Bị Ép Yêu Đương Cùng Boss Phản Diện
Chương 1
Yên Vân Thủy Tạ là thành phố giải trí đặc sắc nhất trên hành tinh thứ 57, đồng thời cũng là một trong những động bán vàng lớn nhất hành tinh.
Điểm khác biệt giữa Yên Vân Thủy Tạ thể hiện ở tên, các thành phố giải trí khác tên là Mộng mơ, Thiên đường giữa chốn nhân gian, vừa nghe đã thấy là một nơi nhẹ nhàng. Nhưng Yên Vân Thủy Tạ thì không, nghe tên còn khiến người ta lầm tưởng rằng một hiệu sách cao nhã nào đó.
Yên Vân Thủy Tạ được thiết kế vô cùng tao nhã. Phía bên ngoài, nó đặc biệt cố ý bắt chước kiểu dáng mái cong cổ xưa, hơn nữa bên trong còn đào những con kênh và dòng suối nhân tạo. Khi dòng suối chảy qua sẽ phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh, như một loại nhạc cụ cổ xưa nào đó.
Nhưng nhìn vào phía bên trong.... Bên cạnh sòng bạc chính là phòng khiêu vũ, bên cạnh phòng khiêu vũ còn có phòng tắm và phòng mát xa, những thứ mà các thành giải trí khác có thì nó đều có.
Khoác trên mình làn da tao nhã, nhưng giỏi nhất vẫn là làm chuyện thô tục, nói tao nhã thì không đúng, nhưng nói thô tục thì lại không bình thường, nói đi nói lại cũng chẳng biết là gì.
Nhưng bất kể thế nào, thì mọi người vẫn không ngừng đổ xô đến đây. Bởi vì yêu cầu của Yên Vân Thủy Tạ vô cùng cao, trong này áp dụng thẻ hội viên, những người không có địa vị nhất định không thể bước vào Yên Vân Thủy Tạ.
Ở hành tinh thứ 57, theo một nghĩa nào đó, trở thành hội viên của Yên Vân Thuỷ Tạ, mới được xem như chính thức bước vào giới thượng lưu.
Với một thành phố giải trí phục vụ giới thượng lưu như vậy đương nhiên đã quen với những nhân vật lớn, nhưng người đến hôm nay lớn đến mức thành phố giải trí cũng phải tạm đóng cửa, và tất cả mọi người đều phải tập trung để phục vụ một người duy nhất.
Người phục vụ đạt giải top mười nhân viên xuất sắc nhất 3 lần liên tục đang bưng khay trà, đứng trước cửa chuẩn bị tinh thần hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở cửa ra.
Ở giữa sàn nhảy chỉ có một vũ công duy nhất.
Vũ công nhẹ nhàng nhảy theo một nhịp điệu nhất định, người phục vụ không thể nói tên của điệu nhảy này, nhưng chắc chắn là một điệu nhảy rất cổ điển.
Tuy rằng vũ công là nam, nhưng dáng người mảnh khảnh, dung mạo tuấn tú, cùng điệu múa uyển chuyển nhẹ nhàng, không khỏi làm người ta liên tưởng đến Hoàng hậu Phi Yến(1) thời xưa đã từng mê hoặc hoàng đế, khiến người ta không thể dời tầm mắt.
(1)Triệu Phi Yến (32 TCN - 1 TCN) tên thật là Triệu Nghi Chủ là một trong hai đại mỹ nhân của triều đại nhà Hán bên cạnh người đẹp Vương Chiêu Quân. Tuy chỉ là ca kỹ nhưng nhờ nhan sắc và tài múa phi thường, Triệu Phi Yến nhanh chóng mê hoặc Hán Thành đế, rồi nhanh chóng lên ngôi hoàng hậu bất chấp xuất thân.
Nhưng người phục vụ lại đưa tầm mắt đi nơi khác, không phải là vì người phục vụ kiểm soát tốt, mà là vì phía bên trong ngoài vũ công ra, còn có một người khiến người ta chú ý hơn.
Đó là một nam nhân ngồi trên ghế sô pha, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, một tay đặt bên môi, tay kia đặt ở bàn trà bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp.
Dung mạo tuấn tú, nhưng không mang nét mềm mại như người vũ công, ngược lại còn rất hung hãn, giống như hoa mẫu đơn lộng lẫy, làm người ta không khỏi chú ý. Khi hoa mẫu đơn nở rộ, những bông hoa khác đều sẽ bị lu mờ.
Bình tĩnh mà nói, nếu muốn so sánh dung mạo của người vũ công ban nãy và nam nhân trước mặt này, thì y chắc chắn sẽ cho người sau trọn điểm, đối với nam nhân này mà nói, thì nhan sắc người vũ công kia chỉ ở mức bình thường mà thôi.
Đừng nói đến nữ nhân bị dung mạo này làm cho động lòng, chắc chắn nam nhân cũng sẽ không thể cưỡng lại. Nhưng người phục vụ không dám động tâm vì bất cứ ai biết tên của đối phương, chắc chắn sẽ không dám có bất cứ ý nghĩ mê hoặc nào.
Ôn Như Lam, là tên của vị khách quý khiến cho Yên Vân Thủy Tạ phải dừng việc kinh doanh để phục vụ, cũng là tổng tài kiêm chủ tịch công ty, được coi là người giàu nhất hành tinh.
Anh ta giàu đến mức nào? Hành tinh số 57 này là do anh ta đứng tên. Hầu như tất cả các thành phố giải trí và sòng bạc trên hành tinh này đều có cổ phần của anh ta. Nhưng đây vẫn không phải là toàn bộ tài sản của anh ta.
Tập đoàn Tinh Hỏa là công ty trải dài trong nhiều lĩnh vực, ngành giải trí chỉ là một trong số đó, mục đích thực sự của công ty này chính là buôn bán vũ khí, vốn nổi tiếng với lợi nhuận khổng lồ.
Từ xưa đến nay, có thể buôn bán vũ khí đều không phải là hạng người lương thiện gì, người phục vụ nghĩ đến những lời đồn đại về đối phương, nhìn thoáng qua liền vội thu hồi tầm mắt, sau đó bưng khay đi đến trước mặt Ôn Như Lam.
Trong lúc đi đến chỗ Ôn Như Lam, y để ý rằng phía sau sô pha còn có một vài người đàn ông mặc áo đen, người đứng đầu có dáng người cao lớn nhất nhìn hắn một cái.
Đây là vệ sĩ của Ôn Như Lam, đối với một đại nhân vật như anh ta, có rất nhiều sợ hãi anh ta, nhưng cũng không thiếu người muốn giết anh ta, cho nên anh ta nhất định sẽ mang theo vệ sĩ.
Sau khi đánh giá mối đe dọa từ người phục vụ, xác nhận mọi thứ đều bình thường, lúc này đội trưởng đội vệ sĩ mới thu hồi tầm mắt.
Người phục vụ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng vệ sĩ cao chừng hai mét, thời điểm nhìn xuống làm hắn không khỏi áp lực.
Dù sao cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, người phục vụ thầm cảm thán trong lòng. Phía sau ghế sô pha là một đội vệ sĩ, tất cả đều đứng thẳng người, thân hình cường tráng, thoạt nhìn vô cùng hung hãn.
Tuy nhiên, có một ngoại lệ.
Khác với tư thế đứng tiêu chuẩn của những vệ sĩ khác chắp tay sau lưng, người này đứng rất buông thả, có vẻ vì đứng lâu quá nên lén lút dựa vào ghế sô pha, như là một học sinh lười biếng trong quân ngũ.
Dáng người không được cường tráng như các vệ sĩ khác, nhưng cũng cao khoảng 1 mét 8 mấy, sắc mặt cũng không hung hãn như những người khác. Trong mắt chỉ có một tia chán nản.
Hơn nữa, khi đặt khay trà xuống, y vô tình chạm mắt với đối phương, nam nhân đó đã nở một nụ cười lịch sự với anh ta.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, người phục vụ cũng mỉm cười đáp lại.
Ôn Như Lam từ đầu vẫn luôn nhìn về sàn nhảy bỗng nhiên dời tầm mắt, đuôi mắt khẽ nhướng lên nhìn nam nhân đứng không đoàng hoàng ở phía sau đang cười với người khác, sau đó liền rời tầm mắt đi.
Sau khi người phục vụ rời đi, Ôn Như Lam cầm tách trà sứ lên, hắn không để ý mà gạt những lá trà sang một bên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Mùi thơm đặc trưng của bạch trà(2) tràn ngập trong miệng, hương vị êm dịu sảng khoái.
(2)Bạch trà (白茶) hay trà trắng: là loại trà trong quá trình chế biến không để cho oxy-hóa. Chồi non trà được hái, rồi phơi nắng, rồi sau đó phơi trong râm; quá trình chế biến này khác với trà xanh ở chỗ không phơi héo, sao và lăn.Vì vậy bạch trà còn giữ nguyên tính chất của lá trà tươi. Tỉnh Phúc Kiến là địa danh nổi tiếng sản xuất trà trắng. Loại trà này cũng được sản xuất ở Sri-Lanke, Ấn Độ và Thái Lan.
Là một trong sáu loại trà lớn của Trung Quốc, nguồn gốc của nó là ở Phúc Kiến. Danh hiệu trà nổi tiếng được gọi là "Mỹ nhân" và "vua trà" trong trà. Ngoại hình của nó thẳng như kim, phủ đầy pekoe, giống như bạc như tuyết, và trà thành phẩm dài khoảng 3cm. Bởi vì nguyên liệu của lá tươi đều là búp trà, sau khi pha thành trà thành phẩm có hình dạng giống như cây kim, lông trắng bao phủ dày đặc, màu trắng như bạc nên được đặt tên là Trà trắng (Bạch trà). - Nhiều nguồn( Baidu,...)
Hình minh họa:
Hắn nhàn nhã uống trà, ngay cả tư thế uống trà cũng rất giống cổ nhân, Yên Vân Thủy Tạ này chẳng ra gì nhưng đến lúc hắn uống lại thành một cảnh đẹp.
Ánh mắt hắn không rời sân nhảy, nhưng cũng không ham mê sắc đẹp như những người bình thường, ánh mắt hắn luôn phẳng lặng, cách hắn nhìn người đẹp trên kia không khác gì nhìn tách trà trên tay.
Lúc ly trà cạn, cũng là lúc vũ công khiêu vũ xong.
Tư thế khiêu vũ này mặc dù nhẹ nhàng, nhưng cũng là nỗ lực hết mình, vũ công sau khi khiêu vũ xong, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, bộ ngực sau lớp vải mỏng có chút phập phồng.
Nhưng cũng không quá khó coi, mồ hôi mỹ nhân thơm, tự nhiên lại có một cảnh đẹp.
Vũ công đi đến chỗ Ôn Như Lam chào hỏi, Ôn Như Lam đặt chén trà xuống, vỗ tay hai cái, thản nhiên nói: "Không tồi".
Giám đốc Hoàng ngồi ở sô pha bên kia, nghe vậy thì mắt sáng lên, lộ ra vẻ mặt tươi cười, xoa xoa tay đề nghị nói:"Boss, Phi Yến này mệnh khổ, mẹ mất sớm, cha thiếu nợ vì cờ bạc, nên mới phải đến chỗ này bán mình trả nợ, nay may mắn lọt vào mắt xanh của ngài, không bằng thu nhận hắn đi?"
Vũ công tên Phi Yến lúc này ngẩng đầu lên nhìn Ôn Như Lam, trong mắt tràn đầy thương hại, lấp lánh chút nước, thật sự là người vô cùng bất hạnh.
Mới là lạ. Mạnh Tỉnh thầm nghĩ.
Cậu sửa lại tư thế đứng, không dựa vào sô pha như ban nãy, chỉ ngước mắt nhìn về phía Phi Yến.
ID: Phi Yến
Hồ sơ: Làm sát thủ vào năm 15 tuổi, thường dùng sắc đẹp quyến rũ mục tiêu, và siết cổ bằng sợi chỉ mỏng giấu trong cổ tay áo khi đối phương mất cảnh giác. Trong mười năm, cậu ta đã lập được rất nhiều thành tích, và hầu hết các mục tiêu của cậu ta đều là quan chức cấp cao, trình độ cực kì cao, vì vậy cậu ta đã được trao tặng danh hiệu "Sát thủ vàng" trong ngành.
Mạnh Tỉnh tắt giao diện tóm tắt nhân vật, thế giới trước mặt lại khôi phục như bình thường, y suy nghĩ về khả năng của Ôn Như Lam một chút, cảm thấy nếu như so sánh khả năng của Ôn Như Lam đối với kẻ giết người lão luyện trên giường này, thì y không thể nghĩ ra kết quả khác ngoại trừ "Chết".
Nhưng Mạnh Tỉnh không thể để hắn chết được, nên y đã kịp nói trước khi Ôn Như Lam đồng ý: "Boss, tôi cảm thấy chuyện này không ổn."
Ôn Như Lam vẫn luôn lãnh đạm bỗng nổi lên một tia hứng thú, nheo mắt nhìn Mạnh Tỉnh, hỏi: "Mạnh trợ lý, có gì không ổn sao?"
Mạnh Tỉnh nghiêm túc đưa ra lý do: "Phi Yến như vậy rất đáng thương, hẳn là nên giúp đỡ, nhưng làm việc tốt mong được báo đáp không phải là hành động của quân tử, boss, ngài tuyệt đối không phải người như vậy, không bằng cho cậu ta một số tiền, rồi để cậu ta rời khỏi nơi này đi."
Giám đốc Hoàng vừa nghe thế liền nổi nóng: "Cái này làm sao gọi là trả ơn? Đi theo boss là vinh hạnh! Cả hành tinh thứ 57 này ai lại không muốn đi theo boss chứ! Boss, ngài xem tôi nói có đúng không?"
Giám đốc Hoàng thay đổi sắc mặt nhanh như lật bánh tráng, đối với Mạnh Tỉnh thì lạnh lùng sắc bén, nhưng khi nói với Ôn Như Lam thì chỉ thừa nịnh nọt.
Ôn Như Lam không nói gì, hắn không đồng tình với cách nói của giám đốc Hoàng, chỉ nghiền ngẫm lặp lại một lần: "Quân tử?"
Hắn cười một tiếng: "Tôi sao có thể tính là quân tử, nhưng nếu là Mạnh trợ lý chắc hẳn có thể gánh nổi hai chữ này."
Mạnh Tỉnh có chút bối rối, không hiểu tại sao Ôn Như Lam lại chuyển đề tài qua anh, liền nghe hắn nói: "Mạnh trợ lý vừa mới cư xử ôn hòa như thế với phục vụ, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Đến nỗi hắn..."
Ôn Như Lam chỉ Phi Yến: "Cậu ta tuy rằng thiếu nợ cờ bạc dưới công ty danh nghĩa của chúng tôi, nhưng đó là tài khoản công khai nên tôi không thể tự xóa, Mạnh trợ lý thương hoa tiếc ngọc, sẽ không cần trả ơn, ân huệ này không bằng ngươi tự cho đi."
Đây là muốn Mạnh Tỉnh tự lấy tiền chuộc người?
Bây giờ không chỉ có quản lý Hoàng tức giận, mà cả Phi Yến nhu nhược đáng thương ánh mắt cũng lấp lóe nước, mịt mờ nhìn giám đốc Hoàng, ý bảo đối phương mau nghĩ cách.
Giám đốc Hoàng xoa xoa trán, ông cũng vừa nghĩ ra một cách, vừa định nói nữa, thì lại bị Ôn Như Lam liếc một cái, lập tức làm ông không dám nói một chữ nào nữa,
Mạnh Tỉnh cũng không nói gì, cậu trăm triệu lần không nghĩ đến người giàu đến mức có cả một tinh cầu, lại tìm cậu đòi tiền.
Không khí nhất thời có chút yên tĩnh, Ôn Như Lam cũng không thúc giục, vẫn ung dung bưng tách trà chờ đợi.
"Tôi không có tiền." Mạnh Tỉnh trả lời sau khi trầm một lúc.
"Mấy ngày trước Mạnh trợ lý đi làm, không phải tôi vừa cho cậu một ít tiền thưởng sao?"
Ôn Như Lam hỏi đội trưởng phía sau:
"Thưởng bao nhiêu?"
"Một trăm vạn." Đội trưởng ngắn gọn nói.
*khoảng 1 triệu tiền Việt Nam
"Dùng hết rồi."Mạnh Tỉnh cũng trả lời vô cùng ngắn gọn.
"Mục đích?" Ôn Như Lam nhướng mày.
"Rút thẻ vàng."* Mạnh Tỉnh mặt không đổi sắc, y thật sự không có nói dối.
*hiểu nôm na là giống quay gacha để nhận đồ ấy.
Nhưng ánh mắt giám đốc Hoàng lại co giật, ông cảm thấy đối phương nói dối rất kém, trò chơi gì mà lại có lực hấp dẫn như vậy, trong vài ngày liền có thể tiêu mất một trăm vạn?
Giám đốc Hoàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lập tức muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng Mạnh Tỉnh đột nhiên nói: "Giám đốc Hoàng là giám đốc tài chính, ông ấy là một trong những nhân viên có kinh nghiệm nhất trong công ty. Nhiều năm như vậy, chắc hẳn ông ấy có rất nhiều tiền tiết kiệm, nghe nói mấy ngày trước ông ấy còn mua chiếc phi thuyền mới nhất của Công ty Z, sao không nhờ giám đốc Hoàng trả tiền cho."
Con tàu vũ trụ kia là kiểu mẫu kỷ niệm đặc biệt, giá cả cũng không thấp, xét thu nhập của giám đốc Hoàng, tiết kiệm mười năm là có thể mua được, nhưng bình thường không ai sẽ dùng mười năm tiết kiệm để mua một con tàu vũ trụ xa xỉ.
Trừ khi, ông ta có các nguồn thu nhập không rõ lai lịch.
Trùng hợp là, Ôn Như Lam cũng biết giá của con tàu vũ trụ đó, bởi vì anh cũng đã mua một chiếc, và anh cũng biết mức thu nhập của giám đốc Hoàng, nên đã nói một câu đầy ẩn ý "Ồ?"
Giám đốc Hoàng nghẹn họng, không biết là bị chọc tức hay bị dọa, mặt nghẹn đến mức đỏ cả lên, cố gắng kìm nén việc chửi ẩm lên, vội vàng quay sang giải thích với Ôn Như Lam:
"Boss, ngài đừng nghe Mạnh trợ lý nói bừa, tôi không có sở thích nào khác, liền thích phi thuyền, tích góp chút năm, hơn nữa vợ vừa mới trợ cấp cho, nên tôi mới mua, hiện tại thật sự không còn bao nhiêu."
Ông ta lại nhìn về phía Mạnh Tỉnh: "Mạnh trợ lý, boss bên người cái gối cũng không có, thật vất vả mới nhìn trúng Phi Yến, Phi Yến cũng nguyện ý đi theo boss, cậu quản cái gì?"
Cuối cùng, để chứng minh lời mình nói, ông ta còn hỏi Phi Yến: "Phi Yến, ngươi có nguyện ý đi theo boss không?"
Phi Yến vội vàng phối hợp gật đầu: "Tất nhiên là nguyện ý."
Mạnh Tỉnh lặng lẽ đảo mắt, vừa định tiếp tục tin giám đốc Hoàng ở thủ đô Tinh mới mua một căn biệt thự mới, lại bị một tiếng đồ sứ va chạm cắt ngang.
Ôn Như Lam đem ly trà trên tay đặt xuống bàn, nhàn nhạt nói: "Được rồi."
Giám đốc Hoàng vốn muốn châm chọc Mạnh Tỉnh cũng không dám nói thêm nữa, Ôn Như Lam đứng dậy khỏi sô pha, giám đốc Hoàng cũng vội vàng đứng lên theo.
"Boss, ngài muốn đưa đi sao?" Giám đốc Hoàng theo sau Ôn Như Lam, khi nói chuyện còn ám chỉ nhìn qua Phi Yến.
"Không..." Mạnh Tỉnh chậm một nhịp muốn ngăn lại.
Tuy nhiên, Ôn Như Lam đã vẫy tay để ngăn Mạnh Tỉnh lại, giám đốc Hoàng thấy thế lộ vẻ mặt đắc ý, nghĩ rằng mình nắm chắc thắng lợi, lại không nghĩ...
Ôn Như Lam sửa ống tay áo, khóe mắt liếc qua Phi Yến một cái, giọng điệu giễu cợt nói: "Tôi không ngủ với cậu ta, cậu ngủ với tôi, chọn một cái đi"
"Cậu ta" ở đây là ám chỉ Phi Yến, còn khi nói đến "cậu", anh nhìn Mạnh Tỉnh.
Mạnh Tỉnh: "......"
Tiến triển này hình như không đúng lắm nhỉ?
- ----
Editor: Lời văn của tui không được trôi chảy lắm, có gì mong mọi người sẽ góp ý để tui sửa.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:333
Điểm khác biệt giữa Yên Vân Thủy Tạ thể hiện ở tên, các thành phố giải trí khác tên là Mộng mơ, Thiên đường giữa chốn nhân gian, vừa nghe đã thấy là một nơi nhẹ nhàng. Nhưng Yên Vân Thủy Tạ thì không, nghe tên còn khiến người ta lầm tưởng rằng một hiệu sách cao nhã nào đó.
Yên Vân Thủy Tạ được thiết kế vô cùng tao nhã. Phía bên ngoài, nó đặc biệt cố ý bắt chước kiểu dáng mái cong cổ xưa, hơn nữa bên trong còn đào những con kênh và dòng suối nhân tạo. Khi dòng suối chảy qua sẽ phát ra âm thanh leng keng lanh lảnh, như một loại nhạc cụ cổ xưa nào đó.
Nhưng nhìn vào phía bên trong.... Bên cạnh sòng bạc chính là phòng khiêu vũ, bên cạnh phòng khiêu vũ còn có phòng tắm và phòng mát xa, những thứ mà các thành giải trí khác có thì nó đều có.
Khoác trên mình làn da tao nhã, nhưng giỏi nhất vẫn là làm chuyện thô tục, nói tao nhã thì không đúng, nhưng nói thô tục thì lại không bình thường, nói đi nói lại cũng chẳng biết là gì.
Nhưng bất kể thế nào, thì mọi người vẫn không ngừng đổ xô đến đây. Bởi vì yêu cầu của Yên Vân Thủy Tạ vô cùng cao, trong này áp dụng thẻ hội viên, những người không có địa vị nhất định không thể bước vào Yên Vân Thủy Tạ.
Ở hành tinh thứ 57, theo một nghĩa nào đó, trở thành hội viên của Yên Vân Thuỷ Tạ, mới được xem như chính thức bước vào giới thượng lưu.
Với một thành phố giải trí phục vụ giới thượng lưu như vậy đương nhiên đã quen với những nhân vật lớn, nhưng người đến hôm nay lớn đến mức thành phố giải trí cũng phải tạm đóng cửa, và tất cả mọi người đều phải tập trung để phục vụ một người duy nhất.
Người phục vụ đạt giải top mười nhân viên xuất sắc nhất 3 lần liên tục đang bưng khay trà, đứng trước cửa chuẩn bị tinh thần hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở cửa ra.
Ở giữa sàn nhảy chỉ có một vũ công duy nhất.
Vũ công nhẹ nhàng nhảy theo một nhịp điệu nhất định, người phục vụ không thể nói tên của điệu nhảy này, nhưng chắc chắn là một điệu nhảy rất cổ điển.
Tuy rằng vũ công là nam, nhưng dáng người mảnh khảnh, dung mạo tuấn tú, cùng điệu múa uyển chuyển nhẹ nhàng, không khỏi làm người ta liên tưởng đến Hoàng hậu Phi Yến(1) thời xưa đã từng mê hoặc hoàng đế, khiến người ta không thể dời tầm mắt.
(1)Triệu Phi Yến (32 TCN - 1 TCN) tên thật là Triệu Nghi Chủ là một trong hai đại mỹ nhân của triều đại nhà Hán bên cạnh người đẹp Vương Chiêu Quân. Tuy chỉ là ca kỹ nhưng nhờ nhan sắc và tài múa phi thường, Triệu Phi Yến nhanh chóng mê hoặc Hán Thành đế, rồi nhanh chóng lên ngôi hoàng hậu bất chấp xuất thân.
Nhưng người phục vụ lại đưa tầm mắt đi nơi khác, không phải là vì người phục vụ kiểm soát tốt, mà là vì phía bên trong ngoài vũ công ra, còn có một người khiến người ta chú ý hơn.
Đó là một nam nhân ngồi trên ghế sô pha, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, hai chân thon dài bắt chéo vào nhau, một tay đặt bên môi, tay kia đặt ở bàn trà bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp.
Dung mạo tuấn tú, nhưng không mang nét mềm mại như người vũ công, ngược lại còn rất hung hãn, giống như hoa mẫu đơn lộng lẫy, làm người ta không khỏi chú ý. Khi hoa mẫu đơn nở rộ, những bông hoa khác đều sẽ bị lu mờ.
Bình tĩnh mà nói, nếu muốn so sánh dung mạo của người vũ công ban nãy và nam nhân trước mặt này, thì y chắc chắn sẽ cho người sau trọn điểm, đối với nam nhân này mà nói, thì nhan sắc người vũ công kia chỉ ở mức bình thường mà thôi.
Đừng nói đến nữ nhân bị dung mạo này làm cho động lòng, chắc chắn nam nhân cũng sẽ không thể cưỡng lại. Nhưng người phục vụ không dám động tâm vì bất cứ ai biết tên của đối phương, chắc chắn sẽ không dám có bất cứ ý nghĩ mê hoặc nào.
Ôn Như Lam, là tên của vị khách quý khiến cho Yên Vân Thủy Tạ phải dừng việc kinh doanh để phục vụ, cũng là tổng tài kiêm chủ tịch công ty, được coi là người giàu nhất hành tinh.
Anh ta giàu đến mức nào? Hành tinh số 57 này là do anh ta đứng tên. Hầu như tất cả các thành phố giải trí và sòng bạc trên hành tinh này đều có cổ phần của anh ta. Nhưng đây vẫn không phải là toàn bộ tài sản của anh ta.
Tập đoàn Tinh Hỏa là công ty trải dài trong nhiều lĩnh vực, ngành giải trí chỉ là một trong số đó, mục đích thực sự của công ty này chính là buôn bán vũ khí, vốn nổi tiếng với lợi nhuận khổng lồ.
Từ xưa đến nay, có thể buôn bán vũ khí đều không phải là hạng người lương thiện gì, người phục vụ nghĩ đến những lời đồn đại về đối phương, nhìn thoáng qua liền vội thu hồi tầm mắt, sau đó bưng khay đi đến trước mặt Ôn Như Lam.
Trong lúc đi đến chỗ Ôn Như Lam, y để ý rằng phía sau sô pha còn có một vài người đàn ông mặc áo đen, người đứng đầu có dáng người cao lớn nhất nhìn hắn một cái.
Đây là vệ sĩ của Ôn Như Lam, đối với một đại nhân vật như anh ta, có rất nhiều sợ hãi anh ta, nhưng cũng không thiếu người muốn giết anh ta, cho nên anh ta nhất định sẽ mang theo vệ sĩ.
Sau khi đánh giá mối đe dọa từ người phục vụ, xác nhận mọi thứ đều bình thường, lúc này đội trưởng đội vệ sĩ mới thu hồi tầm mắt.
Người phục vụ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng vệ sĩ cao chừng hai mét, thời điểm nhìn xuống làm hắn không khỏi áp lực.
Dù sao cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, người phục vụ thầm cảm thán trong lòng. Phía sau ghế sô pha là một đội vệ sĩ, tất cả đều đứng thẳng người, thân hình cường tráng, thoạt nhìn vô cùng hung hãn.
Tuy nhiên, có một ngoại lệ.
Khác với tư thế đứng tiêu chuẩn của những vệ sĩ khác chắp tay sau lưng, người này đứng rất buông thả, có vẻ vì đứng lâu quá nên lén lút dựa vào ghế sô pha, như là một học sinh lười biếng trong quân ngũ.
Dáng người không được cường tráng như các vệ sĩ khác, nhưng cũng cao khoảng 1 mét 8 mấy, sắc mặt cũng không hung hãn như những người khác. Trong mắt chỉ có một tia chán nản.
Hơn nữa, khi đặt khay trà xuống, y vô tình chạm mắt với đối phương, nam nhân đó đã nở một nụ cười lịch sự với anh ta.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, người phục vụ cũng mỉm cười đáp lại.
Ôn Như Lam từ đầu vẫn luôn nhìn về sàn nhảy bỗng nhiên dời tầm mắt, đuôi mắt khẽ nhướng lên nhìn nam nhân đứng không đoàng hoàng ở phía sau đang cười với người khác, sau đó liền rời tầm mắt đi.
Sau khi người phục vụ rời đi, Ôn Như Lam cầm tách trà sứ lên, hắn không để ý mà gạt những lá trà sang một bên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Mùi thơm đặc trưng của bạch trà(2) tràn ngập trong miệng, hương vị êm dịu sảng khoái.
(2)Bạch trà (白茶) hay trà trắng: là loại trà trong quá trình chế biến không để cho oxy-hóa. Chồi non trà được hái, rồi phơi nắng, rồi sau đó phơi trong râm; quá trình chế biến này khác với trà xanh ở chỗ không phơi héo, sao và lăn.Vì vậy bạch trà còn giữ nguyên tính chất của lá trà tươi. Tỉnh Phúc Kiến là địa danh nổi tiếng sản xuất trà trắng. Loại trà này cũng được sản xuất ở Sri-Lanke, Ấn Độ và Thái Lan.
Là một trong sáu loại trà lớn của Trung Quốc, nguồn gốc của nó là ở Phúc Kiến. Danh hiệu trà nổi tiếng được gọi là "Mỹ nhân" và "vua trà" trong trà. Ngoại hình của nó thẳng như kim, phủ đầy pekoe, giống như bạc như tuyết, và trà thành phẩm dài khoảng 3cm. Bởi vì nguyên liệu của lá tươi đều là búp trà, sau khi pha thành trà thành phẩm có hình dạng giống như cây kim, lông trắng bao phủ dày đặc, màu trắng như bạc nên được đặt tên là Trà trắng (Bạch trà). - Nhiều nguồn( Baidu,...)
Hình minh họa:
Hắn nhàn nhã uống trà, ngay cả tư thế uống trà cũng rất giống cổ nhân, Yên Vân Thủy Tạ này chẳng ra gì nhưng đến lúc hắn uống lại thành một cảnh đẹp.
Ánh mắt hắn không rời sân nhảy, nhưng cũng không ham mê sắc đẹp như những người bình thường, ánh mắt hắn luôn phẳng lặng, cách hắn nhìn người đẹp trên kia không khác gì nhìn tách trà trên tay.
Lúc ly trà cạn, cũng là lúc vũ công khiêu vũ xong.
Tư thế khiêu vũ này mặc dù nhẹ nhàng, nhưng cũng là nỗ lực hết mình, vũ công sau khi khiêu vũ xong, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, bộ ngực sau lớp vải mỏng có chút phập phồng.
Nhưng cũng không quá khó coi, mồ hôi mỹ nhân thơm, tự nhiên lại có một cảnh đẹp.
Vũ công đi đến chỗ Ôn Như Lam chào hỏi, Ôn Như Lam đặt chén trà xuống, vỗ tay hai cái, thản nhiên nói: "Không tồi".
Giám đốc Hoàng ngồi ở sô pha bên kia, nghe vậy thì mắt sáng lên, lộ ra vẻ mặt tươi cười, xoa xoa tay đề nghị nói:"Boss, Phi Yến này mệnh khổ, mẹ mất sớm, cha thiếu nợ vì cờ bạc, nên mới phải đến chỗ này bán mình trả nợ, nay may mắn lọt vào mắt xanh của ngài, không bằng thu nhận hắn đi?"
Vũ công tên Phi Yến lúc này ngẩng đầu lên nhìn Ôn Như Lam, trong mắt tràn đầy thương hại, lấp lánh chút nước, thật sự là người vô cùng bất hạnh.
Mới là lạ. Mạnh Tỉnh thầm nghĩ.
Cậu sửa lại tư thế đứng, không dựa vào sô pha như ban nãy, chỉ ngước mắt nhìn về phía Phi Yến.
ID: Phi Yến
Hồ sơ: Làm sát thủ vào năm 15 tuổi, thường dùng sắc đẹp quyến rũ mục tiêu, và siết cổ bằng sợi chỉ mỏng giấu trong cổ tay áo khi đối phương mất cảnh giác. Trong mười năm, cậu ta đã lập được rất nhiều thành tích, và hầu hết các mục tiêu của cậu ta đều là quan chức cấp cao, trình độ cực kì cao, vì vậy cậu ta đã được trao tặng danh hiệu "Sát thủ vàng" trong ngành.
Mạnh Tỉnh tắt giao diện tóm tắt nhân vật, thế giới trước mặt lại khôi phục như bình thường, y suy nghĩ về khả năng của Ôn Như Lam một chút, cảm thấy nếu như so sánh khả năng của Ôn Như Lam đối với kẻ giết người lão luyện trên giường này, thì y không thể nghĩ ra kết quả khác ngoại trừ "Chết".
Nhưng Mạnh Tỉnh không thể để hắn chết được, nên y đã kịp nói trước khi Ôn Như Lam đồng ý: "Boss, tôi cảm thấy chuyện này không ổn."
Ôn Như Lam vẫn luôn lãnh đạm bỗng nổi lên một tia hứng thú, nheo mắt nhìn Mạnh Tỉnh, hỏi: "Mạnh trợ lý, có gì không ổn sao?"
Mạnh Tỉnh nghiêm túc đưa ra lý do: "Phi Yến như vậy rất đáng thương, hẳn là nên giúp đỡ, nhưng làm việc tốt mong được báo đáp không phải là hành động của quân tử, boss, ngài tuyệt đối không phải người như vậy, không bằng cho cậu ta một số tiền, rồi để cậu ta rời khỏi nơi này đi."
Giám đốc Hoàng vừa nghe thế liền nổi nóng: "Cái này làm sao gọi là trả ơn? Đi theo boss là vinh hạnh! Cả hành tinh thứ 57 này ai lại không muốn đi theo boss chứ! Boss, ngài xem tôi nói có đúng không?"
Giám đốc Hoàng thay đổi sắc mặt nhanh như lật bánh tráng, đối với Mạnh Tỉnh thì lạnh lùng sắc bén, nhưng khi nói với Ôn Như Lam thì chỉ thừa nịnh nọt.
Ôn Như Lam không nói gì, hắn không đồng tình với cách nói của giám đốc Hoàng, chỉ nghiền ngẫm lặp lại một lần: "Quân tử?"
Hắn cười một tiếng: "Tôi sao có thể tính là quân tử, nhưng nếu là Mạnh trợ lý chắc hẳn có thể gánh nổi hai chữ này."
Mạnh Tỉnh có chút bối rối, không hiểu tại sao Ôn Như Lam lại chuyển đề tài qua anh, liền nghe hắn nói: "Mạnh trợ lý vừa mới cư xử ôn hòa như thế với phục vụ, tôi cảm thấy thật xấu hổ. Đến nỗi hắn..."
Ôn Như Lam chỉ Phi Yến: "Cậu ta tuy rằng thiếu nợ cờ bạc dưới công ty danh nghĩa của chúng tôi, nhưng đó là tài khoản công khai nên tôi không thể tự xóa, Mạnh trợ lý thương hoa tiếc ngọc, sẽ không cần trả ơn, ân huệ này không bằng ngươi tự cho đi."
Đây là muốn Mạnh Tỉnh tự lấy tiền chuộc người?
Bây giờ không chỉ có quản lý Hoàng tức giận, mà cả Phi Yến nhu nhược đáng thương ánh mắt cũng lấp lóe nước, mịt mờ nhìn giám đốc Hoàng, ý bảo đối phương mau nghĩ cách.
Giám đốc Hoàng xoa xoa trán, ông cũng vừa nghĩ ra một cách, vừa định nói nữa, thì lại bị Ôn Như Lam liếc một cái, lập tức làm ông không dám nói một chữ nào nữa,
Mạnh Tỉnh cũng không nói gì, cậu trăm triệu lần không nghĩ đến người giàu đến mức có cả một tinh cầu, lại tìm cậu đòi tiền.
Không khí nhất thời có chút yên tĩnh, Ôn Như Lam cũng không thúc giục, vẫn ung dung bưng tách trà chờ đợi.
"Tôi không có tiền." Mạnh Tỉnh trả lời sau khi trầm một lúc.
"Mấy ngày trước Mạnh trợ lý đi làm, không phải tôi vừa cho cậu một ít tiền thưởng sao?"
Ôn Như Lam hỏi đội trưởng phía sau:
"Thưởng bao nhiêu?"
"Một trăm vạn." Đội trưởng ngắn gọn nói.
*khoảng 1 triệu tiền Việt Nam
"Dùng hết rồi."Mạnh Tỉnh cũng trả lời vô cùng ngắn gọn.
"Mục đích?" Ôn Như Lam nhướng mày.
"Rút thẻ vàng."* Mạnh Tỉnh mặt không đổi sắc, y thật sự không có nói dối.
*hiểu nôm na là giống quay gacha để nhận đồ ấy.
Nhưng ánh mắt giám đốc Hoàng lại co giật, ông cảm thấy đối phương nói dối rất kém, trò chơi gì mà lại có lực hấp dẫn như vậy, trong vài ngày liền có thể tiêu mất một trăm vạn?
Giám đốc Hoàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lập tức muốn tiếp tục thuyết phục, nhưng Mạnh Tỉnh đột nhiên nói: "Giám đốc Hoàng là giám đốc tài chính, ông ấy là một trong những nhân viên có kinh nghiệm nhất trong công ty. Nhiều năm như vậy, chắc hẳn ông ấy có rất nhiều tiền tiết kiệm, nghe nói mấy ngày trước ông ấy còn mua chiếc phi thuyền mới nhất của Công ty Z, sao không nhờ giám đốc Hoàng trả tiền cho."
Con tàu vũ trụ kia là kiểu mẫu kỷ niệm đặc biệt, giá cả cũng không thấp, xét thu nhập của giám đốc Hoàng, tiết kiệm mười năm là có thể mua được, nhưng bình thường không ai sẽ dùng mười năm tiết kiệm để mua một con tàu vũ trụ xa xỉ.
Trừ khi, ông ta có các nguồn thu nhập không rõ lai lịch.
Trùng hợp là, Ôn Như Lam cũng biết giá của con tàu vũ trụ đó, bởi vì anh cũng đã mua một chiếc, và anh cũng biết mức thu nhập của giám đốc Hoàng, nên đã nói một câu đầy ẩn ý "Ồ?"
Giám đốc Hoàng nghẹn họng, không biết là bị chọc tức hay bị dọa, mặt nghẹn đến mức đỏ cả lên, cố gắng kìm nén việc chửi ẩm lên, vội vàng quay sang giải thích với Ôn Như Lam:
"Boss, ngài đừng nghe Mạnh trợ lý nói bừa, tôi không có sở thích nào khác, liền thích phi thuyền, tích góp chút năm, hơn nữa vợ vừa mới trợ cấp cho, nên tôi mới mua, hiện tại thật sự không còn bao nhiêu."
Ông ta lại nhìn về phía Mạnh Tỉnh: "Mạnh trợ lý, boss bên người cái gối cũng không có, thật vất vả mới nhìn trúng Phi Yến, Phi Yến cũng nguyện ý đi theo boss, cậu quản cái gì?"
Cuối cùng, để chứng minh lời mình nói, ông ta còn hỏi Phi Yến: "Phi Yến, ngươi có nguyện ý đi theo boss không?"
Phi Yến vội vàng phối hợp gật đầu: "Tất nhiên là nguyện ý."
Mạnh Tỉnh lặng lẽ đảo mắt, vừa định tiếp tục tin giám đốc Hoàng ở thủ đô Tinh mới mua một căn biệt thự mới, lại bị một tiếng đồ sứ va chạm cắt ngang.
Ôn Như Lam đem ly trà trên tay đặt xuống bàn, nhàn nhạt nói: "Được rồi."
Giám đốc Hoàng vốn muốn châm chọc Mạnh Tỉnh cũng không dám nói thêm nữa, Ôn Như Lam đứng dậy khỏi sô pha, giám đốc Hoàng cũng vội vàng đứng lên theo.
"Boss, ngài muốn đưa đi sao?" Giám đốc Hoàng theo sau Ôn Như Lam, khi nói chuyện còn ám chỉ nhìn qua Phi Yến.
"Không..." Mạnh Tỉnh chậm một nhịp muốn ngăn lại.
Tuy nhiên, Ôn Như Lam đã vẫy tay để ngăn Mạnh Tỉnh lại, giám đốc Hoàng thấy thế lộ vẻ mặt đắc ý, nghĩ rằng mình nắm chắc thắng lợi, lại không nghĩ...
Ôn Như Lam sửa ống tay áo, khóe mắt liếc qua Phi Yến một cái, giọng điệu giễu cợt nói: "Tôi không ngủ với cậu ta, cậu ngủ với tôi, chọn một cái đi"
"Cậu ta" ở đây là ám chỉ Phi Yến, còn khi nói đến "cậu", anh nhìn Mạnh Tỉnh.
Mạnh Tỉnh: "......"
Tiến triển này hình như không đúng lắm nhỉ?
- ----
Editor: Lời văn của tui không được trôi chảy lắm, có gì mong mọi người sẽ góp ý để tui sửa.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ:333
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất