Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Chương 5:
Lý Lâm hết chỗ nói, cả giận: "Tôi bảo cô đến để ăn cơm à?"
Lúc này, Khương Nam Sơn ngồi bên cạnh Khương Thất Ngư trong chiếc xe Rolls-Royce bản dài cầm điện thoại trong tay cô đi.
"Alo, xin chào, cô là người đại diện của cô ấy đúng không? Tôi là Khương Nam Sơn, giờ tôi đưa cô ấy đi ăn khuya, ăn xong sẽ đưa cô ấy về, cô đừng lo."
"Cụp..."
Nói xong Khương Nam Sơn tắt máy.
Khương Thất Ngư: "..."
[Không hổ là ông chủ tịch bá đạo lạnh lùng siêu ngầu đến tận trời mây!]
Khương Nam Sơn: "..."
Đừng nhấn mạnh từ "Ông" này được không?
Lý Lâm ở đầu bên kia điện thoại.
Ai đó?
Người vừa nói chuyện là ai?
Ngay giây sau, Lý Lâm hoàn hồn, rồi không nhịn được cười hô hố.
Không ngờ nha.
Con bé Khương Thất Ngư này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chơi lớn đến vậy.
Cô ấy vội nhắn tin Weibo cho Khương Thất Ngư: [Tôi thừa nhận khi nãy tôi nói năng hơi lỗ mãng với cô.]
Khương Tử Nhiễm ngồi một bên nhìn thấy cảnh tượng đó, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Cô ta hỏi hệ thống, hệ thống lại nói nó cũng không biết!
Lúc ăn khuya, Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cũng không thể hiện quá nhiều, chỉ gắp hơi nhiều đồ ăn cho cô thôi.
Khương Thất Ngư ăn vô cùng vui vẻ, chẳng thèm để ý đến sắc mặt mỗi lúc một đen của Khương Tử Nhiễm.
Lúc bữa khuya sắp tàn, Khương Nam Sơn nhận được điện thoại từ Đường Minh Trạch.
Đường Minh Trạch gào khóc trong điện thoại: "A a a a a a a! Nam Sơn à, bẩn mắt tôi rồi, tôi vừa về nhà lại bắt gặp vợ và cha tôi đang trên sô pha..."
"A hu hu hu! Sao anh lại biết chuyện này?"
Khương Nam Sơn rùng mình, bước ra khỏi phòng bao rồi nói khẽ: "Tôi còn biết con anh cũng là con của cha anh, anh phải gọi nó là em trai mới đúng."
Đường Minh Trạch: "..."
Chỉ nghe trong điện thoại vọng ra một tiếng "Ầm".
Rõ ràng, là Đường Minh Trạch tức đến té xỉu.
Khi về phòng bao lần nữa, ánh mắt Khương Nam Sơn nhìn Khương Thất Ngư đã thay đổi.
Nếu tiếng lòng của cô chính xác, vậy cô chính là con gái ruột của ông!
Khương Nam Sơn đỏ hoe hốc mắt.
Lúc này Khương Thất Ngư cũng đang nhìn ông.
Trái tim ông nhảy lên tận cổ họng.
Chẳng lẽ con gái ngoan muốn nhận người thân với ông?
Rồi ngay giây sau, ông nghe thấy Khương Thất Ngư mở miệng nói: "Chủ tịch Khương, trong mắt bác có cục ghèn to lắm kìa."
*
Câu nói của Khương Thất Ngư khiến nước mắt sắp đến hốc mắt của Khương Nam Sơn chảy ngược vào lại.
Khương Nam Sơn cúi đầu, quay mặt đi, lén lấy tay lau khóe mắt.
Tô Nhậm Mẫn ghét bỏ: "Già đầu rồi còn luôn làm chuyện mất mặt."
Khương Thất Ngư vừa gặm đùi gà vừa xem kịch.
[Đúng là mẹ mình! Cái miệng này mình thích!]
[Hồi trước cha theo đuổi mẹ thường xuyên cố tình đến dưới lầu nhà bà ấy tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, còn mua luôn căn phòng trên lầu nhà bà, thường xuyên nhảy disco trong nhà lúc nửa đêm, là để mẹ mình lên trên gõ cửa.]
Tô Nhậm Mẫn: "!"
Hóa ra năm đó thằng nhóc ông cố ý.
Hại tôi cả đêm không ngủ ngon giấc!
Khương Nam Sơn đang đau đến mức nhe răng trợn mắt, lòng điên cuồng gào thét.
Con đừng nói nữa!
[Nhưng năm đó mẹ cũng là ảnh hậu hàng đầu giới giải trí, làm gì rung động với cha được. Không ngờ cuối cùng ông ấy lại dùng chiêu trò bỉ ổi.]
[Thế mà dám mượn chú chó đen nhà bạn lén làm chú chó trắng nhà mẹ mang thai. Cuối cùng ông ấy đi nhận nuôi lũ chó con của chú chó trắng, nhận liền năm con một lượt! Và thế là mẹ cảm thấy ông ấy giàu tình yêu thương, bị ông ấy lừa vào tròng.]
Tô Nhậm Mẫn: "!"
Bảo sao cứ thắc mắc Tiểu Bạch sinh ra toàn chó đốm.
Hóa ra là chuyện tốt ông làm!
Lúc này, Khương Nam Sơn ngồi bên cạnh Khương Thất Ngư trong chiếc xe Rolls-Royce bản dài cầm điện thoại trong tay cô đi.
"Alo, xin chào, cô là người đại diện của cô ấy đúng không? Tôi là Khương Nam Sơn, giờ tôi đưa cô ấy đi ăn khuya, ăn xong sẽ đưa cô ấy về, cô đừng lo."
"Cụp..."
Nói xong Khương Nam Sơn tắt máy.
Khương Thất Ngư: "..."
[Không hổ là ông chủ tịch bá đạo lạnh lùng siêu ngầu đến tận trời mây!]
Khương Nam Sơn: "..."
Đừng nhấn mạnh từ "Ông" này được không?
Lý Lâm ở đầu bên kia điện thoại.
Ai đó?
Người vừa nói chuyện là ai?
Ngay giây sau, Lý Lâm hoàn hồn, rồi không nhịn được cười hô hố.
Không ngờ nha.
Con bé Khương Thất Ngư này không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chơi lớn đến vậy.
Cô ấy vội nhắn tin Weibo cho Khương Thất Ngư: [Tôi thừa nhận khi nãy tôi nói năng hơi lỗ mãng với cô.]
Khương Tử Nhiễm ngồi một bên nhìn thấy cảnh tượng đó, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?
Cô ta hỏi hệ thống, hệ thống lại nói nó cũng không biết!
Lúc ăn khuya, Khương Nam Sơn và Tô Nhậm Mẫn cũng không thể hiện quá nhiều, chỉ gắp hơi nhiều đồ ăn cho cô thôi.
Khương Thất Ngư ăn vô cùng vui vẻ, chẳng thèm để ý đến sắc mặt mỗi lúc một đen của Khương Tử Nhiễm.
Lúc bữa khuya sắp tàn, Khương Nam Sơn nhận được điện thoại từ Đường Minh Trạch.
Đường Minh Trạch gào khóc trong điện thoại: "A a a a a a a! Nam Sơn à, bẩn mắt tôi rồi, tôi vừa về nhà lại bắt gặp vợ và cha tôi đang trên sô pha..."
"A hu hu hu! Sao anh lại biết chuyện này?"
Khương Nam Sơn rùng mình, bước ra khỏi phòng bao rồi nói khẽ: "Tôi còn biết con anh cũng là con của cha anh, anh phải gọi nó là em trai mới đúng."
Đường Minh Trạch: "..."
Chỉ nghe trong điện thoại vọng ra một tiếng "Ầm".
Rõ ràng, là Đường Minh Trạch tức đến té xỉu.
Khi về phòng bao lần nữa, ánh mắt Khương Nam Sơn nhìn Khương Thất Ngư đã thay đổi.
Nếu tiếng lòng của cô chính xác, vậy cô chính là con gái ruột của ông!
Khương Nam Sơn đỏ hoe hốc mắt.
Lúc này Khương Thất Ngư cũng đang nhìn ông.
Trái tim ông nhảy lên tận cổ họng.
Chẳng lẽ con gái ngoan muốn nhận người thân với ông?
Rồi ngay giây sau, ông nghe thấy Khương Thất Ngư mở miệng nói: "Chủ tịch Khương, trong mắt bác có cục ghèn to lắm kìa."
*
Câu nói của Khương Thất Ngư khiến nước mắt sắp đến hốc mắt của Khương Nam Sơn chảy ngược vào lại.
Khương Nam Sơn cúi đầu, quay mặt đi, lén lấy tay lau khóe mắt.
Tô Nhậm Mẫn ghét bỏ: "Già đầu rồi còn luôn làm chuyện mất mặt."
Khương Thất Ngư vừa gặm đùi gà vừa xem kịch.
[Đúng là mẹ mình! Cái miệng này mình thích!]
[Hồi trước cha theo đuổi mẹ thường xuyên cố tình đến dưới lầu nhà bà ấy tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, còn mua luôn căn phòng trên lầu nhà bà, thường xuyên nhảy disco trong nhà lúc nửa đêm, là để mẹ mình lên trên gõ cửa.]
Tô Nhậm Mẫn: "!"
Hóa ra năm đó thằng nhóc ông cố ý.
Hại tôi cả đêm không ngủ ngon giấc!
Khương Nam Sơn đang đau đến mức nhe răng trợn mắt, lòng điên cuồng gào thét.
Con đừng nói nữa!
[Nhưng năm đó mẹ cũng là ảnh hậu hàng đầu giới giải trí, làm gì rung động với cha được. Không ngờ cuối cùng ông ấy lại dùng chiêu trò bỉ ổi.]
[Thế mà dám mượn chú chó đen nhà bạn lén làm chú chó trắng nhà mẹ mang thai. Cuối cùng ông ấy đi nhận nuôi lũ chó con của chú chó trắng, nhận liền năm con một lượt! Và thế là mẹ cảm thấy ông ấy giàu tình yêu thương, bị ông ấy lừa vào tròng.]
Tô Nhậm Mẫn: "!"
Bảo sao cứ thắc mắc Tiểu Bạch sinh ra toàn chó đốm.
Hóa ra là chuyện tốt ông làm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất