Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 311: Lau Súng Cướp Cò
Edit & Beta : Đoè
Ý thức được Ninh Tu Viễn muốn làm chuyện gì, lập tức mở cửa phòng đi vào trước một bước, không muốn nghe mấy lời tâm tình sến súa của hắn.
Kiều Nguyên thật sự không quen nghe mấy lời này, cậu là đàn ông, cũng có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, không phải bé thụ yêu kiều phải luôn yêu chiều dỗ dành, cậu cũng không muốn bản thân lép vế ở thế bị động trước mặt Ninh Tu Viễn.
Tên kia cao gần 1m9, lúc đứng thẳng người trông còn cao hơn nữa, lại còn dụi đầu vào cổ cậu làm nũng, chỉ tưởng tượng đến cảnh ấy thôi mà cậu đã không chịu nổi rồi.
Ninh Tu Viễn theo đuôi Kiều Nguyên đi vào phòng, như thục nữ e thẹn hỏi, "Có cần đóng cửa không em?"
"Có." Kiều Nguyên nhàn nhạt lên tiếng. Được sự đồng ý của Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn đóng cửa lại.
Ánh đèn vàng trong phòng ngủ vừa sáng sủa lại có chút ấm áp, nhưng cô nam quả nam ở chung một không gian kín, vẫn có chút gì đó không ổn cho lắm.
Giường của Kiều Nguyên nằm một mình thì có vẻ thừa chỗ nhiều, nhưng hai người đàn ông cao lớn nằm chung thì có vẻ chật trội, khó tránh khỏi sẽ chạm phải đối phương.
Nhìn ra được sự quẫn bách của Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn nói, "Anh ngủ không cần gối đầu."
"Chung đi." Kiều Nguyên cuộn tròn người nằm vào một góc, có đủ chỗ để cho Ninh Tu Viễn nằm, ở giữa còn có một khoảng trống ngăn cách an toàn.
Đến chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, lại còn như lần đầu tiếp xúc, Ninh Tu Viễn nằm ở bên ngoài, Kiều Nguyên nhận được một bên giường lún xuống, như có chút không quen, dịch người lùi ra sát bên mép giường.
"Có muốn tắt đèn không?" Ninh tu vận hỏi.
Kiều Nguyên nhướn mày, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ừ."
Ninh Tu Viễn đứng dậy tắt đèn, có lẽ vì biết thói quen ngủ của Kiều Nguyên, bật ngọn đèn ngủ ấm áp ở đầu giường lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Kiều Nguyên, gương mặt trắng nõn được phủ lên bởi ánh sáng vàng, thoạt nhìn trông rất mềm mại.
Hắn không nhịn được nhỏ giọng khen, "Trông em thế này rất xinh đẹp."
Hai má Kiều Nguyên hơi ửng hồng, có chút mất tự nhiên quay mặt về phía bóng tối, nói,"Sao anh nhiều lời vậy hả, không ngủ được thì phấn ra ngoài đi."
"Anh không đi đâu." Ninh Tu Viễn nói.
"Khó khăn lắm mới có thể bước vào phòng em, sao có thể đi ra ngoài được chứ, em buồn ngủ rồi sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Thật ra cũng không buồn ngủ cho lắm, thậm chí có thể đêm nay sẽ bị mất ngủ, nhưng cậu không muốn nói thêm lời nào với Ninh Tu Viễn nữa, nên nói mình buồn ngủ rồi.
Ninh Tu Viễn nói, "Vậy chúc em ngủ ngon."
Kiều Nguyên không trả lời.
Yên tĩnh nhắm hai mắt, thả lỏng cơ thể và não bộ, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng không biết vì sao, cho dù Ninh Tu Viễn không động chạm gì đến cậu, cậu vẫn có thể cảm nhận được rằng còn một người khác nằm bên cạnh mình, và đây chính là sự tha thứ của cậu.
Thấy trong phòng không có động tích gì, Kiều Nguyên lại mở mắt ra, hơi hơi quay đầu ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh. Vẻ ngoài của Ninh Tu Viễn thật sự không có gì để soi mói, nếu không sẽ không có chuyện từ thời còn học sơ trung đã mắc nợ vô số đào hoa, càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ nhiều, không biết sau này mình nên làm gì, nhưng ngày hôm nay muốn phân rõ giới hạn với Ninh Tu Viễn chắc chắn là điều không thể.
Trước đây cậu không chấp nhận Ninh Mặc, chính bởi vì cậu biết mình không thể mang đến cho con một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ thì đã quen với việc ngày nào Ninh Mặc cũng làm nũng với mình, giọng sữa ngọt sớt gọi daddy muốn tìm ba nhỏ.
Thậm chí còn chưa từng nói chuyện yêu đương nghiêm túc, ấy thế mà đã có một trai một gái với tên đàn ông kia.
Kiều Nguyên không hiểu vì sao tình tình bản thân ngày càng trở nên nóng nảy, trước kia cậu rất ít khi biểu lộ cảm xúc của bản thân trước mặt người khác, nhưng giờ đây, ngày nào Ninh Tu Viễn cũng có thể chọc cho cậu tức nổi ba máy sáu cơn.
Tự mình giận dỗi, động tác nhẹ nhàng đứng dậy muốn tới bên cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài, lúc trước khi Ninh Tu Viễn nằm ngủ bên cạnh cậu chẳng có cảm xúc gì, bây giờ thì khác, tâm lý có chút buồn bực.
..Cứ như bị bắt gian tại trận, Kiều Nguyên vẫn có chút chột dạ, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên giọng điệu mới lạnh lùng, "Anh vẫn chưa ngủ sao??"
"Vui quá không ngủ nổi."
Nghĩ đến vừa rồi mình còn chia gối cho hắn nằm ngủ, chắc chắn hắn cũng biết, "Anh không ngủ được, vậy sao lại nhắm mắt??"
"Anh thấy em ngủ, cho nên cũng muốn ngủ cùng với em."
"Anh trách em hả?" Kiều Nguyên hỏi.
Đối với câu hỏi đòi mạnh này, Ninh Tu Viễn lập tức nhận sai nói," Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ nghĩ rằng nếu chúng ta có thể tâm sự với nhau chắc có lẽ sẽ dễ buồn ngủ hơn."
...Cậu thật sự chỉ muốn yên tĩnh một mình, không muốn phí lời với mấy cái trò tỏ lời tâm tình mật ý của Ninh Tu Viễn.
Ninh • lệch sóng, có mắt như mù • Tu Viễn nói, "Vậy giờ anh có thể gọi em là cục cưng không ??"
"Hay em yêu cũng được."
Không thể ở yên trong phòng được nữa, Kiều Nguyên muốn trấn tĩnh bản thân lại.
Ninh Tu Viễn nắm lấy cổ tay cậu, hỏi, "Em định đi đâu vậy?"
Không muốn đối diện trả lời vì tên ngốc kia hết lần này đến lần khác nói lời cợt nhả, dù gì thì cậu cũng là đàn ông, không thể nào mà một chút năng lực thừa nhận cũng không có."
"Đi vệ sinh."
Ninh Tu Viễn trực tiếp buột miệng thốt ra một câu, "Anh đi với em."
Kiều Nguyên cứng đờ người.
Như để che đậy đi tâm tư tối đen của mình, Ninh Tu Viễn gằn giọng hai lần, nói,"Anh có thể giúp..."
Có thể giúp em cởi quần. =]]]]
Không nói ra bế sau, có lẽ vì ý thức được tình hình không ổn.
Kiều Nguyên đen mặt nói,"Em không đi nữa."
Ninh Tu Viễn biết không ổn rồi, đáp một câu, "Như vậy sẽ gây tổn hại đến cơ thể."
Mặt mày Kiều Nguyên càng sa sầm lại, không buồn liếc mắt nhìn Ninh Tu Viễn lấy một cái.
Quay lại giường nằm xuống, muốn giải thích ngọn nguồn, ánh mắt Ninh Tu Viễn u ám nhưng vẫn nhìn chằm chằm Kiều Nguyên đang quay đầu sang hướng khác, không muốn nói thêm nữa.
Ninh Tu Viễn không giỏi tìm đề tài, trước kia toàn là người khác chủ động bắt chuyện với hắn, trả lời hay không còn phải xem tâm trạng của hắn ra sao nữa, hiện giờ thì trái ngược hoàn toàn.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Em có biết vì sao bị mất ngủ không?"
"Tôi từng tra được ở trên mạng, người ta nói lâu ngày không "sinh hoạt vợ chồng" sẽ dẫn đến mất ngủ, bởi vì khi cơ thể đang trong trạng thái hưng phấn, nếu không bình tĩnh lại sẽ gây mất ngủ."
Hai câu nói, Ninh Tu Viễn ám chỉ đến sùi bọt mép.
Sau đó hắn còn nói cái gì nữa, Kiều Nguyên cũng không thèm đáp lại lời hắn.
Ninh Tu Viễn thật sự nghĩ rằng sẽ đắp chăn bông tâm sự tuổi thơ hồng cả đêm, nhưng hắn thật sự không tìm được đề tài nào để nói cả.
Hắn lại gọi, "Cưng ơi, nếu em buồn ngủ rồi thì nói với anh, anh sẽ ngậm miệng lại ngay." Giọng Kiều Nguyên lạnh băng,"Em đồng ý cho phép anh gọi em như vậy từ khi nào thế hả??"
Lầm bầm lầu bầu không khác lắm cũng được gần trăm câu, Kiều Nguyên một câu cũng không thèm đáp lại, ấy thế mà chỉ một tiếng gọi "Cưng ơi" đã khiến Kiều Nguyên để ý đến hắn.
Ninh Tu Viễn nói, "Vậy gọi em là vợ yêu nhá."
Kiều Nguyên quay đầu lại ánh mắt sắc lạnh liếc hắn một cái.
"Em không từ chối vậy coi như em đồng ý rồi nhá." Ninh Tu Viễn bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một bước.
Chờ đợi hắn chính là một của ném gối thần chưởng của Kiều Nguyên đập thẳng vào mặt. Hắn nắm lấy cái gối, dịch người tiến lên trước, ôm cái người gầy gầy mảnh khảnh kia vào lòng, "Công bằng mà nói, em cũng có thể gọi tôi là vợ yêu, cũng có thể gọi tôi là cục cưng, càng có thể ôm tôi như vậy nhá."
"Ninh Tu Viễn!" Kiều Nguyên cắn răng nói. Hắn biết rõ lịch trình của Kiều Nguyên như thế nào, nói, "Chiều mai em mới phải đến công ty, chúng ta có thể ngủ nước thêm buổi sáng."
"Buông em ra." Kiều Nguyên nói.
"Khó khăn lắm mới ôm được em đến tay, sao có thể buồn ra dễ dàng được, anh còn muốn ôm em như vậy cả đời."
... Kiều Nguyên nhướn mày, "Nói vậy là những lúc thế kia kia cũng không muốn làm gì sao?"
"Anh chỉ muốn ôm em thôi, cũng không có ý định kia.... Nếu bây giờ em muốn, tất nhiên anh sẽ thoả mãn em."
Trong nháy mắt Kiều Nguyên cảm thấy hối hận vì mình đã mềm lòng. Lại nghe thấy nghe thấy tên đàn ông thối kia nói, "Từ lâu anh đã mong có thể được ôm em như vậy mà ngủ, thể chất em thiên tính hàn, anh thì lại như cái bếp lò, ngủ cùng có thể giúp em làm ấm giường, cũng có thể làm sưởi ấm cho em." Thật ra thời tiết đã dần ấm lên, chẳng là hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống mười mấy độ, Ninh Tu Viễn vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu, như hận không thể quấn áo lông bọc kín mít cậu. Ninh Tu Viễn hỏi, "Em xịt nước hoa hả, sao lại có mùi thơm như vậy ?"
"Rất thơm." Mấy năm trước hắn rất thích ngửi mùi bác hà trên người Kiều Nguyên, nhưng sau đó hắn thử mua một lọ về dùng, cảm giác vẫn thiếu chút gì đó.
Hắn chỉ thích Kiều Nguyên, thích mùi hương chỉ thuộc riêng về cậu. Nói rồi, Ninh Tu Viễn cúi thấp đầu xuống dụi dụi ở hõm cổ Kiều Nguyên, làn da mịn màng tình tế khiến hắn yêu thích không thôi.
Đầu tóc mềm mại cọ vào da thịt, Ninh Tu Viễn ôm lấy vòng eo thon gầy của Kiều Nguyên, giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua, Kiều Nguyên khẽ phát ra âm thanh giọng mũi rất thấp.
"..." Ninh Tu Viễn nào còn nhẫn nhịn nổi nữa. Loại chuyện lâu súng cướp cò này hắn không lường trước được, như cảm nhận được điều gì đó, nháy mắt vẻ mặt Kiều Nguyên sa sầm, "Chân của anh, cách xa em chút."
Ý thức được Ninh Tu Viễn muốn làm chuyện gì, lập tức mở cửa phòng đi vào trước một bước, không muốn nghe mấy lời tâm tình sến súa của hắn.
Kiều Nguyên thật sự không quen nghe mấy lời này, cậu là đàn ông, cũng có sự nghiệp và cuộc sống của riêng mình, không phải bé thụ yêu kiều phải luôn yêu chiều dỗ dành, cậu cũng không muốn bản thân lép vế ở thế bị động trước mặt Ninh Tu Viễn.
Tên kia cao gần 1m9, lúc đứng thẳng người trông còn cao hơn nữa, lại còn dụi đầu vào cổ cậu làm nũng, chỉ tưởng tượng đến cảnh ấy thôi mà cậu đã không chịu nổi rồi.
Ninh Tu Viễn theo đuôi Kiều Nguyên đi vào phòng, như thục nữ e thẹn hỏi, "Có cần đóng cửa không em?"
"Có." Kiều Nguyên nhàn nhạt lên tiếng. Được sự đồng ý của Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn đóng cửa lại.
Ánh đèn vàng trong phòng ngủ vừa sáng sủa lại có chút ấm áp, nhưng cô nam quả nam ở chung một không gian kín, vẫn có chút gì đó không ổn cho lắm.
Giường của Kiều Nguyên nằm một mình thì có vẻ thừa chỗ nhiều, nhưng hai người đàn ông cao lớn nằm chung thì có vẻ chật trội, khó tránh khỏi sẽ chạm phải đối phương.
Nhìn ra được sự quẫn bách của Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn nói, "Anh ngủ không cần gối đầu."
"Chung đi." Kiều Nguyên cuộn tròn người nằm vào một góc, có đủ chỗ để cho Ninh Tu Viễn nằm, ở giữa còn có một khoảng trống ngăn cách an toàn.
Đến chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, lại còn như lần đầu tiếp xúc, Ninh Tu Viễn nằm ở bên ngoài, Kiều Nguyên nhận được một bên giường lún xuống, như có chút không quen, dịch người lùi ra sát bên mép giường.
"Có muốn tắt đèn không?" Ninh tu vận hỏi.
Kiều Nguyên nhướn mày, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Ừ."
Ninh Tu Viễn đứng dậy tắt đèn, có lẽ vì biết thói quen ngủ của Kiều Nguyên, bật ngọn đèn ngủ ấm áp ở đầu giường lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Kiều Nguyên, gương mặt trắng nõn được phủ lên bởi ánh sáng vàng, thoạt nhìn trông rất mềm mại.
Hắn không nhịn được nhỏ giọng khen, "Trông em thế này rất xinh đẹp."
Hai má Kiều Nguyên hơi ửng hồng, có chút mất tự nhiên quay mặt về phía bóng tối, nói,"Sao anh nhiều lời vậy hả, không ngủ được thì phấn ra ngoài đi."
"Anh không đi đâu." Ninh Tu Viễn nói.
"Khó khăn lắm mới có thể bước vào phòng em, sao có thể đi ra ngoài được chứ, em buồn ngủ rồi sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Thật ra cũng không buồn ngủ cho lắm, thậm chí có thể đêm nay sẽ bị mất ngủ, nhưng cậu không muốn nói thêm lời nào với Ninh Tu Viễn nữa, nên nói mình buồn ngủ rồi.
Ninh Tu Viễn nói, "Vậy chúc em ngủ ngon."
Kiều Nguyên không trả lời.
Yên tĩnh nhắm hai mắt, thả lỏng cơ thể và não bộ, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nhưng không biết vì sao, cho dù Ninh Tu Viễn không động chạm gì đến cậu, cậu vẫn có thể cảm nhận được rằng còn một người khác nằm bên cạnh mình, và đây chính là sự tha thứ của cậu.
Thấy trong phòng không có động tích gì, Kiều Nguyên lại mở mắt ra, hơi hơi quay đầu ngắm nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh. Vẻ ngoài của Ninh Tu Viễn thật sự không có gì để soi mói, nếu không sẽ không có chuyện từ thời còn học sơ trung đã mắc nợ vô số đào hoa, càng không muốn nghĩ thì lại càng nghĩ nhiều, không biết sau này mình nên làm gì, nhưng ngày hôm nay muốn phân rõ giới hạn với Ninh Tu Viễn chắc chắn là điều không thể.
Trước đây cậu không chấp nhận Ninh Mặc, chính bởi vì cậu biết mình không thể mang đến cho con một gia đình hoàn chỉnh, bây giờ thì đã quen với việc ngày nào Ninh Mặc cũng làm nũng với mình, giọng sữa ngọt sớt gọi daddy muốn tìm ba nhỏ.
Thậm chí còn chưa từng nói chuyện yêu đương nghiêm túc, ấy thế mà đã có một trai một gái với tên đàn ông kia.
Kiều Nguyên không hiểu vì sao tình tình bản thân ngày càng trở nên nóng nảy, trước kia cậu rất ít khi biểu lộ cảm xúc của bản thân trước mặt người khác, nhưng giờ đây, ngày nào Ninh Tu Viễn cũng có thể chọc cho cậu tức nổi ba máy sáu cơn.
Tự mình giận dỗi, động tác nhẹ nhàng đứng dậy muốn tới bên cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài, lúc trước khi Ninh Tu Viễn nằm ngủ bên cạnh cậu chẳng có cảm xúc gì, bây giờ thì khác, tâm lý có chút buồn bực.
..Cứ như bị bắt gian tại trận, Kiều Nguyên vẫn có chút chột dạ, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên giọng điệu mới lạnh lùng, "Anh vẫn chưa ngủ sao??"
"Vui quá không ngủ nổi."
Nghĩ đến vừa rồi mình còn chia gối cho hắn nằm ngủ, chắc chắn hắn cũng biết, "Anh không ngủ được, vậy sao lại nhắm mắt??"
"Anh thấy em ngủ, cho nên cũng muốn ngủ cùng với em."
"Anh trách em hả?" Kiều Nguyên hỏi.
Đối với câu hỏi đòi mạnh này, Ninh Tu Viễn lập tức nhận sai nói," Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ nghĩ rằng nếu chúng ta có thể tâm sự với nhau chắc có lẽ sẽ dễ buồn ngủ hơn."
...Cậu thật sự chỉ muốn yên tĩnh một mình, không muốn phí lời với mấy cái trò tỏ lời tâm tình mật ý của Ninh Tu Viễn.
Ninh • lệch sóng, có mắt như mù • Tu Viễn nói, "Vậy giờ anh có thể gọi em là cục cưng không ??"
"Hay em yêu cũng được."
Không thể ở yên trong phòng được nữa, Kiều Nguyên muốn trấn tĩnh bản thân lại.
Ninh Tu Viễn nắm lấy cổ tay cậu, hỏi, "Em định đi đâu vậy?"
Không muốn đối diện trả lời vì tên ngốc kia hết lần này đến lần khác nói lời cợt nhả, dù gì thì cậu cũng là đàn ông, không thể nào mà một chút năng lực thừa nhận cũng không có."
"Đi vệ sinh."
Ninh Tu Viễn trực tiếp buột miệng thốt ra một câu, "Anh đi với em."
Kiều Nguyên cứng đờ người.
Như để che đậy đi tâm tư tối đen của mình, Ninh Tu Viễn gằn giọng hai lần, nói,"Anh có thể giúp..."
Có thể giúp em cởi quần. =]]]]
Không nói ra bế sau, có lẽ vì ý thức được tình hình không ổn.
Kiều Nguyên đen mặt nói,"Em không đi nữa."
Ninh Tu Viễn biết không ổn rồi, đáp một câu, "Như vậy sẽ gây tổn hại đến cơ thể."
Mặt mày Kiều Nguyên càng sa sầm lại, không buồn liếc mắt nhìn Ninh Tu Viễn lấy một cái.
Quay lại giường nằm xuống, muốn giải thích ngọn nguồn, ánh mắt Ninh Tu Viễn u ám nhưng vẫn nhìn chằm chằm Kiều Nguyên đang quay đầu sang hướng khác, không muốn nói thêm nữa.
Ninh Tu Viễn không giỏi tìm đề tài, trước kia toàn là người khác chủ động bắt chuyện với hắn, trả lời hay không còn phải xem tâm trạng của hắn ra sao nữa, hiện giờ thì trái ngược hoàn toàn.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Em có biết vì sao bị mất ngủ không?"
"Tôi từng tra được ở trên mạng, người ta nói lâu ngày không "sinh hoạt vợ chồng" sẽ dẫn đến mất ngủ, bởi vì khi cơ thể đang trong trạng thái hưng phấn, nếu không bình tĩnh lại sẽ gây mất ngủ."
Hai câu nói, Ninh Tu Viễn ám chỉ đến sùi bọt mép.
Sau đó hắn còn nói cái gì nữa, Kiều Nguyên cũng không thèm đáp lại lời hắn.
Ninh Tu Viễn thật sự nghĩ rằng sẽ đắp chăn bông tâm sự tuổi thơ hồng cả đêm, nhưng hắn thật sự không tìm được đề tài nào để nói cả.
Hắn lại gọi, "Cưng ơi, nếu em buồn ngủ rồi thì nói với anh, anh sẽ ngậm miệng lại ngay." Giọng Kiều Nguyên lạnh băng,"Em đồng ý cho phép anh gọi em như vậy từ khi nào thế hả??"
Lầm bầm lầu bầu không khác lắm cũng được gần trăm câu, Kiều Nguyên một câu cũng không thèm đáp lại, ấy thế mà chỉ một tiếng gọi "Cưng ơi" đã khiến Kiều Nguyên để ý đến hắn.
Ninh Tu Viễn nói, "Vậy gọi em là vợ yêu nhá."
Kiều Nguyên quay đầu lại ánh mắt sắc lạnh liếc hắn một cái.
"Em không từ chối vậy coi như em đồng ý rồi nhá." Ninh Tu Viễn bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một bước.
Chờ đợi hắn chính là một của ném gối thần chưởng của Kiều Nguyên đập thẳng vào mặt. Hắn nắm lấy cái gối, dịch người tiến lên trước, ôm cái người gầy gầy mảnh khảnh kia vào lòng, "Công bằng mà nói, em cũng có thể gọi tôi là vợ yêu, cũng có thể gọi tôi là cục cưng, càng có thể ôm tôi như vậy nhá."
"Ninh Tu Viễn!" Kiều Nguyên cắn răng nói. Hắn biết rõ lịch trình của Kiều Nguyên như thế nào, nói, "Chiều mai em mới phải đến công ty, chúng ta có thể ngủ nước thêm buổi sáng."
"Buông em ra." Kiều Nguyên nói.
"Khó khăn lắm mới ôm được em đến tay, sao có thể buồn ra dễ dàng được, anh còn muốn ôm em như vậy cả đời."
... Kiều Nguyên nhướn mày, "Nói vậy là những lúc thế kia kia cũng không muốn làm gì sao?"
"Anh chỉ muốn ôm em thôi, cũng không có ý định kia.... Nếu bây giờ em muốn, tất nhiên anh sẽ thoả mãn em."
Trong nháy mắt Kiều Nguyên cảm thấy hối hận vì mình đã mềm lòng. Lại nghe thấy nghe thấy tên đàn ông thối kia nói, "Từ lâu anh đã mong có thể được ôm em như vậy mà ngủ, thể chất em thiên tính hàn, anh thì lại như cái bếp lò, ngủ cùng có thể giúp em làm ấm giường, cũng có thể làm sưởi ấm cho em." Thật ra thời tiết đã dần ấm lên, chẳng là hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống mười mấy độ, Ninh Tu Viễn vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu, như hận không thể quấn áo lông bọc kín mít cậu. Ninh Tu Viễn hỏi, "Em xịt nước hoa hả, sao lại có mùi thơm như vậy ?"
"Rất thơm." Mấy năm trước hắn rất thích ngửi mùi bác hà trên người Kiều Nguyên, nhưng sau đó hắn thử mua một lọ về dùng, cảm giác vẫn thiếu chút gì đó.
Hắn chỉ thích Kiều Nguyên, thích mùi hương chỉ thuộc riêng về cậu. Nói rồi, Ninh Tu Viễn cúi thấp đầu xuống dụi dụi ở hõm cổ Kiều Nguyên, làn da mịn màng tình tế khiến hắn yêu thích không thôi.
Đầu tóc mềm mại cọ vào da thịt, Ninh Tu Viễn ôm lấy vòng eo thon gầy của Kiều Nguyên, giống như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua, Kiều Nguyên khẽ phát ra âm thanh giọng mũi rất thấp.
"..." Ninh Tu Viễn nào còn nhẫn nhịn nổi nữa. Loại chuyện lâu súng cướp cò này hắn không lường trước được, như cảm nhận được điều gì đó, nháy mắt vẻ mặt Kiều Nguyên sa sầm, "Chân của anh, cách xa em chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất