Biển Cấm

Chương 28: Chương 262

Trước Sau
Bàn tay kia mang theo ánh điện xanh trắng, dù có bị pháp linh trừng trị, vẫn cầm chặt tay ta.

Ta ngây ngốc bị thác nước đổ trúng, mất phương hướng, chờ đến khi lấy lại tinh thần người đã ở đằng sau thác nước. Kinh ngạc khó hiểu nhìn về phía người nắm chặt tay ta, ngẩng đầu liền bị một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần ập vào trong mắt.

Tóc đen ướt dầm dề dán ở bên người, lộ ra da thịt trắng đến phát xanh, ngay cả màu môi đều là màu phấn nhạt, chỉ có đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, là nhan sắc hoàn toàn khác biệt.

So với bộ dạng có chút non nớt của thiếu niên, bộ dạng thanh niên càng làm hắn trở nên quý khí thành thục, khí thể cũng hoàn toàn bất đồng, giống như ngọc thô chưa mài giũa rốt cuộc tạo thành hình, bày ra phong thái thật sự.

Nhưng sao hắn lại đột nhiên trưởng thành?

Ta vừa mới làm quen với thiếu niên Linh Trạch ngây ngốc kia, chưa đến hai ngày vậy mà hắn trưởng thành rồi. Ta còn có thể miễn cưỡng chịu đựng tên ngốc tiểu Bạch long, vị này giống Bệ hạ Bắc Hải Vương của mười năm trước như đúc, thứ lỗi cho ta không thể tiếp.

“Buông ra…” Ta giãy giụa muốn trốn, tay hắn lại giống như kìm sắt, giữ ta thật chặt, không để ta trốn được nửa phần.

Thân thể nóng rực dán lên, đè ta lên vách đá.

Ta giơ tay muốn đánh hắn, còn chưa rơi xuống, bị hắn đè lại, năm ngón tay luồn vào khe hở, cũng bị đặt ở trên vách đá.

Hắn ghé sát vào ta, ngửi ngửi mùi vị ở cổ đến vành tai ta giống như dã thú. Hơi thở quét ở da thịt ta, mang theo một trận run rẩy.

“Nóng, nóng quá…” Hắn vô thức lặp đi lặp lại, ánh mắt ngây ngốc, vẻ mặt cũng là chết lặng.

Ta cảm thấy có chút không đúng “Linh Trạch?”

Hắn không hề phản ứng ta, thậm chí không nâng mắt nhìn ta.

Trong đầu ta không khỏi hiện lên một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ… hôm nay hắn khôi phục bộ dạng bình thường, cũng chỉ là từ đồ ngốc nhỏ biến thành đồ ngốc lớn?!

Nghĩ như vậy, Linh Trạch bất ngờ cắn một cái lên cổ ta, vừa nặng vừa tàn nhẫn, còn không biết nặng nhẹ hơn cả Mặc Diễm. Răng nanh đâm vào da thịt, ta bị đau đến lập tức cứng người, đuôi cá quay cuồng ở dưới nước.

Chất lỏng ấm áp chảy xuống dọc theo cổ, trong hơi nước lấp đầy chóp mũi, lại lẫn vào chút mùi tanh của máu tươi.

Pháp linh trên cổ tay hắn lúc này rốt cuộc tới cực hạn, rắc một tiếng nứt ra, mảnh vụn đều rơi vào trong nước.



Nguy cơ thình lình xảy ra khiến trước mắt ta tối sầm, đôi mắt dần dần bị bao phủ bởi màu sắc giống như máu, không biết lần thứ mấy ma khí từ trong thân thể ta ngóc đầu trở lại, chậm rãi lan ra toàn bộ thân thể.

“Linh Trạch, thả ta ra…”

Giết chóc ngo ngoe rục rịch dưới đáy lòng.

Giết hắn, giết hắn! Vô số tiếng hô hào đang bảo ta giết Linh Trạch.

Sương mù màu đen dần tụ lại thành một thực thể, một trường đao màu đỏ hiện ra ở sau lưng Linh Trạch, lơ lửng giữa không trung.

Hiện tại giết hắn đi, ta liền có thể chấm dứt toàn bộ thống khổ.

Oán tăng hội, cầu không được*.

(*怨憎会, 求不得 oán tăng hội khổ, cầu không được khổ: Ghét ai đó gần chết mà vẫn phải ngày ngày kề cận, không thể tránh khỏi. Khổ do mong muốn mà không đạt được, khổ ta trải qua khi không đạt được điều ta ưa thích.)

Nếu như ta không chiếm được, không bằng dứt khoát hủy diệt.

Trường đao giống như bị sương đen đẩy về phía trước, mũi đao chỉa thẳng về phía gáy của Linh Trạch. Chậm rãi, chậm rãi, một tấc lại một tấc, chỉ cần lại tiến thêm nửa tấc, chọc thẳng xương cổ hắn, hắn liền không còn khả năng sống.

Mũi đao nhọn chém vàng cắt ngọc, gọt sắt không tiếng động, đâm thủng yết hầu, cắt đứt huyết mạch, giẫm hắn ở dưới chân, xem hắn còn có thể cao cao tại thương, không để ta vào mắt như thế nào?

Ta ngưng mắt nhìn về phía trường đao kia, chậm rãi mất đi lý trí.

“Ca ca…”

Giống như một thùng nước đá dội xuống đầu ta, trái tim ta bị hai chữ này đâm thật mạnh, đột nhiên co rút, người cũng tỉnh táo vài phần.

Miệng vết thương ở cổ được đầu lưỡi mềm mại liếm láp, vừa đau vừa ngứa.

Ta nhắm mắt, ma khí ở trong nháy mắt không duy trì được hình thái, vỡ vụn giống như cát.



“Ca ca, ta nóng quá…” Hắn kêu ta giống như làm nũng, dùng đến bộ dạng thanh niên kia, cùng giọng nói gọi ta “tiểu gia hỏa” của mười năm trước.

Thân thể ta run rẩy, tai nóng lên, trái tim giống như bị lông vũ cọ qua, ngứa như cốt tủy.

Đuôi cá bị thứ gì đó quấn lấy, từ trên xuống dưới, thẳng đến quấn lấy vây đuôi. Không tính chặt, nhưng khiến ta cảm thấy nguy hiểm.

“Linh Trạch! Ngươi… ngươi thả ta ra!” Ta vừa sợ vừa giận, Tê Hà từ trạng thái như hạt cát lại tụ thành thực thể.

Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt liếm yết hầu ta, khiến ta chỉ có thể bị bắt ngửa cổ, lộ ra cổ họng yếu ớt.

“Thơm quá…”

Không đợi ta kịp phản ứng, túi nang* của đuôi cá ở nửa người dưới bị thô bạo mở ra một cái khe.

(*Quần lót của nam có cái túi ở phía trước để đựng xxx í, này cũng là dạng để che lại cái ấy ấy của e í.)

Đau đớn bén nhọn đánh úp lại, ta mở to mắt, không thể kiềm chế được hít vào một ngụm khí lạnh, Tê Hà hoàn toàn tán loạn, biến mất ở mênh mông hơi nước.

Túi nang cũng không phải dùng theo cách này, bị xâm lấn đột ngột như vậy, ngoại trừ đau đớn chính là đau đớn. Linh Trạch liền ở trong đau đớn không có điểm cuối này lôi kéo huyết nhục ta, khiến ta đau muốn chết.

Ta lắc đầu cầu hắn dừng lại, dã thú lâm vào tình dục cũng không bởi vì đau đớn của ta mà có chút chần chờ.

Giống trái cây mềm dẻo xốp giòn bị đá giã nát, hắn không ngừng va chạm, đâm vào khí quan ỉu xìu trong túi nang, thẳng đến khi nó bắt đầu cho ra phản ứng.

Đau đớn kịch liệt biến thành đau đớn, đau đớn lại bắt đầu xen lẫn vui thích, dần dần, hoàn toàn không còn thống khổ, thân thể bị từng đợt sóng nâng lên, sóng tình kịch liệt khống chế, nức nở rên rỉ đều trở nên không còn tự chủ.

Bàn tay giam cầm ta thả lỏng, sửa thành ấn ở eo ta, làm hai khối thân thể càng thêm dán sát.

Ta treo ở trên người hắn, một tay cùng hắn mười ngón đan xen, tay còn lại vòng qua cổ hắn, trong xóc nảy tóc dài ướt đẫm dán ở bên người, lẫn cùng với hắn, dây dưa thành kết.

“Linh Trạch… Linh Trạch…”

Ta khóc nức nở gọi tên hắn, không phân rõ mình đây là thống khổ hay là sung sướng, lại hay là đủ cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau