Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 295: Bẫy Chim Hoàng Yến
Edit & Beta : Đoè
Tình cờ nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hạ Xuyên, như cố ý để lộ ra nhằm khoe khoang, thật không biết xấu hổ một chút nào.
Ninh Tu Viễn ai oán trong lòng hai câu, hỏi, "Cậu không sợ ảnh hưởng xấu sao ??"
Hạ Xuyên trả lời, "Đây là do tối hôm qua chú ấy uống say."
Tự dưng hỏi làm gì chứ, đúng là lắm lời mà.
Ninh Tu Viễn không định nhắc đến chuyện này với Hạ Xuyên nữa, không biết vì sao, trong vòng bạn bè Hạ Xuyên là tên đứng đắn nhất, ba câu nói không nhắc đến học hành thì cũng là công việc, chắc phải một tháng mới thấy một hai lần bắt gặp được biểu hiện khác trên mặt, gần đây không biết làm sao mà tên này rất thích chụp ảnh.
Nếu không phải lúc hai người bắt tay nhau, cơ bắp nổi lên, lại còn có cả vết cào, trông mặt thì đứng đắn nhưng dưới cổ thì đầy dấu hôn.
Hắn nghi ngờ Hạ Xuyên "lái xe", nhưng hắn không có chứng cứ.
Mặc dù WeChat chỉ kết bạn với những người quen, nhưng cũng không đến nỗi phô trương như vậy chứ ???
Còn không bằng hắn khiêm tốn, mấy tháng nay mỗi ngày chỉ đang hai bài viết, sáng một bài chiều một bài, lời ít mà ý nhiều bày tỏ tình cảm của hắn với Kiều Nguyên có bao nhiêu nồng thắm.
Trước mặt người ngoài thì có vẻ như hắn rất hạnh phúc, nhưng nào ai biết được sâu thẳm trong lòng hắn đau xót bao nhiêu, gần một năm nay hắn chỉ được chạm vào Kiều Nguyên đúng một lần, sau đó thì bị cậu cấm tiệt, hiện giờ công việc Kiều Nguyên chồng chất, mỗi ngày chịu nói với hắn mấy câu, hắn đã thấy cảm tạ trời đất rồi.
Nghe Hạ Xuyên nói, Ninh Tu Viễn không khỏi khâm phục trước tài mưu trí của gã.
Tại sao ngay từ đầu hắn không nghĩ ra nhỉ.
Ninh Tu Viễn nói, "Cậu làm như vậy có vẻ không ổn, nếu để chú ấy biết âm mưu của cậu... Hơn nữa, mấy năm nay Hạ Sơ Ngạn đối xử với cậu không hề tệ bạc, cậu làm vậy có hơi quá."
Không hề quá đáng, Ninh Tu Viễn không biết, đơn giản chỉ là hắn đang ghen tị với Hạ Xuyên mà thôi.
Hắn dây dưa với Kiều Nguyên ít nhất cũng phải năm-sáu năm, vì sao Hạ Xuyên lại có thể tu thành chính quả nhanh như vậy được? Thật sự là không cam lòng mà, hơn nữa Kiều Nguyên bây giờ không có một chút nào ỷ lại vào hắn, ngược lại là hắn mỗi ngày đều ở nhà chờ cậu trở về.
Bốn rưỡi hắn tan tầm, còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị bữa tối, Kiều Nguyên phải tầm 8-9 giờ tối mới về đến nhà, còn không nói lời nào với hắn, đã đi vào phòng làm việc, tắm rửa xong thì ngủ luôn.
"Chú ấy làm sao mà biết được, cũng không phải tôi ép chú ấy không được hẹn hò với người phụ nữ khác."
Ninh Tu Viễn muốn đánh người, nhưng lại không tìm thấy cái gì có thể cầm lên mà đánh.
Hạ Xuyên trao cho Hạ Sơ Ngạn hy vọng có thể thoát khỏi hắn.
Không phải chim Hoàng Yến trong lồng không muốn cất cánh bay đi, mà là thế giới bên ngoài có quá nhiều mối nguy hiểm, sau cùng mới hiểu ra được ở trong lồng vẫn là an toàn nhất.
Chưa từng được nếm trải vẫn sẽ mãi khao khát muốn được thử một lần, chỉ khi trải qua thất bại mới nhớ kỹ về sau.
Ả đàn bà đang hẹn hò với Hạ Sơ Ngạn kia, trước đó vì công ty của anh ta gặp khó khăn cho nên lựa chọn từ bỏ, hiện tại đang sóng yên biển lặng, lại muốn nối lại tình xưa với anh ta một lần nữa.
Ban đầu Hạ Xuyên cũng tức điên lên với anh ta, có rất nhiều thời điểm hắn nổi cơn ghen tuông điên cuồng với những người phụ nữa có thể dễ dàng tiếp cận Hạ Sơ Ngạn, mà hắn lại chỉ có thể lén lút, chờ cho đến đêm khuya đối phương ngủ say mới dám mò đến.
Sau đó, Hạ Xuyên cũng cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cứ như vậy thì mất nhiều hơn được, còn sẽ khiến đối phương ghét bỏ hắn.
Hắn bế Hạ Sơ Ngạn quay về căn biệt thự để nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, hắn chuẩn bị sữa hầm củ sen mà Hạ Sơ Ngạn thích nhất, cho thêm chút mật ong vào trong đó.
Vừa đấm vừa xoa, muốn để cho Hạ Sơ Ngạn không cảm thấy sợ hắn, mà là xem hắn như người thân cận nhất tựa như trước kia.
Hắn thậm chí còn không nghĩ tới Hạ Sơ Ngạn coi hắn là thế thân của Đan Duyên, mặc kệ Hạ Sơ Ngạn quen biết ai, chẳng qua là vì muốn anh ta nhận ra sự thật.
Tính cách hắn từ trước tới nay đều rất lãnh đạm, đối với chuyện gì cũng hết sức thờ ơ, duy chỉ có một lần học sinh tới nhà thăm cha hắn, hắn để ý đến một thanh niên mặc áo phông trắng, quần jean xanh nhạt.
Thanh niên kia tựa như thấy xấu hổ, chỉ ngồi ở một góc sô pha, tách biệt với khung cảnh xung quanh.
Đó là một đám sinh viên, đang bàn về những chủ đề mà hắn nghe không hiểu, hắn cũng không muốn dính líu đến, nhưng chả lại gọi hắn đến chào hỏi với đám sinh viên kia.
Sau đó hắn mới biết được người thanh niên kia tên là Hạ Sơ Ngạn.
Có lẽ vì để hắn dễ hoà nhập, người thanh niên ấy tìm đề tài bắt chuyện với hắn, rõ ràng vẻ mặt hết sức thẹn thùng nhưng lại đánh bạo hỏi hắn bao nhiêu tuổi, học ở trường nào, học hành ra sao, kỳ thi lần trước hắn thi được bao nhiêu điểm.
Cứ như bản sao của đám họ hàng ngày Tết đến nhà chơi.
Lúc hắn trả lời lại, Hạ Sơ Ngạn còn xoa xoa đầu hắn giống như một trưởng bối với hậu bối vậy, anh ta còn khen hắn một cậu, "Thông minh quá."
Hạ Xuyên vẫn mặt liệt như cũ, đôi con người đen láy nhìn chằm chằm anh ta, có lẽ vì thấy Hạ Sơ Ngạn đang xoa đầu hắn, những người khác cũng vươn tay ra định xoa đầu nhưng chỉ trong một giây đó Hạ Xuyên nhanh chóng né tránh đi.
Thấy hắn như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, sâu đó có mấy nữ sinh còn che miệng cười khẽ, lúc ấy hắn đang học lớp 6, mà Hạ Sơ Ngạn đã sắp năm 3 đại học.
Vóc dáng Hạ Sơ Ngạn không tính là thấp, khoảng 1m8, hắn vẫn chưa cao đến ngực anh.
Cha phê bình hắn, "Đan xuyên, không được bất lịch sự như vậy, mau xin lỗi anh đi."
Hạ Sơ Ngạn đứng ra hoà giải, nói,"Không sao ạ, thật ra em cũng... Đúng ra cách biểu đạt của em không đúng lắm."
Hắn lạnh mặt, đòi Hạ Sơ Ngạn ôm hắn, biểu tình của anh ta càng thêm khó xử.
Hắn trực tiếp quay về phòng làm bài tập, một đám người vẫn ngồi trò chuyện trong phòng khách, có lẽ vì tính tình hắn quá mức lạnh nhạt, lúc sau Đan Duyên cũng không gọi hắn ra ngoài ngồi nữa, mà chỉ đợi đến lúc ăn cơm mới gọi hắn ra.
Hiếm khi được cả bản cơn toàn người lớn, có không ít người kể về thời con học cãi trung, Hạ Xuyên không thích náo nhiệt ồn ào, yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện thanh niên ngồi đối diện cũng giống mình, không nói chuyện với những người kia.
Nhưng khác với hắn, Hạ Sơ Ngạn là không thể hoà mình vào với đám người kia.
Ngay từ lần đầu, Hạ Dơ Ngạn đã luôn với hắn như một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch.
Thế cho nên sau này khi nhận nuôi hắn, anh ta thường xuyên để Trần nửa người, thật ra thời cao trung cái gì hắn cũng biết.
Hạ Sơ Ngạn luôn đặt tay lên vai hắn như một vị trưởng bối, nói với hắn đạo lý của một đời người, lần nào hắn cũng rất phối hợp với đối phương, sau này Hạ Sơ Ngạn lại cho rằng hắn thích nghe, thường thường đến phòng ngủ của hắn để tâm sự, như sợ hắn cảm thấy không thích ứng kịp.
Hắn nhớ rõ Hạ Sơ Ngạn có một bộ quần áo ngủ màu đỏ rượu, lúc anh ta mặc trên người càng tôn lên nước da trắng nõn, hằng ngày anh ta phải đến công ty, chỉ ban đêm mới có thời gian rảnh.
Trút bỏ đi bộ tây trang kín cổng cao tường, vài sợi tóc ẩm ướt rủ xuống trán, thế nhưng lại không có vẻ gì là cổ hủ, mà mở miệng ra thì không khác gì mấy lão già hay đi răn dạy đám tiểu bối.
Hạ Sơ Ngạn hay nói,"Con ở trường học thì phải nghe lời giáo viên, nếu có gì không hiểu, về nhà cũng có thể hỏi chú."
Một học sinh giỏi thường được các bạn khác đến hỏi bài, bởi vì bọn họ coi hắn trở thành đáp án tiêu chuẩn.
Nhưng Hạ Sơ Ngạn lại còn sợ hắn đi học không hiểu bài, hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Hắn và Ninh Tu Viễn không học cùng lớn, thế mà sau này hai người lại chơi thân với nhau khiến rất nhiều người tò mò, cũng vì danh tiếng của Ninh Tu Viễn ở trường chẳng vẻ vang gì, thật ra Hạ Xuyên tiếp cận Ninh Tu Viễn cũng vì có mục đích, đối phương là Phú nhị đại con nhà gia thế nữa tiếng ở thành phố L, có lẽ lúc ấy bọn họ đã bắt đầu tính kế bẫy Hạ Sơ Ngạn trong tương lai.
Trong khoảng thời gian học đại học, có vài lần Hạ Sơ Ngạn dẫn theo bạn gái về nhà, ngay lúc bọn họ không để ý, Hạ Xuyên đã đổ tiêu xay vào cốc cà phê của cô bạn gái kia.
Không cam lòng khi bị người kia đối xử như vậy, nhưng rồi bất tri bất giác lại sinh ra tình cảm với đối phương lúc nào không hay.
Lần đầu tiên hắn mộng tinh, mơ thấy Hạ Sơ Ngạn thời cao trung đang hôn môi hắn.
Hắn rất ít khi nói chuyện với con gái, cho dù cô ta có dán sát lên người hắn hắn cũng không mảy mảy nổi lên hứng thú, loại nhận thức này đã có từ thời hắn còn là học sinh, lúc ấy trong lớp có người yêu sớm, hắn cũng chỉ nghĩ rằng yêu đương là dắt tay nhau đi dạo dưới sân trường sau mỗi buổi tối tự học.
Cũng có không ít bạn nữ tỏ tình với hắn, nhận được thư tình hắn cũng không quan tâm, chỉ nhìn bạn nữ kia xấu hổ thẹn thùng, rất đứng đắn mà nói mình chỉ muốn tập trung học hành không muốn bị phân tâm bởi chuyện khác.
Nhưng mà sau khi về đến nhà, chờ cho Hạ Sơ Ngạn uống xong ly sữa bò ấm, hắn sẽ thật cẩn thật đi tới phòng anh ta, muốn biết bộ dạng không mặc quần áo của người kia là như thế nào, muốn biết cảm giác khi hôn môi cùng Hạ Sơ Ngạn là như thế nào, không muốn bị anh ta coi mình như một tiểu bối mà đối xử.
Vào thời điểm đó, hắn đã cao gần bằng Hạ Sơ Ngạn.
Sau học kỳ hai trung học, hắn cao thêm gần 10 cm, khi ấy hắn đã cao hơn Hạ Sơ Ngạn không sai biệt lắm, chỉ là ngày thường hắn biểu hiện rất ngoan ngoãn, như một con vật được thuần hoá.
Hạ Xuyên không muốn dồn Hạ Sơ. gạn vào bước đường cùng, mấy năm nay hắn tích lũy được rất nhiều kiến thức, tuy rằng có đôi lúc không khống chế được mặt cảm xúc của bản thân, nhưng mục đích của hắn chỉ là "Biến đối phương trở thành người của mình."
Nếu Hạ Sơ Ngạn còn đủ năng lực, e rằng anh ta sẽ lựa chọn không bao giờ gặp lại hắn nữa, hai người không khác gì người xa lạ.
Anh ta chỉ lớn hơn hắn có mấy tuổi, và giờ thì hắn không còn là nhóc con vắt mũi chưa sạch như trước kia nữa.
Nếu đối phương thích đàn ông, vậy thì sao lại không thể thích hắn đây ??
Tối hôm qua Hạ Sơ Ngạn về nhà muộn, vì phải uống rượu với đối tác, hắn chạy ra đón người, vốn thấy người kia một bộ dạng say khướt, muốn đưa anh ta về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh ta lại dựa vào lồng ngực hắn mà nhẹ giọng gọi tên: "Đan Duyên."
Lúc ấy mắt hắn lập tức tối sầm lại, trực tiếp kéo Hạ Sơ Ngạn vào trong xe chứng minh cho anh ta thấy hắn là ai.
Tình cờ nhìn thấy dấu hôn trên cổ Hạ Xuyên, như cố ý để lộ ra nhằm khoe khoang, thật không biết xấu hổ một chút nào.
Ninh Tu Viễn ai oán trong lòng hai câu, hỏi, "Cậu không sợ ảnh hưởng xấu sao ??"
Hạ Xuyên trả lời, "Đây là do tối hôm qua chú ấy uống say."
Tự dưng hỏi làm gì chứ, đúng là lắm lời mà.
Ninh Tu Viễn không định nhắc đến chuyện này với Hạ Xuyên nữa, không biết vì sao, trong vòng bạn bè Hạ Xuyên là tên đứng đắn nhất, ba câu nói không nhắc đến học hành thì cũng là công việc, chắc phải một tháng mới thấy một hai lần bắt gặp được biểu hiện khác trên mặt, gần đây không biết làm sao mà tên này rất thích chụp ảnh.
Nếu không phải lúc hai người bắt tay nhau, cơ bắp nổi lên, lại còn có cả vết cào, trông mặt thì đứng đắn nhưng dưới cổ thì đầy dấu hôn.
Hắn nghi ngờ Hạ Xuyên "lái xe", nhưng hắn không có chứng cứ.
Mặc dù WeChat chỉ kết bạn với những người quen, nhưng cũng không đến nỗi phô trương như vậy chứ ???
Còn không bằng hắn khiêm tốn, mấy tháng nay mỗi ngày chỉ đang hai bài viết, sáng một bài chiều một bài, lời ít mà ý nhiều bày tỏ tình cảm của hắn với Kiều Nguyên có bao nhiêu nồng thắm.
Trước mặt người ngoài thì có vẻ như hắn rất hạnh phúc, nhưng nào ai biết được sâu thẳm trong lòng hắn đau xót bao nhiêu, gần một năm nay hắn chỉ được chạm vào Kiều Nguyên đúng một lần, sau đó thì bị cậu cấm tiệt, hiện giờ công việc Kiều Nguyên chồng chất, mỗi ngày chịu nói với hắn mấy câu, hắn đã thấy cảm tạ trời đất rồi.
Nghe Hạ Xuyên nói, Ninh Tu Viễn không khỏi khâm phục trước tài mưu trí của gã.
Tại sao ngay từ đầu hắn không nghĩ ra nhỉ.
Ninh Tu Viễn nói, "Cậu làm như vậy có vẻ không ổn, nếu để chú ấy biết âm mưu của cậu... Hơn nữa, mấy năm nay Hạ Sơ Ngạn đối xử với cậu không hề tệ bạc, cậu làm vậy có hơi quá."
Không hề quá đáng, Ninh Tu Viễn không biết, đơn giản chỉ là hắn đang ghen tị với Hạ Xuyên mà thôi.
Hắn dây dưa với Kiều Nguyên ít nhất cũng phải năm-sáu năm, vì sao Hạ Xuyên lại có thể tu thành chính quả nhanh như vậy được? Thật sự là không cam lòng mà, hơn nữa Kiều Nguyên bây giờ không có một chút nào ỷ lại vào hắn, ngược lại là hắn mỗi ngày đều ở nhà chờ cậu trở về.
Bốn rưỡi hắn tan tầm, còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị bữa tối, Kiều Nguyên phải tầm 8-9 giờ tối mới về đến nhà, còn không nói lời nào với hắn, đã đi vào phòng làm việc, tắm rửa xong thì ngủ luôn.
"Chú ấy làm sao mà biết được, cũng không phải tôi ép chú ấy không được hẹn hò với người phụ nữ khác."
Ninh Tu Viễn muốn đánh người, nhưng lại không tìm thấy cái gì có thể cầm lên mà đánh.
Hạ Xuyên trao cho Hạ Sơ Ngạn hy vọng có thể thoát khỏi hắn.
Không phải chim Hoàng Yến trong lồng không muốn cất cánh bay đi, mà là thế giới bên ngoài có quá nhiều mối nguy hiểm, sau cùng mới hiểu ra được ở trong lồng vẫn là an toàn nhất.
Chưa từng được nếm trải vẫn sẽ mãi khao khát muốn được thử một lần, chỉ khi trải qua thất bại mới nhớ kỹ về sau.
Ả đàn bà đang hẹn hò với Hạ Sơ Ngạn kia, trước đó vì công ty của anh ta gặp khó khăn cho nên lựa chọn từ bỏ, hiện tại đang sóng yên biển lặng, lại muốn nối lại tình xưa với anh ta một lần nữa.
Ban đầu Hạ Xuyên cũng tức điên lên với anh ta, có rất nhiều thời điểm hắn nổi cơn ghen tuông điên cuồng với những người phụ nữa có thể dễ dàng tiếp cận Hạ Sơ Ngạn, mà hắn lại chỉ có thể lén lút, chờ cho đến đêm khuya đối phương ngủ say mới dám mò đến.
Sau đó, Hạ Xuyên cũng cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, cứ như vậy thì mất nhiều hơn được, còn sẽ khiến đối phương ghét bỏ hắn.
Hắn bế Hạ Sơ Ngạn quay về căn biệt thự để nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau, hắn chuẩn bị sữa hầm củ sen mà Hạ Sơ Ngạn thích nhất, cho thêm chút mật ong vào trong đó.
Vừa đấm vừa xoa, muốn để cho Hạ Sơ Ngạn không cảm thấy sợ hắn, mà là xem hắn như người thân cận nhất tựa như trước kia.
Hắn thậm chí còn không nghĩ tới Hạ Sơ Ngạn coi hắn là thế thân của Đan Duyên, mặc kệ Hạ Sơ Ngạn quen biết ai, chẳng qua là vì muốn anh ta nhận ra sự thật.
Tính cách hắn từ trước tới nay đều rất lãnh đạm, đối với chuyện gì cũng hết sức thờ ơ, duy chỉ có một lần học sinh tới nhà thăm cha hắn, hắn để ý đến một thanh niên mặc áo phông trắng, quần jean xanh nhạt.
Thanh niên kia tựa như thấy xấu hổ, chỉ ngồi ở một góc sô pha, tách biệt với khung cảnh xung quanh.
Đó là một đám sinh viên, đang bàn về những chủ đề mà hắn nghe không hiểu, hắn cũng không muốn dính líu đến, nhưng chả lại gọi hắn đến chào hỏi với đám sinh viên kia.
Sau đó hắn mới biết được người thanh niên kia tên là Hạ Sơ Ngạn.
Có lẽ vì để hắn dễ hoà nhập, người thanh niên ấy tìm đề tài bắt chuyện với hắn, rõ ràng vẻ mặt hết sức thẹn thùng nhưng lại đánh bạo hỏi hắn bao nhiêu tuổi, học ở trường nào, học hành ra sao, kỳ thi lần trước hắn thi được bao nhiêu điểm.
Cứ như bản sao của đám họ hàng ngày Tết đến nhà chơi.
Lúc hắn trả lời lại, Hạ Sơ Ngạn còn xoa xoa đầu hắn giống như một trưởng bối với hậu bối vậy, anh ta còn khen hắn một cậu, "Thông minh quá."
Hạ Xuyên vẫn mặt liệt như cũ, đôi con người đen láy nhìn chằm chằm anh ta, có lẽ vì thấy Hạ Sơ Ngạn đang xoa đầu hắn, những người khác cũng vươn tay ra định xoa đầu nhưng chỉ trong một giây đó Hạ Xuyên nhanh chóng né tránh đi.
Thấy hắn như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, sâu đó có mấy nữ sinh còn che miệng cười khẽ, lúc ấy hắn đang học lớp 6, mà Hạ Sơ Ngạn đã sắp năm 3 đại học.
Vóc dáng Hạ Sơ Ngạn không tính là thấp, khoảng 1m8, hắn vẫn chưa cao đến ngực anh.
Cha phê bình hắn, "Đan xuyên, không được bất lịch sự như vậy, mau xin lỗi anh đi."
Hạ Sơ Ngạn đứng ra hoà giải, nói,"Không sao ạ, thật ra em cũng... Đúng ra cách biểu đạt của em không đúng lắm."
Hắn lạnh mặt, đòi Hạ Sơ Ngạn ôm hắn, biểu tình của anh ta càng thêm khó xử.
Hắn trực tiếp quay về phòng làm bài tập, một đám người vẫn ngồi trò chuyện trong phòng khách, có lẽ vì tính tình hắn quá mức lạnh nhạt, lúc sau Đan Duyên cũng không gọi hắn ra ngoài ngồi nữa, mà chỉ đợi đến lúc ăn cơm mới gọi hắn ra.
Hiếm khi được cả bản cơn toàn người lớn, có không ít người kể về thời con học cãi trung, Hạ Xuyên không thích náo nhiệt ồn ào, yên tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện thanh niên ngồi đối diện cũng giống mình, không nói chuyện với những người kia.
Nhưng khác với hắn, Hạ Sơ Ngạn là không thể hoà mình vào với đám người kia.
Ngay từ lần đầu, Hạ Dơ Ngạn đã luôn với hắn như một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch.
Thế cho nên sau này khi nhận nuôi hắn, anh ta thường xuyên để Trần nửa người, thật ra thời cao trung cái gì hắn cũng biết.
Hạ Sơ Ngạn luôn đặt tay lên vai hắn như một vị trưởng bối, nói với hắn đạo lý của một đời người, lần nào hắn cũng rất phối hợp với đối phương, sau này Hạ Sơ Ngạn lại cho rằng hắn thích nghe, thường thường đến phòng ngủ của hắn để tâm sự, như sợ hắn cảm thấy không thích ứng kịp.
Hắn nhớ rõ Hạ Sơ Ngạn có một bộ quần áo ngủ màu đỏ rượu, lúc anh ta mặc trên người càng tôn lên nước da trắng nõn, hằng ngày anh ta phải đến công ty, chỉ ban đêm mới có thời gian rảnh.
Trút bỏ đi bộ tây trang kín cổng cao tường, vài sợi tóc ẩm ướt rủ xuống trán, thế nhưng lại không có vẻ gì là cổ hủ, mà mở miệng ra thì không khác gì mấy lão già hay đi răn dạy đám tiểu bối.
Hạ Sơ Ngạn hay nói,"Con ở trường học thì phải nghe lời giáo viên, nếu có gì không hiểu, về nhà cũng có thể hỏi chú."
Một học sinh giỏi thường được các bạn khác đến hỏi bài, bởi vì bọn họ coi hắn trở thành đáp án tiêu chuẩn.
Nhưng Hạ Sơ Ngạn lại còn sợ hắn đi học không hiểu bài, hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Hắn và Ninh Tu Viễn không học cùng lớn, thế mà sau này hai người lại chơi thân với nhau khiến rất nhiều người tò mò, cũng vì danh tiếng của Ninh Tu Viễn ở trường chẳng vẻ vang gì, thật ra Hạ Xuyên tiếp cận Ninh Tu Viễn cũng vì có mục đích, đối phương là Phú nhị đại con nhà gia thế nữa tiếng ở thành phố L, có lẽ lúc ấy bọn họ đã bắt đầu tính kế bẫy Hạ Sơ Ngạn trong tương lai.
Trong khoảng thời gian học đại học, có vài lần Hạ Sơ Ngạn dẫn theo bạn gái về nhà, ngay lúc bọn họ không để ý, Hạ Xuyên đã đổ tiêu xay vào cốc cà phê của cô bạn gái kia.
Không cam lòng khi bị người kia đối xử như vậy, nhưng rồi bất tri bất giác lại sinh ra tình cảm với đối phương lúc nào không hay.
Lần đầu tiên hắn mộng tinh, mơ thấy Hạ Sơ Ngạn thời cao trung đang hôn môi hắn.
Hắn rất ít khi nói chuyện với con gái, cho dù cô ta có dán sát lên người hắn hắn cũng không mảy mảy nổi lên hứng thú, loại nhận thức này đã có từ thời hắn còn là học sinh, lúc ấy trong lớp có người yêu sớm, hắn cũng chỉ nghĩ rằng yêu đương là dắt tay nhau đi dạo dưới sân trường sau mỗi buổi tối tự học.
Cũng có không ít bạn nữ tỏ tình với hắn, nhận được thư tình hắn cũng không quan tâm, chỉ nhìn bạn nữ kia xấu hổ thẹn thùng, rất đứng đắn mà nói mình chỉ muốn tập trung học hành không muốn bị phân tâm bởi chuyện khác.
Nhưng mà sau khi về đến nhà, chờ cho Hạ Sơ Ngạn uống xong ly sữa bò ấm, hắn sẽ thật cẩn thật đi tới phòng anh ta, muốn biết bộ dạng không mặc quần áo của người kia là như thế nào, muốn biết cảm giác khi hôn môi cùng Hạ Sơ Ngạn là như thế nào, không muốn bị anh ta coi mình như một tiểu bối mà đối xử.
Vào thời điểm đó, hắn đã cao gần bằng Hạ Sơ Ngạn.
Sau học kỳ hai trung học, hắn cao thêm gần 10 cm, khi ấy hắn đã cao hơn Hạ Sơ Ngạn không sai biệt lắm, chỉ là ngày thường hắn biểu hiện rất ngoan ngoãn, như một con vật được thuần hoá.
Hạ Xuyên không muốn dồn Hạ Sơ. gạn vào bước đường cùng, mấy năm nay hắn tích lũy được rất nhiều kiến thức, tuy rằng có đôi lúc không khống chế được mặt cảm xúc của bản thân, nhưng mục đích của hắn chỉ là "Biến đối phương trở thành người của mình."
Nếu Hạ Sơ Ngạn còn đủ năng lực, e rằng anh ta sẽ lựa chọn không bao giờ gặp lại hắn nữa, hai người không khác gì người xa lạ.
Anh ta chỉ lớn hơn hắn có mấy tuổi, và giờ thì hắn không còn là nhóc con vắt mũi chưa sạch như trước kia nữa.
Nếu đối phương thích đàn ông, vậy thì sao lại không thể thích hắn đây ??
Tối hôm qua Hạ Sơ Ngạn về nhà muộn, vì phải uống rượu với đối tác, hắn chạy ra đón người, vốn thấy người kia một bộ dạng say khướt, muốn đưa anh ta về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh ta lại dựa vào lồng ngực hắn mà nhẹ giọng gọi tên: "Đan Duyên."
Lúc ấy mắt hắn lập tức tối sầm lại, trực tiếp kéo Hạ Sơ Ngạn vào trong xe chứng minh cho anh ta thấy hắn là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất