Bí Mật Của Ảnh Đế [Trần Ẩn]

Chương 10

Trước Sau
Kể từ câu nói "Anh rất thích em" kia, quan hệ giữa tôi và Nhung Dận bắt đầu trở nên mập mờ.

À.

Nguyên nhân chủ yếu là nằm ở phía tôi. Việc anh ấy thích tôi được bộc lộ quá rõ ràng, tôi có thể cảm nhận được biết bao sự quan tâm lấy lòng anh dành cho tôi mỗi ngày.

Bạn có biết lời tâm tình đi vào lòng đất là thế nào không? Là mấy câu kiểu như này này:

"Em có bật lửa không? Mà sao ngọn lửa tình trong anh được em nhen nhóm lên tài tình quá."

"Chim khôn lựa nhánh lựa cành, anh khôn anh lựa đất lành tim em."

Nghe thôi cũng thấy da gà da vịt nổi sần cả lên, thế mà ổng nói không biết mệt.

Có lần đang ngồi ăn cơm ở phim trường, xung quanh có cả tá người đang ngồi đây này, thế mà anh đột nhiên xán lại gần tôi hỏi: "Em biết anh thích gì nhất không?"

Tôi loáng thoáng cảm thấy nguy hiểm, không hỏi theo ý anh mà nói: "Thịt kho tàu chứ gì."

Anh lắc đầu: "Không, anh thích nhất là si mê ngắm nhìn em."

Đạo diễn đang nhai được nửa miếng gan lợn thì phun hết tất cả vào mặt tôi!

Khốn nạn!

Tôi phát điên mất!

Những chuyện như vậy liên tục xảy ra, chúng tôi bị hủ nữ trong đoàn phim gán ghép thành CP, ngày nào cũng đều có người giơ máy lên chụp ảnh chúng tôi rồi dọa sẽ up lên mạng để chọc tức.

Đờ phắc???

Thời nay nhiều hủ nữ tới vậy ư? Sao toàn mồm năm miệng mười thế này!

Nhưng mặc dù ngoài miệng nói MMP* nhưng trong lòng tôi vẫn rất vui vẻ.

*MMP (妈卖批 – ma mai pi): Cút đi.

Vì quan hệ giữa chúng tôi ngày càng trở nên thân thiết, lời thề sống chết cũng phải kéo anh xuống khỏi đài cao ban đầu của tôi đã tan tành từng chút một.

Tôi không biết đây là định luật gì. Giống như kiểu khi bạn muốn tìm bằng được một thứ đồ nào đó thì nó sống chết không chịu hiện ra, nhưng ngay khi bạn quyết định buông bỏ không tìm nữa thì nó lại lù lù ngay trước mặt vậy.

Thật trùng hợp làm sao, ngay lúc tôi quyết định xua tan mục đích ban đầu khi tiếp cận Nhung Dận thì bỗng có một cơ hội hoàn hảo để kéo chân anh xuống đã xuất hiện trước mắt tôi.

Hôm nay là sinh nhật của Chu Mục, một sao nam ngày trước Nhung Dận từng hợp tác. Tối hôm đó Chu Mục mời một số ca sĩ và nghệ sĩ có tiếng trong giới đi ăn, tính cả Nhung Dận là tổng cộng sáu người.

Đương nhiên, tiệc tụ tập riêng tư thế này tôi sẽ không đi theo. Tôi ở nhà một mình gọi một bàn đồ ăn ngoài, nằm một lúc thì nhận được WeChat của Nhung Dận.

Là định vị và số phòng.

Tôi zoom bản đồ lên nhìn thử, đó là một hộp đêm tư nhân.

Chậc chậc. Thế giới xa hoa truỵ lạc của người trưởng thành.

Tôi lái xe tới, hơn mười phút đã đến nơi. Tình tiết bị bảo vệ chặn lại trước cửa kêu không có giấy mời thì không được vào như trên phim truyền hình cũng không xảy ra.

Sau khi đi vào tôi "Wow" một tiếng như nhà quê mới lên tỉnh. Trong sảnh rất ồn ào, tiếng nói chuyện đa phần là hò hét. Lẽ ra với tư cách là một tên nhà quê mới lên tỉnh, tôi nên ngắm nghía thật kỹ mới phải, nhưng thật tình tôi không thể đỡ được cái thứ âm nhạc đùng đoàng như chiến tranh này, tim tôi cũng đập thình thịch như muốn nhảy theo tiết tấu. Tôi không nán lại mà đi thẳng qua hành lang tìm phòng của Nhung Dận.

Có lẽ là đống đồ ăn ngoài tôi gọi về kia không đảm bảo vệ sinh, trên đường đi tìm phòng tôi bắt đầu thấy đau bụng. Thực sự không nhịn nổi nữa, tôi quyết định đi tìm nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn trước đã.

Ngay lúc tôi kéo quần lên định đứng dậy thì bỗng có hai người mở cửa đi vào.

"Hình như là Nhung Dận nhỉ..."

"Chuyện này lớn lắm, hay là báo cảnh sát đi."

Nhung Dận?

Báo cảnh sát?

Chuyện gì xảy ra?

Động tác cài dây lưng của tôi thoáng ngừng lại.

"Không được đâu, chuyện này mà tuồn ra thì nghiệp diễn của anh ta sẽ đổ sông đổ bể cả, liệu chúng ta có bị ám sát không?"

"Đồ điên, làm sao mà anh ta biết được ai báo cảnh sát. Hơn nữa, hít...ma tuý, sao mà cảnh sát dám tiết lộ thông tin người tố giác được. Mày không báo thì tao báo, biết đâu còn được nhận tiền thưởng đấy."

Toàn thân tôi cứng đờ không dám nhúc nhích. Sau khi bọn họ cúp máy rời đi, hai chân tôi vẫn còn nhũn ra.



Nhung Dận.

Hít ma tuý?

Sao mà có chuyện đó được?

....Cũng không phải là không thể. Dù sao chúng tôi cũng không ở cạnh nhau 24/24.

Như lời tên nhân viên kia nói, đây đúng là một cơ hội tốt để kéo Nhung Dận xuống bùn lầy. Dù anh ấy có bị oan thì chờ báo cáo kết quả kiểm tra cũng phải mất thời gian. Tất cả các đài báo truyền thông sẽ thi nhau oanh tạc, không thể nào lấy lại trong sạch được nữa.

Đây là cơ hội tôi đã đợi gần một năm trời.

Đến cùng có nên cứu hay không?

29、

Nghe trộm được cuộc điện thoại đó, tôi đã hiểu đại khái chuyện này xảy ra như thế nào.

Khi một nhân viên phục vụ bưng đĩa hoa quả vào phòng thì nhìn thấy bên trong chỉ còn Nhung Dận đang nằm trên sofa, lay một lúc lâu mà vẫn không thấy phản ứng gì, trông như đang ngủ say. Trên bàn ngoài các chai rượu chồng chất thì còn một ống xilanh và chút bột thuốc.

Nghe ra thì rõ ràng đây là hiện trường hít ma tuý, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy.

Vì sao chỉ còn lại mình Nhung Dận? Năm người còn lại đâu rồi?

Tôi hoảng sợ chạy ra ngoài, không biết vì sao mà vốn dĩ hành lang có đông nhân viên, giờ phút này lại không thấy một ai. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tim tôi đập thình thịch đến mức nhịp tim cũng phải tới 200.

Chuyện lớn như vậy chắc chắn cảnh sát sẽ sớm có mặt. Tôi biết mình không còn thời gian để cân nhắc những chuyện khác nữa, thẳng tay đẩy cửa phòng ra.

Đúng như lời nhân viên kia nói, Nhung Dận nằm nhoài trên ghế sofa, trông như đang ngủ say. Tôi liếc mắt là thấy được ống kim tiêm trên bàn.

Giờ khắc này quả thực tôi như phát điên lên. Vô số suy nghĩ nảy sinh trong đầu tôi.

Đây có được tính là phạm tội bao che không? Làm thế nào để trốn đi nhanh nhất có thể? Không trốn được thì phải làm thế nào bây giờ? Nếu bị bắt thì có phải chịu phạt không? Tên khốn kiếp này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong cơn nguy khốn, mọi chuyện trong quá khứ vụt qua trước mắt tôi như ngựa phi nước đại, kể cả từng lời tâm tình đi vào lòng đất của anh. Và thường thì vào đúng những lúc mấu chốt như thế này, con người ta mới có thể xác định được tâm ý của chính mình.

Bỏ bà.

Mẹ kiếp nếu anh hít ma tuý thật thì ông đây sẽ tự tay phốt anh!

Tôi cởi áo khoác trùm lên đầu Nhung Dận, hao công tổn sức mãi mới vác được anh lên vai mình. Tôi vô cùng hối hận vì ngày trước không khống chế thể trọng của ổng thật nghiêm.

Khi hai chúng tôi ra tới đại sảnh, một vài viên cảnh sát đang đẩy đám đông ra để bước vào trong, tôi sợ tới mức cuống quýt chạy ra lối thoát hiểm.

Đi ra khỏi đường hầm thoát hiểm là một hầm để xe khổng lồ, nhưng bỏ bu nó chứ lị, hết lần này tới lần khác tôi vẫn là một tên mù đường, cõng Nhung Dận đi vòng vèo dưới hầm mà suýt chết vì kiệt sức. Thật là đau lòng thay cái eo già cỗi của tôi.

Trên đường đi tôi vẫn luôn gọi tên Nhung Dận. Anh chỉ ậm ừ vài tiếng mà không đáp lời, chớ nói gì tới việc tự bước xuống mà đi bộ. Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của ông chú bảo vệ, tôi cũng ra được khỏi mê cung.

Khả năng của con người quả nhiên là vô giới hạn. Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi ngay khi tôi nhét Nhung Dận vào trong xe.

Tôi thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trên đường về nhà, nhịp tim tôi vẫn không hề đập chậm đi một chút nào.

Tôi tin chắc đây là một âm mưu. Có người khác còn muốn dìm Nhung Dận xuống hơn cả tôi.

Vòng giải trí quả thực là một vũng nước đục quá sâu, nếu không cẩn thận thì sẽ bị sặc ngay, thậm chí là bị nước nhấn chìm.

Về tới nhà, tôi ném Nhung Dận cả người toàn mùi rượu lên sofa.

Lần này ổng to gan lắm, nôn ồng ộc lên cái dép lê tôi vừa mới mua hôm qua.

Trong lòng tôi đang thầm gào thét.

Thế nên vừa rồi tôi đã sai rồi đúng không?

Vì sao tôi phải cứu cái tên này!?

Tôi rót cho ổng một cốc nước, sau đó ráng bịt mũi xử lý hiện trường thảm họa. Nhung Dận có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút, nghẹn họng xin lỗi tôi.

"Rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì!?" Tôi ném bộp cây lau nhà xuống sàn, chỉ thẳng vào anh, "Có phải anh hít ma tuý không hả?"

Mặt ổng thộn ra như cái meme người da đen với dấu hỏi chấm.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Không hút hít. May quá.



30、

"Con mẹ nhà anh rốt cuộc thì anh uống bao nhiêu?" Tôi vừa vắt cây lau nhà vừa hỏi, "Đám người ngồi cùng anh đâu hết rồi?"

Nhung Dận lắc đầu: "Anh không biết, khi đó anh ngủ mất rồi."

"Vớ vẩn vãi biết thừa là anh ngủ rồi." Tôi quẳng cây lau nhà xuống, thở hồng hộc đứng chỉ thẳng vào mặt anh, "Anh giao lưu với đám mèo hoang chó dại muốn hại chết anh đấy anh có biết không?"

Vẻ mặt Nhung Dận bối rối.

"Ngay bây giờ, anh gọi ngay cho cái tên cái tên..." Tôi giận tới đau cả đầu, "Gọi ngay cho cái tên Chu gì gì kia đi! Anh gọi thử xem gã có dám nhận điện thoại không!"

"Sao vậy em?" Có lẽ Nhung Dận rất mệt, anh híp mắt nhìn tôi, vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra bấm số.

Gọi ba cuộc liên tiếp đều không có ai nhận, tôi cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

"Anh nhắn WeChat cho gã, nói anh vừa bị cảnh sát bắt rồi, xem gã phản ứng thế nào." Tôi nói.

"Tiểu Mục làm sao vậy?" Nhung Dận khàn giọng, cúi đầu gửi tin nhắn.

Ô kìa!

Nhìn đi nhìn đi!

Còn kêu Tiểu Mục chứ!

Tôi tức đến mức xém nữa thì thổ huyết, không nói nên lời.

Tôi cũng không biết tại sao tôi phải khó chịu như vậy, có lẽ là do nghĩ tới tính chất nghiêm trọng của việc này nên sợ hãi, có khi cũng một phần là do tự giận bản thân...

Quyết tâm sống chết cũng phải kéo Nhung Dận xuống khỏi đài cao trước kia của tôi... Triệt để bại trận dưới tay anh.

Ài.

Thật đáng thất vọng.

Tôi muốn tự xiên chết mình.

Tin nhắn trả lời của Chu Mục là do trợ lý gửi, bảo Chu Mục vừa mới ra ngoài, không mang điện thoại, khi nào về gã sẽ trả lời.

Tôi nhìn qua, lúc quay lại thì đã thấy Nhung Dận lăn ra ghế sofa ngủ cmnr! Có cần rộng lòng tới vậy không?

Trái lại tôi không thể nào ngủ được.

Không biết tên nhân viên kia có chụp ảnh hiện trường lại hay không. Ở hiện trường liệu có còn sót lại đồ vật gì chứng minh thân phận của Nhung Dận hay không. Lúc bước vào phòng tôi không để ý trên tường có gắn camera không, nhỡ đâu cảnh sát điều tra camera giám sát thì sao. Những thứ này mà bị tuồn ra ngoài thì đến tôi cũng khó mà ngồi yên được.

Mãi tới tận hơn ba giờ sáng tôi vẫn chưa thấy buồn ngủ, ngồi cạnh Nhung Dận lướt Weibo, trên hot search vẫn là mấy chủ đề minh tinh nào gầy, minh tinh nào béo, minh tinh nào khóc lóc...

Vô nghĩa.

Tôi nhấp vào Weibo của Nhung Dận.

Bài viết trên cùng là một cái sticker hình một con mèo cam mũm mĩm tròn vo, ngửa đầu lên nhìn máy ảnh, xung quanh là những vòng tròn có các ngôi sao nhỏ, còn có một dòng chữ nhỏ màu hồng nhạt bên dưới: "Yêu em với ánh mắt kiên định."

Vô số fans kêu gào a a a a a, gọi chồng dưới phần bình luận. Cũng có người hỏi có phải anh đang yêu hay không, anh còn tag tôi vào bên dưới cái bình luận đó.

Tôi sững sờ, không nhịn được bật cười.

Vì hồi trước chúng tôi rất hay trêu chọc nhau, có rất nhiều fans tràn vào Weibo tôi kêu muốn tôi chụp ảnh nóng của Nhung Dận vân vân, nên tôi đã tắt thông báo bình luận. Tôi cũng không để ý tới tin này.

Nhưng anh càng tag tôi thoải mái như vậy, mọi người càng cho rằng anh đang đùa. Cảm giác bại lộ dưới ánh sáng một cách an toàn như thế này, thực sự vô cùng sung sướng!

Tôi dựa vào ghế sofa xem lại ảnh chụp của Nhung Dận, xem được một lúc thì bắt đầu mệt rã rời.

Sáng ngày hôm sau, khi mở mắt ra thì tôi đã nhìn thấy trần phòng ngủ. Nhung Dận đang ngồi bên mép giường, tôi ngáp một cái, anh quay đầu lại nhìn tôi.

Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là lướt hot search, may mà không có bất kỳ tin tức gì về vụ việc tối hôm qua.

Qua một đêm lắng xuống, tâm trạng của tôi cũng dần bình tĩnh lại, mất hơn 10 phút ngồi làm rõ đầu đuôi câu chuyện với Nhung Dận.

Tối qua anh vào phòng cùng một đám người, không lâu sau đó mấy cô gái cũng đi về trước, cuối cùng chỉ còn lại mình anh, Chu Mục và một minh tinh nhỏ khác.

Rõ ràng mới chỉ uống một chai rượu vang đỏ mà anh đã thấy choáng đầu, sau khi gửi tin nhắn cho tôi thì cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn. Sau đó, không ai có thể xác minh được suốt 10 phút ở trong phòng ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng chẳng ai dám thừa nhận, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu.

Nhung Dận nắm chặt lấy tay tôi và nói lời cảm ơn.

Tôi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nín cười: "Quên đi quên đi... Chuyện cũng qua rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau