Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Chương 3:

Trước Sau
Hệ thống hóng drama không ngờ mình hành nghề chưa được lâu đã gặp phải ký chủ bị chập mạch.

Nó vô cùng tủi thân: "Em cũng hữu ích lắm mà, em thả drama còn chị chỉ cần âm thầm ngồi hóng, hóng thôi cũng tăng điểm kinh nghiệm, điểm kinh nghiệm đạt chuẩn là chị có thể sửa lại vận mệnh bi thảm bị bán sang chợ đen nước ngoài của chị rồi."

Khương Thất Ngư nhướng mày: "Cậu thấy tôi có giống để ý không?"

Còn muốn tích cóp đủ điểm kinh nghiệm? Để cô mệt chết luôn đi.

Hệ thống: "Đây là drama của chính chị đấy. Hóng xong nhận được 200 điểm kinh nghiệm, là drama kinh thiên động địa."

Khương Thất Ngư chớp mắt: [Drama của tôi? Thế tôi đành hóng một tí vậy.]

[Vãi chưởng! Cha ruột của mình lại là Khương Nam Sơn của tập đoàn tài chính Khương Thị, còn mẹ là ảnh hậu lâu đời Tô Nhậm Mẫn?]

Drama này khiến Khương Thất Ngư hơi ngơ ngác, cầm lòng không đậu, cô nâng đôi mắt xinh đẹp nhìn Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn.

Cùng lúc đó, Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cũng đồng thời nhìn cô.

Khương Nam Sơn đã biết giọng nói ấy là tiếng lòng của Khương Thất Ngư, con ngươi ông ấy co rụt lại.

Sao vậy được?

Tô Nhậm Mẫn không biết giọng nói đến từ đâu, đang tìm kiếm khắp nơi.



Nhưng dù sao cũng là ảnh hậu, thấy những người khác không có phản ứng gì, nên bà cũng không thể hiện quá rõ ràng.

Dù là thế, Khương Tử Nhiễm vẫn cảm nhận được sự khác thường của cha mẹ.

Cô ta nhanh chóng kêu đau: "Cha mẹ, bụng con đau quá, cha mẹ vào bệnh viện khám với con được không ạ?"

Tô Nhậm Mẫn vừa định nói gì đó, lại bị âm thanh ấy thu hút sự chú ý.

Khương Thất Ngư vẫn đang say sưa hóng chuyện: [Hóa ra mình bị tráo đổi trong bệnh viện. Ngay ngày ảnh hậu sinh con, cánh truyền thông và tay săn ảnh ngồi đầy trong bệnh viện.]

[Y tá bác sĩ không có cách nào làm việc bình thường. Mà hôm đó một người giúp việc của nhà họ Khương cũng vừa mới sinh, người giúp việc nhắm chuẩn thời cơ, đổi con của mình với con của ảnh hậu.]

[Ảnh hậu nuôi con cho người giúp việc, nhưng người giúp việc lại không muốn nuôi con cho ảnh hậu, thế là bán mình xuống nông thôn.]

[Cha mẹ ở nông thôn cũng đối xử với mình không tốt, ngày nào cũng bị đánh đập mắng chửi, năm mình trưởng thành còn muốn bán mình làm đám cưới với người đã khuất.]

[Cuối cùng khó khăn lắm mới trốn thoát được, mình phải làm công việc vặn ốc vít cho nhà máy điện tử, mãi đến khi được một người tìm kiếm tài năng phát hiện, tham gia giới giải trí.]

Bàn tay nắm lấy tay Khương Tử Nhiễm của Khương Nam Sơn không khỏi buông lỏng.

Thảm! Thảm quá đi!

Con gái ruột của ông thật sự đã phải trải qua nhiều chuyện bi thảm đến vậy sao?



Đôi mắt Tô Nhậm Mẫn cũng trợn to một lúc.

Rốt cuộc giọng nói này đến từ đâu?

Bà nhìn chồng mình, nhận ra chồng đang nhìn một cô gái.

Ánh mắt bà cũng hướng về phía cô gái đó.

Ngay khi nhìn gương mặt giống mình mấy phần thời còn trẻ, tay bà cũng bất giác buông lỏng tay Khương Tử Nhiễm.

Khương Tử Nhiễm: "..."

Trong phút chốc, Khương Tử Nhiễm cảm thấy nguy hiểm tràn trề.

Chẳng lẽ cha mẹ đã biết gì đó?

Không thể nào!

Nhưng khi cô ta nhìn kỹ gương mặt của Khương Thất Ngư, tim bỗng giật thót.

Không hổ là mẹ con ruột. Cô ả đó thật sự rất giống mẹ.

Nhưng chẳng phải thời điểm nhận người thân là vào nửa năm sau, khi công ty quản lý đắp nặn cô ta thành hình tượng Tô Nhậm Mẫn thời trẻ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau