Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
Chương 9: Trùng sinh
Ngày hè ở Nam Thành từ trước đến nay luôn có nhiệt độ cao và cực kỳ oi bức.
Khoảng tám chín giờ sáng, thành phố lớn đầy phồn hoa này sớm đã tỉnh giấc rồi, xe hơi trên đường đi đi lại lại, những tiểu thương trong các ngõ lên tiếng mời chào hàng một cách hăng hái.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua ô cửa kính được che phân nửa rèm.
Trong căn phòng kia không hề bật máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt đang vù vù thổi, gió từ cây quạt thổi ra đều là những làn gió nóng nực.
Thiếu niên đang ngủ trên giường mặc một chiếc áo thun ba lỗ và một chiếc quần đùi, cậu nằm nghiêng người và có hơi co lại, để lộ ra ra đôi chân thon dài cùng làn da trắng ngần. Chiếc áo thun ba lỗ màu trắng sớm đã bị thấm đẫm mồ hôi, ngay cả hàng lông mi rậm và cong dài cũng bị mồ hôi thấm ướt ấy bây giờ lại khẽ run lên.
Ánh mặt trời khiến cậu cảm thấy chói, thời tiết lại quá nóng bức, gương mặt của cậu thiếu niên ấy có chút nhăn lại, cậu cố gắng nhướng mi mở mắt.
Trong đôi mắt đen láy long lanh chất chứa những đau khổ cùng cực về một cuộc đời tăm tối không hề phù hợp với lứa tuổi này một chút nào cả. Càng miễn cưỡng chấp nhận lại càng trở nên mịt mờ và ngỡ ngàng hơn.
Lâm Thanh Yến ngồi dậy, đưa tay vén mái tóc ướt đẫm đang rũ lòa xòa trước trán lên.
Cậu vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra, đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng với một trạng thái hốt hoảng, vừa quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm, cậu đã từng sống ở đây khoảng một năm, là kí túc xá mà công ty giải trí Bạch Kim đã sắp xếp cho cậu.
Khu chung cư nhỏ một phòng một sảnh, trang trí có chút sơ sài, máy điều hòa trong căn phòng vẫn bị hư, không khí oi ả của cái nóng ngày hè tràn ngập khắp căn phòng.
Lâm Thanh Yến thất thần khi nhìn thấy chiếc quạt gió đang thổi vù vù bên cạnh chiếc giường, tất cả những gì ở đây đều giống hệt như trong kí ức của cậu.
Cậu hoài nghi rằng mình đang mơ, hoặc là đã xuất hiện ảo giác rồi. Lẽ ra lúc này cậu phải chết rồi mới đúng, chết trong thị trấn nhỏ xa lạ đó, sao lại có thể trở về cảnh tượng của ngày hè năm năm về trước chứ.
Đang suy nghĩ, thì cậu thiếu niên ấy lại đưa tay lên mặt mình cấu một cái thật mạnh, không có cảm giác gì cả.
Ồ...quả thật là cậu đang mơ rồi.
Không đúng, cậu đã quên mất đi một chuyện rất quan trọng, chính là cậu không biết cảm giác đau đớn là gì.
......
Tiếng chuông điện thoại bỗng bất ngờ rung lên trong căn phòng tĩnh mịch, âm thanh ấy kéo Lâm Thanh Yến đang đắm chìm trong trong trầm tư và mơ hồ trở về với thực tại. Chiếc điện thoại đặt trên cái tủ đầu giường có hơi cũ, chính là chiếc điện thoại mà cậu đã từng tốn hai trăm tệ để mua ở chợ đồ cũ.
Cuộc gọi đến hiện tên anh Lý, tên khai sinh là Lý Hằng, là quản lý của Lâm Thanh Yến.
Sau khi bắt máy, một chất giọng quen thuộc được truyền từ đầu dây bên kia điện thoại đến: "Tiểu Lâm, ba giờ chiều nay gặp nhau ở quán cà phê XX, chúng ta sẽ kí hợp đồng với nhau, nhớ đến đúng giờ nha."
Hợp đồng?
Lâm Thanh Yến im lặng hai giây, cuối cùng cậu gật đầu nói "được", cậu nghe thấy giọng nói của chính mình, giọng nói khàn khàn buổi sáng mới thức dậy có xen lẫn vào một chút non nớt bên trong, giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi vậy.
Lý Hằng không nói gì khác nữa thế nên cả hai người nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
"Sao lại như vậy..."
Cậu thiếu niên nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại rồi thì thầm một câu gì đó một cách khó hiểu, dường như là nghĩ đến điều gì, đôi mắt cậu bỗng nhiên rung lên, ngón tay hơi run rẩy mở lịch trên điện thoại ra xem, trên màn hình có một vết nứt ấy bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ lớn giống như nhắc nhở ngày tháng:
Ngày 27 tháng 8 năm 2016.
Vào năm này cậu chỉ mới mười chín tuổi, cậu đã trùng sinh và trở về năm năm trước.
Ngày này năm năm trước cũng chính là ngày mà cậu kí hợp đồng với công ty giải trí Bạch Kim.
——
Ánh nắng buổi chiều càng thêm gay gắt.
Trong quán cà phê thì đang mở máy điều hòa, vô vùng mát mẻ.
Khoảng thời gian này bên trong quán không có bao nhiêu khách cả, nhân viên phục vụ chán nản ngồi trước quầy tiếp tân chống cằm lướt điện thoại. Mãi cho đến khi cửa được đẩy từ bên ngoài vào. Cuối cùng thì cũng có một vị khách đến rồi.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, khoảnh khắc nhìn thấy người khách bước vào, cô ấy lập tức đặt điện thoại xuống. Tầm mắt của cô cứ mãi nhìn vào vị khách không rời, đó là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Ánh sáng buổi chiều hắt vào thềm của quán, cậu thiếu niên ấy quay lưng đứng ở trước cửa.
Cậu khoác trên người một chiếc áo thun trơn cổ tròn màu trắng, đến cả chút họa tiết cũng không có, ở dưới là quần jeans rộng chín tấc được tẩy bạc màu, dưới ống quần lộ ra cổ chân nhỏ nhắn mà trắng trẻo, mắt cá xương xinh xắn gợi cảm hơi nhô lên, dưới chân là đôi giày vải bạt màu trắng trông rất sạch sẽ.
Nhưng điểm thu hút người khác nhất vẫn là khuôn mặt gọn gàng và xinh đẹp kia.
Mái tóc đen nhánh mềm mại được xõa một cách tự nhiên trước trán, gương mặt gọn gàng lại thanh tao, trong đôi mắt đen láy ấy dường như được tô điểm bởi những tia sáng, sống mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào hơi cong lên, có vẻ là rất mềm mại.
Mặc dù trên người cậu thiếu niên này chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, nhưng lại rất thoải mái. Dáng người có hơi cao gầy mà thanh mảnh, thế mà bờ lưng lại rất thẳng, lại thêm gương mặt trắng trẻo xinh đẹp kia nữa, thật là làm người ta không thể rời mắt được, vừa gọn gàng sạch đẹp lại vừa điềm đạm mà tĩnh lặng.
Đây quả thật chính là người tình trong mơ của cô ấy.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ.
Khoảng tám chín giờ sáng, thành phố lớn đầy phồn hoa này sớm đã tỉnh giấc rồi, xe hơi trên đường đi đi lại lại, những tiểu thương trong các ngõ lên tiếng mời chào hàng một cách hăng hái.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuyên qua ô cửa kính được che phân nửa rèm.
Trong căn phòng kia không hề bật máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt đang vù vù thổi, gió từ cây quạt thổi ra đều là những làn gió nóng nực.
Thiếu niên đang ngủ trên giường mặc một chiếc áo thun ba lỗ và một chiếc quần đùi, cậu nằm nghiêng người và có hơi co lại, để lộ ra ra đôi chân thon dài cùng làn da trắng ngần. Chiếc áo thun ba lỗ màu trắng sớm đã bị thấm đẫm mồ hôi, ngay cả hàng lông mi rậm và cong dài cũng bị mồ hôi thấm ướt ấy bây giờ lại khẽ run lên.
Ánh mặt trời khiến cậu cảm thấy chói, thời tiết lại quá nóng bức, gương mặt của cậu thiếu niên ấy có chút nhăn lại, cậu cố gắng nhướng mi mở mắt.
Trong đôi mắt đen láy long lanh chất chứa những đau khổ cùng cực về một cuộc đời tăm tối không hề phù hợp với lứa tuổi này một chút nào cả. Càng miễn cưỡng chấp nhận lại càng trở nên mịt mờ và ngỡ ngàng hơn.
Lâm Thanh Yến ngồi dậy, đưa tay vén mái tóc ướt đẫm đang rũ lòa xòa trước trán lên.
Cậu vẫn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra, đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng với một trạng thái hốt hoảng, vừa quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm, cậu đã từng sống ở đây khoảng một năm, là kí túc xá mà công ty giải trí Bạch Kim đã sắp xếp cho cậu.
Khu chung cư nhỏ một phòng một sảnh, trang trí có chút sơ sài, máy điều hòa trong căn phòng vẫn bị hư, không khí oi ả của cái nóng ngày hè tràn ngập khắp căn phòng.
Lâm Thanh Yến thất thần khi nhìn thấy chiếc quạt gió đang thổi vù vù bên cạnh chiếc giường, tất cả những gì ở đây đều giống hệt như trong kí ức của cậu.
Cậu hoài nghi rằng mình đang mơ, hoặc là đã xuất hiện ảo giác rồi. Lẽ ra lúc này cậu phải chết rồi mới đúng, chết trong thị trấn nhỏ xa lạ đó, sao lại có thể trở về cảnh tượng của ngày hè năm năm về trước chứ.
Đang suy nghĩ, thì cậu thiếu niên ấy lại đưa tay lên mặt mình cấu một cái thật mạnh, không có cảm giác gì cả.
Ồ...quả thật là cậu đang mơ rồi.
Không đúng, cậu đã quên mất đi một chuyện rất quan trọng, chính là cậu không biết cảm giác đau đớn là gì.
......
Tiếng chuông điện thoại bỗng bất ngờ rung lên trong căn phòng tĩnh mịch, âm thanh ấy kéo Lâm Thanh Yến đang đắm chìm trong trong trầm tư và mơ hồ trở về với thực tại. Chiếc điện thoại đặt trên cái tủ đầu giường có hơi cũ, chính là chiếc điện thoại mà cậu đã từng tốn hai trăm tệ để mua ở chợ đồ cũ.
Cuộc gọi đến hiện tên anh Lý, tên khai sinh là Lý Hằng, là quản lý của Lâm Thanh Yến.
Sau khi bắt máy, một chất giọng quen thuộc được truyền từ đầu dây bên kia điện thoại đến: "Tiểu Lâm, ba giờ chiều nay gặp nhau ở quán cà phê XX, chúng ta sẽ kí hợp đồng với nhau, nhớ đến đúng giờ nha."
Hợp đồng?
Lâm Thanh Yến im lặng hai giây, cuối cùng cậu gật đầu nói "được", cậu nghe thấy giọng nói của chính mình, giọng nói khàn khàn buổi sáng mới thức dậy có xen lẫn vào một chút non nớt bên trong, giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi vậy.
Lý Hằng không nói gì khác nữa thế nên cả hai người nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
"Sao lại như vậy..."
Cậu thiếu niên nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại rồi thì thầm một câu gì đó một cách khó hiểu, dường như là nghĩ đến điều gì, đôi mắt cậu bỗng nhiên rung lên, ngón tay hơi run rẩy mở lịch trên điện thoại ra xem, trên màn hình có một vết nứt ấy bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ lớn giống như nhắc nhở ngày tháng:
Ngày 27 tháng 8 năm 2016.
Vào năm này cậu chỉ mới mười chín tuổi, cậu đã trùng sinh và trở về năm năm trước.
Ngày này năm năm trước cũng chính là ngày mà cậu kí hợp đồng với công ty giải trí Bạch Kim.
——
Ánh nắng buổi chiều càng thêm gay gắt.
Trong quán cà phê thì đang mở máy điều hòa, vô vùng mát mẻ.
Khoảng thời gian này bên trong quán không có bao nhiêu khách cả, nhân viên phục vụ chán nản ngồi trước quầy tiếp tân chống cằm lướt điện thoại. Mãi cho đến khi cửa được đẩy từ bên ngoài vào. Cuối cùng thì cũng có một vị khách đến rồi.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, khoảnh khắc nhìn thấy người khách bước vào, cô ấy lập tức đặt điện thoại xuống. Tầm mắt của cô cứ mãi nhìn vào vị khách không rời, đó là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi.
Ánh sáng buổi chiều hắt vào thềm của quán, cậu thiếu niên ấy quay lưng đứng ở trước cửa.
Cậu khoác trên người một chiếc áo thun trơn cổ tròn màu trắng, đến cả chút họa tiết cũng không có, ở dưới là quần jeans rộng chín tấc được tẩy bạc màu, dưới ống quần lộ ra cổ chân nhỏ nhắn mà trắng trẻo, mắt cá xương xinh xắn gợi cảm hơi nhô lên, dưới chân là đôi giày vải bạt màu trắng trông rất sạch sẽ.
Nhưng điểm thu hút người khác nhất vẫn là khuôn mặt gọn gàng và xinh đẹp kia.
Mái tóc đen nhánh mềm mại được xõa một cách tự nhiên trước trán, gương mặt gọn gàng lại thanh tao, trong đôi mắt đen láy ấy dường như được tô điểm bởi những tia sáng, sống mũi cao, đôi môi mỏng hồng hào hơi cong lên, có vẻ là rất mềm mại.
Mặc dù trên người cậu thiếu niên này chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, nhưng lại rất thoải mái. Dáng người có hơi cao gầy mà thanh mảnh, thế mà bờ lưng lại rất thẳng, lại thêm gương mặt trắng trẻo xinh đẹp kia nữa, thật là làm người ta không thể rời mắt được, vừa gọn gàng sạch đẹp lại vừa điềm đạm mà tĩnh lặng.
Đây quả thật chính là người tình trong mơ của cô ấy.
Nhân viên phục vụ suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất