Bị Năm Người Anh Đọc Trộm Tiếng Lòng, Hình Tượng Tôi Sụp Đổ
Chương 51: Đến Bây Giờ Chưa Có Drama Nào Của Cô Giáo Ngô Là Giả Hết!
Hơn nửa đêm, không ai ngờ được hot search lại có thể nổ tung.
Đầu tiên là nghi vấn Mạnh Kỳ Yến và Khương Thất Ngư hẹn hò lúc nửa đêm.
Rồi phát hiện ra họ thật sự chỉ đi dạo.
Đi dạo thì đi dạo, ai ngờ lại bắt gặp người ta đang dã chiến trong rừng cây.
Cái này mà không gặp cũng không sao, nhưng khi nghe kỹ thì là ngọc nữ thanh thuần Dương Thư Phàm!
Thế mà cô ả còn có những đam mê và khẩu vị không ai biết, đúng là phá nát tam quan của cư dân mạng!
Fan của cô ả cực lực tẩy trắng nhưng không thành.
Bởi vì trong lúc phát trực tiếp, Khương Thất Ngư phát điên đã bắt được Dương Thư Phàm.
Dương Thư Phàm vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hoàn toàn không biết thứ đuổi theo mình là gì.
Bị đuổi vòng vòng bốn năm lượt, cô ả thực sự không còn sức, nghĩ là chết thì chết thôi!
Ai ngờ lại là Khương Thất Ngư!
Còn mang theo máy bay không người lái đến nữa!
Muốn chết thì không chết được, nhưng cô ả sắp không ở nổi Trái Đất nữa rồi!
Khương Thất Ngư túm lấy Dương Thư Phàm, mắt mở to nhìn cô ả, đến khi trong đầu vang lên âm thanh thông báo điểm kinh nghiệm đã tăng gấp đôi, lúc này cô mới buông ra.
Sau đó, cô ngáp một cái: "Mệt rồi, hôm nay đi dạo đến đây thôi, về ngủ đây."
Giống như chuyến đi này thực sự chỉ đơn thuần là đi dạo.
Dương Thư Phàm: "…"
Mạnh Kỳ Yến: "…"
—[??????? Cô đi dạo mà lại khiến mọi người không nói nên lời.]
—[Quả là một buổi đi dạo ướt đẫm mồ hôi!]
—[Tinh thần trạng thái này của Khương Ngô lại có một sức hút chết tiệc mới ghê chứ! Làm người ta muốn dứt ra mà không được!]
—[Tôi cảm thấy cô ấy không nhằm vào Dương Thư Phàm, cô ấy bình đẳng phát điên với tất cả mọi người.]
Khương Thất Ngư nói về ngủ là về ngủ, không chần chừ giây nào.
Mạnh Kỳ Yến ngẩn ra một lúc, cũng theo Khương Thất Ngư trở về.
Để lại Dương Thư Phàm chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề giữa rừng rậm âm u.
Một lát sau, cô ả òa khóc: "Xong rồi! Xong rồi! Mình xong thật rồi! Khương Thất Ngư! Tôi hận cô!"
Chắc công ty sẽ bảo vệ cô ả thôi nhỉ?
Khương Thất Ngư không nghe thấy lời của Dương Thư Phàm.
Nhưng dù nghe thấy thì cũng chẳng có gì to tát.
Bởi vì người hận cô thật sự quá nhiều.
Về tới bờ suối, Khương Thất Ngư không thèm chào hỏi Mạnh Kỳ Yến mà chui vào lều, yên ổn ngủ như chết.
Mạnh Kỳ Yến lặng lẽ thở phào, đi tới kéo khóa lều của cô lại.
Ban đêm vẫn có chút gió, sẽ lạnh.
Sau khi kéo khóa xong, anh phát hiện cái lều Khương Thất Ngư chui vào là của mình.
Mạnh Kỳ Yến: "…"
—[Mạnh Kỳ Yến anh chỉ giỏi làm mỗi việc này thôi!]
—[Bông hoa Mạnh chết tiệt này!]
—[Thật sự không biết nửa đêm nửa hôm ảnh đế Mạnh lại dậy làm gì! Chứng kiến một màn phát điên ngoạn mục.]
Đêm nay, Khương Thất Ngư ngủ rất ngon, nhưng có rất nhiều người vì cô mà thức trắng cả đêm!
Ban đầu Khương Nhất Phàm đang ngon giấc trong biệt thự, tiếng chuông điện thoại làm anh ấy tỉnh dậy.
Tính cách anh ấy thường ngày trầm ổn, khả năng kiểm soát cảm xúc cũng rất tốt, không nóng không vội, không có tính khí lúc thức dậy.
Anh ấy mở mắt, cầm điện thoại, nghe máy.
Nghe được giọng nói đầy nôn nóng của trợ lý riêng: "Sếp Khương, không hay rồi, chương trình [Kỳ Vọng Về Cuộc Sống Mới] xảy ra chuyện rồi!"
Khương Nhất Phàm cau mày, vô thức hỏi: "Tử Nhiễm không sao chứ?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, ngay cả bản thân Khương Nhất Phàm cũng thấy ngạc nhiên.
Dù anh ấy đã xác nhận dự án mà Khương Tử Nhiễm giới thiệu thực sự là lừa đảo.
Nhưng không biết vì sao, từ tận đáy lòng mình, người anh ấy để ý nhất vẫn là cô ta.
Trợ lý đáp: "Không phải cô Tử Nhiễm, là Khương Thất Ngư."
Khương Nhất Phàm nhíu mày lần nữa: "Cô ấy có chuyện gì? Nghiêm trọng không?"
Dù sao cũng là em gái.
Trợ lý đáp: "Rất nghiêm trọng, cô ấy khiến người khác gặp chuyện rất nghiêm trọng!"
Khương Nhất Phàm: "…"
Nghe trợ lý kể đầu đuôi sự việc xong, Khương Nhất Phàm bật dậy: "Cái gì?"
Chương trình anh ấy đầu tư lại gây ra scandal như vậy?
Khương Nhất Phàm lạnh lùng nói: "Nhanh chóng liên hệ công ty của Dương Thư Phàm, bảo họ xử lý quan hệ công chúng, kỳ tới không cần cô ta tham gia nữa!"
Ban đầu anh ấy đã thấy Dương Thư Phàm có vấn đề, nhưng thằng năm cứ khóc lóc đòi để cô ả lên chương trình.
Nói là họ yêu nhau, dù thế nào cũng không thể tách rời.
Yêu nhau cái đầu ấy! Giờ chắc là nó hiểu ra rồi nhỉ?
*
Với tình hình khẩn cấp như thế này, chắc chắn Tần Tạ phải lấy đại cục làm trọng, tìm đến Dương Thư Phàm, đưa điện thoại cho cô ả để cô ả liên lạc với công ty.
Bây giờ Tần Tạ không còn chút buồn ngủ nào nữa, thậm chí còn muốn phát điên một trận!
Ba giờ sáng.
Phòng làm việc của Dương Thư Phàm khẩn cấp đăng bài.
[Thực sự rất xin lỗi vì đã giới thiệu bạn trai của chị Thư Phàm bằng cách này, chuyện tình cảm riêng của đôi bạn trẻ khiến mọi người cười chê. Sau này chị Thư Phàm nhất định sẽ cẩn thận trong lời nói và hành động, mong mọi người cùng giám sát! Hiện giờ cô ấy đã tự kiểm điểm sâu sắc, hẹn gặp mọi người trong buổi livestream ngày mai.]
—[Thì ra là vậy! Là bạn trai của chị Thư Phàm chúng ta! Vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi.]
—[Thế Khương Thất Ngư có bị coi là xâm phạm quyền riêng tư của người khác không? Kiện cô ta đi!]
—[Chúng tôi sẽ mãi bảo vệ chị nhà! Chắc là anh rể đẹp trai lắm!]
—[Yêu đương vụng trộm nói thành bạn trai, tài thật đấy! Chiêu PR này tôi cho điểm tuyệt đối.]
—[Không nói gì khác, chuyện cô ta bảo người ta liếm chân và bàn chân bị thối là sự thật nhỉ?]
—[Ngọc nữ thanh thuần, thanh thuần ghê luôn!]
Mặc dù vẫn có nhiều người không tin, nhưng tóm lại cũng đã giải quyết êm xuôi, không gây ra phản ứng dây chuyền quá lớn.
Dương Thư Phàm thở phào nhẹ nhõm, công ty quả thật đã bảo vệ cô ả.
Giờ trong lòng cô ả hận Khương Thất Ngư đến tận xương tuỷ!
Cô ả nhất định không bỏ qua cho Khương Thất Ngư!
Ở phía Khương Thất Ngư, mọi chuyện đều bình yên vô sự, cô ngủ một giấc ngon lành, trong mơ còn thấy mình ăn một miếng bánh ngọt thơm ngon.
Khi tỉnh dậy, bụng có chút đói, cô đưa tay sờ vào góc lều.
Tối qua cô còn để lại một bắp ngô nướng làm bữa sáng.
Sờ một cái, lại thấy trống trơn!
Đôi mắt còn mơ màng của Khương Thất Ngư lập tức trở nên tỉnh táo.
"Vãi chưởng! Ai dám trộm bắp ngô nướng của tôi? Họ Khương tôi đây muốn lấy mạng chó của kẻ đó!"
Ra khỏi lều, cô thấy sắc mặt ai cũng trông nặng nề.
Nhất là Dương Thư Phàm, mặt tái nhợt như ma nữ, quầng thâm mắt lại như Diêm Vương.
Cô ngạc nhiên hỏi: "Đêm qua cô đi ăn trộm à?"
Dương Thư Phàm nghĩ Khương Thất Ngư đang giả vờ không biết, bèn bước tới định đánh cô.
Sao Khương Thất Ngư có thể để người khác đánh mình, thấy cô ả vung tay tới đây, cô đánh đòn phủ đầu , tặng ngay một cú tát vào mặt Dương Thư Phàm.
Dương Thư Phàm: "…"
Khương Thất Ngư chớp mắt, mặt đầy nghiêm túc: "Cô làm gì đấy? Sao lại đập mặt mình vào tay tôi?"
Mọi người: "……"
Ánh mắt hận thù của Dương Thư Phàm như sắp tràn ra ngoài, răng nghiến ken két.
Khương Thất Ngư bỗng nhớ ra điều gì, giật giật miệng: "Giờ có hận tôi cũng vô ích, lần sau yêu đương vụng trộm thì chạy xa một chút!"
Dương Thư Phàm siết chặt nắm tay, nhưng không dám động thủ.
Bởi vì ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Kỳ Yến đang đổ lên người cô ả, nặng tựa ngàn cân!
Khương Thất Ngư vừa quay đầu đã thấy Mạnh Kỳ Yến đang cầm một trái bắp ngô nướng.
Cô trợn mắt nhìn anh: "Hoá ra là anh trộm bắp ngô của tôi!"
Mạnh Kỳ Yến khôi phục vẻ điềm tĩnh: "Phải chăng còn một khả năng, là tối qua em ngủ trong lều của tôi không?"
Khương Thất Ngư: "…"
Khương Thất Ngư cầm bắp ngô chạy mất.
Mất mặt quá rồi!
—[Yêu đương vụng trộm! Cô giáo Ngô của chúng ta yêu đương vụng trộm thật rồi!]
—[Không có chứng cứ đừng nói lung tung! Xé rách miệng các người bây giờ!]
—[Đừng vội, đến bây giờ chưa có drama nào của cô giáo Ngô là giả hết!]
—[Khương Ngô ngủ nhầm lều? Hé hé ! Bốn bỏ năm lên là tối qua cô ấy ngủ cùng Mạnh Kỳ Yến.]
Đầu tiên là nghi vấn Mạnh Kỳ Yến và Khương Thất Ngư hẹn hò lúc nửa đêm.
Rồi phát hiện ra họ thật sự chỉ đi dạo.
Đi dạo thì đi dạo, ai ngờ lại bắt gặp người ta đang dã chiến trong rừng cây.
Cái này mà không gặp cũng không sao, nhưng khi nghe kỹ thì là ngọc nữ thanh thuần Dương Thư Phàm!
Thế mà cô ả còn có những đam mê và khẩu vị không ai biết, đúng là phá nát tam quan của cư dân mạng!
Fan của cô ả cực lực tẩy trắng nhưng không thành.
Bởi vì trong lúc phát trực tiếp, Khương Thất Ngư phát điên đã bắt được Dương Thư Phàm.
Dương Thư Phàm vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, hoàn toàn không biết thứ đuổi theo mình là gì.
Bị đuổi vòng vòng bốn năm lượt, cô ả thực sự không còn sức, nghĩ là chết thì chết thôi!
Ai ngờ lại là Khương Thất Ngư!
Còn mang theo máy bay không người lái đến nữa!
Muốn chết thì không chết được, nhưng cô ả sắp không ở nổi Trái Đất nữa rồi!
Khương Thất Ngư túm lấy Dương Thư Phàm, mắt mở to nhìn cô ả, đến khi trong đầu vang lên âm thanh thông báo điểm kinh nghiệm đã tăng gấp đôi, lúc này cô mới buông ra.
Sau đó, cô ngáp một cái: "Mệt rồi, hôm nay đi dạo đến đây thôi, về ngủ đây."
Giống như chuyến đi này thực sự chỉ đơn thuần là đi dạo.
Dương Thư Phàm: "…"
Mạnh Kỳ Yến: "…"
—[??????? Cô đi dạo mà lại khiến mọi người không nói nên lời.]
—[Quả là một buổi đi dạo ướt đẫm mồ hôi!]
—[Tinh thần trạng thái này của Khương Ngô lại có một sức hút chết tiệc mới ghê chứ! Làm người ta muốn dứt ra mà không được!]
—[Tôi cảm thấy cô ấy không nhằm vào Dương Thư Phàm, cô ấy bình đẳng phát điên với tất cả mọi người.]
Khương Thất Ngư nói về ngủ là về ngủ, không chần chừ giây nào.
Mạnh Kỳ Yến ngẩn ra một lúc, cũng theo Khương Thất Ngư trở về.
Để lại Dương Thư Phàm chưa kịp mặc quần áo chỉnh tề giữa rừng rậm âm u.
Một lát sau, cô ả òa khóc: "Xong rồi! Xong rồi! Mình xong thật rồi! Khương Thất Ngư! Tôi hận cô!"
Chắc công ty sẽ bảo vệ cô ả thôi nhỉ?
Khương Thất Ngư không nghe thấy lời của Dương Thư Phàm.
Nhưng dù nghe thấy thì cũng chẳng có gì to tát.
Bởi vì người hận cô thật sự quá nhiều.
Về tới bờ suối, Khương Thất Ngư không thèm chào hỏi Mạnh Kỳ Yến mà chui vào lều, yên ổn ngủ như chết.
Mạnh Kỳ Yến lặng lẽ thở phào, đi tới kéo khóa lều của cô lại.
Ban đêm vẫn có chút gió, sẽ lạnh.
Sau khi kéo khóa xong, anh phát hiện cái lều Khương Thất Ngư chui vào là của mình.
Mạnh Kỳ Yến: "…"
—[Mạnh Kỳ Yến anh chỉ giỏi làm mỗi việc này thôi!]
—[Bông hoa Mạnh chết tiệt này!]
—[Thật sự không biết nửa đêm nửa hôm ảnh đế Mạnh lại dậy làm gì! Chứng kiến một màn phát điên ngoạn mục.]
Đêm nay, Khương Thất Ngư ngủ rất ngon, nhưng có rất nhiều người vì cô mà thức trắng cả đêm!
Ban đầu Khương Nhất Phàm đang ngon giấc trong biệt thự, tiếng chuông điện thoại làm anh ấy tỉnh dậy.
Tính cách anh ấy thường ngày trầm ổn, khả năng kiểm soát cảm xúc cũng rất tốt, không nóng không vội, không có tính khí lúc thức dậy.
Anh ấy mở mắt, cầm điện thoại, nghe máy.
Nghe được giọng nói đầy nôn nóng của trợ lý riêng: "Sếp Khương, không hay rồi, chương trình [Kỳ Vọng Về Cuộc Sống Mới] xảy ra chuyện rồi!"
Khương Nhất Phàm cau mày, vô thức hỏi: "Tử Nhiễm không sao chứ?"
Câu hỏi này vừa thốt ra, ngay cả bản thân Khương Nhất Phàm cũng thấy ngạc nhiên.
Dù anh ấy đã xác nhận dự án mà Khương Tử Nhiễm giới thiệu thực sự là lừa đảo.
Nhưng không biết vì sao, từ tận đáy lòng mình, người anh ấy để ý nhất vẫn là cô ta.
Trợ lý đáp: "Không phải cô Tử Nhiễm, là Khương Thất Ngư."
Khương Nhất Phàm nhíu mày lần nữa: "Cô ấy có chuyện gì? Nghiêm trọng không?"
Dù sao cũng là em gái.
Trợ lý đáp: "Rất nghiêm trọng, cô ấy khiến người khác gặp chuyện rất nghiêm trọng!"
Khương Nhất Phàm: "…"
Nghe trợ lý kể đầu đuôi sự việc xong, Khương Nhất Phàm bật dậy: "Cái gì?"
Chương trình anh ấy đầu tư lại gây ra scandal như vậy?
Khương Nhất Phàm lạnh lùng nói: "Nhanh chóng liên hệ công ty của Dương Thư Phàm, bảo họ xử lý quan hệ công chúng, kỳ tới không cần cô ta tham gia nữa!"
Ban đầu anh ấy đã thấy Dương Thư Phàm có vấn đề, nhưng thằng năm cứ khóc lóc đòi để cô ả lên chương trình.
Nói là họ yêu nhau, dù thế nào cũng không thể tách rời.
Yêu nhau cái đầu ấy! Giờ chắc là nó hiểu ra rồi nhỉ?
*
Với tình hình khẩn cấp như thế này, chắc chắn Tần Tạ phải lấy đại cục làm trọng, tìm đến Dương Thư Phàm, đưa điện thoại cho cô ả để cô ả liên lạc với công ty.
Bây giờ Tần Tạ không còn chút buồn ngủ nào nữa, thậm chí còn muốn phát điên một trận!
Ba giờ sáng.
Phòng làm việc của Dương Thư Phàm khẩn cấp đăng bài.
[Thực sự rất xin lỗi vì đã giới thiệu bạn trai của chị Thư Phàm bằng cách này, chuyện tình cảm riêng của đôi bạn trẻ khiến mọi người cười chê. Sau này chị Thư Phàm nhất định sẽ cẩn thận trong lời nói và hành động, mong mọi người cùng giám sát! Hiện giờ cô ấy đã tự kiểm điểm sâu sắc, hẹn gặp mọi người trong buổi livestream ngày mai.]
—[Thì ra là vậy! Là bạn trai của chị Thư Phàm chúng ta! Vậy thì không còn vấn đề gì nữa rồi.]
—[Thế Khương Thất Ngư có bị coi là xâm phạm quyền riêng tư của người khác không? Kiện cô ta đi!]
—[Chúng tôi sẽ mãi bảo vệ chị nhà! Chắc là anh rể đẹp trai lắm!]
—[Yêu đương vụng trộm nói thành bạn trai, tài thật đấy! Chiêu PR này tôi cho điểm tuyệt đối.]
—[Không nói gì khác, chuyện cô ta bảo người ta liếm chân và bàn chân bị thối là sự thật nhỉ?]
—[Ngọc nữ thanh thuần, thanh thuần ghê luôn!]
Mặc dù vẫn có nhiều người không tin, nhưng tóm lại cũng đã giải quyết êm xuôi, không gây ra phản ứng dây chuyền quá lớn.
Dương Thư Phàm thở phào nhẹ nhõm, công ty quả thật đã bảo vệ cô ả.
Giờ trong lòng cô ả hận Khương Thất Ngư đến tận xương tuỷ!
Cô ả nhất định không bỏ qua cho Khương Thất Ngư!
Ở phía Khương Thất Ngư, mọi chuyện đều bình yên vô sự, cô ngủ một giấc ngon lành, trong mơ còn thấy mình ăn một miếng bánh ngọt thơm ngon.
Khi tỉnh dậy, bụng có chút đói, cô đưa tay sờ vào góc lều.
Tối qua cô còn để lại một bắp ngô nướng làm bữa sáng.
Sờ một cái, lại thấy trống trơn!
Đôi mắt còn mơ màng của Khương Thất Ngư lập tức trở nên tỉnh táo.
"Vãi chưởng! Ai dám trộm bắp ngô nướng của tôi? Họ Khương tôi đây muốn lấy mạng chó của kẻ đó!"
Ra khỏi lều, cô thấy sắc mặt ai cũng trông nặng nề.
Nhất là Dương Thư Phàm, mặt tái nhợt như ma nữ, quầng thâm mắt lại như Diêm Vương.
Cô ngạc nhiên hỏi: "Đêm qua cô đi ăn trộm à?"
Dương Thư Phàm nghĩ Khương Thất Ngư đang giả vờ không biết, bèn bước tới định đánh cô.
Sao Khương Thất Ngư có thể để người khác đánh mình, thấy cô ả vung tay tới đây, cô đánh đòn phủ đầu , tặng ngay một cú tát vào mặt Dương Thư Phàm.
Dương Thư Phàm: "…"
Khương Thất Ngư chớp mắt, mặt đầy nghiêm túc: "Cô làm gì đấy? Sao lại đập mặt mình vào tay tôi?"
Mọi người: "……"
Ánh mắt hận thù của Dương Thư Phàm như sắp tràn ra ngoài, răng nghiến ken két.
Khương Thất Ngư bỗng nhớ ra điều gì, giật giật miệng: "Giờ có hận tôi cũng vô ích, lần sau yêu đương vụng trộm thì chạy xa một chút!"
Dương Thư Phàm siết chặt nắm tay, nhưng không dám động thủ.
Bởi vì ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Kỳ Yến đang đổ lên người cô ả, nặng tựa ngàn cân!
Khương Thất Ngư vừa quay đầu đã thấy Mạnh Kỳ Yến đang cầm một trái bắp ngô nướng.
Cô trợn mắt nhìn anh: "Hoá ra là anh trộm bắp ngô của tôi!"
Mạnh Kỳ Yến khôi phục vẻ điềm tĩnh: "Phải chăng còn một khả năng, là tối qua em ngủ trong lều của tôi không?"
Khương Thất Ngư: "…"
Khương Thất Ngư cầm bắp ngô chạy mất.
Mất mặt quá rồi!
—[Yêu đương vụng trộm! Cô giáo Ngô của chúng ta yêu đương vụng trộm thật rồi!]
—[Không có chứng cứ đừng nói lung tung! Xé rách miệng các người bây giờ!]
—[Đừng vội, đến bây giờ chưa có drama nào của cô giáo Ngô là giả hết!]
—[Khương Ngô ngủ nhầm lều? Hé hé ! Bốn bỏ năm lên là tối qua cô ấy ngủ cùng Mạnh Kỳ Yến.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất