Bị Ép Kết Hôn

Chương 28

Trước Sau
Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, giống như Đỗ Diên từng nói, Đoạn Minh Sâm thực sự muốn tự đập đầu mình luôn.

Đoạn Minh Sâm đọc tin nhắn Ôn Hạc Xuyên đã gửi cách đây vài phút trước, cậu không ngờ chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân mà hai người đã đi tới bước này.

Đoạn Minh Sâm thở dài rồi uống hai ngụm rượu, cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra mà hoảng sợ.

Hôm nay Ôn Hạc Xuyên tăng ca, trên đường từ công ty về vừa vặn đi ngang qua quán rượu cậu đang uống, hắn dặn Đoạn Minh Sâm ngồi chờ tại quán, lát nữa sẽ ghé đón người về nhà.

Đoạn Minh Sâm cùng Đỗ Diên ngồi chờ một lúc lâu vẫn không đợi được Ôn Hạc Xuyên, cuối cùng lại chờ ra Lăng Phong.

Khi đến đây, Lăng Phong đã có chuẩn bị, vẻ mặt nghênh ngang đi tới gần Đoạn Minh Sâm: "Tôi có thể ngồi đây được không?"

Đoạn Minh Sâm không cần suy nghĩ trả lời: "Không được."

Lăng Phong không thèm để tâm cậu có đồng ý hay không, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Đỗ Diên rồi nói: "Phải làm thế nào cậu mới rời xa Hạc Xuyên."

Đoạn Minh Sâm đặt ly rượu xuống bàn: "Đầu óc cậu có bệnh hả?"

"Tôi cảm thấy hai người không hợp đâu."

Đoạn Minh Sâm buồn cười trước câu nói của y: "Còn tôi cảm thấy cậu không thích hợp làm người đâu, sao cậu không biến thành chó luôn đi?"



Lăng Phong đã biết Đoạn Minh Sâm mắng người rất ác, y quyết định mặc kệ lời chế giễu của cậu: "Hai người vốn không thích hợp, nếu cứ quấn lấy nhau sẽ không hạnh phúc."

Đoạn Minh Sâm bắt chéo chân, dựa lưng vào ghế: "Hôm nay cậu cố ý đến tìm tôi chỉ để nói những lời này sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Nói rồi y đẩy túi đồ đang cầm trên tay qua cho Đoạn Minh Sâm: "Bạn tình của Hạc Xuyên rất nhiều, cậu chỉ là một trong số đó thôi, anh ấy sẽ không yêu cậu và cũng chẳng bao giờ yêu ai."

Đoạn Minh Sâm nhìn lướt qua thứ trên bàn, đó là một túi giấy. Cậu có thể đoán được bên trong chứa những gì.

Lăng Phong thấy cậu không nhận, y liền tự mình mở túi đồ ra, bên trong là một vài tấm ảnh cùng hai đĩa phim.

Đoạn Minh Sâm nâng cằm nhìn cơ thể trắng nõn trong các bức ảnh: "Mấy người Ôn Hạc Xuyên bao dưỡng đều không ngoan như cậu sao?"

"Tôi chỉ cho cậu biết sự thật."

"Sự thật gì cơ?"

"Hạc Xuyên không thể chỉ có một mình cậu đâu."

Đoạn Minh Sâm phì cười trước bộ dạng của y: "Lăng Phong à, cậu từ đâu đến thì tôi không biết, nhưng tôi và Ôn Hạc Xuyên từ lúc đi nhà trẻ đã giành trai của nhau rồi. Đức hạnh của anh ấy thế nào cậu nghĩ tôi không biết sao? Còn cần cậu đến nhắc nhở hả?"

Đoạn Minh Sâm nhướng mày cầm lên một tấm ảnh, nét mặt lạnh lùng nói: "Góc chụp này chưa đủ trình độ đâu, cậu phải bôn ba tìm kiếm khắp nơi đúng không? Có điều Lăng Phòng à, tuy tôi không có bản lĩnh gì nhưng ông nội tôi hơi bị đỉnh đó. Tôi khuyên cậu nên giải quyết sạch sẽ mấy bức ảnh này đi, nếu như còn muốn bình yên sống trong thành phố này thì hãy ngoan ngoãn tránh xa tôi ra."



Lăng Phong chưa từng thấy Đoạn Minh Sâm như vậy, y định nói gì đó nhưng lại bị khí thế của Đoạn thiếu gia đè bẹp.

Đoạn Minh Sâm thấy y không nói gì liền dứt khoát đứng lên, thuận tay cầm lấy một cái đĩa: "Cậu cho là tôi sẽ để ý những thứ này giống mấy người phụ nữ kia à? Cậu nghĩ rằng sau khi tôi xem xong sẽ rất tức giận rồi quậy anh ấy đến một mất một còn ư?"

Lăng Phong không ngờ phản ứng của cậu lại như vậy, y cười nhếch mép hung dữ nói: "Cậu không quan tâm chuyện này thì có mặt mũi gì mà mở miệng nói yêu anh ấy hả?"

Đoạn Minh Sâm cầm đĩa phim gõ gõ lên bàn: "Ai nói tôi không quan tâm? Tôi đương nhiên rất quan tâm, có điều cậu đã quên mất tôi là ai hả, lịch sử tình trường của Đoạn thiếu gia không kém anh ấy đâu nhé."

"Cậu còn có mặt mũi để.... "

"Sao tôi lại không có được? Những chuyện tôi làm đều quang minh chính đại, Ôn Hạc Xuyên có thì tôi cũng có, tôi chẳng có việc gì phải chỉ trích anh ấy cả, thế nhưng sau này." Đoạn Minh Sâm cầm tấm đĩa lắc lắc trước mặt Lăng Phong, sau đó dùng hai tay bẻ gãy nó làm đôi, khóe miệng nhếch lên cười cười: "Loại chuyện này, về sau anh ấy chỉ có thể làm với Đoạn thiếu gia đây, quang minh chính đại, 360 độ không góc chết, có hiểu không?"

Vừa dứt lời, Ôn Hạc Xuyên từ phía sau đi tới, hắn không thèm liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, trực tiếp nắm tay Đoạn Minh Sâm kéo ra ngoài. Đoạn Minh Sâm còn chưa chơi đùa đủ: "Anh làm gì vậy! Buông tay! Phắc, Đỗ Diên vẫn còn ngồi đó đấy!"

Ôn Hạc Xuyên mặc kệ Đoạn Minh Sâm, một đường kéo người ra bên ngoài sau đó đẩy cậu vào tường. Đoạn Minh Sâm bị hắn làm cho mơ hồ: "Não anh cũng đem đi nhún nước rồi hả?"

Cuối cùng Ôn Hạc Xuyên cũng bình tĩnh lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Đoạn Minh Sâm: "Vừa rồi em rất ngầu."

"Phí lời, lúc nào mà em chẳng ngầu."

Ôn Hạc Xuyên không nói gì chỉ nắm tay Đoạn Minh Sâm đặt lên ngực mình. Đoạn Minh Sâm cảm thấy nhịp tim của người trước mặt rất nhanh, cậu ngẩng đầu nhìn hắn. Ôn Hạc Xuyên không hề trốn tránh ánh mắt của cậu, bầu không khí dần trở nên kì lạ, chắc chắn nơi sâu thẳm nào đó đã có sự thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau