Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 331: PN 08 • Thân Thể Khó Chịu
Edit + beta : Bella
................,..........................................................
Thật khó khăn cơn buồn nôn mới chịu dừng lại. Đầu óc choáng váng cả lên. Theo bản năng đỡ lấy cạnh bàn đứng dậy lại không cẩn thận, giỏ đồ trên bàn liền rơi xuống.
Hàn Kham nghe thấy tiếng động. Từ phòng khách đi vào, nhìn đến trước mắt là một mảng hỗn độn.
" Cậu đang làm cái gì? " Hàn Kham ngữ khí không tốt lắm, đối với Dư Giản càng không kiên nhẫn.
Ý thức tạm thời mất đi, đến khi tỉnh táo lại, Hàn Kham đã đứng trước mặt cậu. Sắc mặt âm trầm. Rõ ràng đối với cậu thái độ không hài lòng lắm.
Dư Giản gần đây không có khẩu vị muốn ăn, giống như là cái gì cũng không ăn được. Giữa trưa tại nhà ăn công ty ngửi thấy mùi thức ăn liền cảm thấy khó chịu, chỉ có thể tận lực nuốt vài miếng cơm trắng xuống.
Trận buồn nôn vừa rồi, cơ hồ đều muốn đem lục phủ ngũ tạng đều nôn ra hết.
Dư Giản có chút sợ, nhỏ giọng chậm rãi nói. " Em sẽ đem chỗ này dọn thật sạch sẽ! "
Hàn Kham sắc mặt vẫn chìm như cũ. Nguyên bản hắn gọi Dư Giản đến là để phát tiết chứ không phải là gọi cậu đến tạo phiền phức.
Nhìn thấy Dư Giản một thân bệnh trạng, sắc môi cũng là nhạt nhẽo như tờ giấy, lập tức trong lòng liền sinh ra mấy phần ghét bỏ.
Hàn Kham lạnh giọng. " Cậu bị bệnh? Vì cái gì không nói tôi biết? "
Hắn còn chưa có khốn nạn đến mức đi bắt ép một người bệnh đâu. Huống chi Dư Giản bộ dạng bệnh trạng này khiến hắn không cách nào hứng thú nổi.
"Em không có bị bệnh! " Thanh âm cậu rất nhẹ. Trời sinh liền như vậy, cho dù cậu có tức giận thì ngữ khí cũng không cách nào dữ dằn lên được.
Dư Giản cũng không biết mình dạo gần đây là bị làm sao? Tinh thần luôn cảm thấy mệt mỏi. Còn rất hay cảm thấy buồn nôn, cậu nghĩ chắc là do mình không ăn sáng nên liền cố ý tại ven đường mua một cái màn thầu rẻ nhất làm bữa sáng.
Dư Giản không muốn đi bệnh viện kiểm tra, nếu đi sẽ lại tốn rất nhiều tiền. Mẫu thân trong nhà không được khỏe. Toàn bộ chi phí trong nhà đều đặt lên vai cậu. Mà cậu trước đó cũng đã tìm Lục Việt ứng trước tiền lương.
Bộ dạng Dư Giản đều là nói chuyện như không có khí lực. Hàn Kham chỉ cảm thấy bị Dư Giản vô duyên vô cớ lãng phí mất một đoạn thời gian. Mặt mũi đều là không vui.
" Đem nhà bếp dọn sạch sẽ! Cậu liền có thể đi về! Còn những thứ cậu mang đến, toàn bộ đều đem hết đi! "
.....
Không biết phải trả lời thế nào. Chỉ là sững sờ đứng tại chỗ.
Giống như là ngoài dự tính. ...
Thời gian dù còn cũng không nguyện ý cùng cậu có liên quan. Dư Giản nghe thấy truyền đến là tiếng đóng cửa không nhẹ.
Bình thường phải bỏ phí khi đi xe bus cũng đủ khiến Dư Giản cảm thấy buồn. Nhưng lúc mua đồ tới nấu ăn cho nam nhân cũng không có mảy may do dự.
Mặc dù cậu phản ứng hơi chậm, nhưng cùng Hàn Kham tiếp xúc một thời gian, vẫn là hy vọng thái độ của hắn đối với cậu sẽ dần tốt đẹp lên. Nhưng lại không biết vì sao lại ngày càng trở nên ác liệt. Nhiều lần như vậy, Hàn Kham lại chưa từng ôn nhu khi nói chuyện với cậu.
Hốc mắt ngăn không được liền đỏ lên. Giơ tay chạm ngoài ý muốn đều là nước mắt.
Nhiều năm như vậy, Dư Giản vẫn luôn đơn phương Hàn Kham. Nhưng nam nhân lại chưa từng đem cậu để trong lòng. Chỉ là nhớ tới cậu vẫn còn chỗ dùng được, liền gọi cậu đến. Nếu như ngay cả điểm này mà cậu cũng không làm tốt. ...Nam nhân kỳ thật vẫn là rất chán ghét cậu.
Đồ ăn đều đã rửa sạch, Dư Giản lại chỉ có thể đem về. Đối với Hàn Kham mà nói, đồ có liên quan đến cậu chính là một đống rác.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Dư Giản, Hàn Kham không biết đã rời đi từ lúc nào. Cậu từ phòng bếp đi ra nhìn thấy là phòng khách trống trơn. Cậu vừa mới bắt đầu được xem như là có thể bước vào nhà của Hàn Kham, liền có thể cùng hắn có nhiều tiếp xúc hơn. Nhưng cậu có thể đi vào, Hàn Kham cũng có thể bởi vì phiền chán cậu mà đuổi cậu đi.
Hốc mắt đỏ bừng nổi lên một chút ướt át. Tựa như một con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi. Để đến được chỗ ở của Hàn Kham phải ngồi qua tàu điện ngầm cùng xe bus. Hiện giờ vẫn là giờ cao điểm, Dư Giản kỳ thật có chút không thích ứng nổi với không khí có quá nhiều người nhưng vì Hàn Kham cậu đã cố gắng thay đổi không ít.
Thân thể dù có khó chịu cũng không tỏ ra yếu ớt. Chính xác là không rét vì tuyết lại lạnh vì sương.!
Dư Giản sau khi về nhà liền phát hiện mẫu thân nằm bất động, đôi môi trắng bệch, hô hấp đều có chút khó khăn.
Liền vội vàng gọi cứu thương. Lại hướng công ty xin nghỉ hai ngày. Ở trong bệnh viện không biết ngày đêm trông coi mẫu thân.
Cuộc sống trước kia đều là mẫu thân bảo hộ. Hiện tại một mình bước đi , ở nhiều phương diện khác Dư Giản đều là không biết phải làm sao.
Tỷ như trong công ty ban đầu mọi người đều là đối xử với cậu rất tốt, dù sao thì cậu cũng không tranh không giành của ai. Nhưng về sau không biết từ đâu truyền đến tin tức cậu là tình nhân của Lục Việt. Trong nhất thời liền bị không ít người cô lập. Trước kia nhìn thấy cậu đều là ân cần chào hỏi hiện tại đều xem như không quen biết. Đôi khi cậu còn có thể luôn nghe thấy có người ở sau lưng mình đàm tiếu.
Đều biết tính tình cậu mềm, nên dù có thấy cậu cũng không biết phải thu liễm.
Dư Giản dường như là không biết tức giận. Cuộc sống bị bảo bọc quá tốt, về sau mỗi bước cậu đi đều rất khó khăn, thường xuyên không phát hiện ra gì.
Thời điểm Lục Việt đến thăm vừa đúng lúc mẫu thân Dư Giản tỉnh lại. Nhìn cậu và Lục Việt cùng một chỗ mới thoáng cảm thấy an tâm một chút.
Khắp nơi đều là bụi gai cùng bùn lầy tràn ngập. Nếu như không có lấy một người bạn bên cạnh chỉ e là Dư Giản khó có thể tồn tại trong xã hội này được.
Huống chi Dư Giản lại là kiểu người sẽ không phòng bị với bất kỳ ai. Hoàn toàn là một bộ dạng mặc người ta xử lý.
Mẫu thân muốn cùng Lục Việt nói riêng vài câu, liền đem Dư Giản đẩy ra ngoài.
Dư Giản cái gì cũng không biết, đứng ngoài hành lang không ngừng xoa lấy tay.
Hôm nay là thứ 6. Đã đến thời gian ước hẹn với Hàn Kham. Bởi vì mẫu thân tình hình không được ổn lắm, nên cậu không thể bỏ đi. Chỉ đành gửi cho Hàn Kham một tin nhắn ngắn, giải thích một chút. Sau lần tan rã trong không vui kia, cậu và hắn đã lâu không liên lạc. Chỉ là tin nhắn đã được gửi đi hồi lâu nhưng vẫn là không thu được bất cứ hồi âm nào.
Một lát sau Lục Việt mở cửa phòng bệnh, ra hiệu cậu có thể đi vào.
Tại thời điểm Dư Giản vừa mới vào công ty. Lục Việt cơ bản đã tìm hiểu qua lý lịch của cậu, thân thể hơi yếu còn thường xuyên sinh bệnh. Lúc đó hắn xác thực là đối với Dư Giản không có quá nhiều tâm tư phức tạp. Chỉ đơn giản là nghĩ tìm được chuyện vui trong công ty. Cũng không quá thú vị, có đôi khi hắn cố ý trêu chọc cậu, cậu còn rất nghiêm túc muốn phản bác lại.
Thời gian trôi qua, tuy nhìn bề ngoài Dư Giản có vẻ mềm yếu nhưng thực ra cậu lại mạnh mẽ không tưởng. Chỉ là phản ứng có chút trì đột. Liền xem như người bình thường phải làm một ngày bao nhiêu phần việc, bên cạnh lại là người thân duy nhất đang cận kề với sinh tử. Bất cứ ai cũng sẽ cảm giác được sụp đổ.
" Mẹ tôi nói gì với anh vậy? "
" Không có gì? "
Nhớ tới lần trước mẫu thân muốn cậu cùng Lục Việt một chỗ, khuôn mặt nhỏ liền hơi mất tự nhiên, cũng không dám nhìn thẳng Lục Việt. " Anh đừng có nghe mẹ tôi nói lung tung! Sự việc kia vẫn là phải cảm ơn anh! "
Nếu như không phải Lục Việt giúp cậu qua mắt được mẫu thân, chỉ sợ là tình trạng của mẫu thân sẽ càng nghiêm trọng hơn.
" Tiện tay mà thôi! Ngược lại là cậu đấy, tính báo đáp tôi kiểu gì đây? "
" Tôi sẽ mang điểm tâm cho anh! "
Lục Việt cười. " Cậu không nhất thiết phải mang cho tôi đâu! Những nếu cậu muốn thì cứ việc. Dù sao thì so với việc này, tôi lại càng muốn cái khác hơn! "
?Dư Giản hơi nghi hoặc, Lục Việt còn có thể không có cái gì?
Có y tá đi tới, như thông lệ đến kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Dư Giản giống như là bị người ta nhìn thấy thứ không nên thấy, vội đi mở cửa ,theo y tá bước vào trong.
Lục Việt nói thầm một câu. " Thật là cái đồ ngốc! "
Nếu như thông minh một chút, hẳn là nên sớm nhìn ra hắn đối với cậu là ý tứ gì. Nhưng hết lần này đến lần khác Dư Giản vẫn là phản ứng trì độn, đều đã nói đến nước này mà cậu vẫn không hiểu.
Để tránh Hàn Kham sinh khí, Dư Giản liền cố ý đến trước nhà hắn, như cũ, vẫn là chờ đợi.
Chỉ là ngoài ý muốn.... Nhìn thấy một thiếu niên đang đỡ lấy Hàn Kham, hai người nhìn qua rất thân mật.
Hàn Kham uống chút rượu, thần sắc mang theo vài phần men say. Còn thiếu niên bên cạnh kia Dư Giản nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp qua chỗ nào.
Thiếu niên nghiêng đầu hỏi. " Cậu là ai? Cậu tới đây làm gì? "
Dư Giản bị dọa sợ, nói. " Tôi... Tôi đến đây tìm người !"
" Vậy cậu muốn tìm ai? " Thiếu niên nâng cao chân mày, trong lời nói đều là ý đồ khiêu khích.
Dư Giản hướng Hàn Kham nhìn qua.
Hàn Kham nghe thấy thanh âm, trầm mặt hỏi. " Cậu tới đây làm gì? "
Dư Giản nhất thời không biết phải nói cái gì.
Sợ hãi nam nhân sẽ đột nhiên sinh khí liền cố ý chạy tới, thật không ngờ tới nam nhân đã nhanh chóng tìm người khác.
Cửa nhà mạnh mẽ khép lại trước mặt, lúc này Dư Giản mới ý thức được những gì mình đã làm vô tác dụng đến cỡ nào.
Cái nam nhân cần là một vật thế thân, ai cũng có thể làm, không nhất thiết phải là Dư Giản cậu.
Hoang mang giống như, có lẽ là Hàn Kham ghét bỏ cơ thể có bệnh của cậu, liền ngay cả thế thân cũng không đủ tư cách, mới có thể đi tìm người khác.
Cửa nhà chặt chẽ khép lại, đợi người đã lâu, khi đợi được lại chẳng thể nói được gì.
Nhiệt độ dù rất ấm cũng không cách nào sưởi ấm được trái tim. Con ngươi Dư Giản như phủ một lớp sương, mờ mịt nhìn về phía cửa, bọn họ sẽ tại bên trong làm ra sự tình gì đây? Cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đơn giản nhìn qua cũng có thể đoán được.
Qua hồi lâu, Dư Giản mới chậm rãi kéo lấy thân thể mệt mỏi rời đi.
Từ sau lần trước đuổi Dư Giản đi, Hàn Kham trong lòng liền sinh ra cảm giác cực kì khó chịu.
Hàn Kham vẫn cho rằng hắn ở cái phương diện kia không nhất thiết phải là Dư Giản thì mới được. Hôm nay ở trong quán bar liền tiện tay đưa một người về, ngoài ý muốn lại đụng phải Dư Giản.
Ánh mắt Dư Giản nhìn hắn luôn luôn là mang theo ái mộ nhưng mới rồi phần ái mộ kia dường như đã không còn.
Trong phòng khách. Thiếu niên lại gần ý muốn chạm vào Hàn Kham, chẳng biết tại sao Hàn Kham đột nhiên nghĩ tới bộ dáng đáng thương của Dư Giản. Lập tức cảm thấy mất hứng. Hắn đẩy thiếu niên ra, ném cho thiếu niên một khoản tiền rồi đuổi thiếu niên đi.
................,..........................................................
Thật khó khăn cơn buồn nôn mới chịu dừng lại. Đầu óc choáng váng cả lên. Theo bản năng đỡ lấy cạnh bàn đứng dậy lại không cẩn thận, giỏ đồ trên bàn liền rơi xuống.
Hàn Kham nghe thấy tiếng động. Từ phòng khách đi vào, nhìn đến trước mắt là một mảng hỗn độn.
" Cậu đang làm cái gì? " Hàn Kham ngữ khí không tốt lắm, đối với Dư Giản càng không kiên nhẫn.
Ý thức tạm thời mất đi, đến khi tỉnh táo lại, Hàn Kham đã đứng trước mặt cậu. Sắc mặt âm trầm. Rõ ràng đối với cậu thái độ không hài lòng lắm.
Dư Giản gần đây không có khẩu vị muốn ăn, giống như là cái gì cũng không ăn được. Giữa trưa tại nhà ăn công ty ngửi thấy mùi thức ăn liền cảm thấy khó chịu, chỉ có thể tận lực nuốt vài miếng cơm trắng xuống.
Trận buồn nôn vừa rồi, cơ hồ đều muốn đem lục phủ ngũ tạng đều nôn ra hết.
Dư Giản có chút sợ, nhỏ giọng chậm rãi nói. " Em sẽ đem chỗ này dọn thật sạch sẽ! "
Hàn Kham sắc mặt vẫn chìm như cũ. Nguyên bản hắn gọi Dư Giản đến là để phát tiết chứ không phải là gọi cậu đến tạo phiền phức.
Nhìn thấy Dư Giản một thân bệnh trạng, sắc môi cũng là nhạt nhẽo như tờ giấy, lập tức trong lòng liền sinh ra mấy phần ghét bỏ.
Hàn Kham lạnh giọng. " Cậu bị bệnh? Vì cái gì không nói tôi biết? "
Hắn còn chưa có khốn nạn đến mức đi bắt ép một người bệnh đâu. Huống chi Dư Giản bộ dạng bệnh trạng này khiến hắn không cách nào hứng thú nổi.
"Em không có bị bệnh! " Thanh âm cậu rất nhẹ. Trời sinh liền như vậy, cho dù cậu có tức giận thì ngữ khí cũng không cách nào dữ dằn lên được.
Dư Giản cũng không biết mình dạo gần đây là bị làm sao? Tinh thần luôn cảm thấy mệt mỏi. Còn rất hay cảm thấy buồn nôn, cậu nghĩ chắc là do mình không ăn sáng nên liền cố ý tại ven đường mua một cái màn thầu rẻ nhất làm bữa sáng.
Dư Giản không muốn đi bệnh viện kiểm tra, nếu đi sẽ lại tốn rất nhiều tiền. Mẫu thân trong nhà không được khỏe. Toàn bộ chi phí trong nhà đều đặt lên vai cậu. Mà cậu trước đó cũng đã tìm Lục Việt ứng trước tiền lương.
Bộ dạng Dư Giản đều là nói chuyện như không có khí lực. Hàn Kham chỉ cảm thấy bị Dư Giản vô duyên vô cớ lãng phí mất một đoạn thời gian. Mặt mũi đều là không vui.
" Đem nhà bếp dọn sạch sẽ! Cậu liền có thể đi về! Còn những thứ cậu mang đến, toàn bộ đều đem hết đi! "
.....
Không biết phải trả lời thế nào. Chỉ là sững sờ đứng tại chỗ.
Giống như là ngoài dự tính. ...
Thời gian dù còn cũng không nguyện ý cùng cậu có liên quan. Dư Giản nghe thấy truyền đến là tiếng đóng cửa không nhẹ.
Bình thường phải bỏ phí khi đi xe bus cũng đủ khiến Dư Giản cảm thấy buồn. Nhưng lúc mua đồ tới nấu ăn cho nam nhân cũng không có mảy may do dự.
Mặc dù cậu phản ứng hơi chậm, nhưng cùng Hàn Kham tiếp xúc một thời gian, vẫn là hy vọng thái độ của hắn đối với cậu sẽ dần tốt đẹp lên. Nhưng lại không biết vì sao lại ngày càng trở nên ác liệt. Nhiều lần như vậy, Hàn Kham lại chưa từng ôn nhu khi nói chuyện với cậu.
Hốc mắt ngăn không được liền đỏ lên. Giơ tay chạm ngoài ý muốn đều là nước mắt.
Nhiều năm như vậy, Dư Giản vẫn luôn đơn phương Hàn Kham. Nhưng nam nhân lại chưa từng đem cậu để trong lòng. Chỉ là nhớ tới cậu vẫn còn chỗ dùng được, liền gọi cậu đến. Nếu như ngay cả điểm này mà cậu cũng không làm tốt. ...Nam nhân kỳ thật vẫn là rất chán ghét cậu.
Đồ ăn đều đã rửa sạch, Dư Giản lại chỉ có thể đem về. Đối với Hàn Kham mà nói, đồ có liên quan đến cậu chính là một đống rác.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Dư Giản, Hàn Kham không biết đã rời đi từ lúc nào. Cậu từ phòng bếp đi ra nhìn thấy là phòng khách trống trơn. Cậu vừa mới bắt đầu được xem như là có thể bước vào nhà của Hàn Kham, liền có thể cùng hắn có nhiều tiếp xúc hơn. Nhưng cậu có thể đi vào, Hàn Kham cũng có thể bởi vì phiền chán cậu mà đuổi cậu đi.
Hốc mắt đỏ bừng nổi lên một chút ướt át. Tựa như một con chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi. Để đến được chỗ ở của Hàn Kham phải ngồi qua tàu điện ngầm cùng xe bus. Hiện giờ vẫn là giờ cao điểm, Dư Giản kỳ thật có chút không thích ứng nổi với không khí có quá nhiều người nhưng vì Hàn Kham cậu đã cố gắng thay đổi không ít.
Thân thể dù có khó chịu cũng không tỏ ra yếu ớt. Chính xác là không rét vì tuyết lại lạnh vì sương.!
Dư Giản sau khi về nhà liền phát hiện mẫu thân nằm bất động, đôi môi trắng bệch, hô hấp đều có chút khó khăn.
Liền vội vàng gọi cứu thương. Lại hướng công ty xin nghỉ hai ngày. Ở trong bệnh viện không biết ngày đêm trông coi mẫu thân.
Cuộc sống trước kia đều là mẫu thân bảo hộ. Hiện tại một mình bước đi , ở nhiều phương diện khác Dư Giản đều là không biết phải làm sao.
Tỷ như trong công ty ban đầu mọi người đều là đối xử với cậu rất tốt, dù sao thì cậu cũng không tranh không giành của ai. Nhưng về sau không biết từ đâu truyền đến tin tức cậu là tình nhân của Lục Việt. Trong nhất thời liền bị không ít người cô lập. Trước kia nhìn thấy cậu đều là ân cần chào hỏi hiện tại đều xem như không quen biết. Đôi khi cậu còn có thể luôn nghe thấy có người ở sau lưng mình đàm tiếu.
Đều biết tính tình cậu mềm, nên dù có thấy cậu cũng không biết phải thu liễm.
Dư Giản dường như là không biết tức giận. Cuộc sống bị bảo bọc quá tốt, về sau mỗi bước cậu đi đều rất khó khăn, thường xuyên không phát hiện ra gì.
Thời điểm Lục Việt đến thăm vừa đúng lúc mẫu thân Dư Giản tỉnh lại. Nhìn cậu và Lục Việt cùng một chỗ mới thoáng cảm thấy an tâm một chút.
Khắp nơi đều là bụi gai cùng bùn lầy tràn ngập. Nếu như không có lấy một người bạn bên cạnh chỉ e là Dư Giản khó có thể tồn tại trong xã hội này được.
Huống chi Dư Giản lại là kiểu người sẽ không phòng bị với bất kỳ ai. Hoàn toàn là một bộ dạng mặc người ta xử lý.
Mẫu thân muốn cùng Lục Việt nói riêng vài câu, liền đem Dư Giản đẩy ra ngoài.
Dư Giản cái gì cũng không biết, đứng ngoài hành lang không ngừng xoa lấy tay.
Hôm nay là thứ 6. Đã đến thời gian ước hẹn với Hàn Kham. Bởi vì mẫu thân tình hình không được ổn lắm, nên cậu không thể bỏ đi. Chỉ đành gửi cho Hàn Kham một tin nhắn ngắn, giải thích một chút. Sau lần tan rã trong không vui kia, cậu và hắn đã lâu không liên lạc. Chỉ là tin nhắn đã được gửi đi hồi lâu nhưng vẫn là không thu được bất cứ hồi âm nào.
Một lát sau Lục Việt mở cửa phòng bệnh, ra hiệu cậu có thể đi vào.
Tại thời điểm Dư Giản vừa mới vào công ty. Lục Việt cơ bản đã tìm hiểu qua lý lịch của cậu, thân thể hơi yếu còn thường xuyên sinh bệnh. Lúc đó hắn xác thực là đối với Dư Giản không có quá nhiều tâm tư phức tạp. Chỉ đơn giản là nghĩ tìm được chuyện vui trong công ty. Cũng không quá thú vị, có đôi khi hắn cố ý trêu chọc cậu, cậu còn rất nghiêm túc muốn phản bác lại.
Thời gian trôi qua, tuy nhìn bề ngoài Dư Giản có vẻ mềm yếu nhưng thực ra cậu lại mạnh mẽ không tưởng. Chỉ là phản ứng có chút trì đột. Liền xem như người bình thường phải làm một ngày bao nhiêu phần việc, bên cạnh lại là người thân duy nhất đang cận kề với sinh tử. Bất cứ ai cũng sẽ cảm giác được sụp đổ.
" Mẹ tôi nói gì với anh vậy? "
" Không có gì? "
Nhớ tới lần trước mẫu thân muốn cậu cùng Lục Việt một chỗ, khuôn mặt nhỏ liền hơi mất tự nhiên, cũng không dám nhìn thẳng Lục Việt. " Anh đừng có nghe mẹ tôi nói lung tung! Sự việc kia vẫn là phải cảm ơn anh! "
Nếu như không phải Lục Việt giúp cậu qua mắt được mẫu thân, chỉ sợ là tình trạng của mẫu thân sẽ càng nghiêm trọng hơn.
" Tiện tay mà thôi! Ngược lại là cậu đấy, tính báo đáp tôi kiểu gì đây? "
" Tôi sẽ mang điểm tâm cho anh! "
Lục Việt cười. " Cậu không nhất thiết phải mang cho tôi đâu! Những nếu cậu muốn thì cứ việc. Dù sao thì so với việc này, tôi lại càng muốn cái khác hơn! "
?Dư Giản hơi nghi hoặc, Lục Việt còn có thể không có cái gì?
Có y tá đi tới, như thông lệ đến kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Dư Giản giống như là bị người ta nhìn thấy thứ không nên thấy, vội đi mở cửa ,theo y tá bước vào trong.
Lục Việt nói thầm một câu. " Thật là cái đồ ngốc! "
Nếu như thông minh một chút, hẳn là nên sớm nhìn ra hắn đối với cậu là ý tứ gì. Nhưng hết lần này đến lần khác Dư Giản vẫn là phản ứng trì độn, đều đã nói đến nước này mà cậu vẫn không hiểu.
Để tránh Hàn Kham sinh khí, Dư Giản liền cố ý đến trước nhà hắn, như cũ, vẫn là chờ đợi.
Chỉ là ngoài ý muốn.... Nhìn thấy một thiếu niên đang đỡ lấy Hàn Kham, hai người nhìn qua rất thân mật.
Hàn Kham uống chút rượu, thần sắc mang theo vài phần men say. Còn thiếu niên bên cạnh kia Dư Giản nhìn có chút quen mắt nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp qua chỗ nào.
Thiếu niên nghiêng đầu hỏi. " Cậu là ai? Cậu tới đây làm gì? "
Dư Giản bị dọa sợ, nói. " Tôi... Tôi đến đây tìm người !"
" Vậy cậu muốn tìm ai? " Thiếu niên nâng cao chân mày, trong lời nói đều là ý đồ khiêu khích.
Dư Giản hướng Hàn Kham nhìn qua.
Hàn Kham nghe thấy thanh âm, trầm mặt hỏi. " Cậu tới đây làm gì? "
Dư Giản nhất thời không biết phải nói cái gì.
Sợ hãi nam nhân sẽ đột nhiên sinh khí liền cố ý chạy tới, thật không ngờ tới nam nhân đã nhanh chóng tìm người khác.
Cửa nhà mạnh mẽ khép lại trước mặt, lúc này Dư Giản mới ý thức được những gì mình đã làm vô tác dụng đến cỡ nào.
Cái nam nhân cần là một vật thế thân, ai cũng có thể làm, không nhất thiết phải là Dư Giản cậu.
Hoang mang giống như, có lẽ là Hàn Kham ghét bỏ cơ thể có bệnh của cậu, liền ngay cả thế thân cũng không đủ tư cách, mới có thể đi tìm người khác.
Cửa nhà chặt chẽ khép lại, đợi người đã lâu, khi đợi được lại chẳng thể nói được gì.
Nhiệt độ dù rất ấm cũng không cách nào sưởi ấm được trái tim. Con ngươi Dư Giản như phủ một lớp sương, mờ mịt nhìn về phía cửa, bọn họ sẽ tại bên trong làm ra sự tình gì đây? Cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đơn giản nhìn qua cũng có thể đoán được.
Qua hồi lâu, Dư Giản mới chậm rãi kéo lấy thân thể mệt mỏi rời đi.
Từ sau lần trước đuổi Dư Giản đi, Hàn Kham trong lòng liền sinh ra cảm giác cực kì khó chịu.
Hàn Kham vẫn cho rằng hắn ở cái phương diện kia không nhất thiết phải là Dư Giản thì mới được. Hôm nay ở trong quán bar liền tiện tay đưa một người về, ngoài ý muốn lại đụng phải Dư Giản.
Ánh mắt Dư Giản nhìn hắn luôn luôn là mang theo ái mộ nhưng mới rồi phần ái mộ kia dường như đã không còn.
Trong phòng khách. Thiếu niên lại gần ý muốn chạm vào Hàn Kham, chẳng biết tại sao Hàn Kham đột nhiên nghĩ tới bộ dáng đáng thương của Dư Giản. Lập tức cảm thấy mất hứng. Hắn đẩy thiếu niên ra, ném cho thiếu niên một khoản tiền rồi đuổi thiếu niên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất