Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 4: Tụ máu não
"Lâm Thanh Yến, cmn cậu không nói một tiếng nào mà chạy đi đâu mất rồi, ông đây gọi mấy chục cuộc điện thoại cậu mới nghe, có biết toàn công ty đều đang đi tìm cậu không, gây rối loạn xong liền chạy trốn như một kẻ hèn nhát hay sao?"
Đối diện với sự phẫn nộ của người quản lý Lý Hằng, trên gương mặt không cảm xúc ấy của Lâm Thanh Yến vẫn không mảy may thay đổi, trên đôi gò má của cậu vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt chưa khô. Cậu bình tĩnh nói: "Anh Lý, cho dù anh tin hay không tin, sự thật không phải là như vậy, tôi vô tội."
Người phụ nữ bị đụng trúng ở sân bay ngày đó hoàn toàn không phải người hâm mộ của cậu, cậu vô tình nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của người phụ nữ ấy, bên trong là hình của An Nam Ý. Hơn nữa người bị đụng trúng cũng không phải là thai phụ, chỉ là độn thứ gì đó vào trong bụng, cái thai đó chính xác là giả.
Tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi.
Là ai trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, sự thật không cần nói ra cũng đã rõ rồi.
Nhưng hiện tại cũng không cần phải giải thích nữa, căn bản không có ai tin cậu cả.
Dù là sự việc đã lắng xuống đi chăng nữa thì chuyện này vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với người qua đường trên mạng xã hội, giống như xuất hiện muôn vàn tai tiếng đổ hết lên người cậu. Rõ ràng sự thật không giống như mọi người đã nhìn thấy, nhưng lại không có ai tin cậu. Ngược lại người mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều hơn.
Sự thật là như thế nào, chỉ cần mọi người chọn tin vào điều gì, thì đó chính là sự thật trong lòng họ.
Cư dân mạng chính là như thế, bảo sao thì hay vậy.
Phía bên điện thoại Lý Hằng vẫn luyên thuyên không ngớt những lời càm ràm, Lâm Thanh Yến đứng dậy từ trong góc tường, lạnh nhạt ngắt ngang lời nói của quản lý, "Bây giờ tôi lập tức mua vé máy bay để quay về, hậu quả của mọi chuyện tự tôi chịu."
"Uầy, có lời nói này của cậu, tự nhiên tôi lại tin cậu. Còn nữa...tối mai có một sự kiện offline do thương hiệu cậu làm đại diện tổ chức. Mặc dù tôi biết bây giờ cậu không muốn xuất hiện trước công chúng nhưng không thể từ chối được..."
"Anh yên tâm, tối sẽ đến tham dự đúng giờ."
——
Không ai biết là Lâm Thanh Yến lặn lội xa xôi đến nước M một chuyến, nhưng cuối cùng chỉ nán lại được vài tiếng đồng hồ thì phải rời đi rồi, giống như một trận gió thổi qua vậy, không để lại bất kì dấu vết nào.
Trên taxi đến sân bay, cậu đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, đó là bác sĩ điều trị của cậu:
"Ngài Lâm, đã qua mấy ngày rồi, ngài suy nghĩ kĩ chưa? Máu bầm trong não của ngài đã chèn ép đến cơ quan thần kinh rồi, nếu không tiến hành phẫu thuật điều trị kịp thời, rất có khả năng là sẽ để lại di chứng về sau này, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng."
Xém chút nữa là quên mất chuyện này, Lâm Thanh Yến dựa vào lưng ghế, mệt mỏi rã rời khép đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận chút, đợi tôi xong việc rồi hẵng nói sau đi."
Lần trước ở nhà cậu cảm thấy chóng mặt, không cẩn thận mà hụt chân té từ trên cầu thang xuống, bản thân lại không có chút cảm giác nào. Dẫu sao cậu cũng không cảm thấy đau, là do có trợ lý nhắc nhở cậu mới biết sau gáy mình chảy máu, còn chảy rất nhiều máu nữa.
"Ông Lâm, sức khỏe mới là quan trọng nhất, có bận thế nào đi nữa thì có quan trọng bằng sinh mạng của mình hay không, tôi nhớ cậu chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi, tương lai vẫn còn mấy chục năm nữa đủ để cho cậu bận rộn." Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc, còn có chút khó chịu.
Ông ấy không hiểu được rõ ràng cậu là một thanh niên thanh tú và rất có ý chí, trên gương mặt ấy còn mang theo một nụ cười lễ phép và thẹn thùng, tiền đồ phía trước nhất định rất rộng mở. Cho dù xung quanh cậu bị một làn sương mờ che phủ, cũng không thể làm mờ đi nụ cười xinh đẹp rạng rỡ ấy của cậu.
Đúng vậy, bản thân cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi...Lâm Thanh Yến cười khổ, nhưng cậu đã không nhìn thấy được tương lai của mình nữa rồi, cậu cũng từng đấu tranh, từng không cam lòng, muốn dùng năng lực của bản thân để vượt qua những ngọn núi cao mọc đầy những bụi gai ở phía trước cản trở cậu.
Nhưng con đường đó sớm đã bị chặn lại rồi.
Vào đêm thứ hai, Lâm Thanh Yến vẫn xuất hiện đúng giờ tại nơi diễn ra sự kiện.
Sự kiện được tổ chức tại một trung tâm thương mại, dưới sân khấu còn có fan và người qua đường đến xem, chen lấn nhau cũng rất náo nhiệt. Theo quy trình của ban tổ chức, sau khi người dẫn chương trình khai mạc xong, thì đến lượt Lâm Thanh Yến bước lên sân khấu, cậu sẽ trình diễn một bài hát.
Đối diện với sự phẫn nộ của người quản lý Lý Hằng, trên gương mặt không cảm xúc ấy của Lâm Thanh Yến vẫn không mảy may thay đổi, trên đôi gò má của cậu vẫn còn lưu lại những vệt nước mắt chưa khô. Cậu bình tĩnh nói: "Anh Lý, cho dù anh tin hay không tin, sự thật không phải là như vậy, tôi vô tội."
Người phụ nữ bị đụng trúng ở sân bay ngày đó hoàn toàn không phải người hâm mộ của cậu, cậu vô tình nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của người phụ nữ ấy, bên trong là hình của An Nam Ý. Hơn nữa người bị đụng trúng cũng không phải là thai phụ, chỉ là độn thứ gì đó vào trong bụng, cái thai đó chính xác là giả.
Tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi.
Là ai trăm phương ngàn kế muốn hại cậu, sự thật không cần nói ra cũng đã rõ rồi.
Nhưng hiện tại cũng không cần phải giải thích nữa, căn bản không có ai tin cậu cả.
Dù là sự việc đã lắng xuống đi chăng nữa thì chuyện này vẫn sẽ để lại ấn tượng không tốt đối với người qua đường trên mạng xã hội, giống như xuất hiện muôn vàn tai tiếng đổ hết lên người cậu. Rõ ràng sự thật không giống như mọi người đã nhìn thấy, nhưng lại không có ai tin cậu. Ngược lại người mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều hơn.
Sự thật là như thế nào, chỉ cần mọi người chọn tin vào điều gì, thì đó chính là sự thật trong lòng họ.
Cư dân mạng chính là như thế, bảo sao thì hay vậy.
Phía bên điện thoại Lý Hằng vẫn luyên thuyên không ngớt những lời càm ràm, Lâm Thanh Yến đứng dậy từ trong góc tường, lạnh nhạt ngắt ngang lời nói của quản lý, "Bây giờ tôi lập tức mua vé máy bay để quay về, hậu quả của mọi chuyện tự tôi chịu."
"Uầy, có lời nói này của cậu, tự nhiên tôi lại tin cậu. Còn nữa...tối mai có một sự kiện offline do thương hiệu cậu làm đại diện tổ chức. Mặc dù tôi biết bây giờ cậu không muốn xuất hiện trước công chúng nhưng không thể từ chối được..."
"Anh yên tâm, tối sẽ đến tham dự đúng giờ."
——
Không ai biết là Lâm Thanh Yến lặn lội xa xôi đến nước M một chuyến, nhưng cuối cùng chỉ nán lại được vài tiếng đồng hồ thì phải rời đi rồi, giống như một trận gió thổi qua vậy, không để lại bất kì dấu vết nào.
Trên taxi đến sân bay, cậu đã nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện gọi đến, đó là bác sĩ điều trị của cậu:
"Ngài Lâm, đã qua mấy ngày rồi, ngài suy nghĩ kĩ chưa? Máu bầm trong não của ngài đã chèn ép đến cơ quan thần kinh rồi, nếu không tiến hành phẫu thuật điều trị kịp thời, rất có khả năng là sẽ để lại di chứng về sau này, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng."
Xém chút nữa là quên mất chuyện này, Lâm Thanh Yến dựa vào lưng ghế, mệt mỏi rã rời khép đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, im lặng hồi lâu rồi mới nói: "Xin lỗi, gần đây tôi hơi bận chút, đợi tôi xong việc rồi hẵng nói sau đi."
Lần trước ở nhà cậu cảm thấy chóng mặt, không cẩn thận mà hụt chân té từ trên cầu thang xuống, bản thân lại không có chút cảm giác nào. Dẫu sao cậu cũng không cảm thấy đau, là do có trợ lý nhắc nhở cậu mới biết sau gáy mình chảy máu, còn chảy rất nhiều máu nữa.
"Ông Lâm, sức khỏe mới là quan trọng nhất, có bận thế nào đi nữa thì có quan trọng bằng sinh mạng của mình hay không, tôi nhớ cậu chỉ mới hai mươi bốn tuổi thôi, tương lai vẫn còn mấy chục năm nữa đủ để cho cậu bận rộn." Giọng điệu của bác sĩ rất nghiêm túc, còn có chút khó chịu.
Ông ấy không hiểu được rõ ràng cậu là một thanh niên thanh tú và rất có ý chí, trên gương mặt ấy còn mang theo một nụ cười lễ phép và thẹn thùng, tiền đồ phía trước nhất định rất rộng mở. Cho dù xung quanh cậu bị một làn sương mờ che phủ, cũng không thể làm mờ đi nụ cười xinh đẹp rạng rỡ ấy của cậu.
Đúng vậy, bản thân cũng chỉ mới hai mươi bốn tuổi mà thôi...Lâm Thanh Yến cười khổ, nhưng cậu đã không nhìn thấy được tương lai của mình nữa rồi, cậu cũng từng đấu tranh, từng không cam lòng, muốn dùng năng lực của bản thân để vượt qua những ngọn núi cao mọc đầy những bụi gai ở phía trước cản trở cậu.
Nhưng con đường đó sớm đã bị chặn lại rồi.
Vào đêm thứ hai, Lâm Thanh Yến vẫn xuất hiện đúng giờ tại nơi diễn ra sự kiện.
Sự kiện được tổ chức tại một trung tâm thương mại, dưới sân khấu còn có fan và người qua đường đến xem, chen lấn nhau cũng rất náo nhiệt. Theo quy trình của ban tổ chức, sau khi người dẫn chương trình khai mạc xong, thì đến lượt Lâm Thanh Yến bước lên sân khấu, cậu sẽ trình diễn một bài hát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất