Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 95: Không Bình Yên

Trước Sau
"Anh đã sớm biết, có phải không?" Sầm Lễ hỏi hắn.

"..."Ninh Tu Viễn không trả lời.

"Rõ ràng anh đã biết, lại lừa gạt tôi." Sầm Lễ mí mắt rũ xuống, "Tôi còn chưa kịp nói mấy câu với mẹ, từ rất lâu mẹ đã muốn thấy tôi."

"..."

Trong nháy mắt, Ninh Tu Viễn mới ý thức được, bản thân đã đưa ra một quyết định không hề chính xác tẹo nào.

Hắn mấp máy môi, nhưng lại không phát ra tiếng.

Hàn Kham đi tới, thấp giọng nói, "Dì đã nói với tôi rồi, em đã chăm sóc bà rất tốt."

Ninh Tu Viễn nghĩ muốn tách Hàn Kham ra, ôm Sầm Lễ vào trong lồng ngực, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, lại không thể tìm thấy một câu an ủi hợp lý.

Sau khi rời khỏi nhà tang lễ, bên ngoài trời bắt đầu nổi cơn mưa phùn, có thể là sắp đầu xuân, lượng nước mưa cũng trở nên nhiều hơn, trong không khí tràn ngập cỗ hơi ẩm ướt, Sầm Lễ ôm hũ tro cốt trong lòng.

Cậu đứng bên ven đường gọi một chiếc xe, Ninh Tu Viễn hỏi, "Cậu muốn đi đâu?"

"Về nhà."

Có lẽ là không muốn bị người khác quấy rầy, Sầm Lễ quay đầu lại, nói với bọn họ, "Tôi muốn ở bên cạnh bà nhiều hơn."

Dứt lời, Sầm Lễ khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy bi thương, "Ninh Tu Viễn, nếu anh dám tới gần, thì đứa bé trong bụng cũng nên biến mất đi."

"Đứa bé cũng là cốt nhục của cậu đấy." Ninh Tu Viễn sắc mặt phát trầm.

"Không phải, thứ có liên quan tới anh, với tôi mà nói đều chỉ là trói buộc."

" Sầm Lễ!"

Sầm Lễ ngồi vào xe, đóng chặt cửa xe lại, ngăm cách Ninh Tu Viễn ở bên ngoàicửa xe, lời nói của đối phương, cậu đương nhiên không nghe thấy gì cả.

Đã rất lâu cậu không trở về nhà.

Trong con hẻm chật chội, gian nhà thấp bé kia là nơi cậu đã ở mười mấy năm, trong lòng bàn tay nắm chặt một chiếc chìa khóa đã rỉ sét, cậu tìm thấy nó từ một cái rương ở tầng chót, có lẽ cậu đã liệu qua sau khi quen biết Ninh Tu Viễn, sẽ không trở lại đây nữa.

Tóc bị nước mưa xối ướt, Sầm Lễ mở cửa ra, thấy đồ đạc bên trong vẫn được sắp xếp như cũ, từ cửa chính đi vào có một cái bàn gỗ, trên mặt bày biện vài món đồ, chỉ là đồ dùng đã phủ một lớp bụi, bên tay trái chính là phòng cậu, trên cửa gỗ đã giăng không ít mạng nhện



Thanh âm cậu ôn hòa hơn chút, nói, "Mẹ, con mang mẹ về nhà."

Cậu biết mẹ rất thích sạch sẽ, liền cầm cái chổi quét dọn nhà thật sạch, tuy rằng loại việc này, mẹ trước kia sẽ không để cậu làm, nhưng cậu của hiện tại cũng không cảm thấy ngượng tay chút nào.

Cậu dọn nhà sạch sẽ xong xuồi, cuộc sống như trở lại nhiều năm trước đây.

Trên mặt bàn còn bày đống sách cao trung, Sầm Lễ mở ra nhìn vài trang, trong sách còn lưu bút tích của cậu.

Cậu nghĩ, nếu cậu ngồi lại trên bàn học tập, mẹ có thể giống như trước kia không, bưng tới cho cậu một chén canh nóng, để cậu làm ấm mình.

Sầm Lễ ôm hũ tro cốt ở trong ngực, cuộn tròn thân lại một góc.

Quần áo thì ướt đẫm, nhưng môi lại khô khốc đến nứt ra, bên tai truyền tiếng nước mưa rơi xuống mái hiên, cậu vẫn luôn sợ trời dông tố, loại thời tiết này nếu ở trong quá khứ, cậu đều sẽ trốn ở trong phòng không đi ra.

Cậu giống như thấy mẹ đẩy cửa phòng ra, răn dạy cậu đã lớn như vậy rồi, còn còn để tóc ướt mà không lau khô, còn học mấy bé con ngồi bệt trên mặt đất.

Cậu mỉm cười, chỉ là có dòng nước, chảy xuống.

Khi còn nhỏ bị té ngã, mẹ sẽ dạy dỗ cậu, vấp ngã ở đâu phải tự đứng lên ở đó, đàn ông con trai cũng không thể dễ dàng rơi lệ, phải kiên cường. Nhưng cậu phải kiên cường thế nào đây.

Thân thể dần dần lạnh buốt, cậu lại cảm giác như bản thân được giải thoát rồi.

Lần nữa tỉnh lại, cậu đã nằm ở trên giường rồi.

Sầm Lễ mở mắt ra, hoảng hốt nhìn xung quanh, nơi này vẫn là nhà cậu, chỉ là bên ngoài trời đã tạnh mưa.

"Rốt cục em cũng tỉnh." Trong không khí truyền đến giọng nam trầm thấp.

Sầm Lễ thành thật nhìn người trước mặt.

Hàn Kham nói, "Em đã ngủ suốt một ngày, tôi đã nấu canh gừng cho em xua đi cái lạnh, em có muốn ăn gì không, có thể nói cho tôi biết."

Sầm Lễ nhất thời không nói gì, nguyên lai cậu vẫn còn sống.

Hàn Kham đến gần chút, giúp cậu đắp kín chăn, lại nói," Trạng thái hiện tại của em, tôi không thể yên tâm để em ở một mình trong nhà, Sầm Lễ, con người phải luôn có cầu tiến, không thể luôn nghĩ tới chuyện của quá khứ, chờ sinh con xong, em hãy tiếp tục đến trường học tập đi, chậm một năm, người quen biết em không còn nhiều lắm."

Lúc trước anh phát hiện tinh thần Sầm Lễ không ổn lắm, cũng may anh đã tra qua hồ sơ học sinh, biết được địa chỉ nhà Sầm Lễ, cửa phòng không có khóa, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Sầm Lễ cuộn tròn ở góc tường, lúc ấy đầu tóc Sầm Lễ ướt dầm dề, toàn thân lạnh băng.



Anh cởi giúp Sầm Lễ áo ngoài bị mưa thấm ướt, lúc này mới chú ý tới thân hình đơn bạc, duy chỉ có bụng nhỏ hơi gồ lên, nghĩ đến đứa bé cũng đã hơn ba tháng.

Anh còn chú ý tới, cổ tay trái Sầm Lễ có một vết sẹo, tuy rằng đã kết vảy, cũng có thể tưởng tượng được miệng vết thương có bao nhiêu dọa người.

Trong lòng che trời lấp đất nổi cơn phẫn nộ, hành vi của Ninh Tu Viễn không còn tình người nữa rồi, thế mà dám phá hỏng tiền đồ như cẩm của người khác như vậy.

Tiền đồ như cẩm : Ý trên mặt chữ

Khó trách mỗi khi anh anh tới gần Sầm Lễ, cậu sẽ như con thỏ nhỏ bị dọa sợ mà trốn chạy, Sầm Lễ cũng chưa bao giờ đáp lại lời tỏ tình của anh, nói vậy cũng là sợ.

Nếu anh có thể sớm một chút chú ý tới Sầm Lễ thì tốt rồi, sớm một chút biết được mọi khuất nhục mà cậu phải chịu, có lẽ là có thể ngăn chặn mấy việc điên cuồng Ninh Tu Viễn làm lại.

Qua hồi lâu, Sầm Lễ mới trả lời," Được ạ."

Hàn Kham lúc này mới thoáng thả lỏng tâm tình, anh nói, "Trong khoảng thời gian này, em có thể tới nhà tôi ở tạm, đừng nói với tôi là cảm thấy phiền toái, nếu em không ngại, đến lúc đó cũng có thể đợi sau khi học xong thì đến trợ giúp tôi, hiện tại không có em giúp tôi dịch tư liệu, người khác luôn dịch sai từ không ít, tôi còn phải phí nhiều thời gian để đi sửa lỗi cho người khác."

"Em muốn ở đây qua đầu thất." Sầm Lễ nói.

Tuần thất đầu tiên : Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà.

"Được." Hàn Kham lên tiếng,"Dì khẳng định không muốn nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của em, mấy ngày nay em nên điều chỉnh trạng thái tốt hơn chút."

Sầm Lễ gật gật đầu.

"Vậy trước tiên em hãy đi nghỉ ngơi."

Hàn Kham đi ra ngoài, diện tích phòng ốc nhỏ hẹp, phòng bếp cách phòng ngủ không xa, Sầm Lễ nghe thấy tiếng dao thái đồ truyền từ phòng bếp đến.

Cậu chỉ là không nghĩ tới Hàn Kham lại vì cậu mà lo lắng, đến nỗi tương lai sau này, cậu cũng không biết Ninh Tu Viễn có thể buông tha cho cậu hay không.

Trong đầu trống rỗng.

Sầm Lễ chậm rãi từ trên giường đi xuống, thấy hũ tro cốt đặt trên bàn.

"Rất xin lỗi, em khiến thầy phải thất vọng rồi." Sầm Lễ tiếng nói rất thấp.

Cậu nghĩ, cái gì mới khiến cho người khác phải thống khổ? Nếu cậu hiện tại đã chết, Ninh Tu Viễn qua đoạn thời gian nữa sẽ tìm bạn giường mới, đời sống sau này sẽ thường xuyên qua lại, sau đó quên đi cậu không nhớ gì nữa.

Cậu muốn khiến cho người này, vĩnh viễn sống không được yên ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau