Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 355: PN 31 • Không Liên Quan
Edit + beta : Bella
......................................
Hàn Dư ngẩn người, tại nhà trẻ nhóc đã gặp qua lão sư trước mặt này nhiều lần, thanh niên đối với bạn nhỏ nghịch ngợm gây sự lời nói hầu như đều là ấm áp ôn nhu, cho nên bên cạnh thanh niên luôn là một đám các bạn nhỏ vây quanh.
Thanh niên ôn nhu nói. " Con nếm thử đi! "
Hàn Dư tính tình có chút lạnh, cùng những đứa trẻ đồng lứa có phần không hợp nhau, nhóc bị Hàn Kham giáo dục qua rất nhiều lần đừng tùy tiện nhận đồ của người lạ đưa, nhưng lại không biết vì sao, do dự một lát vẫn là đem pho mát đối phương đưa qua nhận lấy, sau đó đặt vào trong miệng, hương vị chua ngọt giữa răng môi tan ra, Hàn Kham chưa từng cho nhóc ăn qua đồ ăn vặt, đây vẫn là lần thứ nhất nhóc ăn qua một món ngon như vậy. !
" Ngon không? " Thanh niên khi cười lên khóe mắt cong cong, Hàn Dư nhìn một chút liền giật mình.
Bạn nhỏ nhẹ gật đầu, lại cảm thấy không khí có chút lạnh, liền đem mặt hướng qua một bên.
Trong thế giới của nhóc chỉ có ba ba, mà ba ba của nhóc còn luôn thích xụ mặt, đối với nhóc không phải là phân phó thì chính là giảng dạy, cũng rất ít khi dẫn nhóc đi ra ngoài chơi.
Có một lần, Hàn Kham dẫn nhóc đi ra ngoài, nhóc nhìn thấy bên kia ven đường là một đôi vợ chồng, trong tay nắm lấy tay của một đứa bé bằng tuổi nhóc, ánh mắt nhóc không tự chủ được liền hướng về bên kia nhìn thêm một chút.
Nhóc cùng người khác tựa hồ là khác biệt, nhóc có một người cha nghiêm khắc, nhưng lại không có một người mẹ sẽ luôn cười ôn nhu nói chuyện với nhóc. Ôm lấy nhóc. ..
Tuổi còn nhỏ, nào biết được đúng sai thế nào, nhưng là nhóc sẽ không tùy tiện đi hỏi, về điểm này có lẽ là di truyền từ Dư Giản, trong mắt mọi người xung quanh nhóc là một bạn nhỏ rất nghe lời không biết nháo, nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nếu có người đụng tới nhóc, nhóc đều có thể trả lại gấp mười.
Sau lưng có một nữ lão sư gọi một tiếng, thanh niên duỗi tay ra vuốt ve đầu của Hàn Dư một chút, nói. " Thầy có việc phải đi rồi! Chút nữa con phải nghe giảng thật tốt đó a! ''
Hàn Dư nghe vậy vội vàng đem khuôn mặt nhỏ quay lại. " Con nhất định sẽ nghe giảng thật tốt …… Thầy sẽ cho con…… đồ ăn ngon hồi nãy sao? "
" Tất nhiên rồi! "
" Nhưng là…… Ba ba không cho con ăn những thứ này. " Hàn Dư có chút do dự, nhóc sợ Hàn Kham biết được sẽ lại giáo huấn nhóc một trận.
Sắc mặt thanh niên hơi ngừng lại, qua hai giây, nói. " Vậy chỉ cần không để cho ba ba con biết là được rồi! "
Đến cuối cùng cũng vẫn còn là con nít, rất dễ dàng liền bị đồ ăn vặt dụ hoặc.
Có thể thấy được sau khi thanh niên từ bên cạnh Hàn Dư rời đi, trên mặt Hàn Dư hiện lên vài phần cô đơn, một mình cầm bút chì ngồi một chỗ chơi, bởi vì chuyện ngày hôm nay, đám trẻ con trong vườn trẻ đều sợ hãi không dám lại gần Hàn Dư.
Thanh niên cho là mình có thể nhịn được, cậu sẽ không lại đi hi vọng xa vời cái gì, cậu chỉ muốn đứng xa xa nhìn xem Hàn Dư một chút, không dám vượt rào tới gần.
…… Cậu sợ mình sẽ nhịn không được.
Cậu sớm nên ở bốn năm trước liền chết trong vũng máu, cảm thụ máu trong thân thể từng giọt chảy hết, trong nháy mắt đó cậu sợ hãi tới cực điểm, từ phòng khách chậm chạp xê dịch thân thể đến trong phòng ngủ, nắm điện thoại trong tay theo bản năng liền gọi cho nam nhân, cố gắng chống đỡ chờ đợi kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng chờ đến chính là điện thoại bị người trực tiếp dập tắt, cậu biết là nam nhân không thèm để ý đến sống chết của cậu, nhưng trong bụng cậu là con của nam nhân kia mà.
Mấy ngày trước đó, nam nhân còn bởi vì Lục Việt mà hướng cậu phát cáu.
Cậu trước kia mong mỏi quá lớn chính là có thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nam nhân, về sau chuyện này lại biến thành cơn ác mộng với cậu, chỉ vì cậu ngốc đến hết thuốc chữa, chỉ biết im lặng tiếp nhận sự bất công cùng nhục nhã nam nhân ném tới.
Những chuyện này, cậu đều rõ ràng.
Cậu không nghĩ tới mình thế mà sẽ còn tỉnh lại được, tại một giây ý thức tiêu tán kia, cậu nghĩ, mình rốt cục cũng có thể đem Hàn Kham triệt để quên mất, cũng không cần lại bởi vì người như hắn mà luôn cảm giác được bi thương.
Đau đớn toàn bộ cậu nhận được, cơ hồ đều đến từ nam nhân mà cậu ngưỡng mộ hơn mười năm.
Cho nên dù đã đến điểm cuối của sinh mệnh cậu vẫn không thể chiếm được một chút quan tâm từ nam nhân.
Thời điểm tỉnh lại, cậu đang nằm trong phòng, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, cửa sổ đóng chặt, trong phòng đang đốt một chậu than, cậu nhấc lên mí mắt, ký ức trong đầu giống nước lũ mãnh liệt chảy tới, cậu tên gọi Sầm Tô, bởi vì bị người chia tay liền nghĩ quẩn muốn tự tử.
Sầm Tô là cô nhi, không cha không mẹ, cậu cùng với một người khác cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, Sầm Tô từ rất sớm đã ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, bởi vì muốn cho người kia tiền nộp học phí, người kia mỗi lần đều sẽ vẽ một tương lai tươi sáng cho cậu, đem cậu xoay đến xoay đi, nhiều năm như vậy Sầm Tô cơ hồ là chưa từng mua thêm quần áo mới cho mình, cậu đem toàn bộ tiền cậu có hai tay dâng cho người kia, đợi đến khi người kia tốt nghiệp đại học, thứ cậu nhận được lại là, hai thằng con trai ở cùng một chỗ không thích hợp, không có khả năng có tương lai.
Những chuyện này cùng cậu đều là giống nhau.
Cả hai chết cùng một ngày, cùng một canh giờ, đến mức trời xui đất khiến cậu liền xuyên qua cơ thể của Sầm Tô.
Cậu không còn ốm yếu, cũng không còn bởi vì một chút vết thương nhỏ liền đau hơn nửa ngày, Dư Giản đã sớm tại bốn năm trước bị hoả táng thành một vò tro, cậu hiện tại là một người khác, cũng sẽ không còn cùng Hàn Kham có bất kỳ liên quan nào.
......................................
Hàn Dư ngẩn người, tại nhà trẻ nhóc đã gặp qua lão sư trước mặt này nhiều lần, thanh niên đối với bạn nhỏ nghịch ngợm gây sự lời nói hầu như đều là ấm áp ôn nhu, cho nên bên cạnh thanh niên luôn là một đám các bạn nhỏ vây quanh.
Thanh niên ôn nhu nói. " Con nếm thử đi! "
Hàn Dư tính tình có chút lạnh, cùng những đứa trẻ đồng lứa có phần không hợp nhau, nhóc bị Hàn Kham giáo dục qua rất nhiều lần đừng tùy tiện nhận đồ của người lạ đưa, nhưng lại không biết vì sao, do dự một lát vẫn là đem pho mát đối phương đưa qua nhận lấy, sau đó đặt vào trong miệng, hương vị chua ngọt giữa răng môi tan ra, Hàn Kham chưa từng cho nhóc ăn qua đồ ăn vặt, đây vẫn là lần thứ nhất nhóc ăn qua một món ngon như vậy. !
" Ngon không? " Thanh niên khi cười lên khóe mắt cong cong, Hàn Dư nhìn một chút liền giật mình.
Bạn nhỏ nhẹ gật đầu, lại cảm thấy không khí có chút lạnh, liền đem mặt hướng qua một bên.
Trong thế giới của nhóc chỉ có ba ba, mà ba ba của nhóc còn luôn thích xụ mặt, đối với nhóc không phải là phân phó thì chính là giảng dạy, cũng rất ít khi dẫn nhóc đi ra ngoài chơi.
Có một lần, Hàn Kham dẫn nhóc đi ra ngoài, nhóc nhìn thấy bên kia ven đường là một đôi vợ chồng, trong tay nắm lấy tay của một đứa bé bằng tuổi nhóc, ánh mắt nhóc không tự chủ được liền hướng về bên kia nhìn thêm một chút.
Nhóc cùng người khác tựa hồ là khác biệt, nhóc có một người cha nghiêm khắc, nhưng lại không có một người mẹ sẽ luôn cười ôn nhu nói chuyện với nhóc. Ôm lấy nhóc. ..
Tuổi còn nhỏ, nào biết được đúng sai thế nào, nhưng là nhóc sẽ không tùy tiện đi hỏi, về điểm này có lẽ là di truyền từ Dư Giản, trong mắt mọi người xung quanh nhóc là một bạn nhỏ rất nghe lời không biết nháo, nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nếu có người đụng tới nhóc, nhóc đều có thể trả lại gấp mười.
Sau lưng có một nữ lão sư gọi một tiếng, thanh niên duỗi tay ra vuốt ve đầu của Hàn Dư một chút, nói. " Thầy có việc phải đi rồi! Chút nữa con phải nghe giảng thật tốt đó a! ''
Hàn Dư nghe vậy vội vàng đem khuôn mặt nhỏ quay lại. " Con nhất định sẽ nghe giảng thật tốt …… Thầy sẽ cho con…… đồ ăn ngon hồi nãy sao? "
" Tất nhiên rồi! "
" Nhưng là…… Ba ba không cho con ăn những thứ này. " Hàn Dư có chút do dự, nhóc sợ Hàn Kham biết được sẽ lại giáo huấn nhóc một trận.
Sắc mặt thanh niên hơi ngừng lại, qua hai giây, nói. " Vậy chỉ cần không để cho ba ba con biết là được rồi! "
Đến cuối cùng cũng vẫn còn là con nít, rất dễ dàng liền bị đồ ăn vặt dụ hoặc.
Có thể thấy được sau khi thanh niên từ bên cạnh Hàn Dư rời đi, trên mặt Hàn Dư hiện lên vài phần cô đơn, một mình cầm bút chì ngồi một chỗ chơi, bởi vì chuyện ngày hôm nay, đám trẻ con trong vườn trẻ đều sợ hãi không dám lại gần Hàn Dư.
Thanh niên cho là mình có thể nhịn được, cậu sẽ không lại đi hi vọng xa vời cái gì, cậu chỉ muốn đứng xa xa nhìn xem Hàn Dư một chút, không dám vượt rào tới gần.
…… Cậu sợ mình sẽ nhịn không được.
Cậu sớm nên ở bốn năm trước liền chết trong vũng máu, cảm thụ máu trong thân thể từng giọt chảy hết, trong nháy mắt đó cậu sợ hãi tới cực điểm, từ phòng khách chậm chạp xê dịch thân thể đến trong phòng ngủ, nắm điện thoại trong tay theo bản năng liền gọi cho nam nhân, cố gắng chống đỡ chờ đợi kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng chờ đến chính là điện thoại bị người trực tiếp dập tắt, cậu biết là nam nhân không thèm để ý đến sống chết của cậu, nhưng trong bụng cậu là con của nam nhân kia mà.
Mấy ngày trước đó, nam nhân còn bởi vì Lục Việt mà hướng cậu phát cáu.
Cậu trước kia mong mỏi quá lớn chính là có thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nam nhân, về sau chuyện này lại biến thành cơn ác mộng với cậu, chỉ vì cậu ngốc đến hết thuốc chữa, chỉ biết im lặng tiếp nhận sự bất công cùng nhục nhã nam nhân ném tới.
Những chuyện này, cậu đều rõ ràng.
Cậu không nghĩ tới mình thế mà sẽ còn tỉnh lại được, tại một giây ý thức tiêu tán kia, cậu nghĩ, mình rốt cục cũng có thể đem Hàn Kham triệt để quên mất, cũng không cần lại bởi vì người như hắn mà luôn cảm giác được bi thương.
Đau đớn toàn bộ cậu nhận được, cơ hồ đều đến từ nam nhân mà cậu ngưỡng mộ hơn mười năm.
Cho nên dù đã đến điểm cuối của sinh mệnh cậu vẫn không thể chiếm được một chút quan tâm từ nam nhân.
Thời điểm tỉnh lại, cậu đang nằm trong phòng, trên chiếc giường gỗ cũ kỹ, cửa sổ đóng chặt, trong phòng đang đốt một chậu than, cậu nhấc lên mí mắt, ký ức trong đầu giống nước lũ mãnh liệt chảy tới, cậu tên gọi Sầm Tô, bởi vì bị người chia tay liền nghĩ quẩn muốn tự tử.
Sầm Tô là cô nhi, không cha không mẹ, cậu cùng với một người khác cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện, Sầm Tô từ rất sớm đã ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, bởi vì muốn cho người kia tiền nộp học phí, người kia mỗi lần đều sẽ vẽ một tương lai tươi sáng cho cậu, đem cậu xoay đến xoay đi, nhiều năm như vậy Sầm Tô cơ hồ là chưa từng mua thêm quần áo mới cho mình, cậu đem toàn bộ tiền cậu có hai tay dâng cho người kia, đợi đến khi người kia tốt nghiệp đại học, thứ cậu nhận được lại là, hai thằng con trai ở cùng một chỗ không thích hợp, không có khả năng có tương lai.
Những chuyện này cùng cậu đều là giống nhau.
Cả hai chết cùng một ngày, cùng một canh giờ, đến mức trời xui đất khiến cậu liền xuyên qua cơ thể của Sầm Tô.
Cậu không còn ốm yếu, cũng không còn bởi vì một chút vết thương nhỏ liền đau hơn nửa ngày, Dư Giản đã sớm tại bốn năm trước bị hoả táng thành một vò tro, cậu hiện tại là một người khác, cũng sẽ không còn cùng Hàn Kham có bất kỳ liên quan nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất