Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 43: Đây Là Cho Ai Dùng
Ninh Tu Viễn vươn tay cánh tay ôm một chút, lại ôm phải không khí, bên cạnh người đã không còn nữa.
Trong chăn còn lưu lại hương thơm từ sữa tắm, hắn nhăn nhăn mày, mặc quần áo từ trong phòng đi ra, thấy Giang Ngôn ngồi trên ghê sofa.
"Tiểu ngôn." Ninh Tu Viễn mở miệng nói.
"..."Giang Ngôn vội vàng đem sắc mặt thu liễm, khi quay đầu lại còn mang theo chút ý cười, nói, "A Viễn, gần nhất em đều bị mất ngủ không biết có phải là do lệch múi giờ không."
Ninh Tu Viễn đi tới, quan tâm hỏi, "Muốn đi bệnh viện nhìn xem thử không?"
Giang Ngôn lắc lắc đầu," còn nhớ rõ trước kia em ngủ không được, anh đều ở bên cạnh bồi em."
Ninh Tu Viễn mắt ôn hòa nói, "Được, hôm nay anh ở cùng em.''
"Vâng." Giang Ngôn cơn tức giận lúc nãy mới bình ổn một ít, cúi đầu xuống, lại nói," vừa rồi em hỏi qua Sầm Lễ, cậu ấy nói không muốn ở trong nhà ăn bữa sáng."
Ninh Tu Viễn ánh mắt nhìn chăm chú xuống dưới lầu, quả nhiên đã không thấy thân ảnh Sầm Lễ đâu.
Một chút cũng không muốn lưu lại, người này tức khắc sẽ rời đi.
Hắn đôi mắt ám ám, ngữ khí mang theo chút trào phúng, "Xem ra vẫn là quá buông thả.''
Ninh Tu Viễn sắc mặt thoạt nhìn thực bình tĩnh, cùng Giang Ngôn đi xuống lầu dùng cơm.
Nếu có thể, Sầm Lễ sẽ chọn không ngồi xe Ninh Tu Viễn đi tới trường học, nếu là đối phương không đến tìm cậu, cậu cũng sẽ ở lại trường học ngủ.
Mấy ngày nay đều gió êm sóng lặng, chỉ là Sầm Lễ luôn có một loại dự cảm không tốt lắm, lại qua hơn mười ngày chính là cuối năm rồi, mỗi khi đến thời khắc này, cậu đều sẽ đi bệnh viện cùng mẹ trải qua.
Tuy rằng ở trong trường học cố tình tránh Hàn Kham, nhưng L Đại rộng lớn như vậy, hơn nữa cậu vẫn muốn đi tới tiết học để nghe Hàn Kham giảng bài, mỗi lần cậu đều sẽ đi trước tiên, sau đó chờ Hàn Kham đi rồi mới rời đi, bên trong một đám người, ngược lại cũng không thấy được.
Nhưng khó tránh khỏi có đường rẽ.
Hàn Kham sắc mặt không ôn hòa như trước, nhiều hơn phần ngưng trọng.
"Em cùng Ninh Tu Viễn, rốt cuộc là có quan hệ gì?" Hàn Kham đi đến bàn học cậu ngồi, thấp giọng hỏi.
Trong phòng học có người còn chưa đi, thậm chí còn có mấy người đem ánh mắt đặt ở trên người bọn họ.
Sầm Lễ không lường trước được Hàn Kham sẽ trực tiếp hỏi cậu như vậy, ngón tay hơi hơi nắm chặt, thân thể chợt run nhẹ," quan hệ bạn bè."
Trong phòng học mấy người kia, lục tục đi rồi, Hàn Kham đôi tay đặt trên mặt bàn, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, "Tôi không tin c sinh của tôi, là một người ham tiền tài đến không có giới hạn."
Sầm Lễ gục đầu xuống, một lát sau, trong miệng mới phát ra âm thanh, "Thật xin lỗi.''
"Vì cái gì muốn xin lỗi?"
"..."Sầm Lễ chóp mũi phát cay, thanh âm cũng mang theo một chút giọng mũi," thầy đừng hỏi."
Sầm Lễ từ bàn học đứng dậy, chỉ là Hàn Kham đi tới trước mặt cậu ngăn cản đường đi.
Lúc này trên sân vận động chơi bóng rổ, Đinh Hạo đang cùng người gọi là bạn bè của Ninh Tu Viễn nói chuyện, gã kì thật trong lòng ít nhiều đều mang theo vài phần sợ hãi.
Kết thúc, Ninh Tu Viễn ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi, Đinh Hạo vội vàng đi qua," Ninh Tu Viễn, tôi có chuyện muốn nói với anh.''
Ninh Tu Viễn nghiêng đầu liếc mắt một cái, không quá quen biết, cầm lấy đồ uống, vặn nắp bình uống một ngụm.
Đinh Hạo thấy lời nói của mình bị người coi như trở gió thoảng bên tai, sắc có chút sốt ruột, lại nói, "....... Chuyện về Sầm Lễ."
"Nói." Đối với loại nhân vật nhỏ bé này, Ninh Tu Viễn nhiều lời nói một chữ đều không muốn cho.
"Tôi thấy Sầm Lễ mua thuốc tránh thai."
Ninh Tu Viễn sắc mặt sậu đến trầm xuống, thanh âm phát lạnh hỏi," Cậu nói lại lần nữa."
"..."Đinh Hạo nuốt nuốt nước miếng, nói, "Nếu như anh không tin vậy tới ký túc xá xem thử, nói không chừng là cậu ấy cùng nữ sinh nào đó lui tới, sau đó làm loại chuyện này, sợ phải trách nhiệm đi."
Ninh Tu Viễn đem đồ uống đặt sang một bên, theo Đinh Hạo đi ký túc xá.:
Phía sau có người gọi hắn hai tiếng, hắn coi như không có nghe thấy, không có đáp lại.
Đinh Hạo dùng chìa khóa mở cửa kí túc xá, làm trò trước mặt Ninh Tu Viễn, kéo ra ngăn tủ của Sầm Lễ.
Ninh Tu Viễn liếc mắt một cái liền thấy hộp thuốc kia, đem thuốc cầm ở trong tay, phát hiện bên trong thiếu một viên.
Đúng là một chuyện tốt.
Hắn đều đã cảnh cáo nhiều lần như vậy rồi, đối phương nhưng thật ra một chút cũng không ghi nhớ.
Nghĩ đến thứ thuộc về mình bị người khác vấy bẩn, Ninh Tu Viễn ngón tay nắm chặt lại, trên người tản mát dày đặc lệ khí, làm Đinh Hạo ở bên cạnh thẳng phát run.
"Nếu không có chuyện khác, tôi đây trước đi ra ngoài."
"Ừ." Ninh Tu Viễn nặng nề lên tiếng.
Đinh Hạo thời điểm đi ra ngoài, thực hiểu chuyện giúp hắn đóng cửa phòng.
Sầm Lễ đangtreen đường trở về kì túc xá, mới vừa rồi Hàn Kham hỏi, làm cậu vẫn luôn tinh thần không yên.
Cậu lên cầu thang gặp Đinh Hạo, đối phương trên mặt treo ý cười, nhìn cậu vài lần.
Cửa ký túc xa không khóa, Sầm Lễ đang chuẩn bị cắm chìa khóa vào, cửa lại trực tiếp mở ra, cậu thấy Ninh Tu Viễn ngồi ở trên bàn học của cậu, giống như đã chờ cậu rất lâu.
"Anh sao lại ở đây?" Sầm Lễ hỏi.
Ninh Tu Viễn cười nhẹ," không phải tôi, thì cậu còn nghĩ là ai?
Không đợi cậu đáp lời, Ninh Tu Viễn liền trực tiếp khóa trái cửa kí túc xa, sau đó đem hộp thuốc tránh thai ném ở trước mặt cậu, sắc mặt tỏa đầy sương mù hỏi, "Đây là để cho ai dùng?"
****************************
Spoil một tẹo bởi đọc được đến đây mọi người cũng thấy nản rồi, tầm chục chương nữa Ninh Tu Viễn sẽ biết được Sầm Lễ mang thai con của hắn, hớ hớ tới lúc đấy bạn nhỏ của chúng ta độc mồm độc miệng lắm nha, vả người không trượt phát ''lào'',chửi người đã tai lắm nhe. Thời điểm đấy bạn nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn rồi và tầm một đoạn nữa mẹ Sầm Lễ sẽ ''ra đi''tức là sẽ có một còn đường khác tốt hơn cho Sầm Lễ lựa chọn.
Trong chăn còn lưu lại hương thơm từ sữa tắm, hắn nhăn nhăn mày, mặc quần áo từ trong phòng đi ra, thấy Giang Ngôn ngồi trên ghê sofa.
"Tiểu ngôn." Ninh Tu Viễn mở miệng nói.
"..."Giang Ngôn vội vàng đem sắc mặt thu liễm, khi quay đầu lại còn mang theo chút ý cười, nói, "A Viễn, gần nhất em đều bị mất ngủ không biết có phải là do lệch múi giờ không."
Ninh Tu Viễn đi tới, quan tâm hỏi, "Muốn đi bệnh viện nhìn xem thử không?"
Giang Ngôn lắc lắc đầu," còn nhớ rõ trước kia em ngủ không được, anh đều ở bên cạnh bồi em."
Ninh Tu Viễn mắt ôn hòa nói, "Được, hôm nay anh ở cùng em.''
"Vâng." Giang Ngôn cơn tức giận lúc nãy mới bình ổn một ít, cúi đầu xuống, lại nói," vừa rồi em hỏi qua Sầm Lễ, cậu ấy nói không muốn ở trong nhà ăn bữa sáng."
Ninh Tu Viễn ánh mắt nhìn chăm chú xuống dưới lầu, quả nhiên đã không thấy thân ảnh Sầm Lễ đâu.
Một chút cũng không muốn lưu lại, người này tức khắc sẽ rời đi.
Hắn đôi mắt ám ám, ngữ khí mang theo chút trào phúng, "Xem ra vẫn là quá buông thả.''
Ninh Tu Viễn sắc mặt thoạt nhìn thực bình tĩnh, cùng Giang Ngôn đi xuống lầu dùng cơm.
Nếu có thể, Sầm Lễ sẽ chọn không ngồi xe Ninh Tu Viễn đi tới trường học, nếu là đối phương không đến tìm cậu, cậu cũng sẽ ở lại trường học ngủ.
Mấy ngày nay đều gió êm sóng lặng, chỉ là Sầm Lễ luôn có một loại dự cảm không tốt lắm, lại qua hơn mười ngày chính là cuối năm rồi, mỗi khi đến thời khắc này, cậu đều sẽ đi bệnh viện cùng mẹ trải qua.
Tuy rằng ở trong trường học cố tình tránh Hàn Kham, nhưng L Đại rộng lớn như vậy, hơn nữa cậu vẫn muốn đi tới tiết học để nghe Hàn Kham giảng bài, mỗi lần cậu đều sẽ đi trước tiên, sau đó chờ Hàn Kham đi rồi mới rời đi, bên trong một đám người, ngược lại cũng không thấy được.
Nhưng khó tránh khỏi có đường rẽ.
Hàn Kham sắc mặt không ôn hòa như trước, nhiều hơn phần ngưng trọng.
"Em cùng Ninh Tu Viễn, rốt cuộc là có quan hệ gì?" Hàn Kham đi đến bàn học cậu ngồi, thấp giọng hỏi.
Trong phòng học có người còn chưa đi, thậm chí còn có mấy người đem ánh mắt đặt ở trên người bọn họ.
Sầm Lễ không lường trước được Hàn Kham sẽ trực tiếp hỏi cậu như vậy, ngón tay hơi hơi nắm chặt, thân thể chợt run nhẹ," quan hệ bạn bè."
Trong phòng học mấy người kia, lục tục đi rồi, Hàn Kham đôi tay đặt trên mặt bàn, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, "Tôi không tin c sinh của tôi, là một người ham tiền tài đến không có giới hạn."
Sầm Lễ gục đầu xuống, một lát sau, trong miệng mới phát ra âm thanh, "Thật xin lỗi.''
"Vì cái gì muốn xin lỗi?"
"..."Sầm Lễ chóp mũi phát cay, thanh âm cũng mang theo một chút giọng mũi," thầy đừng hỏi."
Sầm Lễ từ bàn học đứng dậy, chỉ là Hàn Kham đi tới trước mặt cậu ngăn cản đường đi.
Lúc này trên sân vận động chơi bóng rổ, Đinh Hạo đang cùng người gọi là bạn bè của Ninh Tu Viễn nói chuyện, gã kì thật trong lòng ít nhiều đều mang theo vài phần sợ hãi.
Kết thúc, Ninh Tu Viễn ngồi ở một bên ghế nghỉ ngơi, Đinh Hạo vội vàng đi qua," Ninh Tu Viễn, tôi có chuyện muốn nói với anh.''
Ninh Tu Viễn nghiêng đầu liếc mắt một cái, không quá quen biết, cầm lấy đồ uống, vặn nắp bình uống một ngụm.
Đinh Hạo thấy lời nói của mình bị người coi như trở gió thoảng bên tai, sắc có chút sốt ruột, lại nói, "....... Chuyện về Sầm Lễ."
"Nói." Đối với loại nhân vật nhỏ bé này, Ninh Tu Viễn nhiều lời nói một chữ đều không muốn cho.
"Tôi thấy Sầm Lễ mua thuốc tránh thai."
Ninh Tu Viễn sắc mặt sậu đến trầm xuống, thanh âm phát lạnh hỏi," Cậu nói lại lần nữa."
"..."Đinh Hạo nuốt nuốt nước miếng, nói, "Nếu như anh không tin vậy tới ký túc xá xem thử, nói không chừng là cậu ấy cùng nữ sinh nào đó lui tới, sau đó làm loại chuyện này, sợ phải trách nhiệm đi."
Ninh Tu Viễn đem đồ uống đặt sang một bên, theo Đinh Hạo đi ký túc xá.:
Phía sau có người gọi hắn hai tiếng, hắn coi như không có nghe thấy, không có đáp lại.
Đinh Hạo dùng chìa khóa mở cửa kí túc xá, làm trò trước mặt Ninh Tu Viễn, kéo ra ngăn tủ của Sầm Lễ.
Ninh Tu Viễn liếc mắt một cái liền thấy hộp thuốc kia, đem thuốc cầm ở trong tay, phát hiện bên trong thiếu một viên.
Đúng là một chuyện tốt.
Hắn đều đã cảnh cáo nhiều lần như vậy rồi, đối phương nhưng thật ra một chút cũng không ghi nhớ.
Nghĩ đến thứ thuộc về mình bị người khác vấy bẩn, Ninh Tu Viễn ngón tay nắm chặt lại, trên người tản mát dày đặc lệ khí, làm Đinh Hạo ở bên cạnh thẳng phát run.
"Nếu không có chuyện khác, tôi đây trước đi ra ngoài."
"Ừ." Ninh Tu Viễn nặng nề lên tiếng.
Đinh Hạo thời điểm đi ra ngoài, thực hiểu chuyện giúp hắn đóng cửa phòng.
Sầm Lễ đangtreen đường trở về kì túc xá, mới vừa rồi Hàn Kham hỏi, làm cậu vẫn luôn tinh thần không yên.
Cậu lên cầu thang gặp Đinh Hạo, đối phương trên mặt treo ý cười, nhìn cậu vài lần.
Cửa ký túc xa không khóa, Sầm Lễ đang chuẩn bị cắm chìa khóa vào, cửa lại trực tiếp mở ra, cậu thấy Ninh Tu Viễn ngồi ở trên bàn học của cậu, giống như đã chờ cậu rất lâu.
"Anh sao lại ở đây?" Sầm Lễ hỏi.
Ninh Tu Viễn cười nhẹ," không phải tôi, thì cậu còn nghĩ là ai?
Không đợi cậu đáp lời, Ninh Tu Viễn liền trực tiếp khóa trái cửa kí túc xa, sau đó đem hộp thuốc tránh thai ném ở trước mặt cậu, sắc mặt tỏa đầy sương mù hỏi, "Đây là để cho ai dùng?"
****************************
Spoil một tẹo bởi đọc được đến đây mọi người cũng thấy nản rồi, tầm chục chương nữa Ninh Tu Viễn sẽ biết được Sầm Lễ mang thai con của hắn, hớ hớ tới lúc đấy bạn nhỏ của chúng ta độc mồm độc miệng lắm nha, vả người không trượt phát ''lào'',chửi người đã tai lắm nhe. Thời điểm đấy bạn nhỏ trở nên mạnh mẽ hơn rồi và tầm một đoạn nữa mẹ Sầm Lễ sẽ ''ra đi''tức là sẽ có một còn đường khác tốt hơn cho Sầm Lễ lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất