Bị Mắng Là Ngôi Sao Chổi Ư? Toàn Thôn Khóc Chít Chít Cầu Ta Dẫn Theo Làm Giàu
Chương 50: Chê Ít
Mạnh thị đợi một lúc vẫn chưa thấy nhị phòng tới, nhi tử cũng chưa trở lại liền nói với Thẩm Liễu Hoa: “Liễu Hoa, con đi nhị phòng nhìn xem”
Thẩm Liễu Hoa không vui nói: “Tới giờ ăn cơm còn chậm chạp, phiền muốn chết.”
Nói tới nói lui nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gọi người.
Khi nàng ấy đến thì chiếc giường hai tầng vừa được làm xong.
Chiếc giường gỗ màu vàng nhạt đặt ngoài sân, đơn giản sạch sẽ và đặc biệt bắt mắt.
Thẩm Liễu Hoa trợn to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc giường nói: “Đây là giường ư? Thật là đẹp mắt”
Nàng ấy sắp đến tuổi làm mai, nếu như nàng ấy có một chiếc giường như thế này làm của hồi môn thì tốt rồi.
Thẩm Hiệt nhìn thấy muội muội như vậy, sợ nàng nói ra lời gì không hay liền kéo ống tay áo nàng: “Liễu Hoa, là nương sai muội đến gọi chúng ta phải không, hiện tại chúng ta đi thôi”
Thẩm Liễu Hoa nghe vậy cũng im miệng, miễn cưỡng thu lại tầm mắt.
Sau đó đoàn người cùng đi tới nhà chính.
Lão Cao thị nhìn thấy nhị phòng liền nghĩ đến chuyện bọn họ giấu bạc, nghĩ đến xe ngựa đặt ở sân nhị phòng liền tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Cao Nguyệt Hồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương bớt giận, chúng ta không phải đã nghĩ ra biện pháp áp chế nhị phòng rồi sao, để cho bọn họ đắc ý thêm một thời gian nữa …… ha ha”
Giọng cười vô cùng âm trầm.
Lão Cao thị nhớ chuyện lớn đã làm trong hai ngày về nhà mẹ đẻ, tạm thời áp xuống cơn giận lạnh lùng nói: “Ăn cơm”
Bữa ăn là bánh bột ngô không dầu, một đĩa dưa muối, một đĩa cải trắng xào, một người thêm một chén cháo trong không có được vài viên gạo.
Khắc sâu chữ ‘ăn mặc cần kiệm’ vào trong mắt.
Lý Tú Nương kéo tay Thẩm Niệm, đưa mắt ra hiệu nhìn nàng.
Ý bảo lát nữa trở về ăn riêng.
Thẩm Niệm ngầm hiểu mà chớp mắt.
Nàng không kén ăn, so với mạt thế thì bữa ăn hiện tại đã là khá tốt.
Chỉ là lượng ăn cơm của nàng rất lớn, nếu ăn riêng thì buổi tối sẽ không bị đói tỉnh.
Ăn cơm xong, lão Cao thị lạnh mặt nói: “Thẩm lão nhị, nhị phòng đã chậm vài ngày chưa giao tiền gia dụng, sao nào, cả nhà các ngươi muốn hút máu lão bà như ta sao, còn biết xấu hổ hay không, ngươi đi ra ngoài nhìn xem nhà ai như ngươi……”
Thẩm Nhị chỉ xem lời bà ta như gió thoảng bên tai, móc ra 500 văn đưa qua: “Nương, gia dụng tháng này đây”
Dựa theo thức ăn trong nhà thì nhị phòng bọn họ một tháng giao 500 văn, cũng đã là không ít.
“Sao lại ít như vậy” Lão Cao thị cau mày: “Nhị phòng các ngươi có 6 người, 500 văn thì đủ làm gì?”
Thẩm Nhị lạnh nhạt nói: “Đều do nhi tử không có bản lĩnh”
Ngươi không có bản lĩnh nhưng ngươi nuôi một ngôi sao chổi biết đi săn đấy, lão Cao thị nhìn về phía Thẩm Niệm.
Còn chưa bắt đầu dùng đạo đức bắt cóc thì Thẩm Niệm đã mở miệng trước: “Nhìn ta làm gì?”
Nàng thong thả ung dung uống xong một ngụm nước cơm cuối cùng, từ tốn nói: “Trong nhà có nhiều người như vậy, không phải muốn ta nuôi cả nhà đấy chứ, nếu bà nội nghĩ như vậy thì ta sẽ đi thư viện tìm ngũ thúc”
Lão Cao thị tối sầm mặt: “Ngươi đi tìm lão ngũ làm gì?”
“Không muốn làm gì, chỉ hỏi ngũ thúc một chút là làm cháu gái không có huyết thống nuôi gia đình, nuôi hắn đi học xem hắn có đuối lý hay không mà thôi?” Thẩm Niệm cười ngây thơ như thỏ con.
Lão Cao thị nghe vậy thì tức giận tới gan đau, chửi ầm lên: “Con khốn! Súc sinh, thứ không bằng súc sinh, đó là ngũ thúc của ngươi……”
Lời này làm Thẩm Niệm không vui, nàng chuyển ánh mắt, đánh lên lưng Thẩm Phúc Toàn đang vui sướng khi người gặp họa một cái.
Thẩm Liễu Hoa không vui nói: “Tới giờ ăn cơm còn chậm chạp, phiền muốn chết.”
Nói tới nói lui nhưng vẫn ngoan ngoãn đi gọi người.
Khi nàng ấy đến thì chiếc giường hai tầng vừa được làm xong.
Chiếc giường gỗ màu vàng nhạt đặt ngoài sân, đơn giản sạch sẽ và đặc biệt bắt mắt.
Thẩm Liễu Hoa trợn to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc giường nói: “Đây là giường ư? Thật là đẹp mắt”
Nàng ấy sắp đến tuổi làm mai, nếu như nàng ấy có một chiếc giường như thế này làm của hồi môn thì tốt rồi.
Thẩm Hiệt nhìn thấy muội muội như vậy, sợ nàng nói ra lời gì không hay liền kéo ống tay áo nàng: “Liễu Hoa, là nương sai muội đến gọi chúng ta phải không, hiện tại chúng ta đi thôi”
Thẩm Liễu Hoa nghe vậy cũng im miệng, miễn cưỡng thu lại tầm mắt.
Sau đó đoàn người cùng đi tới nhà chính.
Lão Cao thị nhìn thấy nhị phòng liền nghĩ đến chuyện bọn họ giấu bạc, nghĩ đến xe ngựa đặt ở sân nhị phòng liền tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Cao Nguyệt Hồng nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương bớt giận, chúng ta không phải đã nghĩ ra biện pháp áp chế nhị phòng rồi sao, để cho bọn họ đắc ý thêm một thời gian nữa …… ha ha”
Giọng cười vô cùng âm trầm.
Lão Cao thị nhớ chuyện lớn đã làm trong hai ngày về nhà mẹ đẻ, tạm thời áp xuống cơn giận lạnh lùng nói: “Ăn cơm”
Bữa ăn là bánh bột ngô không dầu, một đĩa dưa muối, một đĩa cải trắng xào, một người thêm một chén cháo trong không có được vài viên gạo.
Khắc sâu chữ ‘ăn mặc cần kiệm’ vào trong mắt.
Lý Tú Nương kéo tay Thẩm Niệm, đưa mắt ra hiệu nhìn nàng.
Ý bảo lát nữa trở về ăn riêng.
Thẩm Niệm ngầm hiểu mà chớp mắt.
Nàng không kén ăn, so với mạt thế thì bữa ăn hiện tại đã là khá tốt.
Chỉ là lượng ăn cơm của nàng rất lớn, nếu ăn riêng thì buổi tối sẽ không bị đói tỉnh.
Ăn cơm xong, lão Cao thị lạnh mặt nói: “Thẩm lão nhị, nhị phòng đã chậm vài ngày chưa giao tiền gia dụng, sao nào, cả nhà các ngươi muốn hút máu lão bà như ta sao, còn biết xấu hổ hay không, ngươi đi ra ngoài nhìn xem nhà ai như ngươi……”
Thẩm Nhị chỉ xem lời bà ta như gió thoảng bên tai, móc ra 500 văn đưa qua: “Nương, gia dụng tháng này đây”
Dựa theo thức ăn trong nhà thì nhị phòng bọn họ một tháng giao 500 văn, cũng đã là không ít.
“Sao lại ít như vậy” Lão Cao thị cau mày: “Nhị phòng các ngươi có 6 người, 500 văn thì đủ làm gì?”
Thẩm Nhị lạnh nhạt nói: “Đều do nhi tử không có bản lĩnh”
Ngươi không có bản lĩnh nhưng ngươi nuôi một ngôi sao chổi biết đi săn đấy, lão Cao thị nhìn về phía Thẩm Niệm.
Còn chưa bắt đầu dùng đạo đức bắt cóc thì Thẩm Niệm đã mở miệng trước: “Nhìn ta làm gì?”
Nàng thong thả ung dung uống xong một ngụm nước cơm cuối cùng, từ tốn nói: “Trong nhà có nhiều người như vậy, không phải muốn ta nuôi cả nhà đấy chứ, nếu bà nội nghĩ như vậy thì ta sẽ đi thư viện tìm ngũ thúc”
Lão Cao thị tối sầm mặt: “Ngươi đi tìm lão ngũ làm gì?”
“Không muốn làm gì, chỉ hỏi ngũ thúc một chút là làm cháu gái không có huyết thống nuôi gia đình, nuôi hắn đi học xem hắn có đuối lý hay không mà thôi?” Thẩm Niệm cười ngây thơ như thỏ con.
Lão Cao thị nghe vậy thì tức giận tới gan đau, chửi ầm lên: “Con khốn! Súc sinh, thứ không bằng súc sinh, đó là ngũ thúc của ngươi……”
Lời này làm Thẩm Niệm không vui, nàng chuyển ánh mắt, đánh lên lưng Thẩm Phúc Toàn đang vui sướng khi người gặp họa một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất