Chương 4: Em ấy là vì cậu mà sinh
C4. Em ấy là vì cậu mà sinh
2023.01.04 ~ 2023.01.06
Nhân cách thứ hai, Chu Đóa, 18 tuổi, mới vừa phân hoá thành Omega...
Hàng chữ cuối cùng như là mang theo gai nhọn, dễ dàng đâm thẳng vào trái tim Cận Ngôn.
Chu Đóa.
18 tuổi.
Mới vừa phân hoá thành Omega.
Ba cái tin tức này cho dù là tách ra, bất luận cái nào bị đơn độc vứt cho Cận Ngôn đều có thể dễ dàng khiến cậu tinh thần ran rã, huống chi đây là một lần ba cái cùng nhau.
Cậu nhìn bảng báo cáo kia thật lâu, lâu đến chiếc điện thoại bị cậu nắm chặt đã tự động tắt màn hình.
Đem ý thức của cậu kéo về chính là ngón tay thon dài của ai đó một lần nữa chạm vào màn hình.
Người trước mặt nhìn cậu cười thẹn thùng, còn nắm cánh tay cậu lắc lắc hai cái.
"Ca ca, anh không thể mở khóa phải không? Em nói cho anh mật mã nè." Nói xong, em ấy còn nắm tay của Cận Ngôn, dùng ngón tay của cậu bấm bốn con số.
0909.
Âm báo mở khóa màn hình cùng tiếng hút khí của Cận Ngôn đồng thời vang lên. Hôm nay, cậu rốt cuộc còn có thể thu được bao nhiêu kinh hỉ nữa.
Cận Ngôn giờ phút này cuối cùng lấy hết can đảm giương mắt, đối diện với con ngươi phát ra ánh sáng của "Chu Thụ".
Đây rõ ràng chính là gương mặt mà cậu quen thuộc nhất, sớm chiều nhìn nhau mười tám năm, thậm chí sau khi cậu rời đi cũng sẽ mỗi ngày xuất hiện trong giấc mộng của cậu.
Nhưng đây lại thật sự không phải Chu Thụ, em ấy nói, em ấy tên là Chu Đóa.
Chu Đóa...
Vì lý do gì lại là Chu Đóa, là bởi vì... Đóa Đóa sao?
"Chu Đóa," Cận Ngôn nhẹ giọng gọi, "Em biết anh là ai, đúng không?"
Chu Đóa dường như không thể lý giải những lời này, em ấy khẽ oai đầu một chút, "Đương nhiên rồi, anh là ca ca, là Cận Ngôn ca ca."
Cận Ngôn ca ca hiển nhiên đã ngốc lăng.
Hôm nay qua đi, chỉ sợ trên thế giới này liền phải thiếu mất một cái Enigma.
"Cận Ngôn ca ca, em tựa hồ vẫn luôn đang ngủ, nhưng mỗi lần em ngửi được hương vị của anh thì sẽ tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại em đều tìm anh, nhưng em vẫn luôn không tìm thấy anh..." Chu Đóa nói, trong mắt lại đong đầy nước mắt, cực kỳ ủy khuất, "Có phải em đã làm sai chuyện gì, cho nên anh mới không bao giờ muốn gặp em, không phải anh đã nói... không phải đã nói... chỉ cần em phân hóa thành Omega thì anh sẽ đánh dấu em sao? Em đã phân hóa thành Omega, nhưng sao anh lại bỏ đi rồi..."
"Anh..." Cận Ngôn đã dần dần đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Kịch bản này, lời thoại của cô dâu nhỏ thổ lộ tâm tình này, giống như có chút quen thuộc, chỉ là giới tính hơi sai rồi.
Trong đầu Cận Ngôn dần dần hiện lên một ý niệm, ý niệm này làm tim cậu nhảy nhót, làm cậu kinh sợ, cũng làm cậu điên cuồng.
Cậu cấp bách muốn xác nhận, muốn biết chân tướng nhưng lại sợ hãi sẽ dọa đến người trước mặt, rốt cuộc, vô luận hiện tại là Chu Thụ hay là Chu Đóa thì cậu đều không nỡ đi thương tổn một phân một hào.
Trước tiên cần phải đem người dỗ dành trước đã.
Cận Ngôn đè chặt trái tim đang đau nhức, đem người nhẹ nhàng ôm vào lòng, từng cái tưng cái vỗ lưng Chu Đóa, đến cuối cùng đã không còn phân rõ đây là hiện thực hay ở trong giấc mơ.
Sau lại trời dần dần sáng, Cận Ngôn sợ người bị đói nên đi phòng bếp nấu một chén cháo rau củ.
Trong khoảng thời gian đó, Chu Đóa vẫn luôn dính trên người Cận Ngôn, một bước cũng không rời, ngay cả ăn cháo cũng là Cận Ngôn đút từng muỗng.
Cận Ngôn đương nhiên là cầu mà không được, trong lòng chua xót nhưng đồng thời cũng được một thứ vô hình dần dần lấp đầy đến sắp nổ tung.
Ăn xong, Cận Ngôn chuẩn bị dỗ Chu Đóa ngủ, Chu Đóa lại một phen bắt lấy tay cậu, hỏi cậu, có phải chờ em ấy ngủ rồi, cậu lại rời đi đúng không.
Cận Ngôn ôm lấy Chu Đóa, xin lỗi em ấy, không chê phiền lụy mà một lần lại một lần hứa hẹn, nói chính mình đã trở lại, sẽ không bao giờ đi nữa.
Chu Đóa thấp giọng khóc nức nở, không ngừng hướng trong ngực Cận Ngôn chui vào, vị muối biển vốn dễ ngửi lúc này đã trộn lẫn một chút vị ngọt, cũng từng đợt chui vào ngực Cận Ngôn, cậu lại chỉ có thể cắn chặt răng ngừng thở, chậm rãi dỗ dành người đi vào giấc ngủ.
Quá khó khăn, không có ai làm Enigma nào so với cậu càng khó.
Thật vất vả dỗ người ngủ rồi, Cận Ngôn mới kéo ra cổ áo, đi phòng tắm ngây người một hồi.
Thời điểm bước ra, trên người liền mang theo một thân hơi nước, cậu tùy tiện lau tóc vài cái rồi cầm lấy di động của Chu Thụ ra khỏi phòng ngủ.
Loại hành vi tự tiện lấy di động của người khác là phi thường đáng xấu hổ, nhưng Cận Ngôn thật sự không còn cách nào khác, hiện tại đây là con đường duy nhất mà cậu có thể dùng để liên hệ Chu Lệ Lệ.
Cậu tự đổ một ly nước đá, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhập ngày sinh nhật của chính mình, rồi màn hình khóa của di động liền được mở ra.
Cho nên, mật mã này là do Chu Đóa cài đặt, hay Chu Thụ?
Nếu là Chu Đóa làm, Chu Thụ lại vì sao cũng chấp nhận?
Quá rối loạn, lại tiếp tục suy nghĩ như thế nào thì cũng không thể tìm ra được một chút manh mối.
Cận Ngôn không đi xem những ứng dụng khác, chỉ mở ra danh bạ, thấy được vị trí ưu tiên số một chính là Chu Lệ Lệ.
Cậu thở dài, dường như thở ra một ít chua xót đang chen đầy trong lòng mình.
Cuộc gọi được kết nối, âm thanh vang lên vài tiếng nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy, cũng khó trách, hiện tại mới 7 giờ sáng.
Liền ở thời điểm cậu muốn cúp điện thoại, tiếng "đô đô" bỗng dừng lại, đổi thành một giọng nam.
"Alo..." Người nghe máy hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, Cận Ngôn nghe tiếng sửng sốt hai giây, phải nhìn màn hình di động để xác nhận không gọi sai người, đầu dây bên kia lại nói tiếp, "Không nói tắt máy á, buồn ngủ muốn chết."
"Từ từ..." Giọng nói này càng nghe càng cảm thấy quen quen, Cận Ngôn đột nhiên rất muốn xác nhận ý nghĩ của chính mình, vì thế thử hỏi, "Goofy?"
Không khí liền lâm vào im lặng lâu dài, cách điện thoại cũng cảm nhận được một tia xấu hổ.
Qua hồi lâu, bên kia mới truyền đến một tiếng long trời lở đất, "Má ơi... Xin lỗi, lấy nhầm di động."
Cận Ngôn xoa xoa giữa mày, quả nhiên không nhận sai người, nhưng cậu nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"A ha ha... Cận ca, anh chờ một chút, một chút nữa em nhắn cô ấy gọi lại cho anh." Dứt lời, Cẩu Phi Phi liền cúp điện thoại.
Khá tốt, hiện tại lại thêm một cái Enigma muốn thoát khỏi hành tinh này.
Như vậy xem ra, hai kẻ giới tính Enigma bọn họ còn rất đoàn kết.
Không quá vài phút, di động trong tay Cận Ngôn liền rung lên, lần này rốt cuộc là giọng nói của chính Chu Lệ Lệ.
"Hi, Cận Ngôn. Thế nào, tối hôm qua vui vẻ không?"
"......"
Cận Ngôn có vài giây cho rằng thính giác của bản thân có chướng ngại, cậu thật sự kinh ngạc với cái gọi là "đánh đòn phủ đầu" trong truyền thuyết kiểu này.
Không hổ là kim bài trợ lý kiêm luôn bạn gái tai tiếng của ảnh đế, thật sự gặp qua không ít việc đời.
Cậu thanh thanh cổ họng, lộ ra âm sắc trầm ổn trước sau như một: "Chào buổi sáng, Julia. Xin lỗi vì sớm như vậy đã quấy rầy cô, nếu cô có thời gian thì mong cô vui lòng đến chung cư một chuyến, tôi có rất nhiều chuyện muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng."
"Okie, không thành vấn đề." Chu Lệ Lệ nói, "Tôi sắp xếp một chút rồi qua liền. Thụ ca đang ngủ à?"
"Ừ, vừa mới ngủ."
Đầu bên kia điện thoại bỗng truyền đến một trận cười khẽ: "Được lắm, xem ra cậu cũng cảm thụ được gần như đầy đủ rồi ha. Trước không nói chuyện khác, tóm lại là muốn tốt cho cậu thì ngàn vạn lần đừng đánh thức cậu ấy."
Cận Ngôn vốn dĩ còn muốn hỏi lý do, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ đáp một tiếng "Được".
Cúp điện thoại, di động của Cận Ngôn cũng vang lên, là mẹ cậu gọi tới.
"Alo, Ngôn Ngôn, tối hôm qua không về nhà nha ~"
"Dạ, tối hôm qua con cùng hai người bạn đi quán bar, bởi vì quá trễ nên trực tiếp tìm khách sạn ngủ lại."
"OK OK, không có việc gì là tốt rồi. Con nghỉ ngơi một lát liền trở về nhé, đừng quên tối nay còn hẹn bác Chu và dì Lương ăn cơm." Mẹ của Cận Ngôn nói, "Tối nay anh con cũng tới, các con đều đã năm năm không gặp, lần này có thể ôn chuyện thật lâu."
"Dạ..." Cận Ngôn nghĩ thầm, con đã gặp qua, còn trò chuyện cả đêm, hơn nữa anh của con còn đang ngủ trong cái phòng chỉ cách con có mười bước chân.
Cúp điện thoại, đại não rốt cuộc đạt được một lát yên tĩnh.
Một người có đồng hồ sinh học mỗi ngày phải ngủ lúc 10 giờ, hiện tại lại cường chống thức đến tận thời gian mà mình thức dậy.
Cận Ngôn có chút đau đầu, cậu vẫn rất muốn lại vào phòng nhìn người vài lần nhưng Chu Lệ Lệ lại dặn dò đừng đánh thức anh ấy.
Cẩn thận nghiên cứu tất cả mọi chuyện phát sinh từ tối hôm qua, Cận Ngôn nghĩ thầm, có lẽ khi anh ấy tỉnh lại còn sẽ có nhiều "kinh hỉ" hơn.
Cậu cầm di động của Chu Thụ, nhẹ tay mở cửa phòng ngủ, đem điện thoại đặt lên tủ đầu giường rồi ngồi vào mép giường.
Cận Ngôn nhìn gương mặt ngủ say của Chu Thụ, lại nghĩ đến đứa nhỏ Chu Đóa mềm mụp vẫn luôn dính ở trên người mình, trái tim liền giống như bị vô số sợi bông mềm mại bao lấy, cọ đến ngực cậu cũng trở nên ngứa ngáy bủn rủn.
Cậu cong khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay Chu Thụ, cẩn thận đem nó bỏ vào trong chăn.
Đến khi ngẩng đầu thì phát hiện, "kinh hỉ" của cậu sắp tỉnh dậy.
Dấu hiệu tỉnh dậy của Chu Thụ so với tối hôm qua không có gì khác biệt, đều là chậm rãi sinh động lên, tốc độ mở mắt thực chậm, cho nên Cận Ngôn nghĩ lầm người tỉnh lại vẫn là Chu Đóa.
Vì thế, cậu phóng nhẹ thanh âm gọi: "Chu Đóa?" Vẫn ôn nhu như vậy, giống như đang hống một đứa bé con còn nằm trong tã lót.
Nhưng mà, lần này lại không nhận được phản ứng giống tối hôm qua, nếu lại cho Cận Ngôn một cơ hội, cậu nhất định sẽ rút lại hai chữ vừa mới nói ra.
Trong phòng trầm mặc một lát, sau đó đổi lấy bốn chữ: "Ngài đang gọi ai?"
Lời này thế tới mãnh liệt, lạnh nhạt đến như đang đối đãi một người xa lạ cùng chính mình không có một chút quan hệ, thậm chí còn có chút địch ý.
Cận Ngôn lúc này mới rõ ràng ý tứ của Chu Lệ Lệ, ngàn vạn không nên đánh thức Chu Thụ.
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại sau năm năm, Chu Thụ cùng chính mình nói câu đầu tiên thế nhưng lại là "Ngài đang gọi ai", chua xót dưới đáy lòng của Cận Ngôn lại muốn vỡ đê.
"Ca..." Cận Ngôn thanh âm nhỏ dần xuống, cũng không hề ôn nhu như vừa rồi.
Chu Thụ có một khắc nhíu mày, tiếp theo liền chống thân mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mắt lạnh liếc liếc Cận Ngôn: "Em còn biết tôi là ca của em?"
Chu Thụ nói ra giống như một đợt bọt sóng chứa đầy tính công kích, không chút do dự thẳng tắp đập vào trái tim của Cận Ngôn, khiến hô hấp của cậu cũng theo đó mà trở nên khó khăn.
Thấy đối phương không nói chuyện, Chu Thụ lại cười lạnh một tiếng: "Xem ra, em quả nhiên không có gì muốn nói với tôi."
"Không phải vậy, ca..." Cận Ngôn lập tức phủ nhận, "Em sợ anh không muốn nói chuyện với em..."
Em còn sợ anh chưa nguôi giận, sợ anh không nghĩ gặp lại em...
"Sao lại chịu bỏ nước A mà về đây?" Chu Thụ cầm lấy cái ly trên tủ đầu giường, uống mấy hớp nước, rõ ràng không phải nước đá nhưng lời nói của anh lại như đang nhai băng.
"Ừm..." Cận Ngôn cố gắng ổn định nhịp tim, hòa hoãn hơi thở, "Lần này trở về sẽ không đi nữa."
Chu Thụ nghe xong những lời này, ánh mắt động một chút, thần sắc cũng thả lòng vài phần, nhưng ngay cả chính anh cũng chưa phát hiện.
Trong phòng vẫn lạnh băng như cũ, cuối cùng Chu Thụ trước tiên cử động, anh xốc chăn lên đi ra ngoài, lúc này không khí ở đây mới có thể tiếp tục lưu động.
Chu Thụ ra ban công đốt điếu thuốc, ánh sáng của mặt trời mọc nhảy nhót trên bờ vai anh, Cận Ngôn từ màn sương khói Chu Thụ thở ra thấy được hiệu ứng Tyndall (1).
Anh mới vừa rít mấy hơi, tiếng bước chân từ phòng trong truyền đến càng ngày càng gần, giây tiếp theo, trên người liền nhiều thêm một cái áo khoác.
"Ca, buổi sáng vẫn còn lạnh."
Chu Thụ nghiêng nghiêng mặt, không nói chuyện cũng không né tránh, như là khoác một tầng ánh mặt trời, hiển nhiên cũng không thấy lạ.
Hồi lâu, anh mới phun ra một vòng khói, kèm theo mấy chữ:
"Được rồi, em đi đi."
Cận Ngôn hô hấp dừng một nhịp, trong lòng cười khổ một tiếng, quả nhiên, đây mới là Chu Thụ.
Nhưng cậu không đi, hai người cứ như vậy đứng ở hai bên ban công, như là cố ý cân bằng một cái cầu bập bênh, chỉ là ánh sáng vẫn đang rơi xuống một đầu trong khi đầu còn lại liền tự giác tối sầm đi.
Chu Lệ Lệ vừa đến chung cư liền trông thấy một hình ảnh như vậy, nàng xoa nhẹ huyệt thái dương hai cái.
Nàng đi đến ban công, nhìn thấy gạt tàn thuốc đã đầy ngập tàn thuốc thì quay về phòng rót ly nước, lắc lắc vài cái rồi mới đưa qua.
"Đủ rồi, đừng hút nữa, còn hút nữa thì giọng nói sẽ hỏng mất, tuần sau chạy thông cáo còn phải hát "Yên Chi Tuý" đó."
Chu Thụ liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp nhận ly nước uống hơn phân nửa, hút thuốc nhiều quá thật sự có chút khát.
"Cậu làm sao vậy?" Chu Thụ nói, "Có thể yên tâm mà tuỳ tiện ném tớ cho người khác hả?"
Cận Ngôn nghe được hai chữ "người khác" từ anh, trái tim lại quặn đau.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt sẽ đối mặt tất cả, nhưng đến khi thật sự gặp phải người này, chính mình vẫn là lực bất tòng tâm, cho nên năm đó cậu cũng chỉ có thể lặng lẽ không báo trước mà rời đi.
Chu Lệ Lệ lại như nghe được chuyện gì thú vị, cười một tiếng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tràn ngập cảnh cáo của Chu Thụ: "Đôi mắt của cậu có chút sưng nha, xem ra tối hôm qua ngủ không tốt, nhanh chân vào trong nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Ánh mắt Chu Thụ có chút mất tự nhiên mà né tránh, một giây sau liền biến đổi thành một ánh nhìn càng sâu hơn nhằm cảnh cáo Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ lại làm như không nhìn thấy, nhướng mày xoay eo làm người đầu tiên đi vào phòng.
Vài phút sau, ba người cùng nhau ngồi ở sô pha, hình thành một loại hình dạng ổn định nhất trên thế giới.
Chu Lệ Lệ cùng Chu Thụ nói mấy câu sơ lược về công tác của tuần sau, Chu Thụ ban đầu còn đáp lại vài tiếng, về sau thanh âm càng ngày càng yếu dần, cuối cùng đôi mắt đều không mở ra được.
Thẳng đến tiếng nói chuyện bên cạnh hoàn toàn ngưng hẳn, Cận Ngôn mới dám nghiêng đầu nhìn người đã ngủ say trên sô pha.
"Này..." Cận Ngôn quay sang bên kia nhìn Chu Lệ Lệ, "Là Chu Đóa muốn ra tới sao?"
"À, không phải." Chu Lệ Lệ cong cong khóe mắt, mỉm cười quyến rũ quơ quơ cái ly trong tay, "Lúc rót nước cho cậu ấy tôi đã bỏ thêm một viên sủi có tác dụng an thần."
......
Chu Lệ Lệ xem nhẹ sắc mặt không vui của Cận Ngôn, chống cằm nhìn cậu cẩn thận giúp Chu Thụ thay đổi sang một tư thế càng thoải mái hơn, còn giúp anh đắp một tấm thảm.
"Được rồi, đừng động cậu ấy." Nàng có chút nhìn không nổi bầu không khí này nữa, vì thế mở miệng hỏi Cận Ngôn, "Về Chu Đóa, cậu cũng biết rồi nhỉ?"
Cận Ngôn lắc đầu: "Không nhiều lắm, chỉ biết em ấy là cái Omega 18 tuổi, mới vừa phân hóa, gọi tôi là ca ca."
Chu Lệ Lệ khẽ cười một tiếng: "Vậy cậu cảm thấy, tình tiết này có quen thuộc không?" Dứt lời, liền thấy Cận Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía mình, Chu đại tiểu thư liền cảm nhận được một cổ áp bách thật lớn.
Thứ cảm giác áp bách lạnh lẽo này giống như xuất phát từ bản năng của động vật, một loại động vật nguy hiểm đang nhìn kẻ xâm nhập địa bàn của chính mình, cả cơ thể tràn ngập cảnh giác.
Nếu là Alpha dùng khí tràng áp chế thì thật ra đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một cái Alpha như vậy, không có tính công kích như kiểu Alpha thông thường nhưng lại có thể khiến người ta ngay cả hô hấp đều cảm thấy tắc nghẽn.
"Thu hồi một chút khí thế của cậu đi, cậu cũng không cần kinh ngạc như vậy." Chu Lệ Lệ trong chớp mắt khôi phục cười nói như cũ, "Chuyện khi còn nhỏ của các cậu tôi đều đã biết, bất quá đừng lo lắng, cũng chỉ có tôi biết thôi."
Cận Ngôn nghe đến đó liền cau mày, khí tràng quanh thân ngược lại có dấu hiệu hạ xuống, như là cây nến bị đột nhiên dập tắt ngọn lửa, chỉ còn lại một sợi khói trắng đáng thương.
Chu Lệ Lệ cũng tại một khắc đó thấy được người nam nhân này phía sau vẻ ngoài bình tĩnh vững vàng còn che giấu một bộ mặt khác.
Hoảng loạn, bất lực, như là động vật nhỏ bị người vứt bỏ.
Vì thế, nàng càng thêm tin tưởng vững chắc suy đoán lúc trước của chính mình: "Cậu thích Thụ ca." Ngoài cửa sổ có vài chú chim bay qua, chúng nó nâng cánh chao liệng, lớp lông tơ trên thân run run theo gió, "Lúc trước cậu rời đi, cũng là vì cậu ấy."
Đàn chim xoay quanh vài vòng, rồi như đã biết được nơi cần đến nên tiếp tục bay đi, cách cửa sổ càng ngày càng xa.
Nhìn người trước mặt còn cố gắng ra vẻ trấn định, Chu Lệ Lệ lại đồng tình thêm vài phần.
Rõ ràng là tưởng giữ lại nhưng rồi không dám duỗi tay. Hai người này quả thật rất giống nhau.
Nàng không nhận được đáp lại, xem như đối phương cam chịu: "Cậu yên tâm, Chu Thụ không biết, đây chỉ là tôi tự mình suy đoán." Nàng cầm lấy một cái ly khác, uống một hớp nước, lưu lại dấu son môi đỏ tươi trên mép ly, "Xin phép một lần nữa tự giới thiệu, Chu Lệ Lệ, con gái bác sĩ tâm lý của Chu Thụ."
Cận Ngôn dùng một khắc ngắn ngủi không đáng kể đi tiêu hóa mớ thông tin này, cuối cùng vẫn là tính cách trầm ổn khắc đến trong xương cốt giúp đỡ cậu sắp xếp lại một ít manh mối: "Cho nên, Chu Thụ sinh bệnh từ khi nào?"
"Cậu ấy 21 tuổi, cái năm mà cậu rời đi." Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói, "Năm ấy, cậu 18 tuổi, mới vừa phân hóa thành Alpha."
Cận Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt trộn lẫn một ít vệt đỏ, giọng nói cũng bởi vì cố tình áp chế mà trở nên khàn khàn: "Vậy Chu Đóa..."
"Chu Đóa là cậu rời đi không bao lâu liền xuất hiện."
Chu Lệ Lệ nói, "Em ấy là vì cậu mà sinh."
Tác giả có lời muốn nói: Thụ ca thật sự quá biệt nữu, nhưng là chỉ cần đệ đệ vừa hống liền lập tức tốt, lập tức ngọt cho mấy người xem.
~~~~~
(1)
"Hiệu ứng Tyndall": sự tán xạ ánh sáng bởi các hạt keo trong dung dịch.
i. Bạn có thể tự tìm hiểu thêm. Trong trường hợp này thì sẽ tương tự cảnh sương khói lượn lờ như vầy:
./.
2023.01.04 ~ 2023.01.06
Nhân cách thứ hai, Chu Đóa, 18 tuổi, mới vừa phân hoá thành Omega...
Hàng chữ cuối cùng như là mang theo gai nhọn, dễ dàng đâm thẳng vào trái tim Cận Ngôn.
Chu Đóa.
18 tuổi.
Mới vừa phân hoá thành Omega.
Ba cái tin tức này cho dù là tách ra, bất luận cái nào bị đơn độc vứt cho Cận Ngôn đều có thể dễ dàng khiến cậu tinh thần ran rã, huống chi đây là một lần ba cái cùng nhau.
Cậu nhìn bảng báo cáo kia thật lâu, lâu đến chiếc điện thoại bị cậu nắm chặt đã tự động tắt màn hình.
Đem ý thức của cậu kéo về chính là ngón tay thon dài của ai đó một lần nữa chạm vào màn hình.
Người trước mặt nhìn cậu cười thẹn thùng, còn nắm cánh tay cậu lắc lắc hai cái.
"Ca ca, anh không thể mở khóa phải không? Em nói cho anh mật mã nè." Nói xong, em ấy còn nắm tay của Cận Ngôn, dùng ngón tay của cậu bấm bốn con số.
0909.
Âm báo mở khóa màn hình cùng tiếng hút khí của Cận Ngôn đồng thời vang lên. Hôm nay, cậu rốt cuộc còn có thể thu được bao nhiêu kinh hỉ nữa.
Cận Ngôn giờ phút này cuối cùng lấy hết can đảm giương mắt, đối diện với con ngươi phát ra ánh sáng của "Chu Thụ".
Đây rõ ràng chính là gương mặt mà cậu quen thuộc nhất, sớm chiều nhìn nhau mười tám năm, thậm chí sau khi cậu rời đi cũng sẽ mỗi ngày xuất hiện trong giấc mộng của cậu.
Nhưng đây lại thật sự không phải Chu Thụ, em ấy nói, em ấy tên là Chu Đóa.
Chu Đóa...
Vì lý do gì lại là Chu Đóa, là bởi vì... Đóa Đóa sao?
"Chu Đóa," Cận Ngôn nhẹ giọng gọi, "Em biết anh là ai, đúng không?"
Chu Đóa dường như không thể lý giải những lời này, em ấy khẽ oai đầu một chút, "Đương nhiên rồi, anh là ca ca, là Cận Ngôn ca ca."
Cận Ngôn ca ca hiển nhiên đã ngốc lăng.
Hôm nay qua đi, chỉ sợ trên thế giới này liền phải thiếu mất một cái Enigma.
"Cận Ngôn ca ca, em tựa hồ vẫn luôn đang ngủ, nhưng mỗi lần em ngửi được hương vị của anh thì sẽ tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại em đều tìm anh, nhưng em vẫn luôn không tìm thấy anh..." Chu Đóa nói, trong mắt lại đong đầy nước mắt, cực kỳ ủy khuất, "Có phải em đã làm sai chuyện gì, cho nên anh mới không bao giờ muốn gặp em, không phải anh đã nói... không phải đã nói... chỉ cần em phân hóa thành Omega thì anh sẽ đánh dấu em sao? Em đã phân hóa thành Omega, nhưng sao anh lại bỏ đi rồi..."
"Anh..." Cận Ngôn đã dần dần đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Kịch bản này, lời thoại của cô dâu nhỏ thổ lộ tâm tình này, giống như có chút quen thuộc, chỉ là giới tính hơi sai rồi.
Trong đầu Cận Ngôn dần dần hiện lên một ý niệm, ý niệm này làm tim cậu nhảy nhót, làm cậu kinh sợ, cũng làm cậu điên cuồng.
Cậu cấp bách muốn xác nhận, muốn biết chân tướng nhưng lại sợ hãi sẽ dọa đến người trước mặt, rốt cuộc, vô luận hiện tại là Chu Thụ hay là Chu Đóa thì cậu đều không nỡ đi thương tổn một phân một hào.
Trước tiên cần phải đem người dỗ dành trước đã.
Cận Ngôn đè chặt trái tim đang đau nhức, đem người nhẹ nhàng ôm vào lòng, từng cái tưng cái vỗ lưng Chu Đóa, đến cuối cùng đã không còn phân rõ đây là hiện thực hay ở trong giấc mơ.
Sau lại trời dần dần sáng, Cận Ngôn sợ người bị đói nên đi phòng bếp nấu một chén cháo rau củ.
Trong khoảng thời gian đó, Chu Đóa vẫn luôn dính trên người Cận Ngôn, một bước cũng không rời, ngay cả ăn cháo cũng là Cận Ngôn đút từng muỗng.
Cận Ngôn đương nhiên là cầu mà không được, trong lòng chua xót nhưng đồng thời cũng được một thứ vô hình dần dần lấp đầy đến sắp nổ tung.
Ăn xong, Cận Ngôn chuẩn bị dỗ Chu Đóa ngủ, Chu Đóa lại một phen bắt lấy tay cậu, hỏi cậu, có phải chờ em ấy ngủ rồi, cậu lại rời đi đúng không.
Cận Ngôn ôm lấy Chu Đóa, xin lỗi em ấy, không chê phiền lụy mà một lần lại một lần hứa hẹn, nói chính mình đã trở lại, sẽ không bao giờ đi nữa.
Chu Đóa thấp giọng khóc nức nở, không ngừng hướng trong ngực Cận Ngôn chui vào, vị muối biển vốn dễ ngửi lúc này đã trộn lẫn một chút vị ngọt, cũng từng đợt chui vào ngực Cận Ngôn, cậu lại chỉ có thể cắn chặt răng ngừng thở, chậm rãi dỗ dành người đi vào giấc ngủ.
Quá khó khăn, không có ai làm Enigma nào so với cậu càng khó.
Thật vất vả dỗ người ngủ rồi, Cận Ngôn mới kéo ra cổ áo, đi phòng tắm ngây người một hồi.
Thời điểm bước ra, trên người liền mang theo một thân hơi nước, cậu tùy tiện lau tóc vài cái rồi cầm lấy di động của Chu Thụ ra khỏi phòng ngủ.
Loại hành vi tự tiện lấy di động của người khác là phi thường đáng xấu hổ, nhưng Cận Ngôn thật sự không còn cách nào khác, hiện tại đây là con đường duy nhất mà cậu có thể dùng để liên hệ Chu Lệ Lệ.
Cậu tự đổ một ly nước đá, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhập ngày sinh nhật của chính mình, rồi màn hình khóa của di động liền được mở ra.
Cho nên, mật mã này là do Chu Đóa cài đặt, hay Chu Thụ?
Nếu là Chu Đóa làm, Chu Thụ lại vì sao cũng chấp nhận?
Quá rối loạn, lại tiếp tục suy nghĩ như thế nào thì cũng không thể tìm ra được một chút manh mối.
Cận Ngôn không đi xem những ứng dụng khác, chỉ mở ra danh bạ, thấy được vị trí ưu tiên số một chính là Chu Lệ Lệ.
Cậu thở dài, dường như thở ra một ít chua xót đang chen đầy trong lòng mình.
Cuộc gọi được kết nối, âm thanh vang lên vài tiếng nhưng đầu dây bên kia vẫn không ai bắt máy, cũng khó trách, hiện tại mới 7 giờ sáng.
Liền ở thời điểm cậu muốn cúp điện thoại, tiếng "đô đô" bỗng dừng lại, đổi thành một giọng nam.
"Alo..." Người nghe máy hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, Cận Ngôn nghe tiếng sửng sốt hai giây, phải nhìn màn hình di động để xác nhận không gọi sai người, đầu dây bên kia lại nói tiếp, "Không nói tắt máy á, buồn ngủ muốn chết."
"Từ từ..." Giọng nói này càng nghe càng cảm thấy quen quen, Cận Ngôn đột nhiên rất muốn xác nhận ý nghĩ của chính mình, vì thế thử hỏi, "Goofy?"
Không khí liền lâm vào im lặng lâu dài, cách điện thoại cũng cảm nhận được một tia xấu hổ.
Qua hồi lâu, bên kia mới truyền đến một tiếng long trời lở đất, "Má ơi... Xin lỗi, lấy nhầm di động."
Cận Ngôn xoa xoa giữa mày, quả nhiên không nhận sai người, nhưng cậu nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
"A ha ha... Cận ca, anh chờ một chút, một chút nữa em nhắn cô ấy gọi lại cho anh." Dứt lời, Cẩu Phi Phi liền cúp điện thoại.
Khá tốt, hiện tại lại thêm một cái Enigma muốn thoát khỏi hành tinh này.
Như vậy xem ra, hai kẻ giới tính Enigma bọn họ còn rất đoàn kết.
Không quá vài phút, di động trong tay Cận Ngôn liền rung lên, lần này rốt cuộc là giọng nói của chính Chu Lệ Lệ.
"Hi, Cận Ngôn. Thế nào, tối hôm qua vui vẻ không?"
"......"
Cận Ngôn có vài giây cho rằng thính giác của bản thân có chướng ngại, cậu thật sự kinh ngạc với cái gọi là "đánh đòn phủ đầu" trong truyền thuyết kiểu này.
Không hổ là kim bài trợ lý kiêm luôn bạn gái tai tiếng của ảnh đế, thật sự gặp qua không ít việc đời.
Cậu thanh thanh cổ họng, lộ ra âm sắc trầm ổn trước sau như một: "Chào buổi sáng, Julia. Xin lỗi vì sớm như vậy đã quấy rầy cô, nếu cô có thời gian thì mong cô vui lòng đến chung cư một chuyến, tôi có rất nhiều chuyện muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng."
"Okie, không thành vấn đề." Chu Lệ Lệ nói, "Tôi sắp xếp một chút rồi qua liền. Thụ ca đang ngủ à?"
"Ừ, vừa mới ngủ."
Đầu bên kia điện thoại bỗng truyền đến một trận cười khẽ: "Được lắm, xem ra cậu cũng cảm thụ được gần như đầy đủ rồi ha. Trước không nói chuyện khác, tóm lại là muốn tốt cho cậu thì ngàn vạn lần đừng đánh thức cậu ấy."
Cận Ngôn vốn dĩ còn muốn hỏi lý do, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ đáp một tiếng "Được".
Cúp điện thoại, di động của Cận Ngôn cũng vang lên, là mẹ cậu gọi tới.
"Alo, Ngôn Ngôn, tối hôm qua không về nhà nha ~"
"Dạ, tối hôm qua con cùng hai người bạn đi quán bar, bởi vì quá trễ nên trực tiếp tìm khách sạn ngủ lại."
"OK OK, không có việc gì là tốt rồi. Con nghỉ ngơi một lát liền trở về nhé, đừng quên tối nay còn hẹn bác Chu và dì Lương ăn cơm." Mẹ của Cận Ngôn nói, "Tối nay anh con cũng tới, các con đều đã năm năm không gặp, lần này có thể ôn chuyện thật lâu."
"Dạ..." Cận Ngôn nghĩ thầm, con đã gặp qua, còn trò chuyện cả đêm, hơn nữa anh của con còn đang ngủ trong cái phòng chỉ cách con có mười bước chân.
Cúp điện thoại, đại não rốt cuộc đạt được một lát yên tĩnh.
Một người có đồng hồ sinh học mỗi ngày phải ngủ lúc 10 giờ, hiện tại lại cường chống thức đến tận thời gian mà mình thức dậy.
Cận Ngôn có chút đau đầu, cậu vẫn rất muốn lại vào phòng nhìn người vài lần nhưng Chu Lệ Lệ lại dặn dò đừng đánh thức anh ấy.
Cẩn thận nghiên cứu tất cả mọi chuyện phát sinh từ tối hôm qua, Cận Ngôn nghĩ thầm, có lẽ khi anh ấy tỉnh lại còn sẽ có nhiều "kinh hỉ" hơn.
Cậu cầm di động của Chu Thụ, nhẹ tay mở cửa phòng ngủ, đem điện thoại đặt lên tủ đầu giường rồi ngồi vào mép giường.
Cận Ngôn nhìn gương mặt ngủ say của Chu Thụ, lại nghĩ đến đứa nhỏ Chu Đóa mềm mụp vẫn luôn dính ở trên người mình, trái tim liền giống như bị vô số sợi bông mềm mại bao lấy, cọ đến ngực cậu cũng trở nên ngứa ngáy bủn rủn.
Cậu cong khóe môi, nhẹ nhàng cầm tay Chu Thụ, cẩn thận đem nó bỏ vào trong chăn.
Đến khi ngẩng đầu thì phát hiện, "kinh hỉ" của cậu sắp tỉnh dậy.
Dấu hiệu tỉnh dậy của Chu Thụ so với tối hôm qua không có gì khác biệt, đều là chậm rãi sinh động lên, tốc độ mở mắt thực chậm, cho nên Cận Ngôn nghĩ lầm người tỉnh lại vẫn là Chu Đóa.
Vì thế, cậu phóng nhẹ thanh âm gọi: "Chu Đóa?" Vẫn ôn nhu như vậy, giống như đang hống một đứa bé con còn nằm trong tã lót.
Nhưng mà, lần này lại không nhận được phản ứng giống tối hôm qua, nếu lại cho Cận Ngôn một cơ hội, cậu nhất định sẽ rút lại hai chữ vừa mới nói ra.
Trong phòng trầm mặc một lát, sau đó đổi lấy bốn chữ: "Ngài đang gọi ai?"
Lời này thế tới mãnh liệt, lạnh nhạt đến như đang đối đãi một người xa lạ cùng chính mình không có một chút quan hệ, thậm chí còn có chút địch ý.
Cận Ngôn lúc này mới rõ ràng ý tứ của Chu Lệ Lệ, ngàn vạn không nên đánh thức Chu Thụ.
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại sau năm năm, Chu Thụ cùng chính mình nói câu đầu tiên thế nhưng lại là "Ngài đang gọi ai", chua xót dưới đáy lòng của Cận Ngôn lại muốn vỡ đê.
"Ca..." Cận Ngôn thanh âm nhỏ dần xuống, cũng không hề ôn nhu như vừa rồi.
Chu Thụ có một khắc nhíu mày, tiếp theo liền chống thân mình ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mắt lạnh liếc liếc Cận Ngôn: "Em còn biết tôi là ca của em?"
Chu Thụ nói ra giống như một đợt bọt sóng chứa đầy tính công kích, không chút do dự thẳng tắp đập vào trái tim của Cận Ngôn, khiến hô hấp của cậu cũng theo đó mà trở nên khó khăn.
Thấy đối phương không nói chuyện, Chu Thụ lại cười lạnh một tiếng: "Xem ra, em quả nhiên không có gì muốn nói với tôi."
"Không phải vậy, ca..." Cận Ngôn lập tức phủ nhận, "Em sợ anh không muốn nói chuyện với em..."
Em còn sợ anh chưa nguôi giận, sợ anh không nghĩ gặp lại em...
"Sao lại chịu bỏ nước A mà về đây?" Chu Thụ cầm lấy cái ly trên tủ đầu giường, uống mấy hớp nước, rõ ràng không phải nước đá nhưng lời nói của anh lại như đang nhai băng.
"Ừm..." Cận Ngôn cố gắng ổn định nhịp tim, hòa hoãn hơi thở, "Lần này trở về sẽ không đi nữa."
Chu Thụ nghe xong những lời này, ánh mắt động một chút, thần sắc cũng thả lòng vài phần, nhưng ngay cả chính anh cũng chưa phát hiện.
Trong phòng vẫn lạnh băng như cũ, cuối cùng Chu Thụ trước tiên cử động, anh xốc chăn lên đi ra ngoài, lúc này không khí ở đây mới có thể tiếp tục lưu động.
Chu Thụ ra ban công đốt điếu thuốc, ánh sáng của mặt trời mọc nhảy nhót trên bờ vai anh, Cận Ngôn từ màn sương khói Chu Thụ thở ra thấy được hiệu ứng Tyndall (1).
Anh mới vừa rít mấy hơi, tiếng bước chân từ phòng trong truyền đến càng ngày càng gần, giây tiếp theo, trên người liền nhiều thêm một cái áo khoác.
"Ca, buổi sáng vẫn còn lạnh."
Chu Thụ nghiêng nghiêng mặt, không nói chuyện cũng không né tránh, như là khoác một tầng ánh mặt trời, hiển nhiên cũng không thấy lạ.
Hồi lâu, anh mới phun ra một vòng khói, kèm theo mấy chữ:
"Được rồi, em đi đi."
Cận Ngôn hô hấp dừng một nhịp, trong lòng cười khổ một tiếng, quả nhiên, đây mới là Chu Thụ.
Nhưng cậu không đi, hai người cứ như vậy đứng ở hai bên ban công, như là cố ý cân bằng một cái cầu bập bênh, chỉ là ánh sáng vẫn đang rơi xuống một đầu trong khi đầu còn lại liền tự giác tối sầm đi.
Chu Lệ Lệ vừa đến chung cư liền trông thấy một hình ảnh như vậy, nàng xoa nhẹ huyệt thái dương hai cái.
Nàng đi đến ban công, nhìn thấy gạt tàn thuốc đã đầy ngập tàn thuốc thì quay về phòng rót ly nước, lắc lắc vài cái rồi mới đưa qua.
"Đủ rồi, đừng hút nữa, còn hút nữa thì giọng nói sẽ hỏng mất, tuần sau chạy thông cáo còn phải hát "Yên Chi Tuý" đó."
Chu Thụ liếc mắt nhìn nàng một cái, tiếp nhận ly nước uống hơn phân nửa, hút thuốc nhiều quá thật sự có chút khát.
"Cậu làm sao vậy?" Chu Thụ nói, "Có thể yên tâm mà tuỳ tiện ném tớ cho người khác hả?"
Cận Ngôn nghe được hai chữ "người khác" từ anh, trái tim lại quặn đau.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt sẽ đối mặt tất cả, nhưng đến khi thật sự gặp phải người này, chính mình vẫn là lực bất tòng tâm, cho nên năm đó cậu cũng chỉ có thể lặng lẽ không báo trước mà rời đi.
Chu Lệ Lệ lại như nghe được chuyện gì thú vị, cười một tiếng, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tràn ngập cảnh cáo của Chu Thụ: "Đôi mắt của cậu có chút sưng nha, xem ra tối hôm qua ngủ không tốt, nhanh chân vào trong nhà đi, đừng để bị cảm lạnh."
Ánh mắt Chu Thụ có chút mất tự nhiên mà né tránh, một giây sau liền biến đổi thành một ánh nhìn càng sâu hơn nhằm cảnh cáo Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ lại làm như không nhìn thấy, nhướng mày xoay eo làm người đầu tiên đi vào phòng.
Vài phút sau, ba người cùng nhau ngồi ở sô pha, hình thành một loại hình dạng ổn định nhất trên thế giới.
Chu Lệ Lệ cùng Chu Thụ nói mấy câu sơ lược về công tác của tuần sau, Chu Thụ ban đầu còn đáp lại vài tiếng, về sau thanh âm càng ngày càng yếu dần, cuối cùng đôi mắt đều không mở ra được.
Thẳng đến tiếng nói chuyện bên cạnh hoàn toàn ngưng hẳn, Cận Ngôn mới dám nghiêng đầu nhìn người đã ngủ say trên sô pha.
"Này..." Cận Ngôn quay sang bên kia nhìn Chu Lệ Lệ, "Là Chu Đóa muốn ra tới sao?"
"À, không phải." Chu Lệ Lệ cong cong khóe mắt, mỉm cười quyến rũ quơ quơ cái ly trong tay, "Lúc rót nước cho cậu ấy tôi đã bỏ thêm một viên sủi có tác dụng an thần."
......
Chu Lệ Lệ xem nhẹ sắc mặt không vui của Cận Ngôn, chống cằm nhìn cậu cẩn thận giúp Chu Thụ thay đổi sang một tư thế càng thoải mái hơn, còn giúp anh đắp một tấm thảm.
"Được rồi, đừng động cậu ấy." Nàng có chút nhìn không nổi bầu không khí này nữa, vì thế mở miệng hỏi Cận Ngôn, "Về Chu Đóa, cậu cũng biết rồi nhỉ?"
Cận Ngôn lắc đầu: "Không nhiều lắm, chỉ biết em ấy là cái Omega 18 tuổi, mới vừa phân hóa, gọi tôi là ca ca."
Chu Lệ Lệ khẽ cười một tiếng: "Vậy cậu cảm thấy, tình tiết này có quen thuộc không?" Dứt lời, liền thấy Cận Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía mình, Chu đại tiểu thư liền cảm nhận được một cổ áp bách thật lớn.
Thứ cảm giác áp bách lạnh lẽo này giống như xuất phát từ bản năng của động vật, một loại động vật nguy hiểm đang nhìn kẻ xâm nhập địa bàn của chính mình, cả cơ thể tràn ngập cảnh giác.
Nếu là Alpha dùng khí tràng áp chế thì thật ra đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một cái Alpha như vậy, không có tính công kích như kiểu Alpha thông thường nhưng lại có thể khiến người ta ngay cả hô hấp đều cảm thấy tắc nghẽn.
"Thu hồi một chút khí thế của cậu đi, cậu cũng không cần kinh ngạc như vậy." Chu Lệ Lệ trong chớp mắt khôi phục cười nói như cũ, "Chuyện khi còn nhỏ của các cậu tôi đều đã biết, bất quá đừng lo lắng, cũng chỉ có tôi biết thôi."
Cận Ngôn nghe đến đó liền cau mày, khí tràng quanh thân ngược lại có dấu hiệu hạ xuống, như là cây nến bị đột nhiên dập tắt ngọn lửa, chỉ còn lại một sợi khói trắng đáng thương.
Chu Lệ Lệ cũng tại một khắc đó thấy được người nam nhân này phía sau vẻ ngoài bình tĩnh vững vàng còn che giấu một bộ mặt khác.
Hoảng loạn, bất lực, như là động vật nhỏ bị người vứt bỏ.
Vì thế, nàng càng thêm tin tưởng vững chắc suy đoán lúc trước của chính mình: "Cậu thích Thụ ca." Ngoài cửa sổ có vài chú chim bay qua, chúng nó nâng cánh chao liệng, lớp lông tơ trên thân run run theo gió, "Lúc trước cậu rời đi, cũng là vì cậu ấy."
Đàn chim xoay quanh vài vòng, rồi như đã biết được nơi cần đến nên tiếp tục bay đi, cách cửa sổ càng ngày càng xa.
Nhìn người trước mặt còn cố gắng ra vẻ trấn định, Chu Lệ Lệ lại đồng tình thêm vài phần.
Rõ ràng là tưởng giữ lại nhưng rồi không dám duỗi tay. Hai người này quả thật rất giống nhau.
Nàng không nhận được đáp lại, xem như đối phương cam chịu: "Cậu yên tâm, Chu Thụ không biết, đây chỉ là tôi tự mình suy đoán." Nàng cầm lấy một cái ly khác, uống một hớp nước, lưu lại dấu son môi đỏ tươi trên mép ly, "Xin phép một lần nữa tự giới thiệu, Chu Lệ Lệ, con gái bác sĩ tâm lý của Chu Thụ."
Cận Ngôn dùng một khắc ngắn ngủi không đáng kể đi tiêu hóa mớ thông tin này, cuối cùng vẫn là tính cách trầm ổn khắc đến trong xương cốt giúp đỡ cậu sắp xếp lại một ít manh mối: "Cho nên, Chu Thụ sinh bệnh từ khi nào?"
"Cậu ấy 21 tuổi, cái năm mà cậu rời đi." Nàng ngừng một chút, tiếp tục nói, "Năm ấy, cậu 18 tuổi, mới vừa phân hóa thành Alpha."
Cận Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt trộn lẫn một ít vệt đỏ, giọng nói cũng bởi vì cố tình áp chế mà trở nên khàn khàn: "Vậy Chu Đóa..."
"Chu Đóa là cậu rời đi không bao lâu liền xuất hiện."
Chu Lệ Lệ nói, "Em ấy là vì cậu mà sinh."
Tác giả có lời muốn nói: Thụ ca thật sự quá biệt nữu, nhưng là chỉ cần đệ đệ vừa hống liền lập tức tốt, lập tức ngọt cho mấy người xem.
~~~~~
(1)
"Hiệu ứng Tyndall": sự tán xạ ánh sáng bởi các hạt keo trong dung dịch.
i. Bạn có thể tự tìm hiểu thêm. Trong trường hợp này thì sẽ tương tự cảnh sương khói lượn lờ như vầy:
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất