Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 53: Phơi Bày Ra Ánh Sáng
Mấy ngày liền không trở lại trường học.
Đáng được ăn mừng chính là, những lời đồn đãi không còn truyền ra nữa, không khí trong trường vẫn bình thường.
Sầm Lễ ngồi trong phòng học nghe giảng bài, thời gian giống như quay trở về lúc trước, Sầm Lễ cầm lấy bút, ghi chép lại các kiến thức cần lưu ý, cũng may chương trình học ở trường không nhiều lắm, mấy ngày nghỉ mất tiết, rất nhanh được bổ sung đầy đủ.
"Sầm Lễ, mấy ngày qua cậu đi đâu vậy?" Đinh Hạo đi tới, sau đó đè thấp giọng, đứng trước mặt Sầm Lễ nói, "Nếu cậu cùng Ninh Tu Viễn không có quan hệ, vì sao sau mỗi lần hắn tới tìm cậu, cậu đều phải xin nghỉ vài ngày?"
"Tôi ở đâu, đi nơi nào cũng không liên quan tới cậu." Sầm Lễ mở miệng nói.
"Xác thật không liên quan tới tôi, chỉ là tôi không muốn người nào đó làm ảnh hưởng tới danh dự của trường." Đinh Hạo cười cười.
Lúc trước Sầm Lễ còn chưa thể xác định, hiện tại nghĩ đến, khẳng định là Đinh Hạo nói cho Ninh Tu Viễn.
Vốn cậu không muốn kết thù gây oán với ai, nhưng lại luôn có người vội tìm đến phiền toái gây rối.
Lúc trước trường có thông báo danh sách nhận học bổng, bởi vì cậu học tập cùng phẩm hạnh đều rất tốt, lớp học chọn cậu, đến nỗi hiện tại, đại khái là bởi vì danh sách trao đổi du học sinh, đến học kì sau sẽ xác định rõ.
"Danh sách trao đổi du học sinh, tôi sẽ không tranh giành với cậu, cậu cũng không cần đánh chủ ý gì lên người tôi."
Như bị người khác chọc đúng tim đen, Đinh Hạo có chút thẹn quá hóa giận," Ai nói là bởi vì chuyện này, cậu đừng quá tự cho mình là đúng, đừng tưởng rằng lần trước thầy Hàn giúp cậu, tôi sẽ không biết quan hệ giữa cậu và Ninh Tu Viễn."
"Có quan hệ gì?" Sầm Lễ hỏi lại.
Đinh Hạo kỳ thật có điểm sợ Ninh Tu Viễn, nếu như Sầm Lễ cùng Ninh Tu Viễn thật sự đã làm chuyện đó, người trong cuộc chắn chắn sẽ không để truyện lộ ra ngoài, nếu gã dám nói ra, sợ là Ninh Tu Viễn sẽ gây phiền toái cho gã.
Lần trước gã mồm nhanh hơn não, mới không nghĩ nhiều như vậy.
Tiếng chuông báo vang lên, Đinh Hạo phẫn hận nắm chặt tay, tức hộc máu rời đi.
Tới giữa trưa, người trong phòng học đã sớm rời đi, Sầm Lễ không biết có nên đi hay không, cậu không muốn trở lại ký túc xá, đối mặt với chất vấn của Đinh Hạo.
Lâu lắm không ra ngoài thư giãn, mặc kệ thời tiết bên ngoài rét buốt thế nào, Sầm Lễ vẫn là đừng ngoài hành lang, nhìn cảnh tượng dưới sân trường một vẻ hài hòa.
Phía sau đột nhiên được người phủ thêm một kiện áo ngoài*(Câu này mình thấy để nguyên thì hay edit ra thì hơi thô nên để nguyên nhé), Sầm Lễ ngơ ngẩn quay đầu lại, phát hiện người tới là Hàn Kham.
"Thầy Hàn."
"Sầm Lễ." Hàn Kham ánh mắt thâm thúy," Vì sao em luôn giấu tâm sự trong lòng?"
"..."Sầm Lễ không biết nên trả lời như thế nào, lại nghĩ tới điều kiện mà Ninh Tu Viễn đưa ra khi đồng ý cho cậu trở lại trường học.
"Tôi biết em là bị uy hiếp, em là người thế nào tôi đều hiểu rất rõ."
Sầm Lễ cầm lấy chiếc áo khoác trên người, muốn trả lại cho Hàn Kham, cậu chỉ sợ sẽ lầm bẩn áo của Hàn Kham, "Thầy Hàn, chuyện này xin thầy đừng nhắc lại nữa, em xin lỗi vì đã cô phụ sự kỳ vọng của thầy.''
Tay cậu vẫn cầm chiếc áo khoác, Hàn Kham không có ý định nhận lại, sắc mặt kia thoạt nhìn chỉ sợ là đối với cậu thất vọng tột đỉnh.
Sầm Lễ lòng bàn tay đều là mồ hôi, nội tâm loạn thành một đoàn, cậu nhìn như bình tĩnh nói," em cùng Ninh Tu Viễn có quan hệ, em có thể tự mình xử lý tốt, không cần làm phiền đến thầy."
Cậu cũng không muốn, Hàn Kham sẽ điều tra cậu, càng tra sẽ biết càng nhiều thứ kinh tởm, trước kia cậu ở bên cạnh Hàn Kham, sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng hiện giờ, đối với cậu mà nói đều trở thành gánh nặng.
Hàn Kham nói, "Tôi không cảm thấy em làm phiền tôi."
"..." Sầm Lễ không có trả lời.
Hàn Kham tới gần chút, lại nói, "Sầm Lễ, tôi đã sớm nói, nếu em muốn tìm người giúp đỡ, có thể nói với tôi, mấy năm nay em cũng giúp tôi không ít, chẳng lẽ tôi không thể giúp đỡ em sao?"
"Hai việc này, tính chất không giống nhau." cậu giúp Hàn Kham đều là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng Ninh Tu Viễn nếu như hắn lên cơn điên, ai cũng không biết hắn sẽ làm gì Hàn Kham.
"Khác nhau như thế nào?" Hàn Kham hỏi.
Sầm Lễ trả lại áo khoác cho Hàn Kham, môi mỏng mấp máy nói, "Em tự nguyện ở bên hắn."
"Thật xin lỗi đã làm thầy thất vọng rồi, chuyện này dừng ở đây đi, em cùng hắn có quan hệ gì, thầy nếu đã biết, cũng không cần quan tâm tới em như trước kia nữa." Sầm Lễ tiếng nói có chút ấm ức.
Vài lần cùng Hàn Kham nói chuyện với nhau, đối phương cũng sẽ hỏi đến cùng mới thôi, nhưng sẽ không yêu cầu cậu nhất định phải trả lời những câu hỏi khó mở miệng.
Nhưng mà lúc này đây, cậu vừa dứt lời, Hàn Kham liền vây cậu lại, khu dạy học trống vắng, sẽ không có người để ý đến bọn họ.
"Thầy...Thầy Hàn." Sầm Lễ trên mặt mang theo vài phần sợ hãi.
Hàn Kham đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu, "Tôi sao có thể làm như vậy, tỏ ra không quen biết em sao?"
*******************************
Khổ thế nhỉ, đã có bạch liên hoa là nam rồi lại có pháo hôi cũng là nam:))))) Một ảo tưởng một nhiều chuyện T____T Nhưng có điểm chung không thể chung hơn đó là đều đáng ghét như
Đáng được ăn mừng chính là, những lời đồn đãi không còn truyền ra nữa, không khí trong trường vẫn bình thường.
Sầm Lễ ngồi trong phòng học nghe giảng bài, thời gian giống như quay trở về lúc trước, Sầm Lễ cầm lấy bút, ghi chép lại các kiến thức cần lưu ý, cũng may chương trình học ở trường không nhiều lắm, mấy ngày nghỉ mất tiết, rất nhanh được bổ sung đầy đủ.
"Sầm Lễ, mấy ngày qua cậu đi đâu vậy?" Đinh Hạo đi tới, sau đó đè thấp giọng, đứng trước mặt Sầm Lễ nói, "Nếu cậu cùng Ninh Tu Viễn không có quan hệ, vì sao sau mỗi lần hắn tới tìm cậu, cậu đều phải xin nghỉ vài ngày?"
"Tôi ở đâu, đi nơi nào cũng không liên quan tới cậu." Sầm Lễ mở miệng nói.
"Xác thật không liên quan tới tôi, chỉ là tôi không muốn người nào đó làm ảnh hưởng tới danh dự của trường." Đinh Hạo cười cười.
Lúc trước Sầm Lễ còn chưa thể xác định, hiện tại nghĩ đến, khẳng định là Đinh Hạo nói cho Ninh Tu Viễn.
Vốn cậu không muốn kết thù gây oán với ai, nhưng lại luôn có người vội tìm đến phiền toái gây rối.
Lúc trước trường có thông báo danh sách nhận học bổng, bởi vì cậu học tập cùng phẩm hạnh đều rất tốt, lớp học chọn cậu, đến nỗi hiện tại, đại khái là bởi vì danh sách trao đổi du học sinh, đến học kì sau sẽ xác định rõ.
"Danh sách trao đổi du học sinh, tôi sẽ không tranh giành với cậu, cậu cũng không cần đánh chủ ý gì lên người tôi."
Như bị người khác chọc đúng tim đen, Đinh Hạo có chút thẹn quá hóa giận," Ai nói là bởi vì chuyện này, cậu đừng quá tự cho mình là đúng, đừng tưởng rằng lần trước thầy Hàn giúp cậu, tôi sẽ không biết quan hệ giữa cậu và Ninh Tu Viễn."
"Có quan hệ gì?" Sầm Lễ hỏi lại.
Đinh Hạo kỳ thật có điểm sợ Ninh Tu Viễn, nếu như Sầm Lễ cùng Ninh Tu Viễn thật sự đã làm chuyện đó, người trong cuộc chắn chắn sẽ không để truyện lộ ra ngoài, nếu gã dám nói ra, sợ là Ninh Tu Viễn sẽ gây phiền toái cho gã.
Lần trước gã mồm nhanh hơn não, mới không nghĩ nhiều như vậy.
Tiếng chuông báo vang lên, Đinh Hạo phẫn hận nắm chặt tay, tức hộc máu rời đi.
Tới giữa trưa, người trong phòng học đã sớm rời đi, Sầm Lễ không biết có nên đi hay không, cậu không muốn trở lại ký túc xá, đối mặt với chất vấn của Đinh Hạo.
Lâu lắm không ra ngoài thư giãn, mặc kệ thời tiết bên ngoài rét buốt thế nào, Sầm Lễ vẫn là đừng ngoài hành lang, nhìn cảnh tượng dưới sân trường một vẻ hài hòa.
Phía sau đột nhiên được người phủ thêm một kiện áo ngoài*(Câu này mình thấy để nguyên thì hay edit ra thì hơi thô nên để nguyên nhé), Sầm Lễ ngơ ngẩn quay đầu lại, phát hiện người tới là Hàn Kham.
"Thầy Hàn."
"Sầm Lễ." Hàn Kham ánh mắt thâm thúy," Vì sao em luôn giấu tâm sự trong lòng?"
"..."Sầm Lễ không biết nên trả lời như thế nào, lại nghĩ tới điều kiện mà Ninh Tu Viễn đưa ra khi đồng ý cho cậu trở lại trường học.
"Tôi biết em là bị uy hiếp, em là người thế nào tôi đều hiểu rất rõ."
Sầm Lễ cầm lấy chiếc áo khoác trên người, muốn trả lại cho Hàn Kham, cậu chỉ sợ sẽ lầm bẩn áo của Hàn Kham, "Thầy Hàn, chuyện này xin thầy đừng nhắc lại nữa, em xin lỗi vì đã cô phụ sự kỳ vọng của thầy.''
Tay cậu vẫn cầm chiếc áo khoác, Hàn Kham không có ý định nhận lại, sắc mặt kia thoạt nhìn chỉ sợ là đối với cậu thất vọng tột đỉnh.
Sầm Lễ lòng bàn tay đều là mồ hôi, nội tâm loạn thành một đoàn, cậu nhìn như bình tĩnh nói," em cùng Ninh Tu Viễn có quan hệ, em có thể tự mình xử lý tốt, không cần làm phiền đến thầy."
Cậu cũng không muốn, Hàn Kham sẽ điều tra cậu, càng tra sẽ biết càng nhiều thứ kinh tởm, trước kia cậu ở bên cạnh Hàn Kham, sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng hiện giờ, đối với cậu mà nói đều trở thành gánh nặng.
Hàn Kham nói, "Tôi không cảm thấy em làm phiền tôi."
"..." Sầm Lễ không có trả lời.
Hàn Kham tới gần chút, lại nói, "Sầm Lễ, tôi đã sớm nói, nếu em muốn tìm người giúp đỡ, có thể nói với tôi, mấy năm nay em cũng giúp tôi không ít, chẳng lẽ tôi không thể giúp đỡ em sao?"
"Hai việc này, tính chất không giống nhau." cậu giúp Hàn Kham đều là chuyện nhỏ không tốn sức, nhưng Ninh Tu Viễn nếu như hắn lên cơn điên, ai cũng không biết hắn sẽ làm gì Hàn Kham.
"Khác nhau như thế nào?" Hàn Kham hỏi.
Sầm Lễ trả lại áo khoác cho Hàn Kham, môi mỏng mấp máy nói, "Em tự nguyện ở bên hắn."
"Thật xin lỗi đã làm thầy thất vọng rồi, chuyện này dừng ở đây đi, em cùng hắn có quan hệ gì, thầy nếu đã biết, cũng không cần quan tâm tới em như trước kia nữa." Sầm Lễ tiếng nói có chút ấm ức.
Vài lần cùng Hàn Kham nói chuyện với nhau, đối phương cũng sẽ hỏi đến cùng mới thôi, nhưng sẽ không yêu cầu cậu nhất định phải trả lời những câu hỏi khó mở miệng.
Nhưng mà lúc này đây, cậu vừa dứt lời, Hàn Kham liền vây cậu lại, khu dạy học trống vắng, sẽ không có người để ý đến bọn họ.
"Thầy...Thầy Hàn." Sầm Lễ trên mặt mang theo vài phần sợ hãi.
Hàn Kham đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu, "Tôi sao có thể làm như vậy, tỏ ra không quen biết em sao?"
*******************************
Khổ thế nhỉ, đã có bạch liên hoa là nam rồi lại có pháo hôi cũng là nam:))))) Một ảo tưởng một nhiều chuyện T____T Nhưng có điểm chung không thể chung hơn đó là đều đáng ghét như
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất