ chạy đuổi theo, trước dòng đường ngựa xe nư nước, thật may mắn là có trợ lý bên cạnh kéo hắn lại, người trợ lý toát mồ hôi lạnh ròng ròng hỏi hắn có chuyện gì sao.
Nếu là lúc ấy hắn lao ra, chỉ sợ hiện tại cũng không thể bình yên đứng trước mặt Kiều Nguyên rồi.
Chuyện như thế này đã tiếp diễn không phải chỉ một hai lần, hắn cũng đã đi gặp bác sĩ tâm lý, người kia nói triệu chứng của hắn không thể chữa được bằng thuốc, hàng ngàn người trên thế giới này, sau khi nghe mấy lời như vậy sẽ từ bỏ việc trị liệu. Bệnh viện kia đã nằm trong danh sách đen của anh ấy kể từ đó.
Chỉ có hắn biết rằng Kiều Nguyên là liều thuốc duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho mình. Cho nên mấy ngày nay Kiều Nguyên đến thăm hắn, cho dù hắn thức trắng mấy ngày không ngủ, không ăn uống gì, cũng không phải là vấn đề lớn.
Ninh Tu Viễn không muốn buông tay, nhưng ánh mắt Kiều Nguyên lạnh lẽo đến thấu vào trong xương hắn.
"Nếu thật sự tôi chết ... Vậy cũng không phải là lừa dối em." Vẻ mặt Ninh Tu Viễn tràn đầy nỗi tuyệt vọng, hắn không phải cố ý lừa gạt, nhưng tất cả chỉ là chuyện lại xảy ra ngay vào thời điểm đó, hắn không có sự lựa chọn nào khác, từ nay hắn và Kiều Nguyên là hai người xa lạ.
Hắn nằm ở phòng số VI tầng 7, cuối hành lang có cửa sổ, bên dưới là bồn hoa và thảm cỏ, độ cao gần 30m sẽ khiến người ta nhũn chân khi nhìn xuống. Hắn bước tới và không nói gì định nhảy xuống.
Người phía sau túm lấy hắn, giọng nói có chút tức giận, "Cho dù có muốn chết vậy cũng đừng để ảnh hưởng tới người khác."
Ở khoảng cách cao như vậy, một người ngã xuống gần giống với quả cà chua chín rơi xuống đất, Ninh Tu Viễn vô cùng bối rối.
Tay người kia nắm chặt góc áo hắn, Ninh Tu Viễn trở tay nắm lấy, "Em thật sự vẫn còn chút quan tâm tới tôi có phải không."
"Không." Kiều Nguyên muốn rút tay về.
"Nếu không có, vậy vừa rồi em cũng sẽ không thèm quan tâm tới tôi sống chết ra sao."
"Anh đùa tôi sao?" Kiều Nguyên cau mày.
Ninh Tu Viễn lắc lắc đầu, "Đây thật sự là lần đánh cược cuối cùng của tôi với chính mình, nếu em không ngăn cản tôi lại, tôi thật sự sẽ nhảy xuống."
"Anh có bệnh à." Kiều Nguyên không hiểu nổi đầu óc của hắn đang nghĩ cái gì nữa, cậu muốn rút tay về, nhưng lại bị Ninh Tu Viễn mười ngón đan vào nhau.
Ninh Tu Viễn vẫn ôm chặt lấy cậu, giọng nói trở nên nghẹn ngào," ... Đừng bỏ rơi tôi, nếu em hận tôi, có thể dùng dao đâm tôi cũng được, tôi đã lập sẵn di chúc rồi."
"Sau này nếu thấy em ở bên cạnh người khác, tôi thật sự sẽ phát điên, đến lúc đó cũng sống không được bao lâu nữa, nghĩ đến cảnh em ân ái cũng người khác, giống như ngàn con dao ngày ngày găm sâu vào tim hắn, mỗi ngày đều là dày vò.
Ninh Tu Viễn ôm thật sự rất chặt, hắn sợ một khi buông lỏng tay ra, Kiều Nguyên sẽ lập tức bỏ đi mất.
Kiều Nguyên là của hắn.
Khó có thể tưởng tượng được, một người đàn ông cao gần 1m9, đầy mặt dàn dụa nước mắt, cái gì mà hình tượng với thể diện, không quan tâm.
Đau ốm nhiều ngày như vậy, hiện tại lại còn khóc lóc đau khổ, dáng vẻ hết sức chật vật còn đâu vẻ anh tuấn ngày trước, một chút phong độ cũng không có, càng nhìn không ra dáng vẻ lưu manh cái thời còn học cao trung.
Đây là bệnh viện, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên ý tế đi qua, Kiều Nguyên nhíu chặt mày nói, "Anh buông ra, đang ở bệnh viện đấy."
Ninh Tu Viễn nghe lời buông lỏng tay.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy trợ lý đi ra khỏi phòng bệnh, đối phương dường như cảm giác được có gì đó không đúng, đang định quay về thì đã bị Ninh Tu Viễn ghi hận trong lòng.
Làm trò trước mặt Kiều Nguyên, khí thế của Ninh Tu Viễn trong nháy mắt mềm xuống, "Không ở bệnh viện thì có thể sao ?"
Kiều Nguyên lười phản ứng với hắn. Sau khi quay lại phòng bệnh, trợ lý cả người nơm nớp lo sợ, anh ta vừa nhìn thấy gì rồi? Thế mà anh ta lại có thể nhìn thấy Ninh tổng đang đặt cằm trên vai Kiều tổng.
Ngày thường ở trong công ty, người này cứ như diêm vương sống, cả người trợ lý nổi đầy da gà da vịt.
Kiều Nguyên sắc mặt vẫn cứ lãnh đạm, làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc hiện tại.
Ninh Tu Viễn gọi một tiếng, "Nguyên Nguyên."
Kiều Nguyên nói, "Đừng có bắt chuyện với tôi."
Hức.
Kiều Nguyên vẫn còn tức giận, nhưng Ninh Tu Viễn đã nói dối cậu một cách vụng về như vậy, để tạo ra bầu không khí mắc bệnh nan y mấy ngày nay, nhìn người đàn ông nay quả thực rất hốc hác, áo bệnh viện còn hơi rộng, hai má hõm sâu vào xạm đen, hắn thực sự ... vì ... nói chuyện với cậu, mới tự hành hạ mình hai ngày nay.
Sau khi biết được Ninh Tu Viễn không mắc bệnh ung thư, trong lòng cậu thở phào một hơi.
Mấy ngày này, Ninh Mặc cũng không còn nghịch ngợm như trước nữa, ở trước mặt Ninh Tu Viễn rất ngoan ngoãn, cứ luôn gọi một tiếng "Daddy" rồi lại hai tiếng "Daddy" , cứ như thể giây tiếp theo sẽ không còn cơ hội để gọi nữa, trực giác của trẻ còn rất nhạy bén, Ninh Mặc cũng không phải lúc nào cũng hừ hừ làm nũng, vành mắt ngấn lệ long lanh, tự vươn tay lau đi nước mắt trên mặt.
Lúc bảo mẫu dẫn Ninh Mặc đi, nhóc con sẽ tìm cách né tránh, nhưng cuối cùng vẫn bị bảo mẫu bế đi.
Một màn này Kiều Nguyên đều nhìn thấy hết. Dù muốn thế nào cũng không nhận ra đứa nhỏ này, nhưng không ai có thể nhẫn tâm chối bỏ một đứa nhỏ vừa thông minh lanh lợi lại vừa đáng yêu như vậy, ba lần đã là giới hạn của Kiều Nguyên.
Chuyện này truyền tới tai Ninh Kỳ, ông ta cầm lấy rôi muốn quất cho Ninh Tu Viễn mấy phát, nói hắn là thằng con mất nết, mấy ngày này Ninh Kỳ tiều tụy đi rất nhiều, mẹ của Ninh Tu Viễn bà Trương Lan Chi đi du lịch nước ngoài đã trở về, bà trở về bởi vì Ninh Kỳ báo là quay lại có thể gặp mặt lần cuối, vội vàng mua vé máy bay chuyến gần nhất có thể, Trương Lan Chi không biết Ninh Tu Viễn bị bệnh, vừa trở về đã khóc đến thảm thương.
Ninh Tu Viễn bị quất cho hai cái, Trương Lan Chi lại bênh cho hắn.
Ninh Kỳ hận rèn sắt không thành thép nói, "Nó là bị bà chiều hư, nếu không thì sao có thể gây ra nhiều chuyện như vậy."
"Chẳng lẽ đến khi Tu Viễn xảy ra chuyện, ông mới vui vẻ sao ?"
"Nếu không phải tại bà, lúc trước tôi đã sớm dục nó kết hôn, làm sao có thể để cho nó trở thành cái loại lưu manh chuyện đi gây hại cho người khác." Ninh Kỳ nói.
Ninh Tu Viễn nghe không nổi nữa, liền rời khỏi nhà, theo bản năng tự tát mình một phát, vì Kiều Nguyên mà từ bỏ hút thuốc.
Hóa ra Kiều Nguyên đã có không ít lần liên lạc với Hàn Kham sau khi đến thành phố L, chỉ gần đây hắn mới biết rằng Hàn Kham thực sự là người thừa kế của Thượng Đằng.
Hắn chuyển đến sống cách vách nhà Kiều Nguyên, Kiều Nguyên hiện giờ rất cần người chăm sóc, nhưng cậu lại da mặt mỏng, bụng lớn nên không muốn ra ngoài để người khác thấy, muốn ra cửa thì cũng mặc nhiều áo để che phần bụng, hiện tại miễn cưỡng còn có thể che được, nhưng qua một thời gian nữa, có mặc bao nhiêu áo cũng không có tác dụng.
Đêm nay Kiều Nguyên không về nhà.
Ninh Tu Viễn cũng không dám gọi điện thoại hỏi, tự giác lái xe đứng chờ ngoài công ty, thái độ Kiều Nguyên đối với hắn vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là không còn quá xa cách nữa, cũng không đẩy hắn ra như trước. Bảy giờ tối, hắn mới nhìn thấy bóng người quen thuộc đi ra từ cửa lớn công ty.
Hắn vội vàng xuống xe đón cậu, giúp Kiều Nguyên cầm lấy cặp đựng công văn, sau đó đưa máy sưởi cho cậu ủ ấm.
Ninh Tiểu Thuần chưa kịp bày tỏ tình thương mến thương thì đã nghe thấy một giọng nói ấm áp ở cách đó không xa.
"Ninh thiếu, sao anh lại ở đây? Mấy năm rồi không gặp." người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt đầy nịnh hót tiến lên, dường như không chú ý tới Kiều Nguyên đang mặc áo lông vũ, sau cùng thì mấy bộ quần áo may sẵn, vào thời tiết lạnh giá cũng không ngoại lệ ấm áp hơn. Kiều Nguyên trả lại chiếc máy sưởi tay cho hắn, cầm lấy cặp chuẩn bị rời đi.
*****
Tôi cứ tưởng sau khi phát hiện bị Viễn cẩu lừa dối, Kiều Nguyên sẽ có một màn combat nảy lửa với hắn, nhưng khum Kiều Nguyên lại rất bình tĩnh tha thứ cho hắn bởi vì Kiều Nguyên động lòng mất gòyyyyy. Đáng lí bác Kỳ phải đánh cho lên bờ xuống ruộng tội con cái mất nết (´ . .̫ . ') nhưng lại có kịch hay để xem rồi, há há nợ đào hoa của Viễn cẩu ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất