Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 274: Kẻ Làm Ấm Giường

Trước Sau
Edit & Beta : Đòe

Ninh Tu Viễn dừng lại một chút, thấy ánh mắt Kiều Nguyên lạnh lẽo, mím môi, nói,"Muộn như vậy rồi....” Cũng đã muộn rồi, hắn quả thật không muốn rời khỏi phòng ngủ của Kiều Nguyên, càng..... Hai người đã lâu không thân mật, cũng nên cho hắn ngủ lại cùng cậu chứ, hắn còn có thể làm ấm giường nha.

Kiều Nguyên không nói một lời nào, chỉ là ánh mắt hờ hững nhìn hắn, Ninh Tu Viễn ngoan ngoãn ngậm miệng, nuốt ngược lại vài bụng những lời hay đã soạn sẵn trong đầu định nói ra.

Kiều Nguyên...chỉ...coi hắn như một người bạn tình.

Ninh Tu Viễn chua xót lau nước mắt, vô lực biện giải vài câu,"...Cho tôi ngủ lại đây đi mà, tôi không chiếm nhiều diện tích đâu, ngủ không kéo chăn cũng không ngáy ngủ, cho tôi ngủ ở đây đi mò, đã lâu rồi tôi không được ngủ với em."

Nghĩ đến cảnh Ninh Mặc chen chúc đòi ngủ với cậu, Kiều Nguyên cũng rất dịu dàng chấp nhận, tâm lý hắn đột nhiên có chút không cân bằng, “Tiểu Mặc chạy tới tìm em muốn ngủ cùng, em đồng ý, tại sao tôi lại khônh thể?"

“Anh có đi hay không?” Kiều Nguyên hỏi.

Chút khí thế mới nãy bay biến mất tiêu.

Ninh Tu Viễn nhặt quần áo của mình vứt trên đất, cả người chỉ mặc độc cái áo choàng tắm, lưu luyến quay đầu lại nhìn ba lần, nghĩ rằng Kiều Nguyên có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng toàn bộ quá trình Kiều Nguyên đến liếc hắn một cái cũng không buồn liếc, Ninh Tu Viễn nắm chặt tay cửa, nhưng vẫn không vặn mở, đáng thương hề hề nhìn Kiều Nguyên nói,"... Tôi đi thật đấy."

Kiều Nguyên không trả lời.

“Dự báo thời tiết nói mấy ngày nay trời sẽ giảm nhiệt độ, buổi tối ngủ đắp chăn đàng hoàng, đừng để bị cảm lạnh."

Nói xong, Ninh Tu Viễn mới vặn cửa rời đi.

Trước khi bước chân ra khỏi phòng, trong lòng hắn còn đang ảo tưởng cho rằng Kiều Nguyên sẽ giữ hắn ở lại.

Thẳng cho đến khi cánh cửa đóng chặt.

Khi chắc chắn rằng Ninh Tu Viễn đã đi xa, Kiều Nguyên vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, như thể muốn ép mình ngừng thở.

Tại sao cậu lại để cho Ninh Tu Viễn đi vào phòng mình? Vì sao lại đồng ý cho hắn hôn cậu? Tại sao lúc hắn đến gần cậu lại không muốn để hắn rời đi??

Cậu đã nói rõ ràng hết với Ninh Tu Viễn rồi mà, nhưng đối phương cứ luôn bám dính lấy cậu.

Đặc biệt là khi hắn lau người cho cậu, cứ lải nhải mãi không muốn cậu bị thương, thậm chí hắn còn không biết xâu hổ, không ngừng nhắc đến chuyện kia bên tai cậu.

Sáng ngày hôm sau Ninh Tu Viễn xin nghỉ, yêu cầu trợ lý hoãn cuộc họp đến buổi chiều, chính vì hắn muốn dành thời gian để chăm sóc cho Kiều Nguyên, nhưng không biết vì sao, thái độ Kiều Nguyên rất thờ ơ với hắn

Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, tối hôm qua hắn cũng không ép buộc Kiều Nguyên, toàn bộ quá trình hắn vẫn luôn dò hỏi cảm xúc của Kiều Nguyên.

Sáng sớm tinh mơ Ninh Mặc đã thức dậy, một mình ngồi ngây ngốc trên chiếc giường nhỏ, mở to hai mắt còn nhập nhèm buồn ngủ nhìn chằm chằm phía trước, như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, qua hai giây mới từ từ bò xuống khỏi giường, ra khỏi phòng muốn tới gõ cửa phòng Kiều Nguyên, thì bị Ninh Tu Viễn chặn lại.



Ninh Tu Viễn nấu mì cho Ninh Mặc, thêm chút rau củ vào đó, nói, “Đừng có đánh thức ba nhỏ, ăn sáng trước đi, daddy sẽ gọi dì Trương tới đâu chăm con, có nghe thấy không?"

Ninh Mặc cầm trong tay chiếc thìa nhỏ, dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ nên não bộ không hoạt động được.

Nước da Ninh Mặc trắng như tuyết, mái tóc khi đứng dưới ánh sáng sẽ có chút hơi nâu, hai mắt to tròn đen nhánh cùng hàng mi dài, sống mũi thẳng, giống như tiểu oa oa béo tranh treo ngày tết.

Ninh Tu Viễn véo má thịt Ninh Mặc, “Con muốn có em trai hay em gái nào?"

Ninh Mặc vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ trợn tròn hai mắt đen láy nhìn hắn.

“Con trai quá ầm ĩ, một mình con cũng đủ khiến daddy nhọc lòng, cũng sắp ba tuổi rồi, còn thích khóc sướt mướt như vậy, còn em gái thì sao nào? Sau này con phải trở thành một anh trai gương mẫu bảo vệ em gái thật tốt."

Ninh Tu Viễn đắm chìm trong chính ảo tưởng của bản thân không cách nào khắc chế nổi, qua vài giây tự quyết định nói, “Có con gái, thật ra cũng khá tốt."

Lúc hắn còn đang mải mê suy nghĩ, Kiều Nguyên đẩy cửa phòng ngủ đi ra. Ninh Tu Viễn thấy cậu, giống như Bàn Công mở miệng nói, “Em ngồi trước đi, tôi nấu cháo gạo kê cho em, xong ngay đây." Kiều Nguyên nhìn thấy Ninh Tu Viễn rất không vừa mắy, cố tình Ninh Tu Viễn này lại còn là một thẳng nam sắt thép (ý em Nguyên là cha Viễn là thanh niên não thô, suy nghĩ nông cạn ấy), mấy lời vừa rồi, Kiều Nguyên cũng nghe thấy, hơn nữa sau chuyện tối hôm qua cậu càng ngứa mắt người này hơn.

“Không cần.” Kiều Nguyên lạnh lùng.

"... Vừa mới tỉnh lại, sáng sớm dù sao cũng phải ăn chút gì đó, nếu không bị đói bụng sẽ phải làm sao bây giờ, huống cho em còn đang mang thai, để con đói bụng cũng không tốt."

Tiếng ghế đổ đột ngột vang lên, sắc mặt Kiều Nguyên tái nhợt, như thể chiếc ghế bên cạnh cậu bị đổ, Ninh Mặc nhảy xuống khỏi ghế, chạy tới trước mặt Kiều Nguyên ngẩng đầu gọi,"Ba nhỏ...ba nhỏ."

Kiều Nguyên tựa như không nghe thấy Ninh Tu Viễn nói gì, dịu giọng hỏi Ninh Mặc," Sao thế con?"

Bộ đồ ngủ Ninh Mặc mặc trên người, sau khi rời giường đã được Ninh Tu Viễn cài lại cúc, cổ áo quá chặt sẽ rất khó chịu, nhóc không thể tự cởi cúc được, chỉ có thể nhìn Kiều Nguyên cầu cứu, sau đó lại “Hu hu” hai tiếng.

Kiều Nguyên cởi bớt cúc áo cho Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn đứng bên cạnh nói,".... Để tôi làm cho."

Kiều Nguyên không thèm để ý đến hắn. Thuận tay chỉnh lại áo cho Ninh Mặc, bé con vươn cánh tay ngắn ngủn múp thịt ra, Ninh Tu Viễn bế Ninh Mặc lên, nói, " Ăn sáng thôi."

Ninh Mặc vung vẩy tay hai cái, nhưng người đã bị Ninh Tu Viễn bế đến chỗ bàn ăn.

Ôm Ninh Mặc mang đi, Ninh Tu Viễn cố gắng giải thích với Kiều Nguyên,"... Sáng sớm mới ngủ dậy nên nó rất quấy phá, tôi cũng không biết rõ, mới cài sai cúc áo.”

Kiều Nguyên lướt qua hắn, đi đến phòng bếp.

“Kiều Nguyên, em sao vậy.. Đừng đối xử với tôi như vậy mà ...." Ninh Tu Viễn đứng chặn trước mặt Kiều Nguyên hỏi.

..... Ninh Tu Viễn đành phải tránh sang một bên, ngập ngừng, sau đó mở miệng nói, “Trong ngăn tủ còn đường trắng, tôi thường cho thêm chút đường vào trong cháo."



Kiều Nguyên vẫn như cũ không ngó ngàng tới hắn.

Ninh Tu Viễn cũng không biết mình đã sai ở đâu, vất vả lắm quan hệ với Kiều Nguyên có chút tiến triển, giờ thì hay rồi. Hắn không ngừng ở bên cạnh hỏi han ân cần, Kiều Nguyên không để ý tới hắn, cầm điện thoại trong tay không biết đang trả lời tin nhắn của ai.

Trong khoảng thời gian này chủ yếu là Kiều Ngạn quản lý công ty, mọi chuyện vẫn như bình thường, thỉnh thoảng cậu có nghe ngóng được chút tin tức về Bạch Thành Úc, có lẽ bởi vì Kiều Ngạn đã ngừng cho anh dùng thuốc, ý thức Bạch Thành Úc đứt đoạn hồi phục được chút ít, nhưng cũng không phải hoàn toàn, tổn thương tinh thần sẽ để lại di chứng vĩnh viễn.

Ban đầu Kiều Ngạn còn cảm thấy vui mừng, nhưng sau đó lại phát hiện ý thức của Bạch Thành Úc chỉ là thỉnh thoảng mới trở nên tỉnh táo. Càng nhiều khi, vẫn sẽ chìm trong cơn hoảng loạn.

Kiều Ngạn gọi bác sĩ đến để điều trị cho Bạch Thành Úc, hai ngày nay lịch trình bận rộn, đều phải gửi tài liệu qua cho Kiều Nguyên xử lý bớt.

Cách ngày dự sinh của Kiều Nguyên còn khoảng hai ba tháng nữa, nếu không phải bởi vì đang mang thai, cậu thật sự muốn tới khu biệt thự của Kiều Ngạn thăm Bạch Thành Úc, trong ấn tượng của cậu bác sĩ Bạch là một người cẩn thận sạch, sẽ gọn gàng, nói chuyện cũng duy trì tốc độ không nhanh không chậm, có biết bao nhiêu y tá thầm mền anh, bây giờ lại bởi vì Kiều Ngạn, mà trở thành một kẻ ngốc, mất việc làm và bao nhiêu tài sản anh gom góp được mấy năm qua.

Kiều nguyên vẫn chưa biết, Kiều Ngạn dùng lý do gì để thành toàn xe và căn nhà của anh, cùng với đóng băng tài khoản ngân hàng, nếu cậu biết, chỉ sợ bây giờ đã mang Bạch Thành Úc chạy trốn khỏi Kiều Ngạn.

Ngay cả khi tinh thần bình thường, Bạch Thành Úc cũng đã trở thành một người nghèo gánh một món nợ khổng lồ trên lưng, thông tin cá nhân bị tiết lộ cho cả nước biết, cũng không thể đi máy bay và thuê khách sạn bên ngoài, đây chính là cái hố đen anh rơi vào vĩnh viễn không thể thoát ra, tương lai sau này của anh sẽ không còn ngôi nhà thuộc về riêng anh. Những chuyện này đến mãi sau đó Bạch Thành Úc mới biết được.

Kiều Ngạn coi như không phải chuyện gì quan trọng lắm, nói lại với anh.

Rõ ràng công việc ổn định, có thể trang trải cuộc sống một cách thoải mái còn dư ra một phần tiền tiết kiệm, nhưng đến hôm nay nếu anh muốn tìm một công việc nào đó, sẽ trở nên rất gian nan khổ cực, chỉ cần có vết nhơ trong lí lịch sơ yếu, cũng sẽ ai muốn không tuyển dụng anh.

Mà Kiều Ngạn đối với việc này dường như rất hài lòng, bởi vì anh không còn đường lui, cả đời này cũng chỉ có thể dựa dẫm vào hắn tiếp tục sống.

Trước kia Bạch Thành Úc còn có ý định rời đi, hiện tại như đã chết lặng, Kiều Ngạn muốn anh trở lại làm một người bình thường, anh sẽ tự phong bế lại ý thức của chính mình.

Không có cảm giác, thì sẽ không còn cảm thấy bị dày vò. Đây không phải điều mà Kiều Ngạn mong muốn.

Anh vốn không muốn hận Kiều Ngạn, nhưng nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa, hắn tình nguyện không gặp lại Kiều Ngạn, tiếp tục bị người khác khinh miệt, cả đời đều sống trong nỗi uất ức cũng đươnc. Gặp được Kiều Ngạn, cho anh một cuộc sống đầy tốt đẹp rồi cũng cướp đi tất cả của anh. Anh chỉ muốn được sống như bao người khác. Giống như mọi người, sau khi tốt nghiệp sẽ đi tìm một công việc phù hợp, có được một mối quan hệ yêu đương bình đẳng, bởi vì không có nhà, cho nên phải thắt lưng buộc bụng mới đủ sống qua những ngày tiếp theo, mới có đủ tiền mua cho chính mình một căn nhà nhỏ.

Nhà đã bị Kiều Ngạn bán mất, những dấu vết anh từng sinh sống trong căn nhà ấy đã bị xóa sạch.

Kiều Ngạn cũng không coi anh như một người bình thường, tóc Bạch Thành Úc hơi dài, cho nên hắn đã mua vài bộ đồ ngủ nữ cùng váy dài, mỗi ngày thay một bộ cho anh, tủ quần áo của Bạch Thành Úc, trở thành tủ đựng đồ của phụ nữ.

Kiều Ngạn vẫn luôn muốn anh mang thai, bởi vì hắn biết anh rất thích trẻ con.

Gông cùm xiềng xích hắn tạo ra càng khiến anh thêm chết lặng.

Bữa tối hôm nay do trợ lý của Kiều Ngạn mang đến, thịt ba chỉ và ba loại canh rau củ, Kiều Ngạn đặt một bát canh cá đến trước mặt Bạch Thành Úc, anh ngửi thấy mùi tanh lập tức cổ họng trào lên cơn buồn nôn.

*****

Buồn cho cặp NgạnÚc quá, không biết bao giờ mới hết dằn vặt nhau đây (´д`ι)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau