Chương 20
Chưa hết giờ làm việc, Ôn Hạc Xuyên đã nhận được tin nhắn của Đoạn Minh Sâm: Hôm nay trời đẹp, mời anh đi ăn một bữa.
Hắn quay đầu ra cửa sổ thấy mây đen giăng kín cả bầu trời, nhưng vẫn trả lời một câu: Em chọn chỗ đi.
Đoạn Minh Sâm đã chọn một nhà hàng theo phong cách phương Tây rất lãng mạn, xung quanh bàn đốt những ngọn nến tinh xảo, bên cạnh còn có một nhạc công đàn vĩ cầm.
Hôm nay cậu đã mặc đồ theo đúng sở thích của Ôn Hạc Xuyên, áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần jeans gọn gàng, nhìn bản thân trong gương cậu không khỏi tự khen mình đẹp trai.
Kỳ thực Đoạn Minh Sâm chưa từng hẹn hò bao giờ, nhưng nghĩ đến một năm sau, Ôn Hạc Xuyên phải khóc lóc ôm đùi cậu năn nỉ đừng bỏ hắn, lúc đó cậu sẽ dứt khoát đá bay hắn, chỉ nghĩ vậy thôi đã sướng muốn chết rồi.
Đoạn Minh Sâm chuẩn bị xong xuôi liền chạy tới nhà hàng từ rất sớm để chờ Ôn Hạc Xuyên, chờ mãi đến khi điện thoại cậu chỉ còn 10% pin Ôn Hạc Xuyên vẫn chưa tới. Nhạc công đàn vĩ cầm lúng túng đứng bên cạnh chờ ba bốn tiếng, rốt cuộc thấy Đoạn Minh Sâm cũng phất tay với mình, người đó mới nhanh chân rời đi.
Đoạn Minh Sâm ngửa đầu lên nhìn trần nhà, cậu cầm điện thoại gọi cuộc thứ tám cho hắn, Ôn Hạc Xuyên bên kia vẫn không bắt máy.
Một lúc sau, người phục vụ ra xin lỗi và nói với cậu đã đến giờ đóng cửa nhà hàng, Đoạn Minh Sâm mới dứt khoát cầm chiếc điện thoại sắp chết máy của mình rời đi. Ra đến cửa liền đụng phải Ôn Hạc Xuyên đang vội vã chạy tới, tay hắn cầm áo vest, cà vạt trên cổ cũng đã nới lỏng xuống, nhìn thấy Đoạn Minh Sâm câu đầu tiên là xin lỗi: "Xin lỗi, anh có một cuộc họp video, đến giờ mới xong."
Đoạn Minh Sâm giậm chân, tức giận nói: "Con mẹ anh, để em chờ gần năm tiếng, xin lỗi là xong hả!"
Ôn Hạc Xuyên tự biết mình đuối lý, hắn ôm lấy Đoạn Minh Sâm: "Anh tưởng em đã về nhà, không ngờ em vẫn ngồi đây đợi."
Trước giờ Đoạn Minh Sâm chưa từng chờ ai như vậy, bụng cậu đã sớm đánh trống kêu than: "Em sắp đói chết rồi, mau dẫn em đi ăn."
Ôn Hạc Xuyên nhìn thời gian, còn vài phút nữa là mười hai giờ, lúc này cơ bản không còn quán nào bán đồ ăn.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhà hàng sắp đóng cửa, để Đoạn Minh Sâm đứng chờ một lát, sau đó liền vào trong nói chuyện với nhân viên.
Đoạn Minh Sâm vừa đói vừa buồn ngủ, cậu thấy mình thật ngu ngốc giống như mấy con chim bồ câu đứng chờ Ôn Hạc Xuyên cho ăn, món nợ lần này sẽ ghi lại, chờ một năm sau cậu sẽ đá bay tên ngốc kia.
Vài phút sau, Ôn Hạc Xuyên cầm theo ba hộp thức ăn bước ra, Đoạn Minh Sâm cong môi bất mãn: "Chờ lâu quá trời mà cho em ăn đồ ăn ngoài vậy à?"
Ôn Hạc Xuyên lắc lắc ba hộp thức ăn trên tay: "Đồ còn sống, về nhà anh làm cho em."
Đoạn Minh Sâm nghĩ thầm, chờ hắn làm xong thì cậu cũng đói chết rồi, có điều giờ này đã trễ, dùng cách này giày vò hắn vậy, thế là cậu miễn cưỡng đồng ý.
Theo hắn lên xe, cậu yên lặng ngồi bên cạnh. Trong lúc lái xe, Ôn Hạc Xuyên không nghe thấy tiếng Đoạn Minh Sâm phàn nàn, đưa mắt qua nhìn liền phát hiện người này đã ngoan ngoãn tựa đầu vào ghế ngủ say.
Hôm nay Ôn Hạc Xuyên thực sự có một cuộc họp khẩn cấp, vốn vẫn có thời gian báo cho Đoạn Minh Sâm một tiếng, nhưng hắn nghĩ nếu như hắn không đến thì Đoạn Minh Sâm cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ mình. Sau khi họp xong, hắn phát hiện có tận tám cuộc gọi nhỡ, tin nhắn mới nhất vào lúc mười giờ hơn: Để ông đây chờ lâu như vậy! Tên ngu ngốc, em sẽ nhớ kỹ lần này!
Ôn Hạc Xuyên không kịp sắp xếp tài liệu liền vội vàng chạy tới, suốt đường đi hắn luôn tự trách mình, dù đối phương có là Đoạn Minh Sâm đi nữa thì nếu có chuyện vẫn nên nói trước một tiếng, đây vốn là phép lịch sự tối thiểu, thế mà hắn lại quên mất. Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu Đoạn Minh Sâm, nhưng thật ra hắn chẳng hiểu gì về cậu cả.
Xe đã về đến cửa nhà nhưng Đoạn Minh Sâm vẫn còn ngủ say, Ôn Hạc Xuyên đi tới bên cạnh, cúi người ôm lấy cậu. Đoạn Minh Sâm rầm rì vòng tay qua cổ hắn, vừa vào nhà đang định lên lầu thì người trong lòng lập tức mở to hai mắt, trông có vẻ không buồn ngủ chút nào.
Đoạn Minh Sâm ôm cổ hắn cười thật tươi: "Tưởng em ngủ hả?"
Ôn Hạc Xuyên bất đắc dĩ thả cậu xuống: "Ừm."
Đoạn Minh Sâm tuột xuống đi đến chỗ bàn ăn: "Em còn đang đói đây nè."
Ôn Hạc Xuyên gật gật đầu: "Chờ chút." Dứt lời liền cởi áo khoác treo lên móc bên cạnh rồi thuận tay nới lỏng cà vạt, sau đó đem mấy hộp đồ ăn vào nhà bếp.
Đoạn Minh Sâm thừa dịp Ôn Hạc Xuyên vào nhà bếp ngáp một cái, lúc mới lên xe cậu chỉ tính giả vờ ngủ thôi, nhưng không ngờ lại lắc lư ngủ thiếp đi, mãi đến khi Ôn Hạc Xuyên ôm cậu lên mới tỉnh dậy. Đoạn Minh Sâm đang định thức thêm một lúc nữa để trị tội Ôn Hạc Xuyên, nhưng kết quả bản thân thực sự quá buồn ngủ, hai mắt ngây dại một lúc rồi gục đầu xuống bàn.
Lần thứ hai mơ màng mở mắt, đối diện Đoạn Minh Sâm là Ôn Hạc Xuyên đang cầm dao cắt nhỏ miếng bít tết. Cậu không biết mình đang tỉnh hay mơ nhưng lại có cảm giác ánh mắt người đối diện rất dịu dàng, cậu nhìn miếng bít tết trước mặt một chút, trông giống như được làm từ nhà hàng cao cấp. Đoạn Minh Sâm nỗ lực chống đỡ cơn buồn ngủ há miệng, Ôn Hạc Xuyên giúp cậu cắt nhỏ một khối thịt rồi đưa đến bên miệng: "Hôm nay thực sự xin lỗi, ngày khác anh sẽ bồi thường cho em nhé?"
Đoạn Minh Sâm nhai nhai miếng thịt bò trong miệng rồi gật đầu: "Được thôi, hôm nay bỏ qua cho anh."
Hắn quay đầu ra cửa sổ thấy mây đen giăng kín cả bầu trời, nhưng vẫn trả lời một câu: Em chọn chỗ đi.
Đoạn Minh Sâm đã chọn một nhà hàng theo phong cách phương Tây rất lãng mạn, xung quanh bàn đốt những ngọn nến tinh xảo, bên cạnh còn có một nhạc công đàn vĩ cầm.
Hôm nay cậu đã mặc đồ theo đúng sở thích của Ôn Hạc Xuyên, áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần jeans gọn gàng, nhìn bản thân trong gương cậu không khỏi tự khen mình đẹp trai.
Kỳ thực Đoạn Minh Sâm chưa từng hẹn hò bao giờ, nhưng nghĩ đến một năm sau, Ôn Hạc Xuyên phải khóc lóc ôm đùi cậu năn nỉ đừng bỏ hắn, lúc đó cậu sẽ dứt khoát đá bay hắn, chỉ nghĩ vậy thôi đã sướng muốn chết rồi.
Đoạn Minh Sâm chuẩn bị xong xuôi liền chạy tới nhà hàng từ rất sớm để chờ Ôn Hạc Xuyên, chờ mãi đến khi điện thoại cậu chỉ còn 10% pin Ôn Hạc Xuyên vẫn chưa tới. Nhạc công đàn vĩ cầm lúng túng đứng bên cạnh chờ ba bốn tiếng, rốt cuộc thấy Đoạn Minh Sâm cũng phất tay với mình, người đó mới nhanh chân rời đi.
Đoạn Minh Sâm ngửa đầu lên nhìn trần nhà, cậu cầm điện thoại gọi cuộc thứ tám cho hắn, Ôn Hạc Xuyên bên kia vẫn không bắt máy.
Một lúc sau, người phục vụ ra xin lỗi và nói với cậu đã đến giờ đóng cửa nhà hàng, Đoạn Minh Sâm mới dứt khoát cầm chiếc điện thoại sắp chết máy của mình rời đi. Ra đến cửa liền đụng phải Ôn Hạc Xuyên đang vội vã chạy tới, tay hắn cầm áo vest, cà vạt trên cổ cũng đã nới lỏng xuống, nhìn thấy Đoạn Minh Sâm câu đầu tiên là xin lỗi: "Xin lỗi, anh có một cuộc họp video, đến giờ mới xong."
Đoạn Minh Sâm giậm chân, tức giận nói: "Con mẹ anh, để em chờ gần năm tiếng, xin lỗi là xong hả!"
Ôn Hạc Xuyên tự biết mình đuối lý, hắn ôm lấy Đoạn Minh Sâm: "Anh tưởng em đã về nhà, không ngờ em vẫn ngồi đây đợi."
Trước giờ Đoạn Minh Sâm chưa từng chờ ai như vậy, bụng cậu đã sớm đánh trống kêu than: "Em sắp đói chết rồi, mau dẫn em đi ăn."
Ôn Hạc Xuyên nhìn thời gian, còn vài phút nữa là mười hai giờ, lúc này cơ bản không còn quán nào bán đồ ăn.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhà hàng sắp đóng cửa, để Đoạn Minh Sâm đứng chờ một lát, sau đó liền vào trong nói chuyện với nhân viên.
Đoạn Minh Sâm vừa đói vừa buồn ngủ, cậu thấy mình thật ngu ngốc giống như mấy con chim bồ câu đứng chờ Ôn Hạc Xuyên cho ăn, món nợ lần này sẽ ghi lại, chờ một năm sau cậu sẽ đá bay tên ngốc kia.
Vài phút sau, Ôn Hạc Xuyên cầm theo ba hộp thức ăn bước ra, Đoạn Minh Sâm cong môi bất mãn: "Chờ lâu quá trời mà cho em ăn đồ ăn ngoài vậy à?"
Ôn Hạc Xuyên lắc lắc ba hộp thức ăn trên tay: "Đồ còn sống, về nhà anh làm cho em."
Đoạn Minh Sâm nghĩ thầm, chờ hắn làm xong thì cậu cũng đói chết rồi, có điều giờ này đã trễ, dùng cách này giày vò hắn vậy, thế là cậu miễn cưỡng đồng ý.
Theo hắn lên xe, cậu yên lặng ngồi bên cạnh. Trong lúc lái xe, Ôn Hạc Xuyên không nghe thấy tiếng Đoạn Minh Sâm phàn nàn, đưa mắt qua nhìn liền phát hiện người này đã ngoan ngoãn tựa đầu vào ghế ngủ say.
Hôm nay Ôn Hạc Xuyên thực sự có một cuộc họp khẩn cấp, vốn vẫn có thời gian báo cho Đoạn Minh Sâm một tiếng, nhưng hắn nghĩ nếu như hắn không đến thì Đoạn Minh Sâm cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ mình. Sau khi họp xong, hắn phát hiện có tận tám cuộc gọi nhỡ, tin nhắn mới nhất vào lúc mười giờ hơn: Để ông đây chờ lâu như vậy! Tên ngu ngốc, em sẽ nhớ kỹ lần này!
Ôn Hạc Xuyên không kịp sắp xếp tài liệu liền vội vàng chạy tới, suốt đường đi hắn luôn tự trách mình, dù đối phương có là Đoạn Minh Sâm đi nữa thì nếu có chuyện vẫn nên nói trước một tiếng, đây vốn là phép lịch sự tối thiểu, thế mà hắn lại quên mất. Ôn Hạc Xuyên vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu Đoạn Minh Sâm, nhưng thật ra hắn chẳng hiểu gì về cậu cả.
Xe đã về đến cửa nhà nhưng Đoạn Minh Sâm vẫn còn ngủ say, Ôn Hạc Xuyên đi tới bên cạnh, cúi người ôm lấy cậu. Đoạn Minh Sâm rầm rì vòng tay qua cổ hắn, vừa vào nhà đang định lên lầu thì người trong lòng lập tức mở to hai mắt, trông có vẻ không buồn ngủ chút nào.
Đoạn Minh Sâm ôm cổ hắn cười thật tươi: "Tưởng em ngủ hả?"
Ôn Hạc Xuyên bất đắc dĩ thả cậu xuống: "Ừm."
Đoạn Minh Sâm tuột xuống đi đến chỗ bàn ăn: "Em còn đang đói đây nè."
Ôn Hạc Xuyên gật gật đầu: "Chờ chút." Dứt lời liền cởi áo khoác treo lên móc bên cạnh rồi thuận tay nới lỏng cà vạt, sau đó đem mấy hộp đồ ăn vào nhà bếp.
Đoạn Minh Sâm thừa dịp Ôn Hạc Xuyên vào nhà bếp ngáp một cái, lúc mới lên xe cậu chỉ tính giả vờ ngủ thôi, nhưng không ngờ lại lắc lư ngủ thiếp đi, mãi đến khi Ôn Hạc Xuyên ôm cậu lên mới tỉnh dậy. Đoạn Minh Sâm đang định thức thêm một lúc nữa để trị tội Ôn Hạc Xuyên, nhưng kết quả bản thân thực sự quá buồn ngủ, hai mắt ngây dại một lúc rồi gục đầu xuống bàn.
Lần thứ hai mơ màng mở mắt, đối diện Đoạn Minh Sâm là Ôn Hạc Xuyên đang cầm dao cắt nhỏ miếng bít tết. Cậu không biết mình đang tỉnh hay mơ nhưng lại có cảm giác ánh mắt người đối diện rất dịu dàng, cậu nhìn miếng bít tết trước mặt một chút, trông giống như được làm từ nhà hàng cao cấp. Đoạn Minh Sâm nỗ lực chống đỡ cơn buồn ngủ há miệng, Ôn Hạc Xuyên giúp cậu cắt nhỏ một khối thịt rồi đưa đến bên miệng: "Hôm nay thực sự xin lỗi, ngày khác anh sẽ bồi thường cho em nhé?"
Đoạn Minh Sâm nhai nhai miếng thịt bò trong miệng rồi gật đầu: "Được thôi, hôm nay bỏ qua cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất