Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ

Chương 42:

Trước Sau
Khương Thất Ngư nhận được sáu đồng vàng, rất giữ chữ tín đưa cho Mạnh Kỳ Yến một đồng vàng.

Số còn lại, cô đi mua năm cái bánh bao thịt thơm lừng.

Vì mọi người phải cùng nhau hành động nên cô cũng không thể đi trước, đành ngồi ở đầu ruộng ăn bánh bao, tiện thể nhìn những người khác làm việc.

Mùi bánh bao thịt theo gió thổi xuống ruộng, suýt nữa làm mấy người đang làm việc thèm đến khóc!

Mạnh Kỳ Yến nhìn một đồng vàng trong tay, không cầm đi mua bánh bao mà bỏ vào túi.

Đôi bàn tay khớp xương rõ ràng gấp gọn ống tay áo sơ mi trắng, cầm lấy cái xẻng bên cạnh rồi bắt đầu đào đất.

—[Cô giáo Ngô thực sự biết hưởng thụ! Khổ ảnh đế cũng không được khổ bản thân!]

—[Thương cho đàn ông xui xẻo cả đời, tôi biết Khương Ngô hiểu đạo lý này mà!]

—[Tên thật của cô gái đáng giận Khương Thất Ngư này giờ không còn nữa rồi!]

—[Ảnh đế Mạnh xuống ruộng làm việc! Đừng nói là anh ấy muốn kiếm đồng vàng nuôi công chúa Ngô đấy nhé?]

—[Làm gì có chuyện đó! Ảnh đế Mạnh còn chưa ăn gì kia kìa. Ai ngờ Khương Thất Ngư chỉ cho anh ấy một đồng vàng thật đâu!]



Năm cái bánh bao thịt miễn cưỡng đủ no, Khương Thất Ngư cầm lấy ấm trà tử sa mà lão Vương dùng để pha trà mà uống.

Lão Vương: "…"

Lão Vương biết hưởng thụ, vì ông ta phải luôn theo dõi các khách mời làm việc nên đã mang một cái ghế nằm từ nhà tới.

Ông ta pha một ấm trà, cầm một cái chén lại đây uống trà.

Ông ta cố tình chỉ mang một cái chén, không cho ai cơ hội uống ké trà của mình.

Nếu không ngại nước miếng của ông ta thì đành chịu.

Không ngờ, Khương Thất Ngư lại chơi chiêu rút củi dưới đáy nồi, lấy ấm trà tử sa của ông ta làm chén trà mà uống!

Đúng là khó lòng phòng bị!

Khương Thất Ngư uống trà xong, cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, sau đó ánh mắt rơi vào chiếc ghế nằm của lão Vương.

Lão Vương trợn tròn mắt, người dính chặt vào ghế: "Cô đừng có mà mơ! Tôi tuyệt đối không nhường ghế nằm cho cô đâu!"

Khương Thất Ngư đã không còn bằng chứng để uy hiếp ông ta nữa, ông ta không sợ.



Nhưng không ngờ Khương Thất Ngư vốn đang êm đang đẹp đột nhiên trợn trắng mắt, ngã thẳng xuống đất, như thể đã ngất đi.

Lão Vương giật mình.

Trời đất! Không lẽ cô ả này bị say nắng?

Dù sao đám người này cũng là các ngôi sao được nuông chiều từ bé, chưa từng bị phơi nắng như thế này.

Đạo diễn bảo ông ta làm khó dễ, chứ không bảo ông ta thấy chết mà không cứu!

Hành động này cũng khiến khán giả trong phòng livestream và Tần Tạ hoảng sợ!

Dù không tuyên bố rầm rộ, nhưng Tần Tạ biết Khương Thất Ngư là con gái ruột của nhà họ Khương.

Mà nhà tài trợ cho chương trình này chính là công ty giải trí Khương Thị!

Nếu Khương Thất Ngư thực sự gặp chuyện, anh ta cũng sẽ rất thảm!

Anh ta lo lắng đứng ngồi không yên, vội gọi điện cho lão Vương.

Mạnh Kỳ Yến đang đào đất thấy cảnh này, lập tức vứt cái xẻng xuống đất, chạy nhanh về phía đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau