Chương 3: Nhân cách thứ hai
C3. Nhân cách thứ hai
2022.12.29 ~ 2023.01.04
Hương vị không chỉ là vật dẫn của ký ức, nó còn có khả năng đem theo chuyện cũ thẩm thấu vào tận xương cốt của chúng ta.
Phản ứng kỳ diệu như vậy, khoa học tạm thời còn vô pháp giải thích, tựa như cũng vô pháp giải thích việc Chu Thụ vì nguyên nhân gì mà sau khi ngửi được mùi vị của mưa to liền đột ngột mất đi ý thức.
Ngay sau tiếng gọi "Ca" của Cận Ngôn, thời gian phảng phất ngưng đọng lại, không gian xung quanh trừ bỏ hương vị của nước mưa cùng nước biển đang chéo vào nhau thì cũng không còn phân tử nào khác đang vận hành.
Cậu làm sao cũng không nghĩ đến, người mà suốt năm năm qua chính mình muốn gặp đến phát điên lên, lại cùng cậu dùng phương thức này mà gặp lại nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Thụ phản chiếu trong gương, cậu vừa mới chuẩn bị tiến tới một bước để nói thêm gì đó, liền nhìn thấy đối phương nhắm mắt lại hướng về phía sau ngã xuống, trái tim của Cận Ngôn cũng thiếu chút nữa ngã quỵ theo anh.
Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, Cận Ngôn vội vàng bước tới, vững vàng đem người đỡ lấy ôm vào trong ngực. Cậu gọi vài tiếng nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Giây tiếp theo, cậu liền đem Chu Thụ ôm ngang lên, xông ra ngoài chạy về hướng cửa chính.
Người trong lồng ngực vẫn cau mày như cũ, khiến người đang ôm anh cũng đau lòng đến mức hô hấp có chút khó khăn.
Một nam nhân cao gần 1m9 ôm một nam nhân khác cao ít nhất 1m85... đây tuyệt đối là một hình ảnh khó có thể hình dung.
Những người đang có mặt tại Sương Mù Trên Biển nhìn thấy một màn như vậy thì ánh mắt đều bị hấp dẫn, may mắn là trong nhóm người này còn có Chu Lệ Lệ.
Nàng nhanh tay lẹ mắt đem áo khoác đang cầm trong tay che lên đầu của Chu Thụ để phòng ngừa anh bị người khác nhận ra, sau đó ngăn cản Cận Ngôn.
"Đứng lại! Chuyện gì vậy?" Chu Lệ Lệ nhìn đến ông chủ của nàng đang bị nam nhân mà nàng vừa mới quyến rũ không thành ôm đi thì suy nghĩ hỗn loạn vài giây, nhưng năng lực gặp nguy không loạn vẫn giúp nàng thật mau trấn định lại, "Thụ ca đây là bị sao vậy, đột ngột té xỉu phải không?"
"Cô biết anh ấy?" Cận Ngôn nhìn thấy có người đang ngăn cản mình, phản ứng đầu tiên là thực sự không kiên nhẫn, cậu chỉ muốn chạy nhanh đem Chu Thụ đưa đến bệnh viện.
"Nói thừa, người này là ông chủ của tôi. Anh đợi một lát đừng di chuyển, chúng tôi có xe." Chu Lệ Lệ vừa gọi điện thoại vừa tiếp tục chặn đường Cận Ngôn, còn dùng tay ra dấu cho Tiểu Trương, ý bảo hắn nhanh chóng đem xe chạy đến cửa sau.
Trong thời gian này, đôi tay của Cận Ngôn vẫn luôn căng chặt, trên mặt càng không hề giảm bớt lo lắng cùng nghi hoặc.
Chu Thụ xảy ra chuyện gì vậy? Xem phản ứng của Omega này tựa hồ không có chút nào ngoài ý muốn, chẵng lẽ anh ấy thường xuyên bị như vậy... Bạ???? có biế???? ????????a????g ????????uуệ???? == T????U????T????uуệ ????.V???? ==
Hương vị tuy rằng có chứa ký ức nhưng toàn bộ khoảng thời gian chưa từng tham dự sau đó cũng thực sự vô cùng chân thật mà tàn nhẫn.
Năm năm qua, ký ức của hai người đều không có bất luận điểm nào giao nhau, Cận Ngôn chưa bao giờ sợ hãi giống như hiện tại, có một cái chớp mắt, trong lòng cậu cư nhiên hiện lên cảm giác hối hận.
Nếu lúc đó cậu không rời đi, liệu rằng cậu vẫn còn có tư cách ở bên cạnh Chu Thụ, làm một người theo đuổi ẩn nhẫn trầm mặc hay không?
Mà không phải giống như hiện tại, vừa gặp lại liền bị hoảng loạn cùng bất lực bao phủ, đến hô hấp đều có chút khó khăn.
"Cận ca, có chuyện gì vậy?" Tưởng Vinh cùng Cẩu Phi Phi lúc này cũng từ ngoài cửa quay lại, trên người còn có mùi thuốc chưa bay hết.
Tế bào cảnh giác trời sinh của Cẩu Phi Phi ngửi ra được gì đó, hắn không nói nhiều, chỉ lôi kéo Tưởng Vinh nhường đường cho bọn họ đi trước, rồi sau đó hai người cũng im lặng theo vào xe bảo mẫu.
Dọc đường đi, mọi người trên xe đều trầm mặc không lên tiếng.
Cận Ngôn vẫn luôn đem Chu Thụ ôm vào trong ngực, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào anh.
Chu Lệ Lệ vốn dĩ nổi trận lôi đình thiếu chút nữa liền báo cảnh sát, nhưng ngay một khắc vừa móc di động ra thì trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện tên gọi của người này.
"Cậu là Cận Ngôn?"
Cận Ngôn rốt cuộc đem ánh mắt từ trên mặt Chu Thụ dịch khai một giây, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, cũng không đáp lại.
Chu Lệ Lệ cảm nhận được bầu không khí đáng sợ bao trùm trong thùng xe nhỏ hẹp, quyết định thẳng thắn để giữ lấy mạng sống.
"Xin chào, tôi là trợ lý của Thụ ca, Julia. Nếu cậu đã là Cận Ngôn thì tôi cũng không gạt cậu cái gì." Nàng nói xong, ánh mặt thuận đường nhìn về phía hai người ngồi ở ghế sau, dừng lại một giây trên người của Cẩu Phi Phi rồi mới tiếp tục nhìn Cận Ngôn, "Thôi vậy, một hồi về đến nhà rồi nói sau. Tiểu Trương, cho hai vị tiên sinh này xuống ở giao lộ phía trước, chúng ta về chung cư."
Cận Ngôn trong đầu lại phát sinh thêm vô số nghi hoặc, nhưng vẫn trước tiên áp xuống, ninh mi hỏi Chu Lệ Lệ, "Vì sao không đi bệnh viện?"
"Thân phận của Thụ ca không tiện, về nhà ba mẹ của cậu ấy cũng không tiện." Chu Lệ Lệ không giải thích gì, chỉ cho một cái đáp án tuy ba phải nhưng lại có vẻ rất hợp lý.
Cận Ngôn dùng trầm mặc ngầm đồng ý, bàn tay đang nắm lấy tay của Chu Thụ lại dùng thêm vài phần sức lực.
Vài phút sau, xe dừng lại, Cẩu Phi Phi cùng Tưởng Vinh nghe theo an bài trước đó mà xuống xe.
Hai người đều là người thông minh, thấy tình hình này đều không nói một lời. Chỉ là Cẩu Phi Phi ở lúc xuống xe đã cùng ánh mắt của Chu Lệ Lệ ngắn ngủi giao lưu một chút, giây tiếp theo, trong tay Chu Lệ Lệ liền xuất hiện một tấm danh thiếp.
Nàng nhẹ nhàng câu khóe môi, đem danh thiếp bỏ vào túi xách, lại lấy di động ra tiếp tục xử lý sự tình.
"Cho nên cô không phải là bạn gái của Chu Thụ."
Tay của Chu Lệ Lệ dừng một chút, trông thấy biểu tình trên mặt của Cận Ngôn đã thả lòng vài phần, nàng có chút không nhịn được mà cười lên, hào phóng thừa nhận, "Tôi mới vừa rồi còn hẹn cậu nha, cậu cảm thấy nếu tôi ở trước mặt mọi người cho Thụ ca cắm cái sừng thì còn có thể tiếp tục tồn tại sao?"
Tiểu Trương nghe xong những lời này bỗng ho khan hai tiếng, có thể là bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào làm sặc chăng.
Cận Ngôn tựa hồ đã nghe được đáp án chính mình muốn nghe, không tiếp tục hỏi thêm cái gì, qua hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng: "Chu Thụ rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Làm sao vậy nhỉ?" Chu Lệ Lệ đột nhiên cười đến vô cùng tà mị, tựa như đang xem một tuồng kịch vui, "Một lát nữa chính cậu sẽ tự biết." Nàng nhìn nhìn đồng hồ, dùng ngón tay chống huyệt thái dương, "Cậu cứ chờ cậu ta tỉnh ngủ là được, không mất nhiều thời gian, cũng chỉ ba bốn tiếng thôi."
Cận Ngôn ghét nhất là loại đáp án nửa thật nửa giả như vậy, cậu không thích cảm giác chờ đợi đến khi nó được chính thức xác định, giống như khi cậu đọc sách hoặc xem kịch đều phải biết trước kết cục.
Nhưng cố tình từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đụng phải sự tình liên quan đến Chu Thụ, cậu đều sẽ trở nên không giống chính mình.
Chu Thụ chính là tất cả sự "ngoài ý muốn" duy nhất trong đời Cận Ngôn, nhưng cậu chưa bao giờ có suy nghĩ tránh thoát, một chút cũng không.
Xe đậu vào gara ngầm, Chu Lệ Lệ cùng Tiểu Trương thuần thục mà an bài tốt mọi thứ, Cận Ngôn thì cẩn thận ôm Chu Thụ lên lầu.
Cậu đem người đặt lên giường, đắp chăn kỹ càng, có lẽ còn muốn làm cái gì nữa nhưng đôi mắt lại một khắc cũng không nghĩ rời khỏi người này.
Chu Lệ Lệ đứng dựa vào cửa phòng ngủ, nghiêng đầu cười một tiếng: "Thật là thâm tình nha."
Cận Ngôn cảm nhận lời này có phần âm dương quái khí, cậu nhíu nhíu mày: "Cô có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là cảm thấy hai người thật thú vị." Chu Lệ Lệ dùng ngón tay quấn lấy vài lọn tóc, không chút nào để tâm địch ý của Cận Ngôn, "Cậu đã ở đây, vậy tôi liền đi trước. Nếu Thụ ca tỉnh lại mà cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng di động của cậu ấy gọi tôi."
"Anh ấy sao có thể cho phép tôi chạm vào di động của mình?" Cận Ngôn trầm mặc vài giây lại chỉ có thể nói ra một câu chua xót như vậy.
"Hử?" Chu Lệ Lệ nhướng mày, "Cho mà, lát nữa cậu sẽ tự biết."
Đầu óc Cận Ngôn bây giờ đã là một đám hỗn độn nhưng cậu căn bản không nghĩ lại cùng Omega lời qua tiếng lại, huống chi người này còn là bạn gái tin đồn của Chu Thụ.
Thôi, dù sao cũng chỉ mất mấy tiếng nữa.
Hai mươi ba năm đều có thể đợi được, còn sợ mấy giờ đồng hồ này sao.
Tinh thần vẫn luôn căng chặt cả đêm, đến lúc nghe được tiếng của ra vào bị đóng lại, Cận Ngôn mới thở ra một hơi.
Cậu rốt cuộc có thể không kiêng nể gì mà cẩn thận nhìn ngắm người trước mắt.
Gương mặt của Chu Thụ lúc ngủ không còn lạnh lẽo như ngày thường, góc cạnh rút đi liền lộ ra nét ôn nhu, ngược lại còn có vài phần tính trẻ con, khiến Cận Ngôn nghĩ tới thiếu niên mà chính mình khi còn bé mỗi ngày đều bám lấy gọi "Ca ca".
Sau lại không biết từ lúc nào, Cận Ngôn không hề dính Chu Thụ, mà Chu Thụ cũng giống như bị một cái máy nào đó dần dần hút đi vẻ ôn hòa rộng rãi vốn có.
Mấy năm nay gia nhập giới giải trí, tính cách của anh càng thêm lạnh nhạt, giống như một dòng sông băng cô lãnh sừng sững vắt ngang qua đại dương mênh mông, cự tuyệt người đến gần trong phạm vi ngàn dặm.
Công ty bởi vì anh có năng lực nên không có biện pháp bắt ép, người đại diện cũng chỉ là giúp anh nhận một vài lời mời hoặc chắn vài cái xã giao.
Những công việc lớn nhỏ khác đều sẽ do phòng làm việc của Chu Thụ tự thân xử lý, hoặc có thể nói là đều do một tay vị trợ lý Chu Lệ Lệ lo liệu.
Chu Thụ không tin được bất kỳ kẻ nào, bên cạnh vĩnh viễn chỉ mang theo hai người Chu Lệ Lệ và Tiểu Trương. Anh thực sự ỷ lại Chu Lệ Lệ, vì thế mà người ngoài thường đồn thổi Chu Lệ Lệ kỳ thật là bạn gái của anh.
Đối với chuyện này, lúc ban đầu Chu Thụ chưa làm sáng tỏ, vậy nên cho người khác cái cớ làm to chuyện.
Sau lại, anh cảm thấy đây cũng chưa chắc không phải là một biện pháp hay, vì thế liền tương kế tựu kế, xem như cam chịu. Hai người ở một vài trường hợp cần thiết sẽ biểu hiện một vài cử chỉ ái muội mơ hồ, xác thật dẹp bớt rất nhiều phiền toái.
Bọn họ đã lừa gạt đại chúng, cũng đã lừa gạt Cận Ngôn.
Ước chừng hai năm trước, Cận Ngôn trong lúc vô tình ở trên mạng nhìn thấy poster tuyên truyền của Chu Thụ, đọc được tiêu đề "Kim thưởng ảnh đế" liền dùng di động tìm kiếm cả ngày.
Cậu tìm đến các tác phẩm Chu Thụ tham gia từ lúc xuất đạo đến nay, tìm tìm liền trông thấy tiêu đề "Bạn gái chính thức của Chu Thụ".
Chỉ nhìn lướt qua, cậu liền hoảng loạn thoát ra, thậm chí gỡ luôn ứng dụng.
Ghen ghét, bi thương, chua xót, bất đắc dĩ...
Tâm tư chồng chất hơn hai mươi năm có khả năng sẽ không bao giờ nói ra, lần này trở về cũng nên khiến cho chính mình hoàn toàn hết hy vọng đi.
Chính là ôm tâm trạng như vậy mà cậu đồng ý ngày mai sẽ cùng ba mẹ đến tham dự bữa tiệc ở Chu gia.
Tuy rằng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên lấy tâm tình gì đi đối mặt với bác và dì đã năm năm chưa gặp, còn có "ca ca" mà cậu dính chặt từ nhỏ tới lớn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hai người bọn họ sẽ trước tiên dùng phương thức như vậy mà một lần nữa gặp nhau, hơn nữa anh ấy kỳ thật cũng không có Omega...
Cận Ngôn thừa nhận, sau khi xác thực Chu Lệ Lệ không phải bạn gái của Chu Thụ, trái tim của cậu rốt cuộc có thể rơi xuống đất.
Hiện tại cậu mới có thể bình tĩnh lại tự hỏi về mỗi một câu mà Chu Lệ Lệ nói trong đêm nay, mơ hồ cảm thấy nàng đang ám chỉ điều gì với chính mình.
Nàng nói, chờ Chu Thụ tỉnh lại sẽ biết.
Cận Ngôn đi phòng khách rót chén nước đặt lên đầu giường, lại ở phòng bếp dạo quanh, có chút tay chân luống cuống.
Cậu không biết Chu Thụ hiện tại thích ăn cái gì, khẩu vị của người này thật sự kiều quý, cậu không dám tùy tiện lấy cái gì cho anh ăn.
Sớm biết như vậy, lúc nãy liền hỏi thêm cô gái tên Julia kia vài câu.
Cận Ngôn không dám rời khỏi lâu lắm, dạo qua phòng bếp một vòng liền quay trở lại phòng ngủ, mang theo tư tâm mà đem tay của Chu Thụ một lần nữa nắm lấy, tựa như muốn dùng nó đè nặng trái tim đã sớm mất khống chế của chính mình.
Cậu cứ như vậy mà ngồi ở mép giường canh giữ Chu Thụ, tựa như ngày đó cậu phân hóa, Chu Thụ vẫn luôn ở bên canh giữ cậu.
Hương vị của muối biển không ngừng tản ra trong phòng ngủ, Cận Ngôn nuốt nuốt yết hầu hai cái, có chút miệng khô lưỡi khô.
Hương vị mà bản thân thương nhớ lâu như vậy lúc này đang từ lỗ chân lông chui vào mạch máu, thôi thúc loại tưởng niệm mà mỗi lần đều chỉ có nhận được sóng biển vỗ về mới bị áp xuống.
Cận Ngôn lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình là Enigma giống như cũng không ghê gớm bao nhiêu, bởi vì cho dù khả năng khắc chế của cậu có cường đại thế nào thì đối diện với mối uy hiếp trước mặt này vẫn là không chịu nổi một kích.
Thế mà người đang chìm sâu vào giấc ngủ còn không kiêng nể gì tản ra tin tức tố của chính mình, Cận Ngôn thở dài, nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, Cận Ngôn cảm giác được bàn tay mà cậu vẫn luôn nắm trong tay cử động một chút, cậu vội vàng mở mắt, mỗi một tế bào trong thân thể cũng bắt đầu khẩn trương.
Giây tiếp theo, lông mi của Chu Thụ cũng run run hai cái, run đến ánh mắt của Cận Ngôn cũng theo nó nhảy lên.
Theo dấu hiệu Chu Thụ sắp tỉnh lại càng lúc càng nhiều, trái tim của Cận Ngôn cũng đập càng lúc càng nhanh, thậm chí như là muốn thoát ra khỏi thân thể, hoàn toàn không chịu khống chế.
Vào một khắc đôi mắt của Chu Thụ hoàn toàn mở ra, hô hấp của Cận Ngôn liền ngừng lại, tất cả âm thanh xung quanh cũng như bị bấm nút dừng.
Không khí trong phòng ngủ như bị vố số cảm xúc đan chéo quấn quanh, dệt thành một tấm lưới tinh mịn đem hai người bao phủ bên trong, ai đều không thể tránh thoát.
Tiếp theo, Cận Ngôn nhìn thấy ánh mắt của người trên giường bắt đầu hướng về phía bên phải, chỉ cần một giây nữa thôi là tầm mắt của bọn họ sẽ gặp được nhau.
Cái gì mà Enigma, cái gì mà giới tính mạnh nhất, đều là giả đi.
Bằng không vì sao cậu lại kề bên hỏng mất như thế này, không biết phải làm sao.
Liền ở ngay khi Cận Ngôn quyết định hoàn toàn đầu hàng, trước tiên mở miệng xin lỗi, bàn tay đang bị cậu nắm lấy bỗng nhiên xoay chuyển, nắm ngược lại tay cậu.
Đối phương nắm thật sự khẩn thiết, như là thật vất vả mới bắt được, sợ hãi cậu sẽ chạy mất.
Tiếp theo, thanh âm càng khiến cậu điên cuồng liền vọt vào lỗ tai.
Cậu nghe được người ở trước mặt này, người mà cậu âm thầm cất giấu ở trong lòng mà mơ ước suốt hai mươi ba năm, mở miệng nói chuyện với cậu.
Đối phương không hề buông tay, thậm chí còn run rẩy theo cậu, hai người tựa hồ đang ăn ý trao đổi một loại tần suất.
Cậu nhìn đến người trước mặt lóe đôi mắt, nhấp khẩn môi, thật cẩn thận nói ra bốn chữ.
Anh ấy nói, "Ca ca, đừng đi..."
Cùng với bốn chữ này thốt ra là hai viên nước mắt thất hồn rơi xuống, một viên trong đó còn ngừng ở nốt ruồi trên môi của Chu Thụ, thuận tiện cũng tạp nát chút lý trí cuối cùng của Cận Ngôn.
Rốt cuộc, đã không ai cứu được cậu.
Cận Ngôn đè nặng giọng nói của chính mình, tận lực nhẹ nhàng hỏi người trước mặt, "Anh... là ai?"
Đối phương nghe xong những lời này, ánh sáng trong mắt đột ngột tắt đi, chỉ ngừng một giây liền hỏng mất mà khóc lớn.
"Ca ca, em là Chu Đóa, anh không quen biết em sao? Có phải anh không quen biết em không..."
Cận Ngôn lúc này đã là một tên quái nhân mất trí, căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ theo bản năng vội vàng đem Chu Thụ đang khóc không thành tiếng kéo vào lòng, trái tim cũng đau đớn như bị ai ngắt nhéo.
"Anh, anh đừng khóc..." Cận Ngôn chưa từng hoảng loạn như vậy, cậu chỉ biết cẩn thận từng chút từng chút vỗ lưng Chu Thụ, tựa như dỗ dành trẻ nhỏ mà dỗ dành anh, ngữ khí ôn nhu đến có thể hòa tan lớp băng của mùa đông khắc nghiệt, "Không khóc được không?"
Người trong ngực nghe cậu nói như vậy ngược lại khóc đến càng thêm ủy khuất, cuối cùng khóc mệt mỏi đành nhỏ giọng rầm rì.
Đối phương cũng không nói chuyện khác, chỉ vẫn luôn gắt gao ôm Cận Ngôn, ở trong lòng cậu từng tiếng từng tiếng mà gọi "Ca ca", năn nỉ cậu đừng đi, đừng không cần mình.
Hậu tri hậu giác, Cận Ngôn lúc này mới cảm nhận được khí huyết dâng cao, dây thần kinh trong đầu căng chặt đến sắp đứt rời.
Ca ca?
Ca... ca ca của mình cư nhiên kêu mình là ca ca?
Không phải thế giới này điên rồi thì chính là cậu điên rồi.
Nhưng người vẫn đang run rẩy trong ngực đang nói cho cậu biết, hết thảy đều là thật sự.
Cận Ngôn bị đau đầu cùng đau lòng theo nhau đánh úp lại, cuối cùng, chờ sau khi có thể đem người trấn an một ít mới nhớ tới lời nói của Chu Lệ Lệ.
"Chu... Chu Đóa?" Cậu vuốt ve mái tóc của người trong ngực, nhẹ giọng thử hỏi, "Anh có thể cho em mượn di động được không? Em muốn gọi một cuộc điện thoại."
Chu Đóa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, lập tức đem điện thoại đặt vào tay ca ca của mình.
Hô hấp của Cận Ngôn lại ngừng rồi.
Gió đêm đập vào cửa sổ, vài sợi còn khéo léo thông qua khe hở của cánh cửa không đóng chặt mà vào trong phòng, đem một góc bức màn thổi lên cao cao.
Ảnh đế của tôi rốt cuộc đang cầm kịch bản gì vậy, làm tôi đọc đến sắp phát điên rồi.
Cậu ra vẻ trấn định mà nhận lấy di động, tin tức đầu tiên xuất hiện là một tấm hình do Chu Lệ Lệ gửi tới.
Cận Ngôn thấp thỏm click mở, nhìn vòng tròn biểu hiện loading dần dần bị lấp đầy, hình ảnh cũng theo đó mà dần trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, biến thành một trương ảnh chụp giấy chứng nhận của bệnh viện:
Họ tên bệnh nhân: Chu Thụ;
Tuổi: 21 tuổi;
Giới tính: Nam, Alpha;
Chẩn đoán: Hội chứng đa nhân cách;
Số lượng nhân cách đã biết: 02;
Nhân cách thứ hai: Chu Đóa, 18 tuổi, mới vừa phân hoá thành Omega;
Tác giả có lời muốn nói: Nhân cách thứ hai, cục cưng nhuyễn manh, Omega Chu Đóa tới rồi ~
Cận Ngôn tỏ vẻ, đánh chết cậu cũng không dám tưởng tượng ca ca có ngày sẽ trở nên như vậy.................. (chỗ này đã lược bớt một vạn chữ)
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chu Đóa siêu siêu siêu đáng yêu!!!
./.
2022.12.29 ~ 2023.01.04
Hương vị không chỉ là vật dẫn của ký ức, nó còn có khả năng đem theo chuyện cũ thẩm thấu vào tận xương cốt của chúng ta.
Phản ứng kỳ diệu như vậy, khoa học tạm thời còn vô pháp giải thích, tựa như cũng vô pháp giải thích việc Chu Thụ vì nguyên nhân gì mà sau khi ngửi được mùi vị của mưa to liền đột ngột mất đi ý thức.
Ngay sau tiếng gọi "Ca" của Cận Ngôn, thời gian phảng phất ngưng đọng lại, không gian xung quanh trừ bỏ hương vị của nước mưa cùng nước biển đang chéo vào nhau thì cũng không còn phân tử nào khác đang vận hành.
Cậu làm sao cũng không nghĩ đến, người mà suốt năm năm qua chính mình muốn gặp đến phát điên lên, lại cùng cậu dùng phương thức này mà gặp lại nhau.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Thụ phản chiếu trong gương, cậu vừa mới chuẩn bị tiến tới một bước để nói thêm gì đó, liền nhìn thấy đối phương nhắm mắt lại hướng về phía sau ngã xuống, trái tim của Cận Ngôn cũng thiếu chút nữa ngã quỵ theo anh.
Hết thảy phát sinh quá mức đột ngột, Cận Ngôn vội vàng bước tới, vững vàng đem người đỡ lấy ôm vào trong ngực. Cậu gọi vài tiếng nhưng anh vẫn không tỉnh lại.
Giây tiếp theo, cậu liền đem Chu Thụ ôm ngang lên, xông ra ngoài chạy về hướng cửa chính.
Người trong lồng ngực vẫn cau mày như cũ, khiến người đang ôm anh cũng đau lòng đến mức hô hấp có chút khó khăn.
Một nam nhân cao gần 1m9 ôm một nam nhân khác cao ít nhất 1m85... đây tuyệt đối là một hình ảnh khó có thể hình dung.
Những người đang có mặt tại Sương Mù Trên Biển nhìn thấy một màn như vậy thì ánh mắt đều bị hấp dẫn, may mắn là trong nhóm người này còn có Chu Lệ Lệ.
Nàng nhanh tay lẹ mắt đem áo khoác đang cầm trong tay che lên đầu của Chu Thụ để phòng ngừa anh bị người khác nhận ra, sau đó ngăn cản Cận Ngôn.
"Đứng lại! Chuyện gì vậy?" Chu Lệ Lệ nhìn đến ông chủ của nàng đang bị nam nhân mà nàng vừa mới quyến rũ không thành ôm đi thì suy nghĩ hỗn loạn vài giây, nhưng năng lực gặp nguy không loạn vẫn giúp nàng thật mau trấn định lại, "Thụ ca đây là bị sao vậy, đột ngột té xỉu phải không?"
"Cô biết anh ấy?" Cận Ngôn nhìn thấy có người đang ngăn cản mình, phản ứng đầu tiên là thực sự không kiên nhẫn, cậu chỉ muốn chạy nhanh đem Chu Thụ đưa đến bệnh viện.
"Nói thừa, người này là ông chủ của tôi. Anh đợi một lát đừng di chuyển, chúng tôi có xe." Chu Lệ Lệ vừa gọi điện thoại vừa tiếp tục chặn đường Cận Ngôn, còn dùng tay ra dấu cho Tiểu Trương, ý bảo hắn nhanh chóng đem xe chạy đến cửa sau.
Trong thời gian này, đôi tay của Cận Ngôn vẫn luôn căng chặt, trên mặt càng không hề giảm bớt lo lắng cùng nghi hoặc.
Chu Thụ xảy ra chuyện gì vậy? Xem phản ứng của Omega này tựa hồ không có chút nào ngoài ý muốn, chẵng lẽ anh ấy thường xuyên bị như vậy... Bạ???? có biế???? ????????a????g ????????uуệ???? == T????U????T????uуệ ????.V???? ==
Hương vị tuy rằng có chứa ký ức nhưng toàn bộ khoảng thời gian chưa từng tham dự sau đó cũng thực sự vô cùng chân thật mà tàn nhẫn.
Năm năm qua, ký ức của hai người đều không có bất luận điểm nào giao nhau, Cận Ngôn chưa bao giờ sợ hãi giống như hiện tại, có một cái chớp mắt, trong lòng cậu cư nhiên hiện lên cảm giác hối hận.
Nếu lúc đó cậu không rời đi, liệu rằng cậu vẫn còn có tư cách ở bên cạnh Chu Thụ, làm một người theo đuổi ẩn nhẫn trầm mặc hay không?
Mà không phải giống như hiện tại, vừa gặp lại liền bị hoảng loạn cùng bất lực bao phủ, đến hô hấp đều có chút khó khăn.
"Cận ca, có chuyện gì vậy?" Tưởng Vinh cùng Cẩu Phi Phi lúc này cũng từ ngoài cửa quay lại, trên người còn có mùi thuốc chưa bay hết.
Tế bào cảnh giác trời sinh của Cẩu Phi Phi ngửi ra được gì đó, hắn không nói nhiều, chỉ lôi kéo Tưởng Vinh nhường đường cho bọn họ đi trước, rồi sau đó hai người cũng im lặng theo vào xe bảo mẫu.
Dọc đường đi, mọi người trên xe đều trầm mặc không lên tiếng.
Cận Ngôn vẫn luôn đem Chu Thụ ôm vào trong ngực, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào anh.
Chu Lệ Lệ vốn dĩ nổi trận lôi đình thiếu chút nữa liền báo cảnh sát, nhưng ngay một khắc vừa móc di động ra thì trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện tên gọi của người này.
"Cậu là Cận Ngôn?"
Cận Ngôn rốt cuộc đem ánh mắt từ trên mặt Chu Thụ dịch khai một giây, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì, cũng không đáp lại.
Chu Lệ Lệ cảm nhận được bầu không khí đáng sợ bao trùm trong thùng xe nhỏ hẹp, quyết định thẳng thắn để giữ lấy mạng sống.
"Xin chào, tôi là trợ lý của Thụ ca, Julia. Nếu cậu đã là Cận Ngôn thì tôi cũng không gạt cậu cái gì." Nàng nói xong, ánh mặt thuận đường nhìn về phía hai người ngồi ở ghế sau, dừng lại một giây trên người của Cẩu Phi Phi rồi mới tiếp tục nhìn Cận Ngôn, "Thôi vậy, một hồi về đến nhà rồi nói sau. Tiểu Trương, cho hai vị tiên sinh này xuống ở giao lộ phía trước, chúng ta về chung cư."
Cận Ngôn trong đầu lại phát sinh thêm vô số nghi hoặc, nhưng vẫn trước tiên áp xuống, ninh mi hỏi Chu Lệ Lệ, "Vì sao không đi bệnh viện?"
"Thân phận của Thụ ca không tiện, về nhà ba mẹ của cậu ấy cũng không tiện." Chu Lệ Lệ không giải thích gì, chỉ cho một cái đáp án tuy ba phải nhưng lại có vẻ rất hợp lý.
Cận Ngôn dùng trầm mặc ngầm đồng ý, bàn tay đang nắm lấy tay của Chu Thụ lại dùng thêm vài phần sức lực.
Vài phút sau, xe dừng lại, Cẩu Phi Phi cùng Tưởng Vinh nghe theo an bài trước đó mà xuống xe.
Hai người đều là người thông minh, thấy tình hình này đều không nói một lời. Chỉ là Cẩu Phi Phi ở lúc xuống xe đã cùng ánh mắt của Chu Lệ Lệ ngắn ngủi giao lưu một chút, giây tiếp theo, trong tay Chu Lệ Lệ liền xuất hiện một tấm danh thiếp.
Nàng nhẹ nhàng câu khóe môi, đem danh thiếp bỏ vào túi xách, lại lấy di động ra tiếp tục xử lý sự tình.
"Cho nên cô không phải là bạn gái của Chu Thụ."
Tay của Chu Lệ Lệ dừng một chút, trông thấy biểu tình trên mặt của Cận Ngôn đã thả lòng vài phần, nàng có chút không nhịn được mà cười lên, hào phóng thừa nhận, "Tôi mới vừa rồi còn hẹn cậu nha, cậu cảm thấy nếu tôi ở trước mặt mọi người cho Thụ ca cắm cái sừng thì còn có thể tiếp tục tồn tại sao?"
Tiểu Trương nghe xong những lời này bỗng ho khan hai tiếng, có thể là bị gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào làm sặc chăng.
Cận Ngôn tựa hồ đã nghe được đáp án chính mình muốn nghe, không tiếp tục hỏi thêm cái gì, qua hồi lâu mới tiếp tục lên tiếng: "Chu Thụ rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Làm sao vậy nhỉ?" Chu Lệ Lệ đột nhiên cười đến vô cùng tà mị, tựa như đang xem một tuồng kịch vui, "Một lát nữa chính cậu sẽ tự biết." Nàng nhìn nhìn đồng hồ, dùng ngón tay chống huyệt thái dương, "Cậu cứ chờ cậu ta tỉnh ngủ là được, không mất nhiều thời gian, cũng chỉ ba bốn tiếng thôi."
Cận Ngôn ghét nhất là loại đáp án nửa thật nửa giả như vậy, cậu không thích cảm giác chờ đợi đến khi nó được chính thức xác định, giống như khi cậu đọc sách hoặc xem kịch đều phải biết trước kết cục.
Nhưng cố tình từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đụng phải sự tình liên quan đến Chu Thụ, cậu đều sẽ trở nên không giống chính mình.
Chu Thụ chính là tất cả sự "ngoài ý muốn" duy nhất trong đời Cận Ngôn, nhưng cậu chưa bao giờ có suy nghĩ tránh thoát, một chút cũng không.
Xe đậu vào gara ngầm, Chu Lệ Lệ cùng Tiểu Trương thuần thục mà an bài tốt mọi thứ, Cận Ngôn thì cẩn thận ôm Chu Thụ lên lầu.
Cậu đem người đặt lên giường, đắp chăn kỹ càng, có lẽ còn muốn làm cái gì nữa nhưng đôi mắt lại một khắc cũng không nghĩ rời khỏi người này.
Chu Lệ Lệ đứng dựa vào cửa phòng ngủ, nghiêng đầu cười một tiếng: "Thật là thâm tình nha."
Cận Ngôn cảm nhận lời này có phần âm dương quái khí, cậu nhíu nhíu mày: "Cô có ý gì?"
"Không có ý gì, chỉ là cảm thấy hai người thật thú vị." Chu Lệ Lệ dùng ngón tay quấn lấy vài lọn tóc, không chút nào để tâm địch ý của Cận Ngôn, "Cậu đã ở đây, vậy tôi liền đi trước. Nếu Thụ ca tỉnh lại mà cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng di động của cậu ấy gọi tôi."
"Anh ấy sao có thể cho phép tôi chạm vào di động của mình?" Cận Ngôn trầm mặc vài giây lại chỉ có thể nói ra một câu chua xót như vậy.
"Hử?" Chu Lệ Lệ nhướng mày, "Cho mà, lát nữa cậu sẽ tự biết."
Đầu óc Cận Ngôn bây giờ đã là một đám hỗn độn nhưng cậu căn bản không nghĩ lại cùng Omega lời qua tiếng lại, huống chi người này còn là bạn gái tin đồn của Chu Thụ.
Thôi, dù sao cũng chỉ mất mấy tiếng nữa.
Hai mươi ba năm đều có thể đợi được, còn sợ mấy giờ đồng hồ này sao.
Tinh thần vẫn luôn căng chặt cả đêm, đến lúc nghe được tiếng của ra vào bị đóng lại, Cận Ngôn mới thở ra một hơi.
Cậu rốt cuộc có thể không kiêng nể gì mà cẩn thận nhìn ngắm người trước mắt.
Gương mặt của Chu Thụ lúc ngủ không còn lạnh lẽo như ngày thường, góc cạnh rút đi liền lộ ra nét ôn nhu, ngược lại còn có vài phần tính trẻ con, khiến Cận Ngôn nghĩ tới thiếu niên mà chính mình khi còn bé mỗi ngày đều bám lấy gọi "Ca ca".
Sau lại không biết từ lúc nào, Cận Ngôn không hề dính Chu Thụ, mà Chu Thụ cũng giống như bị một cái máy nào đó dần dần hút đi vẻ ôn hòa rộng rãi vốn có.
Mấy năm nay gia nhập giới giải trí, tính cách của anh càng thêm lạnh nhạt, giống như một dòng sông băng cô lãnh sừng sững vắt ngang qua đại dương mênh mông, cự tuyệt người đến gần trong phạm vi ngàn dặm.
Công ty bởi vì anh có năng lực nên không có biện pháp bắt ép, người đại diện cũng chỉ là giúp anh nhận một vài lời mời hoặc chắn vài cái xã giao.
Những công việc lớn nhỏ khác đều sẽ do phòng làm việc của Chu Thụ tự thân xử lý, hoặc có thể nói là đều do một tay vị trợ lý Chu Lệ Lệ lo liệu.
Chu Thụ không tin được bất kỳ kẻ nào, bên cạnh vĩnh viễn chỉ mang theo hai người Chu Lệ Lệ và Tiểu Trương. Anh thực sự ỷ lại Chu Lệ Lệ, vì thế mà người ngoài thường đồn thổi Chu Lệ Lệ kỳ thật là bạn gái của anh.
Đối với chuyện này, lúc ban đầu Chu Thụ chưa làm sáng tỏ, vậy nên cho người khác cái cớ làm to chuyện.
Sau lại, anh cảm thấy đây cũng chưa chắc không phải là một biện pháp hay, vì thế liền tương kế tựu kế, xem như cam chịu. Hai người ở một vài trường hợp cần thiết sẽ biểu hiện một vài cử chỉ ái muội mơ hồ, xác thật dẹp bớt rất nhiều phiền toái.
Bọn họ đã lừa gạt đại chúng, cũng đã lừa gạt Cận Ngôn.
Ước chừng hai năm trước, Cận Ngôn trong lúc vô tình ở trên mạng nhìn thấy poster tuyên truyền của Chu Thụ, đọc được tiêu đề "Kim thưởng ảnh đế" liền dùng di động tìm kiếm cả ngày.
Cậu tìm đến các tác phẩm Chu Thụ tham gia từ lúc xuất đạo đến nay, tìm tìm liền trông thấy tiêu đề "Bạn gái chính thức của Chu Thụ".
Chỉ nhìn lướt qua, cậu liền hoảng loạn thoát ra, thậm chí gỡ luôn ứng dụng.
Ghen ghét, bi thương, chua xót, bất đắc dĩ...
Tâm tư chồng chất hơn hai mươi năm có khả năng sẽ không bao giờ nói ra, lần này trở về cũng nên khiến cho chính mình hoàn toàn hết hy vọng đi.
Chính là ôm tâm trạng như vậy mà cậu đồng ý ngày mai sẽ cùng ba mẹ đến tham dự bữa tiệc ở Chu gia.
Tuy rằng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên lấy tâm tình gì đi đối mặt với bác và dì đã năm năm chưa gặp, còn có "ca ca" mà cậu dính chặt từ nhỏ tới lớn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, hai người bọn họ sẽ trước tiên dùng phương thức như vậy mà một lần nữa gặp nhau, hơn nữa anh ấy kỳ thật cũng không có Omega...
Cận Ngôn thừa nhận, sau khi xác thực Chu Lệ Lệ không phải bạn gái của Chu Thụ, trái tim của cậu rốt cuộc có thể rơi xuống đất.
Hiện tại cậu mới có thể bình tĩnh lại tự hỏi về mỗi một câu mà Chu Lệ Lệ nói trong đêm nay, mơ hồ cảm thấy nàng đang ám chỉ điều gì với chính mình.
Nàng nói, chờ Chu Thụ tỉnh lại sẽ biết.
Cận Ngôn đi phòng khách rót chén nước đặt lên đầu giường, lại ở phòng bếp dạo quanh, có chút tay chân luống cuống.
Cậu không biết Chu Thụ hiện tại thích ăn cái gì, khẩu vị của người này thật sự kiều quý, cậu không dám tùy tiện lấy cái gì cho anh ăn.
Sớm biết như vậy, lúc nãy liền hỏi thêm cô gái tên Julia kia vài câu.
Cận Ngôn không dám rời khỏi lâu lắm, dạo qua phòng bếp một vòng liền quay trở lại phòng ngủ, mang theo tư tâm mà đem tay của Chu Thụ một lần nữa nắm lấy, tựa như muốn dùng nó đè nặng trái tim đã sớm mất khống chế của chính mình.
Cậu cứ như vậy mà ngồi ở mép giường canh giữ Chu Thụ, tựa như ngày đó cậu phân hóa, Chu Thụ vẫn luôn ở bên canh giữ cậu.
Hương vị của muối biển không ngừng tản ra trong phòng ngủ, Cận Ngôn nuốt nuốt yết hầu hai cái, có chút miệng khô lưỡi khô.
Hương vị mà bản thân thương nhớ lâu như vậy lúc này đang từ lỗ chân lông chui vào mạch máu, thôi thúc loại tưởng niệm mà mỗi lần đều chỉ có nhận được sóng biển vỗ về mới bị áp xuống.
Cận Ngôn lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình là Enigma giống như cũng không ghê gớm bao nhiêu, bởi vì cho dù khả năng khắc chế của cậu có cường đại thế nào thì đối diện với mối uy hiếp trước mặt này vẫn là không chịu nổi một kích.
Thế mà người đang chìm sâu vào giấc ngủ còn không kiêng nể gì tản ra tin tức tố của chính mình, Cận Ngôn thở dài, nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, Cận Ngôn cảm giác được bàn tay mà cậu vẫn luôn nắm trong tay cử động một chút, cậu vội vàng mở mắt, mỗi một tế bào trong thân thể cũng bắt đầu khẩn trương.
Giây tiếp theo, lông mi của Chu Thụ cũng run run hai cái, run đến ánh mắt của Cận Ngôn cũng theo nó nhảy lên.
Theo dấu hiệu Chu Thụ sắp tỉnh lại càng lúc càng nhiều, trái tim của Cận Ngôn cũng đập càng lúc càng nhanh, thậm chí như là muốn thoát ra khỏi thân thể, hoàn toàn không chịu khống chế.
Vào một khắc đôi mắt của Chu Thụ hoàn toàn mở ra, hô hấp của Cận Ngôn liền ngừng lại, tất cả âm thanh xung quanh cũng như bị bấm nút dừng.
Không khí trong phòng ngủ như bị vố số cảm xúc đan chéo quấn quanh, dệt thành một tấm lưới tinh mịn đem hai người bao phủ bên trong, ai đều không thể tránh thoát.
Tiếp theo, Cận Ngôn nhìn thấy ánh mắt của người trên giường bắt đầu hướng về phía bên phải, chỉ cần một giây nữa thôi là tầm mắt của bọn họ sẽ gặp được nhau.
Cái gì mà Enigma, cái gì mà giới tính mạnh nhất, đều là giả đi.
Bằng không vì sao cậu lại kề bên hỏng mất như thế này, không biết phải làm sao.
Liền ở ngay khi Cận Ngôn quyết định hoàn toàn đầu hàng, trước tiên mở miệng xin lỗi, bàn tay đang bị cậu nắm lấy bỗng nhiên xoay chuyển, nắm ngược lại tay cậu.
Đối phương nắm thật sự khẩn thiết, như là thật vất vả mới bắt được, sợ hãi cậu sẽ chạy mất.
Tiếp theo, thanh âm càng khiến cậu điên cuồng liền vọt vào lỗ tai.
Cậu nghe được người ở trước mặt này, người mà cậu âm thầm cất giấu ở trong lòng mà mơ ước suốt hai mươi ba năm, mở miệng nói chuyện với cậu.
Đối phương không hề buông tay, thậm chí còn run rẩy theo cậu, hai người tựa hồ đang ăn ý trao đổi một loại tần suất.
Cậu nhìn đến người trước mặt lóe đôi mắt, nhấp khẩn môi, thật cẩn thận nói ra bốn chữ.
Anh ấy nói, "Ca ca, đừng đi..."
Cùng với bốn chữ này thốt ra là hai viên nước mắt thất hồn rơi xuống, một viên trong đó còn ngừng ở nốt ruồi trên môi của Chu Thụ, thuận tiện cũng tạp nát chút lý trí cuối cùng của Cận Ngôn.
Rốt cuộc, đã không ai cứu được cậu.
Cận Ngôn đè nặng giọng nói của chính mình, tận lực nhẹ nhàng hỏi người trước mặt, "Anh... là ai?"
Đối phương nghe xong những lời này, ánh sáng trong mắt đột ngột tắt đi, chỉ ngừng một giây liền hỏng mất mà khóc lớn.
"Ca ca, em là Chu Đóa, anh không quen biết em sao? Có phải anh không quen biết em không..."
Cận Ngôn lúc này đã là một tên quái nhân mất trí, căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ theo bản năng vội vàng đem Chu Thụ đang khóc không thành tiếng kéo vào lòng, trái tim cũng đau đớn như bị ai ngắt nhéo.
"Anh, anh đừng khóc..." Cận Ngôn chưa từng hoảng loạn như vậy, cậu chỉ biết cẩn thận từng chút từng chút vỗ lưng Chu Thụ, tựa như dỗ dành trẻ nhỏ mà dỗ dành anh, ngữ khí ôn nhu đến có thể hòa tan lớp băng của mùa đông khắc nghiệt, "Không khóc được không?"
Người trong ngực nghe cậu nói như vậy ngược lại khóc đến càng thêm ủy khuất, cuối cùng khóc mệt mỏi đành nhỏ giọng rầm rì.
Đối phương cũng không nói chuyện khác, chỉ vẫn luôn gắt gao ôm Cận Ngôn, ở trong lòng cậu từng tiếng từng tiếng mà gọi "Ca ca", năn nỉ cậu đừng đi, đừng không cần mình.
Hậu tri hậu giác, Cận Ngôn lúc này mới cảm nhận được khí huyết dâng cao, dây thần kinh trong đầu căng chặt đến sắp đứt rời.
Ca ca?
Ca... ca ca của mình cư nhiên kêu mình là ca ca?
Không phải thế giới này điên rồi thì chính là cậu điên rồi.
Nhưng người vẫn đang run rẩy trong ngực đang nói cho cậu biết, hết thảy đều là thật sự.
Cận Ngôn bị đau đầu cùng đau lòng theo nhau đánh úp lại, cuối cùng, chờ sau khi có thể đem người trấn an một ít mới nhớ tới lời nói của Chu Lệ Lệ.
"Chu... Chu Đóa?" Cậu vuốt ve mái tóc của người trong ngực, nhẹ giọng thử hỏi, "Anh có thể cho em mượn di động được không? Em muốn gọi một cuộc điện thoại."
Chu Đóa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, lập tức đem điện thoại đặt vào tay ca ca của mình.
Hô hấp của Cận Ngôn lại ngừng rồi.
Gió đêm đập vào cửa sổ, vài sợi còn khéo léo thông qua khe hở của cánh cửa không đóng chặt mà vào trong phòng, đem một góc bức màn thổi lên cao cao.
Ảnh đế của tôi rốt cuộc đang cầm kịch bản gì vậy, làm tôi đọc đến sắp phát điên rồi.
Cậu ra vẻ trấn định mà nhận lấy di động, tin tức đầu tiên xuất hiện là một tấm hình do Chu Lệ Lệ gửi tới.
Cận Ngôn thấp thỏm click mở, nhìn vòng tròn biểu hiện loading dần dần bị lấp đầy, hình ảnh cũng theo đó mà dần trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, biến thành một trương ảnh chụp giấy chứng nhận của bệnh viện:
Họ tên bệnh nhân: Chu Thụ;
Tuổi: 21 tuổi;
Giới tính: Nam, Alpha;
Chẩn đoán: Hội chứng đa nhân cách;
Số lượng nhân cách đã biết: 02;
Nhân cách thứ hai: Chu Đóa, 18 tuổi, mới vừa phân hoá thành Omega;
Tác giả có lời muốn nói: Nhân cách thứ hai, cục cưng nhuyễn manh, Omega Chu Đóa tới rồi ~
Cận Ngôn tỏ vẻ, đánh chết cậu cũng không dám tưởng tượng ca ca có ngày sẽ trở nên như vậy.................. (chỗ này đã lược bớt một vạn chữ)
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Chu Đóa siêu siêu siêu đáng yêu!!!
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất