Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 358: PN 34 • Tại Sao Lại Khổ Sở ?
Hàn Dư 4 tuổi gặp Ninh Mặc 4 tuổi.
Ninh Mặc : Ô ô... Bảo bảo thật khó chịu!
Hàn Dư : Ngu ngốc !
Ninh Mặc : Bảo bảo muốn chơi cùng với ca ca. Tiểu Văn ca ca đi đâu mất rồi?
Hàn Dư : Tôi mới không cần cái gì ca ca!
Ninh Mặc : Bảo bảo muốn tìm ba nhỏ ăn quả, bạn muốn ăn không?
Hàn Dư không nói lời nào.
Kiều Nguyên lấy cho Ninh Mặc một quả dâu tây, cũng cho Hàn Dư một quả.
Ninh Tu Viễn phê bình nói. " Con cũng đâu phải là đứa con nít 3 tuổi đâu! Đừng suốt ngày tự xưng mình là bảo bảo. Lại còn thích khóc như vậy, có thể học hỏi người khác được không?
Ninh Mặc hướng Ninh Tu Viễn hừ hừ hai cái, quay lưng tìm Kiều Nguyên nói muốn hôn hôn.
Ninh Tu Viễn ngồi xuống trước mặt Hàn Dư.
" Con thật ngoan a, bố mẹ con đâu? "
Hàn Dư chỉ chỉ phía sau, là Hàn Kham đang đi tới.
Ninh Tu Viễn : ....
Edit + beta : Bella
.......................................
Nhìn thấy thanh niên, không hiểu sao hắn đột nhiên nhớ tới Dư Giản, ngày trước cậu sẽ đem từng múi bưởi lột sạch sẽ, lột xong sẽ cố ý để thịt quả vào trong chén, bộ dáng cẩn thận gõ cửa phòng hắn.
Khi đó hắn học cao trung, Dư Giản học sơ trung, có lẽ là bởi vì thường xuyên sinh bệnh, vóc dáng so với nam sinh bình thường còn muốn thấp hơn một ít, nhìn lại không giống như người quá thông minh, từ lần thứ nhất gặp được hắn, Dư Giản vẫn luôn dốc lòng lấy lòng hắn, có bị hắn mắng cũng sẽ không tỏ ra bất bình, qua một thời gian ngắn cậu vẫn sẽ lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, giống như là sinh mệnh quá ương ngạnh mãi mãi cũng sẽ không tan biến.
Hàn Dư năm nay bốn tuổi, từ sau cái ngày Hàn Dư được sinh ra kia trở đi, hắn rốt cuộc không còn nhìn thấy Dư Giản.
Thời gian thế mà đã qua lâu như vậy.
Hàn Kham thu hồi lại ánh mắt, hốc mắt có chút đỏ lên.
Hàn Dư nghiêng đầu hỏi. " Ba ba có chuyện buồn sao? "
…… Hàn Kham trầm mặc không nói gì.
Những thứ từng bị hắn vứt đi, đủ kiểu chà đạp, bây giờ lại biến thành vết sẹo trong tim xóa không đi, chuyện này nói ra quả thật có chút khiến hắn cảm thấy buồn cười.
Lúc ấy còn tỏ ra chẳng thèm để ý đến, nhưng khi người đã không còn ở đây, mỗi ngày đều là luôn nhớ tới.
Đứng bên cạnh Hàn Dư là một tiểu nam hài, bố mẹ của nó đều ở bên cạnh cẩn thận dặn dò lấy, muốn nó ở trong trường học ngoan ngoãn nghe lão sư, người mẹ mặt mày ôn nhu từ trong túi lấy ra một bình sữa chua đưa tới đưa tới trong tay tiểu nam hài, nói.
" Nếu con ngoan ngoãn, tối hôm nay mẹ sẽ nấu cho con đồ ăn mà con thích nhất! "
Hàn Dư đã học được cách giấu đi cảm xúc của mình, mỗi ngày sau khi tan học người tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có trợ lý cùng người hầu, nam nhân luôn rất bận rộn, về đến nhà cũng là người hầu nấu cơm cho nhóc, nam nhân cực ít biết nấu ăn.
Điện thoại Hàn Kham kêu một cái, là tin nhắn từ trợ lý, nói sáng hôm nay trong công ty có cuộc họp quan trọng.
Hàn Dư nói. " Ba ba về công ty đi, con ở trường học tự lo cho mình được! "
Hàn Kham trầm mặc hai giây, mới ừ một tiếng.
Chờ Hàn Kham xoay người đi, Hàn Dư mới vụng trộm quay đầu nhìn theo bóng lưng nam nhân.
Trên mặt của nhóc tỏ ra không cao hứng lắm, thậm chí còn toát ra một tia uể oải.
Sầm Tô cùng người nói xong sự tình, vội đi đến bên cạnh Hàn Dư, đưa cho Hàn Dư một khối pho mát, cười nói. " Đừng không cao hứng, không cùng các bạn chơi đùa a? "
Hàn Dư quật cường nói. " Con không có không vui. "
" Vậy làm sao mặt lại buồn như vậy? "
Hàn Dư hừ lạnh một tiếng, từ trong tay Sầm Tô đem pho mát lấy tới, giống như là không nỡ ăn, cẩn thận đặt vào trong túi, nói.
" Thầy cái gì cũng không biết, nói thầy cũng không hiểu. "
So với những đứa trẻ cùng lứa, Hàn Dư lại có điểm trưởng thành hơn nhiều, lão sư dạy ghép vần cơ hồ là nghe một lần liền biết, những lão sư ở nhà trẻ ai cũng đều rất thích Hàn Dư, dù sao thì Hàn Dư dáng dấp rất nhu thuận lại thông minh, chính là tính cách cùng vẻ ngoài không phù hợp, lão sư mỗi lần muốn bắt chuyện cũng không chịu để ý tới.
Hàn Kham lái xe trở về công ty, đúng lúc gặp đèn đỏ, đành phải dừng xe lại, từ trong người lấy ra ví tiền, bên trong là hình của Dư Giản chụp lúc tốt nghiệp kia, hắn cầm lấy lặng im nhìn hồi lâu.
Khi đó Dư Giản ngoại trừ cơ thể không được khỏe mạnh cùng hơi ngốc ra, cùng người khác cũng không có gì khác biệt, coi như bị người mắng, cũng sẽ không nghe ra được hàm ý ngầm trong lời nói của đối phương, vô ưu vô lự như trang giấy trắng.
Nếu như... ..
Hàn Kham ngửa đầu ra sau, trong đầu loạn thành một khối.
Lục Việt về sau gửi cho hắn một tin nhắn, đại khái là muốn để hắn cả đời này đều sống trong hối hận, Lục Việt nói anh trước đó đã từng đề cập qua muốn cùng Dư Giản cùng một chỗ, nhưng là bị Dư Giản cự tuyệt, bởi vì người trong lòng của Dư Giản từ đầu đến cuối đều chỉ là hắn, biết là mang thai con của hắn sẽ khiến cậu phải mất mạng, nhưng cậu cũng không chịu nghe bác sĩ cùng anh khuyên can, khăng khăng muốn đem bảo bảo sinh ra tới.
Bảo bảo là Dư Giản dùng toàn bộ sinh mệnh để bảo trụ, nhưng hắn lại khiến cho Dư Giản kém chút nữa là phải sinh non.
Về sau hắn rất ít khi mở ra căn phòng mà Dư Giản từng ở, lại nghĩ tới ngày đó khi hắn cúp điện thoại, Dư Giản bị ngã sau đó khó khăn di chuyển thân thể đến trong phòng ngủ, đem mặt đất đều lưu lại thật nhiều máu.
Một khắc cuối cùng kia, hắn đã không nghe điện thoại của Dư Giản.
Nếu như hắn đối Dư Giản để ý nhiều một chút, sớm một chút gọi xe cứu thương qua, Dư Giản có lẽ sẽ không vì mất máu quá nhiều mà....
Nếu hắn quan tâm tới Dư Giản nhiều hơn một chút, mọi chuyện sẽ không như hiện tại. ..
Hàn Kham trở về công ty, lại đột nhiên bởi vì mất tập trung mà bị trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn thế mà phạm vào loại sai lầm cấp thấp này.
Bình thường hắn đều sẽ phân phó trợ lý đi nhà trẻ đón Dư Giản, nhưng hôm nay hắn lại tự đích thân đi.
Hắn đến rất sớm, tiếp được Hàn Dư xong, vội nhìn qua một lượt, nhưng không nhìn thấy Sầm Tô đâu.
Hàn Dư mở miệng nói. " Ba ba hôm nay sao lại đến sớm như vậy? "
" Về sau mỗi ngày ba ba đều sẽ tới đón con tan học được không? . "
"Thật? " Hàn Dư không quá tin tưởng.
Hàn Kham cười cười. " Đương nhiên là thật rồi, ba ba có lúc nào lừa con đâu? "
Nghe Hàn Kham nói vậy, Hàn Dư liền có chút không cao hứng, khóe miệng liền hạ xuống.
Hàn Kham chưa từng cho nhóc một cái sinh nhật hoàn hảo, rõ ràng đều là đã đáp ứng qua, nhưng sinh nhật bốn tuổi ngày đó Hàn Kham lại ôm bình rượu uống đến say khướt, một mình buồn bực trong phòng, giống như là quên luôn sự tồn tại của nhóc, cả ngày đều chưa từng ra khỏi phòng.
Hàn Dư cũng không biết, sinh nhật của nhóc lại chính là ngày giỗ của Dư Giản.
Một ngày này, Hàn Kham luôn nhớ rõ chưa từng quên.
Không nhìn thấy thấy Sầm Tô ở trong nhà trẻ, Hàn Kham có chút buồn bực.
Hắn bế Hàn Dư ngồi lên xe, đang muốn đóng cửa xe lại, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cách đó không xa, Sầm Tô đang bị một người đàn ông nắm tay kéo đi.
Người đàn ông tâm tình rất không vui, ý đồ muốn cùng Sầm Tô tái hợp, hắn chịu không nổi đả kích từ những nữ nhân kia.
Kỳ thật chờ hắn sau khi tìm được đối tượng phù hợp, liền sẽ lần nữa đem Sầm Tô vứt bỏ.
Sầm Tô nói. " Phương Minh, tôi đã nói rồi, chúng ta về sau không còn bất cứ liên quan gì. "
Từ nhỏ đến lớn Phương Minh đều là được một tay Sầm Tô nâng lấy, nhưng lại không biết là bắt đầu từ lúc nào, Sầm Tô đã thay đổi, khiến hắn không kịp thích ứng nổi loại chuyển biến này.
Phương Minh bị nữ nhân hắn nhắm tới xem thường hắn, còn cự tuyệt hắn, lại bị Sầm Tô dứt khoát phủi sạch quan hệ, tâm lý liền không ổn định, trực tiếp đem Sầm Tô chống đỡ trên vách tường, nói.
" Cậu giả vờ cái gì? Cậu không phải là từ đầu đã có ý định muốn câu dẫn tôi? "
Nói xong, liền đem mặt lật tới ý muốn hôn Sầm Tô.
Sầm Tô tìm không ra lực đạo để đẩy người trước mặt ra, trong lòng sinh ra mấy phần bi ai, lại không ngờ tới Phương Minh đột nhiên bị một lực đạo từ sau lưng dứt khoát đem hắn giật ra.
Nam nhân thân hình cao lớn che đi ánh sáng trước mắt cậu, cơ hồ là đem cậu hoàn toàn ôm vào trong ngực.
Ninh Mặc : Ô ô... Bảo bảo thật khó chịu!
Hàn Dư : Ngu ngốc !
Ninh Mặc : Bảo bảo muốn chơi cùng với ca ca. Tiểu Văn ca ca đi đâu mất rồi?
Hàn Dư : Tôi mới không cần cái gì ca ca!
Ninh Mặc : Bảo bảo muốn tìm ba nhỏ ăn quả, bạn muốn ăn không?
Hàn Dư không nói lời nào.
Kiều Nguyên lấy cho Ninh Mặc một quả dâu tây, cũng cho Hàn Dư một quả.
Ninh Tu Viễn phê bình nói. " Con cũng đâu phải là đứa con nít 3 tuổi đâu! Đừng suốt ngày tự xưng mình là bảo bảo. Lại còn thích khóc như vậy, có thể học hỏi người khác được không?
Ninh Mặc hướng Ninh Tu Viễn hừ hừ hai cái, quay lưng tìm Kiều Nguyên nói muốn hôn hôn.
Ninh Tu Viễn ngồi xuống trước mặt Hàn Dư.
" Con thật ngoan a, bố mẹ con đâu? "
Hàn Dư chỉ chỉ phía sau, là Hàn Kham đang đi tới.
Ninh Tu Viễn : ....
Edit + beta : Bella
.......................................
Nhìn thấy thanh niên, không hiểu sao hắn đột nhiên nhớ tới Dư Giản, ngày trước cậu sẽ đem từng múi bưởi lột sạch sẽ, lột xong sẽ cố ý để thịt quả vào trong chén, bộ dáng cẩn thận gõ cửa phòng hắn.
Khi đó hắn học cao trung, Dư Giản học sơ trung, có lẽ là bởi vì thường xuyên sinh bệnh, vóc dáng so với nam sinh bình thường còn muốn thấp hơn một ít, nhìn lại không giống như người quá thông minh, từ lần thứ nhất gặp được hắn, Dư Giản vẫn luôn dốc lòng lấy lòng hắn, có bị hắn mắng cũng sẽ không tỏ ra bất bình, qua một thời gian ngắn cậu vẫn sẽ lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn, giống như là sinh mệnh quá ương ngạnh mãi mãi cũng sẽ không tan biến.
Hàn Dư năm nay bốn tuổi, từ sau cái ngày Hàn Dư được sinh ra kia trở đi, hắn rốt cuộc không còn nhìn thấy Dư Giản.
Thời gian thế mà đã qua lâu như vậy.
Hàn Kham thu hồi lại ánh mắt, hốc mắt có chút đỏ lên.
Hàn Dư nghiêng đầu hỏi. " Ba ba có chuyện buồn sao? "
…… Hàn Kham trầm mặc không nói gì.
Những thứ từng bị hắn vứt đi, đủ kiểu chà đạp, bây giờ lại biến thành vết sẹo trong tim xóa không đi, chuyện này nói ra quả thật có chút khiến hắn cảm thấy buồn cười.
Lúc ấy còn tỏ ra chẳng thèm để ý đến, nhưng khi người đã không còn ở đây, mỗi ngày đều là luôn nhớ tới.
Đứng bên cạnh Hàn Dư là một tiểu nam hài, bố mẹ của nó đều ở bên cạnh cẩn thận dặn dò lấy, muốn nó ở trong trường học ngoan ngoãn nghe lão sư, người mẹ mặt mày ôn nhu từ trong túi lấy ra một bình sữa chua đưa tới đưa tới trong tay tiểu nam hài, nói.
" Nếu con ngoan ngoãn, tối hôm nay mẹ sẽ nấu cho con đồ ăn mà con thích nhất! "
Hàn Dư đã học được cách giấu đi cảm xúc của mình, mỗi ngày sau khi tan học người tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có trợ lý cùng người hầu, nam nhân luôn rất bận rộn, về đến nhà cũng là người hầu nấu cơm cho nhóc, nam nhân cực ít biết nấu ăn.
Điện thoại Hàn Kham kêu một cái, là tin nhắn từ trợ lý, nói sáng hôm nay trong công ty có cuộc họp quan trọng.
Hàn Dư nói. " Ba ba về công ty đi, con ở trường học tự lo cho mình được! "
Hàn Kham trầm mặc hai giây, mới ừ một tiếng.
Chờ Hàn Kham xoay người đi, Hàn Dư mới vụng trộm quay đầu nhìn theo bóng lưng nam nhân.
Trên mặt của nhóc tỏ ra không cao hứng lắm, thậm chí còn toát ra một tia uể oải.
Sầm Tô cùng người nói xong sự tình, vội đi đến bên cạnh Hàn Dư, đưa cho Hàn Dư một khối pho mát, cười nói. " Đừng không cao hứng, không cùng các bạn chơi đùa a? "
Hàn Dư quật cường nói. " Con không có không vui. "
" Vậy làm sao mặt lại buồn như vậy? "
Hàn Dư hừ lạnh một tiếng, từ trong tay Sầm Tô đem pho mát lấy tới, giống như là không nỡ ăn, cẩn thận đặt vào trong túi, nói.
" Thầy cái gì cũng không biết, nói thầy cũng không hiểu. "
So với những đứa trẻ cùng lứa, Hàn Dư lại có điểm trưởng thành hơn nhiều, lão sư dạy ghép vần cơ hồ là nghe một lần liền biết, những lão sư ở nhà trẻ ai cũng đều rất thích Hàn Dư, dù sao thì Hàn Dư dáng dấp rất nhu thuận lại thông minh, chính là tính cách cùng vẻ ngoài không phù hợp, lão sư mỗi lần muốn bắt chuyện cũng không chịu để ý tới.
Hàn Kham lái xe trở về công ty, đúng lúc gặp đèn đỏ, đành phải dừng xe lại, từ trong người lấy ra ví tiền, bên trong là hình của Dư Giản chụp lúc tốt nghiệp kia, hắn cầm lấy lặng im nhìn hồi lâu.
Khi đó Dư Giản ngoại trừ cơ thể không được khỏe mạnh cùng hơi ngốc ra, cùng người khác cũng không có gì khác biệt, coi như bị người mắng, cũng sẽ không nghe ra được hàm ý ngầm trong lời nói của đối phương, vô ưu vô lự như trang giấy trắng.
Nếu như... ..
Hàn Kham ngửa đầu ra sau, trong đầu loạn thành một khối.
Lục Việt về sau gửi cho hắn một tin nhắn, đại khái là muốn để hắn cả đời này đều sống trong hối hận, Lục Việt nói anh trước đó đã từng đề cập qua muốn cùng Dư Giản cùng một chỗ, nhưng là bị Dư Giản cự tuyệt, bởi vì người trong lòng của Dư Giản từ đầu đến cuối đều chỉ là hắn, biết là mang thai con của hắn sẽ khiến cậu phải mất mạng, nhưng cậu cũng không chịu nghe bác sĩ cùng anh khuyên can, khăng khăng muốn đem bảo bảo sinh ra tới.
Bảo bảo là Dư Giản dùng toàn bộ sinh mệnh để bảo trụ, nhưng hắn lại khiến cho Dư Giản kém chút nữa là phải sinh non.
Về sau hắn rất ít khi mở ra căn phòng mà Dư Giản từng ở, lại nghĩ tới ngày đó khi hắn cúp điện thoại, Dư Giản bị ngã sau đó khó khăn di chuyển thân thể đến trong phòng ngủ, đem mặt đất đều lưu lại thật nhiều máu.
Một khắc cuối cùng kia, hắn đã không nghe điện thoại của Dư Giản.
Nếu như hắn đối Dư Giản để ý nhiều một chút, sớm một chút gọi xe cứu thương qua, Dư Giản có lẽ sẽ không vì mất máu quá nhiều mà....
Nếu hắn quan tâm tới Dư Giản nhiều hơn một chút, mọi chuyện sẽ không như hiện tại. ..
Hàn Kham trở về công ty, lại đột nhiên bởi vì mất tập trung mà bị trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn thế mà phạm vào loại sai lầm cấp thấp này.
Bình thường hắn đều sẽ phân phó trợ lý đi nhà trẻ đón Dư Giản, nhưng hôm nay hắn lại tự đích thân đi.
Hắn đến rất sớm, tiếp được Hàn Dư xong, vội nhìn qua một lượt, nhưng không nhìn thấy Sầm Tô đâu.
Hàn Dư mở miệng nói. " Ba ba hôm nay sao lại đến sớm như vậy? "
" Về sau mỗi ngày ba ba đều sẽ tới đón con tan học được không? . "
"Thật? " Hàn Dư không quá tin tưởng.
Hàn Kham cười cười. " Đương nhiên là thật rồi, ba ba có lúc nào lừa con đâu? "
Nghe Hàn Kham nói vậy, Hàn Dư liền có chút không cao hứng, khóe miệng liền hạ xuống.
Hàn Kham chưa từng cho nhóc một cái sinh nhật hoàn hảo, rõ ràng đều là đã đáp ứng qua, nhưng sinh nhật bốn tuổi ngày đó Hàn Kham lại ôm bình rượu uống đến say khướt, một mình buồn bực trong phòng, giống như là quên luôn sự tồn tại của nhóc, cả ngày đều chưa từng ra khỏi phòng.
Hàn Dư cũng không biết, sinh nhật của nhóc lại chính là ngày giỗ của Dư Giản.
Một ngày này, Hàn Kham luôn nhớ rõ chưa từng quên.
Không nhìn thấy thấy Sầm Tô ở trong nhà trẻ, Hàn Kham có chút buồn bực.
Hắn bế Hàn Dư ngồi lên xe, đang muốn đóng cửa xe lại, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cách đó không xa, Sầm Tô đang bị một người đàn ông nắm tay kéo đi.
Người đàn ông tâm tình rất không vui, ý đồ muốn cùng Sầm Tô tái hợp, hắn chịu không nổi đả kích từ những nữ nhân kia.
Kỳ thật chờ hắn sau khi tìm được đối tượng phù hợp, liền sẽ lần nữa đem Sầm Tô vứt bỏ.
Sầm Tô nói. " Phương Minh, tôi đã nói rồi, chúng ta về sau không còn bất cứ liên quan gì. "
Từ nhỏ đến lớn Phương Minh đều là được một tay Sầm Tô nâng lấy, nhưng lại không biết là bắt đầu từ lúc nào, Sầm Tô đã thay đổi, khiến hắn không kịp thích ứng nổi loại chuyển biến này.
Phương Minh bị nữ nhân hắn nhắm tới xem thường hắn, còn cự tuyệt hắn, lại bị Sầm Tô dứt khoát phủi sạch quan hệ, tâm lý liền không ổn định, trực tiếp đem Sầm Tô chống đỡ trên vách tường, nói.
" Cậu giả vờ cái gì? Cậu không phải là từ đầu đã có ý định muốn câu dẫn tôi? "
Nói xong, liền đem mặt lật tới ý muốn hôn Sầm Tô.
Sầm Tô tìm không ra lực đạo để đẩy người trước mặt ra, trong lòng sinh ra mấy phần bi ai, lại không ngờ tới Phương Minh đột nhiên bị một lực đạo từ sau lưng dứt khoát đem hắn giật ra.
Nam nhân thân hình cao lớn che đi ánh sáng trước mắt cậu, cơ hồ là đem cậu hoàn toàn ôm vào trong ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất