Bí Kíp Giả B

Chương 53

Trước Sau
Đã có kết quả kì thi tháng, Hạ Trì không đạt tiêu chuẩn.

Mục tiêu môn Ngữ văn phải đạt bảy mươi điểm nhưng hắn chỉ được sáu mươi chín, bị trừ hai điểm câu nhớ viết ‘Xuất sư biểu’(1).

(1) Xuất sư biểu là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khi ông thân chinh dẫn quân đi Bắc phạt lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.

Hạ Trì nhận bài thi, lấy tay che điểm không dám xem, thấp thỏm không yên nhờ Lý Lãng xem giúp hắn.

Lý Lãng nâng bàn tay hắn lên liếc nhìn, đột nhiên trợn tròn mắt há hốc mồm rồi vỗ tay hai phát, giơ ngón tay cái khen ngợi: “Chậc chậc chậc, lão đại đỉnh vãi nồi! Điểm cao dọa tao sợ chạy bảy bảy bốn chín cây số!”

Lý Lãng nổ tất cả đều xuất phát từ cảm xúc chân thật của mình. Rốt cuộc Hạ Trì cũng có một điểm tựa trong lòng, hắn vắt chéo chân, dựa vào lưng ghế, hai ngón tay kẹp bài thi phe phẩy trước mặt Tô Tinh, ngâm nga bài hát thiếu nhi(2): “Bé thỏ con ngoan nào, hãy mở cửa ra đi…”

(2) Link

Hát thôi vẫn chưa đủ, còn được đằng chân lân đằng đầu niết tới niết lui tai cậu.

Tô Tinh nghiêng đầu tránh khỏi tay Hạ Trì, cầm lấy tờ bài thi Ngữ văn đặt xuống bàn, chỉ vào ô điểm, mỉm cười nói: “Nhìn cho rõ.”

Hạ Trì huýt sáo, cười toe toét nói: “Định ăn quỵt đấy à… ** má?!”

Hắn đưa mắt nhìn điểm sáu mươi chín đỏ chói lọi, chỉ thiếu một điểm nữa thôi.

Tô Tinh chẹp chẹp miệng, lắc đầu đầy tiếc nuối.

Hạ Trì cuộn tờ bài thi lại đánh lên gáy Lý Lãng, thấp giọng mắng: “Con mẹ nó không phải mày nói điểm cao à?”

Lý Lãng không hiểu vì sao mình bị ăn nên đánh ôm đầu, oan ức nói: “Cao chứ sao, học sinh giỏi được một trăm linh hai, điểm của mày cao hơn một nửa của cậu ấy rồi lại còn.”

Từ bây giờ tên học sinh tồi Lý Lãng lấy điểm của học sinh giỏi Tô Tinh làm tiêu chuẩn cho điểm cao hay thấp. Đạt được một phần ba số điểm của Tô Tinh là ‘rất tốt’, một nửa thì là ‘đỉnh vãi nồi’, nếu một ngày nào đó điểm số ngang hàng với cậu thì là nằm chơi cũng vào được Thanh Bắc.

Hạ Trì đưa tay lên trán vô cùng đau đớn, nhìn đi nhìn lại bài thi Ngữ văn của mình cuối cùng rút ra kết luận với khuôn mặt đen như nhọ nồi: “Con mẹ nó trình độ của ông thầy ra đề khắm lọ đéo chịu được!”

Tô Tinh nín cười, hỏi lại: “Hả?”

Hạ Trì: “Bài văn này của tớ văn chương lai láng thế này, chấm thiếu ít nhất là mười điểm!”

Đề phần làm văn là ‘Từ nhộng hóa bướm’, Tô Tinh liếc mắt nhìn thoáng qua những gì Hạ Trì viết, quả nhiên vẫn là bốn đoạn văn đó.

Đoạn mở bài là chép lại y nguyên đề bài, đoạn thứ hai viết về Tư Mã Thiên, đoạn thứ ba đề cập tới Helen Keller, cuối cùng sắp xếp lại câu chữ trong phần mở bài là hoàn chỉnh đoạn kết bài.

Nếu Tô Tinh nhớ không lầm thì đây là lần thứ năm lão tiên sinh Tư Mã Thiên xuất hiện trong bài văn của Hạ Trì.

Hạ Trì không phục: “Điểm này có công bằng hay không chứ?”

Tô Tinh gật đầu, nghiêm túc nói: “Phải, chấm cao rồi.”

“Làm gì có chuyện đó, tớ dựa vào bố cục bài thi Ngữ văn đại học đạt điểm cao nhất viết theo đấy.” Hạ Trì vỗ bàn giận dữ, mở miệng nói, “Tư Mã Thiên trong nghịch cảnh vẫn quật khởi hoàn thành tác phẩm ‘Sử ký’…”

Lý Lãng quay đầu, víu vào thành bàn kêu một tiếng: “Trùng hợp vãi lão đại, tao cũng viết về Tư Mã Thiên!”

Hạ Trì: “…”

“Á đù duyên phận à! Tao cũng viết về Tư Mã Thiên và ‘Sử ký’!” Bạn cùng bàn của Lý Lãng đánh Lý Lãng một phát.

Sau khi lớp phó thể dục về lớp từ nhà vệ sinh, vừa hà hơi vào lòng bàn tay vừa nói: “Tao cũng Tư Mã Thiên luôn! Mánh này là anh Gà dạy tao!”

Anh Gà tên thật là Lưu Tiểu Hồng, giới tính nam, có một chị gái song sinh tên Lưu Đại Vĩ, lúc bố mẹ cậu ta đi đăng kí hộ khẩu thường trú, người trong đồn công an đã điền ngược tên hai chị em.

Cậu ta tự tiện đổi tên mình từ ‘Hồng’ thành ‘Hồng’(3), nhưng vì chữ quá xấu, buổi học trước ngày khai giảng giáo viên chủ nhiệm điểm danh gọi một câu ‘Lưu Tiểu Kê’(4), kể từ ấy bắt đầu nổi danh vang dội, và đó là cách cái tên ‘anh Gà’ ra đời. Lưu Tiểu Kê là cán sự môn Ngữ văn của lớp, sở thích có thể nói là thiểu số trong toàn bộ Trung học số 36, không chơi game cũng không ham hố đánh nhau mà chỉ thích đọc sách. Cứ bìa sách nào bán chạy nhất chuyên mục ‘Văn học tuổi trẻ’ trong hiệu sách là cậu ta đọc hết, hễ mở miệng ra là ‘Dung mạo của nàng, cằn cỗi một quãng thanh xuân của tôi’, ‘Lông mi rủ thành phố nhuốm đầy bi thương, đau nhói tim ai.’

(3) 红thành鸿

(4) 鸡 kê là con gà

Một bạn học khác cũng đang nói chuyện: “Đúng đấy đúng đấy, tao cũng viết Mã Tư Thiên, đề nào cũng phang vào được, cảm ơn anh Gà nhá!”

Lưu Tiểu Kê nghe thấy cán sự thể dục nói như vậy liền ngượng ngùng đẩy gọng kính lên: “Giúp đỡ bạn học là chuyện nên làm, chúng ta vẫn còn là những thằng oắt trẻ trâu, vừa bướng bỉnh nhưng cũng lạc lối. Ngoại trừ Tư Mã Thiên còn có một vị tác gia nữ vĩ đại nữa tên là Helen Keller, mọi người có thể phối hợp sử dụng luân phiên cùng Tư Mã Thiên.”

Tô Tinh suýt chút nữa không nhịn nổi mà phá lên cười.

Mặt Hạ Trì còn đen hơn cả nhọ nồi, hỏi: “Mánh khóe này của mày đã dạy bao nhiêu người rồi?”

Lưu Tiểu Kê đứng lên đưa mắt nhìn một vòng lớp học, đếm đầu người trên bàn tay, đếm nửa ngày mà mười ngón tay cũng không đủ dùng, vì vậy khiêm tốn nói: “Cũng không nhiều lắm, hầu hết lớp 5 thôi à.”

Hạ Trì cảm giác thái dương mình co giật thình thịch, bật ra vài chữ từ khớp hàm: “… Được, anh Gà đỉnh.”

Trong giờ nghỉ trưa, Hạ Trì lấy quyển sách ‘Những bài văn nghị luận đạt điểm cao trong kì thi đại học năm trước’ bám đầy bụi từ ngăn bàn ra, hắn thề sẽ học thuộc tên của những tấm gương nổi tiếng không đụng hàng với người khác ví dụ như những danh nhân xuất chúng, quyết chí vươn lên chưa đầy hai phút đã héo rũ.

Hắn dựa vào lưng ghế, thở dài một hơi, tự an ủi mình nói: “Tư Mã Thiên cũng không tồi.”

Tô Tinh bóc vỏ một viên kẹo bạc hà cho vào miệng, Hạ Trì nhìn thấy, nói: “Tớ cũng muốn ăn.”

Tô Tinh lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho hắn.

Hạ Trì liếm môi, sờ tới sờ lui đùi Tô Tinh: “Muốn ăn viên của cậu cơ.”

Tô Tinh: “Biến.”

Hạ Trì đóng sách văn lại, cảm thấy so với đọc sách thì trêu chọc bé Trạng nguyên trong nhà còn thú vị hơn nhiều. Hắn đặt lòng bàn tay lên đùi Tô Tinh lắc qua lắc lại chân cậu: “Du di chín bỏ làm mười tí đi mà.”

“Gì cơ?”



Tô Tinh ăn kẹo, một bên má phồng lên.

Hạ Trì mặt dày: “Sáu mươi chín điểm, chín bỏ làm mười làm tròn lên thành bảy mươi, đạt tiêu chuẩn rồi.”

Tô Tinh: “Không được.”

Hạ Trì túm cánh tay Tô Tinh lắc qua lắc lại, nói lí nhí: “Anh Tinh Tinh ơi, chín bỏ làm mười tí đi…”

“Em trai, không có mùa xuân đó đâu.”

Tô Tinh bị hắn rung lắc không nhịn được mà bật cười.

Thấy Tô Tinh cười, Hạ Trì tiếp tục đòi thưởng: “Lần này tớ tiến bộ vậy mà không khen thưởng gì à?”

Tô Tinh đưa viên kẹo bạc hà vừa lấy trong túi ra cho Hạ Trì, vỗ đầu hắn, nói: “Nè, khen thưởng cho em trai.”

Em trai Hạ Trì xị mặt ra tiếp tục bám lấy cánh tay anh Tô Tinh, quyển sách văn trên bàn bị rơi xuống đất, Hạ Trì đẩy bàn ra, ngồi xổm xuống đất nhặt lên.

“Có cái gì kìa?” Hạ Trì ngồi dưới đất, đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

Tô Tinh đẩy lùi ghế về phía sau một chút, cúi đầu xuống nhìn, bỗng nhiên một bàn tay vươn tới nắm gáy cậu, ấn đầu cậu xuống.

Một nụ hôn bất thình lình.

Hạ Trì ngồi xổm ngẩng đầu lên, Tô Tinh ngồi trên ghế cúi người, độ cao bàn học vừa vặn che khuất đầu hai người.

Lòng bàn tay Hạ Trì lướt qua gáy cậu nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể, cả người Tô Tinh run lên, hít nhẹ một hơi.

Hạ Trì nhân cơ hội vói đầu lưỡi vào khớp hàm Tô Tinh, linh hoạt khéo léo cuốn viên kẹo bạc hà đi.

Tô Tinh ngồi thẳng lưng, hai tai đỏ bừng, cố tỏ ra bình tĩnh quẹt mu bàn tay lau môi mình.

Hạ Trì nhặt quyển sách lên, cười tủm tỉm ngồi lại vào chỗ của mình, cắn viên kẹo ‘rắc’ thành từng mảnh, vị bạc hà ngọt thanh ngay lập tức tràn ngập khoang miệng.

“Ngọt lắm, cảm ơn anh nha.”

—–

Sau khi tan học vào thứ sáu, Lý Lãng và Lông xanh nổi lòng tham tạm thời, nói tìm một chỗ ăn xiên que, buổi chiều còn gọi điện rủ Chu Cẩn Ngôn tới cùng.

Bọn họ vừa ra ngoài cổng trường đã nhìn thấy Chu Cẩn Ngôn. Cậu đội một chiếc mũ len màu vàng có quả bóng lông trên đỉnh mũ, mũ được nối liền với bịt tai, hai quả bóng lông nhỏ treo lủng lẳng trên vai.

“Cái thứ gì đây vậy trời?!” Lý Lãng nắm quả bóng lông trên chóp mũ cậu, cười khả ố không cho người ta chút thể diện nào, “Mấy bé gái cũng không đội giống cậu đâu!”

Mặt Chu Cẩn Ngôn đỏ ửng, dẫm lên chân Lý Lãng rồi chạy tới bên cạnh Tô Tinh, khoác tay cậu nói: “Mẹ mình mua á, ấm là được.”

“Hứ!” Lý Lãng bĩu môi, “Cậu chính là bé gái! Bé gái bốn mắt!”

Chu Cẩn Ngôn chẳng thèm để ý tới hắn, dựa vào người Tô Tinh mềm mềm than vãn: “A Tinh, lần này tớ thi trượt môn Vật lí rồi, ây dà, học mệt lắm luôn…”

Cậu lắc đầu hai bên, chiếc mũ len quá khổ che một bên mắt cậu. Tô Tinh mỉm cười chỉnh mũ lại giúp cậu, nói: “Về nhà chụp bài thi cho mình, mình giảng qua cho cậu.”

Chu Cẩn Ngôn mặt mày hớn hở cười tít cả mắt lại: “Chỉ có A Tinh tốt thôi! Cái đứa hạng nhất trong lớp mình kiêu ngạo gần chết, mình chẳng thích cậu ta tí nào!”

Hình như không có chút tự giác nào nhỉ? Bây giờ cậu là hoa đã có chậu rồi đấy!

Hạ Trì chua lòm đi phía sau, nhóc bốn mắt chết tiệt kia cứ dính lấy ngôi sao nhà hắn, ngẩng mặt lên luyên thuyên luôn mồm với Tô Tinh, sao bây giờ tính tình bé Trạng nguyên lại tốt như vậy? Không có chút dáng vẻ mất kiên nhẫn nào.

Hắn sải bước về phía trước khoác vai Tô Tinh, dồn sức vào tay kéo mạnh Tô Tinh về phía mình.

Chu Cẩn Ngôn vẫn chưa phát hiện có chuyện gì đó sai sai, ngây ngô lắc quả bóng lông lại muốn nhào vào lần nữa.

“Bọn mày đi đi,” Hạ Trì tỉnh bơ chen vào giữa Tô Tinh và Chu Cẩn Ngôn, “bọn tao có chút việc, không đi đâu.”

“Hả?” Chu Cẩn Ngôn hỏi Tô Tinh đầy thất vọng, “A Tinh, chuyện gì dợ? Ngày mai làm không được à?”

Tô Tinh và Hạ Trì nhanh chóng liếc nhau, nghiêm túc nói: “Khụ khụ… Có chút việc gấp phải làm.”

Chu Cẩn Ngôn sụt sịt mũi: “Cậu không đi mình cũng không muốn đi…”

Lý Lãng nắm cổ áo Chu Cẩn Ngôn kéo về phía sau, cười nhạo cậu: “Cậu nghĩ mình là nữ sinh tiểu học à? Còn cái gì mà ‘Cậu không đi mình cũng không đi’, cười thối mũi!”

Chu Cẩn Ngôn xấu hổ tới mức muốn đào hố chui xuống, nhe răng trợn mắt muốn xông tới đánh Lý Lãng. Lý Lãng co giò bỏ chạy, Chu Cẩn Ngôn lập túc đuổi theo, chạy được hai bước đành phải dừng lại chỉnh mũ.

—–

Hạ Trì và Tô Tinh đã hẹn trước đó vài ngày rằng sau giờ học thứ sáu sẽ đi xem phim. Hai người tách khỏi đám Lý Lãng ở ngã tư đường, đi được một hồi, Hạ Trì nắm tay Tô Tinh đút vào túi áo khoác mình, hai người mười ngón đan vào nhau trong túi áo ấm áp.

Tới rạp chiếu phim, có một bộ phim chiến tranh và một bộ phim hoạt hình chuẩn bị chiếu, còn có bộ phim tên ‘Dưới bàn có quỷ’ mà chỉ cần nhìn vào poster là đã biết dở ẹc.

“Muốn xem phim gì?” Hạ Trì gãi lòng bàn tay Tô Tinh trong túi áo.

Tô Tinh nhìn một lượt, cảm thấy không có gì đặc sắc, vì vậy nói: “Đều được, cậu chọn đi.”

“Hay xem phim này đi.” Hạ Trì vươn tay chỉ vào poster bộ phim chiến tranh.

Đúng lúc bộ phim trước vừa chiếu xong, mọi người lục tục từ trong phòng chiếu ra ngoài, một cặp đôi ôm ấp nhau bước ra, cậu bé nhỏ nhắn phụng phịu nói: “Con ma lúc nãy đáng sợ lắm luôn, dọa em tim đập bình bịch bình bịch…”



Một người đàn ông khác cao lớn hơn ôm lấy người kia vào lòng an ủi: “Không phải có anh ở đó sao? Còn sợ à? Bé nhát gan vừa rồi ôm anh chặt vậy…”

Ngón tay Hạ Trì di chuyển trong không trung một chút, nói: “Phim này đi, trông cũng không tệ lắm.”

Tô Tinh câm nín nhìn poster khổ lớn của bộ phim ‘Dưới bàn có quỷ’, quay đầu thấy ánh mắt háo hức của Hạ Trì, gật đầu: “Được.”

Ngoại trừ hai người bọn họ, trong phòng chiếu số 5 chỉ thưa thớt bốn người, Hạ Trì không biết nghĩ thế nào mà lại chọn hai chỗ ngồi ngoài rìa hàng cuối cùng.

Bộ phim mở đầu với phân cảnh nổi bật nhất, con ma nữ áo trắng chui xuống dưới gầm bàn học, tóc dài buông xõa đột nhiên ngẩng đầu lên nhưng hai mắt trống rỗng không có con ngươi.

Tô Tinh ném bỏng ngô vào trong miệng, vô cùng bình tĩnh.

Thứ Hạ Trì hứng thú không phải trên màn ảnh lớn, luôn luôn đưa mắt ngắm nhìn Tô Tinh, bé Trạng nguyên trưng bộ mặt thờ ơ.

Ngắm hơn hai mươi phút, Hạ Trì đã chộn rộn không thôi nhưng đừng nói là Tô Tinh sợ tới mức nhào vào lồng ngực hắn, tay cậu thậm chí còn chẳng run chút nào.

Nửa tiếng trôi qua, rốt cuộc Hạ Trì không nhịn nổi nữa, ghé đầu qua nhẹ giọng hỏi: “Sợ không?”

Tô Tinh cũng không quay đầu lại: “Không sợ.”

“Ò.”

Hạ Trì ngồi lại ngay ngắn về chỗ mình.

Bộ phim mở ra một đoạn cao trào nhỏ, đêm khuya một đám học sinh liều lĩnh chơi bút tiên trong phòng học, ma nữ co ro dưới gầm bàn bật cười khanh khách.

Lúc này một cô gái ở hàng ghế trước hét một tiếng the thé, Hạ Trì lại ghé sát tai Tô Tinh: “Nếu sợ thì ôm tớ.”

Tới bây giờ Tô Tinh mới hiểu tâm tư nho nhỏ của Hạ Trì, thảo nào muốn xem phim kinh dị, đã vậy còn chọn vị trí ghế ngồi như vậy, bảo sao vẫn luôn ngọ nguậy đứng ngồi không yên.

Cậu cười thầm, vẻ mặt trấn tĩnh: “Không sợ.”

“…Ò.” Hạ Trì sờ mũi.

“Không sợ thì không thể ôm cậu sao?” Tô Tinh bỗng nhiên hỏi.

“Hả?”

Trên phim, đèn trong phòng học ‘phụt’ vụt tắt khiến bọn học sinh nhốn nháo, cả rạp phim chìm trong bóng tối.

Tô Tinh nghiêng nửa người trên qua, hai tay ôm lấy cổ Hạ Trì, áp vào mặt hắn, nói trong tiếng thở: “Muốn ôm cậu.”

Hạ Trì ngẩn người một lúc sau đó lập tức phản ứng lại, thấp giọng cười ôm eo Tô Tinh: “Phim thế nào?”

“Dở tệ.” Tô Tinh đánh giá một cách thẳng thừng.

Bàn tay Hạ Trì trên eo Tô Tinh trượt xuống đỡ lấy mông cậu, dùng sức một chút.

Tô Tinh thuận thế chuyển mình ngồi lên đùi Hạ Trì, cúi đầu hôn môi Hạ Trì.

Hạ Trì chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt đong đầy ý cười của Tô Tinh, ngay sau đó cảm nhận được sự mềm mại qua cái chạm trên môi mình, da đầu hắn kéo căng, trong nháy mắt không khỏi hưng phấn.

Hắn chủ động kéo nụ hôn này sâu hơn nhưng Tô Tinh lại trốn tránh giấu đầu lưỡi không cho hắn chạm vào, Hạ Trì vừa định duỗi tay siết chặt eo Tô Tinh thì trong vòng tay mình đã hoàn toàn trống không, Tô Tinh đã đứng lên.

Hạ Trì không thỏa mãn cau mày lại, kéo vạt áo Tô Tinh, ăn vạ nói: “Vẫn chưa đủ.”

Tô Tinh khoác balo lên, nắm tay Hạ Trì với nụ cười mang theo nét tinh nghịch: “Đi thôi, phim dở lắm luôn.”

Hạ Trì khẽ thở dài một hơi, lắc đầu bất lực rồi mỉm cười theo sau.

Hai người đi dạo lang thang trên phố, thỉnh thoảng thấy cửa hàng nào đó hay ho thì ghé vào ngắm nghía một vòng. Sắc trời tối hôm nay không tốt lắm, không trăng không sao, gió thổi phần phật.

Nhưng không hiểu vì sao mà Hạ Trì và Tô Tinh đều rất vui vẻ, rõ ràng chẳng làm gì cả nhưng không thể che giấu nổi nụ cười.

Đi ngang qua quầy hàng trong khu chợ đêm, bỗng dưng Hạ Trì dừng lại.

Hắn lấy từ trên giá treo bạt ngàn các loại mũ một chiếc mũ thỏ lông trắng mềm như nhung, hai tai thỏ dài rủ xuống hai bên.

Tô Tinh đứng bên cạnh, nhướng mi.

“Khụ khụ…” Hạ Trì ho hai tiếng đầy giả trân, nói, “Cậu xem cái tai thỏ này có đáng yêu không này.”

Tô Tinh hờ hững liếc nhìn chẳng có chút hứng thú nào, nói: “Bình thường.”

Hạ Trì xách hai tai thỏ: “Tớ thấy không tồi, hợp với cậu lắm đấy.”

Tô Tinh ghét bỏ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ò.”

Thấy phản ứng lạnh nhạt của Tô Tinh, Hạ Trì không nói gì nữa, thất vọng treo mũ trở lại giá.

“Cậu xem cái gì kia kìa?”

Tô Tinh đột nhiên chỉ về phía sau Hạ Trì.

“Cái gì?”

Hạ Trì quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Tô Tinh chỉ nhưng chỉ thấy dòng người qua lại đi dạo chợ đêm, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Hắn quay đầu lại thì thấy Tô Tinh đang đội chiếc mũ tai thỏ trắng như tuyết, lông mũ mềm mại khiến mặt cậu nhỏ hơn. Dường như cậu vẫn còn ngại ngùng, gương mặt khẽ ửng đỏ, cầm lấy hai tai thỏ lắc lư, hơi nghiêng đầu nói với Hạ Trì: “Chín bỏ làm mười.”

Hạ Trì ôm bé thỏ tuyết trắng vào lòng, ghé sát tai thỏ thấp giọng nói: “Muốn chín bỏ làm mười thêm chút nữa, ngày mai thành niên nha?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau