Bí Mật Kết Hôn Với Thần Tượng, Tôi Nổi Tiếng
Chương 15: "Con trai ở bên ngoài, phải bảo vệ bản thân cho tốt."
"Từ từ đợi chút, tiếng Pháp của tôi không tốt lắm, nhưng mà anh trai người Pháp kia hẳn là hỏi quan hệ giữa bọn họ là gì đó."
"Tiếng Pháp là tiếng mẹ đẻ thứ hai của Lục ảnh đế, không đến mức phạm phải loại sai lầm cấp thấp này được, chẳng lẽ tôi nghe lầm?"
"Không, anh ấy đang bận suy nghĩ nên trêu tiểu ca ca thế nào cho tốt."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi không óc cách nào phản bác được."
Quý Duy liếc mắt nhìn anh trai người Pháp một cái, do dự trong chốc lát rồi nói với Lục Thận Hành: "Hình như anh ta đâu có bị cận thị?"
—— sao ánh mắt lại kém vậy.
Lục Thận Hành ban đầu ngẩn ra, sau đó khoé môi chậm rãi cong lên, bị hắn chọc cười, thở dài: "Cậu nói mình không đủ đẹp?"
Quý Duy cẩn thận gật đầu.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi ở trong phòng học cười ra tiếng!! Mẹ nó cười chết, Quý Duy là bảo bối gì vậy trời."
"Ô ô ô ô Duy Duy mẹ không cho phép con nói bản thân như vậy! Con nghi ngờ quảng đại ánh mắt của fan CP sao!"
"Quả thực không xứng đôi chút nào, Lục ảnh đế là một người ừm..... Vậy vậy đó, còn tiểu ca ca Quý Duy lại rất đơn thuần nha."
"Dấu ba chấm của lầu trên hàm ý sâu xa ghê."
Triệu Việt nhìn tranh chân dung trong tay Quý Duy mặt có điểm đau, nhưng vịt chết mỏ vẫn cứng, nói: "Thì cũng phải đi từng cửa hàng nhạc cụ tìm thôi mà."
Quý Duy vuốt vuốt tờ giấy: "Tiết mục của chúng ta tên là gì?"
Triệu Việt bày ra biểu tình "Cậu có phải hay không đang bị choáng váng" nhìn Quý Duy.
Đỗ Nhược Tùng dường như hiểu ra gì đó, sờ sờ cằm suy tư.
Quý Duy liếc mắt một cái liền nhìn thấu Triệu Việt, chậm rãi nói: "Tên của tiết mục là 《 Quốc Phong 》, ý nghĩa chính là phát huy mạnh mẽ truyền thống văn hoá, nếu tôi đoán không sai, chủ đề kỳ này có lẽ là nhạc cụ truyền thống, như vậy cửa hàng nhạc cụ truyền thống chính là địa điểm chúng ta cần tìm."
"Cửa hàng bán nhạc cụ truyền thống Trung Quốc!"
Đỗ Nhược Tùng bừng tỉnh.
Ở Nice, cửa hàng bán nhạc cụ Trung Quốc căn bản không có mấy chỗ, hoàn toàn không cần không có đầu mối mà chạy đi từng nơi hỏi.
Triệu Việt ho khan một tiếng, có chút chột dạ mà mở miệng: "Tôi cũng nghĩ vậy, không ngờ bị cậu giành nói trước."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi ở trong đầu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi."
"Triệu Việt: Để không bị vả mặt tôi quyết định không biết xấu hổ."
"Nói vậy hơi quá đáng."
"Cái phòng này có fans Triệu Việt hả, có ai rảnh mà xem cảm xúc của các cô chắc."
Bốn người thống nhất ý kiến, hỏi người xem xung quanh biết được vị trí của cửa hàng nhạc cụ, nhưng mà vấn đề hàng đầu của họ bây giờ chính là vấn đề lộ phí.
Không có tiền, muốn đi một bước cũng khó.
Nếu là ở trong nước, Đỗ Nhược Tùng có thể mượn tiền người qua đường, nhưng mà bọn họ đang tha hương ở một đất nước xa lạ, một người có gương mắt đậm nét Trung Quốc duỗi tay vay tiền người ngoại quốc, hắn căn bản không nói nên lời.
Nhũng người khác cũng nghĩ như vậy.
"Nếu không đi phía trước cái kia quảng trường nhìn xem đi, giống như đang làm cái gì hoạt động, không biết có hay không kiếm tiền cơ hội." Hắn ngắm thấy cách đó không xa quảng trường.
"Nếu không thì đi ra quảng trường phía trước xem thử đi, hình như đang có hoạt động gì đó, không biết có cơ hội kiếm tiền hay không." Hắn nhìn quảng trường cách đó không xa.
Nghe nói đây là công trình trọng điểm của Nice, chỗ này cũng là chỗ tốt nhất để bán đồ vật, có thể nói là tấc đất tấc vàng."
"Thuận tiện xem sữa bột cho nhóc con nhà tôi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha câu cuối mới là câu thật lòng nhất đúng không."
"Ba bỉm sữa trung niên chân thật luôn, hôm nay lại vì sữa bột của con trai mà hao tâm tổn sức cả một ngày."
"Nhưng mà quảng trường Fila đắt đỏ thật mà, hôm trước tôi xem vlog có một phú bà tới đây chơi một chuyến, lúc đi ra nửa cái phòng cũng không có."
"Khoa trương như vậy thật hả."
Lục Thận hành nhàn nhạt mà nhìn phía trước, thanh sắc bất động mà nói: "Đổi chỗ khác đi."
Không khí nháy mắt an tĩnh trở lại.
Triệu Việt trao cho Đỗ Nhược Tùng một ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Đỗ Nhược Tùng thầm nghĩ, trách nhiệm thuyết phục Lục Thận Hành rốt cuộc cũng rơi vào cái thân già này, hắn ra dấu hiệu yên tâm với Triệu Việt, quay đầu nhỏ giọng mà khuyên Lục Thận hành: "Lục ảnh đế, không phải không muốn đổi, chủ yếu là do không còn chỗ nào để đi."
Lục Thận Hành híp mắt, hiển nhiên không tán đồng chút nào.
Lão tiền bối · Đỗ Nhược Tùng: Tôi đã rất khó khăn.
"Ai cho Tùng Tùng tự tin có thể thuyết phục được Lục ảnh đế vậy?"
"Chắc ở trong mơ á."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lục ảnh đế trước giờ khó thuyết phục có tiếng luôn á, quyết định của anh ấy không ai có thể thay đổi."
Nghe Đỗ Nhược Tùng nói, Quý Duy nhìn bốn phía, đúng thật..... hiên tại đang là mùa du lịch ế khách, trong thành phố Nice cũng không có nhiều người, có thể nói là hoang vắng.
Nếu muốn tìm cách chỉ có thể tìm nơi náo nhiệt một chút, bởi vậy cậu châm chước hỏi Lục Thận Hành: "Nếu không thì đi đến đó thử xem sao?"
"Xem thử thôi."
Quý Duy lại bổ sung một câu.
Cậu không ôm nhiều kỳ vọng lắm, thần tượng của cậu thoạt nhìn vẻ mặt rất ôn hoà, nhưng chính xác là một người quật cường từ trong xương tuỷ.
Lúc mới xuất đạo mấy năm, đóng vai nam chính của một bộ phim lịch sử, người xem tôn anh thành thần, không ít đạo diễn giơ cành oliu ra với anh, hy vọng anh đóng phim thần tượng, đảm bảo anh sẽ nổi.
Anh từ chối tất cả.
Đắc tội không ít người.
Lúc Quý Duy đang suy nghĩ lí do thoái thác, thần tượng nhìn chằm chằm cậu một lát, giọng nói mang theo vài phần mất tiếng mà nói: "Được."
Quý Duy có chút ngây người.
Đồng ý thật hả?
Đỗ Nhược Tùng nháy mắt thấy có chút không công bằng: "Lục ảnh đế ơi, sao phản ứng lúc nãy không giống bây giờ chút nào vậy? Thời gian chúng ta quen biết so với thời gian cậu và Quý Duy quen biết lâu hơn nhiều á, hồi trước tôi còn trao giải cho cậu ở liên hoan phim Kim Kê, có lần cậu còn làm khách mời của CCTV......"
"Hai người không giống nhau."
Lục Thận Hành dừng một chút nói.
Đỗ Nhược Tùng:............ Biết vậy không hỏi.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cách màn hình cũng có thể cảm nhận được nỗi chua xót của Đỗ Nhược Tùng."
"Nghiêm túc mà nói, đây là tình tiết phim thần tượng gì vậy trời, bỗng nhiên cảm thấy tiểu thuyết đam mỹ giới giải trí không còn thú vị nữa, đu người trong sách sao đã ghiền bằng người thật!"
"Hình như số lượng fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều, là ảo giác của tôi hả?"
"Cô nên hỏi là, trong phòng phát sóng trực tiếp còn thẳng nam nào sao?"
Bốn người đi đến quảng trường.
Đến quảng trường, liền có bốn chị gái người pháp da trắng xinh đẹp dắt bọn họ đi tham quan trên lầu, tất cả còn biết nói tiếng Trung.
"Đậu má, vì sao lần trước tôi tới không có chị gái nào dắt đi tham quan vậy?"
"Có lẽ là có thương gia tài trợ? Bất quảng trường Fila cản bản không cần quảng cáo, mỗi năm người Trung Quốc tới đó rất nhiều, còn có rất nhiều tiền nữa."
"Má, mấy chị gái ai cũng xinh quá vậy!"
Quảng trường Fila từ trong ra ngoài đều để lộ hào khí, hàng hoá xa xỉ rực rỡ muôn màu sắp đầy trên kệ hàng, cho dù là người nhìn danh lợi đến quen như Triệu Việt cũng không nhịn được cảm thán, cái này mà gọi là quảng trường gì chứ, gọi là tiêu kim quật hảo mới đúng.
Quý Duy một bên đi theo chị gái tham quan, một bên nghe cô giới thiệu phong thổ của Nice, chỉ cảm thấy các loại dịch vụ của quảng trường này quá nhân tính hoá.
Sau khi tham quan xong một vòng, bốn cô gái tạm biệt bọn họ, có lẽ cảm thấy Quý Duy rất hợp ý, một người trong số đó hôn phớt một cái trên má Quý Duy, nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn cậu, lưu lại dấu son nhàn nhạt, sau đó mới quay người rời đi.
Làn đạn chết máy một phút.
"Cái tình huống đẫm máu và nước mắt gì z trời."
"Sao không thấy hình ảnh của Lục ảnh đế! Tôi tưởng tượng ra ánh mắt của anh ấy, chắc giống như muốn giết người đúng không."
"Lục ảnh đế: Đừng! Động! Vào! Người! Của! Tôi!"
"Đột nhiên tôi không dám nhìn tiếp."
Quý Duy lại hoàn toàn không biết gì cả, cậu chỉ là có chút kinh ngạc với người Pháp nhiệt tình rộng rãi.
Phía trước xuất hiện một trận rối loạn, hình như là một danh nhân nào đó tới, cậu chuẩn bị đi theo mọi người lên đằng trước, không nghĩ tới cánh tay bị Lục Thận Hành túm chặt.
Ngón tay thon dài của nam nhân xoa gương mặt cậu, nhìn chăm chú vào mắt cậu, ngữ khí từng bước hướng dẫn: "Con trai ở bên ngoài, phải bảo vệ bản thân cho tốt."
Đầu ngón tay anh mang theo vết chai mỏng, lòng bàn tay hơi thô ráp ở chỗ bị hôn qua, một chút, một chút mà, không nặng không nhẹ ma sát, lực độ mỗi lúc một nặng, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.
Da mặt Quý Duy nhanh chóng đỏ, bên tai đỏ ứng rồi tràn xuống cổ, ngơ ngác không biết nên làm gì tiếp, thẳng đến khi Lục Thận Hành chậm rì rì mà thu hồi tay, dùng khăn giấy lau chùi son môi dính trên mặt.
Thì ra là chùi son môi.
Thần tượng của cậu thật sự là một người đặc biệt cẩn thận.
Quý Duy nhẹ nhàng thở ra, màu mắt trầm dưới ánh mặt trời lại dị thường trong suốt, đặc biệt đơn thuần mà đáp lại: "Cảm ơn."
"A a a a a a a a a a a a tôi muốn ôm Quý Duy một cái quá, mọi người đừng hòng cướp!"
"Con trai ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ mình! Nếu không thì sẽ bị sờ mặt nhỏ!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lục ảnh đế ơi anh nói câu này không thấy chột dạ sao!"
"Anh ấy mà chột dạ thì đã không mang họ Lục."
Sau khi Quý Duy đuổi kịp hai người Đỗ Nhược Tùng, phát hiện thì ra là chủ sử hữu của quảng trường này tới kiểm tra, tuổi tác khoảng bốn năm mươi, cằm đoản viên, dường như có vài phần giống với Lục viện trưởng của Viện Bảo Tàng Cố Cung.
Hơn nữa ánh mắt luôn đảo quanh trên người mình.
Nữa.
Cái ánh mắt cha nhìn thấy con này....... lại nữa.
Trong lòng Quý Duy cảm thấy cực kỳ cổ quái.
"Chào mừng mọi người đến quảng trường Fila, tôi là ông chủ của nơi này, Lục Khải, mọi người đến đây tôi rất hợp ý, cho nên chuẩn bị vài món quà nhỏ." Lục Khải giới thiệu đơn giản.
Nhân vật lớn như vậy, nhất định phải tạo quan hệ tốt.
Triệu Việt nhanh chóng nhất chạy lên phía trước, cười đến đặc biệt ngoan ngoãn xán lạn: "Ông chủ Lục quá khách khí."
Không nghĩ tới Lục Khải lướt qua người hắn, đi tới trước mặt Quý Duy, tha thiết mà nhìn cậu: "Bác nghe bọn họ gọi cháu là Duy Duy đúng không, không biết mấy món quà bác chuẩn bị cháu có thích hay không."
Trời mới biết ông đợi ngày này bao lâu rồi, từ lúc cháu trai học cao trung, ông đã bắt đầu tích góp lễ vật cho cháu dâu tương lai, biết tin《 Quốc Phong 》 tới Nice ghi hình ông cao hứng muốn chết.
Lục Thận Hành cạn lợi mà nhướng mày.
Giả bộ giống quá đi.
"Thật cảm ơn ông chủ Lục."
Quý Duy tưởng là mấy món quà nhỏ kiểu bookmark lưu niệm nên đồng ý.
Lục Khải vỗ vỗ tay.
Rất nhanh có người ôm ba cái rương to đến, Lục Khải một bên nói, một bên nhiệt tình triển lãm các món hàng xa xỉ cho cậu: "Đây, Patek Philippe nguyên bản, thử xem."
"Đây là âu phục thiết kế riêng của Brioni nha, Duy Duy mặc vào nhất định rất đẹp."
"Bút máy Montblanc, viết rất êm."
"............"
Toàn bộ một mảnh yên tĩnh.
Bởi vì mọi người bận tính mấy thứ này khoảng bao nhiêu tiền, cuối cùng bọn họ tính được một con số kinh người, cho dù là Việt Triệu cũng ghen đỏ mắt, thầm nghĩ không biết sao Quý Duy lại tốt số vậy.
"Đây thật sự không phải kịch bản tổ tiết mục đã an bài sao, tôi ghen tỵ đến mức thiếu oxy luôn, nghỉ thở, trên trăm vạn đó trời đựu má!"
"Chuyển phát video này của Quý Duy ngày mai sẽ gặp được may mắn."
"A a a a a a a a a a a a a a đây là cái loại vận khí gì vậy, hâm mộ ghê."
"Đừng nản chí, có thể đơn thuần là nhìn mặt mà tặng."
"............ Vậy tôi đĩ phẫu thuật chỉnh mặt."
Chỉ có Lục viện trưởng của Viện Bảo Tàng Cố Cung ở văn phòng mở máy tính ra xem phát sóng trực tiếp, tức giận cắn khăn tay nhỏ, ở trong diễn đàn kín của gia tộc nêu cả tên lẫn họ lên trách cứ.
[Lục Tam] Tôi cảm thấy loại hành vi này của Lục Khải phi thường ác liệt! Tuỳ tiện đi tới quảng trường chính là cậu ta vô tình? Tin được chết liền, không biết ở sau lưng lén lút cho tổ tiết mục bao nhiêu tiền, có bản lĩnh trực tiếp tham gia chương trình như tôi không? Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, đồ đáng ghét dám cướp hào quang của lão tử đây......
"Lão tứ keo kiệt từ nhỏ, già đầu rồi vẫn nhỏ mọn như vậy, lần đầu tiên gặp Quý Duy tặng đồ vật chỉ có hơn một trăm vạn, nói ra còn tưởng là Lục gia chúng ta bạc đãi cháu dâu, tốt nhất đem cái du thuyền 3000 vạn tặng cho cậu ấy đi."
"Tiết mục này là do đài truyền hình chiếu ra hả, chiếu xong mỗi khi nhận Lục Khải là anh trai tôi đều rất ngượng ngùng, người này Lục lão gia ném không dậy nổi."
"+1"
............
"Vừa mở di động ra liền thấy mọi người hắc tôi...... Các người cho rằng tôi không nghĩ tới sao?! A Hành đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, tôi dám chắc? Hơn nữa tôi thề chưa cho tiền tổ tiết mục nha, nửa cái thành phố Nice đều là sản nghiệp của tôi, gặp được..... Cũng bình thường mà."
Lục viện trưởng:............
Mắt thấy ba rương đồ vật đều nhanh chóng được giới thiệu hết, Triệu Việt mở miệng hỏi: "Chúng tôi có..... lễ vật hay không?"
"Có."
Lục Khải sảng khoái mà nói.
Trong lòng Triệu Việt bây giờ mới dễ chịu được một chút.
"Mọi người đều vất vả rồi, tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt nha."
Triệu Việt:............ Tự bế.
Thư ký của Lục Khải cúi đầu, biểu tình "Tập mãi thành quen", ông chủ của y ngoài trừ người nhà..... Với người khác luôn luôn hẹp hòi.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha trời má nó nguyên cái party đồ ăn vặt, sự đối lập này đáng lẽ ra không nên tồn tại."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cảm thông cho Triệu Việt một giây, thật sự quá thảm, tưởng là Âu hoàng mà."
"Thật ra Triệu Việt chưa thảm lắm đâu, đội của thiên hậu và đại thần vẫn đang ở đầu đường múa may thực hiện nhiệm vụ mọi người có biết hay không! Bên này Quý Duy nhận quà đến mỏi tay, tôi hoài nghi không biết đây có phải là một tiết mục không."
Lục Khải nhìn thiếu niên buông tay không chịu nhận lễ vật, một bên đau đầu, một nhìn sang Lục Thận Hành thần sắc tự nhiên, lén lút nói: "Ánh mắt không tồi."
Lục Thần Hành yên lặng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nhướng mày, cười nhẹ: "Mắt cháu có lúc nào kém sao."
Lục Khải:............
_____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】
Vì giữ gìn tôn nghiêm của ông nội lão Lục, tôi trước tiên sẽ không nói vì sao Lục ảnh đế là độc đinh.
Thật sự là ha ha ha ha ha ha ha ha ha
"Tiếng Pháp là tiếng mẹ đẻ thứ hai của Lục ảnh đế, không đến mức phạm phải loại sai lầm cấp thấp này được, chẳng lẽ tôi nghe lầm?"
"Không, anh ấy đang bận suy nghĩ nên trêu tiểu ca ca thế nào cho tốt."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi không óc cách nào phản bác được."
Quý Duy liếc mắt nhìn anh trai người Pháp một cái, do dự trong chốc lát rồi nói với Lục Thận Hành: "Hình như anh ta đâu có bị cận thị?"
—— sao ánh mắt lại kém vậy.
Lục Thận Hành ban đầu ngẩn ra, sau đó khoé môi chậm rãi cong lên, bị hắn chọc cười, thở dài: "Cậu nói mình không đủ đẹp?"
Quý Duy cẩn thận gật đầu.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi ở trong phòng học cười ra tiếng!! Mẹ nó cười chết, Quý Duy là bảo bối gì vậy trời."
"Ô ô ô ô Duy Duy mẹ không cho phép con nói bản thân như vậy! Con nghi ngờ quảng đại ánh mắt của fan CP sao!"
"Quả thực không xứng đôi chút nào, Lục ảnh đế là một người ừm..... Vậy vậy đó, còn tiểu ca ca Quý Duy lại rất đơn thuần nha."
"Dấu ba chấm của lầu trên hàm ý sâu xa ghê."
Triệu Việt nhìn tranh chân dung trong tay Quý Duy mặt có điểm đau, nhưng vịt chết mỏ vẫn cứng, nói: "Thì cũng phải đi từng cửa hàng nhạc cụ tìm thôi mà."
Quý Duy vuốt vuốt tờ giấy: "Tiết mục của chúng ta tên là gì?"
Triệu Việt bày ra biểu tình "Cậu có phải hay không đang bị choáng váng" nhìn Quý Duy.
Đỗ Nhược Tùng dường như hiểu ra gì đó, sờ sờ cằm suy tư.
Quý Duy liếc mắt một cái liền nhìn thấu Triệu Việt, chậm rãi nói: "Tên của tiết mục là 《 Quốc Phong 》, ý nghĩa chính là phát huy mạnh mẽ truyền thống văn hoá, nếu tôi đoán không sai, chủ đề kỳ này có lẽ là nhạc cụ truyền thống, như vậy cửa hàng nhạc cụ truyền thống chính là địa điểm chúng ta cần tìm."
"Cửa hàng bán nhạc cụ truyền thống Trung Quốc!"
Đỗ Nhược Tùng bừng tỉnh.
Ở Nice, cửa hàng bán nhạc cụ Trung Quốc căn bản không có mấy chỗ, hoàn toàn không cần không có đầu mối mà chạy đi từng nơi hỏi.
Triệu Việt ho khan một tiếng, có chút chột dạ mà mở miệng: "Tôi cũng nghĩ vậy, không ngờ bị cậu giành nói trước."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha tôi ở trong đầu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi."
"Triệu Việt: Để không bị vả mặt tôi quyết định không biết xấu hổ."
"Nói vậy hơi quá đáng."
"Cái phòng này có fans Triệu Việt hả, có ai rảnh mà xem cảm xúc của các cô chắc."
Bốn người thống nhất ý kiến, hỏi người xem xung quanh biết được vị trí của cửa hàng nhạc cụ, nhưng mà vấn đề hàng đầu của họ bây giờ chính là vấn đề lộ phí.
Không có tiền, muốn đi một bước cũng khó.
Nếu là ở trong nước, Đỗ Nhược Tùng có thể mượn tiền người qua đường, nhưng mà bọn họ đang tha hương ở một đất nước xa lạ, một người có gương mắt đậm nét Trung Quốc duỗi tay vay tiền người ngoại quốc, hắn căn bản không nói nên lời.
Nhũng người khác cũng nghĩ như vậy.
"Nếu không đi phía trước cái kia quảng trường nhìn xem đi, giống như đang làm cái gì hoạt động, không biết có hay không kiếm tiền cơ hội." Hắn ngắm thấy cách đó không xa quảng trường.
"Nếu không thì đi ra quảng trường phía trước xem thử đi, hình như đang có hoạt động gì đó, không biết có cơ hội kiếm tiền hay không." Hắn nhìn quảng trường cách đó không xa.
Nghe nói đây là công trình trọng điểm của Nice, chỗ này cũng là chỗ tốt nhất để bán đồ vật, có thể nói là tấc đất tấc vàng."
"Thuận tiện xem sữa bột cho nhóc con nhà tôi."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha câu cuối mới là câu thật lòng nhất đúng không."
"Ba bỉm sữa trung niên chân thật luôn, hôm nay lại vì sữa bột của con trai mà hao tâm tổn sức cả một ngày."
"Nhưng mà quảng trường Fila đắt đỏ thật mà, hôm trước tôi xem vlog có một phú bà tới đây chơi một chuyến, lúc đi ra nửa cái phòng cũng không có."
"Khoa trương như vậy thật hả."
Lục Thận hành nhàn nhạt mà nhìn phía trước, thanh sắc bất động mà nói: "Đổi chỗ khác đi."
Không khí nháy mắt an tĩnh trở lại.
Triệu Việt trao cho Đỗ Nhược Tùng một ánh mắt cầu xin giúp đỡ.
Đỗ Nhược Tùng thầm nghĩ, trách nhiệm thuyết phục Lục Thận Hành rốt cuộc cũng rơi vào cái thân già này, hắn ra dấu hiệu yên tâm với Triệu Việt, quay đầu nhỏ giọng mà khuyên Lục Thận hành: "Lục ảnh đế, không phải không muốn đổi, chủ yếu là do không còn chỗ nào để đi."
Lục Thận Hành híp mắt, hiển nhiên không tán đồng chút nào.
Lão tiền bối · Đỗ Nhược Tùng: Tôi đã rất khó khăn.
"Ai cho Tùng Tùng tự tin có thể thuyết phục được Lục ảnh đế vậy?"
"Chắc ở trong mơ á."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lục ảnh đế trước giờ khó thuyết phục có tiếng luôn á, quyết định của anh ấy không ai có thể thay đổi."
Nghe Đỗ Nhược Tùng nói, Quý Duy nhìn bốn phía, đúng thật..... hiên tại đang là mùa du lịch ế khách, trong thành phố Nice cũng không có nhiều người, có thể nói là hoang vắng.
Nếu muốn tìm cách chỉ có thể tìm nơi náo nhiệt một chút, bởi vậy cậu châm chước hỏi Lục Thận Hành: "Nếu không thì đi đến đó thử xem sao?"
"Xem thử thôi."
Quý Duy lại bổ sung một câu.
Cậu không ôm nhiều kỳ vọng lắm, thần tượng của cậu thoạt nhìn vẻ mặt rất ôn hoà, nhưng chính xác là một người quật cường từ trong xương tuỷ.
Lúc mới xuất đạo mấy năm, đóng vai nam chính của một bộ phim lịch sử, người xem tôn anh thành thần, không ít đạo diễn giơ cành oliu ra với anh, hy vọng anh đóng phim thần tượng, đảm bảo anh sẽ nổi.
Anh từ chối tất cả.
Đắc tội không ít người.
Lúc Quý Duy đang suy nghĩ lí do thoái thác, thần tượng nhìn chằm chằm cậu một lát, giọng nói mang theo vài phần mất tiếng mà nói: "Được."
Quý Duy có chút ngây người.
Đồng ý thật hả?
Đỗ Nhược Tùng nháy mắt thấy có chút không công bằng: "Lục ảnh đế ơi, sao phản ứng lúc nãy không giống bây giờ chút nào vậy? Thời gian chúng ta quen biết so với thời gian cậu và Quý Duy quen biết lâu hơn nhiều á, hồi trước tôi còn trao giải cho cậu ở liên hoan phim Kim Kê, có lần cậu còn làm khách mời của CCTV......"
"Hai người không giống nhau."
Lục Thận Hành dừng một chút nói.
Đỗ Nhược Tùng:............ Biết vậy không hỏi.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cách màn hình cũng có thể cảm nhận được nỗi chua xót của Đỗ Nhược Tùng."
"Nghiêm túc mà nói, đây là tình tiết phim thần tượng gì vậy trời, bỗng nhiên cảm thấy tiểu thuyết đam mỹ giới giải trí không còn thú vị nữa, đu người trong sách sao đã ghiền bằng người thật!"
"Hình như số lượng fan CP trong phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều, là ảo giác của tôi hả?"
"Cô nên hỏi là, trong phòng phát sóng trực tiếp còn thẳng nam nào sao?"
Bốn người đi đến quảng trường.
Đến quảng trường, liền có bốn chị gái người pháp da trắng xinh đẹp dắt bọn họ đi tham quan trên lầu, tất cả còn biết nói tiếng Trung.
"Đậu má, vì sao lần trước tôi tới không có chị gái nào dắt đi tham quan vậy?"
"Có lẽ là có thương gia tài trợ? Bất quảng trường Fila cản bản không cần quảng cáo, mỗi năm người Trung Quốc tới đó rất nhiều, còn có rất nhiều tiền nữa."
"Má, mấy chị gái ai cũng xinh quá vậy!"
Quảng trường Fila từ trong ra ngoài đều để lộ hào khí, hàng hoá xa xỉ rực rỡ muôn màu sắp đầy trên kệ hàng, cho dù là người nhìn danh lợi đến quen như Triệu Việt cũng không nhịn được cảm thán, cái này mà gọi là quảng trường gì chứ, gọi là tiêu kim quật hảo mới đúng.
Quý Duy một bên đi theo chị gái tham quan, một bên nghe cô giới thiệu phong thổ của Nice, chỉ cảm thấy các loại dịch vụ của quảng trường này quá nhân tính hoá.
Sau khi tham quan xong một vòng, bốn cô gái tạm biệt bọn họ, có lẽ cảm thấy Quý Duy rất hợp ý, một người trong số đó hôn phớt một cái trên má Quý Duy, nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn cậu, lưu lại dấu son nhàn nhạt, sau đó mới quay người rời đi.
Làn đạn chết máy một phút.
"Cái tình huống đẫm máu và nước mắt gì z trời."
"Sao không thấy hình ảnh của Lục ảnh đế! Tôi tưởng tượng ra ánh mắt của anh ấy, chắc giống như muốn giết người đúng không."
"Lục ảnh đế: Đừng! Động! Vào! Người! Của! Tôi!"
"Đột nhiên tôi không dám nhìn tiếp."
Quý Duy lại hoàn toàn không biết gì cả, cậu chỉ là có chút kinh ngạc với người Pháp nhiệt tình rộng rãi.
Phía trước xuất hiện một trận rối loạn, hình như là một danh nhân nào đó tới, cậu chuẩn bị đi theo mọi người lên đằng trước, không nghĩ tới cánh tay bị Lục Thận Hành túm chặt.
Ngón tay thon dài của nam nhân xoa gương mặt cậu, nhìn chăm chú vào mắt cậu, ngữ khí từng bước hướng dẫn: "Con trai ở bên ngoài, phải bảo vệ bản thân cho tốt."
Đầu ngón tay anh mang theo vết chai mỏng, lòng bàn tay hơi thô ráp ở chỗ bị hôn qua, một chút, một chút mà, không nặng không nhẹ ma sát, lực độ mỗi lúc một nặng, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó.
Da mặt Quý Duy nhanh chóng đỏ, bên tai đỏ ứng rồi tràn xuống cổ, ngơ ngác không biết nên làm gì tiếp, thẳng đến khi Lục Thận Hành chậm rì rì mà thu hồi tay, dùng khăn giấy lau chùi son môi dính trên mặt.
Thì ra là chùi son môi.
Thần tượng của cậu thật sự là một người đặc biệt cẩn thận.
Quý Duy nhẹ nhàng thở ra, màu mắt trầm dưới ánh mặt trời lại dị thường trong suốt, đặc biệt đơn thuần mà đáp lại: "Cảm ơn."
"A a a a a a a a a a a a tôi muốn ôm Quý Duy một cái quá, mọi người đừng hòng cướp!"
"Con trai ở bên ngoài phải biết tự bảo vệ mình! Nếu không thì sẽ bị sờ mặt nhỏ!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lục ảnh đế ơi anh nói câu này không thấy chột dạ sao!"
"Anh ấy mà chột dạ thì đã không mang họ Lục."
Sau khi Quý Duy đuổi kịp hai người Đỗ Nhược Tùng, phát hiện thì ra là chủ sử hữu của quảng trường này tới kiểm tra, tuổi tác khoảng bốn năm mươi, cằm đoản viên, dường như có vài phần giống với Lục viện trưởng của Viện Bảo Tàng Cố Cung.
Hơn nữa ánh mắt luôn đảo quanh trên người mình.
Nữa.
Cái ánh mắt cha nhìn thấy con này....... lại nữa.
Trong lòng Quý Duy cảm thấy cực kỳ cổ quái.
"Chào mừng mọi người đến quảng trường Fila, tôi là ông chủ của nơi này, Lục Khải, mọi người đến đây tôi rất hợp ý, cho nên chuẩn bị vài món quà nhỏ." Lục Khải giới thiệu đơn giản.
Nhân vật lớn như vậy, nhất định phải tạo quan hệ tốt.
Triệu Việt nhanh chóng nhất chạy lên phía trước, cười đến đặc biệt ngoan ngoãn xán lạn: "Ông chủ Lục quá khách khí."
Không nghĩ tới Lục Khải lướt qua người hắn, đi tới trước mặt Quý Duy, tha thiết mà nhìn cậu: "Bác nghe bọn họ gọi cháu là Duy Duy đúng không, không biết mấy món quà bác chuẩn bị cháu có thích hay không."
Trời mới biết ông đợi ngày này bao lâu rồi, từ lúc cháu trai học cao trung, ông đã bắt đầu tích góp lễ vật cho cháu dâu tương lai, biết tin《 Quốc Phong 》 tới Nice ghi hình ông cao hứng muốn chết.
Lục Thận Hành cạn lợi mà nhướng mày.
Giả bộ giống quá đi.
"Thật cảm ơn ông chủ Lục."
Quý Duy tưởng là mấy món quà nhỏ kiểu bookmark lưu niệm nên đồng ý.
Lục Khải vỗ vỗ tay.
Rất nhanh có người ôm ba cái rương to đến, Lục Khải một bên nói, một bên nhiệt tình triển lãm các món hàng xa xỉ cho cậu: "Đây, Patek Philippe nguyên bản, thử xem."
"Đây là âu phục thiết kế riêng của Brioni nha, Duy Duy mặc vào nhất định rất đẹp."
"Bút máy Montblanc, viết rất êm."
"............"
Toàn bộ một mảnh yên tĩnh.
Bởi vì mọi người bận tính mấy thứ này khoảng bao nhiêu tiền, cuối cùng bọn họ tính được một con số kinh người, cho dù là Việt Triệu cũng ghen đỏ mắt, thầm nghĩ không biết sao Quý Duy lại tốt số vậy.
"Đây thật sự không phải kịch bản tổ tiết mục đã an bài sao, tôi ghen tỵ đến mức thiếu oxy luôn, nghỉ thở, trên trăm vạn đó trời đựu má!"
"Chuyển phát video này của Quý Duy ngày mai sẽ gặp được may mắn."
"A a a a a a a a a a a a a a đây là cái loại vận khí gì vậy, hâm mộ ghê."
"Đừng nản chí, có thể đơn thuần là nhìn mặt mà tặng."
"............ Vậy tôi đĩ phẫu thuật chỉnh mặt."
Chỉ có Lục viện trưởng của Viện Bảo Tàng Cố Cung ở văn phòng mở máy tính ra xem phát sóng trực tiếp, tức giận cắn khăn tay nhỏ, ở trong diễn đàn kín của gia tộc nêu cả tên lẫn họ lên trách cứ.
[Lục Tam] Tôi cảm thấy loại hành vi này của Lục Khải phi thường ác liệt! Tuỳ tiện đi tới quảng trường chính là cậu ta vô tình? Tin được chết liền, không biết ở sau lưng lén lút cho tổ tiết mục bao nhiêu tiền, có bản lĩnh trực tiếp tham gia chương trình như tôi không? Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, đồ đáng ghét dám cướp hào quang của lão tử đây......
"Lão tứ keo kiệt từ nhỏ, già đầu rồi vẫn nhỏ mọn như vậy, lần đầu tiên gặp Quý Duy tặng đồ vật chỉ có hơn một trăm vạn, nói ra còn tưởng là Lục gia chúng ta bạc đãi cháu dâu, tốt nhất đem cái du thuyền 3000 vạn tặng cho cậu ấy đi."
"Tiết mục này là do đài truyền hình chiếu ra hả, chiếu xong mỗi khi nhận Lục Khải là anh trai tôi đều rất ngượng ngùng, người này Lục lão gia ném không dậy nổi."
"+1"
............
"Vừa mở di động ra liền thấy mọi người hắc tôi...... Các người cho rằng tôi không nghĩ tới sao?! A Hành đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, tôi dám chắc? Hơn nữa tôi thề chưa cho tiền tổ tiết mục nha, nửa cái thành phố Nice đều là sản nghiệp của tôi, gặp được..... Cũng bình thường mà."
Lục viện trưởng:............
Mắt thấy ba rương đồ vật đều nhanh chóng được giới thiệu hết, Triệu Việt mở miệng hỏi: "Chúng tôi có..... lễ vật hay không?"
"Có."
Lục Khải sảng khoái mà nói.
Trong lòng Triệu Việt bây giờ mới dễ chịu được một chút.
"Mọi người đều vất vả rồi, tôi chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt nha."
Triệu Việt:............ Tự bế.
Thư ký của Lục Khải cúi đầu, biểu tình "Tập mãi thành quen", ông chủ của y ngoài trừ người nhà..... Với người khác luôn luôn hẹp hòi.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha trời má nó nguyên cái party đồ ăn vặt, sự đối lập này đáng lẽ ra không nên tồn tại."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cảm thông cho Triệu Việt một giây, thật sự quá thảm, tưởng là Âu hoàng mà."
"Thật ra Triệu Việt chưa thảm lắm đâu, đội của thiên hậu và đại thần vẫn đang ở đầu đường múa may thực hiện nhiệm vụ mọi người có biết hay không! Bên này Quý Duy nhận quà đến mỏi tay, tôi hoài nghi không biết đây có phải là một tiết mục không."
Lục Khải nhìn thiếu niên buông tay không chịu nhận lễ vật, một bên đau đầu, một nhìn sang Lục Thận Hành thần sắc tự nhiên, lén lút nói: "Ánh mắt không tồi."
Lục Thần Hành yên lặng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nhướng mày, cười nhẹ: "Mắt cháu có lúc nào kém sao."
Lục Khải:............
_____________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】
Vì giữ gìn tôn nghiêm của ông nội lão Lục, tôi trước tiên sẽ không nói vì sao Lục ảnh đế là độc đinh.
Thật sự là ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất