Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Chương 20: Có Người Mua Da Hổ
Thẩm Khôn ở bên cạnh nghe được lời này thì sửng sốt, sau đó không nhịn được cười ra tiếng.
Ngược lại nghĩ tới tính tình yếu đuối bánh bao của tam thẩm, hắn liền thu lại ý cười, thở dài một hơi.
Cũng may nương không phải người như vậy.
Thẩm Niệm nhíu mày: “Nhị ca, làm sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi” Thẩm Khôn lắc đầu nói.
Lúc này đang là giữa trưa, người trong thôn đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Nhìn thấy ba huynh muội Thẩm gia đẩy xe liền đoán được phía trên đều là thịt, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Chờ xe đi xa thì mọi người mới sôi nổi mở miệng.
“Nhiều thịt như vậy, có thể bán được rất nhiều bạc phải không”
“Haizz, ta thật vô dụng, ta không có bản lĩnh đi săn”
“Ta xem nhà Thẩm Nhị sợ là sẽ phát đạt rồi!”
“Phát đạt ư? Ngươi cảm thấy lão Cao thị và tiểu Cao thị sẽ cho phép nhị phòng phát đạt sao? A!”
“Xem ngươi nói kìa, tốt xấu cũng phải để lại một ít chứ”
“Ai biết được”
……
Ba huynh muội Thẩm Niệm không biết người trong thôn đang bàn tán, cho dù biết cũng không thèm để ý.
Gần hai giờ sau, bọn họ đi đến trong huyện.
Thẩm Khôn hỏi muội muội ở bên cạnh: “Muội muội, có mệt không?”
“Không mệt” Thẩm Niệm hưng phấn nói.
Dị năng hệ mộc có thể cải tạo thân thể, nàng không yếu ớt như vậy.
Thẩm Khôn thấy tinh thần của nàng khá tốt thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Càn: “Đại ca, chúng ta đi chỗ nào bán thịt đây?”
Trên đường đi Thẩm Càn đã nghĩ kỹ, nói: “Tửu lầu có người chuyên đưa thịt và rau dưa, chúng ta có nhiều thịt như vậy, không nhất định có thể ăn hết, ở chợ có nhiều người, ta cảm thấy nên đi nơi đó, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Niệm cũng không hiểu những việc này nên gật đầu: “Ta không có ý kiến”
Vì đệ muội không phản đối cho nên ba người đi đến chợ.
Ở chợ rất náo nhiệt, gì cũng có bán, người đến người đi tấp nập.
Thẩm Khôn nhanh nhẹn xốc mảnh vải trên xe đẩy lên hét to.
“Thịt heo rừng, thịt hổ mới mẻ đây, muốn mua thì mau đến xem”
Thịt heo rừng mới mẻ, thịt hổ càng mới mẻ, chỉ một câu này đã dẫn tới mọi người xung quanh vây lại xem.
“Thịt hổ à?” Một tráng hán nói to: “Chỗ nào, để ta nhìn xem”
Thấy người bán thịt là hai thiếu niên và một cô nương, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“…… Các ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ, các ngươi có thể săn được thịt hổ sao”
Người xung quanh cũng sôi nổi mở miệng.
“Đúng vậy, đó chính là vương ở trong núi, cho dù bọn họ cùng nhau tấn công thì cũng chưa chắc có thể làm con hổ bị thương”
“Haiz! Lòng người bây giờ thật xấu xa, vì tiền mà bịa ra những lời như thế”
“Vừa nghe liền biết là gạt người, ai mua thì chính là tên ngốc”
Có người nhìn thấy ba huynh muội Thẩm Niệm còn nhỏ, nghĩ đến bọn nhỏ trong nhà liền tốt bụng nhắc nhở: “Các ngươi đừng náo loạn nữa, nhanh thu sạp về đi, lừa người là việc không tốt”
Thẩm Càn bình tĩnh mở tấm da hổ mà muội muội đã xử lý ra.
Da hổ có màu nâu nhạt, bên trên có từng hàng vằn đen, rất lớn.
Nhìn liền biết khi con hổ còn sống thì nó đã oai phong như thế nào!
“Da hổ ở chỗ này, chúng ta giống người lừa đảo lắm sao?” Thẩm Khôn hất cằm kiêu ngạo nói.
Đúng lúc này, đôi mắt một người bán dạo loé sáng, nói: “Ta muốn tấm da hổ này, ta ra 30 lượng có nguyện ý không?”
Ngược lại nghĩ tới tính tình yếu đuối bánh bao của tam thẩm, hắn liền thu lại ý cười, thở dài một hơi.
Cũng may nương không phải người như vậy.
Thẩm Niệm nhíu mày: “Nhị ca, làm sao vậy?”
“Không có gì, đi thôi” Thẩm Khôn lắc đầu nói.
Lúc này đang là giữa trưa, người trong thôn đang trong thời gian nghỉ ngơi.
Nhìn thấy ba huynh muội Thẩm gia đẩy xe liền đoán được phía trên đều là thịt, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Chờ xe đi xa thì mọi người mới sôi nổi mở miệng.
“Nhiều thịt như vậy, có thể bán được rất nhiều bạc phải không”
“Haizz, ta thật vô dụng, ta không có bản lĩnh đi săn”
“Ta xem nhà Thẩm Nhị sợ là sẽ phát đạt rồi!”
“Phát đạt ư? Ngươi cảm thấy lão Cao thị và tiểu Cao thị sẽ cho phép nhị phòng phát đạt sao? A!”
“Xem ngươi nói kìa, tốt xấu cũng phải để lại một ít chứ”
“Ai biết được”
……
Ba huynh muội Thẩm Niệm không biết người trong thôn đang bàn tán, cho dù biết cũng không thèm để ý.
Gần hai giờ sau, bọn họ đi đến trong huyện.
Thẩm Khôn hỏi muội muội ở bên cạnh: “Muội muội, có mệt không?”
“Không mệt” Thẩm Niệm hưng phấn nói.
Dị năng hệ mộc có thể cải tạo thân thể, nàng không yếu ớt như vậy.
Thẩm Khôn thấy tinh thần của nàng khá tốt thì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Càn: “Đại ca, chúng ta đi chỗ nào bán thịt đây?”
Trên đường đi Thẩm Càn đã nghĩ kỹ, nói: “Tửu lầu có người chuyên đưa thịt và rau dưa, chúng ta có nhiều thịt như vậy, không nhất định có thể ăn hết, ở chợ có nhiều người, ta cảm thấy nên đi nơi đó, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Thẩm Niệm cũng không hiểu những việc này nên gật đầu: “Ta không có ý kiến”
Vì đệ muội không phản đối cho nên ba người đi đến chợ.
Ở chợ rất náo nhiệt, gì cũng có bán, người đến người đi tấp nập.
Thẩm Khôn nhanh nhẹn xốc mảnh vải trên xe đẩy lên hét to.
“Thịt heo rừng, thịt hổ mới mẻ đây, muốn mua thì mau đến xem”
Thịt heo rừng mới mẻ, thịt hổ càng mới mẻ, chỉ một câu này đã dẫn tới mọi người xung quanh vây lại xem.
“Thịt hổ à?” Một tráng hán nói to: “Chỗ nào, để ta nhìn xem”
Thấy người bán thịt là hai thiếu niên và một cô nương, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“…… Các ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ, các ngươi có thể săn được thịt hổ sao”
Người xung quanh cũng sôi nổi mở miệng.
“Đúng vậy, đó chính là vương ở trong núi, cho dù bọn họ cùng nhau tấn công thì cũng chưa chắc có thể làm con hổ bị thương”
“Haiz! Lòng người bây giờ thật xấu xa, vì tiền mà bịa ra những lời như thế”
“Vừa nghe liền biết là gạt người, ai mua thì chính là tên ngốc”
Có người nhìn thấy ba huynh muội Thẩm Niệm còn nhỏ, nghĩ đến bọn nhỏ trong nhà liền tốt bụng nhắc nhở: “Các ngươi đừng náo loạn nữa, nhanh thu sạp về đi, lừa người là việc không tốt”
Thẩm Càn bình tĩnh mở tấm da hổ mà muội muội đã xử lý ra.
Da hổ có màu nâu nhạt, bên trên có từng hàng vằn đen, rất lớn.
Nhìn liền biết khi con hổ còn sống thì nó đã oai phong như thế nào!
“Da hổ ở chỗ này, chúng ta giống người lừa đảo lắm sao?” Thẩm Khôn hất cằm kiêu ngạo nói.
Đúng lúc này, đôi mắt một người bán dạo loé sáng, nói: “Ta muốn tấm da hổ này, ta ra 30 lượng có nguyện ý không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất