Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
Chương 2: Tiếp tục học
Thật sự mà nói thì Lý Lộ dạy không tệ, mẹ của Hà Học Chu trước Lý Lộ đã mời về một vài gia sư, tuy rằng việc Hà Học Chu không chịu phối hợp học là nguyên nhân rất quan trọng, nhưng những gia sư đó cũng không bằng Lý Lộ thật.
Thời gian dạy thử không dài, Lý Lộ cũng hiểu sơ được nền tảng kiến thức của Hà Học Chu, trong lòng nắm chắc về sau liền có thể lập được kế hoạch bổ túc dựa vào nền tảng của cậu.
Trải qua 2 tiếng ở chung, Lý Lộ phát hiện Hà Học Chu thật ra cũng không khó ở chung, cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường, rất kiêu ngạo, chỉ cần vuốt lông* tí là được. Anh thu dọn đồ đạc, cười nói với Hà Học Chu: "Tôi đi trước, cậu rất thông minh, chỉ cần chăm chỉ học hành một chút, đậu một trường đại học tốt là việc rất dễ dàng".
*vuốt lông(顺毛摸): từ lóng trên mạng, khi một người bạn tức giận, bạn an ủi bạn ấy và bảo bạn ấy đừng tức giận, giống như khi một con mèo giận, chúng ta sờ vào bộ lông của nó để làm cho mèo trở nên ngoan ngoãn.
Hà Học Chu có phần tự hào khi nghe Lý Lộ khen mình, nhưng cậu ta nhất quyết phản đối Lý Lộ, còn cố ý xụ mặt: "tôi không cần học thêm cũng có thể đậu đại học."
" Tôi giúp cậu học, vào đại học K hẳn là không thành vấn đề."
Tôi? Đại học K? Hà Học Chu thừa nhận điểm của mình không tệ, ngoại trừ môn toán kém một chút, các môn khác đều rất ổn, dù sao trong lớp cậu cũng đứng trong top, nhưng cậu không phải không tự hiểu khả năng của bản thân, cậu làm sao có thể đậu Đại học K được. Từ hôm nay trở đi, cố gắng thi được 85, 211 điểm thì vẫn còn cơ hội, nhưng Đại học K là chỗ nào chứ? Ngữ khí của ông gia sư tiểu bạch kiểm* này cũng quá tự tin rồi!
*Tiểu bạch kiểm(小白脸): dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
"Anh cũng quá thái quá đi? Đừng có ở đây khoác lác!"
Lý Lộ chớp chớp mắt nhìn cậu, cười thân thiết bảo: "Trường K không có khó như cậu nghĩ đâu, tôi đến từ Đại học K đây này". Anh tiếp tục bơm máu gà* cho học sinh của mình: "Trước kia tôi cũng như cậu, thành tích còn không nổi bật, cấp ba liều mạng cố gắng học trong một năm mà cũng không thi đậu sao? Cậu chì cần chăm chỉ nghe giảng, dựa theo phương pháp của thầy mà nổ lực, cắn răng kiên trì một thời gian, đường bước đến Đại học K sẽ không còn xa".
*Bơm máu gà(打鸡血) bản raw là đánh máu gà: nôm na là trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy. Ý chỗ này là Lý Lộ đang cố gắng kích thích cho Hà Học Chu cố gắng học tập.
Hà Học Chu không tin: "Anh là muốn tôi một ngày 24 giờ đều phải học sao? Không có cửa đâu."
"Bảo đảm sẽ không, cậu chắc chắn còn có thời gian chơi game". Một tuần chơi một ván. Lý Lộ ở trong lòng lặng lẽ bổ sung. Anh ấy nhìn lên đồng hồ và nói với học sinh mới của mình: "Thầy đi trước nha, cậu có thể nghĩ cách làm cho mấy câu còn lại. Nếu không được, nhắn tin cho tôi qua WeChat bất cứ khi nào. Hẹn gặp lại bữa sau". Anh vẫy tay với Hà Học Chu rồi rời đi với chiếc cặp nặng trên vai. Hà Học Chu lập tức rút điện thoại và gửi WeChat cho mẹ mình, tố cáo giáo viên không đáng tin cây các kiểu.
Mẹ của Chu Chu: Vớ vẩn, thầy Lý vừa gửi tin nhắn cho mẹ, những gì thầy nói rất đúng, thầy ấy đã nắm được ưu khuyết điểm của con ngay lập tức.
Mẹ của Chu Chu: Con trai, chăm chỉ học đi, mẹ tin con!
Hà Học Chu nhìn vào điện thoại, có chút không nói nên lời. Nghĩ thầm tên tiểu bạch kiểm Lý Lộ này nhanh nhạy thật, trong giờ học cậu cũng không nhìn thấy anh ta cầm điện thoại di động, rốt cuộc anh ta liên lạc với mẹ cậu khi nào? Đúng là tinh ranh. Hà Học Chu ném điện thoại lên bàn, chán nản ngã trên số pha, buồn bực gào khóc. Một lúc sau, cậu với tay cầm điện thoại, mở WeChat ra thì thấy nhóm bạn của mình hẹn nhau chơi game, sau đó không có tin tức gì trong nhóm, chắc là đã chat trong game. Ngày thường toàn là anh em tốt chơi chung với nhau, kết quả giờ tụi nó đi chơi, để cậu một mình cô đơn học thêm, Hà Học Chu cảm thấy có chút hụt hẫng. Cậu nhấp vào ảnh đại diện Wechat của thầy giáo mà mình vừa thêm vào, đó là một bức ảnh thẻ công sở tiêu chuẩn, Lý Lộ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đầu chải gọn gàng, nụ cười cứng nhắc, nhìn rất "chuyên nghiệp", nhưng vẫn rất đẹp trai. Đúng vậy, Hà Học Chu cũng cho rằng Lý Lộ đẹp trai, dù sao cũng rất hợp với thẩm mĩ của anh, cậu cảm thấy Lý Lộ dạy cũng tốt, nhưng cậu thật sự không muốn học thêm, cậu muốn cùng bạn bè chơi game.
Chu Chu: Tôi muốn thương lượng với anh chuyện này
Chu Chu: Nghiêm túc.jpg
Chu Chu: Mẹ tôi có vẻ rất nghe lời anh, bà ấy tin những điều nhảm nhí anh nói, anh tẩy nào mẹ tôi sao?
Chu Chu: Anh có thể cùng mẹ tôi nói chuyện không, tôi cảm thấy mình không cần học thêm.
Sau khi Hà Học Châu gửi tin nhắn, cậu đừng dậy khỏi ghế số pha, cầm điện thoại chờ tin nhắn của Lý Lộ, cậu chờ chờ mãi, khi mẹ cậu quay lại, Lý Lộ vẫn chưa trả lời. Hà Học Chu ném điện thoại sang một bên, trong lòng thầm mắng: Đồ lừa đảo! Còn bảo có chuyện gì cũng nhắn cho anh được!
Sau đó, tất nhiên, Lý Lộ vẫn trả lời học sinh của mình. Đây là học sinh duy nhất của anh lúc này, anh phải trân trọng cậu thật tốt, nhưng yêu cầu quá vô lý nên anh đã chọn làm lơ, chỉ là nhấn mạnh một lần nữa anh không có khoác lác, nhưng không hề có hiệu quả, học sinh của anh vẫn như cũ không tin. Lý Lộ nằm trên giường nhắn tin cho Hà Học Chu: Cậu cứ học thử sẽ biết, nếu học theo cách của tôi mà có tiến bộ thì sẽ biết phương pháp học của tôi có hiệu quả hay không.
Chu Chu: Ai lại cố gắng học khi mà không có hiệu quả ha. xem thường.jpg
Thầy Lý nha: Tôi chắc chắn giúp cậu làm nhiều công ít nha.
Chu Chu: Làm nhiều công ít?
Thầy Lý nha: Đánh nhầm chữ, làm ít công nhiều, đảm bảo luôn.
Chu Chu: Ha. Trình độ hiện tại của anh chả có sức thuyết phục gì cả.
Thầy Lý nha: Trò yêu*, thầy là thầy toán nha. ủyuất.jpg
*Bản raw là 亲(Thân): để gọi những người thân thiết
Chu Chu: Cái gì mà trò yêu, tôi với anh có thân nhau à?
Chu Chu: Quan hệ của tôi và anh phụ thuộc vào tiền của mẹ tôi, đừng có lôi kéo làm thân
Chu Chu: Lạnh nhạt.jpg
Lý Lộ đã nằm trong chăn cười vài tiếng khi nhìn thấy tin nhắn của Hà Học Chu. Hôm nay lôi kéo làm quen đến đây là ngừng được rồi, Hà Học Chu đem điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, đặt nó sang một bên rồi nhắm mắt đi ngủ.
Thời gian dạy thử không dài, Lý Lộ cũng hiểu sơ được nền tảng kiến thức của Hà Học Chu, trong lòng nắm chắc về sau liền có thể lập được kế hoạch bổ túc dựa vào nền tảng của cậu.
Trải qua 2 tiếng ở chung, Lý Lộ phát hiện Hà Học Chu thật ra cũng không khó ở chung, cũng chỉ là một học sinh trung học bình thường, rất kiêu ngạo, chỉ cần vuốt lông* tí là được. Anh thu dọn đồ đạc, cười nói với Hà Học Chu: "Tôi đi trước, cậu rất thông minh, chỉ cần chăm chỉ học hành một chút, đậu một trường đại học tốt là việc rất dễ dàng".
*vuốt lông(顺毛摸): từ lóng trên mạng, khi một người bạn tức giận, bạn an ủi bạn ấy và bảo bạn ấy đừng tức giận, giống như khi một con mèo giận, chúng ta sờ vào bộ lông của nó để làm cho mèo trở nên ngoan ngoãn.
Hà Học Chu có phần tự hào khi nghe Lý Lộ khen mình, nhưng cậu ta nhất quyết phản đối Lý Lộ, còn cố ý xụ mặt: "tôi không cần học thêm cũng có thể đậu đại học."
" Tôi giúp cậu học, vào đại học K hẳn là không thành vấn đề."
Tôi? Đại học K? Hà Học Chu thừa nhận điểm của mình không tệ, ngoại trừ môn toán kém một chút, các môn khác đều rất ổn, dù sao trong lớp cậu cũng đứng trong top, nhưng cậu không phải không tự hiểu khả năng của bản thân, cậu làm sao có thể đậu Đại học K được. Từ hôm nay trở đi, cố gắng thi được 85, 211 điểm thì vẫn còn cơ hội, nhưng Đại học K là chỗ nào chứ? Ngữ khí của ông gia sư tiểu bạch kiểm* này cũng quá tự tin rồi!
*Tiểu bạch kiểm(小白脸): dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
"Anh cũng quá thái quá đi? Đừng có ở đây khoác lác!"
Lý Lộ chớp chớp mắt nhìn cậu, cười thân thiết bảo: "Trường K không có khó như cậu nghĩ đâu, tôi đến từ Đại học K đây này". Anh tiếp tục bơm máu gà* cho học sinh của mình: "Trước kia tôi cũng như cậu, thành tích còn không nổi bật, cấp ba liều mạng cố gắng học trong một năm mà cũng không thi đậu sao? Cậu chì cần chăm chỉ nghe giảng, dựa theo phương pháp của thầy mà nổ lực, cắn răng kiên trì một thời gian, đường bước đến Đại học K sẽ không còn xa".
*Bơm máu gà(打鸡血) bản raw là đánh máu gà: nôm na là trước đây ở Trung Quốc cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy. Ý chỗ này là Lý Lộ đang cố gắng kích thích cho Hà Học Chu cố gắng học tập.
Hà Học Chu không tin: "Anh là muốn tôi một ngày 24 giờ đều phải học sao? Không có cửa đâu."
"Bảo đảm sẽ không, cậu chắc chắn còn có thời gian chơi game". Một tuần chơi một ván. Lý Lộ ở trong lòng lặng lẽ bổ sung. Anh ấy nhìn lên đồng hồ và nói với học sinh mới của mình: "Thầy đi trước nha, cậu có thể nghĩ cách làm cho mấy câu còn lại. Nếu không được, nhắn tin cho tôi qua WeChat bất cứ khi nào. Hẹn gặp lại bữa sau". Anh vẫy tay với Hà Học Chu rồi rời đi với chiếc cặp nặng trên vai. Hà Học Chu lập tức rút điện thoại và gửi WeChat cho mẹ mình, tố cáo giáo viên không đáng tin cây các kiểu.
Mẹ của Chu Chu: Vớ vẩn, thầy Lý vừa gửi tin nhắn cho mẹ, những gì thầy nói rất đúng, thầy ấy đã nắm được ưu khuyết điểm của con ngay lập tức.
Mẹ của Chu Chu: Con trai, chăm chỉ học đi, mẹ tin con!
Hà Học Chu nhìn vào điện thoại, có chút không nói nên lời. Nghĩ thầm tên tiểu bạch kiểm Lý Lộ này nhanh nhạy thật, trong giờ học cậu cũng không nhìn thấy anh ta cầm điện thoại di động, rốt cuộc anh ta liên lạc với mẹ cậu khi nào? Đúng là tinh ranh. Hà Học Chu ném điện thoại lên bàn, chán nản ngã trên số pha, buồn bực gào khóc. Một lúc sau, cậu với tay cầm điện thoại, mở WeChat ra thì thấy nhóm bạn của mình hẹn nhau chơi game, sau đó không có tin tức gì trong nhóm, chắc là đã chat trong game. Ngày thường toàn là anh em tốt chơi chung với nhau, kết quả giờ tụi nó đi chơi, để cậu một mình cô đơn học thêm, Hà Học Chu cảm thấy có chút hụt hẫng. Cậu nhấp vào ảnh đại diện Wechat của thầy giáo mà mình vừa thêm vào, đó là một bức ảnh thẻ công sở tiêu chuẩn, Lý Lộ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đầu chải gọn gàng, nụ cười cứng nhắc, nhìn rất "chuyên nghiệp", nhưng vẫn rất đẹp trai. Đúng vậy, Hà Học Chu cũng cho rằng Lý Lộ đẹp trai, dù sao cũng rất hợp với thẩm mĩ của anh, cậu cảm thấy Lý Lộ dạy cũng tốt, nhưng cậu thật sự không muốn học thêm, cậu muốn cùng bạn bè chơi game.
Chu Chu: Tôi muốn thương lượng với anh chuyện này
Chu Chu: Nghiêm túc.jpg
Chu Chu: Mẹ tôi có vẻ rất nghe lời anh, bà ấy tin những điều nhảm nhí anh nói, anh tẩy nào mẹ tôi sao?
Chu Chu: Anh có thể cùng mẹ tôi nói chuyện không, tôi cảm thấy mình không cần học thêm.
Sau khi Hà Học Châu gửi tin nhắn, cậu đừng dậy khỏi ghế số pha, cầm điện thoại chờ tin nhắn của Lý Lộ, cậu chờ chờ mãi, khi mẹ cậu quay lại, Lý Lộ vẫn chưa trả lời. Hà Học Chu ném điện thoại sang một bên, trong lòng thầm mắng: Đồ lừa đảo! Còn bảo có chuyện gì cũng nhắn cho anh được!
Sau đó, tất nhiên, Lý Lộ vẫn trả lời học sinh của mình. Đây là học sinh duy nhất của anh lúc này, anh phải trân trọng cậu thật tốt, nhưng yêu cầu quá vô lý nên anh đã chọn làm lơ, chỉ là nhấn mạnh một lần nữa anh không có khoác lác, nhưng không hề có hiệu quả, học sinh của anh vẫn như cũ không tin. Lý Lộ nằm trên giường nhắn tin cho Hà Học Chu: Cậu cứ học thử sẽ biết, nếu học theo cách của tôi mà có tiến bộ thì sẽ biết phương pháp học của tôi có hiệu quả hay không.
Chu Chu: Ai lại cố gắng học khi mà không có hiệu quả ha. xem thường.jpg
Thầy Lý nha: Tôi chắc chắn giúp cậu làm nhiều công ít nha.
Chu Chu: Làm nhiều công ít?
Thầy Lý nha: Đánh nhầm chữ, làm ít công nhiều, đảm bảo luôn.
Chu Chu: Ha. Trình độ hiện tại của anh chả có sức thuyết phục gì cả.
Thầy Lý nha: Trò yêu*, thầy là thầy toán nha. ủyuất.jpg
*Bản raw là 亲(Thân): để gọi những người thân thiết
Chu Chu: Cái gì mà trò yêu, tôi với anh có thân nhau à?
Chu Chu: Quan hệ của tôi và anh phụ thuộc vào tiền của mẹ tôi, đừng có lôi kéo làm thân
Chu Chu: Lạnh nhạt.jpg
Lý Lộ đã nằm trong chăn cười vài tiếng khi nhìn thấy tin nhắn của Hà Học Chu. Hôm nay lôi kéo làm quen đến đây là ngừng được rồi, Hà Học Chu đem điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, đặt nó sang một bên rồi nhắm mắt đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất