Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 360: PN 36 • Phát Hiện Không Thích Hợp
Edit + beta : Bella
..........................................
Mặc dù đã tận lực che giấu đi sự bất an của bản thân, nhưng vẫn là bị nam nhân cảm giác được thông qua một chút dị thường.
Cậu hiện tại cùng trước kia bộ dáng cơ hồ không có chỗ tương tự, nhân sinh của cậu cùng danh tính cũng không quan hệ đến người tên Dư Giản, cậu đem tay đặt lên bả vai của nam nhân, ý đồ muốn đem nam nhân đẩy ra.
" Tiên sinh hẳn là hiểu lầm gì đó rồi! Tôi đối với phụ huynh của học sinh đều là dạng này. " Dư Giản buông xuống đôi mắt, lại nói. " Phiền tiên sinh nhường đường một chút, tôi hiện tại phải quay lại trường học, một số học sinh vẫn chưa được bố mẹ tới đón về! "
Trên thế giới này không thể nào có hai người hoàn toàn giống nhau được, nhưng ngẫu nhiên chỉ là một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến Hàn Kham kinh ngạc, thanh niên Sầm Tô này rốt cục là ai, vì sao hắn lại đối với cậu sinh ra cảm giác quen thuộc đến vậy.
Hàn Dư chẳng biết lúc nào từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh hỏi. " Ba ba, người đang khi dễ lão sư sao? "
Nghe thấy thanh âm Hàn Dư, Hàn Kham lúc này mới buông ra thanh niên đang bị hắn chống đỡ tại vách tường bên cạnh.
Thoát khỏi gông kiềm của nam nhân, Dư Giản vội vàng bỏ đi, thậm chí liền Hàn Dư cũng không dám đi nhìn.
Cậu không nghĩ Phương Minh hôm nay sẽ tới tìm cậu, càng không lường trước được cùng Hàn Kham có tiếp xúc tay chân, nguyên bản cậu lưu lại nhà trẻ, chỉ là nghĩ muốn tại L Thị tìm một công việc có thể giúp cậu trang trải cuộc sống, về sau biết được Hàn Dư học ở nơi này, cậu cảm thấy bản thân hoá ra lại may mắn đến vậy.
Nhưng phần may mắn này, hiện tại lại bị nam nhân phá cho vỡ.
Hàn Kham quay đầu nhìn theo bóng lưng thanh niên, Hàn Dư cảm giác được, miệng nhỏ nói.
" Lão sư không thích ba ba? "
…… Lông mày Hàn Kham nhăn nhăn.
Cái này vốn chỉ là một khúc nhạc đệm không có lấy một phần quan trọng trong sinh hoạt của hắn, coi như cảm giác cùng tên gọi của Sầm Tô là có bao nhiêu quen thuộc đi nữa, nhưng dựa trên hồ sơ điều tra được, Dư Giản cùng Sầm Tô trước đó cũng chưa từng gặp qua nhau, này chắc chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Sau khi trở lại phòng học, trái tim Dư Giản điên cuồng đập loạn lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, Hàn Kham chính xác là kiếp nạn của cậu, đời này cậu không có ý định lại muốn cùng đối phương có bất kỳ liên quan gì.
Nữ giáo viên dạy chung với cậu bước tới, nhẹ giọng nói. " Sầm Tô, hồi nãy cậu đi đâu thế? Tôi không thấy cậu ở trong trường. "
" Gặp chút sự cố thôi!!"
Nữ giáo viên đối với Sầm Tô ấn tượng cũng không tệ lắm, ngoại hình cậu rất tốt, tính tình cũng tốt nốt, nữ giáo viên còn độc thân trong nhà trẻ phần lớn đối với Sầm Tô đều có tình ý, chỉ là Sầm Tô tựa hồ như là không có ý định muốn nói chuyện yêu đương.
Sự tình ngày hôm nay, đã phát sinh một lần, khả năng sẽ có lần thứ hai, thứ ba gì đó
...
Đại khái là vì đã thoát ly khỏi vòng tròn an toàn của mẫu thân, tư tưởng của cậu đã không còn ngây thơ, giống như người bình thường sinh sống hơn bốn năm, cũng dần dần dung nhập được vào xã hội hiện nay, coi như là thế nào cũng không nỡ xa Hàn Dư, nhưng cậu đã quyết định sẽ nghỉ việc ở nhà trẻ, kỳ thật là ngay từ đầu cậu chưa từng nghĩ tới cậu cùng Hàn Dư sẽ có cơ hội mật thiết gặp nhau, có thể xa xa ngắm nhìn một chút, cậu đã rất thỏa mãn.
Ngày thứ hai Dư Giản liền nói viện trưởng rằng mình muốn nghỉ việc, cậu ở đây công tác bốn năm, biểu hiện vẫn luôn rất tốt, đột nhiên nói muốn rời đi, làm sao có thể không khiến cho người ta kinh ngạc được.
Viện trưởng hỏi. " Sao đột nhiên lại muốn đi? Không phải vẫn luôn rất tốt sao, hay là cậu đã tìm được một chỗ có điều kiện tốt hơn, hay là nhà trường đối đãi với cậu có chỗ nào không được tốt? Khiến cậu cảm thấy không hài lòng? "
Dư Giản nói. " …… Không phải, chỉ là đột nhiên gặp phải một ít chuyện, rất xin lỗi. "
Hôm nay là ngày ba mươi, viện trưởng muốn cậu dạy hết tháng mới rời đi, Dư Giản lắc đầu, cậu không có ý định muốn dạy đủ tháng rồi lãnh tiền lương, những năm này cậu chi tiêu cũng không nhiều, trong tay cũng cất được không ít tiền, toàn bộ cũng có thể giúp cậu chèo chống tới khi tìm được một công việc mới.
Viện trưởng thấy cậu nhất quyết muốn rời đi, thở dài một tiếng, nói. " Nếu cậu đã muốn đi, tôi cũng không có cách ngăn cậu lại được, hy vọng cậu sẽ suy nghĩ đến việc quay trở lại trường học !"
" Cảm ơn viện trưởng. "
Cậu thật sự rất sợ, trước kia phải chuyển mất mấy trạm xe, tại cửa ra vào chờ mất sáu, bảy tiếng cũng muốn phải nhìn thấy nam nhân, nhưng bây giờ cậu lại tránh nam nhân như tránh tà.
Chỉ vì tên của cậu có một chữ Sầm, cậu không muốn nam nhân lần nữa đem cậu xem như thế thân.
Cậu như cũ nhớ kỹ, tại sinh nhật của nam nhân, một đêm kia, người chịu đựng đau đớn là cậu, nhưng nam nhân lại ghé vào lỗ tai cậu gọi khẽ một cái tên. Sầm Lễ.
Đồ đặc trong nhà trẻ của Dư Giản cũng không nhiều, đem tất cả bỏ vào một cái hộp giấy là đủ, trước khi đi có lão sư tới tiễn cậu, nói. " Cậu thật sự cứ như vậy mà nghỉ việc sao? "
" Ừ. " Dư Giản nói. " Trong nhà có chút việc, tôi phải về nhà một chuyến. "
Cậu rất ít cùng người khác kết thân, người nơi này còn không biết cậu là cô nhi, không có thân nhân.
Lúc này đã đến giờ ra chơi, Hàn Dư ở trong phòng học nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là thân ảnh của cậu, vội vàng từ trên bàn học đứng dậy, nghe thấy người khác nói cậu muốn nghỉ việc, sắc mặt lập tức liền sụp đổ xuống, đi tới hỏi.
" Thầy sẽ còn quay lại sao? "
Nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Hàn Dư, động tác của thanh niên đột nhiên ngưng lại, sau đó xoay người, trên mặt mang theo mấy phần ý cười ôn hòa.
" Sẽ không, các lão sư khác sẽ tới tiếp nhận công việc của thầy. "
Nghe thấy lời này, Hàn Dư liền cảm thấy không quá cao hứng.
Quả nhiên là người lớn sẽ không bao giờ giữ đúng lời đã hứa. "
Trước kia Hàn Kham nói sinh nhật của nhóc sẽ cùng nhau trải qua, lão sư nói nếu nhóc ngoan sẽ cho nhóc đồ ăn ngon, nhưng Hàn Kham lại chưa từng cùng nhóc trải qua một làn sinh nhật nào, hiện tại lão sư mà nhóc thích cũng muốn bỏ nhóc mà rời đi.
Ý cười trên mặt Dư Giản cứng đờ.
Thấy Hàn Dư rầu rĩ không vui, một tiểu hài tử chạy tới trước mặt Hàn Dư hỏi một câu.
" Hàn Dư ,sắp phải họp phụ huynh rồi, lúc đó mẹ cậu có tới không? "
…… Hàn Dư hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một chút, tiểu hài tử bị dọa sợ, vội vàng chạy tới phía sau, tố cáo. " Lão sư, Hàn Dư cậu ấy..… Cậu ấy trừng con. .. "
Dư Giản không nghĩ Hàn Dư là một đứa có tâm địa quá cứng, cậu nhìn Hàn Dư, trong lòng sinh ra bi thống, nhưng cậu đã chết qua một lần, cậu biết phía sau lưng là Hàn Dư vẫn một mực nhìn qua cậu, nhưng lòng cậu đã quyết, vội ôm lấy thùng giấy, bước ra khỏi nhà trẻ mà cậu đã công tác 4 năm.
Tiểu hài tử cáo trạng không có lão sư nào để ý tới, đã đến giờ lên lớp, Hàn Dư lại ngồi trở lại bàn học của mình.
Đi được một đoạn khá xa, Dư Giản mới quay đầu lại liếc mắt một cái, cách tường vây, cậu nhìn thấy Hàn Dư ngồi trong phòng học nghiêm túc đọc sách.
Hàn Dư rất thông minh, lão sư trong vườn trẻ đều thật thích, Hàn Dư so với những đứa trẻ đồng lứa là trưởng thành hơn rất nhiều.
Trên mặt có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Dư Giản cũng không nghĩ tới mình thế mà sẽ rơi lệ.
Vẫn còn tốt, không có người nhìn thấy.
Chỗ ở của cậu cách nhà trẻ cũng không xa lắm, bình thường lúc tan tầm đều là ngồi xe buýt về, hiện tại là thời gian đi làm bên trong xe khá ít khách, Dư Giản ngồi xuống cuối xe, hốc mắt hơi đỏ lên, đầu tựa vào phía trên thùng giấy con.
Cậu suy nghĩ đến rất nhiều chuyện…… Hy vọng mỗi ngày đều có thể đem Hàn Dư ôm vào trong ngực, tựa như bố mẹ yêu thương con cái, muốn nhiều một chút có thể nhìn thấy Hàn Dư mỗi ngày đều thật khỏe mạnh mà lớn lên.
Thế nhưng là cậu không thể.
Hàn Kham là bố ruột của Hàn Dư, cho nên cậu nếu như muốn tới gần Hàn Dư một chút đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Dư Giản trở về nhà, trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, mấy ngày nay cũng không có đi tìm việc làm.
Phương Minh lại lần nữa liên hệ cậu, nói muốn xin lỗi chuyện lần trước, cũng muốn cùng cậu hảo hảo nói chuyện một lần.
Sầm Tô xác thực là đối với Phương Minh quá tốt rồi, tiền lương ban đầu cũng còn không tới ba ngàn, nhưng cơ hồ đều sẽ đem toàn bộ tiền lương đều giao cho đối phương, quần áo cậu mặc đều là mua từ mấy năm trước, bởi vì chỗ làm việc có bao ăn, nên số lần cậu dùng tiền duy nhất là để trả tiền thuê nhà.
Sầm Tô lưu lại cho bản thân rất ít tiền.
Phương Minh hẹn cậu đến một địa điểm hoàn cảnh cũng không tệ lắm, dù sao thì lúc trước cũng đều là tiêu tiền của Sầm Tô, nên hắn đã sớm dưỡng thành tính tình mơ tưởng xa vời.
Phương Minh nói. " Tôi biết mình trước kia đều là làm sai, tôi đúng là không nên nói như vậy với cậu. "
"…… Đều đã qua, anh về sau, cũng không đừng bao giờ tới tìm tôi! "
" Là bởi vì tên nam nhân lần trước kia sao? "
Dư Giản lắc đầu.
Mặc dù đáp án của cậu là phủ định, nhưng Phương Minh xác định được cậu ở bên ngoài có đàn ông khác, phàm là một cái đồ vật không đáng để trân quý đột nhiên lại có người bắt đầu muốn tranh đoạt, giá trị đều sẽ thay đổi, huống chi là nam nhân kia thân phận chắc không đơn giản.
Phương Minh lặng lẽ kết thù hận trong lòng, nhưng bên ngoài lại giả vờ tỏ ra là một chính nhân quân tử.
Hắn gọi lên hai chén nước trái cây, nhìn Dư Giản bưng lên uống một ngụm, lại nói.
" Chuyện hôm trước, tôi thành thật xin lỗi, nhưng cậu biết đó, vừa mới tốt nghiệp…… Xã hội này sức cạnh tranh lại như thế lớn, cậu khi đó còn nhao nhao muốn tôi phải công khai mối quan hệ của chúng ta, cho nên……"
Dư Giản không trả lời.
Phương Minh lại nói. " Nghe nói cậu nghỉ việc rồi, là vì tìm được công việc mới sao, có cần tôi giúp gì không? "
Dư Giản nói. "…… Còn chưa có tìm được việc làm. "
Đầu cậu có chút choáng, nghe cậu nói như vậy, Phương Minh càng xác định cậu cùng người khác có liên quan, khả năng là bị người bao nuôi đi, trên thế giới này có thể có được bao nhiều người là không vì tiền.
Phương Minh nắm chặt tay thành nắm đấm, Dư Giản cúi thấp đầu, cảm giác toàn thân đều nóng đến mất tự nhiên, một cỗ cảm giác khó ở lập tức đánh tới, cậu nói.
" Nếu như không còn chuyện gì khác…… Vậy tôi xin phép đi trước! "
Phương Minh cười. " Đừng đi vội! "
Dư Giản liền mềm lòng.
Quá khứ, kém chút nữa là bị người lừa, thế nên hiện tại cậu liền sinh ra ý thức phòng bị.
Dư Giản vội vàng đứng lên, nghĩ muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này, vừa mới vặn ra tay cầm cửa sau lưng liền có người áp lên lưng cậu, khiến cậu hoảng hốt không thôi, nắm lấy bình hoa được đặt trên kệ trực tiếp hướng người phía sau đập tới.
Phương Minh lúc này mới thoáng buông lỏng tay ra, Dư Giản liền vội vàng mở cửa phòng, chạy nhanh như chạy nạn.
Không biết sau lưng có người đuổi theo hay không, cũng không biết tình huống Phương Minh như thế nào, cậu chỉ cảm thấy thân thể nóng đến không bình thường, lúc chạy đến bên ngoài liền đụng phải một bức tường.
Hàn Kham hôm nay hẹn khách hàng tới nhà hàng để ký hợp đồng, không nghĩ đến thế mà sẽ đụng phải Dư Giản.
Sắc mặt Dư Giản đỏ bừng, đôi mắt như phủ một lớp sương mù, yếu ớt nói.
" Buông tôi ra!"
Rõ ràng là muốn nam nhân cách xa cậu một chút, nhưng lời đã nói ra căn bản là không có tác dụng gì.
Hàn Kham nhìn thấy trong ngực là một người rất quen thuộc, lông mày liền chăm chú nhăn lại, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Dư Giản là bị người hạ thuốc, hắn quay sang trợ lý nói.
"Liên hệ với Trương tổng rời lại lịch hẹn, hiện tại cậu có thể đi. "
Trợ lý đáp lại. " Vâng! Hàn tổng! Vậy tôi xin phép đi trước! "
Dư Giản đẩy Hàn Kham một cái, lại bị nam nhân mạnh mẽ siết chặt lấy, nam nhân trầm giọng nói.
" Không phải cậu nói là không sợ tôi sao? Làm sao lại đột nhiên nghỉ việc? "
Cơ thể Dư Giản nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu cảm giác được khí tức quen thuộc đánh thẳng vào mặt, theo bản năng giãy đến lợi hại hơn.
..........................................
Mặc dù đã tận lực che giấu đi sự bất an của bản thân, nhưng vẫn là bị nam nhân cảm giác được thông qua một chút dị thường.
Cậu hiện tại cùng trước kia bộ dáng cơ hồ không có chỗ tương tự, nhân sinh của cậu cùng danh tính cũng không quan hệ đến người tên Dư Giản, cậu đem tay đặt lên bả vai của nam nhân, ý đồ muốn đem nam nhân đẩy ra.
" Tiên sinh hẳn là hiểu lầm gì đó rồi! Tôi đối với phụ huynh của học sinh đều là dạng này. " Dư Giản buông xuống đôi mắt, lại nói. " Phiền tiên sinh nhường đường một chút, tôi hiện tại phải quay lại trường học, một số học sinh vẫn chưa được bố mẹ tới đón về! "
Trên thế giới này không thể nào có hai người hoàn toàn giống nhau được, nhưng ngẫu nhiên chỉ là một ánh mắt thôi cũng đủ để khiến Hàn Kham kinh ngạc, thanh niên Sầm Tô này rốt cục là ai, vì sao hắn lại đối với cậu sinh ra cảm giác quen thuộc đến vậy.
Hàn Dư chẳng biết lúc nào từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh hỏi. " Ba ba, người đang khi dễ lão sư sao? "
Nghe thấy thanh âm Hàn Dư, Hàn Kham lúc này mới buông ra thanh niên đang bị hắn chống đỡ tại vách tường bên cạnh.
Thoát khỏi gông kiềm của nam nhân, Dư Giản vội vàng bỏ đi, thậm chí liền Hàn Dư cũng không dám đi nhìn.
Cậu không nghĩ Phương Minh hôm nay sẽ tới tìm cậu, càng không lường trước được cùng Hàn Kham có tiếp xúc tay chân, nguyên bản cậu lưu lại nhà trẻ, chỉ là nghĩ muốn tại L Thị tìm một công việc có thể giúp cậu trang trải cuộc sống, về sau biết được Hàn Dư học ở nơi này, cậu cảm thấy bản thân hoá ra lại may mắn đến vậy.
Nhưng phần may mắn này, hiện tại lại bị nam nhân phá cho vỡ.
Hàn Kham quay đầu nhìn theo bóng lưng thanh niên, Hàn Dư cảm giác được, miệng nhỏ nói.
" Lão sư không thích ba ba? "
…… Lông mày Hàn Kham nhăn nhăn.
Cái này vốn chỉ là một khúc nhạc đệm không có lấy một phần quan trọng trong sinh hoạt của hắn, coi như cảm giác cùng tên gọi của Sầm Tô là có bao nhiêu quen thuộc đi nữa, nhưng dựa trên hồ sơ điều tra được, Dư Giản cùng Sầm Tô trước đó cũng chưa từng gặp qua nhau, này chắc chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Sau khi trở lại phòng học, trái tim Dư Giản điên cuồng đập loạn lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, Hàn Kham chính xác là kiếp nạn của cậu, đời này cậu không có ý định lại muốn cùng đối phương có bất kỳ liên quan gì.
Nữ giáo viên dạy chung với cậu bước tới, nhẹ giọng nói. " Sầm Tô, hồi nãy cậu đi đâu thế? Tôi không thấy cậu ở trong trường. "
" Gặp chút sự cố thôi!!"
Nữ giáo viên đối với Sầm Tô ấn tượng cũng không tệ lắm, ngoại hình cậu rất tốt, tính tình cũng tốt nốt, nữ giáo viên còn độc thân trong nhà trẻ phần lớn đối với Sầm Tô đều có tình ý, chỉ là Sầm Tô tựa hồ như là không có ý định muốn nói chuyện yêu đương.
Sự tình ngày hôm nay, đã phát sinh một lần, khả năng sẽ có lần thứ hai, thứ ba gì đó
...
Đại khái là vì đã thoát ly khỏi vòng tròn an toàn của mẫu thân, tư tưởng của cậu đã không còn ngây thơ, giống như người bình thường sinh sống hơn bốn năm, cũng dần dần dung nhập được vào xã hội hiện nay, coi như là thế nào cũng không nỡ xa Hàn Dư, nhưng cậu đã quyết định sẽ nghỉ việc ở nhà trẻ, kỳ thật là ngay từ đầu cậu chưa từng nghĩ tới cậu cùng Hàn Dư sẽ có cơ hội mật thiết gặp nhau, có thể xa xa ngắm nhìn một chút, cậu đã rất thỏa mãn.
Ngày thứ hai Dư Giản liền nói viện trưởng rằng mình muốn nghỉ việc, cậu ở đây công tác bốn năm, biểu hiện vẫn luôn rất tốt, đột nhiên nói muốn rời đi, làm sao có thể không khiến cho người ta kinh ngạc được.
Viện trưởng hỏi. " Sao đột nhiên lại muốn đi? Không phải vẫn luôn rất tốt sao, hay là cậu đã tìm được một chỗ có điều kiện tốt hơn, hay là nhà trường đối đãi với cậu có chỗ nào không được tốt? Khiến cậu cảm thấy không hài lòng? "
Dư Giản nói. " …… Không phải, chỉ là đột nhiên gặp phải một ít chuyện, rất xin lỗi. "
Hôm nay là ngày ba mươi, viện trưởng muốn cậu dạy hết tháng mới rời đi, Dư Giản lắc đầu, cậu không có ý định muốn dạy đủ tháng rồi lãnh tiền lương, những năm này cậu chi tiêu cũng không nhiều, trong tay cũng cất được không ít tiền, toàn bộ cũng có thể giúp cậu chèo chống tới khi tìm được một công việc mới.
Viện trưởng thấy cậu nhất quyết muốn rời đi, thở dài một tiếng, nói. " Nếu cậu đã muốn đi, tôi cũng không có cách ngăn cậu lại được, hy vọng cậu sẽ suy nghĩ đến việc quay trở lại trường học !"
" Cảm ơn viện trưởng. "
Cậu thật sự rất sợ, trước kia phải chuyển mất mấy trạm xe, tại cửa ra vào chờ mất sáu, bảy tiếng cũng muốn phải nhìn thấy nam nhân, nhưng bây giờ cậu lại tránh nam nhân như tránh tà.
Chỉ vì tên của cậu có một chữ Sầm, cậu không muốn nam nhân lần nữa đem cậu xem như thế thân.
Cậu như cũ nhớ kỹ, tại sinh nhật của nam nhân, một đêm kia, người chịu đựng đau đớn là cậu, nhưng nam nhân lại ghé vào lỗ tai cậu gọi khẽ một cái tên. Sầm Lễ.
Đồ đặc trong nhà trẻ của Dư Giản cũng không nhiều, đem tất cả bỏ vào một cái hộp giấy là đủ, trước khi đi có lão sư tới tiễn cậu, nói. " Cậu thật sự cứ như vậy mà nghỉ việc sao? "
" Ừ. " Dư Giản nói. " Trong nhà có chút việc, tôi phải về nhà một chuyến. "
Cậu rất ít cùng người khác kết thân, người nơi này còn không biết cậu là cô nhi, không có thân nhân.
Lúc này đã đến giờ ra chơi, Hàn Dư ở trong phòng học nhìn thấy bên ngoài cửa sổ là thân ảnh của cậu, vội vàng từ trên bàn học đứng dậy, nghe thấy người khác nói cậu muốn nghỉ việc, sắc mặt lập tức liền sụp đổ xuống, đi tới hỏi.
" Thầy sẽ còn quay lại sao? "
Nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói của Hàn Dư, động tác của thanh niên đột nhiên ngưng lại, sau đó xoay người, trên mặt mang theo mấy phần ý cười ôn hòa.
" Sẽ không, các lão sư khác sẽ tới tiếp nhận công việc của thầy. "
Nghe thấy lời này, Hàn Dư liền cảm thấy không quá cao hứng.
Quả nhiên là người lớn sẽ không bao giờ giữ đúng lời đã hứa. "
Trước kia Hàn Kham nói sinh nhật của nhóc sẽ cùng nhau trải qua, lão sư nói nếu nhóc ngoan sẽ cho nhóc đồ ăn ngon, nhưng Hàn Kham lại chưa từng cùng nhóc trải qua một làn sinh nhật nào, hiện tại lão sư mà nhóc thích cũng muốn bỏ nhóc mà rời đi.
Ý cười trên mặt Dư Giản cứng đờ.
Thấy Hàn Dư rầu rĩ không vui, một tiểu hài tử chạy tới trước mặt Hàn Dư hỏi một câu.
" Hàn Dư ,sắp phải họp phụ huynh rồi, lúc đó mẹ cậu có tới không? "
…… Hàn Dư hung hăng trợn mắt nhìn đối phương một chút, tiểu hài tử bị dọa sợ, vội vàng chạy tới phía sau, tố cáo. " Lão sư, Hàn Dư cậu ấy..… Cậu ấy trừng con. .. "
Dư Giản không nghĩ Hàn Dư là một đứa có tâm địa quá cứng, cậu nhìn Hàn Dư, trong lòng sinh ra bi thống, nhưng cậu đã chết qua một lần, cậu biết phía sau lưng là Hàn Dư vẫn một mực nhìn qua cậu, nhưng lòng cậu đã quyết, vội ôm lấy thùng giấy, bước ra khỏi nhà trẻ mà cậu đã công tác 4 năm.
Tiểu hài tử cáo trạng không có lão sư nào để ý tới, đã đến giờ lên lớp, Hàn Dư lại ngồi trở lại bàn học của mình.
Đi được một đoạn khá xa, Dư Giản mới quay đầu lại liếc mắt một cái, cách tường vây, cậu nhìn thấy Hàn Dư ngồi trong phòng học nghiêm túc đọc sách.
Hàn Dư rất thông minh, lão sư trong vườn trẻ đều thật thích, Hàn Dư so với những đứa trẻ đồng lứa là trưởng thành hơn rất nhiều.
Trên mặt có chất lỏng ấm áp chảy xuống, Dư Giản cũng không nghĩ tới mình thế mà sẽ rơi lệ.
Vẫn còn tốt, không có người nhìn thấy.
Chỗ ở của cậu cách nhà trẻ cũng không xa lắm, bình thường lúc tan tầm đều là ngồi xe buýt về, hiện tại là thời gian đi làm bên trong xe khá ít khách, Dư Giản ngồi xuống cuối xe, hốc mắt hơi đỏ lên, đầu tựa vào phía trên thùng giấy con.
Cậu suy nghĩ đến rất nhiều chuyện…… Hy vọng mỗi ngày đều có thể đem Hàn Dư ôm vào trong ngực, tựa như bố mẹ yêu thương con cái, muốn nhiều một chút có thể nhìn thấy Hàn Dư mỗi ngày đều thật khỏe mạnh mà lớn lên.
Thế nhưng là cậu không thể.
Hàn Kham là bố ruột của Hàn Dư, cho nên cậu nếu như muốn tới gần Hàn Dư một chút đều phải cẩn thận từng li từng tí.
Dư Giản trở về nhà, trạng thái tinh thần vẫn chưa ổn định, mấy ngày nay cũng không có đi tìm việc làm.
Phương Minh lại lần nữa liên hệ cậu, nói muốn xin lỗi chuyện lần trước, cũng muốn cùng cậu hảo hảo nói chuyện một lần.
Sầm Tô xác thực là đối với Phương Minh quá tốt rồi, tiền lương ban đầu cũng còn không tới ba ngàn, nhưng cơ hồ đều sẽ đem toàn bộ tiền lương đều giao cho đối phương, quần áo cậu mặc đều là mua từ mấy năm trước, bởi vì chỗ làm việc có bao ăn, nên số lần cậu dùng tiền duy nhất là để trả tiền thuê nhà.
Sầm Tô lưu lại cho bản thân rất ít tiền.
Phương Minh hẹn cậu đến một địa điểm hoàn cảnh cũng không tệ lắm, dù sao thì lúc trước cũng đều là tiêu tiền của Sầm Tô, nên hắn đã sớm dưỡng thành tính tình mơ tưởng xa vời.
Phương Minh nói. " Tôi biết mình trước kia đều là làm sai, tôi đúng là không nên nói như vậy với cậu. "
"…… Đều đã qua, anh về sau, cũng không đừng bao giờ tới tìm tôi! "
" Là bởi vì tên nam nhân lần trước kia sao? "
Dư Giản lắc đầu.
Mặc dù đáp án của cậu là phủ định, nhưng Phương Minh xác định được cậu ở bên ngoài có đàn ông khác, phàm là một cái đồ vật không đáng để trân quý đột nhiên lại có người bắt đầu muốn tranh đoạt, giá trị đều sẽ thay đổi, huống chi là nam nhân kia thân phận chắc không đơn giản.
Phương Minh lặng lẽ kết thù hận trong lòng, nhưng bên ngoài lại giả vờ tỏ ra là một chính nhân quân tử.
Hắn gọi lên hai chén nước trái cây, nhìn Dư Giản bưng lên uống một ngụm, lại nói.
" Chuyện hôm trước, tôi thành thật xin lỗi, nhưng cậu biết đó, vừa mới tốt nghiệp…… Xã hội này sức cạnh tranh lại như thế lớn, cậu khi đó còn nhao nhao muốn tôi phải công khai mối quan hệ của chúng ta, cho nên……"
Dư Giản không trả lời.
Phương Minh lại nói. " Nghe nói cậu nghỉ việc rồi, là vì tìm được công việc mới sao, có cần tôi giúp gì không? "
Dư Giản nói. "…… Còn chưa có tìm được việc làm. "
Đầu cậu có chút choáng, nghe cậu nói như vậy, Phương Minh càng xác định cậu cùng người khác có liên quan, khả năng là bị người bao nuôi đi, trên thế giới này có thể có được bao nhiều người là không vì tiền.
Phương Minh nắm chặt tay thành nắm đấm, Dư Giản cúi thấp đầu, cảm giác toàn thân đều nóng đến mất tự nhiên, một cỗ cảm giác khó ở lập tức đánh tới, cậu nói.
" Nếu như không còn chuyện gì khác…… Vậy tôi xin phép đi trước! "
Phương Minh cười. " Đừng đi vội! "
Dư Giản liền mềm lòng.
Quá khứ, kém chút nữa là bị người lừa, thế nên hiện tại cậu liền sinh ra ý thức phòng bị.
Dư Giản vội vàng đứng lên, nghĩ muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này, vừa mới vặn ra tay cầm cửa sau lưng liền có người áp lên lưng cậu, khiến cậu hoảng hốt không thôi, nắm lấy bình hoa được đặt trên kệ trực tiếp hướng người phía sau đập tới.
Phương Minh lúc này mới thoáng buông lỏng tay ra, Dư Giản liền vội vàng mở cửa phòng, chạy nhanh như chạy nạn.
Không biết sau lưng có người đuổi theo hay không, cũng không biết tình huống Phương Minh như thế nào, cậu chỉ cảm thấy thân thể nóng đến không bình thường, lúc chạy đến bên ngoài liền đụng phải một bức tường.
Hàn Kham hôm nay hẹn khách hàng tới nhà hàng để ký hợp đồng, không nghĩ đến thế mà sẽ đụng phải Dư Giản.
Sắc mặt Dư Giản đỏ bừng, đôi mắt như phủ một lớp sương mù, yếu ớt nói.
" Buông tôi ra!"
Rõ ràng là muốn nam nhân cách xa cậu một chút, nhưng lời đã nói ra căn bản là không có tác dụng gì.
Hàn Kham nhìn thấy trong ngực là một người rất quen thuộc, lông mày liền chăm chú nhăn lại, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Dư Giản là bị người hạ thuốc, hắn quay sang trợ lý nói.
"Liên hệ với Trương tổng rời lại lịch hẹn, hiện tại cậu có thể đi. "
Trợ lý đáp lại. " Vâng! Hàn tổng! Vậy tôi xin phép đi trước! "
Dư Giản đẩy Hàn Kham một cái, lại bị nam nhân mạnh mẽ siết chặt lấy, nam nhân trầm giọng nói.
" Không phải cậu nói là không sợ tôi sao? Làm sao lại đột nhiên nghỉ việc? "
Cơ thể Dư Giản nhẹ nhàng run rẩy.
Cậu cảm giác được khí tức quen thuộc đánh thẳng vào mặt, theo bản năng giãy đến lợi hại hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất