Chương 49: Vương gia bá đạo và tiểu ảnh vệ 7
Ảnh Tứ còn đang muốn nói gì, lại bị Ảnh Lục bên cạnh kéo kéo tay áo, âm thầm cho hắn một ánh mắt. Nếu hắn nhúng tay, kết cục của Ảnh Thất chỉ sợ còn thảm hơn.
Ảnh Tứ đành phải kìm chế, đôi mắt vẫn luôn dõi theo hướng thiếu niên.
Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, thiếu niên khẽ ngẩng đầu nhìn lại, mắt hạnh xinh đẹp mang theo một chút trấn an.
Trong lòng Ảnh Tứ không biết vì sao có chút bình tĩnh lại. Hắn có điểm tìm vui trong khổ nghĩ thầm, nếu lúc này Ảnh Thất lại chọc giận Vương gia, da thịt ăn khổ thì hắn phụ trách mang thuốc tới sớm hơn cho y là được.
Nam nhân tuấn mỹ đi phía trước thu hết mấy động tác nhỏ này vào mắt, sắc mặt càng thêm trầm xuống, thiếu chút nữa bóp nát phật châu trên tay. Thanh âm hắn càng thêm lạnh: "Ảnh Tứ".
Ảnh Tứ cúi đầu: "Có thuộc hạ".
"Có phải bổn vương đối với các ngươi quá mức lơi lỏng, vì một kẻ hèn Ảnh Thất mà tất cả đều dám dĩ hạ phạm thượng." Đôi mắt hẹp dài của Bách Lý Mặc nhìn qua, thần sắc trong đáy mắt đều lạnh băng.
Ninh Thư chẳng qua chỉ muốn để mọi người nếm thử vị món lẩu, không biết sẽ chọc tới nhiều phiền toái như vậy. Cậu không nhịn được nói: "Vương gia, chuyện này do một mình Ảnh Thất làm, không liên quan nhóm Ảnh Tứ".
Không nghĩ tới, sắc mặt Bách Lý Mặc càng lạnh lùng đến lợi hại, cặp mắt âm trầm nhìn chằm chằm lại, không giận mà cười: "Chỉ mới mấy ngày không thấy, tình cảm của các ngươi vậy mà tốt hơn không ít so với trước đây, đến bổn vương còn chẳng hay biết gì".
Ảnh Lục thở dài, chủ động mở miệng nói: "Mặc Vương gia xử trí".
Ảnh Nhị cũng theo sau.
Ninh Thư có chút hội hận, nếu cậu biết một cái lẩu lại có thể khiến Bách Lý Mặc nổi giận, có lẽ cậu sẽ không... quyết định làm như vậy? Không chắc nữa, nhưng thôi, hối hận cũng vô dụng, nam nhân trước mắt này quả thật tâm tình bất định. Theo lời của Linh Linh nói thì hắn chính là bệnh tâm thần.
Cậu so đo với người bệnh tâm thần làm chi đâu cho mệt?
Ninh Thư tự yên lặng nghĩ thầm. Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
...
Ninh Thư quỳ gối trong phòng: "Vương gia".
Bách Lý Mặc ngoài cười nhưng trong không cười: "Bổn vương lại thật không biết ngươi còn có loại bản lĩnh này, chỉ dùng một thứ thức ăn kỳ quái là có thể thu mua nhân tâm".
Đôi mắt hẹp dài không có nửa điểm ý cười.
Trong lòng Ninh Thư chợt rối rắm một chút.
Đúng vậy, do cậu lơ là cảnh giác, đây là cổ đại, hơn nữa ấn tượng về cậu trong lòng Bách Lý Mặc cực kém không nói, với những người khác bên ngoài cũng đâu hoàn toàn tín nhiệm cậu. Nói không chừng, trong lòng nam nhân còn củng cố ý nghĩ cho rằng cậu là mật thám, cậu có tính toán gì khác gì đó.
Nghĩ vậy, đáy lòng thiếu niên càng thêm thấp thỏm, bất an. Cậu nhịn không được ngẩng đầu, nghiêm túc mà giải thích: "Thưa, không phải như Vương gia nghĩ đâu, chỉ là thuộc hạ quá nhớ quê nhà. Món ăn này ở quê thuộc hạ rất được ưa thích, nghĩ đến có chút muốn ăn, lúc này mới trùng hợp gọi nhóm Ảnh Tứ cùng tới..."
Nét mặt Bách Lý Mặc nhàn nhạt: "Hửm"?
"Bổn vương vậy mà không biết, ngươi vẫn nhớ rõ ràng những chuyện lúc nhỏ"?
Ninh Thư căng da đầu nói: "Chỉ nhớ một ít mà thôi." Cậu do dự nghĩ, đến người trước giờ luôn băng lãnh như Ảnh Nhị cũng bị lẩu thuyết phục, nói không chừng, Bách Lý Mặc cũng... ừm... cũng có thể đi"?
Vì thế cậu lấy hết can đảm nói: "Vương gia có muốn thử nhấp nháp một chút hay không? Trời này ăn lẩu sẽ giúp ấm người".
Bách Lý Mặc cười lạnh: "Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ ăn món đồ sơn dã đó sao"?
Ninh Thư hơi ngớ ra, rồi lại nghĩ tới món mình làm đúng thật có chút đơn sơ, còn không được đẹp đẽ gì nữa, nên cậu yên lặng câm miệng.
Nam nhân tuấn mỹ lại rũ mắt nhìn qua, châm chọc nói: "Tuy bổn vương chướng mắt mấy thứ đồ nhỏ đó, nhưng lại muốn xem thử chút, rốt cục ngươi dùng thủ đoạn gì mà có thể làm nhóm Ảnh Lục thần hồn điên đảo".
Ninh Thư sửng sốt một chút.
Mấy lời này... lạ lắm, sao sao á, nhưng cậu nghĩ nghĩ cũng không biết cuối cùng là không thích hợp ở chỗ nào.
Mà tóm lại, cái người Vương gia này nói vậy nghĩa là muốn ăn có đúng không???
Ninh Thư vừa định nói gì đó, liền thấy đôi mắt hẹp dài của người đối diện lạnh lùng nhìn qua, nói: "Tự mình làm một phần khác cho bổn vương thử".
Cậu cảm thấy Bách Lý Mặc chắc là có thói quen sạch sẽ, nhưng cho dù hắn không nói, cậu cũng đâu dám để ngài Vương gia tôn quý cực điểm ăn đồ dư.
Đến khi chuẩn bị tốt một phần lẩu khác, đã qua nửa canh giờ sau. Lần này nguyên liệu và đồ nhúng đều được làm đầy đủ hết, nhìn qua thấy thèm làm Ninh Thư lại có chút đói bụng.
Cậu ôm bụng, ánh mắt trông mong nhìn qua Bách Lý Mặc nhưng làm gì dám mở miệng xin ăn.
Vậy mà Bách Lý Mặc lại nhìn cậu một cái, lãnh đạm nói: "Ngươi chuẩn bị nhiều như vậy, là muốn bổn vương no chết sao? Còn không mau qua giải quyết phụ bổn vương"?
Ninh Thư chớp chớp mắt, đi tới ngồi xuống cạnh nam nhân.
Bách Lý Mặc ăn một miếng, liền nhíu mày.
Tiểu ảnh vệ thấy thế, nhịn không được hỏi: "Vương gia, hương vị thế nào"?
Cậu nhớ rõ là mình khống chế gia vị này kia khá ổn, chắc không có ảnh hưởng gì lớn đâu.
Bách Lý Mặc không nói lời nào, cau mày, lại ăn một miếng.
Ninh Thư thấy hắn không để ý mình đành phải mặc kệ, tự ăn.
Chỉ chốc lát sau, cậu lại nghe thanh âm hơi thở có chút thô trầm của người bên cạnh. Cậu không khỏi ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy nam nhân đang khoá chặt mày, thái dương rịn ra chút mồ hôi, môi mỏng cũng đỏ hơn một chút so với lúc trước, yết hầu hơi lăn xuống, đôi mắt càng thâm thuý hơn không ít.
Ninh Thư lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Cậu nhìn chằm chằm Bách Lý Mặc hồi lâu, trong lòng khẽ động. Có lẽ nào... Bách Lý Mặc không biết ăn cay?
Ninh Thư cảm thấy chân tướng mình nghĩ có chút dở khóc dở cười.
Ai biết, đại danh Quỷ Vương khiến người khác nghe tiếng liền sợ vỡ mật, thế nhưng lại không ăn cay được.
Trong một khắc kia, nam nhân âm trầm liếc nhìn qua, nhíu mày nói: "Ngươi cười cái gì"?
Cậu có cười hả?
Ninh Thư thu môi.
Nhưng cậu thật sự có chút không nhịn được, thiếu niên hơi khống chế biểu cảm, nhìn người đối diện: "Vương gia... là không ăn cay được sao"?
Bị người nọ vạch trần, biểu tình Bách Lý Mặc liền đen xuống, nặng nề nhìn thiếu niên, mặt kết băng sương: "Ngươi cố ý"?
Ninh Thư vội lắc đầu: "Thuộc hạ cũng đâu có biết Vương gia không ăn cay được." Cậu nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Nếu Vương gia không chịu được cay, có thể uống chút nước, như vậy sẽ đỡ hơn nhiều".
Một khắc trôi qua... Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
Ninh Thư nhìn Bách Lý Mặc đang nhíu mày, vừa ăn vừa uống, nhịn không được nói: "Giờ thuộc hạ đã biết, về sau sẽ chuẩn bị phần không cay cho Vương gia".
Cậu nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Quê nhà của thuộc hạ có nồi lẩu uyên ương, một bên cay, một bên không cay, muốn ăn kiểu nào có thể tuỳ ý lựa chọn".
Nam nhân hơi dừng động tác một chút, thần sắc không rõ nhìn qua: "Nồi uyên ương?" Hắn hơi câu môi, châm chọc nói: "Tâm tư của ngươi cũng lớn thật, chẳng lẽ thật sự cho rằng bổn vương sẽ nhìn ngươi bằng kiểu ánh mắt khác"?
Ninh Thư sửng sốt, nào có ngờ đối phương sẽ hiểu sai, không khỏi giải thích nói: "Vương gia đã hiểu lầm, nồi uyên ương không phải chỉ có người yêu..." Nhớ đến nơi đây là cổ đại, cậu liền sửa lời: "Không phải chỉ có phu thê mới có thể ăn, dù không có quan hệ gì vẫn ăn cùng nhau được".
Không nghĩ tới sắc mặt Bách Lý Mặc lại chợt lạnh xuống: "Nói như vậy, có nghĩa là ngươi, thật ra cũng đã từng cùng rất nhiều người ăn uyên ương"?. Kiếm Hiệp Hay
Ninh Thư nào biết đối phương trở mặt nhanh như vậy, có điểm mờ mịt.
Bất quá, cậu thật sự không có cùng ăn lẩu được với bao nhiêu người. Đại khái là thời điểm Ninh Hi cùng cha mẹ hoà thuận vui vẻ ăn tết, cậu không chịu được cha mẹ cứ quở trách cậu trên bàn cơm nên một mình chạy ra ngoài.
Sau đó, một mình ăn lẩu.
Bách Lý Mặc thấy thiếu niên không nói gì, tưởng là cậu ngầm thừa nhận, biểu tình trên mặt càng thêm âm trầm dọa người.
Hắn lạnh mặt nhìn bộ dáng thiếu niên lúc này, đối phương giống như đang lâm vào trầm tư, cánh môi có vẻ do ăn lẩu cay nên càng hồng thuận mê người, làm người ta hận không thể lưu lại một ít dấu vết trên đó.
Đôi mắt nam nhân đã hơi có chút biến hoá, đen tối hơn.
Thời điểm Ninh Thư ngẩng đầu, chợt thấy Bách Lý Mặc âm trầm nhìn chằm chằm cậu, không khỏi hoảng sợ.
Nồi lẩu này cũng cũng không ăn tiếp được, còn dư rất nhiều, thật đáng tiếc.
Ninh Thư nghĩ thầm.
—-------
Đêm đến, tiểu ảnh vệ lại như mọi ngày, đi giúp Quỷ Vương làm ấm giường.
Cậu nằm gọn một bên nghĩ, hôm nay lỡ chọc Bách Lý Mặc mất hứng, đồ bệnh tâm thần này có thể nào nửa đêm gặp ác mộng, sau đó một kiếm xiên chết cậu không ha?
Ninh Thư cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi mơ màng ngủ mất.
Không biết khi nào...
Cậu nhận thấy một thân thể nóng như khối lửa dán sát lại.
Ninh Thư không khỏi mở mắt, thấy bàn tay to mạnh mẽ hữu lực đang ôm lấy cậu.
Sau đó, hơi thở nóng rực triền miên phả bên cổ cậu, khiến toàn thân nổi da gà.
Ninh Thư muốn xoay người, lại bị bàn tay to như gông cùm xiềng xích tại chỗ, không thể động đậy. Trong lòng cậu không khỏi kinh hoảng.
Bách Lý Mặc sẽ không phải là muốn giết cậu đi?
Lúc Ninh Thư đang bất an nghĩ thầm, liền nhận thấy cằm nam nhân nặng nề đặt lên vai cậu, cùng với hơi thở nóng rực đó.
Thiếu niên không nhịn được mở miệng hỏi: "Vương, Vương gia"?
Ninh Thư không xác định được người này còn ngủ hay đã tỉnh, nhỏ giọng kêu hắn.
Bách Lý Mặc lại không nói lời nào, bàn tay to di chuyển, nắm lấy cổ thiếu niên, lạnh băng từ bàn tay truyền đến khiến cậu một mảnh rùng mình.
Ninh Thư run rẩy.
Thanh âm nam nhân vang lên, lạnh lẽo chất vấn: "Hôm nay ngươi đã bỏ thứ gì vào trong"?
Ninh Thư chịu đựng cảm giác lông tơ dựng đứng, khẽ trả lời: "Thuộc hạ không biết Vương gia đang nói gì".
Bách Lý Mặc cười lạnh, bàn tay trên cổ thiếu niên lại hơi siết chặt, thấp giọng nói: "Ảnh Thất, ngươi thật sự cho rằng bổn vương sẽ không giết ngươi"?
Ninh Thư nào biết mình đã sai cái gì, nhận thấy đối phương không thích hợp, nỗ lực biện giải bản thân trong sạch: "Vương gia minh giám, nếu thuộc hạ thật sự hạ độc, vì sao thuộc hạ cũng ăn mà lại không bị độc phát"?
Bách Lý Mặc hơi thở nóng rực, càng thêm tới gần.
"Làm sao bổn vương biết được trước đó ngươi đã dùng qua thuốc giải hay chưa"?
Ninh Thư chỉ cảm thấy trên trời có một cái nồi lớn đã ụp xuống đầu cậu. Có thể hôm nay thật sự trùng hợp có người thần không biết quỷ không hay hạ độc Bách Lý Mặc. Trong lòng cậu hơi kinh hãi, lập tức mở miệng nói: "Vương gia trúng độc sao? Thuộc hạ lập tức đi gọi Thái y".
Chỉ là thân thể nhỏ vẫn như cũ không thoát được khỏi tay nam nhân.
Bách Lý Mặc còn khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó ấn thiếu niên dưới thân, kề sát lại.
Xiêm y của Ninh Thư bị cởi bỏ.
Ảnh Tứ đành phải kìm chế, đôi mắt vẫn luôn dõi theo hướng thiếu niên.
Dường như nhận thấy ánh mắt của hắn, thiếu niên khẽ ngẩng đầu nhìn lại, mắt hạnh xinh đẹp mang theo một chút trấn an.
Trong lòng Ảnh Tứ không biết vì sao có chút bình tĩnh lại. Hắn có điểm tìm vui trong khổ nghĩ thầm, nếu lúc này Ảnh Thất lại chọc giận Vương gia, da thịt ăn khổ thì hắn phụ trách mang thuốc tới sớm hơn cho y là được.
Nam nhân tuấn mỹ đi phía trước thu hết mấy động tác nhỏ này vào mắt, sắc mặt càng thêm trầm xuống, thiếu chút nữa bóp nát phật châu trên tay. Thanh âm hắn càng thêm lạnh: "Ảnh Tứ".
Ảnh Tứ cúi đầu: "Có thuộc hạ".
"Có phải bổn vương đối với các ngươi quá mức lơi lỏng, vì một kẻ hèn Ảnh Thất mà tất cả đều dám dĩ hạ phạm thượng." Đôi mắt hẹp dài của Bách Lý Mặc nhìn qua, thần sắc trong đáy mắt đều lạnh băng.
Ninh Thư chẳng qua chỉ muốn để mọi người nếm thử vị món lẩu, không biết sẽ chọc tới nhiều phiền toái như vậy. Cậu không nhịn được nói: "Vương gia, chuyện này do một mình Ảnh Thất làm, không liên quan nhóm Ảnh Tứ".
Không nghĩ tới, sắc mặt Bách Lý Mặc càng lạnh lùng đến lợi hại, cặp mắt âm trầm nhìn chằm chằm lại, không giận mà cười: "Chỉ mới mấy ngày không thấy, tình cảm của các ngươi vậy mà tốt hơn không ít so với trước đây, đến bổn vương còn chẳng hay biết gì".
Ảnh Lục thở dài, chủ động mở miệng nói: "Mặc Vương gia xử trí".
Ảnh Nhị cũng theo sau.
Ninh Thư có chút hội hận, nếu cậu biết một cái lẩu lại có thể khiến Bách Lý Mặc nổi giận, có lẽ cậu sẽ không... quyết định làm như vậy? Không chắc nữa, nhưng thôi, hối hận cũng vô dụng, nam nhân trước mắt này quả thật tâm tình bất định. Theo lời của Linh Linh nói thì hắn chính là bệnh tâm thần.
Cậu so đo với người bệnh tâm thần làm chi đâu cho mệt?
Ninh Thư tự yên lặng nghĩ thầm. Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
...
Ninh Thư quỳ gối trong phòng: "Vương gia".
Bách Lý Mặc ngoài cười nhưng trong không cười: "Bổn vương lại thật không biết ngươi còn có loại bản lĩnh này, chỉ dùng một thứ thức ăn kỳ quái là có thể thu mua nhân tâm".
Đôi mắt hẹp dài không có nửa điểm ý cười.
Trong lòng Ninh Thư chợt rối rắm một chút.
Đúng vậy, do cậu lơ là cảnh giác, đây là cổ đại, hơn nữa ấn tượng về cậu trong lòng Bách Lý Mặc cực kém không nói, với những người khác bên ngoài cũng đâu hoàn toàn tín nhiệm cậu. Nói không chừng, trong lòng nam nhân còn củng cố ý nghĩ cho rằng cậu là mật thám, cậu có tính toán gì khác gì đó.
Nghĩ vậy, đáy lòng thiếu niên càng thêm thấp thỏm, bất an. Cậu nhịn không được ngẩng đầu, nghiêm túc mà giải thích: "Thưa, không phải như Vương gia nghĩ đâu, chỉ là thuộc hạ quá nhớ quê nhà. Món ăn này ở quê thuộc hạ rất được ưa thích, nghĩ đến có chút muốn ăn, lúc này mới trùng hợp gọi nhóm Ảnh Tứ cùng tới..."
Nét mặt Bách Lý Mặc nhàn nhạt: "Hửm"?
"Bổn vương vậy mà không biết, ngươi vẫn nhớ rõ ràng những chuyện lúc nhỏ"?
Ninh Thư căng da đầu nói: "Chỉ nhớ một ít mà thôi." Cậu do dự nghĩ, đến người trước giờ luôn băng lãnh như Ảnh Nhị cũng bị lẩu thuyết phục, nói không chừng, Bách Lý Mặc cũng... ừm... cũng có thể đi"?
Vì thế cậu lấy hết can đảm nói: "Vương gia có muốn thử nhấp nháp một chút hay không? Trời này ăn lẩu sẽ giúp ấm người".
Bách Lý Mặc cười lạnh: "Ngươi cảm thấy bổn vương sẽ ăn món đồ sơn dã đó sao"?
Ninh Thư hơi ngớ ra, rồi lại nghĩ tới món mình làm đúng thật có chút đơn sơ, còn không được đẹp đẽ gì nữa, nên cậu yên lặng câm miệng.
Nam nhân tuấn mỹ lại rũ mắt nhìn qua, châm chọc nói: "Tuy bổn vương chướng mắt mấy thứ đồ nhỏ đó, nhưng lại muốn xem thử chút, rốt cục ngươi dùng thủ đoạn gì mà có thể làm nhóm Ảnh Lục thần hồn điên đảo".
Ninh Thư sửng sốt một chút.
Mấy lời này... lạ lắm, sao sao á, nhưng cậu nghĩ nghĩ cũng không biết cuối cùng là không thích hợp ở chỗ nào.
Mà tóm lại, cái người Vương gia này nói vậy nghĩa là muốn ăn có đúng không???
Ninh Thư vừa định nói gì đó, liền thấy đôi mắt hẹp dài của người đối diện lạnh lùng nhìn qua, nói: "Tự mình làm một phần khác cho bổn vương thử".
Cậu cảm thấy Bách Lý Mặc chắc là có thói quen sạch sẽ, nhưng cho dù hắn không nói, cậu cũng đâu dám để ngài Vương gia tôn quý cực điểm ăn đồ dư.
Đến khi chuẩn bị tốt một phần lẩu khác, đã qua nửa canh giờ sau. Lần này nguyên liệu và đồ nhúng đều được làm đầy đủ hết, nhìn qua thấy thèm làm Ninh Thư lại có chút đói bụng.
Cậu ôm bụng, ánh mắt trông mong nhìn qua Bách Lý Mặc nhưng làm gì dám mở miệng xin ăn.
Vậy mà Bách Lý Mặc lại nhìn cậu một cái, lãnh đạm nói: "Ngươi chuẩn bị nhiều như vậy, là muốn bổn vương no chết sao? Còn không mau qua giải quyết phụ bổn vương"?
Ninh Thư chớp chớp mắt, đi tới ngồi xuống cạnh nam nhân.
Bách Lý Mặc ăn một miếng, liền nhíu mày.
Tiểu ảnh vệ thấy thế, nhịn không được hỏi: "Vương gia, hương vị thế nào"?
Cậu nhớ rõ là mình khống chế gia vị này kia khá ổn, chắc không có ảnh hưởng gì lớn đâu.
Bách Lý Mặc không nói lời nào, cau mày, lại ăn một miếng.
Ninh Thư thấy hắn không để ý mình đành phải mặc kệ, tự ăn.
Chỉ chốc lát sau, cậu lại nghe thanh âm hơi thở có chút thô trầm của người bên cạnh. Cậu không khỏi ngước mắt nhìn lại.
Chỉ thấy nam nhân đang khoá chặt mày, thái dương rịn ra chút mồ hôi, môi mỏng cũng đỏ hơn một chút so với lúc trước, yết hầu hơi lăn xuống, đôi mắt càng thâm thuý hơn không ít.
Ninh Thư lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Cậu nhìn chằm chằm Bách Lý Mặc hồi lâu, trong lòng khẽ động. Có lẽ nào... Bách Lý Mặc không biết ăn cay?
Ninh Thư cảm thấy chân tướng mình nghĩ có chút dở khóc dở cười.
Ai biết, đại danh Quỷ Vương khiến người khác nghe tiếng liền sợ vỡ mật, thế nhưng lại không ăn cay được.
Trong một khắc kia, nam nhân âm trầm liếc nhìn qua, nhíu mày nói: "Ngươi cười cái gì"?
Cậu có cười hả?
Ninh Thư thu môi.
Nhưng cậu thật sự có chút không nhịn được, thiếu niên hơi khống chế biểu cảm, nhìn người đối diện: "Vương gia... là không ăn cay được sao"?
Bị người nọ vạch trần, biểu tình Bách Lý Mặc liền đen xuống, nặng nề nhìn thiếu niên, mặt kết băng sương: "Ngươi cố ý"?
Ninh Thư vội lắc đầu: "Thuộc hạ cũng đâu có biết Vương gia không ăn cay được." Cậu nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: "Nếu Vương gia không chịu được cay, có thể uống chút nước, như vậy sẽ đỡ hơn nhiều".
Một khắc trôi qua... Bản edit chỉ được up trên wattpad @huyenhuyen3710, những nơi khác đều là trộm.
Ninh Thư nhìn Bách Lý Mặc đang nhíu mày, vừa ăn vừa uống, nhịn không được nói: "Giờ thuộc hạ đã biết, về sau sẽ chuẩn bị phần không cay cho Vương gia".
Cậu nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Quê nhà của thuộc hạ có nồi lẩu uyên ương, một bên cay, một bên không cay, muốn ăn kiểu nào có thể tuỳ ý lựa chọn".
Nam nhân hơi dừng động tác một chút, thần sắc không rõ nhìn qua: "Nồi uyên ương?" Hắn hơi câu môi, châm chọc nói: "Tâm tư của ngươi cũng lớn thật, chẳng lẽ thật sự cho rằng bổn vương sẽ nhìn ngươi bằng kiểu ánh mắt khác"?
Ninh Thư sửng sốt, nào có ngờ đối phương sẽ hiểu sai, không khỏi giải thích nói: "Vương gia đã hiểu lầm, nồi uyên ương không phải chỉ có người yêu..." Nhớ đến nơi đây là cổ đại, cậu liền sửa lời: "Không phải chỉ có phu thê mới có thể ăn, dù không có quan hệ gì vẫn ăn cùng nhau được".
Không nghĩ tới sắc mặt Bách Lý Mặc lại chợt lạnh xuống: "Nói như vậy, có nghĩa là ngươi, thật ra cũng đã từng cùng rất nhiều người ăn uyên ương"?. Kiếm Hiệp Hay
Ninh Thư nào biết đối phương trở mặt nhanh như vậy, có điểm mờ mịt.
Bất quá, cậu thật sự không có cùng ăn lẩu được với bao nhiêu người. Đại khái là thời điểm Ninh Hi cùng cha mẹ hoà thuận vui vẻ ăn tết, cậu không chịu được cha mẹ cứ quở trách cậu trên bàn cơm nên một mình chạy ra ngoài.
Sau đó, một mình ăn lẩu.
Bách Lý Mặc thấy thiếu niên không nói gì, tưởng là cậu ngầm thừa nhận, biểu tình trên mặt càng thêm âm trầm dọa người.
Hắn lạnh mặt nhìn bộ dáng thiếu niên lúc này, đối phương giống như đang lâm vào trầm tư, cánh môi có vẻ do ăn lẩu cay nên càng hồng thuận mê người, làm người ta hận không thể lưu lại một ít dấu vết trên đó.
Đôi mắt nam nhân đã hơi có chút biến hoá, đen tối hơn.
Thời điểm Ninh Thư ngẩng đầu, chợt thấy Bách Lý Mặc âm trầm nhìn chằm chằm cậu, không khỏi hoảng sợ.
Nồi lẩu này cũng cũng không ăn tiếp được, còn dư rất nhiều, thật đáng tiếc.
Ninh Thư nghĩ thầm.
—-------
Đêm đến, tiểu ảnh vệ lại như mọi ngày, đi giúp Quỷ Vương làm ấm giường.
Cậu nằm gọn một bên nghĩ, hôm nay lỡ chọc Bách Lý Mặc mất hứng, đồ bệnh tâm thần này có thể nào nửa đêm gặp ác mộng, sau đó một kiếm xiên chết cậu không ha?
Ninh Thư cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi mơ màng ngủ mất.
Không biết khi nào...
Cậu nhận thấy một thân thể nóng như khối lửa dán sát lại.
Ninh Thư không khỏi mở mắt, thấy bàn tay to mạnh mẽ hữu lực đang ôm lấy cậu.
Sau đó, hơi thở nóng rực triền miên phả bên cổ cậu, khiến toàn thân nổi da gà.
Ninh Thư muốn xoay người, lại bị bàn tay to như gông cùm xiềng xích tại chỗ, không thể động đậy. Trong lòng cậu không khỏi kinh hoảng.
Bách Lý Mặc sẽ không phải là muốn giết cậu đi?
Lúc Ninh Thư đang bất an nghĩ thầm, liền nhận thấy cằm nam nhân nặng nề đặt lên vai cậu, cùng với hơi thở nóng rực đó.
Thiếu niên không nhịn được mở miệng hỏi: "Vương, Vương gia"?
Ninh Thư không xác định được người này còn ngủ hay đã tỉnh, nhỏ giọng kêu hắn.
Bách Lý Mặc lại không nói lời nào, bàn tay to di chuyển, nắm lấy cổ thiếu niên, lạnh băng từ bàn tay truyền đến khiến cậu một mảnh rùng mình.
Ninh Thư run rẩy.
Thanh âm nam nhân vang lên, lạnh lẽo chất vấn: "Hôm nay ngươi đã bỏ thứ gì vào trong"?
Ninh Thư chịu đựng cảm giác lông tơ dựng đứng, khẽ trả lời: "Thuộc hạ không biết Vương gia đang nói gì".
Bách Lý Mặc cười lạnh, bàn tay trên cổ thiếu niên lại hơi siết chặt, thấp giọng nói: "Ảnh Thất, ngươi thật sự cho rằng bổn vương sẽ không giết ngươi"?
Ninh Thư nào biết mình đã sai cái gì, nhận thấy đối phương không thích hợp, nỗ lực biện giải bản thân trong sạch: "Vương gia minh giám, nếu thuộc hạ thật sự hạ độc, vì sao thuộc hạ cũng ăn mà lại không bị độc phát"?
Bách Lý Mặc hơi thở nóng rực, càng thêm tới gần.
"Làm sao bổn vương biết được trước đó ngươi đã dùng qua thuốc giải hay chưa"?
Ninh Thư chỉ cảm thấy trên trời có một cái nồi lớn đã ụp xuống đầu cậu. Có thể hôm nay thật sự trùng hợp có người thần không biết quỷ không hay hạ độc Bách Lý Mặc. Trong lòng cậu hơi kinh hãi, lập tức mở miệng nói: "Vương gia trúng độc sao? Thuộc hạ lập tức đi gọi Thái y".
Chỉ là thân thể nhỏ vẫn như cũ không thoát được khỏi tay nam nhân.
Bách Lý Mặc còn khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó ấn thiếu niên dưới thân, kề sát lại.
Xiêm y của Ninh Thư bị cởi bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất