Chương 18
Ngày hôm sau, hai người đến trường học đưa thêm một ít văn phòng phẩm, lần này Đoạn Minh Sâm rất tích cực: "Trước khi về, em có thể dạy các bạn nhỏ một buổi giáo dục giới tính được không?"
"Em đối với việc này luôn nhớ mãi không quên hả?"
Đoạn Minh Sâm quay đầu nghiêm túc nói: "Đây là chút ít tri thức có thể giảng dạy của em nha."
"Xem ra em rất tự hào nhỉ?"
Đoạn Minh Sâm không biết xấu hổ là gì: "Đúng thế."
Khi hai người đến đưa đồ dùng cho hiệu trưởng, đúng lúc trường học tổ chức hội thao, tất cả các bạn nhỏ đều đang xếp hàng trước ghế của mình, Đoạn Minh Sâm chưa từng thấy một hội thao nào đơn sơ như vậy, cậu vỗ vỗ vai Ôn Hạc Xuyên: "Chúng ta ở lại xem hết rồi hãy về nhé?"
Ôn Hạc Xuyên gật đầu, lễ phép hỏi ý hiệu trưởng xem hai người ở lại có tiện hay không.
Hiệu trưởng vốn muốn mời bọn họ ở lại xem, nghe Ôn Hạc Xuyên hỏi tới liền nhiệt tình đồng ý.
Đoạn Minh Sâm tản bộ đến gần chỗ các bạn nhỏ đang chuẩn bị thi đấu, cậu tính hỏi tụi nhỏ vài câu về các hạng mục thi. Vừa thấy Đoạn Minh Sâm lại gần, đám nhỏ liền nhanh chóng đứng dậy trả lời, trường của bọn họ không có quá nhiều học sinh nên ở đây khi thi đấu không phân biệt tuổi tác. Cậu ngó xung quanh, thấy một bạn nhỏ lớp bốn đang đứng cùng các anh lớp năm lớp sáu chuẩn bị thi chạy 800 mét, chiều cao của đàn anh lớp sáu rõ ràng chiếm ưu thế hơn: "Mấy đứa thi đấu vậy có công bằng không đó?"
Một nhóc lớp sáu cao to ngại ngùng nói: "Dạ thầy Đoạn, nhóc Lưu Dương này dù chỉ mới lớp bốn nhưng chạy rất nhanh luôn. Hiệu trưởng hay nói cậu ấy chạy nhanh như báo, lần nào thi nhóc ấy cũng đứng nhất hết đó."
Lưu Dương tràn đầy tự tin gật đầu: "Thầy thể dục có nói thể thao không phân biệt tuổi tác, chỉ cần chạy nhanh là được."
Đoạn Minh Sâm vò vò đầu cậu nhóc: "Nhóc con rất tự tin ha."
"Vâng! Con chạy nhanh nhất trường luôn đó!"
"Ai da tự cao quá rồi nha."
"Nếu thầy không tin thì có thể so tài với con nha."
Đoạn Minh Sâm khóe miệng giật giật: "Thầy hả? Thầy mà làm như thế chẳng khác nào đang bắt nạt bạn nhỏ."
Lưu Dương khẳng định lần nữa: "Thể thao không phân biệt tuổi tác, như vậy không tính là bắt nạt."
"Để con nói cho thầy nghe nha, con có biệt danh là tia chớp, nếu con chạy thắng thầy thì thầy không được khóc đâu á."
Lưu Dương vẫn kiên trì, nhóc còn ưỡn cao bộ ngực bé con: "Là đàn ông thì không sợ thua."
Đoạn Minh Sâm nhìn dáng vẻ tự tin của nhóc con, cậu thật muốn trêu ghẹo một lần: "Chờ một tí nha."
Cậu nhìn một vòng quanh sân, phát hiện Ôn Hạc Xuyên đang cùng hiệu trưởng nói chuyện, thế là chạy một mạch đến chào hỏi hiệu trưởng, sau đó nói với Ôn Hạc Xuyên: "Em muốn thi chạy 800 mét."
Ôn Hạc Xuyên nhìn cậu đánh giá: "Em được không đó?"
Đoạn Minh Sâm trừng hắn: "Anh xem thường ai hả? Nếu em về nhất thì thưởng gì đây?"
Ôn Hạc Xuyên nhìn đám nhóc phía xa: "Thua thì rất khó coi đó."
"Được hay không là chuyện của em, nhưng phần thưởng là việc của anh."
Ôn Hạc Xuyên nhếch miệng cười: "Được, thắng thì có thưởng."
"Là anh nói đó."
"Nếu em không ngại."
"Em thì có gì để ngại ngùng."
Nói xong liền quay đầu chạy tới khu thi đấu tiếp tục khoác lác với bọn nhỏ, Ôn Hạc Xuyên nhìn nhìn hướng đó rồi xoay qua nói với hiệu trưởng: "Thật xin lỗi, chúng ta nói tiếp nào."
Qua tầm mười phút, giáo viên thể chất cầm loa hô lớn để các học sinh thi chạy 800 mét chuẩn bị vào vị trí, điện thoại Ôn Hạc Xuyên rung lên, hắn lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Đoạn Minh Sâm: Chờ em ở vạch đích nha.
Sân trường khá nhỏ nên không dùng để thi đấu, các thầy thể chất đã chuẩn bị một đường đua 800 mét khác. Xuất phát từ cổng trường, các thí sinh chạy một đường tròn rồi sẽ quay lại cổng trường, điểm bắt đầu cũng chính là vạch đích.
Đoạn Minh Sâm nổi bật giữa đám nhóc một mét ba, trông cậu như hạc giữa bầy gà. Trước khi tiếng còi thổi lên, cậu quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên, miệng nói thầm hai từ với hắn.
Ôn Hạc Xuyên đút hai tay vào túi, gật gật đầu.
Tiếng còi vừa vang lên, các thí sinh chạy vút đi như một đám báo nhỏ, Đoạn Minh Sâm nhất thời phản ứng không kịp: "Gấp như vậy làm gì!! Thi đấu hữu nghị thôi mà!!" Sau đó cũng chạy bước dài đuổi theo.
Ôn Hạc Xuyên nhìn bọn họ chạy đến một khúc quanh rồi biến mất, hiệu trưởng bảo hắn vào ngồi ghế đá trong sân cho mát, nhưng Ôn Hạc Xuyên mỉm cười từ chối: "Cháu chờ cậu ấy, bác cứ vào trong."
Nắng trưa chói chang, Ôn Hạc Xuyên đứng ở vạch đích nghĩ thầm không biết ai sẽ chạy về trước, nếu là Đoạn Minh Sâm thì hắn nên thưởng gì cho cậu nhỉ? Còn nếu không phải thì hắn có nên an ủi cậu một chút không? Dù sao cũng thua trước học sinh tiểu học.
Đường đua 800 mét không dài, qua mấy phút Ôn Hạc Xuyên vẫn chưa nghĩ được gì, đến khi phục hồi tinh thần liền thấy Đoạn Minh Sâm chạy lao ra từ một ngã rẽ, cậu vừa chạy vừa lo lắng. Khi gần đến đích cậu mới thả dần tốc độ, tay Ôn Hạc Xuyên vốn đang đút túi liền dang rộng, ngay sau đó cậu như một cơn gió ùa vào lòng hắn. Hai tay Ôn Hạc Xuyên vững vàng ôm chặt Đoạn Minh Sâm, nghe rõ được hơi thở gấp gáp cùng nhịp tim đang đập nhanh của cậu.
Đoạn Minh Sâm ôm chặt cổ hắn, hai má đỏ bừng: "Thấy em lợi hại chưa."
Ôn Hạc Xuyên ôm cậu gật đầu: "Lợi hại."
Đoạn Minh Sâm đắc ý cười cười, cậu sờ sờ lên trái tim đang đập nhanh vì chạy của mình, sau đó lại sờ lên ngực Ôn Hạc Xuyên: "Ủa? Nhịp tim của anh không đúng lắm."
Ôn Hạc Xuyên khẽ nở nụ cười: "Không đúng chỗ nào?"
"Đập hơi nhanh đó."
"Em lao vào anh mà."
Đoạn Minh Sâm quay đầu nhìn, hai người vừa vặn được một hòn đá to che lại, cậu liếm liếm môi hỏi: "Em lao vào anh chỗ nào?"
Ôn Hạc Xuyên không chút do dự trả lời: "Vào tim."
Ôn Hạc Xuyên vừa dứt lời, Đoạn Minh Sâm nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi hắn: "Nhớ thưởng cho em đó." Nói rồi tuột khỏi người hắn, qua vài giây sau bạn nhỏ Lưu Dương từ khúc quanh chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Thầy Đoạn ăn gian!!! Thầy chạy đường tắt ra đây!"
Đoạn Minh Sâm không biết ngại cười với Ôn Hạc Xuyên: "Nhóc con này chạy nhanh quá, em phải sử dụng một xíu thủ đoạn mới lấy được phần thưởng chứ."
Ôn Hạc Xuyên mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu: "Không biết xấu hổ."
Trên đường trở về, hai tay Đoạn Minh Sâm vẫn luôn không thành thật, cứ sờ loạn lên người Ôn Hạc Xuyên. Vì đảm bảo an toàn, hắn không phản ứng lại với cậu, mãi tới khi đến dưới lầu căn hộ mới khiêng người lên nhà. Đoạn Minh Sâm bị ném lên giường, sau đó bò tới ôm chặt vai Ôn Hạc Xuyên, đôi mắt lấp lánh mong đợi: "Nói mau, anh thưởng cho em cái gì?"
Ôn Hạc Xuyên hôn lên trán cậu một cái: "Nơi này không có món gì, trở về đưa em sau nhé?"
Đoạn Minh Sâm hào phóng nói: "Được thôi, nhưng trước mắt phải đền bù một ít ha?"
Ôn Hạc Xuyên nhìn ánh mắt đã biết cậu muốn làm gì, hắn sảng khoái cởi áo khoác: "Hôm nay tùy ý em."
Vừa dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi cậu, Đoạn Minh Sâm chủ động hé miệng cuốn lấy đầu lưỡi hắn, hai tay bận rộn cởi thắt lưng của đối phương: "Thật ra em nghĩ anh sẽ đem bản thân làm phần thưởng."
"Sao? Em muốn hả?"
"Đúng vậy." Cậu vừa nói vừa xoa xoa nhóc con hư hỏng giữa đũng quần hắn.
Ôn Hạc Xuyên tùy ý cậu làm càn: "Muốn sao nào?"
Đầu lưỡi Đoạn Minh Sâm bị hắn ngậm lấy, ậm ừ nói: "Muốn chơi anh."
Ôn Hạc Xuyên trực tiếp kéo áo sơ mi của Đoạn Minh Sâm xuống tận vai, đầu lưỡi uyển chuyển liếm cổ cậu: "Ý muốn rất hay đó."
Đoạn Minh Sâm chủ động cởi sạch đồ trên người mình, cậu cọ cọ đầu ti vào áo Ôn Hạc Xuyên: "Anh liếm cái này đi."
Ôn Hạc Xuyên nhéo nhéo mông cậu, khóe miệng câu lên: "Phóng đãng như vậy làm gì."
Đoạn Minh Sâm bất mãn ôm đầu Ôn Hạc Xuyên đè xuống: "Anh đâu có cấm không được phóng đãng! Em sẽ cho anh biết phóng đãng là gì!"
Ôn Hạc Xuyên ngậm lấy đầu ti cậu mút mạnh, Đoạn Minh Sâm "Ưm" một tiếng: "Con mẹ nó, sao lần nào anh cũng muốn hút ra sữa luôn vậy, có thể nào dịu dàng một chút được không, hiện tại em là bạn trai anh đó!"
Ôn Hạc Xuyên phối hợp dịu dàng hơn, Đoạn Minh Sâm sảng khoái lắc lư cặp mông: "Ôn Hạc Xuyên này, sao lưỡi anh lợi hại quá vậy, anh là cún hả?"
Tay Ôn Hạc Xuyên vốn đang xoa nhè nhẹ cặp mông Đoạn Minh Sâm, nghe nói vậy liền dứt khoát tuột quần cậu xuống, dùng sức đánh mạnh hai cái. Không biết Đoạn Minh Sâm đang sảng khoái hay đang đau, kêu lên hai tiếng: "Em đang con mẹ nó khen anh đó!"
"Có ai khen người khác như em sao?"
Đoạn Minh Sâm bị đánh khá đau nhưng lại cảm thấy rất thú vị. Cậu ôm đầu Ôn Hạc Xuyên lên, ánh mắt hưng phấn nói: "Anh đánh thêm lần nữa đi."
Ôn Hạc Xuyên dứt khoát đẩy cậu ngã lên giường: "Em hay lắm." Nói rồi cúi đầu cẩn thận liếm láp hai hạt đậu đỏ của cậu. Đoạn Minh Sâm bị liếm kêu loạn: "Liếm mạnh đi a a... Thật lợi hại nha.... Ôn Hạc Xuyên, có phải anh đã luyện tập qua không, so với vịtcon [*] còn lợi hại hơn a a."
[*] Vịt ở đây là ám chỉ trai bao/ callboy/ MB
Ôn Hạc Xuyên nghe cậu nói vậy, không biết nên vui hay nên giận, một tay hắn nắm lấy chồi non của cậu thuần thục vuốt. Đoạn Minh Sâm sảng khoái muốn bắn, Ôn Hạc Xuyên lại không để cậu dễ dàng thực hiện, hắn cười cười hỏi: "So với ai lợi hại hơn nào?"
Đoạn Minh Sâm nhận thấy tình hình không ổn, nhanh chóng nịnh nọt: "Anh ơi... anh lợi hại nhất, anh cho em bắn đi, xin anh mà."
Ôn Hạc Xuyên không để ý đến cậu, trực tiếp mò tay xuống xoa nắn cặp mông. Đoạn Minh Sâm thấy hắn không có ý muốn để mình bắn, cậu nhanh tay muốn tự giải quyết. Ôn Hạc Xuyên giữ tay cậu lại, Đoạn Minh Sâm gấp gáp trừng hắn: "Sao lòng dạ anh hẹp hòi thế!" Nói rồi mò tay sờ sờ nhóc con hư hỏng đã cứng ngắt của hắn. Ôn Hạc Xuyên xấu xa đè trên người cậu, Đoạn Minh Sâm chớp chớp mắt nhìn hắn ra hiệu. Ôn Hạc Xuyên phối hợp lăn qua một bên rồi ôm cậu để lên người mình, Đoạn Minh Sâm cưỡi phía trên bắt đầu cởi quần hắn, đồ vật thô to đang cầm trên tay khiến cậu yêu thích không thôi, Đoạn Minh Sâm liếm liếm khóe miệng nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Em muốn ăn."
Dứt lời liền nằm sấp xuống hôn lên nhóc con hư hỏng kia một cái, ánh mắt Ôn Hạc Xuyên tối lại: "Làm đi.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Đoạn Minh Sâm nhìn Ôn Hạc Xuyên một cái rồi trực tiếp xoay người đưa cặp mông của mình đến trước mặt hắn. Ôn Hạc Xuyên híp mắt nhìn cửa huyệt đang không ngừng co rút, hắn đưa tay nhào nặn cặp mông trước mắt rồi đột nhiên lè lưỡi liếm lên lỗ nhỏ đỏ bừng dụ người đó. Cơ thể Đoạn Minh Sâm run lên, trong miệng đang ngậm đồ vật thô to của Ôn Hạc Xuyên nên chỉ ậm ừ rên. Nhìn lỗ nhỏ đang co rút vì bị kích thích, Ôn Hạc Xuyên dùng chóp mũi cọ cọ lên rồi lại chậm rãi liếm vòng quanh. Cả người Đoạn Minh Sâm run lên bần bật, cậu thả đồ vật của Ôn Hạc Xuyên ra kêu loạn: "Sướng quá, liếm mạnh nữa đi a.... Ôn Hạc Xuyên, anh quá lợi hại.... A a liếm bên trong sướng quá...."
Sau một hồi liếm láp, Đoạn Minh Sâm chỉ biết rên ư ử, hoàn toàn quên mất mình đang định làm gì. Ôn Hạc Xuyên vỗ mông cậu hai cái: "Ngồi lên nào."
Đoạn Minh Sâm lắc lắc cái mông rầm rì chơi xấu: "Không muốn, anh liếm tiếp đi, rất thoải mái, em còn muốn... "
Ôn Hạc Xuyên nhìn bộ dạng lẳng lơ của cậu, không hề báo trước đâm một ngón tay vào lỗ nhỏ, Đoạn Minh Sâm tức giận quay đầu, oan ức nhìn hắn: "Con mẹ anh sao không liếm tiếp vậy!"
Ôn Hạc Xuyên bật cười trước bộ dạng tức giận của cậu, hắn xoa xoa mông Đoạn Minh Sâm một cái: "Mau tự mình ngồi lên."
Đoạn Minh Sâm hầm hừ xoay người lại ngồi lên, cậu đỡ lấy đồ vật của hắn rồi tự mình ngồi xuống. Ôn Hạc Xuyên sướng tê người, Đoạn Minh Sâm đắc ý nhìn hắn bị mình làm đến sảng khoái, sau đó cậu bắt đầu chuyển động mông: "Dám không liếm cho em, anh đừng hòng được bắn."
Trình độ chuyên môn về tình dục của Đoạn Minh Sâm không phải khoác lác, Ôn Hạc Xuyên nhẫn nhịn một lúc liền dứt khoát đổi khách thành chủ, hắn ngồi thẳng người ôm chặt Đoạn Minh Sâm vào lòng bắt đầu thúc mạnh lên: "Mạnh quá... Lớn quá.... Mạnh hơn một tí đi, sướng quá a a...."
Sau khi cả hai cùng bắn, Đoạn Minh Sâm nằm úp sấp trên người hắn không muốn nhúc nhích, Ôn Hạc Xuyên ôm lấy Đoạn Minh Sâm rồi lẳng lặng nghịch tóc cậu: "Đi tắm không?"
Đoạn Minh Sâm đang nằm trong lòng Ôn Hạc Xuyên ngẩng đầu lên nói: "Ôm em đi."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu, vừa định vác cậu đi như thường lệ nhưng mới vươn tay ra thì Đoạn Minh Sâm đã bò lên người, hai chân cậu quấn chặt eo hắn, Đoạn Minh Sâm hé miệng ngậm lấy vành tai Ôn Hạc Xuyên: "Anh là đồ ngốc, không biết ôm là sao luôn hả?"
"Em đối với việc này luôn nhớ mãi không quên hả?"
Đoạn Minh Sâm quay đầu nghiêm túc nói: "Đây là chút ít tri thức có thể giảng dạy của em nha."
"Xem ra em rất tự hào nhỉ?"
Đoạn Minh Sâm không biết xấu hổ là gì: "Đúng thế."
Khi hai người đến đưa đồ dùng cho hiệu trưởng, đúng lúc trường học tổ chức hội thao, tất cả các bạn nhỏ đều đang xếp hàng trước ghế của mình, Đoạn Minh Sâm chưa từng thấy một hội thao nào đơn sơ như vậy, cậu vỗ vỗ vai Ôn Hạc Xuyên: "Chúng ta ở lại xem hết rồi hãy về nhé?"
Ôn Hạc Xuyên gật đầu, lễ phép hỏi ý hiệu trưởng xem hai người ở lại có tiện hay không.
Hiệu trưởng vốn muốn mời bọn họ ở lại xem, nghe Ôn Hạc Xuyên hỏi tới liền nhiệt tình đồng ý.
Đoạn Minh Sâm tản bộ đến gần chỗ các bạn nhỏ đang chuẩn bị thi đấu, cậu tính hỏi tụi nhỏ vài câu về các hạng mục thi. Vừa thấy Đoạn Minh Sâm lại gần, đám nhỏ liền nhanh chóng đứng dậy trả lời, trường của bọn họ không có quá nhiều học sinh nên ở đây khi thi đấu không phân biệt tuổi tác. Cậu ngó xung quanh, thấy một bạn nhỏ lớp bốn đang đứng cùng các anh lớp năm lớp sáu chuẩn bị thi chạy 800 mét, chiều cao của đàn anh lớp sáu rõ ràng chiếm ưu thế hơn: "Mấy đứa thi đấu vậy có công bằng không đó?"
Một nhóc lớp sáu cao to ngại ngùng nói: "Dạ thầy Đoạn, nhóc Lưu Dương này dù chỉ mới lớp bốn nhưng chạy rất nhanh luôn. Hiệu trưởng hay nói cậu ấy chạy nhanh như báo, lần nào thi nhóc ấy cũng đứng nhất hết đó."
Lưu Dương tràn đầy tự tin gật đầu: "Thầy thể dục có nói thể thao không phân biệt tuổi tác, chỉ cần chạy nhanh là được."
Đoạn Minh Sâm vò vò đầu cậu nhóc: "Nhóc con rất tự tin ha."
"Vâng! Con chạy nhanh nhất trường luôn đó!"
"Ai da tự cao quá rồi nha."
"Nếu thầy không tin thì có thể so tài với con nha."
Đoạn Minh Sâm khóe miệng giật giật: "Thầy hả? Thầy mà làm như thế chẳng khác nào đang bắt nạt bạn nhỏ."
Lưu Dương khẳng định lần nữa: "Thể thao không phân biệt tuổi tác, như vậy không tính là bắt nạt."
"Để con nói cho thầy nghe nha, con có biệt danh là tia chớp, nếu con chạy thắng thầy thì thầy không được khóc đâu á."
Lưu Dương vẫn kiên trì, nhóc còn ưỡn cao bộ ngực bé con: "Là đàn ông thì không sợ thua."
Đoạn Minh Sâm nhìn dáng vẻ tự tin của nhóc con, cậu thật muốn trêu ghẹo một lần: "Chờ một tí nha."
Cậu nhìn một vòng quanh sân, phát hiện Ôn Hạc Xuyên đang cùng hiệu trưởng nói chuyện, thế là chạy một mạch đến chào hỏi hiệu trưởng, sau đó nói với Ôn Hạc Xuyên: "Em muốn thi chạy 800 mét."
Ôn Hạc Xuyên nhìn cậu đánh giá: "Em được không đó?"
Đoạn Minh Sâm trừng hắn: "Anh xem thường ai hả? Nếu em về nhất thì thưởng gì đây?"
Ôn Hạc Xuyên nhìn đám nhóc phía xa: "Thua thì rất khó coi đó."
"Được hay không là chuyện của em, nhưng phần thưởng là việc của anh."
Ôn Hạc Xuyên nhếch miệng cười: "Được, thắng thì có thưởng."
"Là anh nói đó."
"Nếu em không ngại."
"Em thì có gì để ngại ngùng."
Nói xong liền quay đầu chạy tới khu thi đấu tiếp tục khoác lác với bọn nhỏ, Ôn Hạc Xuyên nhìn nhìn hướng đó rồi xoay qua nói với hiệu trưởng: "Thật xin lỗi, chúng ta nói tiếp nào."
Qua tầm mười phút, giáo viên thể chất cầm loa hô lớn để các học sinh thi chạy 800 mét chuẩn bị vào vị trí, điện thoại Ôn Hạc Xuyên rung lên, hắn lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Đoạn Minh Sâm: Chờ em ở vạch đích nha.
Sân trường khá nhỏ nên không dùng để thi đấu, các thầy thể chất đã chuẩn bị một đường đua 800 mét khác. Xuất phát từ cổng trường, các thí sinh chạy một đường tròn rồi sẽ quay lại cổng trường, điểm bắt đầu cũng chính là vạch đích.
Đoạn Minh Sâm nổi bật giữa đám nhóc một mét ba, trông cậu như hạc giữa bầy gà. Trước khi tiếng còi thổi lên, cậu quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên, miệng nói thầm hai từ với hắn.
Ôn Hạc Xuyên đút hai tay vào túi, gật gật đầu.
Tiếng còi vừa vang lên, các thí sinh chạy vút đi như một đám báo nhỏ, Đoạn Minh Sâm nhất thời phản ứng không kịp: "Gấp như vậy làm gì!! Thi đấu hữu nghị thôi mà!!" Sau đó cũng chạy bước dài đuổi theo.
Ôn Hạc Xuyên nhìn bọn họ chạy đến một khúc quanh rồi biến mất, hiệu trưởng bảo hắn vào ngồi ghế đá trong sân cho mát, nhưng Ôn Hạc Xuyên mỉm cười từ chối: "Cháu chờ cậu ấy, bác cứ vào trong."
Nắng trưa chói chang, Ôn Hạc Xuyên đứng ở vạch đích nghĩ thầm không biết ai sẽ chạy về trước, nếu là Đoạn Minh Sâm thì hắn nên thưởng gì cho cậu nhỉ? Còn nếu không phải thì hắn có nên an ủi cậu một chút không? Dù sao cũng thua trước học sinh tiểu học.
Đường đua 800 mét không dài, qua mấy phút Ôn Hạc Xuyên vẫn chưa nghĩ được gì, đến khi phục hồi tinh thần liền thấy Đoạn Minh Sâm chạy lao ra từ một ngã rẽ, cậu vừa chạy vừa lo lắng. Khi gần đến đích cậu mới thả dần tốc độ, tay Ôn Hạc Xuyên vốn đang đút túi liền dang rộng, ngay sau đó cậu như một cơn gió ùa vào lòng hắn. Hai tay Ôn Hạc Xuyên vững vàng ôm chặt Đoạn Minh Sâm, nghe rõ được hơi thở gấp gáp cùng nhịp tim đang đập nhanh của cậu.
Đoạn Minh Sâm ôm chặt cổ hắn, hai má đỏ bừng: "Thấy em lợi hại chưa."
Ôn Hạc Xuyên ôm cậu gật đầu: "Lợi hại."
Đoạn Minh Sâm đắc ý cười cười, cậu sờ sờ lên trái tim đang đập nhanh vì chạy của mình, sau đó lại sờ lên ngực Ôn Hạc Xuyên: "Ủa? Nhịp tim của anh không đúng lắm."
Ôn Hạc Xuyên khẽ nở nụ cười: "Không đúng chỗ nào?"
"Đập hơi nhanh đó."
"Em lao vào anh mà."
Đoạn Minh Sâm quay đầu nhìn, hai người vừa vặn được một hòn đá to che lại, cậu liếm liếm môi hỏi: "Em lao vào anh chỗ nào?"
Ôn Hạc Xuyên không chút do dự trả lời: "Vào tim."
Ôn Hạc Xuyên vừa dứt lời, Đoạn Minh Sâm nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi hắn: "Nhớ thưởng cho em đó." Nói rồi tuột khỏi người hắn, qua vài giây sau bạn nhỏ Lưu Dương từ khúc quanh chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Thầy Đoạn ăn gian!!! Thầy chạy đường tắt ra đây!"
Đoạn Minh Sâm không biết ngại cười với Ôn Hạc Xuyên: "Nhóc con này chạy nhanh quá, em phải sử dụng một xíu thủ đoạn mới lấy được phần thưởng chứ."
Ôn Hạc Xuyên mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu: "Không biết xấu hổ."
Trên đường trở về, hai tay Đoạn Minh Sâm vẫn luôn không thành thật, cứ sờ loạn lên người Ôn Hạc Xuyên. Vì đảm bảo an toàn, hắn không phản ứng lại với cậu, mãi tới khi đến dưới lầu căn hộ mới khiêng người lên nhà. Đoạn Minh Sâm bị ném lên giường, sau đó bò tới ôm chặt vai Ôn Hạc Xuyên, đôi mắt lấp lánh mong đợi: "Nói mau, anh thưởng cho em cái gì?"
Ôn Hạc Xuyên hôn lên trán cậu một cái: "Nơi này không có món gì, trở về đưa em sau nhé?"
Đoạn Minh Sâm hào phóng nói: "Được thôi, nhưng trước mắt phải đền bù một ít ha?"
Ôn Hạc Xuyên nhìn ánh mắt đã biết cậu muốn làm gì, hắn sảng khoái cởi áo khoác: "Hôm nay tùy ý em."
Vừa dứt lời liền cúi đầu hôn lên môi cậu, Đoạn Minh Sâm chủ động hé miệng cuốn lấy đầu lưỡi hắn, hai tay bận rộn cởi thắt lưng của đối phương: "Thật ra em nghĩ anh sẽ đem bản thân làm phần thưởng."
"Sao? Em muốn hả?"
"Đúng vậy." Cậu vừa nói vừa xoa xoa nhóc con hư hỏng giữa đũng quần hắn.
Ôn Hạc Xuyên tùy ý cậu làm càn: "Muốn sao nào?"
Đầu lưỡi Đoạn Minh Sâm bị hắn ngậm lấy, ậm ừ nói: "Muốn chơi anh."
Ôn Hạc Xuyên trực tiếp kéo áo sơ mi của Đoạn Minh Sâm xuống tận vai, đầu lưỡi uyển chuyển liếm cổ cậu: "Ý muốn rất hay đó."
Đoạn Minh Sâm chủ động cởi sạch đồ trên người mình, cậu cọ cọ đầu ti vào áo Ôn Hạc Xuyên: "Anh liếm cái này đi."
Ôn Hạc Xuyên nhéo nhéo mông cậu, khóe miệng câu lên: "Phóng đãng như vậy làm gì."
Đoạn Minh Sâm bất mãn ôm đầu Ôn Hạc Xuyên đè xuống: "Anh đâu có cấm không được phóng đãng! Em sẽ cho anh biết phóng đãng là gì!"
Ôn Hạc Xuyên ngậm lấy đầu ti cậu mút mạnh, Đoạn Minh Sâm "Ưm" một tiếng: "Con mẹ nó, sao lần nào anh cũng muốn hút ra sữa luôn vậy, có thể nào dịu dàng một chút được không, hiện tại em là bạn trai anh đó!"
Ôn Hạc Xuyên phối hợp dịu dàng hơn, Đoạn Minh Sâm sảng khoái lắc lư cặp mông: "Ôn Hạc Xuyên này, sao lưỡi anh lợi hại quá vậy, anh là cún hả?"
Tay Ôn Hạc Xuyên vốn đang xoa nhè nhẹ cặp mông Đoạn Minh Sâm, nghe nói vậy liền dứt khoát tuột quần cậu xuống, dùng sức đánh mạnh hai cái. Không biết Đoạn Minh Sâm đang sảng khoái hay đang đau, kêu lên hai tiếng: "Em đang con mẹ nó khen anh đó!"
"Có ai khen người khác như em sao?"
Đoạn Minh Sâm bị đánh khá đau nhưng lại cảm thấy rất thú vị. Cậu ôm đầu Ôn Hạc Xuyên lên, ánh mắt hưng phấn nói: "Anh đánh thêm lần nữa đi."
Ôn Hạc Xuyên dứt khoát đẩy cậu ngã lên giường: "Em hay lắm." Nói rồi cúi đầu cẩn thận liếm láp hai hạt đậu đỏ của cậu. Đoạn Minh Sâm bị liếm kêu loạn: "Liếm mạnh đi a a... Thật lợi hại nha.... Ôn Hạc Xuyên, có phải anh đã luyện tập qua không, so với vịtcon [*] còn lợi hại hơn a a."
[*] Vịt ở đây là ám chỉ trai bao/ callboy/ MB
Ôn Hạc Xuyên nghe cậu nói vậy, không biết nên vui hay nên giận, một tay hắn nắm lấy chồi non của cậu thuần thục vuốt. Đoạn Minh Sâm sảng khoái muốn bắn, Ôn Hạc Xuyên lại không để cậu dễ dàng thực hiện, hắn cười cười hỏi: "So với ai lợi hại hơn nào?"
Đoạn Minh Sâm nhận thấy tình hình không ổn, nhanh chóng nịnh nọt: "Anh ơi... anh lợi hại nhất, anh cho em bắn đi, xin anh mà."
Ôn Hạc Xuyên không để ý đến cậu, trực tiếp mò tay xuống xoa nắn cặp mông. Đoạn Minh Sâm thấy hắn không có ý muốn để mình bắn, cậu nhanh tay muốn tự giải quyết. Ôn Hạc Xuyên giữ tay cậu lại, Đoạn Minh Sâm gấp gáp trừng hắn: "Sao lòng dạ anh hẹp hòi thế!" Nói rồi mò tay sờ sờ nhóc con hư hỏng đã cứng ngắt của hắn. Ôn Hạc Xuyên xấu xa đè trên người cậu, Đoạn Minh Sâm chớp chớp mắt nhìn hắn ra hiệu. Ôn Hạc Xuyên phối hợp lăn qua một bên rồi ôm cậu để lên người mình, Đoạn Minh Sâm cưỡi phía trên bắt đầu cởi quần hắn, đồ vật thô to đang cầm trên tay khiến cậu yêu thích không thôi, Đoạn Minh Sâm liếm liếm khóe miệng nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Em muốn ăn."
Dứt lời liền nằm sấp xuống hôn lên nhóc con hư hỏng kia một cái, ánh mắt Ôn Hạc Xuyên tối lại: "Làm đi.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Đoạn Minh Sâm nhìn Ôn Hạc Xuyên một cái rồi trực tiếp xoay người đưa cặp mông của mình đến trước mặt hắn. Ôn Hạc Xuyên híp mắt nhìn cửa huyệt đang không ngừng co rút, hắn đưa tay nhào nặn cặp mông trước mắt rồi đột nhiên lè lưỡi liếm lên lỗ nhỏ đỏ bừng dụ người đó. Cơ thể Đoạn Minh Sâm run lên, trong miệng đang ngậm đồ vật thô to của Ôn Hạc Xuyên nên chỉ ậm ừ rên. Nhìn lỗ nhỏ đang co rút vì bị kích thích, Ôn Hạc Xuyên dùng chóp mũi cọ cọ lên rồi lại chậm rãi liếm vòng quanh. Cả người Đoạn Minh Sâm run lên bần bật, cậu thả đồ vật của Ôn Hạc Xuyên ra kêu loạn: "Sướng quá, liếm mạnh nữa đi a.... Ôn Hạc Xuyên, anh quá lợi hại.... A a liếm bên trong sướng quá...."
Sau một hồi liếm láp, Đoạn Minh Sâm chỉ biết rên ư ử, hoàn toàn quên mất mình đang định làm gì. Ôn Hạc Xuyên vỗ mông cậu hai cái: "Ngồi lên nào."
Đoạn Minh Sâm lắc lắc cái mông rầm rì chơi xấu: "Không muốn, anh liếm tiếp đi, rất thoải mái, em còn muốn... "
Ôn Hạc Xuyên nhìn bộ dạng lẳng lơ của cậu, không hề báo trước đâm một ngón tay vào lỗ nhỏ, Đoạn Minh Sâm tức giận quay đầu, oan ức nhìn hắn: "Con mẹ anh sao không liếm tiếp vậy!"
Ôn Hạc Xuyên bật cười trước bộ dạng tức giận của cậu, hắn xoa xoa mông Đoạn Minh Sâm một cái: "Mau tự mình ngồi lên."
Đoạn Minh Sâm hầm hừ xoay người lại ngồi lên, cậu đỡ lấy đồ vật của hắn rồi tự mình ngồi xuống. Ôn Hạc Xuyên sướng tê người, Đoạn Minh Sâm đắc ý nhìn hắn bị mình làm đến sảng khoái, sau đó cậu bắt đầu chuyển động mông: "Dám không liếm cho em, anh đừng hòng được bắn."
Trình độ chuyên môn về tình dục của Đoạn Minh Sâm không phải khoác lác, Ôn Hạc Xuyên nhẫn nhịn một lúc liền dứt khoát đổi khách thành chủ, hắn ngồi thẳng người ôm chặt Đoạn Minh Sâm vào lòng bắt đầu thúc mạnh lên: "Mạnh quá... Lớn quá.... Mạnh hơn một tí đi, sướng quá a a...."
Sau khi cả hai cùng bắn, Đoạn Minh Sâm nằm úp sấp trên người hắn không muốn nhúc nhích, Ôn Hạc Xuyên ôm lấy Đoạn Minh Sâm rồi lẳng lặng nghịch tóc cậu: "Đi tắm không?"
Đoạn Minh Sâm đang nằm trong lòng Ôn Hạc Xuyên ngẩng đầu lên nói: "Ôm em đi."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu, vừa định vác cậu đi như thường lệ nhưng mới vươn tay ra thì Đoạn Minh Sâm đã bò lên người, hai chân cậu quấn chặt eo hắn, Đoạn Minh Sâm hé miệng ngậm lấy vành tai Ôn Hạc Xuyên: "Anh là đồ ngốc, không biết ôm là sao luôn hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất