Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Chương 11:

Trước Sau
Tô Nhậm Mẫn biết Khương Nam Sơn hiền lành, suy cho cùng họ không có chứng cứ cho chuyện năm đó.

Hôm nay bà cũng không muốn truy cứu gì nhiều, vẫn phải tìm chứng cứ trước đã.

Bà vô cùng đau lòng cho Khương Thất Ngư.

Nếu Khương Thất Ngư biết người phụ nữ này là người bán mình đi, chắc chắn sẽ khơi dậy rất nhiều hồi ức đau khổ, chắc là khổ sở lắm.

Nhưng khi ánh mắt bà dừng trên người Khương Thất Ngư, lại phát hiện cô đang nghiêng đầu mà ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khì khò.

Tô Nhậm Mẫn: "..."

Không phải khi nãy còn đang mắng người sao?

Bà thở dài, khẽ nói: "Ngủ rồi thì ngủ đi, vốn mẹ còn định nói cho con hết số vàng bạc này."

"Ngủ? Ai ngủ rồi? Mẹ, mẹ nói ai ngủ vậy?" Khương Thất Ngư mở to đôi mắt như chuông đồng nhìn Tô Nhậm Mẫn.

Tô Nhậm Mẫn: "..."

*

Khương Thất Ngư tròng mười sợi dây chuyền vàng trên cổ, mười ngón tay cũng đeo mười chiếc nhẫn vàng, đeo cả lên mười ngón chân.

Mấy cái khác không đeo được thì ôm hết vào ngực, cười toe toét chạy ù vào phòng ngủ.

Vui vẻ vô cùng!



Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn thấy cô như vậy, họ cực kỳ đau lòng.

Đứa nhỏ này, chẳng phải chỉ là chút trang sức thôi sao? Đã vui vẻ như vậy rồi.

Để ngày mai mua thêm chút cho con bé.

Hay là đặt một chiếc giường vàng cho con bé nhỉ?

Lúc sắp xếp phòng cho con bé, nó nói mình thích phòng có hai cái bồn cầu, chắc là thích bồn cầu lắm.

Thế họ sẽ làm thêm hai cái bồn cầu vàng cho con bé chơi!

Khương Tử Nhiễm nhìn thấy tất cả, cô ta nghiến răng ken két.

Vô duyên vô cớ lại để con ả này kiếm được một đống vàng.

Đáng chết!

Cô ta hỏi hệ thống của mình: [Mày để Khương Thất Ngư biến mất khỏi thế giới này ngay được không?]

Hệ thống im lặng một lát: [Ký chủ, tôi là hệ thống công lược, không phải hệ thống giết người.]

Khương Tử Nhiễm thức tỉnh hệ thống vào nửa năm trước.

Hệ thống nói với cô ta rằng cô ta là nữ chính của thế giới này.



Chỉ cần cô ta làm theo những gì hệ thống nói thì sẽ đứng trên đỉnh thế giới, hưởng thụ vô vàn tiền tài và vinh quang.

Năm người anh trai đã bị cô ta công lược rồi, bây giờ cô ta muốn gì là có đó.

Cha mẹ cũng đã cho cô ta vào giới giải trí.

Có tài nguyên của cha mẹ, chẳng mấy chốc cô ta sẽ đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, đâu ngờ giữa đường lại lòi ra đứa con gái Khương Thất Ngư.

Khương Tử Nghiễm giận không thể át, sau đó cầm điện thoại gửi một tin WeChat: [Hôm nay anh không liên lạc với Khương Thất Ngư à?]

Đối phương trả lời nhanh như chớp [Anh không biết sao nữa, cô ta chặn số anh rồi.]

Cô ta biết trước sẽ có vụ nhận lại người thân, nên trước đó đã sắp xếp một người đàn ông tiếp cận Khương Thất Ngư, khống chế Khương Thất Ngư.

Khương Thất Ngư luôn luôn nghe lời, để anh ta vui vẻ, dù là bữa tiệc nào cũng không tham gia, gần đây còn định rút khỏi giới giải trí.

Vốn dĩ chỉ cần cô chịu yên lặng tiếp tục vô danh thì không thể nào bị nhận người thân nữa.

Lại không ngờ rằng có chuyện hôm nay.

Khương Tử Nhiễm sắp bóp nát điện thoại: [Tôi mặc kệ anh làm cách nào, ngày mai kêu cô ta ra ngoài hẹn hò rồi trói cô ta lại tống về nông thôn, đừng béng mảng đến Bắc Kinh lần nào nữa.]

Đối phương trả lời: [Nhưng làm vậy là phạm pháp đấy?]

Khương Tử Nhiễm nheo mắt, gửi một tin nhắn thoại: "Anh Nam Thăng à ~ Lời em nói anh cũng không nghe ư? Nhiễm Nhiễm buồn quá."

Hạ Nam Thăng nghe được giọng nói này, trái tim anh ta mềm nhũn, đầu óc loạn thành vũng bùn: [Được rồi.]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau