Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 49: Biết Sai Rồi Sao
Ninh Tu Viễn ra tay rất nặng, một phen liền đem Sầm Lễ kéo tới dưới thân hắn.
Hắn cúi xuống dưới, đè lại vai Sầm Lễ, cảm nhận được đối phương thân thể đang run rẩy, tiếng khàn khàn nói, "Thời điểm làm loại chuyện này, như thế nào không nghĩ tới hậu quả?"
Rõ ràng lời nói mang theo vài phần ôn nhu, nhưng động tác dưới tay lại không chút lưu tình nào.
"Tôi là đàn ông." Sầm Lễ thanh âm cứng rắn.
"Còn dám mạnh miệng." Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm, "Thân thể như vậy, cũng xứng làm đàn ông?"
"..."
Ninh Tu Viễn dùng tay vỗ vỗ mặt cậu, nói, "An phận một chút, đối với cả tôi và cậu đều tốt, lại cứ cứng đầu không chịu nghe lời, Sầm Lễ, tôi làm gì có lỗi với cậu sao?"
"..."
Làm gì có lỗi với cậu ư?
Những lời này nghe vào tai thật đúng là châm chọc, lúc trước bởi vì Ninh Tu Viễn chơi đến mất giới hạn, thiếu chút nữa làm cậu không kịp tới thi đại học, đối phương lại nói với cậu vừa lúc không cần đi học, cũng miễn cho mỗi lần tìm tới cậu lại phải chờ lúc sáng sớm.
Cậu vốn tưởng rằng, đối phương bất quá là hứng thú nhất, nhưng cậu vừa nhập học ở trường đại học L, Ninh Tu Viễn cũng theo vào.
Cậu lại nghĩ, chờ cậu tốt nghiệp, đi tìm công việc, lấy thân phận của hắn thì cả hai đều không giống nhau, ở trong công ty của nhà làm thực tập?
Thấy bộ dạng thừo ơ của cậu, Ninh Tu Viễn chen vào giữa hai chân cậu, người kia cùng hắn mặt đối càng gần hơn, luồng hô hấp ấm áp, đều quấn quít lại với nhau.
Ninh Tu Viễn hỏi cậu, "Cậu biết sai ở đâu chưa?"
Có lẽ là bởi vì hành vi này của cậu, hoàn toàn khiến Ninh Tu Viễn cảm thấy có chút thành tựu.
Ninh Tu Viễn từ trước đến nay luôn khinh thường cậu, nếu cậu không đồng ý với yêu cầu của hắn, hắn sẽ ở trước mặt cậu mà nổi điên lên, sau đó bức cậu phải thừa nhận sai lầm, càng khiến hắn trở nên cao cao tại thượng.
Hít một hơi, Sầm Lễ nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ, "Tôi không sai."
Đây vẫn là lần đầu tiên, cậu trực tiếp đối diện phản bác lại hắn.
"Tôi nếu có sai là sai khi đã quen biết anh, sai vì lúc trước quá mức ngu xuẩn, cho rằng anh phẩm hạnh không dơ bẩn như lời đồn, sai vì đã giúp anh ôn tập, rồi lại bị anh..."
"Bang" một tiếng, giọng nói chợt ngưng hẳn.
Gương mặt trắng nõn nổi lên dấu đỏ, Ninh Tu Viễn vốn không phải người tốt thiện lành gì, nhiều năm như vậy, đều là người khác thuận theo hắn, vừa mới bắt đầu đại khái là cảm thấy Sầm Lễ chỉ chống đối hắn một chút, ngược lại thật đúng là quá mới mẻ, hắn không cho rằng hắn không thể trị không được người này.''
"Cậu con mẹ nó chính là thiếu thao!" Ninh Tu Viễn cả giận nói.
Hắn động tác thô bạo cởi quần Sầm Lễ, khiến cho đôi chân thẳng thon dài bại lộ ở trước mắt hắn, sau đó, hắn gập cong đầu gối cậu, đem hai chân Sầm Lễ tách rộng ra.
Trong không khí, đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Ánh đèn trong phòng sáng rực, bức màn che lại cảnh đêm, Sầm Lễ trợn to mắt, cậu ý thức đã có chút hỗn độn, mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy bóng dáng hư ảo trước mắt.
Suốt đêm, Ninh Tu Viễn đều không có buông tha cho cậu
Qua thật lâu, từ khe hở bức màn chiếu vào một tia sáng, Ninh Tu Viễn lúc này mới từ trên người cậu rút ra, đi đến ngăn tủ cạnh mép giường cầm ra một món đồ, đặt ở trong thân thể cậu.
"Kẹp chặt cho tôi." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Nếu là không, về sau cậu đừng nghĩ có thể bước ra khỏi cửa."
"..."Sầm Lễ hé nửa đôi mắt, đồng tử thất tiêu nhìn hắn.
Trước mặt người đàn ông, rất nhiều lần cậu đều suýt nữa ngất đi, lại bị hắn tra tấn đến tỉnh lại.
Đôi mắt cậu xám xịt, cánh môi khẽ nhếch nhỏ giọng thở dốc, qua vài giây, cậu khẽ nhắm mắt, dường như làm vậy sẽ khiến cho cậu nghĩ rằng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, mẹ không sinh bệnh, cậu còn ở trong trường học an tâm đọc sách, thi vào một ngồi trường đại học bản thân muốn, nếu có một người con gái khiến cậu yêu thích, cậu khả năng sẽ mặt ngoài làm bộ bình tĩnh, trên thực tế là khẩn trương đến tai đều đỏ lên.
Lại nghe thấy Ninh Tu Viễn ở bên tai cậu nói, "Tôi sẽ bảo dì Lý hầm cho cậu một ít đồ để tẩm bổ, cậu yên tâm dưỡng tốt thâ thể, sinh con cháu cho Ninh gia tương lại sẽ không phải chịu khổ." (Thằng rể trời đánh khốn nạn, bố láo bố lếu mất dạy quá trời, nhà này tuyệt không gả người cho mi đâu)
"..."
Nguyên lai, đều không phải là nằm mơ gặp ác mộng.
Đầu nặng như rót chì, thân thể cũng không còn sức lực mà động đậy, nhưng Sầm Lễ nửa phần buồn ngủ đều không có, cậu đã gặp qua những thai phụ, bụng nhô lên giống như bên trong nhét vào một quả bóng, ngay cả quần ào bình thường cũng không mặc vừa, đi ở trên đường, liếc mắt một cái có thể biết là người đang mang thai.
Cậu không cách nào tưởng tượng được, chính mình có ngày cũng sẽ biến thành như vậy, sợ sẽ bị người thấy, coi cậu như quái vật.
Ninh Tu Viễn từ trong phòng tắm đi ra, mặc kệ cậu người đầy thứ bạch trọc ô uế.
Ninh Tu Viễn thấy cậu toàn thân trần trụi, tốt bụng đưa cho cậu một cái áo sơ mi trắng ngoại cỡ, khó khăn lắm cũng chỉ che tới được phần mông.
Ninh Tu Viễn thích nhìn cậu bộ dáng trần trụi không nhiễm một hạt bụi trần, sau đó đem cậu hoàn toàn vấy bẩn.
Trong không khí tản ra nồng nặc mùi hoan ái, Ninh Tu Viễn nằm ở bên cạnh cậu, như là ngủ rồi.
Sầm Lễ giấc ngủ rất nông, cậu nghe thấy được ngoài cửa truyền đến tiếng tranh luận, có liên quan đến cậu, nhưng cậu lại chết lặng trên mặt không chút biểu tình.
"Thiếu gia! Cậu đây là hồ đồ! Dạng phụ nữ nào mà chả tìm thấy?? Ai biết cậu ta có tâm tư dư thừa nào khác hay không, cậu ta sẽ hại cậu!" Lý thẩm tận tình khuyên bảo, "Nếu cậu muốn có con, có thể bảo lão gia giúp cậu tìm một đối tượng thật môn đăng hộ đối mà kết hôn." (Lúc đầu mình cũng chỉ nghĩ rằng dì Lý không biết chuyện NTV làm với Sầm Lễ nên mới có ác cảm với cậu, không ngờ rằng dì Lý cũng thật đáng ghét mà, cứ luôn miệng môn đăng hộ đối, song lại kêu NTV người gì mà chả tìm được, tức là dì biết chuyện nhưng nhắm mắt bỏ qua:)))))
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, "Cháu rất rõ những việc cháu đang làm.''
Cậu sinh con liền có thể sinh, lại không cần cho cậu danh phận, chỉ cần cho cậu một chỗ ở là được. ( Vai*** luôn, khum hiểu sao có thể nghĩ vậy, chỉ ước gì cuối truyện ngược chết Viễn cẩu rồi kết BE cho tôi nhờ)
"Nhưng cậu như vậy sẽ giấu không được lão gia, đến lúc đó lão gia mà biết, cũng sẽ không để cạu giữ lại cậu ta bên người."
"Dì Lý, ngài không nên nhiều lời." Ninh Tu Viễn biểu tình lạnh xuống, "Dì vẫn là đi nấu canh đi."
Lý thẩm sắc mặt khó xử," ta đây cũng là vì muốn tốt cho cậu,lần trước cậu ta còn bóp cổ Giang thiếu gia, ai biết cậu ta là người thế nào, ngày nào đó sẽ không làm hại cậu."
"Cậu ấy không dám."
"..."Lý thẩm thấy mình khuyên bảo không có tác dụng, chỉ có thể tức giận một tiếng.
Giang Ngôn cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, từ trong phòng ngủ đi ra, nhỏ giọng hỏi, "A Viễn, Sầm Lễ có thể mang thai sao?"
"Ừ." Ninh Tu Viễn lên tiếng.
"Nếu cậu ấy mang thai rồi sinh con, anh định sẽ như thế nào?" Giang Ngôn hỏi.
"Đến lúc đó lại nói."
Thấy Ninh Tu Viễn thái độ không quan tâm nói, Giang Ngôn trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, "A Viễn anh bỏ rơi em lâu nhu vậy, nói sẽ cùng em đi xem phim, kết quả lại đột nhiên có việc rời đi."
Ninh Tu Viễn ngữ khí tốt hơn một chút, "Cuối tuần sẽ ở với em, có thể chứ?"
Giang Ngôn gật gật đầu. (Tự dưng tác giả để Giang Lữ, khum biết thế nào nên mình sửa lại thành Giang Ngôn nhé)
Sầm Lễ gắng sức đứng dậy, chậm rì rì từ trên giường đi xuống, từ trong quần áo lấy ra điện thoại.
Cậu nhắn cho Bạch Thành Úc, nhờ đối phương giúp cậu đem thuốc tránh thai tới đây.
*******************************
Ngồi edit sụn cả lưng kết quả đọc được toàn là mấy thứ khốn nạn khiến mình tức ói:)))) Hôm nay có 5 chương, sẽ edit từ từ đến tối nhé hahahahahahahahahahahahahaha chứ tức quá khum chịu được mà
Hắn cúi xuống dưới, đè lại vai Sầm Lễ, cảm nhận được đối phương thân thể đang run rẩy, tiếng khàn khàn nói, "Thời điểm làm loại chuyện này, như thế nào không nghĩ tới hậu quả?"
Rõ ràng lời nói mang theo vài phần ôn nhu, nhưng động tác dưới tay lại không chút lưu tình nào.
"Tôi là đàn ông." Sầm Lễ thanh âm cứng rắn.
"Còn dám mạnh miệng." Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm, "Thân thể như vậy, cũng xứng làm đàn ông?"
"..."
Ninh Tu Viễn dùng tay vỗ vỗ mặt cậu, nói, "An phận một chút, đối với cả tôi và cậu đều tốt, lại cứ cứng đầu không chịu nghe lời, Sầm Lễ, tôi làm gì có lỗi với cậu sao?"
"..."
Làm gì có lỗi với cậu ư?
Những lời này nghe vào tai thật đúng là châm chọc, lúc trước bởi vì Ninh Tu Viễn chơi đến mất giới hạn, thiếu chút nữa làm cậu không kịp tới thi đại học, đối phương lại nói với cậu vừa lúc không cần đi học, cũng miễn cho mỗi lần tìm tới cậu lại phải chờ lúc sáng sớm.
Cậu vốn tưởng rằng, đối phương bất quá là hứng thú nhất, nhưng cậu vừa nhập học ở trường đại học L, Ninh Tu Viễn cũng theo vào.
Cậu lại nghĩ, chờ cậu tốt nghiệp, đi tìm công việc, lấy thân phận của hắn thì cả hai đều không giống nhau, ở trong công ty của nhà làm thực tập?
Thấy bộ dạng thừo ơ của cậu, Ninh Tu Viễn chen vào giữa hai chân cậu, người kia cùng hắn mặt đối càng gần hơn, luồng hô hấp ấm áp, đều quấn quít lại với nhau.
Ninh Tu Viễn hỏi cậu, "Cậu biết sai ở đâu chưa?"
Có lẽ là bởi vì hành vi này của cậu, hoàn toàn khiến Ninh Tu Viễn cảm thấy có chút thành tựu.
Ninh Tu Viễn từ trước đến nay luôn khinh thường cậu, nếu cậu không đồng ý với yêu cầu của hắn, hắn sẽ ở trước mặt cậu mà nổi điên lên, sau đó bức cậu phải thừa nhận sai lầm, càng khiến hắn trở nên cao cao tại thượng.
Hít một hơi, Sầm Lễ nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ, "Tôi không sai."
Đây vẫn là lần đầu tiên, cậu trực tiếp đối diện phản bác lại hắn.
"Tôi nếu có sai là sai khi đã quen biết anh, sai vì lúc trước quá mức ngu xuẩn, cho rằng anh phẩm hạnh không dơ bẩn như lời đồn, sai vì đã giúp anh ôn tập, rồi lại bị anh..."
"Bang" một tiếng, giọng nói chợt ngưng hẳn.
Gương mặt trắng nõn nổi lên dấu đỏ, Ninh Tu Viễn vốn không phải người tốt thiện lành gì, nhiều năm như vậy, đều là người khác thuận theo hắn, vừa mới bắt đầu đại khái là cảm thấy Sầm Lễ chỉ chống đối hắn một chút, ngược lại thật đúng là quá mới mẻ, hắn không cho rằng hắn không thể trị không được người này.''
"Cậu con mẹ nó chính là thiếu thao!" Ninh Tu Viễn cả giận nói.
Hắn động tác thô bạo cởi quần Sầm Lễ, khiến cho đôi chân thẳng thon dài bại lộ ở trước mắt hắn, sau đó, hắn gập cong đầu gối cậu, đem hai chân Sầm Lễ tách rộng ra.
Trong không khí, đột nhiên truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.
Ánh đèn trong phòng sáng rực, bức màn che lại cảnh đêm, Sầm Lễ trợn to mắt, cậu ý thức đã có chút hỗn độn, mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy bóng dáng hư ảo trước mắt.
Suốt đêm, Ninh Tu Viễn đều không có buông tha cho cậu
Qua thật lâu, từ khe hở bức màn chiếu vào một tia sáng, Ninh Tu Viễn lúc này mới từ trên người cậu rút ra, đi đến ngăn tủ cạnh mép giường cầm ra một món đồ, đặt ở trong thân thể cậu.
"Kẹp chặt cho tôi." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Nếu là không, về sau cậu đừng nghĩ có thể bước ra khỏi cửa."
"..."Sầm Lễ hé nửa đôi mắt, đồng tử thất tiêu nhìn hắn.
Trước mặt người đàn ông, rất nhiều lần cậu đều suýt nữa ngất đi, lại bị hắn tra tấn đến tỉnh lại.
Đôi mắt cậu xám xịt, cánh môi khẽ nhếch nhỏ giọng thở dốc, qua vài giây, cậu khẽ nhắm mắt, dường như làm vậy sẽ khiến cho cậu nghĩ rằng, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, mẹ không sinh bệnh, cậu còn ở trong trường học an tâm đọc sách, thi vào một ngồi trường đại học bản thân muốn, nếu có một người con gái khiến cậu yêu thích, cậu khả năng sẽ mặt ngoài làm bộ bình tĩnh, trên thực tế là khẩn trương đến tai đều đỏ lên.
Lại nghe thấy Ninh Tu Viễn ở bên tai cậu nói, "Tôi sẽ bảo dì Lý hầm cho cậu một ít đồ để tẩm bổ, cậu yên tâm dưỡng tốt thâ thể, sinh con cháu cho Ninh gia tương lại sẽ không phải chịu khổ." (Thằng rể trời đánh khốn nạn, bố láo bố lếu mất dạy quá trời, nhà này tuyệt không gả người cho mi đâu)
"..."
Nguyên lai, đều không phải là nằm mơ gặp ác mộng.
Đầu nặng như rót chì, thân thể cũng không còn sức lực mà động đậy, nhưng Sầm Lễ nửa phần buồn ngủ đều không có, cậu đã gặp qua những thai phụ, bụng nhô lên giống như bên trong nhét vào một quả bóng, ngay cả quần ào bình thường cũng không mặc vừa, đi ở trên đường, liếc mắt một cái có thể biết là người đang mang thai.
Cậu không cách nào tưởng tượng được, chính mình có ngày cũng sẽ biến thành như vậy, sợ sẽ bị người thấy, coi cậu như quái vật.
Ninh Tu Viễn từ trong phòng tắm đi ra, mặc kệ cậu người đầy thứ bạch trọc ô uế.
Ninh Tu Viễn thấy cậu toàn thân trần trụi, tốt bụng đưa cho cậu một cái áo sơ mi trắng ngoại cỡ, khó khăn lắm cũng chỉ che tới được phần mông.
Ninh Tu Viễn thích nhìn cậu bộ dáng trần trụi không nhiễm một hạt bụi trần, sau đó đem cậu hoàn toàn vấy bẩn.
Trong không khí tản ra nồng nặc mùi hoan ái, Ninh Tu Viễn nằm ở bên cạnh cậu, như là ngủ rồi.
Sầm Lễ giấc ngủ rất nông, cậu nghe thấy được ngoài cửa truyền đến tiếng tranh luận, có liên quan đến cậu, nhưng cậu lại chết lặng trên mặt không chút biểu tình.
"Thiếu gia! Cậu đây là hồ đồ! Dạng phụ nữ nào mà chả tìm thấy?? Ai biết cậu ta có tâm tư dư thừa nào khác hay không, cậu ta sẽ hại cậu!" Lý thẩm tận tình khuyên bảo, "Nếu cậu muốn có con, có thể bảo lão gia giúp cậu tìm một đối tượng thật môn đăng hộ đối mà kết hôn." (Lúc đầu mình cũng chỉ nghĩ rằng dì Lý không biết chuyện NTV làm với Sầm Lễ nên mới có ác cảm với cậu, không ngờ rằng dì Lý cũng thật đáng ghét mà, cứ luôn miệng môn đăng hộ đối, song lại kêu NTV người gì mà chả tìm được, tức là dì biết chuyện nhưng nhắm mắt bỏ qua:)))))
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, "Cháu rất rõ những việc cháu đang làm.''
Cậu sinh con liền có thể sinh, lại không cần cho cậu danh phận, chỉ cần cho cậu một chỗ ở là được. ( Vai*** luôn, khum hiểu sao có thể nghĩ vậy, chỉ ước gì cuối truyện ngược chết Viễn cẩu rồi kết BE cho tôi nhờ)
"Nhưng cậu như vậy sẽ giấu không được lão gia, đến lúc đó lão gia mà biết, cũng sẽ không để cạu giữ lại cậu ta bên người."
"Dì Lý, ngài không nên nhiều lời." Ninh Tu Viễn biểu tình lạnh xuống, "Dì vẫn là đi nấu canh đi."
Lý thẩm sắc mặt khó xử," ta đây cũng là vì muốn tốt cho cậu,lần trước cậu ta còn bóp cổ Giang thiếu gia, ai biết cậu ta là người thế nào, ngày nào đó sẽ không làm hại cậu."
"Cậu ấy không dám."
"..."Lý thẩm thấy mình khuyên bảo không có tác dụng, chỉ có thể tức giận một tiếng.
Giang Ngôn cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, từ trong phòng ngủ đi ra, nhỏ giọng hỏi, "A Viễn, Sầm Lễ có thể mang thai sao?"
"Ừ." Ninh Tu Viễn lên tiếng.
"Nếu cậu ấy mang thai rồi sinh con, anh định sẽ như thế nào?" Giang Ngôn hỏi.
"Đến lúc đó lại nói."
Thấy Ninh Tu Viễn thái độ không quan tâm nói, Giang Ngôn trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, "A Viễn anh bỏ rơi em lâu nhu vậy, nói sẽ cùng em đi xem phim, kết quả lại đột nhiên có việc rời đi."
Ninh Tu Viễn ngữ khí tốt hơn một chút, "Cuối tuần sẽ ở với em, có thể chứ?"
Giang Ngôn gật gật đầu. (Tự dưng tác giả để Giang Lữ, khum biết thế nào nên mình sửa lại thành Giang Ngôn nhé)
Sầm Lễ gắng sức đứng dậy, chậm rì rì từ trên giường đi xuống, từ trong quần áo lấy ra điện thoại.
Cậu nhắn cho Bạch Thành Úc, nhờ đối phương giúp cậu đem thuốc tránh thai tới đây.
*******************************
Ngồi edit sụn cả lưng kết quả đọc được toàn là mấy thứ khốn nạn khiến mình tức ói:)))) Hôm nay có 5 chương, sẽ edit từ từ đến tối nhé hahahahahahahahahahahahahaha chứ tức quá khum chịu được mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất